Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
-
Chương 196: Tranh sủng? Tiểu Mao với Tiếu Tiếu!
Đêm tối giáng lâm, trên chiếc xe của Sở Chích Thiên dừng ở bãi đỗ xe, một cái đầu nhỏ trụi lủi ló ra trên đỉnh xe, cẩn cẩn thận thận kiểm tra tình hình xung quanh, chuẩn bị tiến hành bước động tác tiếp theo, mà chiến sĩ tuần tra xung quanh tuyệt không chú ý tới trên đỉnh những chiếc xe vậy mà còn có khách đến bất ngờ.
Lúc này, bên cạnh cái đầu nhỏ trụi lủi lại xuất hiện một vật dạng cầu lông xù, nó lúc lắc trái phải, dường như đang kiểm tra gì đó.
Cái đầu nhỏ trụi lủi đối với việc đồng bọn bên cạnh không biết thu liễm, biên độ động tác lại lớn như vậy, cảm thấy cực kỳ tức giận, vì vậy trực tiếp cho một trảo, đập quả cầu lông nhỏ trở về.
Cầu lông nhỏ trực tiếp lăn mấy vòng trên đỉnh xe, rốt cục cũng vịn ổn được thân thể, nó ngẩng đầu thập phần ủy khuất nhìn lão đại nhà mình, không biết vì sao lão đại nhà mình vô duyên vô cớ cho nó một trảo. Nó bị tổn thương lúc này đặc biệt tưởng niệm ôm ấp ấm áp kia, người chịu ôm nó vào lòng, bênh vực vì nó kia, lão đại của lão đại, cũng là lão đại của chủ nhân mình. Ách. . . Nhiều lão đại như vậy khiến cho cái đầu nhỏ của nó tính không rõ, về sau cứ kêu đại đại ca đi.
Cầu lông nhỏ lần nữa lon ton lon ton lết qua, vì vậy hai con chen chúc đầu với nhau, nhìn cầu lông nhỏ đuổi cũng không chịu đi kia, cái đầu nhỏ trụi lủi chỉ có thể phỉ nhổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ đối với tên đàn em biểu hiện nhược trí bên cạnh.
Cầu lông nhỏ thực hiện được lập tức mở to ánh mắt đáng yêu, biểu hiện ra một bộ dáng rất ngoan rất yên lặng, nó cũng không muốn bị lão đại nhà mình đập trở lại lần nữa. Lần này là nó trộm tới theo lão đại nhà mình, sau khi chủ nhân nhà mình bị đại đại ca lừa chạy đi, chúng nó đã bị nuôi thành kén ăn thế nào có thể chịu ăn những thức ăn lâu như thế mà khẩu vị vẫn nghìn bài một điệu kia chứ.
Nghĩ tới đây, cầu lông nhỏ u buồn. Lão đại nhà mình thực hạnh phúc, chủ nhân nhà nó không quên nhét vô số mỹ thực vào trong tủ lạnh cho nó, vì sao chủ nhân nhà mình lại quên chừa một chút cho mình chứ? Chẳng lẽ ở trong mắt chủ nhân nhà mình nó không đáng kể chút nào sao? Được rồi, tuy rằng nó thích theo lão đại của chủ nhân nhiều hơn một chút. Nhưng dù sao cũng là chủ nhân của nó a, thế nào có thể không chịu trách nhiệm, ngược đãi sủng vật của mình như thế chứ.
Tâm linh thuần khiết của nó bị tổn thương, khi muốn trốn đi thương tiếc cho bản thân đã ký thác không đúng người, lão đại nhà nó vậy mà tìm đến nó, hỏi nó có muốn cùng đi với nó truy đuổi mỹ thực hay không. Ách không, là bảo hộ chủ nhân. . . Vì vậy nó đầy máu sống lại tại chỗ, lon ton đi theo.
Hiện tại rốt cục đã đến mục tiêu, chủ nhân nhà mình đuổi nó đi không được, tin tưởng đại đại ca cũng bất lực. Cầu lông nhỏ cảm thấy sinh hoạt hạnh phúc đang ở ngay phía trước. Nó thực sự rất sốt ruột muốn gặp mặt chủ nhân nhà nó, sau đó nằm ở trong lòng đại đại ca, hưởng thụ mỹ thực chủ nhân nhà mình nấu. . . Nghĩ tới đây, cầu lông nhỏ trực tiếp rớt nước bọt, không cẩn thận làm ướt cái đầu nhỏ trụi lủi phía dưới.
Cái đầu nhỏ lần nữa bị chọc xù lông, lần này trực tiếp một trảo giẫm cầu lông nhỏ dưới lòng bàn chân, không thèm nhìn cầu lông nhỏ liều mạng giãy dụa dưới chân. Nó thấy đội ngũ tuần tra biến mất trong màn đêm, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất. Cầu lông nhỏ thấy thế theo sau nhảy xuống, bất quá tư thế nó đáp xuống đất phi thường khác người, thuộc về loại yêu cầu cao độ. Được rồi, kỳ thực chính là lăn xuống. Khi nó nhảy xuống, trảo sau không cẩn thận móc phải lan can bảo vệ trên đỉnh xe, vì vậy chỉ có thể dùng loại tư thế này.
Nó trực tiếp ngã úp sấp xuống mặt đất, dường như bộ lông của cầu lông nhỏ có hiệu quả tĩnh âm, cho dù cầu lông nhỏ chật vật như thế nào, lăn xuống cũng là lặng yên không tiếng động, tuyệt không gây ra tiếng vang rung động gì. Hồi lâu, cầu lông nhỏ mới đứng lên, đi một bước lui hai bước, ngã trái ngã phải cứ như uống say. Nhìn kỹ, hai con mắt của nó dường như vẫn còn đang xoay vòng vòng.
Cái đầu nhỏ trụi lủi thấy loại tư thế đáp đất mất mặt đó của cầu lông nhỏ, nhịn không được cười nhạo một tiếng, đường nhìn xem thường không hề che giấu, biết ngay cái con cầu lông nhỏ trước mắt này là tên ngu ngốc mà, mang theo cũng mất mặt nó a, nếu không phải chủ nhân nhà mình muốn nó bao nó, nó mới không cần đàn em kém cỏi như thế.
Hai con vật nhỏ buồn cười này, chính là Tiếu Tiếu với Tiểu Mao, chúng nó là vụng trộm tới, đương nhiên Tiểu Mao biết rõ hành động của chúng nó sợ rằng Sở Chích Thiên đã biết rõ trong lòng, đối với chủ nhân của nó, Tiểu Mao rất rõ ràng, muốn giấu được anh ta cơ hồ không thể, chủ nhân vĩ đại cơ trí khí phách của nó thế nào có thể là người mà chủ nhân của con cẩu ngốc Tiếu Tiếu kia có thể so bằng.
Cứ như vậy, Tiểu Mao mang theo Tiếu Tiếu theo đuôi ra khỏi bãi đỗ xe, thấy Tiếu Tiếu hiếu kỳ đầy mặt hết nhìn đông tới nhìn tây, Tiểu Mao cười nhạo một tiếng, khinh bỉ Tiếu Tiếu là con cẩu nhà quê chưa thấy qua việc đời, nó kêu Tiếu Tiếu ngửi ngửi mùi, tìm ra địa điểm trước mắt của chủ nhân chúng nó.
Tiếu Tiếu dẩu cái mông, phe phẩy cái đuôi nhỏ, dùng sức ngửi ngửi trên mặt đất, đột nhiên mở lớn miệng muốn hắt xì. Tiểu Mao phản ứng rất nhanh nhẹn, trực tiếp một trảo ấn qua, ấn cái hắt xì đó lại.
Cho dù như thế, ánh mắt đỏ rực rực của Tiểu Mao gần như vẫn muốn lăng trì con cẩu ngốc này đến chết. Mụ nội nó, biết ngay con cẩu ngốc này thành sự không đủ bại sự có thừa mà, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, thời gian nào, hắt xì một cái ra, còn không phải đánh thức hết toàn bộ doanh địa? Thế thì còn có đường cho chúng nó sống sao? Tiểu Mao rất rõ ràng, trong căn cứ này người có cấp bậc giống như nó nhiều đến mức sắp hù chết con mèo nhà nó rồi.
Tiếu Tiếu ủy khuất cực kỳ, nó thế nào biết chủ nhân nhà mình lại xức nước hoa, phải biết rằng chủ nhân luôn luôn sạch sẽ tự nhiên, loại bất ngờ này khiến cho nó trở tay không kịp, ngửi quá mạnh, thiếu chút nữa đã chống không được đánh hắt xì. Tiếu Tiếu quyết định, về sau phải kiên quyết phản đối chủ nhân nhà mình xức nước hoa, quá khó cho cái mũi cẩu nhà nó.
Hai con đã có đầu mối, dựa vào thân hình mini, tùy tiện xuất phát hướng về mục tiêu, đi tới cửa khách sạn, thấy đèn đuốc sáng trưng, chiến sĩ trực ban ở cửa ánh mắt mở trừng như đèn pha, căn bản hổng có cơ hội để cho chúng nó trà trộn vào, vì vậy hai con bắt đầu quấn quýt, rõ ràng mỹ thực, nga không, là chủ nhân đang ở ngay bên trong, thế nhưng chúng nó lại vào không được.
Hai con đành phải lui vào chỗ tối ánh đèn, chảy nước bọt nhìn khách sạn, chỉ còn thiếu một bước sau cùng, điều này khiến cho chúng nó giày vò biết bao, bi ai biết bao a.
Gần như đồng thời, tiếng ùng ục nho nhỏ vang lên, hai con hai mặt nhìn nhau, biết đây là tiếng cảnh báo đói bụng.
Tiếu Tiếu đột ngột đứng thẳng thân, ánh mắt kiên định, vì mỹ thực, nó phải liều mạng, không chùn bước xông vào. . .
Không đợi nó hành động, nó đã bị một trảo đập ngã, tiếp tục lăn mấy vòng, phát hiện mình lại bị khi dễ, Tiếu Tiếu thương tâm nằm úp sấp ở chỗ kia, hai con mắt ngập nước nhìn lão đại nhà mình, lên án sự lãnh khốc vô tình của nó.
Tiểu Mao ngạo kiều đi qua, nhẹ nhàng nhảy, toàn bộ thân mèo đều giẫm lên trên người Tiếu Tiếu. Chân trước của nó chỉ chỉ tường ngoài khách sạn, tỏ ý Tiếu Tiếu leo lên.
Tiếu Tiếu trông trông móng vuốt trụi lủi của mình, lại nhìn nhìn bức tường cứng rắn, nhanh chóng lắc đầu, móng chân đã bị Tiêu Tử Lăng cắt trụi, nó dựa vào cái gì leo lên?
Tiểu Mao dùng sức đạp một cái, trực tiếp đạp Tiếu Tiếu bẹp dí dưới đất, nó hừ lạnh một tiếng, nói cho Tiếu Tiếu nếu như không leo, nó cứ chuẩn bị vĩnh viễn nằm úp sấp ở chỗ này làm tiêu bản đi.
Tiếu Tiếu thập phần ủy khuất, nhưng không dám không nghe. Bởi vì lão đại nhà mình là một con mèo tang thi ý chí sắt đá, chọc nó xù lông khẳng định sẽ không có trái cây ngon ăn, vì vậy nó nhìn nhìn móng vuốt trụi lủi của mình. Thương tiếc dùng đầu lưỡi liếm liếm, kỳ vọng sau khi leo tường, móng vuốt nhỏ của mình còn có thể bình an, sẽ không xuất hiện sự kiện đổ máu gì đó.
Tiếu Tiếu đã có lựa chọn đứng lên, cõng Tiểu Mao đi tới phía sau khách sạn, ở đó không sáng sủa như phía trước, thậm chí có chút tối tăm. Lúc này, móng vuốt của Tiếu Tiếu đột nhiên phát sinh biến hóa kịch liệt. Móng vuốt đột nhiên dài ra, sau cùng biến thành hình dạng móc câu cong, đen sẫm sáng bóng, mang theo khuynh hướng cảm xúc lãnh quang cường liệt của kim loại, hơn nữa trên đầu trảo ẩn tàng phong mang màu tối, chứng minh móng vuốt này tuyệt đối có được lực độ với độ cứng rắn có thể trảo rách tấm thép.
Vì vậy, một màn kinh hồn bạt vía lại có chút buồn cười xuất hiện, chỉ thấy Tiếu Tiếu hình dạng trái cầu lông, vác Tiểu Mao ghẻ chốc bản mini, dùng móng vuốt móc vào tường, từng bước một leo lên trên, bước về phía mục tiêu của chúng nó.
Giữa phòng ngủ, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên ôm trong lòng nằm trên giường cùng tu luyện dị năng, vì phòng ngừa căn cứ này có người dị năng hệ tinh thần kiểm tra, bọn họ tuyệt không lựa chọn tiến vào Tử Phủ tu luyện.
Bởi vì không phải ở trên địa bàn của mình, hai người tuyệt không tiến vào tu luyện sâu, mà mỗi người bảo lưu một phần tâm cảnh giác. Lúc này đột nhiên nghe thấy cửa sổ sát đất của gian phòng truyền đến tiếng gõ, Tiêu Tử Lăng kinh ngạc mở mắt, đây là lầu bốn a, ai sẽ đến thăm từ không trung?
Tiêu Tử Lăng mở rèm cửa sổ ra nhìn, liền thấy con mèo tang thi của lão đại nhà mình đang dùng móng vuốt gõ cửa sổ của bọn họ, cậu kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía lão đại nhà mình, hỏi: “Sở ca, hóa ra anh mang Tiểu Mao tới.”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ trán, có chút khổ não, anh nhàn nhạt nhắc nhở: “Phía dưới còn có một con, đều là mấy tên nhóc không thể để cho bớt lo.”
Nhận được sự nhắc nhở của lão đại nhà mình, Tiêu Tử Lăng giờ mới nhìn thấy cái đầu nhỏ lông nhung nhung bị Tiểu Mao giẫm dưới lòng bàn chân, đang liều mạng dùng hai móng vuốt bám víu bệ cửa sổ. Lúc này đang dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn cậu, khẩn cầu chủ nhân nhà mình nhanh chóng cứu nó vào.
Tiêu Tử Lăng run rẩy chỉ vào trái cầu lông nhỏ trong mắt đều là thỉnh cầu cứu mạng kia, nhịn xuống kinh hô sắp thốt ra, cậu dùng sức hít hai ngụm khí lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiếu Tiếu, nhóc thế nào cũng tới.”
Tuy nói chấn kinh trong lòng, nhưng cũng luyến tiếc sủng vật nhà mình chịu sự khổ sở nửa vời hiện tại, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng mở cửa sổ ra, liền thấy Tiểu Mao đột ngột lủi vào, nhẹ nhàng đáp đất, tư thế đó ưu mỹ mà ngạo kiều. Tương phản với nó chính là, Tiếu Tiếu bởi vì bị Tiểu Mao mượn lực, thiếu chút nữa bị nó đạp rụng, tuy rằng còn liều mạng bám víu bệ cửa sổ, nhưng vẫn trượt xuống hơn mười cm, lưu lại vài vết trảo thật sâu trên vách tường.
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng cứu Tiếu Tiếu lên, Tiếu Tiếu rốt cục thoát khỏi nguy cơ rơi tự do, rơi lệ đầy mặt giãy thoát khỏi ma chưởng của chủ nhân, nhào vào ôm ấp quen thuộc kia ―― trong lòng Sở Chích Thiên đang nằm trên giường lạnh lùng nghiêm nghị đầy mặt.
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng trắng xanh thả xuống cánh tay bị Tiếu Tiếu giãy thoát, biết ngay con cẩu ngốc nhà mình là cái con phản đồ mà. Sớm biết vậy cứ để cho nó treo ở bên ngoài cả đêm cho rồi, Tiêu Tử Lăng khó nhịn sự hối hận trong lòng, mình vì cái răng lại mềm lòng chứ.
Vuốt Tiếu Tiếu đang tìm kiếm an ủi trong lòng, Sở Chích Thiên nhìn Tiểu Mao trên sàn nhà, lạnh lùng hỏi: “Lúc quét hình có phải nhóc động tay động chân hay không?”
Tiểu Mao giương ánh mắt màu đỏ nghiêm túc gật gật đầu.
“Tin tức sau cùng của bọn anh là thế nào?” Sở Chích Thiên hỏi, anh không biết sau khi Tiểu Mao tự tác chủ trương thì cuối cùng tin tức của bọn anh hiện ra sẽ là gì.
Tiểu Mao khoa tay múa chân một chút, nói nó đã nghe theo lời Sở Chích Thiên, để cho cấp bậc của mọi người đều giảm xuống một cấp. Ngoại trừ loại hình dị năng của Sở Chích Thiên, của Đổng Hạo Triết hiện ra không thay đổi, những người khác có dị năng đặc thù đều bị nó dùng dị năng bình thường thay thế.
Sở Chích Thiên nhìn Tiểu Mao đang khó nén đắc ý trong lòng, vẻ mặt tranh công; bắt đầu đau đầu. Anh xác thực muốn che giấu thực lực, nhưng không muốn che giấu quá mức như thế, chẳng lẽ con mèo ngốc này không biết yếu đi quá mức cũng sẽ không an bình? Có một số căn cứ luôn thích tìm cảm giác tồn tại ở trên người người yếu.
Khi anh ở đại sảnh, hơi cảm ứng một chút, biết thủ lĩnh của không ít căn cứ đều tới cấp bốn sơ cấp, cấp ba cũng có, nhưng rất ít, gần như không có cảm giác tồn tại nào. Lúc đó anh còn thấy khó hiểu, căn cứ của mình có hai người cấp bốn, hơn nữa đội viên đi theo đều là cấp hai cấp ba, thế nào căn cứ quân đội lại bình tĩnh như thế? Thế mà không tiến hành giám thị thêm vào đối với bọn anh, anh còn tưởng rằng quân đội đã cường đại đến mức không thèm nhìn những đối thủ cấp bốn như bọn anh nữa rồi, không ngờ tới là bởi vì Tiểu Mao nhà mình tiến hành che giấu, khiến cho quân đội cho rằng nhóm bọn anh yếu đến bạo.
Ngẫm lại cũng đúng, thủ lĩnh cấp ba, hơn nữa thủ hạ hộ vệ chỉ có cấp một, cận vệ cũng không quá cấp hai, thật đúng là không có cách nào chiếm được ưu thế gì ở nơi đây, khó trách căn cứ quân đội một chút cũng không coi trọng.
Tuy rằng Tiểu Mao quấy rầy sự an bài của anh, nhưng tất cả cũng không phải đều là chuyện xấu, nếu không bị quân đội chú ý, mình ngược lại cũng có thể thừa cơ tìm một số căn cứ ổn thỏa để tiến hành liên minh, chẳng qua hy vọng thực lực “nhỏ yếu” hiện tại không nên che mắt luôn cả những căn cứ anh muốn liên minh. Sở Chích Thiên chỉ có thể nghĩ như vậy, may mắn trái tim anh tương đối kiên cường, tuy rằng tình hình ngoài dự liệu của anh, nhưng anh vẫn có thể tìm được ưu thế.
Trả lời xong câu hỏi của Sở Chích Thiên, Tiểu Mao cao ngạo đi đến bên người Tiêu Tử Lăng, ngẩng đầu mở to mắt bán manh đầy mặt nhìn cậu, ý tứ là, tôi biểu hiện tốt như vậy, có thể thưởng cho tôi một bữa mỹ thực chứ. . .
Đáng tiếc, Tiêu Tử Lăng tuyệt không phải meo tinh, tuyệt không biết ý nghĩ chân thực của Tiểu Mao, lúc này trong lòng Tiêu Tử Lăng nhộn nhạo, sủng vật của lão đại nhà mình chưa từng nhìn cậu như thế, trước đây đều là xem thường đầy mặt, chẳng lẽ mấy ngày không gặp, Tiểu Mao này đã lĩnh ngộ được chỗ tốt của cậu rồi? Tiếu Tiếu bên kia, thấy hành động của Tiểu Mao đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nhanh chóng chui ra từ trong lòng Sở Chích Thiên, chạy đến trước mặt Tiêu Tử Lăng, cùng Tiểu Mao dùng ánh mắt đáng yêu tương đồng nhìn cậu.
Tiêu Tử Lăng cảm động vô cùng, sủng vật nhà mình vẫn hổng có quên chủ nhân cậu đây. Giữa lúc song phương nỗ lực dùng ánh mắt giao lưu cảm tình, hai tiếng ùng ục vang lên gần như đồng thời, theo một tiếng này, Tiểu Mao với Tiếu Tiếu làm ra một động tác, chúng nó dùng hai chân trước đặt trên cái bụng nhỏ bẹp bẹp, lộ ra biểu cảm nhỏ dãi ba thước.
Tiêu Tử Lăng rốt cục hiểu rõ, tới cùng hai con này dùng ánh mắt truyền đạt ý gì, hóa ra là đói rồi. . .
Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt, con người nhỏ trong lòng trực tiếp dùng cục gạch gõ đầu. Mụ nội nó, cậu lại đặt sai tình cảm rồi. Thống hận túm cơm nước đã được nấu từ trong không gian ra, vứt tới trước mặt hai cái con vô lại kia.
Thấy mỹ thực xuất hiện, Tiểu Mao với Tiếu Tiếu không còn tâm tình ứng phó Tiêu Tử Lăng nữa. Lần nữa chứng minh, Tiêu Tử Lăng ở trong mắt chúng nó, chỉ là một bà nội trợ.
Tiêu Tử Lăng tâm linh bị tổn thương lần nữa nằm úp về lại ôm ấp của Sở Chích Thiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn囧 khó nén sự mất mát của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cười nhẹ, anh ôm Tiêu Tử Lăng, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Tiểu Lăng, yên tâm, đại ca chỉ sủng một mình cậu.”
Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa lật bàn nổi sung, mợ nó, nói gì vậy a, cậu lại không phải đang tranh sủng với sủng vật.
Lúc này, bên cạnh cái đầu nhỏ trụi lủi lại xuất hiện một vật dạng cầu lông xù, nó lúc lắc trái phải, dường như đang kiểm tra gì đó.
Cái đầu nhỏ trụi lủi đối với việc đồng bọn bên cạnh không biết thu liễm, biên độ động tác lại lớn như vậy, cảm thấy cực kỳ tức giận, vì vậy trực tiếp cho một trảo, đập quả cầu lông nhỏ trở về.
Cầu lông nhỏ trực tiếp lăn mấy vòng trên đỉnh xe, rốt cục cũng vịn ổn được thân thể, nó ngẩng đầu thập phần ủy khuất nhìn lão đại nhà mình, không biết vì sao lão đại nhà mình vô duyên vô cớ cho nó một trảo. Nó bị tổn thương lúc này đặc biệt tưởng niệm ôm ấp ấm áp kia, người chịu ôm nó vào lòng, bênh vực vì nó kia, lão đại của lão đại, cũng là lão đại của chủ nhân mình. Ách. . . Nhiều lão đại như vậy khiến cho cái đầu nhỏ của nó tính không rõ, về sau cứ kêu đại đại ca đi.
Cầu lông nhỏ lần nữa lon ton lon ton lết qua, vì vậy hai con chen chúc đầu với nhau, nhìn cầu lông nhỏ đuổi cũng không chịu đi kia, cái đầu nhỏ trụi lủi chỉ có thể phỉ nhổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ đối với tên đàn em biểu hiện nhược trí bên cạnh.
Cầu lông nhỏ thực hiện được lập tức mở to ánh mắt đáng yêu, biểu hiện ra một bộ dáng rất ngoan rất yên lặng, nó cũng không muốn bị lão đại nhà mình đập trở lại lần nữa. Lần này là nó trộm tới theo lão đại nhà mình, sau khi chủ nhân nhà mình bị đại đại ca lừa chạy đi, chúng nó đã bị nuôi thành kén ăn thế nào có thể chịu ăn những thức ăn lâu như thế mà khẩu vị vẫn nghìn bài một điệu kia chứ.
Nghĩ tới đây, cầu lông nhỏ u buồn. Lão đại nhà mình thực hạnh phúc, chủ nhân nhà nó không quên nhét vô số mỹ thực vào trong tủ lạnh cho nó, vì sao chủ nhân nhà mình lại quên chừa một chút cho mình chứ? Chẳng lẽ ở trong mắt chủ nhân nhà mình nó không đáng kể chút nào sao? Được rồi, tuy rằng nó thích theo lão đại của chủ nhân nhiều hơn một chút. Nhưng dù sao cũng là chủ nhân của nó a, thế nào có thể không chịu trách nhiệm, ngược đãi sủng vật của mình như thế chứ.
Tâm linh thuần khiết của nó bị tổn thương, khi muốn trốn đi thương tiếc cho bản thân đã ký thác không đúng người, lão đại nhà nó vậy mà tìm đến nó, hỏi nó có muốn cùng đi với nó truy đuổi mỹ thực hay không. Ách không, là bảo hộ chủ nhân. . . Vì vậy nó đầy máu sống lại tại chỗ, lon ton đi theo.
Hiện tại rốt cục đã đến mục tiêu, chủ nhân nhà mình đuổi nó đi không được, tin tưởng đại đại ca cũng bất lực. Cầu lông nhỏ cảm thấy sinh hoạt hạnh phúc đang ở ngay phía trước. Nó thực sự rất sốt ruột muốn gặp mặt chủ nhân nhà nó, sau đó nằm ở trong lòng đại đại ca, hưởng thụ mỹ thực chủ nhân nhà mình nấu. . . Nghĩ tới đây, cầu lông nhỏ trực tiếp rớt nước bọt, không cẩn thận làm ướt cái đầu nhỏ trụi lủi phía dưới.
Cái đầu nhỏ lần nữa bị chọc xù lông, lần này trực tiếp một trảo giẫm cầu lông nhỏ dưới lòng bàn chân, không thèm nhìn cầu lông nhỏ liều mạng giãy dụa dưới chân. Nó thấy đội ngũ tuần tra biến mất trong màn đêm, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất. Cầu lông nhỏ thấy thế theo sau nhảy xuống, bất quá tư thế nó đáp xuống đất phi thường khác người, thuộc về loại yêu cầu cao độ. Được rồi, kỳ thực chính là lăn xuống. Khi nó nhảy xuống, trảo sau không cẩn thận móc phải lan can bảo vệ trên đỉnh xe, vì vậy chỉ có thể dùng loại tư thế này.
Nó trực tiếp ngã úp sấp xuống mặt đất, dường như bộ lông của cầu lông nhỏ có hiệu quả tĩnh âm, cho dù cầu lông nhỏ chật vật như thế nào, lăn xuống cũng là lặng yên không tiếng động, tuyệt không gây ra tiếng vang rung động gì. Hồi lâu, cầu lông nhỏ mới đứng lên, đi một bước lui hai bước, ngã trái ngã phải cứ như uống say. Nhìn kỹ, hai con mắt của nó dường như vẫn còn đang xoay vòng vòng.
Cái đầu nhỏ trụi lủi thấy loại tư thế đáp đất mất mặt đó của cầu lông nhỏ, nhịn không được cười nhạo một tiếng, đường nhìn xem thường không hề che giấu, biết ngay cái con cầu lông nhỏ trước mắt này là tên ngu ngốc mà, mang theo cũng mất mặt nó a, nếu không phải chủ nhân nhà mình muốn nó bao nó, nó mới không cần đàn em kém cỏi như thế.
Hai con vật nhỏ buồn cười này, chính là Tiếu Tiếu với Tiểu Mao, chúng nó là vụng trộm tới, đương nhiên Tiểu Mao biết rõ hành động của chúng nó sợ rằng Sở Chích Thiên đã biết rõ trong lòng, đối với chủ nhân của nó, Tiểu Mao rất rõ ràng, muốn giấu được anh ta cơ hồ không thể, chủ nhân vĩ đại cơ trí khí phách của nó thế nào có thể là người mà chủ nhân của con cẩu ngốc Tiếu Tiếu kia có thể so bằng.
Cứ như vậy, Tiểu Mao mang theo Tiếu Tiếu theo đuôi ra khỏi bãi đỗ xe, thấy Tiếu Tiếu hiếu kỳ đầy mặt hết nhìn đông tới nhìn tây, Tiểu Mao cười nhạo một tiếng, khinh bỉ Tiếu Tiếu là con cẩu nhà quê chưa thấy qua việc đời, nó kêu Tiếu Tiếu ngửi ngửi mùi, tìm ra địa điểm trước mắt của chủ nhân chúng nó.
Tiếu Tiếu dẩu cái mông, phe phẩy cái đuôi nhỏ, dùng sức ngửi ngửi trên mặt đất, đột nhiên mở lớn miệng muốn hắt xì. Tiểu Mao phản ứng rất nhanh nhẹn, trực tiếp một trảo ấn qua, ấn cái hắt xì đó lại.
Cho dù như thế, ánh mắt đỏ rực rực của Tiểu Mao gần như vẫn muốn lăng trì con cẩu ngốc này đến chết. Mụ nội nó, biết ngay con cẩu ngốc này thành sự không đủ bại sự có thừa mà, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, thời gian nào, hắt xì một cái ra, còn không phải đánh thức hết toàn bộ doanh địa? Thế thì còn có đường cho chúng nó sống sao? Tiểu Mao rất rõ ràng, trong căn cứ này người có cấp bậc giống như nó nhiều đến mức sắp hù chết con mèo nhà nó rồi.
Tiếu Tiếu ủy khuất cực kỳ, nó thế nào biết chủ nhân nhà mình lại xức nước hoa, phải biết rằng chủ nhân luôn luôn sạch sẽ tự nhiên, loại bất ngờ này khiến cho nó trở tay không kịp, ngửi quá mạnh, thiếu chút nữa đã chống không được đánh hắt xì. Tiếu Tiếu quyết định, về sau phải kiên quyết phản đối chủ nhân nhà mình xức nước hoa, quá khó cho cái mũi cẩu nhà nó.
Hai con đã có đầu mối, dựa vào thân hình mini, tùy tiện xuất phát hướng về mục tiêu, đi tới cửa khách sạn, thấy đèn đuốc sáng trưng, chiến sĩ trực ban ở cửa ánh mắt mở trừng như đèn pha, căn bản hổng có cơ hội để cho chúng nó trà trộn vào, vì vậy hai con bắt đầu quấn quýt, rõ ràng mỹ thực, nga không, là chủ nhân đang ở ngay bên trong, thế nhưng chúng nó lại vào không được.
Hai con đành phải lui vào chỗ tối ánh đèn, chảy nước bọt nhìn khách sạn, chỉ còn thiếu một bước sau cùng, điều này khiến cho chúng nó giày vò biết bao, bi ai biết bao a.
Gần như đồng thời, tiếng ùng ục nho nhỏ vang lên, hai con hai mặt nhìn nhau, biết đây là tiếng cảnh báo đói bụng.
Tiếu Tiếu đột ngột đứng thẳng thân, ánh mắt kiên định, vì mỹ thực, nó phải liều mạng, không chùn bước xông vào. . .
Không đợi nó hành động, nó đã bị một trảo đập ngã, tiếp tục lăn mấy vòng, phát hiện mình lại bị khi dễ, Tiếu Tiếu thương tâm nằm úp sấp ở chỗ kia, hai con mắt ngập nước nhìn lão đại nhà mình, lên án sự lãnh khốc vô tình của nó.
Tiểu Mao ngạo kiều đi qua, nhẹ nhàng nhảy, toàn bộ thân mèo đều giẫm lên trên người Tiếu Tiếu. Chân trước của nó chỉ chỉ tường ngoài khách sạn, tỏ ý Tiếu Tiếu leo lên.
Tiếu Tiếu trông trông móng vuốt trụi lủi của mình, lại nhìn nhìn bức tường cứng rắn, nhanh chóng lắc đầu, móng chân đã bị Tiêu Tử Lăng cắt trụi, nó dựa vào cái gì leo lên?
Tiểu Mao dùng sức đạp một cái, trực tiếp đạp Tiếu Tiếu bẹp dí dưới đất, nó hừ lạnh một tiếng, nói cho Tiếu Tiếu nếu như không leo, nó cứ chuẩn bị vĩnh viễn nằm úp sấp ở chỗ này làm tiêu bản đi.
Tiếu Tiếu thập phần ủy khuất, nhưng không dám không nghe. Bởi vì lão đại nhà mình là một con mèo tang thi ý chí sắt đá, chọc nó xù lông khẳng định sẽ không có trái cây ngon ăn, vì vậy nó nhìn nhìn móng vuốt trụi lủi của mình. Thương tiếc dùng đầu lưỡi liếm liếm, kỳ vọng sau khi leo tường, móng vuốt nhỏ của mình còn có thể bình an, sẽ không xuất hiện sự kiện đổ máu gì đó.
Tiếu Tiếu đã có lựa chọn đứng lên, cõng Tiểu Mao đi tới phía sau khách sạn, ở đó không sáng sủa như phía trước, thậm chí có chút tối tăm. Lúc này, móng vuốt của Tiếu Tiếu đột nhiên phát sinh biến hóa kịch liệt. Móng vuốt đột nhiên dài ra, sau cùng biến thành hình dạng móc câu cong, đen sẫm sáng bóng, mang theo khuynh hướng cảm xúc lãnh quang cường liệt của kim loại, hơn nữa trên đầu trảo ẩn tàng phong mang màu tối, chứng minh móng vuốt này tuyệt đối có được lực độ với độ cứng rắn có thể trảo rách tấm thép.
Vì vậy, một màn kinh hồn bạt vía lại có chút buồn cười xuất hiện, chỉ thấy Tiếu Tiếu hình dạng trái cầu lông, vác Tiểu Mao ghẻ chốc bản mini, dùng móng vuốt móc vào tường, từng bước một leo lên trên, bước về phía mục tiêu của chúng nó.
Giữa phòng ngủ, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên ôm trong lòng nằm trên giường cùng tu luyện dị năng, vì phòng ngừa căn cứ này có người dị năng hệ tinh thần kiểm tra, bọn họ tuyệt không lựa chọn tiến vào Tử Phủ tu luyện.
Bởi vì không phải ở trên địa bàn của mình, hai người tuyệt không tiến vào tu luyện sâu, mà mỗi người bảo lưu một phần tâm cảnh giác. Lúc này đột nhiên nghe thấy cửa sổ sát đất của gian phòng truyền đến tiếng gõ, Tiêu Tử Lăng kinh ngạc mở mắt, đây là lầu bốn a, ai sẽ đến thăm từ không trung?
Tiêu Tử Lăng mở rèm cửa sổ ra nhìn, liền thấy con mèo tang thi của lão đại nhà mình đang dùng móng vuốt gõ cửa sổ của bọn họ, cậu kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía lão đại nhà mình, hỏi: “Sở ca, hóa ra anh mang Tiểu Mao tới.”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên có chút bất đắc dĩ, vỗ vỗ trán, có chút khổ não, anh nhàn nhạt nhắc nhở: “Phía dưới còn có một con, đều là mấy tên nhóc không thể để cho bớt lo.”
Nhận được sự nhắc nhở của lão đại nhà mình, Tiêu Tử Lăng giờ mới nhìn thấy cái đầu nhỏ lông nhung nhung bị Tiểu Mao giẫm dưới lòng bàn chân, đang liều mạng dùng hai móng vuốt bám víu bệ cửa sổ. Lúc này đang dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn cậu, khẩn cầu chủ nhân nhà mình nhanh chóng cứu nó vào.
Tiêu Tử Lăng run rẩy chỉ vào trái cầu lông nhỏ trong mắt đều là thỉnh cầu cứu mạng kia, nhịn xuống kinh hô sắp thốt ra, cậu dùng sức hít hai ngụm khí lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiếu Tiếu, nhóc thế nào cũng tới.”
Tuy nói chấn kinh trong lòng, nhưng cũng luyến tiếc sủng vật nhà mình chịu sự khổ sở nửa vời hiện tại, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng mở cửa sổ ra, liền thấy Tiểu Mao đột ngột lủi vào, nhẹ nhàng đáp đất, tư thế đó ưu mỹ mà ngạo kiều. Tương phản với nó chính là, Tiếu Tiếu bởi vì bị Tiểu Mao mượn lực, thiếu chút nữa bị nó đạp rụng, tuy rằng còn liều mạng bám víu bệ cửa sổ, nhưng vẫn trượt xuống hơn mười cm, lưu lại vài vết trảo thật sâu trên vách tường.
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng cứu Tiếu Tiếu lên, Tiếu Tiếu rốt cục thoát khỏi nguy cơ rơi tự do, rơi lệ đầy mặt giãy thoát khỏi ma chưởng của chủ nhân, nhào vào ôm ấp quen thuộc kia ―― trong lòng Sở Chích Thiên đang nằm trên giường lạnh lùng nghiêm nghị đầy mặt.
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng trắng xanh thả xuống cánh tay bị Tiếu Tiếu giãy thoát, biết ngay con cẩu ngốc nhà mình là cái con phản đồ mà. Sớm biết vậy cứ để cho nó treo ở bên ngoài cả đêm cho rồi, Tiêu Tử Lăng khó nhịn sự hối hận trong lòng, mình vì cái răng lại mềm lòng chứ.
Vuốt Tiếu Tiếu đang tìm kiếm an ủi trong lòng, Sở Chích Thiên nhìn Tiểu Mao trên sàn nhà, lạnh lùng hỏi: “Lúc quét hình có phải nhóc động tay động chân hay không?”
Tiểu Mao giương ánh mắt màu đỏ nghiêm túc gật gật đầu.
“Tin tức sau cùng của bọn anh là thế nào?” Sở Chích Thiên hỏi, anh không biết sau khi Tiểu Mao tự tác chủ trương thì cuối cùng tin tức của bọn anh hiện ra sẽ là gì.
Tiểu Mao khoa tay múa chân một chút, nói nó đã nghe theo lời Sở Chích Thiên, để cho cấp bậc của mọi người đều giảm xuống một cấp. Ngoại trừ loại hình dị năng của Sở Chích Thiên, của Đổng Hạo Triết hiện ra không thay đổi, những người khác có dị năng đặc thù đều bị nó dùng dị năng bình thường thay thế.
Sở Chích Thiên nhìn Tiểu Mao đang khó nén đắc ý trong lòng, vẻ mặt tranh công; bắt đầu đau đầu. Anh xác thực muốn che giấu thực lực, nhưng không muốn che giấu quá mức như thế, chẳng lẽ con mèo ngốc này không biết yếu đi quá mức cũng sẽ không an bình? Có một số căn cứ luôn thích tìm cảm giác tồn tại ở trên người người yếu.
Khi anh ở đại sảnh, hơi cảm ứng một chút, biết thủ lĩnh của không ít căn cứ đều tới cấp bốn sơ cấp, cấp ba cũng có, nhưng rất ít, gần như không có cảm giác tồn tại nào. Lúc đó anh còn thấy khó hiểu, căn cứ của mình có hai người cấp bốn, hơn nữa đội viên đi theo đều là cấp hai cấp ba, thế nào căn cứ quân đội lại bình tĩnh như thế? Thế mà không tiến hành giám thị thêm vào đối với bọn anh, anh còn tưởng rằng quân đội đã cường đại đến mức không thèm nhìn những đối thủ cấp bốn như bọn anh nữa rồi, không ngờ tới là bởi vì Tiểu Mao nhà mình tiến hành che giấu, khiến cho quân đội cho rằng nhóm bọn anh yếu đến bạo.
Ngẫm lại cũng đúng, thủ lĩnh cấp ba, hơn nữa thủ hạ hộ vệ chỉ có cấp một, cận vệ cũng không quá cấp hai, thật đúng là không có cách nào chiếm được ưu thế gì ở nơi đây, khó trách căn cứ quân đội một chút cũng không coi trọng.
Tuy rằng Tiểu Mao quấy rầy sự an bài của anh, nhưng tất cả cũng không phải đều là chuyện xấu, nếu không bị quân đội chú ý, mình ngược lại cũng có thể thừa cơ tìm một số căn cứ ổn thỏa để tiến hành liên minh, chẳng qua hy vọng thực lực “nhỏ yếu” hiện tại không nên che mắt luôn cả những căn cứ anh muốn liên minh. Sở Chích Thiên chỉ có thể nghĩ như vậy, may mắn trái tim anh tương đối kiên cường, tuy rằng tình hình ngoài dự liệu của anh, nhưng anh vẫn có thể tìm được ưu thế.
Trả lời xong câu hỏi của Sở Chích Thiên, Tiểu Mao cao ngạo đi đến bên người Tiêu Tử Lăng, ngẩng đầu mở to mắt bán manh đầy mặt nhìn cậu, ý tứ là, tôi biểu hiện tốt như vậy, có thể thưởng cho tôi một bữa mỹ thực chứ. . .
Đáng tiếc, Tiêu Tử Lăng tuyệt không phải meo tinh, tuyệt không biết ý nghĩ chân thực của Tiểu Mao, lúc này trong lòng Tiêu Tử Lăng nhộn nhạo, sủng vật của lão đại nhà mình chưa từng nhìn cậu như thế, trước đây đều là xem thường đầy mặt, chẳng lẽ mấy ngày không gặp, Tiểu Mao này đã lĩnh ngộ được chỗ tốt của cậu rồi? Tiếu Tiếu bên kia, thấy hành động của Tiểu Mao đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nhanh chóng chui ra từ trong lòng Sở Chích Thiên, chạy đến trước mặt Tiêu Tử Lăng, cùng Tiểu Mao dùng ánh mắt đáng yêu tương đồng nhìn cậu.
Tiêu Tử Lăng cảm động vô cùng, sủng vật nhà mình vẫn hổng có quên chủ nhân cậu đây. Giữa lúc song phương nỗ lực dùng ánh mắt giao lưu cảm tình, hai tiếng ùng ục vang lên gần như đồng thời, theo một tiếng này, Tiểu Mao với Tiếu Tiếu làm ra một động tác, chúng nó dùng hai chân trước đặt trên cái bụng nhỏ bẹp bẹp, lộ ra biểu cảm nhỏ dãi ba thước.
Tiêu Tử Lăng rốt cục hiểu rõ, tới cùng hai con này dùng ánh mắt truyền đạt ý gì, hóa ra là đói rồi. . .
Tiêu Tử Lăng rơi lệ đầy mặt, con người nhỏ trong lòng trực tiếp dùng cục gạch gõ đầu. Mụ nội nó, cậu lại đặt sai tình cảm rồi. Thống hận túm cơm nước đã được nấu từ trong không gian ra, vứt tới trước mặt hai cái con vô lại kia.
Thấy mỹ thực xuất hiện, Tiểu Mao với Tiếu Tiếu không còn tâm tình ứng phó Tiêu Tử Lăng nữa. Lần nữa chứng minh, Tiêu Tử Lăng ở trong mắt chúng nó, chỉ là một bà nội trợ.
Tiêu Tử Lăng tâm linh bị tổn thương lần nữa nằm úp về lại ôm ấp của Sở Chích Thiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn囧 khó nén sự mất mát của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cười nhẹ, anh ôm Tiêu Tử Lăng, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Tiểu Lăng, yên tâm, đại ca chỉ sủng một mình cậu.”
Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa lật bàn nổi sung, mợ nó, nói gì vậy a, cậu lại không phải đang tranh sủng với sủng vật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook