Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 243: Ám cờ? Thua không oan

Trở lại căn cứ, Sở Tiểu Thất đã được Chân Nhất Long đón đi, đương nhiên Chân Nhất Long thấy thảm trạng của Tiểu Thất, nhịn không được mở miệng quở trách rất lâu, khiến cho khuôn mặt băng hàn vạn năm bất biến của Tiểu Thất có loại dấu hiệu sắp tan vỡ, bất quá năng lực thích ứng của Sở Tiểu Thất rất mạnh, rất nhanh đã có thể không nhìn đến sự càm ràm lải nhải còn dài dòng hơn so với bà cụ già bó chân của Chân Nhất Long.

Điều này làm cho Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng muốn xem kịch vui nhịn không được tâm sinh thất vọng, bọn họ kỳ thực rất muốn biết Tiểu Thất ngoại trừ mặt băng hàn, ngoại trừ khuôn mặt tươi cười giả vờ, còn có vẻ mặt đáng yêu nào khác, đáng tiếc sự kiên nhẫn của Tiểu Thất đã đánh nát tính toán của bọn họ.

Sở Chích Thiên bình yên vô sự, diễu võ giương oai trở lại căn cứ, khiến cho liên minh Nam Phái duy trì không được thái độ cường ngạnh nữa. Mà Võ Chiếu thủ lĩnh của căn cứ Phượng Lâm ở nam bộ cùng căn cứ Lăng Thiên hưởng ứng lẫn nhau, bắt đầu tổ chức chiến đội thức tỉnh, chuẩn bị chinh phạt căn cứ xung quanh, tin tức này khiến cho liên minh Nam Phái rung động vô cùng, hậu viện của bọn họ sắp cháy.

Vì vậy liên minh Nam Phái khuất phục, lần lượt phái ra đại biểu đàm phán với căn cứ Lăng Thiên và căn cứ Phượng Lâm, Trần Cảnh Văn là trưởng quan hành chính đệ nhất của căn cứ đương nhiên sẽ không lỡ mất cơ hội này, đấu trí đấu mưu với đại biểu đàm phán mà liên minh Nam Phái phái tới nửa tháng trời, cuối cùng cũng ký kết hiệp nghị thư hòa bình.

Vì thế, liên minh Nam Phái trả giá đắt thảm thống, không chỉ bồi thường vật tư rất nhiều, còn nhường ra một vùng địa bàn rất to gần căn cứ Lăng Thiên của bọn họ, đương nhiên, những địa bàn đó trước mắt đều là khu vực không người đợi thanh lý, hoặc là thành chết nguy hiểm.

Chẳng qua căn cứ Lăng Thiên tuyệt không ngại, bởi vì bọn họ tự tin cuối cùng sẽ có một ngày có thể triệt để tiêu diệt được những tang thi khủng bố đó, trả cho nhân loại một thế giới an ổn. Sau cùng, Trần Cảnh Văn không quên kêu liên minh Nam Phái một lưới bắt hết thế lực của Ngô Khánh Vân. Mấy đầu mục chủ yếu trong đó càng bị liên minh Nam Phái áp giải đến căn cứ Lăng Thiên.

Quân sư của Ngô Khánh Vân vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc Sở Chích Thiên gần gũi như vậy, lúc này Sở Chích Thiên không nói gì, chỉ nhàn nhạt nhìn gã, ánh mắt đó không có bất kỳ biểu cảm gì, dường như gã chỉ là một vật chết. Tuy rằng quân sư của Ngô Khánh Vân sớm đã có chuẩn bị tâm lý, biết lần này bị áp giải đến căn cứ Lăng Thiên, khẳng định khó thoát cái chết. Nhưng cho dù như thế, gã vẫn sẽ cảm thấy trong lòng sợ vô cùng, khiến cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt của gã càng thêm tái nhợt.

Sở Chích Thiên nhìn quân sư bị giày vò chỉ còn nửa cái mạng trước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Cục này hẳn là anh bày ra đúng chứ.”

Quân sư nghe vậy cả kinh, ngẩng mạnh đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên. Gã không biết vì sao Sở Chích Thiên nói như vậy.

“Ngô Khánh Vân hắn ta còn chưa có thông minh đến mức suy nghĩ hết mỗi một chi tiết nhỏ bên trong. Mà bố cục này thành công ở chỗ hắn nắm được tâm tư của tôi, phán đoán ra được những phản ứng có khả năng của tôi. . .” Sở Chích Thiên liếc nhìn quân sư, ánh mắt mang theo một vẻ khen ngợi, “Anh nghiên cứu tôi đã rất lâu, phải nói, anh hiểu tôi rất rõ.”

Được Sở Chích Thiên khen ngợi, tâm tình quân sư rất phức tạp. Gã mở miệng đáp: “Đúng vậy, bố cục này là tôi thiết kế, cậu quá mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến cho tất cả mọi người cho rằng cậu là người không thể đánh bại, nhưng tôi tin tưởng, người mạnh mẽ thế nào cũng sẽ có nhược điểm trí mạng không muốn ai biết, vì thế, tôi đã chuyên tâm nghiên cứu rất nhiều năm. . .” Quân sư nhìn Tiêu Tử Lăng đứng thẳng ở bên cạnh Sở Chích Thiên vẫn luôn làm người ẩn hình, “Sau cùng, rốt cục đã bị tôi tìm được, cậu ta chính là nhược điểm của cậu.”

Lời nói như đinh đóng cột của quân sư Ngô Khánh Vân khiến cho Tiêu Tử Lăng giương lên lông mi, không biết gã thế nào sẽ khẳng định như thế, nếu không phải tình cờ, quan hệ của cậu với Sở Chích Thiên là thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn. . . Tiêu Tử Lăng đột nhiên nhớ lại sự thân mật tiếp xúc với Sở Chích Thiên trước đây, cùng với ý đồ không chút nào che giấu ba năm nay của Sở Chích Thiên, cả khuôn mặt cậu đều đen. Tạo thành loại hiểu lầm này, Sở Chích Thiên là đầu sỏ gây nên.

“Nếu đã xác định điểm này, tôi liền có lý do tin tưởng, một khuôn mặt hoàn toàn tương đồng, cho dù biết rõ là giả, nhưng khi thực lực của đối phương thấp đến mức không cho cậu cảm giác uy hiếp, bản năng cậu phản ứng sẽ không trực tiếp lựa chọn kích sát, dù sao đó là một khuôn mặt mà cậu thích.” Tuy rằng quân sư không ở hiện trường, nhưng có thể rõ ràng mô phỏng ra được tình cảnh lúc đó.

“Mà khi phát hiện khói độc, cậu phản ứng đầu tiên khẳng định là trục xuất, chỉ cần là người thức tỉnh, đều sẽ lựa chọn làm như vậy, đó là một loại thói quen nuôi thành trong chiến đấu ở mạt thế mấy năm qua.” Quân sư rủ rỉ nói.

“Không sai, phản ứng của tôi đều bị anh phỏng đoán được, bất quá tôi lại không rõ, điểm then chốt nhất của bố cục này, vì sao lựa chọn dùng mị độc mà không phải độc dược khác?” Sở Chích Thiên rất rõ ràng, nếu như kịch độc, lúc này đây anh trở về sẽ không nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng chưa hẳn sẽ chết, nhưng hung hiểm sẽ lớn hơn, anh tin tưởng người trước mắt hiểu rất rõ điểm này, đây cũng là điều anh vẫn luôn nghĩ không thông được.

Quân sư nghe vậy lắc đầu cười khổ nói: “Không phải không muốn dùng độc dược bá đạo hơn, chúng tôi đã từng thử chế tạo ra kịch độc khác, đối phương vừa mở ra kỹ năng phòng hộ sẽ bị chặn lại, chỉ có mị độc đó, trái lại có thể lợi dụng được kỹ năng phòng hộ của đối phương, ăn mòn vào, gần như khó giải. Bất quá tuy rằng mị độc không phải độc dược trí mạng, nhưng một khi nó phát tác, có thể khiến cho người thức tỉnh triệt để mất đi dị năng, trở thành một người bình thường, chúng tôi cho rằng loại kết quả này đủ để kích sát cậu. Vì vậy, chúng tôi lựa chọn nó, để bảo đảm không một sơ hở. . .”

Nếu như thăng thêm mấy bậc nữa, có lẽ có thể chế tạo ra được kịch độc vừa im hơi lặng tiếng vừa có thể ăn mòn năng lượng của đối phương đi, đáng tiếc bọn họ không có cơ hội, Ngô Khánh Vân không có, gã cũng không có, lực nhẫn nại của bọn họ vẫn chưa đủ, vẫn có chút sốt ruột.

Then chốt nhất chính là, vận khí của Ngô Khánh Vân thực sự quá kém, mắt thấy sắp thành công, lại bị Tiêu Tử Lăng vẫn luôn ẩn tàng ở nơi đó một kích tất sát. . . Tâm tình quân sư phức tạp quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, nói, “Tôi tính tới bất kỳ ai, lại không tính được thực lực của cậu! Tôi không biết là cậu cố ý, hay là Sở Chích Thiên tận lực an bài, nhưng không thể nghi ngờ chiêu cờ của các cậu cao hơn.”

Thực lực chân chính của Tiêu Tử Lăng vượt qua năng lực trên tình báo quá nhiều, quân sư hiểu rõ đó là một chân tướng được tận lực ẩn tàng, mục đích sợ rằng chính là vì để cho mọi người xem thường Tiêu Tử Lăng. Mà bọn họ đích xác đã trúng kế, xem nhẹ điểm này, dưới tình thế tốt lại bị Tiêu Tử Lăng một kích lật bàn, nếu không phải tuyệt sát sau cùng của cậu ta, lúc này đây bọn họ sẽ không thua thảm như vậy.

Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười, đó cũng là nguyên nhân để anh không nhìn hết thảy âm mưu quỷ kế, Tiểu Lăng của anh thực sự rất mạnh!

Anh ẩn tàng thực lực của Tiêu Tử Lăng, chính là vì điều này, anh biết, Tiêu Tử Lăng nhất định sẽ vì anh mà trở thành mục tiêu của mọi người, tuy rằng cường đại có thể đẩy lùi ác ý của một số người, nhưng tuyệt đối sẽ không kinh hách lui được những âm mưu quỷ kế, nếu như bị người triệt để nắm giữ thực lực, sau đó thiết kế bố cục ra vì điều đó, tuyệt đối thuộc về tuyệt sát, gần như không có khả năng lật bàn.

Quân sư chú ý tới ý cười nơi khóe miệng Sở Chích Thiên, trong lòng hiểu rõ, biết đây chỉ sợ là do Sở Chích Thiên an bài, có lẽ thật lâu trước đây cũng đã chôn xuống ám chiêu, chính là vì ứng phó những cục diện ngoài dự đoán, sau cùng xoay chuyển Càn Khôn.

Thua không oan, bởi vì ám chiêu mà đối phương thiết lập còn thâm còn lâu hơn so với trong tưởng tượng của gã, chính phần ẩn nhẫn đó, đã để cho gã thua cam tâm. Quân sư cảm khái trong lòng.

Quân sư cuối cùng chết thản nhiên, gã đã hiểu rõ bố cục này thua ở nơi nào, đã không còn tiếc nuối. Mà Sở Chích Thiên cũng không có sở thích ngược đãi, sau khi hiểu rõ được điều mình quấy nhiễu liền kêu thủ hạ cho gã ta một sự thống khoái.

Nói đến cùng, kỳ thực Sở Chích Thiên rất cảm kích quân sư này, nếu không phải gã thiết lập trận cục này, anh căn bản không có khả năng có được Tiểu Lăng, chỉ vì điểm này, anh cũng sẽ để cho gã chết thống khoái.

Triệt để giải quyết thế lực của Ngô Khánh Vân, Sở Chích Thiên quay đầu hỏi Tiêu Tử Lăng bên người: “Kế tiếp em muốn làm thế nào?”

“Những mật thám kia cũng nên thanh lý!” Tiêu Tử Lăng nhàn nhạt nói, ba năm nay vẫn luôn nhịn không thanh lý, chính là vì lợi dụng bọn chúng cho đối phương một số tin tức sai lầm, để cho bọn chúng cho rằng bên này thực sự hành động như bọn chúng suy nghĩ.

Sở Chích Thiên như cười như không nói: “Vậy Tiêu bộ trưởng, có thể cho phép tôi tham quan ở nơi cậu làm việc không?” Sở Chích Thiên biết còn có một người, Tiêu Tử Lăng rất muốn giết.

Tiêu Tử Lăng liếc Sở Chích Thiên một cái, giữa trán lộ ra vẻ đùa cợt: “Thế nào? Đại thủ lĩnh còn có tâm tư thương hương tiếc ngọc?”

Sở Chích Thiên xấu hổ sờ sờ mũi, không nói gì. Rõ ràng chưa bao giờ có bất kỳ tâm tư bất lương nào đối với nữ nhân đó, vì sao lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho trong lòng anh chột dạ chứ?

Thấy loại vẻ mặt này của Sở Chích Thiên, trong lòng Tiêu Tử Lăng không khỏi bực bội, chẳng lẽ Sở Chích Thiên thực sự từng có tâm tư đối với nữ nhân đó? Quả nhiên là ngựa giống, quản không được thứ khốn nạn dưới thân.

Bất quá, cho dù Sở Chích Thiên phản đối, cũng ngăn không được ý nghĩ muốn giết cô ta của cậu, Giang Khinh Ngữ nhất định phải chết. Sát ý cuồn cuộn nơi ngực Tiêu Tử Lăng, nhất thời không rõ tới cùng muốn giết Giang Khinh Ngữ là vì điều gì.

Tâm tình Tiêu Tử Lăng không tốt quay đầu đi, trực tiếp ra khỏi địa bàn của Sở Chích Thiên đến nơi mình làm việc, không nhìn Sở Chích Thiên bám dính theo phía sau.

Căn cứ Lăng Thiên, đêm khuya người vắng, Giang Khinh Ngữ ở trong phòng mình lại còn chưa ngủ, cô đang lo lắng đi qua đi lại, trong miệng còn nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Vì sao, vì sao nó còn có thể sống trở về, vì sao nó còn chưa chết?” Mấy ngày nay cô vẫn luôn ăn ngủ khó an, phẫn nộ dị thường, cô không rõ Tiêu Tử Lăng đều đã rơi vào trùng vây, thế nào còn có thể sống trở về?

Giang Khinh Ngữ không rõ điểm này, trên thực tế, từ khi Tiêu Tử Lăng rời căn cứ, cô ta đã bị hạn chế biết bất cứ tin tức nào, bởi vì Tiêu Tử Lăng không cho phép. Không sai, tin tức mà Giang Khinh Ngữ đưa ra ngoài, đều là Tiêu Tử Lăng hy vọng cô ta đưa ra, để cho Ngô Khánh Vân cho rằng cậu thực sự đã trúng kế, bị hắn dẫn đến căn cứ. Trên thực tế, là Tiêu Tử Lăng tương kế tựu kế, bởi vì cậu cũng muốn tìm ra Ngô Khánh Vân, báo thù cho tiểu cô, nếu Ngô Khánh Vân muốn dùng bản thân làm mồi, như vậy không bằng lợi dụng cơ hội lần này kích sát Ngô Khánh Vân vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Giác quan thứ sáu của Giang Khinh Ngữ rất mạnh, cô cảm thấy rất bất an, cảm thấy bên người mình có người đang giám thị, cô lo lắng cho mình có phải đã bại lộ hay không, để cho Tiêu Tử Lăng tìm được cơ hội ‘tính sổ sau Thu’.

Đột nhiên cửa phòng bị gõ vang, Giang Khinh Ngữ cả kinh giật nảy, cẩn thận hỏi: “Ai?”

Liền nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên ở cửa: “Là em a, Giang tỷ tỷ.”

Giang Khinh Ngữ nhất thời thở phào một hơi: “Hóa ra là Tiểu Ngải a, đã trễ thế này tìm chị có việc?” Trương Ngải Ngải vẫn luôn đứng ở bên cô, có rất nhiều tin tức đều là Trương Ngải Ngải cho cô. Giang Khinh Ngữ đi qua, vừa mới mở cửa, liền thấy bên cạnh Trương Ngải Ngải có hai nam nhân, mặc đồng phục khiến cho cô sợ hãi, chính là bộ an giám khiến cho ai trong căn cứ nói đến cũng biến sắc.

Không đợi Giang Khinh Ngữ phản ứng lại, hai người kia mỗi người một bên túm cánh tay Giang Khinh Ngữ bắt giữ, một người trong đó lạnh lùng nói: “Giang tiểu thư, bộ trưởng chúng tôi mời cô đi uống trà!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương