Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
-
Chương 68
Mộc Bác vẫn luôn cho rằng Giang Thành đang trêu chọc mình. Dù sao với địa vị bọn họ mà nói, mất gì thì mất cũng không thể mất mặt.
Song, Giang Thành xuất hiện làm cho Mộc Bác có nhận thức mới.
Người này căn bản là một tên vô lại không biết xấu hổ a!
Khởi đầu là mặt Dạ Húc cực kỳ đen, sau khi hỏi thăm bạn tốt thì đến phiên Mộc Bác hắc tuyến.
Thư Linh Linh không thể tin: “Dạ thiếu tướng, ngài không nói giỡn với chúng tôi chứ? Giang thiếu dù thế nào cũng sẽ không…” Nói dễ nghe chút là ăn chực uống chực. Còn đằng này thẳng thắng không cho cấp dưới nấu cơm, đôi mắt trông mong nhìn người căn cứ thành phố B… Đây là xấu lắm nha.
Dạ Húc phiêu cho Thư Linh Linh một ánh mắt sầu muộn: “Tôi cũng không muốn tin đó là sự thật, nhưng trăm ngàn đôi mắt ướt át đối diện nói cho tôi biết, tất cả không phải ảo giác.”
Cho nên nói không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn. Nếu so với bản chất lưu manh của Giang Thành, Dạ Húc quả thật yếu bạo. monganhlau.wordpress.com
“Như vậy thì khó giải quyết, chúng ta không thể cho người thành phố B ăn cơm mà bỏ mặc người thành phố C.” Trên danh nghĩa, mọi người vẫn là đội hữu cùng chung kẻ địch. Nhưng thành phố C nhiều người há mồm như vậy… này là trực tiếp tổn hại lợi ích người thành phố B để cứu giúp người khác. Đối căn cứ thành phố B mà nói ảnh hưởng rất không tốt, Thư Linh Linh khó khăn nghĩ.
“Không ngờ Giang Thành lại chơi trò đánh cược, bọn họ có nói gì không?”
“Có! Giang Thành rất thản nhiên nói bọn họ đã hết lương thực.” Thản nhiên đến nỗi khiến Dạ Húc muốn trực tiếp cho nổ đầu Giang Thành.
“Anh ta đoán chắc chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn đi?” Mộc Bác khẳng định nói.
Dưới tình huống hiện tại, Mộc Bác thật đúng là không thể thẳng thắng bỏ đói người thành phố C. Mộc Bác cũng có thể nói bọn họ thiếu lương thực, nhưng tại sao lúc Giang Thành vừa đến không nói mà đợi bây giờ mới nói? Quả thật làm cho người ta khó tin! Quan trọng nhất chính là, Mộc Bác đã từng giao tiếp với rất nhiều hạng người, nhưng cực phẩm không biết xấu hổ như Giang Thành thì Mộc Bác gặp lần đầu tiên.
Đối lập với người khác đau khổ xoắn xuýt, Thương Triệt lại cảm thấy hứng thú nhướng nhướng mày. Giang Thành này thật đúng là hợp tính cậu.
Bất quá, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí nha!
Dám dùng kế bức anh trai nhà mình, Giang Thành cũng nên chuẩn bị tốt giác ngộ làm nô dịch cho bổn thiếu gia.
…
Bữa tối do thành phố B cung cấp, chú Chung vẻ mặt xấu hổ, Giang Thành lại lơ đễnh: “Cơm nhà người khác đúng thật rất thơm nha ~ “Giang Thành cảm thán một phen, không hổ là Mộc thiếu tài đại khí thô. Có một cha vợ giàu có quả nhiên túi tiền căng hơn người khác! Còn về chuyện Mộc Bác nói hủy hôn với Âu Dương Tâm Lôi, Giang Thành không hề bị ảnh hưởng. Đầu năm nay ai còn duy trì quan hệ hôn nhân đến cùng? Trước mạt thế đã có không ít người vì trốn thuế bất động sản mà ly hôn kia kìa. Chỉ cần Âu Dương gia còn ở thành phố B, Giang Thành tuyệt đối không tin Mộc gia và Âu Dương gia đường ai nấy đi.
Chú Chung Thiếu gia, chẳng lẽ cơm nhà mình không thơm ư?
Do dự một hồi chú Chung vẫn mở miệng: “Thiếu gia, thật ra chúng ta còn chưa tới nước này, để Mộc gia xuất lương thực đối chúng ta cũng không tốt.” Thiếu gia muốn tặng nhân tâm cho Mộc gia sao? Quân đội của mình mà nuôi không nổi, này đúng là tai họa lớn đối với thành phố C.
“Chú Chung, cháu biết chú lo lắng cái gì, cháu còn ước gì Mộc Bác thu hết bọn họ đấy chứ.”
“Thiếu gia?”
“Chú Chung, chú quên phần lớn những người đó từ đâu tới à?” Giang Thành cười lạnh, hắn phí tâm lực nuôi người của kẻ khác làm gì?
Chú Chung giật mình, không nghĩ tới thiếu gia nhà mình tính toán như vậy. Khó trách khi thiếu gia đi, ai đưa người tới thiếu gia cũng không từ chối.
Tuy chú Chung là người Giang gia, song ông vẫn cho rằng, cho dù suy nghĩ khác nhau nhưng suy cho cùng vẫn là người chung một căn cứ. Chỉ cần trên danh nghĩa đi theo thiếu gia, bọn họ nuôi cũng không sao.
Nhưng bây giờ nghe Giang Thành nói như thế, chú Chung rốt cuộc cũng không biết mình đúng hay thiếu gia đúng.
Vị quân nhân tội nghiệp dốc sức trong quân đội mấy chục năm thoáng cái bị thiếu gia nhà mình đúng lý hợp tình đi ăn cướp làm cho kinh hãi.
“Nhưng thiếu gia…” Nói vậy cũng không đúng nha.
Chú Chung có chút lúng túng, ông không biết làm thế nào để khuyên nhủ người khác.
“Chú Chung, con biết chú đang nghĩ gì. Chú nghĩ người thành phố C chúng ta khi ra ngoài phải đoàn kết đúng không? Mặc kệ nội bộ có mâu thuẫn gì, trước tiên phải một lòng đối ngoại?”
Chú Chung gật gật đầu: “Trên lý thuyết tất cả mọi người phải làm như vậy.” Chỉ không nghĩ tới thiếu gia ngài đặc biệt như vậy.
Giang Thành cười nhạo một tiếng: “Con lại không thích làm vậy! Đám lão già trong căn cứ kia đang nghĩ gì con rất rõ ràng. Lần đối đầu người ngoài hành tinh này, nếu thất bại thì không nói, còn thắng lợi… Bọn họ còn không phải ngầm chờ chiếm quả ngon? Vừa nghe tin đi thành phố Y liền vội vàng xếp người vào. Vào cũng tốt, cháu còn đang lo mang những ai đi thành phố Y kia kìa. Dã tâm Cố Tây Minh không nhỏ, động cơ lại không thuần khiết, nếu phải mang nhiều người Giang gia đi, cháu quả thật không nỡ.” Có người sẵn lòng đưa bia đỡ đạn đến, hắn đương nhiên vui vẻ nhận.
“Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài…” Giang Thành cũng đừng mong còn mặt mũi gặp lãnh đạo căn cứ khác.
“Mặt mũi? Đã tận thế ai còn quan tâm mặt mũi.” Giang Thành châm chọc nói: “Lương thực của chúng ta chỉ nuôi binh lính, không nuôi lang sói, mấy thứ đó đều có chủ. Để cháu nhìn xem, phong thái Mộc thiếu có đủ để khuynh đảo bọn họ hay không.” Bất luận kết quả như thế nào Giang Thành cũng không tổn thất gì. monganhlau.wordpress.com
Chú Chung đã bị Giang Thành làm cho choáng váng, trong lòng vẫn cảm thấy không đúng nhưng lại không biết phản bác thế nào, đành phải thở dài một hơi: “Được rồi, nếu thiếu gia đã có chủ ý tôi đây cũng không nói nhiều. Nhưng tôi nghĩ, người Mộc gia không dễ đối phó như vậy.”
Giang Thành ngược lại không phủ nhận điểm này. “Cháu cũng chỉ đi một bước tính một bước, để cháu nhìn xem, Mộc Bác và Cố Tây Minh, ai lợi hại hơn.”
Giang Thành và chú Chung còn chưa bàn bạc ra cái gì thì có vệ binh đi vào. “Giang thiếu, Mộc thiếu mời ngài qua bên kia, nói là có việc thương lượng.”
…
Khi chạng vạng cả đội sẽ nghỉ ngơi, ăn cơm xong thì trời đã tối. Trên không trung tối đen như mực, một ngôi sao chợt lóe sáng, dự báo ngày mai là một ngày đẹp trời.
Nháy mắt Giang Thành vào cửa, biểu tình từ cà lơ phất phơ đổi thành nghiêm túc cẩn thận, trong đôi mắt hoa đào mang theo áy náy nhàn nhạt. Dạ Húc nhìn mà buồn bực không thôi, người này không phải Giang thiếu mà là một diễn viên chuyên nghiệp.
“Mộc thiếu, Dạ thiếu, Thương thiếu, rất cảm ơn chuyện tối nay.”
Khi nhìn thấy ba người, Giang Thành liền ‘chân thành’ nói.
Dạ Húc cưỡng chế bất mãn trong lòng, cứng giọng nói: “Giang thiếu khách sáo, ai không gặp lúc khó khăn, là người chung một nước, có thể giúp đương nhiên sẽ giúp. Chỉ là không biết, Giang thiếu có tính toán gì cho những ngày sắp tới không?” Dạ Húc đã thầm quyết định, bất luận Giang Thành chơi xấu thế nào hắn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Giang Thành sắc mặt ngượng ngùng, thoạt nhìn giống như bị Dạ Húc khi dễ. “Thành phố B có thể ra tay giúp đỡ Giang Thành đã rất cảm kích, Giang Thành cũng không phải người mặt dày, đương nhiên không thể liên tục liên lụy thành phố B. Tôi đã nghĩ rồi, nếu thật sự không còn cách nào khác thì chỉ có thể đợi đến thành phố Y, xin Cố thiếu giúp đỡ một phen. Dù sao Cố thiếu bây giờ cũng là người dẫn đầu những căn cứ may mắn còn tồn tại chúng ta.”
Nếu Mộc gia có ý tranh hùng, lúc này tuyệt đối sẽ không đẩy thành phố C về bên Cố Tây Minh.
Giang Thành trong lòng không ngừng tính toán. Mộc Bác, rốt cuộc anh muốn cái gì?
Khi Dạ Húc nghe Giang Thành nói mình không phải người mặt dày, một ngụm máu nghẹn ở yết hầu, thiếu chút nữa phun ra.
Mẹ nó, khóc lóc om sòm cũng đã dùng mà còn nói mình mặt mỏng?
“Ngày mai là chúng ta có thể đến thành phố Y, xem ra Giang thiếu đã tính toán tốt.” Mộc Bác cười lấy cớ.
Giang Thành cười vô tội: “Nhờ phúc nhờ phúc, tất cả đều là vận số, ha ha.”
Mộc Bác cũng cười trả lại.
Giang Thành thấy bọn họ không nói tiếp, có chút buồn bực: “Đương nhiên, nếu Mộc thiếu để mắt chúng tôi, chúng tôi tất nhiên sẽ cống hiến sức lực cho ngài.”
Mộc Bác bình tĩnh như trước: “Tất cả mọi người cùng nhau kháng địch, còn phân biệt cái gì anh tôi.”
Giang Thành “…” Chẳng lẽ mình nhìn lầm? Mộc Bác căn bản không có tâm phân tranh?
Giang Thành đoán không ra, hắn luôn tin tưởng mắt nhìn người của mình. Nhưng thái độ không nóng không lạnh hiện giờ của Mộc Bác…
“Mộc thiếu nói rất đúng, bất quá chúng tôi vẫn trông mong có một cơ hội nào đó để báo đáp ngài.”
Mộc Bác còn chưa lên tiếng, Thương Triệt vẫn luôn cúi đầu giả làm đồ trang trí đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: “Thật?”
Trực giác Giang Thành báo có nguy hiểm, nhưng lời đã ra khỏi miệng, buộc lòng phải nói: “Đó là đương nhiên, Thương thiếu có gì phân phó à?”
Giang Thành vốn tưởng rằng Thương Triệt sẽ khách sáo từ chối. Nào biết, sự thật chứng minh, vị này căn bản không biết khách sáo là cái gì.
“Ừm, tôi đang lo không có người cho tôi bắt đầu kế hoạch, nếu Giang thiếu có lòng thành như vậy, tôi đây liền cho ngài một cơ hội. Vậy đi, ngài mang 200 người qua đây, tôi có chỗ cần dùng.”
Giang Thành Loại cảm giác đau trứng cộng muốn hành hung Thương Triệt một trận là thế nào chứ?
Mộc Bác và Dạ Húc nhẫn cười. Tiểu Dịch muốn trêu người, hai người bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm.
…
Nếu Thương Triệt yêu cầu, Giang Thành buộc lòng phải đồng ý, chỉ chốc lát sau liền dẫn 200 người qua.
“Thương thiếu, người tôi đã mang đến, bây giờ phải làm gì?” Vừa lúc để hắn nhìn xem trong hồ lô Thương Triệt bán thuốc gì?
Thương Triệt ngẩng đầu tùy ý nhìn lướt qua, thực lực không mạnh, bất quá không sao!
Lúc này, Thư Linh Linh cầm thuốc vừa được nghiên cứu đến, nhỏ giọng nói với Thương Triệt: “Chỉ cần không gặp thây ma trên cấp 3, thuốc này có thể che giấu mùi nhân loại.” Dày vò Duẫn Tu lâu như vậy rốt cuộc cũng có chút thành quả.
Thương Triệt gật đầu: “Vậy là đủ rồi.” monganhlau.wordpress.com
Thư Linh Linh nói không lớn nên Giang Thành muốn nghe rõ cũng khó. Lúc này thấy Thương Triệt cười tủm tỉm cầm thuốc, da đầu đột nhiên run lên, người này muốn làm gì?
Không biết tại sao, Giang Thành đột nhiên cảm thấy, hắn mới là người bị tính kế cuối cùng!
Song, Giang Thành xuất hiện làm cho Mộc Bác có nhận thức mới.
Người này căn bản là một tên vô lại không biết xấu hổ a!
Khởi đầu là mặt Dạ Húc cực kỳ đen, sau khi hỏi thăm bạn tốt thì đến phiên Mộc Bác hắc tuyến.
Thư Linh Linh không thể tin: “Dạ thiếu tướng, ngài không nói giỡn với chúng tôi chứ? Giang thiếu dù thế nào cũng sẽ không…” Nói dễ nghe chút là ăn chực uống chực. Còn đằng này thẳng thắng không cho cấp dưới nấu cơm, đôi mắt trông mong nhìn người căn cứ thành phố B… Đây là xấu lắm nha.
Dạ Húc phiêu cho Thư Linh Linh một ánh mắt sầu muộn: “Tôi cũng không muốn tin đó là sự thật, nhưng trăm ngàn đôi mắt ướt át đối diện nói cho tôi biết, tất cả không phải ảo giác.”
Cho nên nói không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn. Nếu so với bản chất lưu manh của Giang Thành, Dạ Húc quả thật yếu bạo. monganhlau.wordpress.com
“Như vậy thì khó giải quyết, chúng ta không thể cho người thành phố B ăn cơm mà bỏ mặc người thành phố C.” Trên danh nghĩa, mọi người vẫn là đội hữu cùng chung kẻ địch. Nhưng thành phố C nhiều người há mồm như vậy… này là trực tiếp tổn hại lợi ích người thành phố B để cứu giúp người khác. Đối căn cứ thành phố B mà nói ảnh hưởng rất không tốt, Thư Linh Linh khó khăn nghĩ.
“Không ngờ Giang Thành lại chơi trò đánh cược, bọn họ có nói gì không?”
“Có! Giang Thành rất thản nhiên nói bọn họ đã hết lương thực.” Thản nhiên đến nỗi khiến Dạ Húc muốn trực tiếp cho nổ đầu Giang Thành.
“Anh ta đoán chắc chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn đi?” Mộc Bác khẳng định nói.
Dưới tình huống hiện tại, Mộc Bác thật đúng là không thể thẳng thắng bỏ đói người thành phố C. Mộc Bác cũng có thể nói bọn họ thiếu lương thực, nhưng tại sao lúc Giang Thành vừa đến không nói mà đợi bây giờ mới nói? Quả thật làm cho người ta khó tin! Quan trọng nhất chính là, Mộc Bác đã từng giao tiếp với rất nhiều hạng người, nhưng cực phẩm không biết xấu hổ như Giang Thành thì Mộc Bác gặp lần đầu tiên.
Đối lập với người khác đau khổ xoắn xuýt, Thương Triệt lại cảm thấy hứng thú nhướng nhướng mày. Giang Thành này thật đúng là hợp tính cậu.
Bất quá, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí nha!
Dám dùng kế bức anh trai nhà mình, Giang Thành cũng nên chuẩn bị tốt giác ngộ làm nô dịch cho bổn thiếu gia.
…
Bữa tối do thành phố B cung cấp, chú Chung vẻ mặt xấu hổ, Giang Thành lại lơ đễnh: “Cơm nhà người khác đúng thật rất thơm nha ~ “Giang Thành cảm thán một phen, không hổ là Mộc thiếu tài đại khí thô. Có một cha vợ giàu có quả nhiên túi tiền căng hơn người khác! Còn về chuyện Mộc Bác nói hủy hôn với Âu Dương Tâm Lôi, Giang Thành không hề bị ảnh hưởng. Đầu năm nay ai còn duy trì quan hệ hôn nhân đến cùng? Trước mạt thế đã có không ít người vì trốn thuế bất động sản mà ly hôn kia kìa. Chỉ cần Âu Dương gia còn ở thành phố B, Giang Thành tuyệt đối không tin Mộc gia và Âu Dương gia đường ai nấy đi.
Chú Chung Thiếu gia, chẳng lẽ cơm nhà mình không thơm ư?
Do dự một hồi chú Chung vẫn mở miệng: “Thiếu gia, thật ra chúng ta còn chưa tới nước này, để Mộc gia xuất lương thực đối chúng ta cũng không tốt.” Thiếu gia muốn tặng nhân tâm cho Mộc gia sao? Quân đội của mình mà nuôi không nổi, này đúng là tai họa lớn đối với thành phố C.
“Chú Chung, cháu biết chú lo lắng cái gì, cháu còn ước gì Mộc Bác thu hết bọn họ đấy chứ.”
“Thiếu gia?”
“Chú Chung, chú quên phần lớn những người đó từ đâu tới à?” Giang Thành cười lạnh, hắn phí tâm lực nuôi người của kẻ khác làm gì?
Chú Chung giật mình, không nghĩ tới thiếu gia nhà mình tính toán như vậy. Khó trách khi thiếu gia đi, ai đưa người tới thiếu gia cũng không từ chối.
Tuy chú Chung là người Giang gia, song ông vẫn cho rằng, cho dù suy nghĩ khác nhau nhưng suy cho cùng vẫn là người chung một căn cứ. Chỉ cần trên danh nghĩa đi theo thiếu gia, bọn họ nuôi cũng không sao.
Nhưng bây giờ nghe Giang Thành nói như thế, chú Chung rốt cuộc cũng không biết mình đúng hay thiếu gia đúng.
Vị quân nhân tội nghiệp dốc sức trong quân đội mấy chục năm thoáng cái bị thiếu gia nhà mình đúng lý hợp tình đi ăn cướp làm cho kinh hãi.
“Nhưng thiếu gia…” Nói vậy cũng không đúng nha.
Chú Chung có chút lúng túng, ông không biết làm thế nào để khuyên nhủ người khác.
“Chú Chung, con biết chú đang nghĩ gì. Chú nghĩ người thành phố C chúng ta khi ra ngoài phải đoàn kết đúng không? Mặc kệ nội bộ có mâu thuẫn gì, trước tiên phải một lòng đối ngoại?”
Chú Chung gật gật đầu: “Trên lý thuyết tất cả mọi người phải làm như vậy.” Chỉ không nghĩ tới thiếu gia ngài đặc biệt như vậy.
Giang Thành cười nhạo một tiếng: “Con lại không thích làm vậy! Đám lão già trong căn cứ kia đang nghĩ gì con rất rõ ràng. Lần đối đầu người ngoài hành tinh này, nếu thất bại thì không nói, còn thắng lợi… Bọn họ còn không phải ngầm chờ chiếm quả ngon? Vừa nghe tin đi thành phố Y liền vội vàng xếp người vào. Vào cũng tốt, cháu còn đang lo mang những ai đi thành phố Y kia kìa. Dã tâm Cố Tây Minh không nhỏ, động cơ lại không thuần khiết, nếu phải mang nhiều người Giang gia đi, cháu quả thật không nỡ.” Có người sẵn lòng đưa bia đỡ đạn đến, hắn đương nhiên vui vẻ nhận.
“Nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài…” Giang Thành cũng đừng mong còn mặt mũi gặp lãnh đạo căn cứ khác.
“Mặt mũi? Đã tận thế ai còn quan tâm mặt mũi.” Giang Thành châm chọc nói: “Lương thực của chúng ta chỉ nuôi binh lính, không nuôi lang sói, mấy thứ đó đều có chủ. Để cháu nhìn xem, phong thái Mộc thiếu có đủ để khuynh đảo bọn họ hay không.” Bất luận kết quả như thế nào Giang Thành cũng không tổn thất gì. monganhlau.wordpress.com
Chú Chung đã bị Giang Thành làm cho choáng váng, trong lòng vẫn cảm thấy không đúng nhưng lại không biết phản bác thế nào, đành phải thở dài một hơi: “Được rồi, nếu thiếu gia đã có chủ ý tôi đây cũng không nói nhiều. Nhưng tôi nghĩ, người Mộc gia không dễ đối phó như vậy.”
Giang Thành ngược lại không phủ nhận điểm này. “Cháu cũng chỉ đi một bước tính một bước, để cháu nhìn xem, Mộc Bác và Cố Tây Minh, ai lợi hại hơn.”
Giang Thành và chú Chung còn chưa bàn bạc ra cái gì thì có vệ binh đi vào. “Giang thiếu, Mộc thiếu mời ngài qua bên kia, nói là có việc thương lượng.”
…
Khi chạng vạng cả đội sẽ nghỉ ngơi, ăn cơm xong thì trời đã tối. Trên không trung tối đen như mực, một ngôi sao chợt lóe sáng, dự báo ngày mai là một ngày đẹp trời.
Nháy mắt Giang Thành vào cửa, biểu tình từ cà lơ phất phơ đổi thành nghiêm túc cẩn thận, trong đôi mắt hoa đào mang theo áy náy nhàn nhạt. Dạ Húc nhìn mà buồn bực không thôi, người này không phải Giang thiếu mà là một diễn viên chuyên nghiệp.
“Mộc thiếu, Dạ thiếu, Thương thiếu, rất cảm ơn chuyện tối nay.”
Khi nhìn thấy ba người, Giang Thành liền ‘chân thành’ nói.
Dạ Húc cưỡng chế bất mãn trong lòng, cứng giọng nói: “Giang thiếu khách sáo, ai không gặp lúc khó khăn, là người chung một nước, có thể giúp đương nhiên sẽ giúp. Chỉ là không biết, Giang thiếu có tính toán gì cho những ngày sắp tới không?” Dạ Húc đã thầm quyết định, bất luận Giang Thành chơi xấu thế nào hắn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Giang Thành sắc mặt ngượng ngùng, thoạt nhìn giống như bị Dạ Húc khi dễ. “Thành phố B có thể ra tay giúp đỡ Giang Thành đã rất cảm kích, Giang Thành cũng không phải người mặt dày, đương nhiên không thể liên tục liên lụy thành phố B. Tôi đã nghĩ rồi, nếu thật sự không còn cách nào khác thì chỉ có thể đợi đến thành phố Y, xin Cố thiếu giúp đỡ một phen. Dù sao Cố thiếu bây giờ cũng là người dẫn đầu những căn cứ may mắn còn tồn tại chúng ta.”
Nếu Mộc gia có ý tranh hùng, lúc này tuyệt đối sẽ không đẩy thành phố C về bên Cố Tây Minh.
Giang Thành trong lòng không ngừng tính toán. Mộc Bác, rốt cuộc anh muốn cái gì?
Khi Dạ Húc nghe Giang Thành nói mình không phải người mặt dày, một ngụm máu nghẹn ở yết hầu, thiếu chút nữa phun ra.
Mẹ nó, khóc lóc om sòm cũng đã dùng mà còn nói mình mặt mỏng?
“Ngày mai là chúng ta có thể đến thành phố Y, xem ra Giang thiếu đã tính toán tốt.” Mộc Bác cười lấy cớ.
Giang Thành cười vô tội: “Nhờ phúc nhờ phúc, tất cả đều là vận số, ha ha.”
Mộc Bác cũng cười trả lại.
Giang Thành thấy bọn họ không nói tiếp, có chút buồn bực: “Đương nhiên, nếu Mộc thiếu để mắt chúng tôi, chúng tôi tất nhiên sẽ cống hiến sức lực cho ngài.”
Mộc Bác bình tĩnh như trước: “Tất cả mọi người cùng nhau kháng địch, còn phân biệt cái gì anh tôi.”
Giang Thành “…” Chẳng lẽ mình nhìn lầm? Mộc Bác căn bản không có tâm phân tranh?
Giang Thành đoán không ra, hắn luôn tin tưởng mắt nhìn người của mình. Nhưng thái độ không nóng không lạnh hiện giờ của Mộc Bác…
“Mộc thiếu nói rất đúng, bất quá chúng tôi vẫn trông mong có một cơ hội nào đó để báo đáp ngài.”
Mộc Bác còn chưa lên tiếng, Thương Triệt vẫn luôn cúi đầu giả làm đồ trang trí đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh: “Thật?”
Trực giác Giang Thành báo có nguy hiểm, nhưng lời đã ra khỏi miệng, buộc lòng phải nói: “Đó là đương nhiên, Thương thiếu có gì phân phó à?”
Giang Thành vốn tưởng rằng Thương Triệt sẽ khách sáo từ chối. Nào biết, sự thật chứng minh, vị này căn bản không biết khách sáo là cái gì.
“Ừm, tôi đang lo không có người cho tôi bắt đầu kế hoạch, nếu Giang thiếu có lòng thành như vậy, tôi đây liền cho ngài một cơ hội. Vậy đi, ngài mang 200 người qua đây, tôi có chỗ cần dùng.”
Giang Thành Loại cảm giác đau trứng cộng muốn hành hung Thương Triệt một trận là thế nào chứ?
Mộc Bác và Dạ Húc nhẫn cười. Tiểu Dịch muốn trêu người, hai người bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm.
…
Nếu Thương Triệt yêu cầu, Giang Thành buộc lòng phải đồng ý, chỉ chốc lát sau liền dẫn 200 người qua.
“Thương thiếu, người tôi đã mang đến, bây giờ phải làm gì?” Vừa lúc để hắn nhìn xem trong hồ lô Thương Triệt bán thuốc gì?
Thương Triệt ngẩng đầu tùy ý nhìn lướt qua, thực lực không mạnh, bất quá không sao!
Lúc này, Thư Linh Linh cầm thuốc vừa được nghiên cứu đến, nhỏ giọng nói với Thương Triệt: “Chỉ cần không gặp thây ma trên cấp 3, thuốc này có thể che giấu mùi nhân loại.” Dày vò Duẫn Tu lâu như vậy rốt cuộc cũng có chút thành quả.
Thương Triệt gật đầu: “Vậy là đủ rồi.” monganhlau.wordpress.com
Thư Linh Linh nói không lớn nên Giang Thành muốn nghe rõ cũng khó. Lúc này thấy Thương Triệt cười tủm tỉm cầm thuốc, da đầu đột nhiên run lên, người này muốn làm gì?
Không biết tại sao, Giang Thành đột nhiên cảm thấy, hắn mới là người bị tính kế cuối cùng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook