Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
-
Chương 131: Đóa hoa biến dị
Thở hổn hển từng ngụm, Đới Quân gắt gao ôm chặt cây súng vào lòng trốn trong một kho hàng gần căn cứ.
Hắn không biết vì sao Ellen đang yên đang lành đột nhiên chết yểu, càng không hiểu tại sao mình lại trở thành nghi phạm hiềm nghi lớn nhất? Hắn bất quá chỉ ngủ cùng Ellen một giấc, ngay cả gra giường cũng không dùng! Rốt cuộc là ai giết Ellen? Còn giá họa cho mình? Còn có, rốt cuộc là ai giúp mình trốn thoát?
Há miệng run rẩy nghe ngoài cửa truyền tới tiếng cào, Đới Quân cảm thấy mình chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, người cứu mình ra chỉ nói – cho dù mình oan uổng, nhưng nói ra không ai tin, không cần nhắc tới nhiều khi bọn họ thẩm vấn không cẩn thận thủ tiêu mình luôn, thì trong căn cứ cũng không ai thèm để ý!
Đúng vậy, bây giờ trên thế giới này chỉ có dị năng giả mới có giá trị, cũng chỉ có lời của dị năng giả nói mới có phân lượng!
Nhìn Ellen đi, không phải do sau tận thế hắn có dị năng nên mới lập được tiểu đội sao? Cũng bởi vì hắn là dị năng giả, nên mới lọt vào mắt xanh lão đại căn cứ sao? Còn cưới được đại tiểu thư của Tống gia sao?
Ellen làm việc không cần kỵ ai? Còn không phải bởi vì thân phận dị năng giả của hắn nên người ta mới không dám xuống tay sao? Mà lần này, lần này rõ ràng cho thấy có người căm ghét, ghen tị, không muốn để hắn cưới được đại tiểu thư Tống gia mới âm thầm xuống tay!
Chỉ cần có thể biến thành dị năng giả. Chỉ cần có thể biến thành dị năng giả.
Đới Quân hai tay phát run móc ra một ‘viên đá’ trong suốt từ balo, hiện giờ tinh hạch trong căn cứ đều chào giá cao để mua. Nói là có thể thăng cấp dị năng, đối với dị năng giả là thứ tốt.
Đới Quân không biết dị năng giả dùng vật này thăng cấp như thế nào, nhưng hắn nghe được một tin đồn.
Hai tay run càng dữ dội, không chỉ bởi vì sợ hãi, cũng không phải bởi vì do mấy con tang thi nghe mùi thịt mà tới. Mà là vì cơn nghiện của hắn lại tái phát…
Trong những ngày bọn Ellen rời đi, Đới Quân lấy được một ít hàng.
Hắn là đội viên tiểu đội Bá Chủ, nên biết một ít tin tức cơ mật, người kia liền dùng thuốc phiện đến lấy lòng. Lúc song phương giao dịch, đối phương có nhắc qua lãnh đạo căn cứ đã phát hiện phương pháp để người bình thường kích phát dị năng — đó là ăn tinh hạch.
Hắn cũng từng đặt ra nghi vấn ăn tinh hạch có thể biến thành tang thi hay không, nhưng đối phương nói cũng có lý – tỷ lệ có người ăn sẽ biến thành tang thi, mà có mấy người lại có thể kích phát dị năng. Tin này là nghe được từ bọn họ, thường thường, bọn họ đều rơi vào khốn cảnh tuyệt vọng mới không thể không ăn tinh hạch, ôm dục vọng cầu sinh mãnh liệt, cuối cùng thành công kích phát dị năng…
Nghe có vẻ thật huyền ảo, nhưng thế giới hôm nay so với tiểu thuyết đã sớm huyền ảo hơn. Có muốn thử không?
Nhìn về phía cửa liên tục truyền tới tiếng gào cùng tiếng đập cửa, thần sắc Đới Quân biến đổi hồi lâu, cuối cùng – ngửa đầu, đem viên tinh hạch này nhét vào miệng.
Nếu như bây giờ không gọi là tuyệt vọng vậy thì thế nào mới gọi là tuyệt vọng?
Những ai đã từng sỉ nhục hắn, hẳn sẽ trả lại gấp trăm!
Ở ngoài kho hàng là tang thi bị mùi hương dụ tới, chúng nó từng chút, từng chút, kiên định mà quy luật đập lên cửa, bên trong truyền ra mùi thịt thơm làm chúng nó không thể kiềm chế. Lũ này chỉ là tang thi cấp một, những tiểu đội dị năng giết rất dễ dàng. Nhưng đối với một người bình thường tay trói gà không chặt, chúng nó chính là cơn ác mộng.
Nhưng mà, chúng nó vây chặt nơi này gần ba tiếng, bỗng nhiên biểu tình hung ác dần mờ mịt, không còn gắt gao vây chặt cánh cửa đó nữa – nơi này đã không còn đồ ăn, chúng nó phải đi kiếm nơi khác.
Mà trong kho hàng, một con tang thi nhỏ gầy đơn bạc, một tay cầm súng ống màu đen, một tay khác lại cầm ba lô mê man ngồi trong góc.
………
“Không thành vấn đề, chúng ta trở về thôi.” Phương Hách buông cổ tay Hạ Tử Trọng, hài lòng vỗ vỗ bạch cầu đang cọ vào mình tuyên bố.
Từ khi dị năng Phương Hách xuất hiện năng lực thăm dò bệnh độc, bọn họ mỗi ngày trước khi đi ngủ đều kiểm tra toàn thân xem có nguy cơ cảm hóa hay không, mới tiến vào không gian nghỉ ngơi.
Phương pháp này rất tốt, mặc dù có chút phiền phức, nhưng hai người cảm thấy phòng trước vẫn tốt hơn, miễn cho phát sinh chuyện gì lại khiến bọn họ thống khổ cả đời.
Không sai, hai người bọn họ bây giờ có rất nhiều thức ăn, có không gian tùy thân, còn có người yêu làm bạn bên người, cuộc sống hạnh phúc. Và tương lai như thế, ai cũng không muốn bởi vì một chút sơ sẩy nhỏ mà hối hận cả đời. Phiền phức sao? Việc này không tới mấy phút, tay vừa để xuống, rồi nhấc là tốt rồi.
Thu hoạch của hai người những ngày qua trong nội thành rất tốt, bọn họ tuy gấp rút lên đường, đánh tang thi, nhưng cũng thu thập vật tư không ít.
So với khi mới bắt đầu tận thế, vào lúc đồ có thể thu được quá ít, nhưng so với ngoại thành bị không ít tiểu đội thăm hỏi, đi sâu vào nội thành vẫn rất khả quan.
Hai người lần này tiến vào mục tiêu chủ yếu đặt trên các loại châu báu ngọc khí, mà mấy loại khác có thể lấy thì cũng lấy. Trong đó như vỏ xe ô tô, linh kiện các thứ cũng tìm được không ít. Mà đồ còn dư lại bởi vì mưa dầm liên tiếp mấy ngày cho dù có lấy về cũng không dùng được.
Đặc biệt là thực phẩm, dược phẩm cùng một ít vật phẩm hằng ngày, cho dù lúc bọn họ tìm được vẫn còn nằm nguyên trong hộp, nhưng cũng đã sớm thối rữa, không có cách nào sử dụng.
Hai người trở lại không gian chuẩn bị cơm tối, rửa mặt, nghỉ ngơi. Ở địa phương hoàn toàn không có người ngoài, hai người bọn họ có thể không kiêng kị gì mà đi vào không gian, chuyện này dĩ nhiên so với lúc bọn họ sinh hoạt trong căn cứ còn thoải mái hơn – trong căn cứ bọn họ còn phải lo lắng sẽ có người đến hay không.
“Anh nói những thứ này tại sao không gian không hấp thu? Là giả à?” Phương Hách thuận tay cầm lên một viên rubi long lanh, nhìn qua tựa hồ không khác gì rubi thật.
“Chắc vậy, chúng ta không học qua thì làm sao phân biệt được đồ thật với đồ giả, hiện tại cũng không phải trước tận thế, không có chỗ để nghiệm chứng thật giả.” Hạ Tử Trọng cười, đưa tay đặt cái nồi đất lên bàn – cá kho tộ thơm mềm, làm cơm là thân ái của hắn làm, hắn chỉ phụ trách bưng thức ăn lên bàn.
“Cái này không giống cái đưa cho bọn Yên Nhạc… em cảm thấy cái khối lần trước hẳn là ngọc thật, bên trong mới có không gian.”
“Đúng vậy, khối ngọc bội kia có khả năng giống như vòng đeo tay của anh, thứ này rất hiếm.” Hạ Tử Trọng biết Phương Hách đang nói thầm cái gì, bọn họ lần này vào nội thành Phương Hách liền đặc biệt chú ý cái nào không bị không gian hấp thu, đem mấy cái đó gom lại một chỗ, rồi dùng tinh thần lực dò xét xem có phát hiện được cái không gian nào khác hay không.
Đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không phát hiện được cái nào.
“Đúng rồi, không gian này của anh làm sao kích hoạt được vậy?” Phương Hách đương nhiên biết nguyên thân không gian của Hạ Tử Trọng là vòng tay, mà cái vòng tay này lúc đầu làm sao kích hoạt được?
“Anh khắc tên ở phía trên, liền kích hoạt được.” Hạ Tử Trọng buông tay, chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Không ăn là nguội hết đó.”
“Một lát chúng ta thử xem, dùng phương pháp này kích hoạt thử. Đúng rồi! Còn có ‘nhỏ máu nhận chủ’!”
Hạ Tử Trọng buồn cười xoa xoa tóc cậu, thôi, cậu thích làm gì thì làm đi. Tuy rằng không biết tại sao Phương Hách đối với việc tìm kiếm không gian lại nhiệt tình như vậy, nhưng nếu cậu muốn thì tùy cậu.
Sự thực chứng minh, trên đời này cho dù có dĩa bánh từ trên trời rơi xuống cũng không thể mỗi ngày đều rơi. Cho dù rơi cũng chưa chắc rơi trúng đầu hai người. Tối hôm đó hai người thử đủ các loại phương pháp, cũng không thể tìm ra không gian trong đống ngọc đó.
Sáng sớm hôm sau hai người ra khỏi không gian, tiếp tục lái xe vào sâu trong nội thành. Mục tiêu lần này là trung tâm triển lãm ngọc thạch, triển lãm này diễn ra trước tận thế, đồ bên trong vẫn còn nguyên. Bọn họ muốn không gian bổ sung năng lượng, mà nơi này chính là một lựa chọn phi thường tốt.
Nhưng trước khi tới gần triển lãm, bọn họ lại bất ngờ gặp phải một nan đề khác.
“Trời ạ… Thật lớn.” Phương Hách giơ ống nhòm, trợn mắt há hốc mồm nhìn tòa nhà phía xa bị một người cực lớn chiếm đóng.
Hạ Tử Trọng sờ sờ cằm, cảm khái nói: “Chẳng trách một đường lại không thấy tang thi.”
“Đúng vậy, thứ kia lớn như thế, chung quanh mà có tang thi mới lạ!” Phương Hách dùng sức gật đầu, vật kia lớn như vậy không cần ống nhòm cũng có thể thấy rõ, mà dùng ống nhòm thì có thể nhìn thấy càng nhiều, mấy tòa nhà xung quanh đây bị dây leo chằng chịt quấn lấy, lại như một bông hoa gân guốc khổng lồ đằng kia,
“Thứ này là nhà ai trồng ra vậy?” Hạ Tử Trọng không biết cái gốc hoa này là từ cửa sổ nhà nào lan ra ngoài, mấy cái rễ cây quấn quanh những tòa nhà xung quanh, căn bản không nhìn ra gốc của nó ở đâu.
Phương Hách nhịn cười nhìn Hạ Tử Trọng một cái: “Bây giờ vấn đề là… chúng ta phải làm sao vượt qua?”
Một đóa hoa biến dị khổng lồ đứng thẳng giữa đường, nó leo lên mấy tòa nhà cao cao, dùng hai tòa nhà làm điểm tựa. Ngoài ra cành cây, dây leo của nó lấy nó làm trung tâm phân tán ra bốn phương tám hướng.
Còn bộ rễ thì dưới mắt nhìn của hai người chiếm cứ toàn bộ khu nhà cùng với mấy chục cửa hàng, và vài con phố.
Phạm vi thế lực hoành tráng như vậy, chẳng trách sao xung quanh không có lấy con gì.
Hắn không biết vì sao Ellen đang yên đang lành đột nhiên chết yểu, càng không hiểu tại sao mình lại trở thành nghi phạm hiềm nghi lớn nhất? Hắn bất quá chỉ ngủ cùng Ellen một giấc, ngay cả gra giường cũng không dùng! Rốt cuộc là ai giết Ellen? Còn giá họa cho mình? Còn có, rốt cuộc là ai giúp mình trốn thoát?
Há miệng run rẩy nghe ngoài cửa truyền tới tiếng cào, Đới Quân cảm thấy mình chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, người cứu mình ra chỉ nói – cho dù mình oan uổng, nhưng nói ra không ai tin, không cần nhắc tới nhiều khi bọn họ thẩm vấn không cẩn thận thủ tiêu mình luôn, thì trong căn cứ cũng không ai thèm để ý!
Đúng vậy, bây giờ trên thế giới này chỉ có dị năng giả mới có giá trị, cũng chỉ có lời của dị năng giả nói mới có phân lượng!
Nhìn Ellen đi, không phải do sau tận thế hắn có dị năng nên mới lập được tiểu đội sao? Cũng bởi vì hắn là dị năng giả, nên mới lọt vào mắt xanh lão đại căn cứ sao? Còn cưới được đại tiểu thư của Tống gia sao?
Ellen làm việc không cần kỵ ai? Còn không phải bởi vì thân phận dị năng giả của hắn nên người ta mới không dám xuống tay sao? Mà lần này, lần này rõ ràng cho thấy có người căm ghét, ghen tị, không muốn để hắn cưới được đại tiểu thư Tống gia mới âm thầm xuống tay!
Chỉ cần có thể biến thành dị năng giả. Chỉ cần có thể biến thành dị năng giả.
Đới Quân hai tay phát run móc ra một ‘viên đá’ trong suốt từ balo, hiện giờ tinh hạch trong căn cứ đều chào giá cao để mua. Nói là có thể thăng cấp dị năng, đối với dị năng giả là thứ tốt.
Đới Quân không biết dị năng giả dùng vật này thăng cấp như thế nào, nhưng hắn nghe được một tin đồn.
Hai tay run càng dữ dội, không chỉ bởi vì sợ hãi, cũng không phải bởi vì do mấy con tang thi nghe mùi thịt mà tới. Mà là vì cơn nghiện của hắn lại tái phát…
Trong những ngày bọn Ellen rời đi, Đới Quân lấy được một ít hàng.
Hắn là đội viên tiểu đội Bá Chủ, nên biết một ít tin tức cơ mật, người kia liền dùng thuốc phiện đến lấy lòng. Lúc song phương giao dịch, đối phương có nhắc qua lãnh đạo căn cứ đã phát hiện phương pháp để người bình thường kích phát dị năng — đó là ăn tinh hạch.
Hắn cũng từng đặt ra nghi vấn ăn tinh hạch có thể biến thành tang thi hay không, nhưng đối phương nói cũng có lý – tỷ lệ có người ăn sẽ biến thành tang thi, mà có mấy người lại có thể kích phát dị năng. Tin này là nghe được từ bọn họ, thường thường, bọn họ đều rơi vào khốn cảnh tuyệt vọng mới không thể không ăn tinh hạch, ôm dục vọng cầu sinh mãnh liệt, cuối cùng thành công kích phát dị năng…
Nghe có vẻ thật huyền ảo, nhưng thế giới hôm nay so với tiểu thuyết đã sớm huyền ảo hơn. Có muốn thử không?
Nhìn về phía cửa liên tục truyền tới tiếng gào cùng tiếng đập cửa, thần sắc Đới Quân biến đổi hồi lâu, cuối cùng – ngửa đầu, đem viên tinh hạch này nhét vào miệng.
Nếu như bây giờ không gọi là tuyệt vọng vậy thì thế nào mới gọi là tuyệt vọng?
Những ai đã từng sỉ nhục hắn, hẳn sẽ trả lại gấp trăm!
Ở ngoài kho hàng là tang thi bị mùi hương dụ tới, chúng nó từng chút, từng chút, kiên định mà quy luật đập lên cửa, bên trong truyền ra mùi thịt thơm làm chúng nó không thể kiềm chế. Lũ này chỉ là tang thi cấp một, những tiểu đội dị năng giết rất dễ dàng. Nhưng đối với một người bình thường tay trói gà không chặt, chúng nó chính là cơn ác mộng.
Nhưng mà, chúng nó vây chặt nơi này gần ba tiếng, bỗng nhiên biểu tình hung ác dần mờ mịt, không còn gắt gao vây chặt cánh cửa đó nữa – nơi này đã không còn đồ ăn, chúng nó phải đi kiếm nơi khác.
Mà trong kho hàng, một con tang thi nhỏ gầy đơn bạc, một tay cầm súng ống màu đen, một tay khác lại cầm ba lô mê man ngồi trong góc.
………
“Không thành vấn đề, chúng ta trở về thôi.” Phương Hách buông cổ tay Hạ Tử Trọng, hài lòng vỗ vỗ bạch cầu đang cọ vào mình tuyên bố.
Từ khi dị năng Phương Hách xuất hiện năng lực thăm dò bệnh độc, bọn họ mỗi ngày trước khi đi ngủ đều kiểm tra toàn thân xem có nguy cơ cảm hóa hay không, mới tiến vào không gian nghỉ ngơi.
Phương pháp này rất tốt, mặc dù có chút phiền phức, nhưng hai người cảm thấy phòng trước vẫn tốt hơn, miễn cho phát sinh chuyện gì lại khiến bọn họ thống khổ cả đời.
Không sai, hai người bọn họ bây giờ có rất nhiều thức ăn, có không gian tùy thân, còn có người yêu làm bạn bên người, cuộc sống hạnh phúc. Và tương lai như thế, ai cũng không muốn bởi vì một chút sơ sẩy nhỏ mà hối hận cả đời. Phiền phức sao? Việc này không tới mấy phút, tay vừa để xuống, rồi nhấc là tốt rồi.
Thu hoạch của hai người những ngày qua trong nội thành rất tốt, bọn họ tuy gấp rút lên đường, đánh tang thi, nhưng cũng thu thập vật tư không ít.
So với khi mới bắt đầu tận thế, vào lúc đồ có thể thu được quá ít, nhưng so với ngoại thành bị không ít tiểu đội thăm hỏi, đi sâu vào nội thành vẫn rất khả quan.
Hai người lần này tiến vào mục tiêu chủ yếu đặt trên các loại châu báu ngọc khí, mà mấy loại khác có thể lấy thì cũng lấy. Trong đó như vỏ xe ô tô, linh kiện các thứ cũng tìm được không ít. Mà đồ còn dư lại bởi vì mưa dầm liên tiếp mấy ngày cho dù có lấy về cũng không dùng được.
Đặc biệt là thực phẩm, dược phẩm cùng một ít vật phẩm hằng ngày, cho dù lúc bọn họ tìm được vẫn còn nằm nguyên trong hộp, nhưng cũng đã sớm thối rữa, không có cách nào sử dụng.
Hai người trở lại không gian chuẩn bị cơm tối, rửa mặt, nghỉ ngơi. Ở địa phương hoàn toàn không có người ngoài, hai người bọn họ có thể không kiêng kị gì mà đi vào không gian, chuyện này dĩ nhiên so với lúc bọn họ sinh hoạt trong căn cứ còn thoải mái hơn – trong căn cứ bọn họ còn phải lo lắng sẽ có người đến hay không.
“Anh nói những thứ này tại sao không gian không hấp thu? Là giả à?” Phương Hách thuận tay cầm lên một viên rubi long lanh, nhìn qua tựa hồ không khác gì rubi thật.
“Chắc vậy, chúng ta không học qua thì làm sao phân biệt được đồ thật với đồ giả, hiện tại cũng không phải trước tận thế, không có chỗ để nghiệm chứng thật giả.” Hạ Tử Trọng cười, đưa tay đặt cái nồi đất lên bàn – cá kho tộ thơm mềm, làm cơm là thân ái của hắn làm, hắn chỉ phụ trách bưng thức ăn lên bàn.
“Cái này không giống cái đưa cho bọn Yên Nhạc… em cảm thấy cái khối lần trước hẳn là ngọc thật, bên trong mới có không gian.”
“Đúng vậy, khối ngọc bội kia có khả năng giống như vòng đeo tay của anh, thứ này rất hiếm.” Hạ Tử Trọng biết Phương Hách đang nói thầm cái gì, bọn họ lần này vào nội thành Phương Hách liền đặc biệt chú ý cái nào không bị không gian hấp thu, đem mấy cái đó gom lại một chỗ, rồi dùng tinh thần lực dò xét xem có phát hiện được cái không gian nào khác hay không.
Đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không phát hiện được cái nào.
“Đúng rồi, không gian này của anh làm sao kích hoạt được vậy?” Phương Hách đương nhiên biết nguyên thân không gian của Hạ Tử Trọng là vòng tay, mà cái vòng tay này lúc đầu làm sao kích hoạt được?
“Anh khắc tên ở phía trên, liền kích hoạt được.” Hạ Tử Trọng buông tay, chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Không ăn là nguội hết đó.”
“Một lát chúng ta thử xem, dùng phương pháp này kích hoạt thử. Đúng rồi! Còn có ‘nhỏ máu nhận chủ’!”
Hạ Tử Trọng buồn cười xoa xoa tóc cậu, thôi, cậu thích làm gì thì làm đi. Tuy rằng không biết tại sao Phương Hách đối với việc tìm kiếm không gian lại nhiệt tình như vậy, nhưng nếu cậu muốn thì tùy cậu.
Sự thực chứng minh, trên đời này cho dù có dĩa bánh từ trên trời rơi xuống cũng không thể mỗi ngày đều rơi. Cho dù rơi cũng chưa chắc rơi trúng đầu hai người. Tối hôm đó hai người thử đủ các loại phương pháp, cũng không thể tìm ra không gian trong đống ngọc đó.
Sáng sớm hôm sau hai người ra khỏi không gian, tiếp tục lái xe vào sâu trong nội thành. Mục tiêu lần này là trung tâm triển lãm ngọc thạch, triển lãm này diễn ra trước tận thế, đồ bên trong vẫn còn nguyên. Bọn họ muốn không gian bổ sung năng lượng, mà nơi này chính là một lựa chọn phi thường tốt.
Nhưng trước khi tới gần triển lãm, bọn họ lại bất ngờ gặp phải một nan đề khác.
“Trời ạ… Thật lớn.” Phương Hách giơ ống nhòm, trợn mắt há hốc mồm nhìn tòa nhà phía xa bị một người cực lớn chiếm đóng.
Hạ Tử Trọng sờ sờ cằm, cảm khái nói: “Chẳng trách một đường lại không thấy tang thi.”
“Đúng vậy, thứ kia lớn như thế, chung quanh mà có tang thi mới lạ!” Phương Hách dùng sức gật đầu, vật kia lớn như vậy không cần ống nhòm cũng có thể thấy rõ, mà dùng ống nhòm thì có thể nhìn thấy càng nhiều, mấy tòa nhà xung quanh đây bị dây leo chằng chịt quấn lấy, lại như một bông hoa gân guốc khổng lồ đằng kia,
“Thứ này là nhà ai trồng ra vậy?” Hạ Tử Trọng không biết cái gốc hoa này là từ cửa sổ nhà nào lan ra ngoài, mấy cái rễ cây quấn quanh những tòa nhà xung quanh, căn bản không nhìn ra gốc của nó ở đâu.
Phương Hách nhịn cười nhìn Hạ Tử Trọng một cái: “Bây giờ vấn đề là… chúng ta phải làm sao vượt qua?”
Một đóa hoa biến dị khổng lồ đứng thẳng giữa đường, nó leo lên mấy tòa nhà cao cao, dùng hai tòa nhà làm điểm tựa. Ngoài ra cành cây, dây leo của nó lấy nó làm trung tâm phân tán ra bốn phương tám hướng.
Còn bộ rễ thì dưới mắt nhìn của hai người chiếm cứ toàn bộ khu nhà cùng với mấy chục cửa hàng, và vài con phố.
Phạm vi thế lực hoành tráng như vậy, chẳng trách sao xung quanh không có lấy con gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook