Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ
-
39: Tiểu Đội
"Phanh"
Hứa Sĩ Thanh ngã trên mặt đất, Trương Tử Thành sợ tới mức lập tức gọi người lại đây.
Mọi người sau khi nghe được đều chạy tới kéo hắn nằm lên giường.
Thoạt nhìn thì Hứa Sĩ Thanh cùng với lúc đang tỉnh không có gì bất đồng.
Trương Tử Thành kiểm tra cho hắn một phen, nhưng cơ thể của Hứa Sĩ Thanh và người thường không hề giống nhau, điều này làm Trương Tử Thành cũng đoán không ra hắn có gì bất thường không.
Mọi người nhìn hắn nằm trên giường không có chút động tĩnh, đứng canh chốc lát rồi ra ngoài để hắn nằm trong phòng một mình.
Lúc này Đường Mặc Kỳ mới phát hiện không thấy Đường Kiếm Phong, cậu nhớ là trong lúc ngủ đã nhìn thấy Đường Kiếm Phong, lại không xác định bản thân có phải là nằm mơ hay không, lập tức vội vội vàng vàng trở về phòng rồi lắc mình vào trong không gian.
Lúc này ở bên ngoài trời còn chưa sáng, nhưng bên trong không gian vẫn luôn sáng ngời như ban ngày.
Bức màn nhỏ trong nhà gỗ bị kéo lên, Đường Kiếm Phong mới vừa ngủ chưa tới hai giờ, đang lỏa thể mà nằm trên giường lớn của Đường Mặc Kỳ say giấc.
Đường Mặc Kỳ cẩn thận đi qua, nhìn thoáng qua Đường Kiếm Phong đang ngủ say, tiến lại cầm lấy cánh tay anh, chuẩn bị đem anh đưa ra bên ngoài.
Nhưng mà không nghĩ tới, cậu vừa đụng lấy cánh tay anh, Đường Kiếm Phong đột nhiên mở bừng mắt ra, ra tay nhanh như chớp đem cậu kéo qua.
Đường Mặc Kỳ ngã dựa vào trước ngực anh, gương mặt dán lên da thịt nóng bỏng ở trước ngực, hai má cậu giống như bị thiêu đốt, không tự chủ mà đỏ lên.
Đường Kiếm Phong vươn một cánh tay còn lại áp lên lưng Đường Mặc Kỳ, cậu giống như con rùa, dường như giãy giụa hơn nửa ngày đều không thể đứng lên.
Nghe thấy tiếng cười của anh, Đường Mặc Kỳ liền nổi lên một ít suy nghĩ ác độc, há mồm cắn lên ngực anh.
Đường Kiếm Phong lập tức "Tê!" một tiếng rên lên, cậu nghe được thanh âm, trong lòng đắc ý lên, nghĩ cậu không dám ra tay tàn nhẫn hay sao.
Nhưng mà Đường Mặc Kỳ liền không đắc ý được nữa.
"Mặc Mặc, em là đang câu dẫn anh sao?" Tiếng nói của Đường Kiếm Phong trầm thấp, ám ách.
Anh cúi đầu liếm lên trên gáy cùng vành tai đỏ bừng của Đường Mặc Kỳ.
Cậu rõ ràng cảm nhận được dưới thân có chút biến hóa, cái chỗ kia hùng dũng oai vệ mà đỉnh cậu, sợ tới mức khiến cậu không dám động.
Đường Kiếm Phong thấy cậu ngoan ngoãn, an tĩnh lại, càng thêm làm càn mà hôn cậu, thẳng đến khi đối phương đều thở hồng hộc mới buông cậu ra.
Đường Mặc Kỳ lập tức đỏ bừng mặt né ra, Đường Kiếm Phong cười tà nhìn cậu, anh không vội, đã từng thương tổn cậu một lần, lần này anh sẽ làm cậu cam tâm tình nguyện đem bản thân giao cho anh.
Chờ tới khi hai người bọn họ ra ngoài, mọi người đã giàn xếp ổn thỏa cho Hứa Sĩ Thanh, tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách, thảo luận an bài mọi chuyện sắp tới đây.
Theo thời gian trôi qua, tang thi bên ngoài khu an toàn đã bắt đầu trở nên dày đặc.
Tuy rằng có quân đội ở bên ngoài xử lý tang thi tới gần khu an toàn trong phạm vi nhất định, nhưng sẽ không chịu nỗi toàn bộ tang thi ở thủ đô.
Ví dụ như mấy ngày gần đây, mỗi ngày đều có quân nhân ra ngoài làm nhiệm vụ bị tang thi tấn công làm cảm nhiễm virus.
Diệp Cẩn cùng Đường Kiếm Phong kiến nghị mọi người tận lực tìm cơ hội rèn luyện bản thân, tương lai virus tang thi sẽ phát triển tới trình độ nào, sau này khu an toàn đến tột cùng có an toàn hay không, không ai có thể xác định.
Duy nhất có thể khẳng định chính là, thực lực cường đại của bản thân, như vậy thì hy vọng sống sót mới càng lớn.
Bọn Đường Mặc Kỳ đều đồng ý với kiến nghị này, toàn bộ khu an toàn chứa hơn trăm vạn người sống sót, quản lý vẫn chưa đủ thành thục, tai họa ngầm đều có thể bộc phát.
Trương Vân Phi chỉ vào bản đồ thủ đô trên bàn, cau mày nói: "Khu an toàn này lúc trước hoàn toàn là vì cứu người mà thành lập, lại không nghĩ rằng ngược lại trở thành nhà giam, hiện giờ toàn bộ tang thi ở thủ đô đều di chuyển về đây, hơn một ngàn vạn tang thi, một khi hình thành tang thi triều, chỉ sợ khu an toàn này không có năng lực chống lại."
Đường Mặc Kỳ phi thường thưởng thức tầm nhìn và hiểu biết sâu rộng của ba Trương, bởi vì đời trước xảy ra không ít sự kiện tang thi triều tập kích khu an toàn.
Tuy rằng căn cứ không có bị công phá, nhưng khu an toàn cũng bị tổn thất thảm trọng, trực tiếp rút nhỏ 60% diện tích.
Trước đó Đường Kiếm Phong chỉ cảnh báo về bệnh độc truyền nhiễm đối với các cấp lãnh đạo, vì bảo vệ Đường Mặc Kỳ, anh chỉ lộ ra một ít nội dung.
Thực rõ ràng, quân bộ tuy rằng lập tức phản ứng, cách ly với những nhân viên bị nhiễm bệnh, còn bố trí người ở khắp thủ đô.
Nhưng tính nguy hại của virus vẫn vượt qua sự thừa nhận cực hạn của nhân loại.
Chỉ trong một đêm, tất cả mọi người bị nhốt trong trung tâm thành phố thành lập khu an toàn tạm thời.
Tường vây của khu an toàn được xây dựng thực mau, ngắn ngủn chỉ một tháng, tường vây đã thành hình.
Nhưng là tất cả mọi người đều minh bạch, một cái tường vây hèn mọn như vậy, có thể ngăn cản được đám quái vật điên cuồng chỉ biết cắn nuốt kia hay sao?
"Không bằng chúng ta thành lập một tiểu đội đi, mỗi ngày đi ra ngoài sưu tầm vật tư, như vậy vừa có thể rèn luyện bản thân, lại còn có thể bổ sung vật tư của chúng ta." Đường Mặc Kỳ lập tức đề nghị.
Kỳ thật lần trước cùng Cố Cường, Hứa Sĩ Thanh bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, Đường Mặc Kỳ liền có ý tưởng này, nhưng cậu cũng không xác định được những người khác có ý nguyện muốn ra ngoài rèn luyện hay không.
Lúc này đây thấy bọn họ đều gấp không chờ nỗi muốn nâng cao thực lực của bản thân, cậu lập tức đưa ra suy nghĩ của mình.
Quả nhiên mọi người đều nhất trí đồng ý, Diệp Cẩn gật gật đầu, nói: "ý tưởng này rất tốt, nhưng là ở khu an toàn trước mắt còn chưa cho phép đội ngũ tự ý ra ngoài, ngày mai đi thị trường công tác xem xét một chút, nếu bên kia không có công tác phù hợp, chỉ sợ chúng ta rất khó thông qua gác cổng."
Diệp Cẩn phân tích rất có đạo lý, nhưng là hắn đã quên hiện tại là mạt thế, làm gì còn người nào chân chính quả sống chết của người khác, ngay cả đám người bên chính phủ, bất quá cũng là một đám người coi trọng quyền thế, sẽ được hơn người thường một vài đặc quyền.
"Còn có, còn có.....!tên của tiểu đội chúng ta, nhất định phải lấy một cái tên thật khí phách mới được." Trương Tử Thành hứng thú bừng bừng mà đề nghị.
Diệp Trạch Việt gật đầu theo, nói: "Đúng đúng đúng, một cái tên khí thế mới có thể tung hoành thiên hạ!" Đứa nhỏ từ sau khi đi lại bình thường, tính tình cũng sáng sủa hơn rất nhiều, tuy rằng đang là mạt thế, nhưng Diệp Cẩn vẫn che chờ cho y rất tốt.
Người lớn nghe hai người bọn hắn nói thì cười rộ lên, "Việc đi ra cổng thì không cần lo lắng, nếu thật muốn đi ra ngoài, mỗi người trong tiểu đội cần phải tìm vị trí thích hợp cho mình, phối hợp với nhau.
Nếu không, một khi gặp nguy hiểm chỉ có thể bị tang thi vây quanh." Đường Kiếm Phong hất bát nước lạnh vào mặt mọi người, tất cả đều thu hồi tươi cười, nghiêm túc hơn mà thảo luận công việc kế tiếp.
Hứa Sĩ Thanh sau khi hôn mê 24 giờ thì tỉnh lại, không có bất luận khác thường gì, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tháng bảy, tiểu đội của Đường Mặc Kỳ đều ra ngoài luyện tập, bọn họ cách cổng khu an toàn không quá năm km, trừ bỏ mẹ Trương vẫn như cũ đến bệnh viện ở khu an toàn, và Đường Kiếm Phong vẫn công tác ở quân đội.
Tiểu đội mỗi ngày đều cùng nhau ra ngoài, làn da của bọn họ cũng ngày càng đen đi, sự ăn ý của bọn họ cũng ngày càng cao, hiệu suất làm việc cũng tăng lên.
Nhóm người Đường Mặc Kỳ là tiểu đội đầu tiên ra ngoài tìm vật tư, nhưng cũng không phải là tiểu đội duy nhất, các tiểu đội lớn lớn bé bé nhanh chóng được thành lập ở khu an toàn.
Quả nhiên chính phủ rất hài lòng với chuyện này, có thể giảm bớt sự khẩn trương về vật tư của khu an toàn.
Đồng thời, mỗi tiểu đội chỉ cần nộp lên một phần tư của vật tư thu thập được.
Theo đó, các tiểu đội ra ngoài thu hoạch được rất nhiều vật tư phong phú, cũng càng có thêm nhiều người tự nguyện gia nhập các đội ngũ.
Nhưng xét theo phương diện khác, chính phủ lại sợ thế lực do người dân tổ chức quá lớn, cho nên ra lệnh hạn chế, mỗi tiểu đội phải được đăng ký thông tin, thành viên trong đội không được vượt quá năm mươi người.
Kết thúc một ngày nhiệm vụ, mọi người về đến nhà đều mệt đến không buồn nhúc nhích.
Vũ khí giết tang thi của bọn họ đều là rìu và đao, tấn công cả một ngày khiến cho cánh tay đau nhức tê dại.
Không có người nấu cơm, Diệp Cẩn tùy tiện nấu chút mì, cắt ít thịt bò thả vào, xào chút rau.
Ở bên ngoài bọn họ chỉ vội vội vàng vàng gặm màn thầu, lúc này ngửi được mùi hương của mì đều thèm không chịu nỗi, xì xụp xì xụp vài phút liền ăn xong.
Sau khi ăn uống xong xuôi, mọi người chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, thậm chí Trương Tử Thành còn cởi cả áo ra chuẩn bị đi về phòng tắm rửa.
Bên ngoài lại đột nhiên ồn ào rối loạn lên.
"Bang bang bang"
Sau vài tiếng súng lục vang lên, tất cả mọi người cũng nhanh chóng cảnh giác.
Tất cả đều chạy đến trước nhà, bên ngoài vang lên tiếng la hét chói tai, tiếng súng cũng càng lúc càng lớn, Diệp Cẩn ra hiệu mọi người cầm vũ khí lên.
Hắn dán người lên cửa nghe ngóng một hồi, tiếng súng vang lên ở phụ cận, Diệp Cẩn mở cửa ra, để Diệp Trạch Việt và ba Trương ở lại canh gác.
Trương Tử Thành, Đường Mặc Kỳ cùng Hứa Sĩ Thanh đều theo Diệp Cẩn đi ra ngoài xem xét tình huống.
Con đường từ tứ hợp viện đi ra ngoài không tính là nhỏ, xe việt dã đều có thể lái vào.
Lúc này trời đã hơi tối, rất nhiều người còn đang hoảng loạn bỏ chạy khắp nơi, Diệp Cẩn kéo lại một bé trai chỉ tầm hơn mười tuổi hỏi thăm tình huống, đứa trẻ run run giãy giụa không tránh thoát khỏi tay Diệp Cẩn được, đành phải nói đơn giản tình huống.
Có tang thi vào khu an toàn!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook