Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng
-
Chương 17
“Không cần a a a a ”
Một tiếng thét bi thống tuyệt vọng tê tái được vang lên vọng vang khắp nơi tại núi rừng yên tĩnh, đó là từ nơi trung tâm phát ra, tiếng thét giống như muốn đem không khí đọng lại đều xé rách, Tần Sở bỗng nhiên dừng cước bộ, kinh ngạc mà nhìn thanh niên quen thuộc mà lại xa lạ kia giờ phút này gắt gao mà đứng tại cửa sơn động suy sụp ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.
Ảnh lửa ảm đạm trong đêm tối lay động, một bóng đen nhỏ xíu không ngừng mà lay lay lão nhân vô lực thân thể, máu màu đỏ sậm mang theo một chút màu đen chảy trên trên mặt đất, bên cạnh là đạn tín hiệu bị cắn xé đến mức nhìn không ra hình dạng, một đống hỗn độn đầy đất.
“Vương gia gia, Vương gia gia, Vương gia gia Vương gia gia…” Tiếng khóc thảm thương của Cảnh Hạ càng ngày càng thấp, đến cuối cùng đã toàn bộ đều mai một trong cổ họng. ”Điều này không có khả năng, điều này không có khả năng… Này… Điều này không có khả năng” Cậu một mực mà phủ nhận, phủ nhận rồi lại phủ nhận, không ngừng mà lắc đầu, chính là không chịu tin tưởng sự thật phát sinh trong giờ phút này.
Rõ ràng vài giờ trước lão nhân này còn hiền lành mà nhìn chính mình, nở nụ cười khiến cho mình không cần lo lắng.
Vì cái gì
Vì cái gì mới qua vài giờ, này hết thảy toàn bộ đều không giống “Khụ khụ…” Máu từ trong đôi môi không ngừng trào ra, Vương quản gia chậm rãi nâng tay, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa hai má của Cảnh Hạ: “Thiếu gia khụ… Đừng khóc…”
“Không ”
Nước mắt tí tách dừng trên khuôn mặt của Vương quản gia, Cảnh Hạ gắt gao đóng chặt hai mắt, thôi miên chính mình quên đi sự thật trước mắt.
“Thiếu gia… Khụ khụ… Cậu từ nhỏ chính là như vậy, vẫn luôn tránh sau ở lưng lão nhân, không chịu đi đối mặt chuyện mình không muốn biết.” Vương quản gia trên mặt lộ ra một tia tươi cười bất đắc dĩ, ông vô lực mà vuốt ve khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Cảnh Hạ, nói: “Chính là hiện tại, lão nhân đã yên tâm khụ khụ… Thiếu gia cậu đã kinh trưởng thành. cậu không còn là Cảnh đại thiếu gia ngây thơ trẻ con lúc trước nữa khụ khụ…”
Cảnh Hạ mãnh liệt mở ra hai mắt, khóc hô: “Không Vương gia gia, ông sẽ không có việc gì, ông yên tâm… Tần tỷ, chị ấy có dị năng hệ chữa thương, thậm chí cho dù chân có bị chặt đứt chị ấy đều có thể nối lại. Chỉ cần có chị ấy, chỉ cần có chị ấy…”
Máu đỏ tươi xen lẫn màu đen không ngừng túa ra, trên mặt Vương quản gia chậm rãi lộ ra một nụ cười hạnh phúc: “Thiếu gia, tôi không có biện pháp cùng cậu đi tiếp. Có thể cùng cậu đi đến hiện tại, lão nhân đã vô cùng hạnh phúc, tôi thật sự rất vui vẻ, tiểu thiếu gia của tôi rốt cục trở thành một chàng trai có năng lực đảm đương trách nhiệm. Khụ khụ khụ khụ…”
Cảnh Hạ nghẹn ngào nơi cổ họng, đến thời gian này, cậu đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Cậu phải hảo hảo mà quá đi tiếp, cậu phải hảo hảo mà quý trọng mỗi người. Nguyện vọng lớn nhất đời này của lão nhân đó là có thể nhìn thấy thiếu gia lớn lên, không còn khiến người khác phải quan tâm nữa.” Ngón tay thô ráp mang theo vết chai vuốt ve làn da nhẵn nhụi, lau khô những giọt nước mắt đang chảy, Vương quản gia cười nói: “Thiếu gia, đừng khóc, lão nhân thật vui, thậtvui…”
Cảnh Hạ lại như trước không quan tâm mà tiếp tục chảy nước mắt, cả người đều không thể bình tĩnh.
Ở cách đó không xa, Tần Sở ngẩn ngơ mà đứng tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cảnh tượng này, không đành lòng mở miệng đánh gãy. Cô mắt mở trừng trừng mà nhìn cái thanh niên yếu ớt kia dùng nước mắt đem cảm xúc trong lòng bộc lộ, cô chính tai nghe cái loại tiếng khóc thất thanh bi thống tới cực điểm này, giữa khung cảnh hỗn loạn, thanh âm “Kỷ kỷ” vang lên càng ngày càng mỏng manh.
Tiếng kêu “Kỷ kỷ” ngày thường phi thường đáng yêu thú vị, giờ này khắc này nghe có vẻ bi thương khác thường. Khi Tần Sở lấy lại tinh thần, cô nhịn không được đưa tay xoa xoa hai má, bàn tay lạnh lẽo như nước làm cho tâm cô đột nhiên run lên, cả người nháy mắt tỉnh táo lại.
Bước chân thật nhỏ nhẹ, Tần Sở đi tới, thấp giọng nói: “Nơi này… Rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên rời đi, tiểu hỗn… Cảnh Hạ.”
Đáp lại cô chính là lá cây lắc lư cùng bụi cỏ bởi vì gió thổi mạnh mà phát ra tiếng xì xào, thanh niên đơn bạc gầy yếu kia lúc này đưa lưng về phía cô, hai vai không ngừng run run, đem khuôn mặt đều chôn vào hõm vai đang từ từ lạnh lẽo của lão nhân kia, gắt gao ôm không chịu buông tay.
Tần Sở đem nước mắt trên mặt toàn bộ lau hết, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, chần chờ một lúc lâu, rốt cục vẫn là vươn tay đặt lên bả vai không ngừng run rẩy kia, vừa nói: “Thân thể Vương quản gia cũng đã sớm chống đỡ nổi, có lẽ sớm một chút cũng là khiến ông ấy giảm bớt thống khổ. Thời điểm ông ra đi vô cùng vui mừng, chị nghĩ ông ấy cũng không hy vọng nhìn thấy cậu như hiện tại…”
“Vì cái gì…”
Thanh âm khàn khàn giống như tiếng phát ra từ tờ giấy nhám, đánh gãy lời Tần Sở. Cô kỳ quái mà hỏi lại: “Vì cái gì là sao?”
“Vì cái gì… Đạn tín hiệu lại được bắn?” Mỗi một lời đều là từ hàm răng cắn chặt nhổ ra, đến cuối cùng giống như là nếm được mùi máu tươi mà nói: “Vì cái gì đạn tín hiệu sẽ hấp dẫn thú biến dị? Vì cái gì ngay lúc tôi cố gắng muốn dẫn dắt địch nhân rời đi, Vương… Vương gia gia lại châm đạn tín hiệu hấp dẫn thú biến dị?”
Gió đêm đầu thu ở nơi núi rừng càng lạnh lẽo thấu xương, Tần Sở nghe mấy câu hỏi này, tâm giống như chìm vào nước đá. Cô khàn khàn cổ họng, giải thích: “Cậu đi đã có vài giờ chưa về, chúng ta rất lo lắng, chị liền vào rừng tìm cậu. Đạn tín hiệu là chị đưa cho Vương quản gia, nếu trong vòng một giờ chị không trở về thì ông ấy sẽ bắn đạn tín hiệu, như vậy vừa có thể nhắc nhở chị rằng cậu còn chưa trở về, cũng là trực tiếp hướng thiếu gia ở bên kia cầu cứu. Về phần… Về phần vì cái gì sẽ hấp dẫn thú biến dị thú, chị thật sự…” Cắn chặt răng, Tần Sở tiếp tục nói: “Chị thật sự không biết vì cái gì sẽ phát sinh loại chuyện này.”
Thanh âm ở trong không khí chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ để lại thân mình Tần Sở run rẩy như cũ, cảm nhận được một loại địch ý xa lạ mà đáng sợ, hướng thẳng vào chính mình.
Tiểu Hắc hoạt động thân mình to béo mà nhỏ nhắn nghĩ muốn bò lên cánh tay của Vương quản gia, nhưng sau một giây, bị người không lưu tình chút nào mà ném đi, nặng nề rơi xuống mặt đất.
“Kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ”
Tần Sở kinh ngạc đem con chuột béo đầy thịt kia bế lên, cô trừng lớn hai mắt nhìn Cảnh Hạ đem song chưởng càng thêm ôm chặt, hình như là dùng hết toàn lực ngăn cản lão nhân đã chết trong ngực mình kia rời đi. Cậu nhìn qua tựa như một con thú con mất đi mẹ, chỉ biết là gắt gao đem thi thể lạnh như băng kia ôm vào trong ngực, cự tuyệt hết thảy chân tướng cùng sự thật.
Nghẹn ngào một khắc, Tần Sở nói: “Cảnh Hạ, thực xin lỗi, chị…” Thanh âm im bặt, Tần Sở kinh ngạc mà nhìn thanh niên kia đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng đau đớn.
Hai mắt hoa đào xinh đẹp vào lúc này đã kinh không còn ý cười vui vẻ như lúc trước, ở giữa mang theo hận ý cùng bi thương cô chưa từng thấy qua, xa lạ đến mức tựa như là một thanh kiếm, xâm nhập vào lòng cô, đâm vào một nhát, khiến cho máu phun ra khắp nơi.
Trong mắt của Tần Sở giống như có một đóa hoa xinh đẹp lóe bạch quang đang nở rộ trong trời đêm tối đen yên tĩnh, sinh sôi nảy nở mà đem cô cùng thanh niên trước mắt cái này ngăn cách. Đạn tín hiệu tan xác đã sớm bị đoàn thú biến dị càn quét qua cắn xé đến không thành hình dạng, địch nhân chết tiệt chính là làm xong hết thảy chuyện xấu sau đó liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đem bi thống đều lưu lại cho người khác.
Không khí trở nên trầm trọng, nặng nề mà trong lòng Tần Sở.
Trong lúc nhất thời không có người nào nói chuyện, chỉ có tiếng xì xào mỏng manh trong rừng rậm ban đêm không ngừng vang lên, đánh vỡ tiếng gió hiu quạnh đêm nay.
Tần Sở cứ như vậy, vẫn luôn cúi đầu, nhìn thanh niên đem chính mình lần nữa chôn trong ngực lão nhân. Cô mỗi lần muốn vươn tay đụng vào người này, đều sẽ lập tức bị tránh đi, phảng phất như con mãnh thú né tránh dòng nước lũ, lại như là áp lực trong lòng không chỗ giải phóng.
Ngón tay chậm rãi nắm chặt lại, ngay lúc Tần Sở tính toán rời đi trước để lại không gian cho người này, cô chợt nghe một đạo giọng nam quen thuộc từ giữa cây cối vang lên: “Tần Sở Các người thật sự ở chỗ này”
Tần Sở kinh ngạc mà xoay người nhìn lại, mà thanh niên bên người cô như trước cúi đầu, giống như cái gì đều không nghe thấy.
Chỉ thấy một chàng trai tóc ngắn, người cao kều từ trong bụi cỏ chạy tới, trên người là bộ đồ rằn ri bó sát người đã cũ nát, trên gương mặt cũng mang theo một ít vết máu, hình như là từ giữa một hồi đại chiến vừa mới thoát thân.
“Vu Giai? ” Tần Sở kinh hô.
Người nọ nhanh chóng gật đầu: “Ừ, nhanh lên lại đây hỗ trợ, tình huống của Thiếu giáo rất không tốt, cô nhanh chóng đến xem”
Lời này vừa nói ra, Tần Sở mới nhìn thấy hai người phía sau hắn. Người con trai có khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn chính mình, hai tay đã bị còng gắt gao khảo trụ, nhưng trên lưng lại chính mang một đại nam nhân đang hôn mê bất tỉnh, bởi vậy cả người đều lảo đảo.
Nhìn thấy Tần Sở đang nhìn mình, người con trai có làn da trắng nõn nam nhân cười nói: “Còn không nhanh chóng tới cứu người? Nếu không nhanh, Kỷ Thiếu giáo nhà các người có khả năng không thể cứu được.”
Nghe được tên này, Tần Sở bỗng nhiên cả người sửng sốt, sau đó không cần nghĩ ngợi liền nhanh chóng chạy tới, đem đại nam nhân trên lưng chàng trai đặt trên mặt đất, bắt đầu vì Kỷ Xuyên Trình hôn mê bất tỉnh bắt mạch. Bởi vì công cụ chữa bệnh thiếu hụt, Tần Sở trên trán dần dần có mồ hôi toát ra, đến cuối cùng cả người đều kích động đến sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu liền hỏi chàng trai cường tráng kia: “Vu Giai Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? ”
“Tôi cùng Thiếu giáo còn có vài người tổ A trên đường rời rừng, cho nên chỉ có vài người chúng tôi tìm cô.” Vu Giai cũng gấp đến độ đã sớm vây quanh lại đây, nói: “Thiếu giáo lúc vừa mới ứng đối thú biến dị đột nhiên cứ như vậy, tôi chỉ biết nhanh chóng để cho tên hỗn đản này cõng Thiếu giáo trốn trước, vừa lúc nhìn thấy đạn tín hiệu của cô, cho nên chạy lại đây.”
“Tôi biết Thiếu gia đây là đang thức tỉnh dị năng, tim đập nhanh, máu lưu thông tốc độ nhanh hơn, tiểu hỗn đản lần trước cũng có loại hiện tượng này, nhưng khí quan cũng không có suy kiệt nhanh như vậy a” Tần Sở thanh âm kinh hãi ở núi rừng an tĩnh có vẻ phá lệ vang dội, cô gấp đến độ ngay cả hô hấp cũng không vững vàng: “Lúc tiểu hỗn đản hôn mê, nhiệt độ cơ thể chỉ nóng lên, chính là qua vài giờ liền khôi phục bình thường cũng tỉnh táo lại, đây rốt cuộc là…”
“Trong quá trình thức tỉnh dị năng, hắn không thể dừng lại đánh nhau, thuận tiện còn cạn kiệt một chút dị năng để giết địch.” Thanh âm cà lơ phất phơ thanh âm nhẹ nhàng mà vang lên, đánh gãy lời Tần Sở nói. Cái nam nhân nhã nhặn thanh tú kia cười đứng ở một bên, tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ Kỷ Thiếu giáo nhà cô lúc dị năng còn chưa có triệt để thức tỉnh, liền thiêu chết hai thú biến dị to lớn, hiện tại đại khái là báo ứng đến?”
Vu Giai một quyền đánh vào hai má người nọ, đem kia nam nhân tuấn tú kia đánh đến cả người lắc lư, lảo đảo vài cái liền tới bên người Cảnh Hạ. Hắn buồn cười mà đưa tay lau máu ở khóe miệng, không nói gì thêm.
Vu Giai rống giận: “Kỳ Dương Tao cảnh cáo mày, cấm mày lại nói chuyện như thế”
Cười lạnh một tiếng, Kỳ Dương vô tội mà nhún nhún vai, giơ tay lên cổ tay bị còng tay khóa, nói: “Vâng vâng vâng, mạng nhỏ của tôi đang ở trong tay Thượng úy, tôi nào dám nói gì.”
Nói xong, hắn liền chuyển đầu nhìn về phía thanh niên ở một bên, người phía sau không biết khi nào đã đem đầu lão nhân nâng lên, ngốc lăng mà nhìn Kỷ Xuyên Trình nằm ở bên người Tần Sở, nước mắt trên mặt trong ánh lửa hết sức bắt mắt.
Kỳ Dương hơi hơi mị con ngươi, cười nhẹ một tiếng: “Cậu chính là Cảnh Hạ?”
Một tiếng thét bi thống tuyệt vọng tê tái được vang lên vọng vang khắp nơi tại núi rừng yên tĩnh, đó là từ nơi trung tâm phát ra, tiếng thét giống như muốn đem không khí đọng lại đều xé rách, Tần Sở bỗng nhiên dừng cước bộ, kinh ngạc mà nhìn thanh niên quen thuộc mà lại xa lạ kia giờ phút này gắt gao mà đứng tại cửa sơn động suy sụp ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.
Ảnh lửa ảm đạm trong đêm tối lay động, một bóng đen nhỏ xíu không ngừng mà lay lay lão nhân vô lực thân thể, máu màu đỏ sậm mang theo một chút màu đen chảy trên trên mặt đất, bên cạnh là đạn tín hiệu bị cắn xé đến mức nhìn không ra hình dạng, một đống hỗn độn đầy đất.
“Vương gia gia, Vương gia gia, Vương gia gia Vương gia gia…” Tiếng khóc thảm thương của Cảnh Hạ càng ngày càng thấp, đến cuối cùng đã toàn bộ đều mai một trong cổ họng. ”Điều này không có khả năng, điều này không có khả năng… Này… Điều này không có khả năng” Cậu một mực mà phủ nhận, phủ nhận rồi lại phủ nhận, không ngừng mà lắc đầu, chính là không chịu tin tưởng sự thật phát sinh trong giờ phút này.
Rõ ràng vài giờ trước lão nhân này còn hiền lành mà nhìn chính mình, nở nụ cười khiến cho mình không cần lo lắng.
Vì cái gì
Vì cái gì mới qua vài giờ, này hết thảy toàn bộ đều không giống “Khụ khụ…” Máu từ trong đôi môi không ngừng trào ra, Vương quản gia chậm rãi nâng tay, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa hai má của Cảnh Hạ: “Thiếu gia khụ… Đừng khóc…”
“Không ”
Nước mắt tí tách dừng trên khuôn mặt của Vương quản gia, Cảnh Hạ gắt gao đóng chặt hai mắt, thôi miên chính mình quên đi sự thật trước mắt.
“Thiếu gia… Khụ khụ… Cậu từ nhỏ chính là như vậy, vẫn luôn tránh sau ở lưng lão nhân, không chịu đi đối mặt chuyện mình không muốn biết.” Vương quản gia trên mặt lộ ra một tia tươi cười bất đắc dĩ, ông vô lực mà vuốt ve khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Cảnh Hạ, nói: “Chính là hiện tại, lão nhân đã yên tâm khụ khụ… Thiếu gia cậu đã kinh trưởng thành. cậu không còn là Cảnh đại thiếu gia ngây thơ trẻ con lúc trước nữa khụ khụ…”
Cảnh Hạ mãnh liệt mở ra hai mắt, khóc hô: “Không Vương gia gia, ông sẽ không có việc gì, ông yên tâm… Tần tỷ, chị ấy có dị năng hệ chữa thương, thậm chí cho dù chân có bị chặt đứt chị ấy đều có thể nối lại. Chỉ cần có chị ấy, chỉ cần có chị ấy…”
Máu đỏ tươi xen lẫn màu đen không ngừng túa ra, trên mặt Vương quản gia chậm rãi lộ ra một nụ cười hạnh phúc: “Thiếu gia, tôi không có biện pháp cùng cậu đi tiếp. Có thể cùng cậu đi đến hiện tại, lão nhân đã vô cùng hạnh phúc, tôi thật sự rất vui vẻ, tiểu thiếu gia của tôi rốt cục trở thành một chàng trai có năng lực đảm đương trách nhiệm. Khụ khụ khụ khụ…”
Cảnh Hạ nghẹn ngào nơi cổ họng, đến thời gian này, cậu đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
“Cậu phải hảo hảo mà quá đi tiếp, cậu phải hảo hảo mà quý trọng mỗi người. Nguyện vọng lớn nhất đời này của lão nhân đó là có thể nhìn thấy thiếu gia lớn lên, không còn khiến người khác phải quan tâm nữa.” Ngón tay thô ráp mang theo vết chai vuốt ve làn da nhẵn nhụi, lau khô những giọt nước mắt đang chảy, Vương quản gia cười nói: “Thiếu gia, đừng khóc, lão nhân thật vui, thậtvui…”
Cảnh Hạ lại như trước không quan tâm mà tiếp tục chảy nước mắt, cả người đều không thể bình tĩnh.
Ở cách đó không xa, Tần Sở ngẩn ngơ mà đứng tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cảnh tượng này, không đành lòng mở miệng đánh gãy. Cô mắt mở trừng trừng mà nhìn cái thanh niên yếu ớt kia dùng nước mắt đem cảm xúc trong lòng bộc lộ, cô chính tai nghe cái loại tiếng khóc thất thanh bi thống tới cực điểm này, giữa khung cảnh hỗn loạn, thanh âm “Kỷ kỷ” vang lên càng ngày càng mỏng manh.
Tiếng kêu “Kỷ kỷ” ngày thường phi thường đáng yêu thú vị, giờ này khắc này nghe có vẻ bi thương khác thường. Khi Tần Sở lấy lại tinh thần, cô nhịn không được đưa tay xoa xoa hai má, bàn tay lạnh lẽo như nước làm cho tâm cô đột nhiên run lên, cả người nháy mắt tỉnh táo lại.
Bước chân thật nhỏ nhẹ, Tần Sở đi tới, thấp giọng nói: “Nơi này… Rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên rời đi, tiểu hỗn… Cảnh Hạ.”
Đáp lại cô chính là lá cây lắc lư cùng bụi cỏ bởi vì gió thổi mạnh mà phát ra tiếng xì xào, thanh niên đơn bạc gầy yếu kia lúc này đưa lưng về phía cô, hai vai không ngừng run run, đem khuôn mặt đều chôn vào hõm vai đang từ từ lạnh lẽo của lão nhân kia, gắt gao ôm không chịu buông tay.
Tần Sở đem nước mắt trên mặt toàn bộ lau hết, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, chần chờ một lúc lâu, rốt cục vẫn là vươn tay đặt lên bả vai không ngừng run rẩy kia, vừa nói: “Thân thể Vương quản gia cũng đã sớm chống đỡ nổi, có lẽ sớm một chút cũng là khiến ông ấy giảm bớt thống khổ. Thời điểm ông ra đi vô cùng vui mừng, chị nghĩ ông ấy cũng không hy vọng nhìn thấy cậu như hiện tại…”
“Vì cái gì…”
Thanh âm khàn khàn giống như tiếng phát ra từ tờ giấy nhám, đánh gãy lời Tần Sở. Cô kỳ quái mà hỏi lại: “Vì cái gì là sao?”
“Vì cái gì… Đạn tín hiệu lại được bắn?” Mỗi một lời đều là từ hàm răng cắn chặt nhổ ra, đến cuối cùng giống như là nếm được mùi máu tươi mà nói: “Vì cái gì đạn tín hiệu sẽ hấp dẫn thú biến dị? Vì cái gì ngay lúc tôi cố gắng muốn dẫn dắt địch nhân rời đi, Vương… Vương gia gia lại châm đạn tín hiệu hấp dẫn thú biến dị?”
Gió đêm đầu thu ở nơi núi rừng càng lạnh lẽo thấu xương, Tần Sở nghe mấy câu hỏi này, tâm giống như chìm vào nước đá. Cô khàn khàn cổ họng, giải thích: “Cậu đi đã có vài giờ chưa về, chúng ta rất lo lắng, chị liền vào rừng tìm cậu. Đạn tín hiệu là chị đưa cho Vương quản gia, nếu trong vòng một giờ chị không trở về thì ông ấy sẽ bắn đạn tín hiệu, như vậy vừa có thể nhắc nhở chị rằng cậu còn chưa trở về, cũng là trực tiếp hướng thiếu gia ở bên kia cầu cứu. Về phần… Về phần vì cái gì sẽ hấp dẫn thú biến dị thú, chị thật sự…” Cắn chặt răng, Tần Sở tiếp tục nói: “Chị thật sự không biết vì cái gì sẽ phát sinh loại chuyện này.”
Thanh âm ở trong không khí chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ để lại thân mình Tần Sở run rẩy như cũ, cảm nhận được một loại địch ý xa lạ mà đáng sợ, hướng thẳng vào chính mình.
Tiểu Hắc hoạt động thân mình to béo mà nhỏ nhắn nghĩ muốn bò lên cánh tay của Vương quản gia, nhưng sau một giây, bị người không lưu tình chút nào mà ném đi, nặng nề rơi xuống mặt đất.
“Kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ”
Tần Sở kinh ngạc đem con chuột béo đầy thịt kia bế lên, cô trừng lớn hai mắt nhìn Cảnh Hạ đem song chưởng càng thêm ôm chặt, hình như là dùng hết toàn lực ngăn cản lão nhân đã chết trong ngực mình kia rời đi. Cậu nhìn qua tựa như một con thú con mất đi mẹ, chỉ biết là gắt gao đem thi thể lạnh như băng kia ôm vào trong ngực, cự tuyệt hết thảy chân tướng cùng sự thật.
Nghẹn ngào một khắc, Tần Sở nói: “Cảnh Hạ, thực xin lỗi, chị…” Thanh âm im bặt, Tần Sở kinh ngạc mà nhìn thanh niên kia đột nhiên ngẩng đầu, trong lòng đau đớn.
Hai mắt hoa đào xinh đẹp vào lúc này đã kinh không còn ý cười vui vẻ như lúc trước, ở giữa mang theo hận ý cùng bi thương cô chưa từng thấy qua, xa lạ đến mức tựa như là một thanh kiếm, xâm nhập vào lòng cô, đâm vào một nhát, khiến cho máu phun ra khắp nơi.
Trong mắt của Tần Sở giống như có một đóa hoa xinh đẹp lóe bạch quang đang nở rộ trong trời đêm tối đen yên tĩnh, sinh sôi nảy nở mà đem cô cùng thanh niên trước mắt cái này ngăn cách. Đạn tín hiệu tan xác đã sớm bị đoàn thú biến dị càn quét qua cắn xé đến không thành hình dạng, địch nhân chết tiệt chính là làm xong hết thảy chuyện xấu sau đó liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, đem bi thống đều lưu lại cho người khác.
Không khí trở nên trầm trọng, nặng nề mà trong lòng Tần Sở.
Trong lúc nhất thời không có người nào nói chuyện, chỉ có tiếng xì xào mỏng manh trong rừng rậm ban đêm không ngừng vang lên, đánh vỡ tiếng gió hiu quạnh đêm nay.
Tần Sở cứ như vậy, vẫn luôn cúi đầu, nhìn thanh niên đem chính mình lần nữa chôn trong ngực lão nhân. Cô mỗi lần muốn vươn tay đụng vào người này, đều sẽ lập tức bị tránh đi, phảng phất như con mãnh thú né tránh dòng nước lũ, lại như là áp lực trong lòng không chỗ giải phóng.
Ngón tay chậm rãi nắm chặt lại, ngay lúc Tần Sở tính toán rời đi trước để lại không gian cho người này, cô chợt nghe một đạo giọng nam quen thuộc từ giữa cây cối vang lên: “Tần Sở Các người thật sự ở chỗ này”
Tần Sở kinh ngạc mà xoay người nhìn lại, mà thanh niên bên người cô như trước cúi đầu, giống như cái gì đều không nghe thấy.
Chỉ thấy một chàng trai tóc ngắn, người cao kều từ trong bụi cỏ chạy tới, trên người là bộ đồ rằn ri bó sát người đã cũ nát, trên gương mặt cũng mang theo một ít vết máu, hình như là từ giữa một hồi đại chiến vừa mới thoát thân.
“Vu Giai? ” Tần Sở kinh hô.
Người nọ nhanh chóng gật đầu: “Ừ, nhanh lên lại đây hỗ trợ, tình huống của Thiếu giáo rất không tốt, cô nhanh chóng đến xem”
Lời này vừa nói ra, Tần Sở mới nhìn thấy hai người phía sau hắn. Người con trai có khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn chính mình, hai tay đã bị còng gắt gao khảo trụ, nhưng trên lưng lại chính mang một đại nam nhân đang hôn mê bất tỉnh, bởi vậy cả người đều lảo đảo.
Nhìn thấy Tần Sở đang nhìn mình, người con trai có làn da trắng nõn nam nhân cười nói: “Còn không nhanh chóng tới cứu người? Nếu không nhanh, Kỷ Thiếu giáo nhà các người có khả năng không thể cứu được.”
Nghe được tên này, Tần Sở bỗng nhiên cả người sửng sốt, sau đó không cần nghĩ ngợi liền nhanh chóng chạy tới, đem đại nam nhân trên lưng chàng trai đặt trên mặt đất, bắt đầu vì Kỷ Xuyên Trình hôn mê bất tỉnh bắt mạch. Bởi vì công cụ chữa bệnh thiếu hụt, Tần Sở trên trán dần dần có mồ hôi toát ra, đến cuối cùng cả người đều kích động đến sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu liền hỏi chàng trai cường tráng kia: “Vu Giai Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? ”
“Tôi cùng Thiếu giáo còn có vài người tổ A trên đường rời rừng, cho nên chỉ có vài người chúng tôi tìm cô.” Vu Giai cũng gấp đến độ đã sớm vây quanh lại đây, nói: “Thiếu giáo lúc vừa mới ứng đối thú biến dị đột nhiên cứ như vậy, tôi chỉ biết nhanh chóng để cho tên hỗn đản này cõng Thiếu giáo trốn trước, vừa lúc nhìn thấy đạn tín hiệu của cô, cho nên chạy lại đây.”
“Tôi biết Thiếu gia đây là đang thức tỉnh dị năng, tim đập nhanh, máu lưu thông tốc độ nhanh hơn, tiểu hỗn đản lần trước cũng có loại hiện tượng này, nhưng khí quan cũng không có suy kiệt nhanh như vậy a” Tần Sở thanh âm kinh hãi ở núi rừng an tĩnh có vẻ phá lệ vang dội, cô gấp đến độ ngay cả hô hấp cũng không vững vàng: “Lúc tiểu hỗn đản hôn mê, nhiệt độ cơ thể chỉ nóng lên, chính là qua vài giờ liền khôi phục bình thường cũng tỉnh táo lại, đây rốt cuộc là…”
“Trong quá trình thức tỉnh dị năng, hắn không thể dừng lại đánh nhau, thuận tiện còn cạn kiệt một chút dị năng để giết địch.” Thanh âm cà lơ phất phơ thanh âm nhẹ nhàng mà vang lên, đánh gãy lời Tần Sở nói. Cái nam nhân nhã nhặn thanh tú kia cười đứng ở một bên, tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ Kỷ Thiếu giáo nhà cô lúc dị năng còn chưa có triệt để thức tỉnh, liền thiêu chết hai thú biến dị to lớn, hiện tại đại khái là báo ứng đến?”
Vu Giai một quyền đánh vào hai má người nọ, đem kia nam nhân tuấn tú kia đánh đến cả người lắc lư, lảo đảo vài cái liền tới bên người Cảnh Hạ. Hắn buồn cười mà đưa tay lau máu ở khóe miệng, không nói gì thêm.
Vu Giai rống giận: “Kỳ Dương Tao cảnh cáo mày, cấm mày lại nói chuyện như thế”
Cười lạnh một tiếng, Kỳ Dương vô tội mà nhún nhún vai, giơ tay lên cổ tay bị còng tay khóa, nói: “Vâng vâng vâng, mạng nhỏ của tôi đang ở trong tay Thượng úy, tôi nào dám nói gì.”
Nói xong, hắn liền chuyển đầu nhìn về phía thanh niên ở một bên, người phía sau không biết khi nào đã đem đầu lão nhân nâng lên, ngốc lăng mà nhìn Kỷ Xuyên Trình nằm ở bên người Tần Sở, nước mắt trên mặt trong ánh lửa hết sức bắt mắt.
Kỳ Dương hơi hơi mị con ngươi, cười nhẹ một tiếng: “Cậu chính là Cảnh Hạ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook