Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
-
Chương 100
Bạch Cảnh kỳ thật cũng không có ngủ, sở dĩ chơi xấu nằm trên giường là bởi vì tự mình sinh hờn dỗi, dều do Tiêu Táp nói không giữ lời, làm một lần lại một lần, biến thành cả người hắn đều đau, xương cốt như nát ra, tuy rằng đã ngâm qua nước suối khá nhiều nhưng hắn thấy vẫn nên cho Tiêu Táp chút sắc mặt, kiên quyết không thể để y kiêu ngạo.
“Tiểu Cảnh đây là cháo ta tự mình nấu, ngươi nếm thử xem, xem xem vị như thế nào?” Tiêu Táp như hiến vật quý, đem cháo mình ninh đến trước mặt Bạch Cảnh, phát hiện vẻ mặt Bạch Cảnh trở nên nhu hòa, trong lòng ẩn ẩn có chút đắc ý, hắn chỉ biết dùng thế nhu tình công tiểu Cảnh là không sai.
“Đến, ta uy ngươi!” Tiêu Táp cẩn thận thổi thổi, khóe mắt hàm ý cười, đem cháo đến bên môi Bạch Cảnh.
Bạch Cảnh lúc này tựa như một con mèo ngoan, ánh mắt ngập nước xấu hổ xinh đẹp vô cùng, ngoan ngoãn há mồm ăn một hơi: “Cám ơn, ăn thật ngon.” Có lẽ đây không phải là cháo tốt nhất hắn từng ăn qua, nhưng tuyệt đối là vui vẻ ăn nhất.
“Vậy ăn nhiều một chút.” Nhìn bộ dáng khả ái của người yêu trước mặt, Tiêu Táp cảm thấy tâm chính mình nhanh chóng hòa tan, mềm mại bất khả tư nghị, trướng trướng, tràn đầy thật giống có gì đó sắp tràn ra, đột nhiên cảm thấy hôm nay bộn rộn đúng là đáng giá.
“Ta tự mình làm, ngươi cũng ăn.” Bạch Cảnh nhìn hắn, từ trong tay Tiêu Táp tiếp nhận bát và thìa, ánh mắt sáng sáng tràn đầy tươi cười.
“Được.” Tiêu Táp gật gật đầu, thấy Bạch Cảnh ăn vui vẻ, hắn cũng thấy muốn ăn, xoay người múc cho mình một bát nữa, trong lòng dâng lên một loại thỏa mãn lớn lao, chỉ catm thấy thật viên mãn, người yêu xinh đẹp tươi cười chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của hắn.
Cả phòng đều là không khí ấm áp.
Hai người ngươi một hơi ta một hơi, Bạch Cảnh ăn ba bát mới buông thìa, nhu nhu cái bụng nhỏ tròn trịa, cảm giác có chút ăn cố quá, oán giận cho Tiêu Táp một cái liếc mắt, đều do y không tốt, làm gì mà làm cảm động như vậy.
Tiêu Táp mỉm cười, nhìn thấy bộ dạng của Bạch Cảnh, chỉ cảm thấy người yêu mặc kệ là thời điểm nào cũng xinh đẹp như vậy, ngay cả bộ dạng oán hận cũng câu nhân như vậy, ánh mắt lóe sáng tự nghĩ tự oán thấy thế nào cũng như làm nũng, quả thực là tiểu yêu tinh.
Tiêu Táp liên tục ăn năm sáu bát, thẳng đến khi nồi cháo hết veo, sau khi hai người cơm no cũng không vội ra ngoài, rõ ràng ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm.
“Mấy người bên ngoài ngươi có tính toán gì không?” Vừa rồi đối thoại trong phòng khách hắn nghe thấy, Từ Phong người này hắn cũng đã gặp qua, nếu lần này không muốn đi kinh đô, Bạch Cảnh sẽ không để ý mang theo một ít trói buộc, nhưng loại tình huống trước mắt này, nói thật hắn không có chủ ý lấy.
“Trước tìm hiểu tình huống rồi nói, Từ Phong người này cũng không tệ lắm, trọng tình nghĩa, đội ngũ bọn họ có thể sinh tồn đến hiện tại khẳng định có chỗ hơn người, người, ta nhất định sẽ thu, chính là thu như thế nào lại có cách tính khác.”
Bạch Cảnh gật gật đầu, cảm thấy Tiêu Táp nói cũng có lý, hỏi lại: “Ngô Quốc An kia đâu? Ngươi định làm thế nào? Hắn hiện tại hẳn vẫn là thành viên của dong binh đoàn Liệp Báo.”
Tiêu Táp chọc cái mũi của Bạch Cảnh, trêu tức nhìn hắn: “Ngươi thông minh như vậy còn không nghĩ ra được ư?”
Bạch Cảnh cong cái miệng nhỏ nhắn trừng Tiêu Táp một cái, hừ hừ hai tiếng bất mãn nói: “Ngô Quốc An người này hai mặt, lúc ấy chúng ta ở vùng ngoại ô, hắn hẳn đã sớm nhận ra ngươi, lúc bắt đầu không quen biết nhau, chờ chúng ta và Lý Tường nói thỏa mới chạy đến, này tính là chuyện gì?”
Tiêu Táp có chút ngoài ý muốn nhíu mày, buồn cười nhìn bộ dáng đầy căm phẫn của Bạch Cảnh, trong lòng ấm lên, người yêu nhỏ bé của hắn đau lòng vì hắn bị bất công a.
“Ngươi còn cười.” Bạch Cảnh căm tức lúc này liền nổi giận, hai gò má cũng bởi vậy mà trướng đến đỏ bừng.
“Được, được, ta không cười, ta sai còn không được sao, tiểu Cảnh đau lòng vì ta bị bất công, ta đây còn rất cao hứng đó.” Tiêu Táp phi thường thức thời, vội vàng xin tha thứ, há mồm nói lời ngon tiếng ngọt.
“Ngươi biết là tốt!” Bạch Cảnh kiêu ngạo, hơi nâng cằm lên, cho Tiêu Táp một ánh mắt coi như ngươi thức thời, thấm thía nói: “Ngô Quốc An người này rất khéo đưa đẩy, mọi chuyện đều chuẩn bị kỹ, khi chúng ta mới đến căn cứ K thị, đừng nhìn đôi mắt trông mong khi hắn chạy tới, bên ngoài hướng ngươi quy phục, trên thực tế ta dám đánh cược, người này tuyệt đối đứng xem, dong binh đoàn Liệp báo sảng khoái thả người như vậy, khẳng định là muốn cho hắn tìm hiểu chúng ta chi tiết.”
Tiêu Táp nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, trong lòng nhịn không được có chút buồn cười, đặc biệt là bộ dáng giáo dục người khác hiện tại của tiểu Cảnh thấy rất có hỉ cảm, khiến hắn nhịn không được muốn trêu đùa, nói: “Ngươi đây là khen hắn hay là châm chọc hắn?”
Bạch Cảnh chán nản, một hơi không thở ra được, nhất thời bị nghẹn, lửa giận vừa mới tắt lại bốc lên, cả giận nói: “Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi.”
Tiêu Táp vội vàng thuận mao, sợ đêm tâm tình mới tốt của tiểu miêu phá hủy, vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng dùng tay xoa tóc hắn: “Ta biết, ta biết, ta cũng là nghiêm chỉnh mà nói, Ngô Quốc An người này tuy rằng thực dụng nhưng cũng là chuyện thường tình, trước mạt thế có câu, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là vấn đề, tình huống hiện tại cũng vậy, người thực dụng cũng có chỗ tốt, bọn họ tối thiểu có thể hiểu được thời thế, biết lựa chọn như thế nào mới là tốt nhất cho mình, ta không lo lắng Ngô Quốc An sẽ phản bội, bởi vì ta tin tưởng, ở giữa mạt thế này không có người nào đưa ra điều kiện tốt hơn chúng ta, ngươi vừa nói đủ loại ta thấy đều là ưu điểm, Ngô Quốc An làm người khéo đưa đẩy, mọi chuyện đều lấy lợi ích làm đầu, tùy thời đều chuẩn bị đủ, đường lui không chỉ có một, ngươi nói xem người như vậy đối với chúng ta có hữu dụng hay không?”
“Vậy ngươi không nói sớm?” Bạch Cảnh sầm mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Táp, lo lắng của hắn đây là vô ích, nguyên lai trong lòng người ta đã sớm có quyết định.
Tiêu Táp thực vô tội, hắn nào biết, Bạch Cảnh kỳ thật là bởi vì nghe thấy đối thoại trong phòng khách của bọn họ, trong lòng có chút lo lắng cho nên mới có câu hổi như thế, cứ việc cho chỉ là nói ba xạo, nhưng đội ngũ người già yếu của Từ Phong hay là Ngô Quốc An thực dụng, một người hai người đều không đáng tin, hắn có thể không gấp sao?
“Được, là ta không đúng, ta đây không phải là đang bàn bạc với ngươi sao?” Tiêu Táp vội vàng nhận sai, nam nhân vâng theo điều chuẩn tắc thứ ba, vô luận sự tình đúng hay sai, vợ nói là sai vậy hắn liền nhất định là sai.
Bạch Cảnh liếc y một cái, “xì” nở nụ cười: “Được rồi, ta cũng không phải người không nói đạo lý, nhìn ngươi như vậy giống như còn đang ủy khuất ngươi.”
“Như thế nào sẽ—-” Tiêu Táp nhanh chóng phủ nhận, chân chó tiến đến trước mặt Bạch Cảnh, hung hăng hôn một hơi: “Ngươi yêu ta còn không kịp, như thế nào sẽ ủy khuất ta.”(mặt anh thật dày _._ !!!)
“Nói thật đẹp—” Bạch Cảnh cười mắng, vỗ bàn tay Tiêu Táp, đem hắn từ trước mặt đẩy ra, cười nói: “Chúng ta đi xem một chút đi, để người ta chờ lâu như vậy cũng không sai biệt lắm rồi.”
Tiêu Táp nhìn đồng hồ, trong lòng đều là tiếc nuối khó có được tiểu Cảnh cười nói, hắn còn muốn thân thiết một lát nữa.
Ra cửa phòng ngủ, Tiêu Táp nhanh chóng trở lại nghiêm túc không chút nào nhìn ra cợt nhả vừa rồi.
Ba người trong phòng khách đã cơm nước xong, cái bàn cũng thu thập chỉnh tề, nghe thấy tiếng mở cửa đều đồng loạt quay lại.
Bạch Cảnh nhướn mày, quét mắt nhìn ba người một cái, hào phóng ngồi xuống, Tiêu Táp thì ngồi bên cạnh hắn.
“Táp ca, Cảnh thiếu.” Từ Phong vội vàng đứng lên cúi chào, biểu tình thật cẩn thận, hơi chút khẩn trương, xem ra lời nói lúc trước của Tiêu Táp rất có tác dụng.
“Táp ca, Cảnh thiếu.” Lý Nhiên nhanh chóng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái lại vội vàng hạ xuống, thân thể buộc chặt đứng ở đó, giống như không biết nên thế nào cho phải, chỉ có Ngô Quốc An tùy ý một chút, cười hô: “Táp ca, Cảnh thiếu, các người tới.”
“Ngồi!” Tiêu Táp vuốt cằm, tiếp tục duy trì mặt than.
Từ Phong và Ngô Quốc An nhanh chóng ngồi xuống, Lý Nhiên lại đột nhiên ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Tiêu Táp, biểu tình cực kỳ kiên định nghiêm túc: “Phòng bếp ta đã thu dọn xong, đồ ăn còn dư đặt ở trên thớt, rất sạch sẽ, chúng ta không có làm bẩn.”
Bạch Cảnh liếc nhìn Tiêu Táp, ý hỏi, đây là đang diễn cái gì nha?
Tiêu Táp hơi sửng sốt có chút ngoài ý muốn, cũng có một ít vừa lòng, chờ Bạch Cảnh một ánh mắt mang ý chờ, lúc này mới quay đầu nhìn về Lý Nhiên: “Đồ ăn không cần để ý, chốc lát các ngươi đều mang về đi, tiểu đội các ngươi hẳn cũng không ít người.”
“Không được, không thể lấy về, ta biết lần này là ta không đúng, lúc nấu cơm cố ý làm nhiều một chút, ta đây là kiếm chút tư lợi, là sai, ta hiện tại hướng ngài xin lỗi.”
Lúc này những người khác mới biết là xảy ra chuyện gì.
“Ai u, đứa nhỏ này!” Từ Phong lúc này liền nóng nảy, sợ Tiêu Táp trách tội, chính là hắn cũng không biết ăn nói, càng nói càng sai: “Đi theo Táp ca ngươi còn sợ không có cái ăn sao? Cho dù muốn mang thực vật về cũng phải quang minh chính đại, cho dù là từ trong nanh vuốt của Táp ca mà chạy ra ngoài cũng tốt hơn.”
Tiêu Táp trầm mặc một lát, cảm thấy Chu Tập kỳ thật rất không dễ dàng, có thể khiến một hàng như vậy trở nên dễ bảo, phải biết, lúc trước tất cả việc vặt trong bang đều do Chu Tập xử lý, Từ Phong đúng là bộ hạ lệ thuộc Chu Tập, bằng không hắn cũng không nhớ rõ như vậy.
Khóe môi Ngô Quốc An co rút, cúi đầu bảo trì trầm mặc, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Bạch Cảnh hé miệng cười nhạt, cảm giác rất sung sướng, nói chuyện này nha, ngữ khí này, hắn là nghĩ Tiêu Táp coi tiền như rác, gan thật lớn, Bạch Cảnh rất muốn nhìn xem Từ Phong bọn họ đến tột cùng đoạt thực từ trong nanh vuốt như thế nào, còn có thể quang minh chính đại mang về.
“Phong ca!” Lý Nhiên thực sốt ruột, quả thực khóc không ra nước mắt, kéo kéo quần áo Từ Phong, hắn là vội giúp mình mới vậy a.
Thanh âm Từ Phong đột nhiên ngừng lại, hậu tri hậu giác phát hiện, cảm xúc của Táp ca và Cảnh thiếu giống như có chút không đúng, Cảnh thiếu cười, hắn cảm giác sao lại khó coi như vậy a.
Tiêu Táp mặc kệ hắn thế nào, người này chỉ cần trung tâm là được, phương diện tính cách thật sự không thể cưỡng cầu, , trực tiếp xem nhẹ Từ Phong liếc nhìn Lý Nhiên một cái, ngữ khí đạm mạc như đang nói thời tiết hôm nay, lại không tự giác làm người ta thần phục: “Nhớ kỹ lời ngươi mới nói.”
Tiếng nói nhẹ nhàng giống như một kích thật mạnh nện vào trong lòng Lý Nhiên.
Lý Nhiên vui sướng ngây ngất, hai mắt bắn ra quang mang chói mắt, trên mặt là nụ cười hưng phấn như thế nào cũng không thể che dấu được, cúi người thật sâu trước Tiêu Táp và Bạch Cảnh: “Cảm ơn Táp ca! Cảm ơn Cảnh thiếu!”
Lý Nhiên hưng phấn ôm chầm lấy Từ Phong một cái, vui đến nỗi nước mắt cũng nhanh chóng rơi ra, Từ Phong lúc này còn khó hiểu, chỉ nghĩ là Táp ca tha thứ cho Lý Nhiên nên hắn mới vui như vậy. Chính là Lý Nhiên lại biết, hắn sở dĩ cao hứng như vậy là bởi vì Táp ca đồng ý tiếp thu tiểu đội bọn họ, hàm nghĩa câu nói vừa rồi kia là khiến hắn nhớ kỹ lời nói và việc làm sau này, có về sau liền có hy vọng!
Bạch Cảnh thờ ơ lạnh nhạt, cười nhìn Lý Nhiên vui quá mà khóc, cảm thấy người này rất có ý tứ, cũng rất thông minh, rõ ràng là Tiêu Táp nói hắn lại cảm ơn cả mình.
Bạch Cảnh lúc này còn không biết, Lý Nhiên sở dĩ lấy lòng hắn là bởi vì Ngô Quốc An trước có nói qua, muốn tìm anh trai hắn còn phải nhờ mình hỗ trợ, hơn nữa, bỏ thực lực qua một bên không nói đến, Bạch Cảnh là dị năng giả không gian, có không gian liền có vật tư, còn có phân sủng nịch kia của Tiêu Táp với hắn, vô luận thế nào, lấy lòng một chút cũng không sai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook