Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ
-
37: Bí Mật
Khi mà bọn Đường Mặc Kỳ về đến nhà, tất cả mọi người đều đang chờ bọn họ.
Trương Vân Phi nghe thấy tiếng đập cửa, lập tức chạy ra mở cổng, nhìn thấy Đường Mặc Kỳ hoàn hảo trở về không bị gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thấy mọi người đều đang lo lắng cho cậu như vậy, Đường Mặc Kỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng, hướng chỗ mọi người xin lỗi.
Mọi người đều đợi cậu suốt cả một đêm, thấy cậu trở về không thương tổn, liền đánh ngáp một cái trở về phòng ngủ.
Đường Kiếm Phong cũng mang theo Đường Mặc Kỳ trở về phòng ngủ, cậu đóng cửa lại, kéo màn xuống, trong phòng lập tức tối sầm.
Hai mắt Đường Kiếm Phong nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, trong ánh mắt mang theo hứng thú.
Đường Mặc Kỳ xoay người lại nhìn thấy ánh mắt anh, không khỏi đỏ mặt lên.
Ngẫm lại một loạt hành động vừa rồi của cậu, quả nhiên thực dễ dàng làm người hiểu lầm.
Đường Kiếm Phong ấn một chút lên trán Đường Mặc Kỳ, cậu thừa cơ bắt lấy tay anh, tay của anh rất lớn, mang theo một chút khô ráo ấm áp, trên tay có chút khô ráp do quanh năm cầm súng.
Anh lập tức nắm lại tay cậu, ngón tay cái chen vào lòng bàn tay của Đường Mặc Kỳ, cào nhẹ hai cái.
Đường Mặc Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: "Ca, loại chuyện này nói như thế nào cũng là khó có thể tưởng tượng được, cho nên em chỉ có thể dẫn anh đi xem."
Đường Kiếm Phong cười khẽ một tiếng, bộ dạng ra vẻ đứng đắn của cậu thập phần đáng yêu, đồng thời cũng minh bạch được chuyện mà Đường Mặc Kỳ sắp nói, anh lập tức thu lại nụ cười, trấn an nhìn cậu, nói: "Chỉ cần là Mặc Mặc nói, vô luận là chuyện không có khả năng, anh đều tin tưởng."
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, cậu còn chưa thử qua việc dẫn người khác vào không gian, tối đa cũng chỉ đưa vào một vài con bò sữa.
Đường Mặc Kỳ nắm chặt tay Đường Kiếm Phong, nói: "Anh nhắm mắt lại trước đi."
Đường Kiếm Phong không chút do dự mà nhắm hai mắt lại, đem bản thân hoàn toàn giao cho cậu.
Đường Mặc Kỳ cũng nhắm hai mắt lại, nháy mắt cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh có biến hoá, trong chớp mắt chuyển từ oi bức sang mát mẻ.
Cậu đột nhiên mở mắt, kinh hỉ nhìn thấy Đường Kiếm Phong vẫn còn đang nhắm mắt lại, cùng với quang cảnh xanh mát xung quanh, thành công!
"Ca, mau mở mắt ra."
Đường Kiếm Phong chậm rãi mở mắt, lại bị cảnh sắc xung quanh làm cho kinh sợ, kinh ngạc mà nhìn một vòng, sau đó lại nhìn chằm chằm Đường Mặc Kỳ, chờ cậu giải thích.
Đường Mặc Kỳ nhìn vẻ mặt không thể tin được của anh, không nhịn được mà đắc ý giơ lên khoé miệng, nói: "Đây là bí mật của em."
Đường Mặc Kỳ mất nửa giờ để giải thích với Đường Kiếm Phong về không gian này, lượt bỏ một vài ký ức của đời trước.
Chỉ nói với anh về việc cậu có thể biết trước tai nạn cùng không gian này có quan hệ, nhưng cũng không rõ là liên quan như thế nào.
Đường Mặc Kỳ lại làm Đường Kiếm Phong trợn tròn mắt lần thứ hai từ khi bước vào không gian tới giờ, lúc này anh mới ngồi xuống, cũng không truy vấn bất cứ thứ gì, chỉ lo lắng mà nhìn cậu.
"Mặc Mặc, em cũng biết không gian này rất đặc biệt, mà thời đại thay đổi, nhân tâm hiểm ác..." Đường Kiếm Phong thở dài một hơi, duỗi tay sờ lên sau cổ của Đường Mặc Kỳ.
Đường Mặc Kỳ cười rụt rụt cổ, nói: "Em biết, mạt thế tiến đến, em đương nhiên hiểu rõ cái gì là nguy hiểm."
Đường Kiếm Phong ôm lấy Đường Mặc Kỳ, hôn hôn lên đỉnh đầu cậu, trong lòng yên ổn không ít, vô luận là chuyện không gian có bao nhiêu ly kỳ, nhưng chỉ cần Đường Mặc Kỳ có không gian này ở đây, chẳng khác nào có thêm một phần đảm bảo.
Vào mạt thế không gì quan trọng bằng việc sinh tồn.
Đường Kiếm Phong vẫn luôn ôm người trong lòng ngực, độ ấm cơ thể cũng mát mẻ hơn.
Hô hấp Đường Mặc Kỳ đã thong thả, cả người đều thả lỏng ra, đầu óc lâm vào trong miên man.
Đường Kiếm Phong hôn hôn lên trán cậu, sau đó cẩn thận mà ôm lấy cậu bế lên giường, anh cũng thuận thế mà nằm ở bên cạnh, người bên cạnh cũng hướng vào trong lòng ngực anh.
Anh thoả mãn mà ôm lấy cậu, chui đầu vào cổ cậu hít một hơi thật sâu, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Khi Đường Mặc Kỳ tỉnh lại đã là hơn hai giờ chiều, Đường Mặc Kỳ đã không còn nằm trên giường, toàn bộ tứ hợp viện cũng chỉ còn mỗi Trương Tử Thành đang canh gác, những người khác đều còn đang ngủ.
Đường Mặc Kỳ vào phòng bếp tuỳ tiện nấu vài món ăn, nhìn rau dưa trong vườn, mấy ngày nay mọi người ai cũng vội vàng, chỉ có Diệp Trạch Việt còn kiên trì tưới nước cho thực vật trong vườn, cho nên rau dưa đều mọc lên không tệ lắm.
Đường Mặc Kỳ đi tới hậu viện, nhìn thấy Đường Kiếm Phong đang đưa lưng về phía cậu, đang luyện tập dị năng hệ hoả của anh.
Sau khi Đường Kiếm Phong tốt nghiệp trung học liền vào trường quân đội, sau đó trực tiếp vào quân ngũ, hằng năm rèn luyện nên cơ thể của anh không có miếng thịt thừa nào, cơ bắp toàn thân, tràn ngập sức bật, lại không quá cường tráng.
Lúc này mặt trời đang chiếu sáng, nhiệt độ cực kỳ nóng, trên nóc hậu viện đều toàn cửa kính thuỷ tinh, cho nên nhiệt dô trong hậu viện khả năng đã hơn 45 độ.
Trên cơ thể Đường Kiếm Phong toàn là mồ hôi, phía dưới chiếc quần dài cũng ướt đi một nửa.
Bên cạnh ao nhỏ có mười hai cái lon đều bị hoả táng.
Trong tay Đường Kiếm Phong xuất hiện một quả cầu lửa màu xanh lam, anh nhắm thẳng vào một cái lon đang còn nguyên vẹn hoả táng cho nó.
Cái lon kia lập tức tan thành một bãi nước thép.
Nghe được tiếng bước chân, Đường Kiếm Phong thu tay, xoay người lại.
Lúc này Đường Mặc Kỳ mới phát hiện anh luyện tập dị năng đến tinh bì lực tẫn.
Thở dốc, đôi tay chống lên đầu gối nhìn cậu.
Đường Mặc Kỳ cười cười, trong tay lập tức xuất hiện một ly nước, đưa qua.
Anh nhận lấy "ừng ực ừng ực" hai tiếng liền uống hết.
Đưa cái ly trống không cho cậu, Đường Mặc Kỳ nhận lấy bỏ vào không gian.
Đường Kiếm Phong cười nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tốt, chỉ cần Đường Mặc Kỳ nguyện ý tiếp thu anh, nguyện ý yêu anh, thế đạo có gian nan như nào, anh cũng sẽ bảo hộ cậu chu toàn.
Sau hơn ba giờ chiều Diệp Cẩn mới từ bên ngoài trở về, sáng nay Diệp Cẩn cùng Đường Kiếm Phong mang binh đi, sau lại nghe nói hai ngày này bên khu an toàn phía tây, trước kia là khu phố buôn bán, bây giờ xuất hiện thị trường trao đổi đồ vật, hôm nay Diệp Cẩn chính là qua đó nhìn xem tình huống.
Mọi người đều đã ra ngoài, vây lại một chỗ chờ Diệp Cẩn nói về tình huống ở thị trường trao đổi kia, nói tóm lại là không quá khác nhau với khu phố buôn bán trước đây, điểm khác biệt duy nhất chính là không hề sử dụng tiền tệ lúc trước, mà do từng người đinh giá khác nhau, được hoan nghênh nhất khẳng định là lương thực, năm cân gạo có thể đổi được một chăn giường, hoặc năm bộ quần áo.
Diệp Cẩn cùng Đường Kiếm Phong đều nghe được Đường Mặc Kỳ từng nói qua, toàn bộ địa cầu sẽ nghênh đón thời kỳ lạnh giá cực độ như kỷ băng hà, độ ấm hạ thấp nhất toàn bộ lịch sử, đem mùa đông trở thành thời kỳ lâu dài mà còn phi thường thống khổ.
Mà việc cung cấp điện vào lúc này lại càng không xong, thiết bị dự báo thời tiết hiển nhiên vô pháp đoán được thời tiết giá lạnh của mấy tháng sau.
Đặc biệt là mặt trời tháng sáu này lại còn đang nóng bức, rất nhiều người đồ ăn mà đem đổi vật phẩm quần áo làm ấm ra ngoài, chờ đến khi mùa đông giá rét chân chính tiến đến, vận mệnh của bọn họ chính là sống sờ sờ bị đông chết.
Đường Mặc Kỳ cũng cau mày, cùng bọn hắn trao đổi ánh mắt một chút.
Tuy rằng Đường Mặc Kỳ cũng không lo lắng vật tư của bọn họ không đủ, nhưng vẫn phải ra vẻ một chút..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook