Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
-
Chương 122
Cũng không kéo dài thời gian, hai người cũng biết hiện tại không phải lúc ôn chuyện, bọn họ đã tiêu phí gần mời ngày cũng không biết giờ bên ngoài thế nào, điều đáng mừng duy nhất chính là Tiêu Táp thành công lên cấp 6, mà chính mình cũng ổn định bước đầu của cấp 5.
“Kết giới động.” Tiểu Hồng ngồi ở trong ngực Tang Mẫn, ánh mắt sáng chỉ vào cửa phòng.
Mọi người trầm mặc ngẩng đầu thấy kết giới biến mất, trên mặt không hẹn mà hiện vẻ kích động, tâm như đặt ở cổ họng, mãi cho đến khi thấy Bạch Cảnh và Tiêu Táp, lúc này mới biết không phải là mơ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Táp trầm xuống, tầm mắt rất nhanh quét một vòng qua phòng khách.
“Những người khác đâu?” Bạch Cảnh rất nhanh phát hiện trong phòng trừ bỏ người già và trẻ nhỏ ra, tất cả đều là người bình thường.
Chu Hoa bởi vì chân không tiện lúc này cũng ở lại biệt thự, nghe thấy câu hỏi của bọn họ thực tỉ mỉ đem chuyện mấy ngày nay nói một lần. Mục đích nhiệm vụ lần này là một chỗ xưởng công nghiệp quân sự cách đây 300 km, ngoài nhóm bọn hắn còn có không ít dị năng giả tham gia, xưởng công nghiệp quân sự kia là căn cứ nghiên cứu vũ khí bí mật của quốc gia trước mạt thế, trước đó lãnh đạo cũng từng phái người đi qua chỉ tiếc mỗi lần đều có đến mà không có về, lúc này đây vừa đến phiên bọn họ, ánh mắt Chu Hoa đều đỏ, chỉ hận hai chân của mình không thể đi lại, hắn tình nguyện cùng mạo hiểm với người yêu cũng không muốn ở nhà lo lắng sợ hãi.
Sắc mặt Bạch Cảnh trầm đến mức có thể chảy ra nước, sớm biết rằng Chu gia không an phận không nghĩ tới lại hành động nhanh như vậy, hắn và Tiêu Táp mới biến mất vài ngày thế nhưng liền đánh chủ ý lên thuộc hạ của hắn, không vui nói: “Bạch Kính Thành đâu? Bạch Kính Thành không làm gì sao?”
“Bạch tiên sinh có hỗ trợ, chính là nhiệm vụ lần này rất nhiều người tham dự, ngay cả quân đội cũng tham gia, chúng ta không thể từ chối.” Hốc mắt Chu Hoa đỏ ửng, trên mặt vừa mới béo lên một chút lại gầy đi.
Bạch Cảnh liếc hắn một cáu, trong lòng có chút áy náy, nguyên bản tính toán sau khi đến kinh đô sẽ trị liệu hai chân cho Chu Hoa, kết quả hắn và Tiêu Táp ngày hôm sau bởi vì thăng cấp mà chậm trễ, còn gây ra náo loạn lớn như vậy, Bạch Cảnh lần đầu tiên bởi vì chính mình lỗ mãng mà khó chịu.
Tiêu Táp mang hàm ý sâu xa nhìn hắn, ý bảo hắn biết mình sai rồi đi, Bạch Cảnh cúi đầu: “Bọn họ đi bao lâu rồi?”
Chu Hoa nói: “Buổi sáng hôm nay mới đi, nguyên bản phải là năm ngày trước, Bạch tiên sinh kéo dài thêm chút thời gian.”
Trong lòng Bạch Cảnh thấy đỡ hơn chút, Bạch Kính Thành ít nhất còn có chỗ dùng được.
“Vị trí cụ thể ở đâu?”Tiêu Táp trầm giọng hỏi, hắn nghĩ càng sâu xa hơn, vô luận chuyến đi này nguy hiểm hay không hắn không thể không đi, xưởng công nghiệp quân sự sao? Cảnh Táp thành dường như đang thiếu cái này.
Bạch Cảnh trầm mặc, trong lòng cứ việc tức giận nhưng không lo lắng, không phải không lo lắng cho đội hữu mà là tin tưởng thực lực của bọn họ, ít nhất hiện nay mà nói bọn họ tuyệt đối không gặp được nguy hiểm, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Chu Hoa: “Ta mang ngươi đi trị liệu trước, ăn cơm xong thì cùng Tiêu Táp rời đi.” Hiện tại là 6h20′ buổi chiều, đêm nay chạy đi suốt đêm đuổi theo đại đội hẳn là không thành vấn đề.
Bạch Cảnh nói xong liền gọi số Bạch Kính Thành, “đô đô” vài tiếng liền truyền ra thanh âm như lửa đốt của hắn, có thể tưởng tượng, hắn lúc này nhất định là đang rống giận: “Ngươi mấy ngày nay đi đâu vậy?”
Bạch Cảnh miết mi, lỗ tay cách xa thiết bị, thản nhiên nói: “Số liên lạc của Hạ Dũng là bao nhiêu?”
“Ngươi gọi cho ta chỉ để hỏi cái này?” Bạch Kính Thành giận run cả người.
Bạc Cảnh nhướng mày, thanh âm hơi cao, không cấp cho hắn chút mặt mũi nào: “Không phải đâu? Người của ta đã đi hơn phân nửa rồi, ngươi như thế nào cho ta một cái công đạo?”
Khí thế Bạch Kính Thành yếu xuống, cảm thấy mấy ngày nay không dễ qua, vợ không bớt lo, con trai lại không thể an tâm, còn có thể chất vấn lão tử như vậy sao? trong lòng nghĩ là thế, ngữ khí lại không tự giác mà mềm xuống, Bạch kính Thành kiên quyết không thừa nhận, đáy lòng hắn có chút cố kỵ đứa con trai này: “Ta đây cũng không có biện pháp nào a, nhiệm vụ lần này căn cứ thông qua toàn thể nhân viên, không chỉ có đoàn đội các ngươi, thế lực khắp nơi đều phái người, ngươi yên tâm, ta đã an bài xuống dưới, hết thảy đặt an toàn làm đầu.”
Bạch Cảnh cười lạnh: “An toàn? Không sợ thiên tai chỉ sợ nhân họa, người cảm thấy lần này sẽ an toàn?”
Bạch kính Thành không lên tiếng, trong lòng biết Bạch Cảnh ám chỉ điều gì, tự dưng có bánh quy từ trên trời rơi xuống cũng không phải là chuyện tốt, vội vàng nói sang chuyện khác: “ngươi muốn trị liệu cho ai? Ta lập tức cho người an bài?”
Bạch Cảnh hừ hừ vài tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa, trừ phi áp chế được Chu gia nếu không Bạch Kính Thành vĩnh viễn chỉ biết ba phải, hắn đối với thái độ của Bạch kính Thành cũng không ngoài ý muốn, thản nhiên nói: “Hắn gọi là Chu Hoa là một đội hữu của ta, lúc trước bị thương, hai xương bánh chè bị gãy đoạn,, ngươi mau chóng chút, đêm nay ta sẽ rời đi cùng Tiêu Táp, an toàn của người còn lại giao cho ngươi, ta không hy vọng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó nữa.”
Bạch Kính Thành nhanh chóng cam đoan: “Ngươi yên tâm, căn cứ chỉ cần có ta ở, nhất định sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt.”
Đôi mắt Bạch Cảnh tối sầm lại: “Hy vọng ngươi nói được làm được, còn có, nhớ rõ ngàn vạn lần đừng nói tin tức của ta và Tiêu Táp ra ngoài.”
Trong lòng Bạch Kính Thành căng thẳng, bỗng nhiên có dự cảm không tốt: “Ngươi muốn làm gì?”
Bạch Cảnh nhẹ nhàng mỉm cười, không chỉ Bạch Kính Thành mà ngay cả người trong phòng thấy nụ cười của Bạch Cảnh trong lòng đều khẩn trương một trận, khác nhau chỉ là, người trước thì lo lắng mà người sau là hưng phấn, mọi người đều biết tính tình Cảnh thiếu không tốt, mà có thù tất báo, lần này xảy ra chuyện chỉ bằng tâm tính Cảnh thiếu, như thế nào lại không tính kế ngược lại.
“Ngươi chỉ cần làm theo là được rồi.” Bạch Cảnh nói xong liền cắt đứt liên lạc, không cho Bạch kính Thành bất cứ cơ hội nghi vấn gì, nếu Chu gia muốn tính kế, so với bị động thừa nhận còn không bằng chủ động đứng ra.
Lúc này hắn và Tiêu Táp đã bàn bạc xong, hai người quyết định thay đổi kế hoạch đêm nay xuất phát, ấn theo dự toán, đi xưởng công nghiệp quân sự đại khái 300 km lộ trình, ít nhaatsphair dùng 6 ngày 6 đêm, bọn họ nếu đi ngày đêm, cho dù muộn hơn một ngày vẫn có thể theo kịp.
Bạch Kính Thành làm việc rất nhanh, nửa giờ sau Hạ Dũng đã đến trước cửa biệt thự, trước tiên kiểm tra một lần cho Chu Hoa, xác định có thể chữa trị, sau đó lấy ra một tấm thẻ điện tử màu bạc cho hắn: “Đây là thẻ trị liệu của bệnh viện, ngươi cất kỹ, ngày mai ta sẽ sắp xếp giải phẫu.”
“Nhanh như vậy….Thật vậy chăng….” Chu Hoa kinh hỉ nói năng lộn xộn, nước mắt chảy ra, hung hăng nhéo đùi một nhát, xác định chính mình không nằm mơ, hắn đã thất vọng lâu lắm rồi, quả thực không thể tin được đây là sự thật, chuyện bệnh viện bận rộn, thật sự nhanh như vậy có thể làm giải phẫu rồi sao?
Hạ Dũng nháy mắt mấy cái, cười cười ôn hòa nhìn Chu Hoa: “Yên tâm, ngươi có đặc quyền.”
Chu Hoa bừng tỉnh đại ngộ, cảm kích nhìn về phía Bạch Cảnh, hắn biết nếu không có Cảnh thiếu, chỉ bằng hắn và Vệ Bân Nghĩa chỉ sợ cả đời đừng nghĩ đến chữa trị.
Bạch Cảnh lại một lần nữa xác định và khẳng định, hắn phi thường không thích Hạ Dũng, Hạ Dũng người này rất xảo trá, tươi cười quá giả dối, ánh mắt rất sắc bén, chỉ cần hắn đứng chung một chỗ với Hạ Dũng, hắn luôn có loại cảm giác bị nhìn thấu, khiến hắn cả người khó chịu.
Mắt thấy Bạch Cảnh bày ra tư thế tiễn khách, Hạ Dũng cười tủm tỉm ngồi trên ghế sa lông, ngữ khí vui vẻ như đã lâu không thấy lão hữu*: “Khó có được Cảnh thiếu nhớ tới, thật sự là thụ sủng nhược kinh**.”
*lão hữu: bạn lâu năm
**thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà sợ.
Mặt Bạch Cảnh tối sầm, hiện tại thực hối hận, chỉ trách mình không quen ai nữa trong bệnh viện, kỳ thật nơi lớn như bệnh viện, hắn cũng không phải không thể, tội gì lại cố tình nhớ tới người này.
Tiêu Táp nhớ rõ người này, lần trước tiệc tẩy trần đã gặp ua, Bạch kính Thành nói hắn và tiểu Cảnh là người quen, lúc ấy thái độ tiểu Cảnh rất lạ, Tiêu Táp cũng không để ý, hôm nay nghe bọn họ nói chuyện lại phát hiện chuyện không hoàn toàn đơn giản như vậy.
Mặt Tiêu Táp đen lại, trong lòng chua loét, trải qua chuyện của Chu Đình, hắn đều không vừa mắt những ai vây quanh Bạch Cảnh, đặc biệt là lớn nên không tồi, năng lực không tồi, khí chất con người rất tốt.
“Đi phòng làm việc.” Bạch Cảnh vừa dứt lời, quay đầu bước đi.
Hạ Dũng theo thói quen đẩy mắt kính, đối với đôi mắt lạnh của Tiêu Táp làm như không thấy, đứng dậy theo Bạch Cảnh lên lầu.
Tiêu Táp chán nản, cọ cọ đi theo, cũng thuận tiện bảo Lưu thẩm làm chút đồ ăn, về phần những người khác cũng giải tán hết, hắn và Bạch Cảnh đxa trở về không cần có người tiếp tục lưu thủ.
“Ngươi có chuyện gì?” Bạch Cảnh đi thẳng vào vấn đề?”
Hạ Dũng không vòng vo, trả lời trực tiếp: “Xưởng công nghiệp quân sự ta muốn ba phần.”
Bạch Cảnh tựa hồ nghe thấy chuyện gì đó thực buồn cười, cười nhạo một tiếng: “Ngươi cứ như vậy khẳng định ta có thể chiếm được xưởng công nghiệp quân sự?”
Ánh mắt Hạ Dũng lóe lóe: “Bất quá chỉ là một lần đánh cược à thôi thẳng là tốt nhất, thua ta cũng không mất gì.”
Bạch Cảnh bị tức đến cười, thật không rõ tự tin của Hạ Dũng từ đâu mà có: “Dựa vào cái gì?”
Hạ Dũng cười cười, tựa hồ chờ chính những lời này: “Ta có bản đồ phân bố xưởng công nghiệp quân sự.”
Tieu Táp vừa mới vào cửa, nghe thấy Hạ Dũng nói nhịn không được có chút động tâm, nhưng rất nhanh liền thu liễm cảm xúc, đầu tiên nghĩ đến không phải là vui mừng mà là nghi vấn, đôi mắt lãnh khốc hơi nheo lại: “Ngươi tại sao không tự mình đi?”
Hạ Dũng yên tâm nở nụ cười, nếu Tiêu Táp và Bạch Cảnh lộ ra không phải là nghi vấn mà là biểu tình khác, hắn ngược lại bắtđầu lo lắng, lập tức không giấu diếm: “Tình huống nhà của ta tương đối phức tạp, ngươi trng tay không đủ.”
“Vì cái gì chọn chúng ta?” Đây là điều Bạch Cảnh muốn hỏi nhất, phải biết, hiện tại căn cứ thanh thế cao nhất là Tề gia, nội tình sâu nhất là Tống gia, quan hệ rộng rãi nhất là Chu gia, vật tư phong phú nhất chính là Bạch gia, vô luận là cùng phe nào hợp tác cũng tốt hơn so với hắn, ít nhất trên danh nghĩa, bọn họ chính là một đoàn đội nhỏ không nói so với mấy thế lực lớn kia, mà ngay cả đại đa số dong binh đoàn trong căn cứ kinh đô đều không sánh bằng.
Hạ Dũng không chút thay đổi cười tủm tỉm: “Ta nhớ rõ trước khi mạt thế bùng nổ, Cảnh thiếu mua không ít dược phẩm, a, đúng rồi còn có dụng cụ chữa bệnh và súng ống đạn dược.”
Bạch Cảnh bị nghẹn một chút, trừng mắt nhìn hạ Dũng một cái, hắn có thể xem như đây là uy hiếp không?
Hạ Dũng lắc lắc đầu, thấy tốt liền dừng, chính nhi bát kinh nói: “Ta đây lực lượng quá nhỏ, cùng mấy nhà kia hợp tác làm không tốt sẽ không còn gì, cho dù có canh uống cũng chỉ tiện nghi người trong nhà thôi, ta biết các ngươi không tính toán ở lại kinh đô phát triển, huống chi, chúng ta là ai với ai nha, đều đã là đồng bọn hợp tác đã lâu, có sinh ý tự nhiên phải chiếu cố Cảnh thiếu rồi.”
Hạ Dũng nói xong còn chớp mắt với Bạch Cảnh một cái.
xưởng quân sự
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook