Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 229: Trọng thương, chết mà phục sinh?

Lúc này, phía sau bọn cậu xuất hiện một luồng năng lượng cực nóng ngưng trọng như núi cao, năng lượng đó đánh tới phía sau lưng Tiêu Tử Lăng, kình khí phá không, phát sinh tiếng rít bén nhọn, một chiêu này tới quá đột nhiên, khiến cho Tiêu Tử Lăng không hề phòng bị, bởi vì phía sau cậu ngoại trừ thi thể của Ngô Khánh Vân, căn bản không có kẻ địch nào khác, thế này tới cùng là chuyện gì?

Tiêu Tử Lăng không thể tránh chỉ có thể bố trí Thanh Tâm Thuật ở sau lưng, chuẩn bị cố chịu một kích này.

Sở Tiểu Thất cũng cảm nhận thấy luồng năng lượng đó, nó không cần suy nghĩ, cả người chắn ngang, chỉ nghe thấy “uỳnh” một tiếng, luồng lực lượng đó trực tiếp oanh kích lên trên người Sở Tiểu Thất, Băng Giáp vốn bao trùm lấy Tiểu Thất trực tiếp bị đánh nát, trực tiếp hóa thành vô số mảnh vỡ lóng lánh bay bay trong không trung.

Luồng lực lượng đó thực sự khổng lồ, cho dù Tiểu Thất cố chịu một kích này cũng không cách nào ngăn cản được lực trùng kích của luồng lực lượng đó, vì vậy, liền thấy nó gia tốc ngã về Tiêu Tử Lăng ở phía sau, trên không trung một đường máu tươi phun ra từ trong miệng Tiểu Thất.

“Tiểu Thất!” Tiêu Tử Lăng đau lòng sắp nát tim, cậu nửa xoay người ở không trung, vững vàng đón lấy thân mình tông tới của Tiểu Thất, Tiểu Thất mới vừa vào lòng, cậu liền cảm thấy như bị cự thạch đánh trúng, ngực cuồn cuộn một trận, dường như ngũ tạng lục phủ cũng bị chấn động lệch khỏi vị trí.

Mà càng làm cho Tiêu Tử Lăng chấn kinh chính là, trong nháy mắt đón được Tiểu Thất, cậu trông thấy Ngô Khánh Vân vốn đã ngã xuống đất lúc này đã đứng lên, vết thương nơi ngực hắn đã biến mất, nếu không phải vết máu tươi trên áo sơmi kia vẫn còn đó, cậu sẽ cho rằng một đao ban nãy mình ám sát chỉ là huyễn tưởng của bản thân, căn bản chưa từng tồn tại, thế này tới cùng là chuyện gì?

Trong lòng Tiêu Tử Lăng lạnh lẽo, không chỉ vì Ngô Khánh Vân không chút sứt mẻ, còn vì Tiểu Thất, bởi vì Tiểu Thất khi được cậu đón lấy đã lâm vào hôn mê. Phải biết rằng luồng lực lượng mà cậu cảm nhận được đã là lực đạo sau khi bị Tiểu Thất ngăn trở, cho dù như thế cũng thiếu chút nữa khiến cho cậu bị thương, có thể thấy được lực lượng vốn có thập phần cường đại, Tiểu Thất cố chịu một kích đó sợ rằng có nguy hiểm.

Phải cứu Sở Tiểu Thất! Trong lòng Tiêu Tử Lăng đã có quyết đoán. Tuy rằng cậu rất muốn giết Ngô Khánh Vân, nhưng không thể nghi ngờ sinh mệnh của Tiểu Thất còn quan trọng hơn. Cậu quyết định thật nhanh, thi triển dị năng tốc độ cấp sáu, nhanh chóng bay đi.

“Lưu lại cho ta!” Phía sau truyền đến thanh âm rít gào của Ngô Khánh Vân, liền thấy ba con rồng hắc viêm khổng lồ lấy ba phương hướng công kích tới phía Tiêu Tử Lăng. . .

Thế nhưng tốc độ cấp sáu là tốc độ gì, đó như là một tia sáng, vạch ra một đường ánh sáng ở không trung, vạch ra một vệt trống trong màn mưa, như bị làm chậm mấy giây, trong nháy mắt mưa như bị cắt ngang.

Ba con rồng hắc viêm ra sức đánh tới cũng chỉ sát đến phần đuôi của đường ánh sáng đó. Trong chớp mắt, đường ánh sáng đó liền biến mất trong đường nhìn của mọi người, rất nhiều người thức tỉnh chưa kịp phát ra kỹ năng, đã mất đi bóng dáng của đối thủ.

“Ngô ca. Anh không sao chứ?” Một người thức tỉnh trong đó đi đến bên người Ngô Khánh Vân quan tâm hỏi. Không ngờ mai phục lâu như vậy, lại vẫn tốn công vô ích, còn để cho Ngô Khánh Vân bị thương.

“Tôi không sao!” Ngô Khánh Vân sờ sờ ngực mình, trong lòng nghĩ mà sợ vô cùng, nếu không phải lúc thăng cấp bảy, vì để bảo đảm, hắn từ bỏ kỹ năng cấp bảy có lực sát thương cường đại, mà lựa chọn kỹ năng khôi phục chung cực chỉ có một lần cơ hội phục sinh, sợ rằng lúc này đây đã thực sự mất mạng rồi. Nhưng cho dù như thế, hắn cũng đã lãng phí mất một lần sinh mệnh duy nhất đó, khiến cho hắn đau lòng vô cùng.

“Hiện tại làm sao giờ?” Biết Ngô Khánh Vân không có việc gì, người nọ thở dài một hơi, vội vã hỏi thăm kế tiếp làm sao giờ. Bọn họ đều là thủ hạ của Ngô Khánh Vân, có thể sống như cá gặp nước ở căn cứ Nam Đô, đều là bởi vì Ngô Khánh Vân quan hệ rất tốt với Bành Nguyên thiếu tướng quân Nam Đô, nếu như Ngô Khánh Vân có gì không hay xảy ra, chỉ sợ những ngày lành như vậy của bọn họ cũng sẽ một đi không trở lại.

“Thông tri thiếu tướng quân Bành Nguyên, Tiêu Tử Lăng đã xuất hiện, nhất định phải phong tỏa toàn thành, đào ba thước đất cũng phải đào nó ra. . . Nếu như có thể, phải sống.” Ngô Khánh Vân lạnh mặt phân phó.

“Vâng!” Tất cả mọi người bắt đầu hành động.

Bên người Ngô Khánh Vân không còn một ai nữa, lúc này mới giơ tay phải lên, trong tay hắn nắm một thanh chủy thủ, chính là thanh Tiêu Tử Lăng dùng để đâm trái tim của hắn, vào lúc Tiêu Tử Lăng muốn thu hồi, bị hắn giữ lại.

Hắn lấy ngón tay chậm rãi vuốt thanh chủy thủ này, đích xác rất sắc bén, hơn nữa còn trải qua sự gia trì của chế khí sư dị năng hệ kim, khó trách có thể đâm xuyên trái tim như chặt trúc. Một đao đó Tiêu Tử Lăng đâm không chút nào nương tay, cũng đúng, tiểu cô của cậu ta chết ở trong tay hắn, hận hắn là đương nhiên.

“Tiêu Tử Lăng, ta vẫn luôn cho rằng Thanh Quân Trắc chỉ là mượn cớ của ta, không ngờ hết thảy điều đó đều là sự thực, mấy ngày nay hành vi diễn xuất của mi chỉ sợ cũng là chiêu thức trước đây mi mê hoặc Sở Chích Thiên đúng không. Không thể không nói, mi thực sự rất lợi hại, không chỉ Sở Chích Thiên trúng chiêu, ta cũng trúng chiêu.” Sắc mặt Ngô Khánh Vân lộ ra một nụ cười vặn vẹo, “Thực muốn nhìn một chút, khi ta ở trước mặt Sở Chích Thiên làm mi, hắn ta sẽ là biểu tình gì, mà mi lại biểu tình gì. . .”

Hai mắt Ngô Khánh Vân thoáng hiện quang mang ngoan lệ, hắn nóng nảy cuồng nộ, không chỉ bởi vì hắn bị Tiêu Tử Lăng lừa, còn bởi vì hắn rốt cục đã xác định được quan hệ của Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng, hai người quả nhiên có quan hệ bất chính.

Trong một góc chết cách nhà ăn không xa, hai con cầu lông đang trốn ở nơi đó, một con nằm giả chết, một con lại cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ chốc lát sau, cầu lông giả chết rốt cục cũng giãy dụa bò lên, vẻ mặt nó uể oải, tứ chi có chút run rẩy, dường như rất mệt mỏi không chịu nổi.

Nó thấy trái cầu lông khẩn trương bảo hộ bên người nó, nhẹ nhàng meo ô một tiếng, nói cho đối phương nó hết thảy đều mạnh khỏe. Hai con cầu lông này chính là Tiểu Mao với Tiếu Tiếu. Ban nãy Tiểu Mao dùng Ảo Thuật Ly Hồn kỹ năng cấp năm, rút linh hồn của chính mình ra biến ảo thành bóng dáng Tiêu Tử Lăng, mô phỏng theo Tiêu Tử Lăng làm ra một lần tiến công. Đáng tiếc đối phương rất lợi hại, một lần phản kích thiếu chút nữa đã khiến cho linh hồn của nó bị thương, may mà nó thấy tình thế không ổn, cởi bỏ ảo thuật đó, để cho linh hồn về lại trong cơ thể trước khi bị công kích, nhưng cho dù như thế, cũng khiến cho tinh thần lực của nó bị tiêu hao cạn kiệt, uể oải không phấn chấn, sợ rằng trong vòng ba ngày không còn cách nào thi triển được bất kỳ ảo thuật nào của nó nữa.

Nhìn thấy Tiểu Mao mệt mỏi không chịu nổi, Tiếu Tiếu không nói hai lời liền cõng Tiểu Mao, thời khắc chuẩn bị, Tiêu Tử Lăng sớm đã nói với nó, đợi khi cậu đắc thủ, Tiếu Tiếu với Tiểu Mao sẽ theo khí tức của cậu chạy trốn, sau đó đến địa phương an toàn hợp mặt.

Quả nhiên, Tiếu Tiếu phát hiện khí tức của chủ nhân nhà mình biến mất khỏi chỗ nhà ăn, trong chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh, bất quá điều này đối với Tiếu Tiếu mà nói căn bản không có vấn đề gì, bởi vì nó có một cái mũi siêu cấp, xa thế nào cũng có thể ngửi được hương vị của chủ nhân nhà mình.

Nó nhanh chóng đi theo, nghiêm túc ngửi khí tức của chủ nhân nhà mình, đương nhiên trên đường còn phải né tránh những Thiên La Địa Võng do những người thức tỉnh của liên minh Nam Phái thiết lập, cũng may vóc dáng của chúng nó nhỏ, tốc độ cũng nhanh, hơn nữa người thức tỉnh tham dự đuổi bắt căn bản không ngờ còn có loại sủng vật nhỏ như dấu chấm này có mặt, thực để cho chúng nó dọc đường có kinh không hiểm chạy ra được.

Tiêu Tử Lăng một đường ôm Tiểu Thất chạy bán mạng, đồng thời mở ra Linh Nhãn, cuối cùng cũng kéo ra được một khoảng cách với truy binh phía sau, ở một hẻm nhỏ yên lặng không người, cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất, bởi vì có thanh âm hạt mưa rơi xuống đất che giấu, để cho cậu giấu được người thức tỉnh phụ trách quản chế đầu còn lại của hẻm nhỏ.

Tiêu Tử Lăng đáp xuống đất phát hiện không ai chú ý tới, không hề nghĩ ngợi, liền mang Tiểu Thất vào Tử Phủ, trước đây để cho Tử Phủ tiếp nhận máu của Tiểu Thất, chính là sợ có gì ngoài ý muốn.

Chính như khi đến, Tiêu Tử Lăng với Tiểu Thất biến mất cũng đồng dạng không có bất kỳ tiếng vang nào, thật giống như hẻm nhỏ yên lặng này căn bản chưa từng có bất kỳ ai tới.

Lúc này, mới nghe thấy tiếng bước chân truy tung đến: “Hẻm nhỏ này, mấy người đi xem. . .”

“Vâng!”

Liền thấy một nhóm người xông vào, lại phát hiện hẻm nhỏ này không có vật trở ngại nào, vừa nhìn thấy hết, mà người thức tỉnh ở đầu còn lại nghe thấy tiếng vang cũng dẫn đội đi tới. Hai đội giao lưu một chút, phát hiện đích xác không có gì dị trạng, lúc này mới phân tán rời đi.

“Báo cáo thủ trưởng, hẻm nhỏ không có ai.” Người dẫn đội nhanh chóng báo cáo với thượng cấp.

“Vậy tiếp tục đi phía trước tìm.” Thủ trưởng phụ trách vùng này sau khi biết hết thảy nơi đây đều bình thường, liền dẫn người thức tỉnh thủ hạ tiếp tục đi phía trước lục soát. . .

Đương nhiên, không phải một lần kiểm tra không có liền từ bỏ, vài giờ sau đó hẻm nhỏ yên lặng này vẫn luôn ở vào trạng thái ầm ĩ, đến đến đi đi vài nhóm người, lật cả đáy hẻm nhỏ lên lên trời, nhiều lần xác định không có bất kỳ dị trạng nào, lúc đó mới triệt để từ bỏ, chạy đến mục tiêu tiếp theo.

Khi tiếng xôn xao dần dần rời xa, yên tĩnh lần nữa giáng lâm hẻm nhỏ, hai con cầu lông tránh thoát nhân viên giám thị hai đầu hẻm nhỏ, lặng lẽ lẻn vào trong hẻm nhỏ.

Tiểu Mao hồ nghi nhìn hẻm nhỏ trống trơn, có chút hoài nghi có phải mũi của Tiếu Tiếu xảy ra vấn đề hay không, nơi đây ngay cả trái cầu lông như nó cũng không có chỗ trốn, đến tột cùng chủ nhân của Tiếu Tiếu trốn ở nơi nào chứ?

Tiếu Tiếu cúi đầu, nỗ lực ngửi, sau đó ánh mắt rất kiên định nhìn nơi Tiêu Tử Lăng biến mất, chính là chỗ này. Cho dù bị nước mưa cọ rửa, thế nhưng dựa vào khứu giác của Tiếu Tiếu nó, tuyệt đối không sai được.

Tuy rằng Tiểu Mao rất hoài nghi, nhưng quyết định vẫn nên nghe cẩu sĩ chuyên nghiệp, vì vậy hai con cầu lông tạm thời an cư ngay trong hẻm nhỏ này, chờ đợi Tiêu Tử Lăng xuất hiện.

Tiêu Tử Lăng trong Tử Phủ, trực tiếp mang Tiểu Thất vào phòng tu luyện, đặt nó trên giường ngọc. Lúc này sắc mặt của Tiểu Thất đã trắng bệch, máu tươi từng ngụm từng ngụm tuôn ra không cách nào ngăn lại, chỉ còn treo được nửa hơi.

Thấy một màn này, Tiêu Tử Lăng kinh hãi, cậu nhanh chóng đưa vào Thanh Tâm Thuật, kiểm tra tình hình trong cơ thể Tiểu Thất.

Thanh Tâm Thuật vừa tiến vào trong cơ thể Tiểu Thất, không cần Tiêu Tử Lăng chỉ huy, trực tiếp xông về phía lục phủ ngũ tạng của Tiểu Thất, Tiểu Thất cố chịu một kích kia lúc này trong cơ thể đã không xong toàn bộ, kinh mạch đứt gãy không nói đến, ngũ tạng lục phủ cũng xuất hiện vấn đề, xuất huyết không ngừng. Nếu như muộn vài phút nữa, sợ rằng Tiểu Thất sẽ thực sự không còn cách cứu.

Thanh Tâm Thuật của Tiêu Tử Lăng có công năng tu bổ, nhưng Tiêu Tử Lăng không biết có phải cũng có hiệu quả đối với Sở Tiểu Thất hay không, cậu chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa thôi. Cậu lo nghĩ bất lực chờ đợi biểu hiện của Thanh Tâm Thuật ở trong cơ thể Tiểu Thất, hy vọng lần này cũng có thể như lần chữa trị cho Sở Chích Thiên trước đây, chữa trị thân thể cho Tiểu Thất.

Lời cầu khẩn của Tiêu Tử Lăng đã có tác dụng, Thanh Tâm Thuật thế mà không chút nào chống cự thân thể của Tiểu Thất, thậm chí còn ra sức hơn so với khi chữa trị cho Sở Chích Thiên, rất nhanh nội tạng đổ máu nhiều nhất của Tiểu Thất đã được ngăn lại, chỉ cần ngăn lại sự xuất huyết trong cơ thể, tin tưởng Tiểu Thất sẽ có thể chống chịu qua được một cửa này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương