"Bọn họ không trốn được, mau lục soát hết cho tao!" Tên mặt sẹo lớn tiếng nói ở bên ngoài, lập tức có tiếng chìa khóa vang lên.
Mọi người tìm chỗ trốn đi, nơi này có rất nhiều giường, ánh sáng tối tắm, khi cánh cửa vừa mở thì bọn họ cũng hoàn toàn núp xong.
Bốn năm người tiến vào xem xét một vòng, mọi người đều nín thở chờ đám người kia đi khỏi đây.
Quả nhiên dạo xong một vòng, đám người kia chuẩn bị rời đi, đang lúc mọi người âm thầm muốn thở phào một hơi, một tiếng động phát ra từ bên trong.
"Có người!" Nam nhân đi ở cuối cùng nghi ngờ mà lập tức quay đầu lại.
"Lục soát đi! Lực soát cẩn thận một chút!" Mấy nam nhân đi đằng trước cũng quay đầu lại.
Mắt thấy sắp bị phát hiện, Thẩm Giản Khê điều khiển dây đằng ở đằng sau giường xuyên qua đám người đến gần cửa.
Đường Kiếm Phong gật đầu với hắn, Thẩm Giản Khê dồn sức, cánh cửa không một tiếng động mà đóng lại.
"Nơi này có người!" Một nam nhân đột nhiên nhấc lên một chiếc khăn trải giường, cô gái điên cùng một bé gái đang trốn bên dưới, bé gái vẫn luôn liều mạng che lại miệng cô gái điên, nhưng vẫn để cô phát ra âm thanh.
Thừa dịp lúc những nam nhân khác bị dẫn qua, Đường Mặc Kỳ cùng Đường Kiếm Phong nâng súng lên, trên súng đều đã được lắp ống giảm thanh, hai người từ dưới giường chui ra, chưa đợi cho những người kia kịp phản ứng, trực tiếp bắn vào đầu bốn nam nhân đó, còn dư lại một người đang ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất run rẩy.
Dây đằng của Thẩm Giản Khê bay lại đây, đem nam nhân còn lại kia kéo tới cửa.
Trương Tử Thành kiểm tra cho các cô gái, tình huống thật không tốt, tất cả đều đang hôn mê sâu, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, bọn họ cũng không có biện pháp mang theo nhiều người như vậy để rời đi.
Đường Kiếm Phong trầm ngâm vài giây, khẳng định là phải cứu những cô gái này, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ phải chết.


Nhưng nếu cứu hết tất cả bọn họ, chính là nguy hiểm rất cao.
"Để tôi trở về đi!" Đường Mặc Kỳ gật đầu với anh, "Tốc độ của tôi là nhanh nhất, tôi sẽ nói với Trần Dương Duy đem người lại đây.

Các anh chỉ cần kiên trì đến khi tôi trở lại là được."
Đường Kiếm Phong nhíu mày, Đường Mặc Kỳ trở về gọi viện binh không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất, nhưng hiện tại ở bên ngoài loạn như vậy, một người đi ra thật sự quá nguy hiểm, trong lòng Đường Kiếm Phong vô cùng không muốn, nhưng là.....
"Anh, em sẽ mau trở lại." Đường Mặc Kỳ không cho anh có cơ hội cự tuyệt, nói xong liền đi qua bên cánh cửa yên lặng nghe động tĩnh, chuẩn bị ra ngoài.
"Đừng xúc động, quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của em." Đường Kiếm Phong vẫn cau mày như cũ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Đường Mặc Kỳ gật đầu, sau đó tránh đi tầm mắt mọi người lấy ra mấy cây súng đưa cho anh.

Sau khi cậu vừa rời khỏi đây thì có mấy người lại gõ cửa, nam nhân còn sống bị bọn họ uy hiếp lừa những người bên ngoài rời khỏi đây, trận rối loạn này cũng dừng lại.
Nội tâm Đường Kiếm Phong nôn nóng, nhưng trên mặt vẫn phi thường bình tĩnh.

Thời điểm mọi người yên lặng chờ ở đây, Ngụy Vũ đột nhiên đứng lên, đề phòng mà nhìn chằm chằm cánh cửa.
"Làm sao vậy?" Đường Kiếm Phong cũng cảm giác được khác thường, Ngụy Vũ thức tỉnh dị năng cường hóa thân thể, cho nên ngũ cảm của hắn so với người khác nhanh nhạy hơn rất nhiều, hẳn là đã phát giác được cái gì.

"Ngoài cửa có người, hơn nữa còn rất nhiều người." Ngụy Vũ vội vàng nói xong, quả nhiên ngay sau đó truyền đến tiếng ầm ầm phá cửa.
"Để tôi!" Trương Tử Thành tiến lại gần cánh cửa, một bàn tay vươn ra mở cánh cửa đã lung lay sắp đổ.

Một tường băng đằng sau cánh cửa nhanh chóng xuất hiện, Trương Vân Phi thấy thế cũng gia nhập hỗ trợ con trai.
Thực mau, đằng sau cánh cửa đã hình thành nửa mét tường băng.

Cửa sắt đã bị đám người oanh tạc, từ tường băng trong suốt có thể nhìn thấy một đám người điên cuồng hưng phấn đến có chút quỷ dị.
"Chú Trương, mọi người mang theo nhóm người này đi trước, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, tôi cùng Diệp ca cản ở đằng sau." Đường Kiếm Phong bắn một viên vào nam nhân còn dư lại lúc nãy.
Ngụy Vũ vẫn luôn một mình cõng người kim loại, cho nên dù có một thân sức mạnh thì lúc này cũng không giúp được, mọi người chủ yếu cõng theo ba người phụ nữ đang mang thai trên lưng.
Diệp Cẩn cho nổ một bên tường, mọi người nhanh chân chạy ra ngoài.
"Tôi ở lại!" Thẩm Giản Khê không chịu đi.
"Không được, cậu phải bảo vệ bọn họ, đặc biệt là Tiểu Việt, giao cho cậu!" Diệp Cẩn trực tiếp từ chối, những người này thì chỉ có sức chiến đấu của Thẩm Giản Khê là còn đủ, vừa có thể công kích, lại có thể phòng ngự.
Thẩm Giản Khê hung hắng nhíu mày, cuối cùng chọn đi theo Diệp Trạch Việt, "Các anh cẩn thận!"
"Đi mau!" Đường Kiếm Phong đem hai cây súng trong tay đưa cho hắn, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài.

Nửa mét tường băng chỉ đỡ được vài phút, ngay sau đó liền vỡ ra, Đường Kiếm Phong cùng Diệp Cẩn tìm kiếm vật che đạn đang bắn về phía mình.
Đối phương căn bản không sợ chết, trực tiếp vừa công kích dị năng vừa tiến tới, Đường Kiếm Phong ném ra một ngọn lửa, nháy mắt xông tới đốt cháy một nam nhân, nam nhân lăn qua lộn lại xung quanh căn phòng, lửa bén đến toàn bộ giường đệm, toàn bộ căn phòng lập tức lâm vào trong ngọn lửa.
Đường Kiếm Phong nhìn thấy trên giường có một nữ nhân tỉnh lại, cùng Diệp Cẩn một bên công kích một bên lui về phía bức tường.

Chờ đến khi Diệp Cẩn phóng ra một cái dị năng, bức tường lập tức sập xuống, trong nháy mắt những người đằng sau bị trận nổ tung này làm cho bị thương.
Đường Kiếm Phong đỡ nữ nhân kia lên lưng Diệp Cẩn, trên người cô chỉ có một chiếc chăn mỏng, lúc này bị lạnh đến đôi môi trắng bệch.

Đường Kiếm Phong trực tiếp cởi áo khoác ra đắp cho cô.
Hai người vẫn luôn đi về phía trước, đi theo dấu chân.

Ngay từ đầu Diệp Cẩn còn chưa nhận ra, thẳng đến vài phút sau mới phát giác hô hấp Đường Kiếm Phong có chút không đúng, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đang che lại cánh tay, máu chảy đầm đìa.
"Cậu...." Diệp Cẩn lập tức kinh hô.
"Tôi không có việc gì, bị thương ngoài da thôi, đi mau, đuổi kịp bọn họ." Đường Kiếm Phong xé áo trên người tùy tiện băng bó vết thương.

"Thịch thịch thịch".


Tiếng súng đột nhiên truyền tới từ phương xa, Đường Kiếm Phong bắt lấy Diệp Cẩn, nói: "Anh mang cô ấy đi trước, tôi quay lại xem thử."
"Không được, phải đi cùng nhau, tôi đi với cậu!"
Đường Kiếm Phong không nói lời vô nghĩa, trực tiếp chạy đi, Diệp Cẩn phải cõng người nên tốc độ không nhanh bằng anh, hơn mười giây sau không còn thấy người đâu, tức đến khó thở.
"Khốn nạn!"
Không còn cách nào khác, Diệp Cẩn vẫn là đem nữ nhân đã lâm vào hôn mê chạy tiếp, dọc theo dấu chân đi một hướng khác.
Đường Kiếm Phong dán người lên tường chạy về chỗ bị thiêu cháy, hai bên giằng co súng ống, một bên là người của tên mặt sẹo, bên còn lại cư nhiên là người của Từng Thời Tự.
Đường Kiếm Phong tuy rằng kinh ngạc, nhưng lúc này kẻ địch của kẻ địch chính là bạn hữu, anh lập tức chi viện cho Từng Thời Tự.
Sau đó Đường Kiếm Phong phóng ra hai ngọn lửa đánh lén đám người kia, người của tên vết sẹo lập tức luống cuống.
"Mẹ nó, chúng ta bị bao vây rồi! Đệt, cư nhiên chúng nó lại nội ứng ngoại hợp, chúng ta mắc bẫy rồi!"
Sau đó Đường Kiếm Phong lắp ống giảm thanh, trực tiếp nổ súng bắn.

Từng Thời Tự hiển nhiên cũng nhận ra, tấn công càng thêm kịch liệt.
Tên mặt sẹo rất nhanh liền nhận ra không ổn, mang người lui về phía sau, nhưng là Đường Kiếm Phong cũng không cho bọn họ cơ hội này, ép sát tới.
"Mẹ nó! Tên mặt sẹo phỉ nhổ nước bọt, nảy sinh suy nghĩ ác độc mà nổ hai phát súng vào hướng của Đường Kiếm Phong, "Vừa rồi bắt được tên tiểu bạch kiểm kia đâu? Kéo nó ra đây, xem chúng nó còn dám nổ súng nữa không!"
Đường Kiếm Phong nghe bọn chúng bắt được người, trong lòng không nhịn được căng thẳng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương