Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
-
Chương 28: Thư linh linh
Mắt thấy ba người muốn đi, Lục Na sốt ruột nhìn thoáng qua Tiêu Vũ, Tiêu Vũ trầm mặc một lúc rồi tiến lên phía trước nói. “Mộc thiếu tướng, chúng tôi cần ngài trợ giúp.”
Mộc Bác nhìn Tiêu Vũ, đợi hắn nói.
“Mộc thiếu tướng cũng biết, trong căn cứ, dị năng giả chúng ta đều nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm lương thực, nhưng nhiệm vụ lần này của tổ chúng tôi là cứu viện một bác sĩ sinh vật học. Nghe nói cô ấy đã bị vây ở vùng này, chúng tôi tìm kiếm thật lâu vẫn không tìm được. Bây giờ đụng phải cửa hàng này, vốn muốn bổ sung một ít lương thực, nào ngờ…” Thiếu chút nữa toàn đội bị diệt.
“Người đó tên gì, có đặc thù gì?” Dạ Húc cảm thấy, nếu là nhân vật nổi danh, hắn có thể sẽ nghe qua.
“Là một cô gái, tên Thư Linh Linh, năm nay 21t.”
“Cư nhiên là cô ấy.” Dạ Húc có chút kinh ngạc, nói với Mộc Bác. “Thư Linh Linh và Âu Dương Tâm Lôi vẫn luôn bất hòa, cái gọi là cứu viện chậm chạp, khẳng định là có liên quan đến Âu Dương Tâm Lôi.”
Thương Triệt vừa nghe đến tên Âu Dương Tâm Lôi, căn cứ vào lý luận địch nhân của địch nhân chính là bạn của mình, Thương Triệt nháy mắt quyết tâm ‘Cứu.’
Mộc Bác và Dạ Húc im lặng một hồi, tiểu Dịch rất chán ghét Tâm Lôi a?
Tiêu Vũ chỉ biết Thư Linh Linh ở gần đây, ngoài ra không biết thêm thông tin nào khác. Bất quá có Thương Triệt hỗ trợ, tìm ra Thư Linh Linh chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khuếch tán tư duy ra toàn bộ khu vực, Thương Triệt cũng không phát hiện dấu hiệu sự sống, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Tiểu Triệt, thế nào?” Mộc Bác lo lắng hỏi.
Thương Triệt viết ‘Em dùng sóng tư duy bao trùm toàn bộ khu vực này nhưng không hề phát hiện dấu hiệu người sống.’
Sau đó nhìn Tiêu Vũ ‘Anh khẳng định Thư Linh Linh ở trong khu vực này? Dù sao năng lực của tôi không thể phóng quá xa.’
Tiêu Vũ đã sớm kinh ngạc không thôi với năng lực Thương Triệt, bởi vậy cũng có chút không xác định. “Người Thư gia nói cho tôi biết như vậy, nhưng chuyện qua lâu như thế, nói không chừng Thư Linh Linh đã không còn ở đây, nhưng…”
Nhưng nếu tìm không được Thư Linh Linh, Tiêu Vũ lại cảm thấy có lỗi với Thư gia. Thế cho nên tâm tình vẫn rất mâu thuẫn.
“Hay là đã chết rồi.” Lục Na tâm tình hơi kém, mất đội hữu còn không hoàn thành nhiệm vụ, quả thật rất đả kích người. Nhưng với tình huống hiện nay, Thư Linh Linh chỉ là một thiếu nữ, có thể tự bảo vệ mình sao?
Nói không chừng trong đám thây ma vừa rồi có Thư Linh Linh.
Thương thiếu không phải người dễ dàng buông tha, huống chi chỉ cần nghĩ đến cứu được người này sẽ đả kích Âu Dương Tâm Lôi cậu liền phấn khích.
Trong đầu cấp tốc liên hệ với Không Không, Không Không lập tức vận hành đem tinh thần tới cực hạn, đột nhiên nói. ‘Chủ nhân, có lẽ còn một khả năng, đã kích phát dị năng, được bảo vệ tại đây. Cô ấy là bác sĩ sinh vật học, nhất định sẽ biết cách bảo vệ mình.’
Không Không là sinh vật siêu não, rất tôn kính bác sĩ, cái này không liên quan đến trí lực hay cấp bậc.
Thương Triệt cảm thấy lời Không Không rất có đạo lý, liền gia tăng lực độ tìm kiếm. Công sức không phụ lòng người, Thương Triệt phóng thẳng đến tầng dưới cùng.
Mộc Bác và Dạ Húc nhanh chóng theo sau. “Tiểu Triệt có phát hiện?”
Thương Triệt gật đầu, nhóm người cuối cùng đi tới trước một cánh cửa.
“Cái này…” Mộc Bác có chút xấu hổ. “Tiểu Triệt có lẽ bị chiều hư.” Em trai nhà mình trước đó tâm tâm niệm niệm muốn tìm quần áo mới, bây giờ nghiêm túc dẫn mọi người tới nơi này. Mộc Bác hơi xấu hổ, có lẽ điều này sẽ làm cho hai người Tiêu Vũ thất vọng. monganhlau.wordpress.com
Dạ Húc cũng rơi vào trạng thái câm nín. Em trai tiểu Dịch, cậu có cần phải vĩnh viễn một bộ đứng đắn làm ra chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay cười?
Thương Triệt đẩy cửa ra, bên trong đại đa số là quần áo mùa xuân và mùa hè được đóng gói. Bởi vì sắp đến mùa đông, nên cho dù người sống sót có đi vào đây cũng không dự định lấy mấy loại quần áo này. Dù có dị năng không gian, họ cũng sẽ chăm chú vào lương thực, suy cho cùng không gian cũng có hạn.
Vì thế, hàng hóa trong kho vẫn khá sạch sẽ.
Thương Triệt cũng không vội thu thập quần áo, tiến lên phía trước một bước, Không Không trong đầu đặc biệt sôi nổi. ‘Chủ nhân chủ nhân, ta cảm ứng được cô ấy, cô ấy rất lo lắng a.”
Càng tới gần, sóng tinh thần đối phương càng mạnh, ngay cả Không Không còn cảm ứng được huống chi là Thương Triệt.
Một cô gái thật thông minh. Thương Triệt lại nổi lên hứng thú, nói không chừng tinh cầu này muốn nuôi cấy ra vật sinh hóa còn phải dựa vào cô.
Có thể tìm được một cô gái thông minh, lại còn chán ghét Âu Dương Tâm Lôi, Thương Triệt sao có thể không vui.
Mộc Bác và Dạ Húc vốn cho rằng Thương Triệt tới nơi này là vì quần áo. Nhưng nhìn vẻ mặt và hành động Thương Triệt, hai người bắt đầu cẩn thận, lẳng lặng đi bên cạnh cậu.
Tiêu Vũ và Lục Na theo sau, mà đi cuối cùng, đương nhiên là tiểu thây ma bị khống chế.
Bởi vì Thương Triệt, Dạ Húc và Mộc Bác bây giờ đều thông thạo kỹ thuật hoá trang, hiện tại không khó hoá trang cho tiểu thây ma. Có tinh thần lực khống chế, tiểu thây ma tương đối nghe lời theo phía sau.
Tiêu Vũ vốn không phải người nhiều chuyện, mặc dù rất hiếu kỳ trong đội ngũ Mộc Bác thế nào có một đứa bé, nhưng hắn biết có những thứ không nên hỏi. Về phần Lục Na, tuy thích trẻ con, nhưng trước đó cô muốn ôm thì bị Thương Triệt nhìn, lập tức đình chỉ suy nghĩ kia. Cô cũng không thể trêu vào trẻ con có hậu thuẫn a!
Thương Triệt hơi nghiêng đầu nhìn cửa gỗ khóa trái, thấy phản ứng của cậu, Mộc Bác và Dạ Húc cũng đang lo lắng khả năng người bên trong còn sống hay không.
“Cho dù ở bên trong, chỉ sợ cũng đã chết.” Lục Na có chút thất vọng, vết máu đen sẫm trên cửa chứng tỏ nơi này từng xảy ra chém giết, mà thân thể thối rữa bên cạnh cho thấy chuyện đã qua lâu rồi. Hơn nữa cửa lại không mở ra, là người sống đều sẽ ngộp chết, huống chi không có thức ăn sao sống được?
Thương Triệt ra hiệu Dạ Húc, Dạ Húc lập tức thi triển dị năng mở cửa. Cùng lúc đó, Thương Triệt kéo mọi người nhanh chóng tránh sang một bên.
Một con chó đen lớn lao ra, hình thể to gấp mười lần so với chó bình thường, mọi người rất khó tưởng tượng sao nó có thể ở trong không gian kia.
Con chó rất hung dữ, lúc vừa ra liền dọa Lục Na nhảy dựng.
“Ông trời của tôi, đây là sinh vật biến dị hả? Cũng quá đáng sợ đi.”
Tiêu Vũ đề phòng chỉa súng vào nó.
Con chó gầm gừ, trong đôi mắt cực lớn tràn đầy cảnh giác, nhưng không tùy tiện tấn công, nhìn giống như muốn đuổi bọn họ đi. Nó gắt gao chắn trước cửa, một bước không rời bảo vệ người ở bên trong.
“Thứ này là tự nhiên à?” Dạ Húc nói thầm, nhìn hình thể này, hẳn là khó đối phó.
“Thử liền biết.” Tiêu Vũ vừa nói chuyện vừa phát động dị năng đánh tới con chó. Nhiệm vụ gần đây đã phát hiện động vật biến dị, không biết con chó này có phải không?
Dị năng mang theo năng lượng mạnh mẽ đánh tới, con chó điên cuồng hét lên một tiếng, dùng thân thể khó mà liên tưởng đến từ nhanh nhạy nhảy lên, chỉ nghe ‘thịch’ một tiếng, vách tường phía sau nó xuất hiện một cáo lỗ. Mà móng vuốt cực lớn đã đến trước mặt Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhanh chóng nghiêng đầu, tạo lá chắn ngăn chặn tập kích, Lục Na trông thấy tình huống không thích hợp, một đạo lửa đỏ đánh về phía con chó.
Con chó vô cùng nhanh nhẹn tránh thoát, che trước cửa không rời, đôi mắt chăm chú nhìn đám người trước mắt.
Cho dù vừa rồi đối phó Tiêu Vũ, nó cũng không rời cửa quá xa, và thân hình cức lớn của nó thành công ngăn cản bước chân mọi người.
“Không có dị năng.” Dạ Húc đánh giá hoàn tất.
“Do con người nuôi.” Mộc Bác bổ sung. Có thể nuôi chủng loại bình thường thành lớn như vậy, bên trong là ai, trong lòng mọi người đều rõ.
“Gâu gâu.”
Con chó chưa từ bỏ ý định sủa lên, ý đồ đuổi bọn họ đi.
“Tiểu Hắc, lui lại, mày không phải đối thủ của bọn họ.” Bên trong truyền ra một giọng nữ dịu dàng. Mọi người nhìn nhau, Thư Linh Linh?
Tiểu Hắc lần thứ hai liếc mắt nhìn mọi người, sau đó lui sang một bên, phía sau tiểu Hắc, một vật thể toàn thân lông trắng nhảy ra.
“Trời ạ! Cô gái tóc trắng?!” Dạ Húc kinh ngạc, Tiêu Vũ và Lục Na ngẩn ra.
“Không không…” Cô gái khó khăn giãy dụa, một lúc lâu sau mới chui đầu ra khỏi đám lông trắng.
Không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra mi thanh mục tú. Mọi người thật sự nghĩ không ra, tại sao người này lại xứng bộ dáng lông lá bù xù? monganhlau.wordpress.com
“Mọi người tới cứu tôi à?” Cô gái trong mắt lóe ra quang mang.
Mọi người “…”
“Gâu gâu!” Thấy mọi người không để ý tới chủ nhân nhà mình, tiểu Hắc rất bất mãn, gầm nhẹ nhắc nhở.
“Được rồi tiểu Hắc, mày dọa bọn họ.” Cô gái sờ đầu thú cưng nhà mình, sau đó kéo một đống từ trên người mình xuống, mọi người lúc này mới nhìn rõ, trên người cô toàn là da lông, còn là loại tốt nhất.
“Ngại quá, tôi bị nhốt trong này, lại không dám đi ra ngoài, trời lại lạnh nên tôi nhờ tiểu Hắc mang quần áo vào, nó khá hứng thú…” Cô gái có chút ngượng ngùng, có lẽ vì chó nhà mình màu đen, ngày thường thích nhìn động vật lông trắng, bảo nó lấy đồ cho cô giữ ấm, kết quả chính là một đống da lông màu trắng.
“Cô vẫn luôn ở chỗ này?” Mộc Bác hỏi ra nghi hoặc của mình. “Cô là Thư Linh Linh?”
Cô gái gật gật đầu. “Vâng, không phải mọi người tới cứu tôi sao?”
Mọi người trầm mặc. Nếu vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này, làm sao cô biết chúng tôi tới cứu cô?
“Vừa vặn thức ăn tiểu Hắc lấy cho tôi cũng ăn hết rồi.” Thư Linh Linh cười tủm tỉm bổ sung. =.=!(Dung:trường hợp này mà còn cười được,hết biết a =.,=)
Đây mới là trọng điểm đi!
Dạ Húc nhịn không được oán thầm, nghe đồn cô ta là một bác sĩ sinh vật học trẻ tuổi lợi hại, không ngờ lại ngây thơ như vậy.
“Chỗ này nhiều người lui tới như vậy, sao cô không theo bọn họ đi ra ngoài?” Dạ Húc cảm thấy tò mò muốn chết, nhìn cô là biết chưa từng chịu khổ. Hơn nữa, muốn rời khỏi đây không phải là chuyện rất đơn giản sao, trước đó có rất nhiều lính đánh thuê đi qua đây.
“Anh đừng nghĩ tôi ngốc, lòng người khó lường, ai biết người nào đáng tin chứ?” Thư Linh Linh khó tin nhìn Dạ Húc.
“…Vậy sao cô tin tưởng chúng tôi?” Ai tới nói cho hắn biết, bác sĩ có chỉ số thông minh cao này, thật sự không phải là người sao hỏa đúng không?!
Chẳng lẽ bọn họ có một thân chính khí?
“Đương nhiên, tôi tin tưởng trực giác của mình. Hơn nữa, ngay cả tiểu hắc cũng đánh không lại các anh, đi theo các anh sẽ không sợ thây ma.” Thư Linh Linh rất là tự tin nói.
Mộc Bác, Dạ Húc “…” Được rồi, bác sĩ sinh vật học, còn là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, tư tưởng quái dị chút cũng không là gì.
Cái từ trực giác này làm cho Thương Triệt nổi lên hứng thú, viết xuống mấy chữ ‘Có phải từ nhỏ vận khí của cô rất tốt?’
Thư Linh Linh mắt trừng lớn, thốt lên. “Làm sao cậu biết?” Vận khí của cô thật sự rất tốt.
Mọi người câm nín!
Đã là niên đại nào rồi mà còn nói vận khí? Tận thế cũng đã gặp, còn vận khí tốt?
Quả nhiên, sự khác biệt gì gì đó, chính là đại chướng ngại câu thông a.
Thương Triệt không nói gì, nhưng Không Không lại tỏ vẻ vô cùng hứng thú với Thư Linh Linh. Sóng tư duy của Thư Linh Linh rất kỳ quái, mang theo màu vàng nhàn nhạt, cô là người đầu tiên tại khối tinh cầu này a. Sóng tư duy càng vàng, chứng tỏ năng lực càng mạnh, tuy sau này rèn luyện có thể tăng lên, nhưng tính bẩm sinh cũng rất quan trọng. Như Thương Triệt, trời sinh tinh thần cấp A, liền trở thành địa vị siêu việt trong gia tộc.
Nhưng trên khối tinh cầu xưa cũ này cư nhiên có một cô gái có sóng tư duy màu vàng nhạt. Khó trách cô thông minh như vậy, còn cái cô gọi là vận khí, có quan hệ rất lớn đến tinh thần lực mạnh.
Không Không tạm thời chưa hiểu thấu đáo tầng quan hệ này.
Thư Linh Linh vừa thấy Thương Triệt liền cảm thấy thân thiết, nếu không phải khí tức người thanh niên bên cạnh quá mức lãnh liệt, cô đã tiếp cận Thương Triệt rồi.
Được rồi, hiện tại cô không có cách nào đến gần Thương Triệt, nhưng cậu bé phía sau thật đáng yêu a. Trời sinh thích các loại động vật đáng yêu, Thư Linh Linh muốn đi qua ôm Mông Á, tiểu Hắc chứng tỏ trực giác động vật của nó. Há miệng cắn vạt áo Thư Linh Linh, ngăn cản cô đi qua.
Chủ nhân thân mến a, đó cũng không phải động vật nhu thuận gì, nó còn dọa người hơn tiểu Hắc.
Chủ nhân và thú cưng hỗ động khiến Lục Na một trận hắc tuyến, có chút vô lực nhìn Tiêu Vũ. Bọn họ tìm lộn người đúng không? Bác sĩ sinh vật học này dường như không đáng tin a!
Tiêu Vũ “…”
Trong lòng hắn một đoàn ngựa chạy, chính hắn cũng như lọt vào trong sương mù, làm sao có thể trả lời Lục Na chứ?
…
Mặc kệ hành động Thư Linh Linh chênh lệch với phỏng đoán trước đó của bọn họ như thế nào, tốt xấu gì cũng cứu được người. Mà Thương thiếu cũng như nguyện tìm được quần áo mình thích, tuyệt không khách sáo càn quét thu vào không gian. Cũng may có tinh hạch không gian Lục Na cho Dạ Húc, lúc này vừa vặn dùng làm vật che dấu.
Cũng không biết có phải ảnh hưởng tiếng súng trước đó hay không, bên ngoài siêu thị vây đầy thây ma cấp thấp, chiếc lamborghini của nhóm Mộc Bác cũng bị thây ma bao phủ.
Ngoài mấy người Mộc Bác, những người khác đều hơi biến sắc.
Thư Linh Linh càng dấu không được kinh ngạc trong mắt, lúc bắt đầu mạt thế, cô đang đi dạo cửa hàng, trong lúc hỗn loạn cô và tiểu Hắc trốn vào kho hàng. Cũng coi như vận khí tốt, trốn tránh mấy ngày nay vẫn không xảy ra chuyện gì. Sau đó vì quá đói, cô mới trộm chạy ra ngoài tìm đồ ăn. Nào biết, mới vừa ra khỏi cửa liền thấy một dị năng giả đánh bại một thây ma, tủy não màu hồng nhìn cực kỳ ghê tởm. Thư Linh Linh vừa định kêu cứu, lại thấy dị năng giả bị đồng bạn giết để đoạt lương thực. Lúc đó cô rất sợ, thở mạnh một tiếng cũng không dám, thẳng đến khi người nọ đi rồi cô mới trốn trở về, sau đó không dám đi ra nữa.
Tiểu hắc rất thông minh, Thư Linh Linh chưa từng nghĩ qua, có một ngày cô phải nhờ thú cưng của mình tìm thức ăn.
Cho đến một ngày, không biết tiểu Hắc ăn trúng cái gì, quay lại liền khó chịu, Thư Linh Linh vô cùng lo lắng, nhưng may mắn, tiểu Hắc không có nguy hiểm tánh mạng. Bất quá, khi khôi phục lại lớn hơn gấp mấy lần.
Nhìn tiểu Hắc đã không còn ‘tiểu’, Thư Linh Linh khóc không ra nước mắt, lớn như vậy làm sao ẩn nấp a. Sau đó đành phải sai tiểu Hắc đi tìm thuốc mang về, ngựa chết chữa thành ngựa sống, khiến tiểu Hắc có được năng lực tùy ý thay đổi thân thể lớn nhỏ. Loại năng lực mới nghe lần đầu này, Thư Linh Linh cảm thấy rất hứng thú. Thế nhưng liên tục trốn ở cửa hàng, nên thiếu công cụ nghiên cứu a.
Bất quá từ khi tiểu hắc thay đổi, cô quả thật rất tốt, ít nhất an toàn cũng có thể bảo đảm.
Thương Triệt nói cô vận khí tốt cũng đúng, bởi vì cho dù mạt thế, cuộc sống Thư Linh Linh cũng không quá khổ. monganhlau.wordpress.com
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một đám thây ma, nội tâm Thư Linh Linh bị chấn động cũng dễ hiểu.
p/s: chương này dài kinh khủng ~ ~,Dung:ta thực hãn cách tư duy của em Linh này mà =.=b
Mộc Bác nhìn Tiêu Vũ, đợi hắn nói.
“Mộc thiếu tướng cũng biết, trong căn cứ, dị năng giả chúng ta đều nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm lương thực, nhưng nhiệm vụ lần này của tổ chúng tôi là cứu viện một bác sĩ sinh vật học. Nghe nói cô ấy đã bị vây ở vùng này, chúng tôi tìm kiếm thật lâu vẫn không tìm được. Bây giờ đụng phải cửa hàng này, vốn muốn bổ sung một ít lương thực, nào ngờ…” Thiếu chút nữa toàn đội bị diệt.
Mộc Bác có chút ngoài ý muốn. “Bác sĩ sinh vật học? Này không phải do căn cứ tổ chức cứu viện sao?” Như Mộc Bác, đã đi cứu biết bao nhiêu phần tử trí thức.
“Người đó tên gì, có đặc thù gì?” Dạ Húc cảm thấy, nếu là nhân vật nổi danh, hắn có thể sẽ nghe qua.
“Là một cô gái, tên Thư Linh Linh, năm nay 21t.”
“Cư nhiên là cô ấy.” Dạ Húc có chút kinh ngạc, nói với Mộc Bác. “Thư Linh Linh và Âu Dương Tâm Lôi vẫn luôn bất hòa, cái gọi là cứu viện chậm chạp, khẳng định là có liên quan đến Âu Dương Tâm Lôi.”
Thương Triệt vừa nghe đến tên Âu Dương Tâm Lôi, căn cứ vào lý luận địch nhân của địch nhân chính là bạn của mình, Thương Triệt nháy mắt quyết tâm ‘Cứu.’
Mộc Bác và Dạ Húc im lặng một hồi, tiểu Dịch rất chán ghét Tâm Lôi a?
Tiêu Vũ chỉ biết Thư Linh Linh ở gần đây, ngoài ra không biết thêm thông tin nào khác. Bất quá có Thương Triệt hỗ trợ, tìm ra Thư Linh Linh chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khuếch tán tư duy ra toàn bộ khu vực, Thương Triệt cũng không phát hiện dấu hiệu sự sống, cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Tiểu Triệt, thế nào?” Mộc Bác lo lắng hỏi.
Thương Triệt viết ‘Em dùng sóng tư duy bao trùm toàn bộ khu vực này nhưng không hề phát hiện dấu hiệu người sống.’
Sau đó nhìn Tiêu Vũ ‘Anh khẳng định Thư Linh Linh ở trong khu vực này? Dù sao năng lực của tôi không thể phóng quá xa.’
Tiêu Vũ đã sớm kinh ngạc không thôi với năng lực Thương Triệt, bởi vậy cũng có chút không xác định. “Người Thư gia nói cho tôi biết như vậy, nhưng chuyện qua lâu như thế, nói không chừng Thư Linh Linh đã không còn ở đây, nhưng…”
Nhưng nếu tìm không được Thư Linh Linh, Tiêu Vũ lại cảm thấy có lỗi với Thư gia. Thế cho nên tâm tình vẫn rất mâu thuẫn.
“Hay là đã chết rồi.” Lục Na tâm tình hơi kém, mất đội hữu còn không hoàn thành nhiệm vụ, quả thật rất đả kích người. Nhưng với tình huống hiện nay, Thư Linh Linh chỉ là một thiếu nữ, có thể tự bảo vệ mình sao?
Nói không chừng trong đám thây ma vừa rồi có Thư Linh Linh.
Thương thiếu không phải người dễ dàng buông tha, huống chi chỉ cần nghĩ đến cứu được người này sẽ đả kích Âu Dương Tâm Lôi cậu liền phấn khích.
Trong đầu cấp tốc liên hệ với Không Không, Không Không lập tức vận hành đem tinh thần tới cực hạn, đột nhiên nói. ‘Chủ nhân, có lẽ còn một khả năng, đã kích phát dị năng, được bảo vệ tại đây. Cô ấy là bác sĩ sinh vật học, nhất định sẽ biết cách bảo vệ mình.’
Không Không là sinh vật siêu não, rất tôn kính bác sĩ, cái này không liên quan đến trí lực hay cấp bậc.
Thương Triệt cảm thấy lời Không Không rất có đạo lý, liền gia tăng lực độ tìm kiếm. Công sức không phụ lòng người, Thương Triệt phóng thẳng đến tầng dưới cùng.
Mộc Bác và Dạ Húc nhanh chóng theo sau. “Tiểu Triệt có phát hiện?”
Thương Triệt gật đầu, nhóm người cuối cùng đi tới trước một cánh cửa.
“Cái này…” Mộc Bác có chút xấu hổ. “Tiểu Triệt có lẽ bị chiều hư.” Em trai nhà mình trước đó tâm tâm niệm niệm muốn tìm quần áo mới, bây giờ nghiêm túc dẫn mọi người tới nơi này. Mộc Bác hơi xấu hổ, có lẽ điều này sẽ làm cho hai người Tiêu Vũ thất vọng. monganhlau.wordpress.com
Dạ Húc cũng rơi vào trạng thái câm nín. Em trai tiểu Dịch, cậu có cần phải vĩnh viễn một bộ đứng đắn làm ra chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay cười?
Thương Triệt đẩy cửa ra, bên trong đại đa số là quần áo mùa xuân và mùa hè được đóng gói. Bởi vì sắp đến mùa đông, nên cho dù người sống sót có đi vào đây cũng không dự định lấy mấy loại quần áo này. Dù có dị năng không gian, họ cũng sẽ chăm chú vào lương thực, suy cho cùng không gian cũng có hạn.
Vì thế, hàng hóa trong kho vẫn khá sạch sẽ.
Thương Triệt cũng không vội thu thập quần áo, tiến lên phía trước một bước, Không Không trong đầu đặc biệt sôi nổi. ‘Chủ nhân chủ nhân, ta cảm ứng được cô ấy, cô ấy rất lo lắng a.”
Càng tới gần, sóng tinh thần đối phương càng mạnh, ngay cả Không Không còn cảm ứng được huống chi là Thương Triệt.
Một cô gái thật thông minh. Thương Triệt lại nổi lên hứng thú, nói không chừng tinh cầu này muốn nuôi cấy ra vật sinh hóa còn phải dựa vào cô.
Có thể tìm được một cô gái thông minh, lại còn chán ghét Âu Dương Tâm Lôi, Thương Triệt sao có thể không vui.
Mộc Bác và Dạ Húc vốn cho rằng Thương Triệt tới nơi này là vì quần áo. Nhưng nhìn vẻ mặt và hành động Thương Triệt, hai người bắt đầu cẩn thận, lẳng lặng đi bên cạnh cậu.
Tiêu Vũ và Lục Na theo sau, mà đi cuối cùng, đương nhiên là tiểu thây ma bị khống chế.
Bởi vì Thương Triệt, Dạ Húc và Mộc Bác bây giờ đều thông thạo kỹ thuật hoá trang, hiện tại không khó hoá trang cho tiểu thây ma. Có tinh thần lực khống chế, tiểu thây ma tương đối nghe lời theo phía sau.
Tiêu Vũ vốn không phải người nhiều chuyện, mặc dù rất hiếu kỳ trong đội ngũ Mộc Bác thế nào có một đứa bé, nhưng hắn biết có những thứ không nên hỏi. Về phần Lục Na, tuy thích trẻ con, nhưng trước đó cô muốn ôm thì bị Thương Triệt nhìn, lập tức đình chỉ suy nghĩ kia. Cô cũng không thể trêu vào trẻ con có hậu thuẫn a!
Thương Triệt hơi nghiêng đầu nhìn cửa gỗ khóa trái, thấy phản ứng của cậu, Mộc Bác và Dạ Húc cũng đang lo lắng khả năng người bên trong còn sống hay không.
“Cho dù ở bên trong, chỉ sợ cũng đã chết.” Lục Na có chút thất vọng, vết máu đen sẫm trên cửa chứng tỏ nơi này từng xảy ra chém giết, mà thân thể thối rữa bên cạnh cho thấy chuyện đã qua lâu rồi. Hơn nữa cửa lại không mở ra, là người sống đều sẽ ngộp chết, huống chi không có thức ăn sao sống được?
Thương Triệt ra hiệu Dạ Húc, Dạ Húc lập tức thi triển dị năng mở cửa. Cùng lúc đó, Thương Triệt kéo mọi người nhanh chóng tránh sang một bên.
Một con chó đen lớn lao ra, hình thể to gấp mười lần so với chó bình thường, mọi người rất khó tưởng tượng sao nó có thể ở trong không gian kia.
Con chó rất hung dữ, lúc vừa ra liền dọa Lục Na nhảy dựng.
“Ông trời của tôi, đây là sinh vật biến dị hả? Cũng quá đáng sợ đi.”
Tiêu Vũ đề phòng chỉa súng vào nó.
Con chó gầm gừ, trong đôi mắt cực lớn tràn đầy cảnh giác, nhưng không tùy tiện tấn công, nhìn giống như muốn đuổi bọn họ đi. Nó gắt gao chắn trước cửa, một bước không rời bảo vệ người ở bên trong.
“Thứ này là tự nhiên à?” Dạ Húc nói thầm, nhìn hình thể này, hẳn là khó đối phó.
“Thử liền biết.” Tiêu Vũ vừa nói chuyện vừa phát động dị năng đánh tới con chó. Nhiệm vụ gần đây đã phát hiện động vật biến dị, không biết con chó này có phải không?
Dị năng mang theo năng lượng mạnh mẽ đánh tới, con chó điên cuồng hét lên một tiếng, dùng thân thể khó mà liên tưởng đến từ nhanh nhạy nhảy lên, chỉ nghe ‘thịch’ một tiếng, vách tường phía sau nó xuất hiện một cáo lỗ. Mà móng vuốt cực lớn đã đến trước mặt Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhanh chóng nghiêng đầu, tạo lá chắn ngăn chặn tập kích, Lục Na trông thấy tình huống không thích hợp, một đạo lửa đỏ đánh về phía con chó.
Con chó vô cùng nhanh nhẹn tránh thoát, che trước cửa không rời, đôi mắt chăm chú nhìn đám người trước mắt.
Cho dù vừa rồi đối phó Tiêu Vũ, nó cũng không rời cửa quá xa, và thân hình cức lớn của nó thành công ngăn cản bước chân mọi người.
“Không có dị năng.” Dạ Húc đánh giá hoàn tất.
“Do con người nuôi.” Mộc Bác bổ sung. Có thể nuôi chủng loại bình thường thành lớn như vậy, bên trong là ai, trong lòng mọi người đều rõ.
“Gâu gâu.”
Con chó chưa từ bỏ ý định sủa lên, ý đồ đuổi bọn họ đi.
“Tiểu Hắc, lui lại, mày không phải đối thủ của bọn họ.” Bên trong truyền ra một giọng nữ dịu dàng. Mọi người nhìn nhau, Thư Linh Linh?
Tiểu Hắc lần thứ hai liếc mắt nhìn mọi người, sau đó lui sang một bên, phía sau tiểu Hắc, một vật thể toàn thân lông trắng nhảy ra.
“Trời ạ! Cô gái tóc trắng?!” Dạ Húc kinh ngạc, Tiêu Vũ và Lục Na ngẩn ra.
“Không không…” Cô gái khó khăn giãy dụa, một lúc lâu sau mới chui đầu ra khỏi đám lông trắng.
Không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng ít ra mi thanh mục tú. Mọi người thật sự nghĩ không ra, tại sao người này lại xứng bộ dáng lông lá bù xù? monganhlau.wordpress.com
“Mọi người tới cứu tôi à?” Cô gái trong mắt lóe ra quang mang.
Mọi người “…”
“Gâu gâu!” Thấy mọi người không để ý tới chủ nhân nhà mình, tiểu Hắc rất bất mãn, gầm nhẹ nhắc nhở.
“Được rồi tiểu Hắc, mày dọa bọn họ.” Cô gái sờ đầu thú cưng nhà mình, sau đó kéo một đống từ trên người mình xuống, mọi người lúc này mới nhìn rõ, trên người cô toàn là da lông, còn là loại tốt nhất.
“Ngại quá, tôi bị nhốt trong này, lại không dám đi ra ngoài, trời lại lạnh nên tôi nhờ tiểu Hắc mang quần áo vào, nó khá hứng thú…” Cô gái có chút ngượng ngùng, có lẽ vì chó nhà mình màu đen, ngày thường thích nhìn động vật lông trắng, bảo nó lấy đồ cho cô giữ ấm, kết quả chính là một đống da lông màu trắng.
“Cô vẫn luôn ở chỗ này?” Mộc Bác hỏi ra nghi hoặc của mình. “Cô là Thư Linh Linh?”
Cô gái gật gật đầu. “Vâng, không phải mọi người tới cứu tôi sao?”
Mọi người trầm mặc. Nếu vẫn luôn bị nhốt ở chỗ này, làm sao cô biết chúng tôi tới cứu cô?
“Vừa vặn thức ăn tiểu Hắc lấy cho tôi cũng ăn hết rồi.” Thư Linh Linh cười tủm tỉm bổ sung. =.=!(Dung:trường hợp này mà còn cười được,hết biết a =.,=)
Đây mới là trọng điểm đi!
Dạ Húc nhịn không được oán thầm, nghe đồn cô ta là một bác sĩ sinh vật học trẻ tuổi lợi hại, không ngờ lại ngây thơ như vậy.
“Chỗ này nhiều người lui tới như vậy, sao cô không theo bọn họ đi ra ngoài?” Dạ Húc cảm thấy tò mò muốn chết, nhìn cô là biết chưa từng chịu khổ. Hơn nữa, muốn rời khỏi đây không phải là chuyện rất đơn giản sao, trước đó có rất nhiều lính đánh thuê đi qua đây.
“Anh đừng nghĩ tôi ngốc, lòng người khó lường, ai biết người nào đáng tin chứ?” Thư Linh Linh khó tin nhìn Dạ Húc.
“…Vậy sao cô tin tưởng chúng tôi?” Ai tới nói cho hắn biết, bác sĩ có chỉ số thông minh cao này, thật sự không phải là người sao hỏa đúng không?!
Chẳng lẽ bọn họ có một thân chính khí?
“Đương nhiên, tôi tin tưởng trực giác của mình. Hơn nữa, ngay cả tiểu hắc cũng đánh không lại các anh, đi theo các anh sẽ không sợ thây ma.” Thư Linh Linh rất là tự tin nói.
Mộc Bác, Dạ Húc “…” Được rồi, bác sĩ sinh vật học, còn là một nữ bác sĩ trẻ tuổi, tư tưởng quái dị chút cũng không là gì.
Cái từ trực giác này làm cho Thương Triệt nổi lên hứng thú, viết xuống mấy chữ ‘Có phải từ nhỏ vận khí của cô rất tốt?’
Thư Linh Linh mắt trừng lớn, thốt lên. “Làm sao cậu biết?” Vận khí của cô thật sự rất tốt.
Mọi người câm nín!
Đã là niên đại nào rồi mà còn nói vận khí? Tận thế cũng đã gặp, còn vận khí tốt?
Quả nhiên, sự khác biệt gì gì đó, chính là đại chướng ngại câu thông a.
Thương Triệt không nói gì, nhưng Không Không lại tỏ vẻ vô cùng hứng thú với Thư Linh Linh. Sóng tư duy của Thư Linh Linh rất kỳ quái, mang theo màu vàng nhàn nhạt, cô là người đầu tiên tại khối tinh cầu này a. Sóng tư duy càng vàng, chứng tỏ năng lực càng mạnh, tuy sau này rèn luyện có thể tăng lên, nhưng tính bẩm sinh cũng rất quan trọng. Như Thương Triệt, trời sinh tinh thần cấp A, liền trở thành địa vị siêu việt trong gia tộc.
Nhưng trên khối tinh cầu xưa cũ này cư nhiên có một cô gái có sóng tư duy màu vàng nhạt. Khó trách cô thông minh như vậy, còn cái cô gọi là vận khí, có quan hệ rất lớn đến tinh thần lực mạnh.
Không Không tạm thời chưa hiểu thấu đáo tầng quan hệ này.
Thư Linh Linh vừa thấy Thương Triệt liền cảm thấy thân thiết, nếu không phải khí tức người thanh niên bên cạnh quá mức lãnh liệt, cô đã tiếp cận Thương Triệt rồi.
Được rồi, hiện tại cô không có cách nào đến gần Thương Triệt, nhưng cậu bé phía sau thật đáng yêu a. Trời sinh thích các loại động vật đáng yêu, Thư Linh Linh muốn đi qua ôm Mông Á, tiểu Hắc chứng tỏ trực giác động vật của nó. Há miệng cắn vạt áo Thư Linh Linh, ngăn cản cô đi qua.
Chủ nhân thân mến a, đó cũng không phải động vật nhu thuận gì, nó còn dọa người hơn tiểu Hắc.
Chủ nhân và thú cưng hỗ động khiến Lục Na một trận hắc tuyến, có chút vô lực nhìn Tiêu Vũ. Bọn họ tìm lộn người đúng không? Bác sĩ sinh vật học này dường như không đáng tin a!
Tiêu Vũ “…”
Trong lòng hắn một đoàn ngựa chạy, chính hắn cũng như lọt vào trong sương mù, làm sao có thể trả lời Lục Na chứ?
…
Mặc kệ hành động Thư Linh Linh chênh lệch với phỏng đoán trước đó của bọn họ như thế nào, tốt xấu gì cũng cứu được người. Mà Thương thiếu cũng như nguyện tìm được quần áo mình thích, tuyệt không khách sáo càn quét thu vào không gian. Cũng may có tinh hạch không gian Lục Na cho Dạ Húc, lúc này vừa vặn dùng làm vật che dấu.
Cũng không biết có phải ảnh hưởng tiếng súng trước đó hay không, bên ngoài siêu thị vây đầy thây ma cấp thấp, chiếc lamborghini của nhóm Mộc Bác cũng bị thây ma bao phủ.
Ngoài mấy người Mộc Bác, những người khác đều hơi biến sắc.
Thư Linh Linh càng dấu không được kinh ngạc trong mắt, lúc bắt đầu mạt thế, cô đang đi dạo cửa hàng, trong lúc hỗn loạn cô và tiểu Hắc trốn vào kho hàng. Cũng coi như vận khí tốt, trốn tránh mấy ngày nay vẫn không xảy ra chuyện gì. Sau đó vì quá đói, cô mới trộm chạy ra ngoài tìm đồ ăn. Nào biết, mới vừa ra khỏi cửa liền thấy một dị năng giả đánh bại một thây ma, tủy não màu hồng nhìn cực kỳ ghê tởm. Thư Linh Linh vừa định kêu cứu, lại thấy dị năng giả bị đồng bạn giết để đoạt lương thực. Lúc đó cô rất sợ, thở mạnh một tiếng cũng không dám, thẳng đến khi người nọ đi rồi cô mới trốn trở về, sau đó không dám đi ra nữa.
Tiểu hắc rất thông minh, Thư Linh Linh chưa từng nghĩ qua, có một ngày cô phải nhờ thú cưng của mình tìm thức ăn.
Cho đến một ngày, không biết tiểu Hắc ăn trúng cái gì, quay lại liền khó chịu, Thư Linh Linh vô cùng lo lắng, nhưng may mắn, tiểu Hắc không có nguy hiểm tánh mạng. Bất quá, khi khôi phục lại lớn hơn gấp mấy lần.
Nhìn tiểu Hắc đã không còn ‘tiểu’, Thư Linh Linh khóc không ra nước mắt, lớn như vậy làm sao ẩn nấp a. Sau đó đành phải sai tiểu Hắc đi tìm thuốc mang về, ngựa chết chữa thành ngựa sống, khiến tiểu Hắc có được năng lực tùy ý thay đổi thân thể lớn nhỏ. Loại năng lực mới nghe lần đầu này, Thư Linh Linh cảm thấy rất hứng thú. Thế nhưng liên tục trốn ở cửa hàng, nên thiếu công cụ nghiên cứu a.
Bất quá từ khi tiểu hắc thay đổi, cô quả thật rất tốt, ít nhất an toàn cũng có thể bảo đảm.
Thương Triệt nói cô vận khí tốt cũng đúng, bởi vì cho dù mạt thế, cuộc sống Thư Linh Linh cũng không quá khổ. monganhlau.wordpress.com
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy một đám thây ma, nội tâm Thư Linh Linh bị chấn động cũng dễ hiểu.
p/s: chương này dài kinh khủng ~ ~,Dung:ta thực hãn cách tư duy của em Linh này mà =.=b
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook