Mạt Thế Tiến Hóa
-
Chương 8: Kịch chiến
Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 8: Kịch chiến
Nhìn qua ống nhòm nhiều quá, hai mắt của Tân bắt đầu đau nhức và mỏi. Hắn nhắm mắt lại lấy tay day day thì bụng bất ngờ lại sôi lên. Cảm giác đói nhanh chóng bùng phát khiến hắn thấy rất khó chịu nên lấy điện thoại ra xem mấy giờ rồi. Đã bốn rưỡi rồi, hắn mải tập trung xem quá nên không để ý thời gian.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Lúc này, trên cao mây đen đã che phủ ngày một âm trầm khiến cho không gian trở nên u tối. Vẫn còn chưa hết mùa đông nên không khí ấm lúc chiều đang chuyển dần sang lạnh giá. Đến giờ này, trời sẽ tối rất nhanh, hắn không nên ở trên nóc nhà quan sát nữa vì tầm nhìn đã bị giảm xuống. Ngày hôm nay, hắn thu hoạch được thế này cũng đủ rồi. Hắn biết được sự nguy hiểm của quái vật “Nấm đầu người” ra sao và cách đối phó với nó. Không những thế, hắn còn biết những người sống sót ở đâu để có thể tìm đến khi cần sự bảo vệ.
Liếc xuống dưới nhà chỗ cổng một tí xem quái vật hắn bắn chết chưa. Nó vẫn nằm im ở đó mặc lũ quạ và con bướm tới rỉa cái xác, như vậy là chết chắc rồi. Nhìn thân xác con quái bị rỉa đến trơ cả xương, lòng ruột bị kéo tứ tung ra xung quanh khiến hắn thấy buồn nôn. Vội quay đi, hắn lấy chai nước suối ra uống mấy ngụm mới thấy đỡ hơn. Mà phải nói rằng hôm nay bụng hắn nhanh đói thật, cứ ăn được một lúc là thấy đói rồi.
Cúi xuống, hắn lục trong ba lô lấy ra bốn quả lê, hai quả ổi và năm quả chuối ăn tạm. Trong lúc ăn, hắn thấy con Lu cứ nhìn mình bằng ánh mắt thèm muốn nên vứt cho nó một miếng thịt. Con Lu giờ đây đối với hắn như một người bạn sinh tử vậy. Hắn có đồ ăn thì không thể để nó đói được.
Một lúc sau, ăn xong, hắn lấy thêm một hộp sữa tươi uống. Thức ăn vào bụng, hắn thấy vẫn chưa no, nhưng cơn đói đã dịu đi rất nhiều. Năng lượng được phục hồi, hắn đứng lên vặn người mấy cái cho giãn cơ đỡ mỏi. Sau đó, hắn thu đồ vào ba lô, đeo lên vai rồi chuẩn bị đi xuống khỏi tòa nhà để về phòng trọ của mình.
Trước khi đi, hắn liếc qua cảnh vật bên dưới. Thấy sát dãy trọ và tòa nhà không có dấu hiệu của quái vật “Nấm đầu người”, cánh cổng xóm trọ vẫn ý như lúc sáng, hắn cũng yên tâm đi đôi chút. Mà trời tối nhanh thật, trong lúc hắn ăn, nhoáng một cái là tối sẫm lại, cách hơn chục mét về phía trước không còn nhìn rõ cảnh vật được nữa. Hắn ngó lại điện thoại xem thì thấy đã năm giờ, muộn rồi, nên nhanh chóng về thôi.
Tân xuống dưới bậc thang rời khỏi nóc nhà. Sau đó, hắn nhanh chóng bước vào tầng đầu tiên. Bên trong khung cảnh tối đen như mực, phía cửa kính ngoài hiên lấy ánh sáng từ bên ngoài vào không được bao nhiêu. Tối quá, hắn phải bật đèn pin của điện thoại lên để nhìn. Ánh sáng từ đèn flash chiếu ra không được tốt lắm, nó chỉ sáng rõ được cảnh vật trong khoảng cách gần, xa hơn một tí là không nhìn thấy gì. Cầm cái điện thoại soi mãi cũng bất tiện, lát nữa, khi về hắn phải sang phòng ông bác bảo vệ tìm xem có đèn pin không mượn dùng mới được.
Đi được vài bước, hắn chợt thấy hơi bất an trong lòng vì hành lang tòa nhà này khá hẹp và dài, yên tĩnh đến ngột ngạt. Ánh đèn yếu khiến cho cảnh vật tạo thành những mảng sáng tối, nhìn cứ thấy rờn rợn. Càng đáng sợ hơn, khi bên ngoài thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng quạ kêu xen kẽ tiếng chim lợn và âm thanh gào rú của quái vật. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn lấy tay phải rút cái rìu ra khỏi thắt lưng rồi soi đèn đi nhanh xuống tầng dưới. Không gian yên tĩnh quá khiến cho tiếng bước chân của hắn vang vọng đập khắp nơi như có nhiều người cùng đi, rất khó chịu. Biết rằng lúc trước, hắn đã kiểm tra hết một lượt tòa nhà rồi, không có gì nguy hiểm, nhưng giờ cứ thấy sợ sợ làm sao ấy.
Một lúc sau, hắn bước xuống tầng một. Nhìn cửa chính rất to mở toang, ánh sáng mờ đục hắt vào nhiều hơn, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xuống đến bên dưới, nãy đi trên cái cầu thang tròn mà hắn toát cả mồ hôi hột. Đưa tay áo lên trán lau mồ hôi, hắn bước nhanh ra ngoài cửa để đi về phòng trọ. Nhưng vừa đi được mấy bước hắn liền dừng lại, vì sực nhớ ra cái tủ lạnh to đùng của nhà này. Bên trong tủ vẫn còn rất nhiều đồ ăn, nhân lúc thực phẩm vẫn còn tươi, hắn muốn lấy về càng nhiều càng tốt.
Thế là, Tân quay lại, đi sâu vào gian bếp. Trong này kín như bưng, không có một lỗ ánh sáng nào nên không gian tối đen như mực. Chiếu đèn nhìn qua một lượt xong, hắn kê cái điện thoại lên bàn ăn, để ánh sáng chiếu vào cái tủ lạnh rồi ngồi xuống mở tủ, bắt đầu lấy thức ăn cho vào trong ba lô. Hắn lấy hết thịt trong ngăn đá, hoa quả và rau củ cũng lấy sạch, trứng, sữa chua, sữa tươi, nước ngọt… Nói chung là hắn lấy đến khi nào đầy ba lô thì thôi. Bên cạnh, con Lu cũng chúi mõm vào xem, nó lè lưỡi liếm mép liên tục, chắc là đang rất đói đây. Hắn vuốt nhẹ đầu nó rồi kéo khóa mở ngăn khác cho đồ vào.
“Roẹt!”
“Graooo!” – Âm thanh kéo khóa vừa dứt, đột nhiên ở bên cạnh hắn vang lên tiếng rú của quái vật.
Giật bắn cả mình, hắn ngã ngồi xuống đất. Đại não chưa kịp xử lý thông tin thì có một con quái vật nhảy bổ lên người hắn. Bị đè, hắn kinh hãi đến dựng đứng cả lông tơ, cơ thể liền phản xạ theo bản năng. Hắn vung hai tay đẩy mạnh cái thứ vồ lấy mình ra, chân phải thì co lên đạp mạnh về phía trước.
“Bịch! Loảng xoảng!” – Con quái vật bị hắn đạp ngã bay về đằng sau, va đập vào đống đồ đạc linh tinh dưới đất.
“Grừưư!” - Bên cạnh, con Lu bị chững lại mấy giây giờ cũng nhanh chóng phản ứng. Nó gừ lên rồi lập tức lao tới chỗ con quái vật cắn vào cổ tay nó ra sức đay nghiến.
Đẩy được cái thứ vồ lấy mình ra, Tân lập tức nhặt lấy cái rìu dưới đất rồi hướng ánh mắt tới con quái vật. Dưới ánh sáng nhập nhoạng, hắn thấy, quái vật là một bà cụ già không biết bao nhiêu tuổi. Cơ thể chỉ toàn da bọc xương, nhăn nheo khô quắt, hai tròng mắt là hai hốc đen xì trống rỗng. Trên đầu thì không còn da nữa, chỉ có những cây nấm đỏ mọng mọc trực tiếp từ hộp sọ lên. Đây là một con quái vật “Nấm đầu người” mà hắn vẫn đang quan sát.
Nhìn hình dáng kinh dị của nó, hắn cảm thấy sợ hãi cứ từng đợt thốc thẳng lên đầu. Nhưng lần này, chân tay hắn không cứng lại tê liệt như trước nữa. Hắn sợ hãi, nhưng lý trí vẫn còn hoạt động. Thế là, nhân lúc con quái bị con Lu quấn lấy chưa dậy được ngay. Hắn nghiến chặt răng, tay phải xiết chặt cái rìu lao tới vung một cú bổ chéo vào đầu con quái vật.
“Phập!”
Nhát chém ngọt xớt, con quái vật lập tức bị gọt mất một mảng đầu, những cây nấm bám ở trên cũng bị chém đi một ít khiến nó hơi chững lại. Thấy vậy, hắn chớp lấy cơ hội, nhảy đè lên người nó rồi điên cuồng vung rìu chặt xuống.
“Phập! Phập! Phặc!”
Mỗi một nhát chém, trên đầu con quái lại bị bóc đi một mảng nấm. Chả mấy chốc, mặt trước đầu nó bị hắn gọt sạch chỉ còn mỗi hộp sọ trắng hếu. Lúc hắn gọt sắp hết cây nấm, con quái đột nhiên rống lên một tiếng điếc tai.
“Gruuuu!”
Sau đó, nó gồng mình hất văng hắn và con Lu ra khỏi cơ thể.
“Uỵch! Hự!” – Tân bị con quái hất văng bay đập lưng vào cái bàn. Lực mạnh khiến hắn bật thốt lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất.
“Rầm! Loảng xoảng!”
Cái điện thoại hắn để trên bàn bị hất văng rơi xuống đất. May mà nó nằm úp sấp mặt kính nên ánh sáng vẫn chiếu thẳng lên trần nhà được. Nhưng vị trí nó nằm lại cách hơi xa chỗ này khiến cho tầm nhìn của hắn giảm sút nghiêm trọng. Đập mạnh sống lưng vào bàn, hắn bây giờ tạm thời bị tê liệt. Không hoạt động được, thần kinh của hắn liền căng lên như dây đàn, mồ hôi vã ra như tắm, tim đập như trống trận và cả người run lên nhè nhẹ. Hắn mím môi, cố gắng lết ra xa con quái vật ít một chờ hoạt động được lại. Nhưng con quái không chờ hắn.
Hất bay Tân xong, con quái vật liền lập tức lao tới chồm lấy hắn lần nữa. Sau đó, nó há cái mồm chỉ còn cơ và xương đầy rễ cây quấn quanh táp xuống, hai tay thì liên tục cào xé lớp áo khoác trên ngực hắn đến bật cả móng.
Khi con quái lao tới cắn, hắn cũng kịp thời giơ cánh tay trái lên trước mặt để đỡ. Thế là, con quái liền cắn vào bắp tay của hắn rồi ra sức giật xé. Ngay tức thì, chỗ bị cắn truyền đền từng cơn đau nhói đến đỉnh đầu khiến hắn thoát khỏi tê liệt. Gồng cánh tay trái lên, hai mắt vằn đầy tơ máu, hắn cắn chặt răng, tay phải xiết chặt cán rìu vung lên chém liên tiếp vào cổ con quái.
“Phặc! Phặc! Phặc!” – Máu đông và thịt vụn rơi vãi đầy mặt, nhưng hắn không quan tâm mà nghiến răng chặt mạnh.
“Gừưư!” – Trong lúc Tân chặt, con Lu cũng đã trở mình vào lao vào cắn chân con quái cố gắng kéo nó ra khỏi người hắn.
Một tí sau, cuối cùng hắn cũng chặt được đứt đầu con quái. Cơ thể của nó lập tức bị con Lu kéo xềnh xệch về phía sau, nhưng cái đầu tàn khuyết vẫn cắn chặt tay hắn. Hắn phải lấy cán rìu đập mấy cái vào đầu nó mới rơi ra. Cái đầu rơi xuống đất, hắn thấy nó ngọ nguậy một tí mới bất động.
Giải quyết được con quái, nhưng hắn phải ngửi mùi não tương, máu tanh hôi thối cùng thịt vụn bắn đầy mặt nên lại nôn thốc nôn tháo. Nôn xong hắn thấy thoải mái hơn đôi chút. Lúc này, cả người hắn đau nhức ê ẩm, bắp tay nơi bị con quái vật cắn thì nhói lên từng đợt đau xót. May là con quái này là bà già, răng rụng gần hết, trong miệng chỉ còn mấy cái nên không gây được vết thương lớn cho hắn mà chỉ sứt sát ngoài da. Mồ hôi đã vã ra như tắm, hắn ngồi bệt trên nền nhà mà thở hồng hộc, hai tay vẫn còn run run sau việc vừa rồi. Đằng kia, con Lu vẫn còn điên cuồng cắn xé cái xác chưa ngừng. Hắn liền cất tiếng gọi nó lại rồi vuốt vuốt đầu nó như là một phần thưởng.
Con quái vật này thật đáng sợ, qua việc chiến đấu vừa rồi, hắn thấy nó là một dạng sống khác chứ không hoàn toàn giống như zombie. Nó giống kiểu như thực vật săn mồi vậy, nhưng lại có chút biến dị không thụ động mà chuyển sang chủ động. Nó có cảm xúc chứ không phải là hoàn toàn không. Vì khi hắn chặt vào điểm yếu là những cây nấm trên đầu, nó phản ứng cực kì dữ dội không giống với việc con Lu cắn vào bộ phận khác.
Ngồi nghỉ ngơi một tí, Tân đứng dậy nhặt điện thoại lên soi rồi hắn đeo ba lô đi về phòng trọ. Vừa mới đối mặt với quái vật nên hắn rất cẩn thận, tay phải nắm chặt cái rìu sẵn sàng tấn công bất cứ cái gì lao tới mình.
Bước ra bên ngoài sân, hắn thấy trời đã tối sẫm hẳn, cách vài mét là không nhìn thấy gì. Soi qua hết một lượt, không có gì nguy hiểm, hắn liền nhanh chóng mang con Lu qua bên kia tường bao về phòng trọ của mình.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Chương 8: Kịch chiến
Nhìn qua ống nhòm nhiều quá, hai mắt của Tân bắt đầu đau nhức và mỏi. Hắn nhắm mắt lại lấy tay day day thì bụng bất ngờ lại sôi lên. Cảm giác đói nhanh chóng bùng phát khiến hắn thấy rất khó chịu nên lấy điện thoại ra xem mấy giờ rồi. Đã bốn rưỡi rồi, hắn mải tập trung xem quá nên không để ý thời gian.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Lúc này, trên cao mây đen đã che phủ ngày một âm trầm khiến cho không gian trở nên u tối. Vẫn còn chưa hết mùa đông nên không khí ấm lúc chiều đang chuyển dần sang lạnh giá. Đến giờ này, trời sẽ tối rất nhanh, hắn không nên ở trên nóc nhà quan sát nữa vì tầm nhìn đã bị giảm xuống. Ngày hôm nay, hắn thu hoạch được thế này cũng đủ rồi. Hắn biết được sự nguy hiểm của quái vật “Nấm đầu người” ra sao và cách đối phó với nó. Không những thế, hắn còn biết những người sống sót ở đâu để có thể tìm đến khi cần sự bảo vệ.
Liếc xuống dưới nhà chỗ cổng một tí xem quái vật hắn bắn chết chưa. Nó vẫn nằm im ở đó mặc lũ quạ và con bướm tới rỉa cái xác, như vậy là chết chắc rồi. Nhìn thân xác con quái bị rỉa đến trơ cả xương, lòng ruột bị kéo tứ tung ra xung quanh khiến hắn thấy buồn nôn. Vội quay đi, hắn lấy chai nước suối ra uống mấy ngụm mới thấy đỡ hơn. Mà phải nói rằng hôm nay bụng hắn nhanh đói thật, cứ ăn được một lúc là thấy đói rồi.
Cúi xuống, hắn lục trong ba lô lấy ra bốn quả lê, hai quả ổi và năm quả chuối ăn tạm. Trong lúc ăn, hắn thấy con Lu cứ nhìn mình bằng ánh mắt thèm muốn nên vứt cho nó một miếng thịt. Con Lu giờ đây đối với hắn như một người bạn sinh tử vậy. Hắn có đồ ăn thì không thể để nó đói được.
Một lúc sau, ăn xong, hắn lấy thêm một hộp sữa tươi uống. Thức ăn vào bụng, hắn thấy vẫn chưa no, nhưng cơn đói đã dịu đi rất nhiều. Năng lượng được phục hồi, hắn đứng lên vặn người mấy cái cho giãn cơ đỡ mỏi. Sau đó, hắn thu đồ vào ba lô, đeo lên vai rồi chuẩn bị đi xuống khỏi tòa nhà để về phòng trọ của mình.
Trước khi đi, hắn liếc qua cảnh vật bên dưới. Thấy sát dãy trọ và tòa nhà không có dấu hiệu của quái vật “Nấm đầu người”, cánh cổng xóm trọ vẫn ý như lúc sáng, hắn cũng yên tâm đi đôi chút. Mà trời tối nhanh thật, trong lúc hắn ăn, nhoáng một cái là tối sẫm lại, cách hơn chục mét về phía trước không còn nhìn rõ cảnh vật được nữa. Hắn ngó lại điện thoại xem thì thấy đã năm giờ, muộn rồi, nên nhanh chóng về thôi.
Tân xuống dưới bậc thang rời khỏi nóc nhà. Sau đó, hắn nhanh chóng bước vào tầng đầu tiên. Bên trong khung cảnh tối đen như mực, phía cửa kính ngoài hiên lấy ánh sáng từ bên ngoài vào không được bao nhiêu. Tối quá, hắn phải bật đèn pin của điện thoại lên để nhìn. Ánh sáng từ đèn flash chiếu ra không được tốt lắm, nó chỉ sáng rõ được cảnh vật trong khoảng cách gần, xa hơn một tí là không nhìn thấy gì. Cầm cái điện thoại soi mãi cũng bất tiện, lát nữa, khi về hắn phải sang phòng ông bác bảo vệ tìm xem có đèn pin không mượn dùng mới được.
Đi được vài bước, hắn chợt thấy hơi bất an trong lòng vì hành lang tòa nhà này khá hẹp và dài, yên tĩnh đến ngột ngạt. Ánh đèn yếu khiến cho cảnh vật tạo thành những mảng sáng tối, nhìn cứ thấy rờn rợn. Càng đáng sợ hơn, khi bên ngoài thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng quạ kêu xen kẽ tiếng chim lợn và âm thanh gào rú của quái vật. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn lấy tay phải rút cái rìu ra khỏi thắt lưng rồi soi đèn đi nhanh xuống tầng dưới. Không gian yên tĩnh quá khiến cho tiếng bước chân của hắn vang vọng đập khắp nơi như có nhiều người cùng đi, rất khó chịu. Biết rằng lúc trước, hắn đã kiểm tra hết một lượt tòa nhà rồi, không có gì nguy hiểm, nhưng giờ cứ thấy sợ sợ làm sao ấy.
Một lúc sau, hắn bước xuống tầng một. Nhìn cửa chính rất to mở toang, ánh sáng mờ đục hắt vào nhiều hơn, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xuống đến bên dưới, nãy đi trên cái cầu thang tròn mà hắn toát cả mồ hôi hột. Đưa tay áo lên trán lau mồ hôi, hắn bước nhanh ra ngoài cửa để đi về phòng trọ. Nhưng vừa đi được mấy bước hắn liền dừng lại, vì sực nhớ ra cái tủ lạnh to đùng của nhà này. Bên trong tủ vẫn còn rất nhiều đồ ăn, nhân lúc thực phẩm vẫn còn tươi, hắn muốn lấy về càng nhiều càng tốt.
Thế là, Tân quay lại, đi sâu vào gian bếp. Trong này kín như bưng, không có một lỗ ánh sáng nào nên không gian tối đen như mực. Chiếu đèn nhìn qua một lượt xong, hắn kê cái điện thoại lên bàn ăn, để ánh sáng chiếu vào cái tủ lạnh rồi ngồi xuống mở tủ, bắt đầu lấy thức ăn cho vào trong ba lô. Hắn lấy hết thịt trong ngăn đá, hoa quả và rau củ cũng lấy sạch, trứng, sữa chua, sữa tươi, nước ngọt… Nói chung là hắn lấy đến khi nào đầy ba lô thì thôi. Bên cạnh, con Lu cũng chúi mõm vào xem, nó lè lưỡi liếm mép liên tục, chắc là đang rất đói đây. Hắn vuốt nhẹ đầu nó rồi kéo khóa mở ngăn khác cho đồ vào.
“Roẹt!”
“Graooo!” – Âm thanh kéo khóa vừa dứt, đột nhiên ở bên cạnh hắn vang lên tiếng rú của quái vật.
Giật bắn cả mình, hắn ngã ngồi xuống đất. Đại não chưa kịp xử lý thông tin thì có một con quái vật nhảy bổ lên người hắn. Bị đè, hắn kinh hãi đến dựng đứng cả lông tơ, cơ thể liền phản xạ theo bản năng. Hắn vung hai tay đẩy mạnh cái thứ vồ lấy mình ra, chân phải thì co lên đạp mạnh về phía trước.
“Bịch! Loảng xoảng!” – Con quái vật bị hắn đạp ngã bay về đằng sau, va đập vào đống đồ đạc linh tinh dưới đất.
“Grừưư!” - Bên cạnh, con Lu bị chững lại mấy giây giờ cũng nhanh chóng phản ứng. Nó gừ lên rồi lập tức lao tới chỗ con quái vật cắn vào cổ tay nó ra sức đay nghiến.
Đẩy được cái thứ vồ lấy mình ra, Tân lập tức nhặt lấy cái rìu dưới đất rồi hướng ánh mắt tới con quái vật. Dưới ánh sáng nhập nhoạng, hắn thấy, quái vật là một bà cụ già không biết bao nhiêu tuổi. Cơ thể chỉ toàn da bọc xương, nhăn nheo khô quắt, hai tròng mắt là hai hốc đen xì trống rỗng. Trên đầu thì không còn da nữa, chỉ có những cây nấm đỏ mọng mọc trực tiếp từ hộp sọ lên. Đây là một con quái vật “Nấm đầu người” mà hắn vẫn đang quan sát.
Nhìn hình dáng kinh dị của nó, hắn cảm thấy sợ hãi cứ từng đợt thốc thẳng lên đầu. Nhưng lần này, chân tay hắn không cứng lại tê liệt như trước nữa. Hắn sợ hãi, nhưng lý trí vẫn còn hoạt động. Thế là, nhân lúc con quái bị con Lu quấn lấy chưa dậy được ngay. Hắn nghiến chặt răng, tay phải xiết chặt cái rìu lao tới vung một cú bổ chéo vào đầu con quái vật.
“Phập!”
Nhát chém ngọt xớt, con quái vật lập tức bị gọt mất một mảng đầu, những cây nấm bám ở trên cũng bị chém đi một ít khiến nó hơi chững lại. Thấy vậy, hắn chớp lấy cơ hội, nhảy đè lên người nó rồi điên cuồng vung rìu chặt xuống.
“Phập! Phập! Phặc!”
Mỗi một nhát chém, trên đầu con quái lại bị bóc đi một mảng nấm. Chả mấy chốc, mặt trước đầu nó bị hắn gọt sạch chỉ còn mỗi hộp sọ trắng hếu. Lúc hắn gọt sắp hết cây nấm, con quái đột nhiên rống lên một tiếng điếc tai.
“Gruuuu!”
Sau đó, nó gồng mình hất văng hắn và con Lu ra khỏi cơ thể.
“Uỵch! Hự!” – Tân bị con quái hất văng bay đập lưng vào cái bàn. Lực mạnh khiến hắn bật thốt lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất.
“Rầm! Loảng xoảng!”
Cái điện thoại hắn để trên bàn bị hất văng rơi xuống đất. May mà nó nằm úp sấp mặt kính nên ánh sáng vẫn chiếu thẳng lên trần nhà được. Nhưng vị trí nó nằm lại cách hơi xa chỗ này khiến cho tầm nhìn của hắn giảm sút nghiêm trọng. Đập mạnh sống lưng vào bàn, hắn bây giờ tạm thời bị tê liệt. Không hoạt động được, thần kinh của hắn liền căng lên như dây đàn, mồ hôi vã ra như tắm, tim đập như trống trận và cả người run lên nhè nhẹ. Hắn mím môi, cố gắng lết ra xa con quái vật ít một chờ hoạt động được lại. Nhưng con quái không chờ hắn.
Hất bay Tân xong, con quái vật liền lập tức lao tới chồm lấy hắn lần nữa. Sau đó, nó há cái mồm chỉ còn cơ và xương đầy rễ cây quấn quanh táp xuống, hai tay thì liên tục cào xé lớp áo khoác trên ngực hắn đến bật cả móng.
Khi con quái lao tới cắn, hắn cũng kịp thời giơ cánh tay trái lên trước mặt để đỡ. Thế là, con quái liền cắn vào bắp tay của hắn rồi ra sức giật xé. Ngay tức thì, chỗ bị cắn truyền đền từng cơn đau nhói đến đỉnh đầu khiến hắn thoát khỏi tê liệt. Gồng cánh tay trái lên, hai mắt vằn đầy tơ máu, hắn cắn chặt răng, tay phải xiết chặt cán rìu vung lên chém liên tiếp vào cổ con quái.
“Phặc! Phặc! Phặc!” – Máu đông và thịt vụn rơi vãi đầy mặt, nhưng hắn không quan tâm mà nghiến răng chặt mạnh.
“Gừưư!” – Trong lúc Tân chặt, con Lu cũng đã trở mình vào lao vào cắn chân con quái cố gắng kéo nó ra khỏi người hắn.
Một tí sau, cuối cùng hắn cũng chặt được đứt đầu con quái. Cơ thể của nó lập tức bị con Lu kéo xềnh xệch về phía sau, nhưng cái đầu tàn khuyết vẫn cắn chặt tay hắn. Hắn phải lấy cán rìu đập mấy cái vào đầu nó mới rơi ra. Cái đầu rơi xuống đất, hắn thấy nó ngọ nguậy một tí mới bất động.
Giải quyết được con quái, nhưng hắn phải ngửi mùi não tương, máu tanh hôi thối cùng thịt vụn bắn đầy mặt nên lại nôn thốc nôn tháo. Nôn xong hắn thấy thoải mái hơn đôi chút. Lúc này, cả người hắn đau nhức ê ẩm, bắp tay nơi bị con quái vật cắn thì nhói lên từng đợt đau xót. May là con quái này là bà già, răng rụng gần hết, trong miệng chỉ còn mấy cái nên không gây được vết thương lớn cho hắn mà chỉ sứt sát ngoài da. Mồ hôi đã vã ra như tắm, hắn ngồi bệt trên nền nhà mà thở hồng hộc, hai tay vẫn còn run run sau việc vừa rồi. Đằng kia, con Lu vẫn còn điên cuồng cắn xé cái xác chưa ngừng. Hắn liền cất tiếng gọi nó lại rồi vuốt vuốt đầu nó như là một phần thưởng.
Con quái vật này thật đáng sợ, qua việc chiến đấu vừa rồi, hắn thấy nó là một dạng sống khác chứ không hoàn toàn giống như zombie. Nó giống kiểu như thực vật săn mồi vậy, nhưng lại có chút biến dị không thụ động mà chuyển sang chủ động. Nó có cảm xúc chứ không phải là hoàn toàn không. Vì khi hắn chặt vào điểm yếu là những cây nấm trên đầu, nó phản ứng cực kì dữ dội không giống với việc con Lu cắn vào bộ phận khác.
Ngồi nghỉ ngơi một tí, Tân đứng dậy nhặt điện thoại lên soi rồi hắn đeo ba lô đi về phòng trọ. Vừa mới đối mặt với quái vật nên hắn rất cẩn thận, tay phải nắm chặt cái rìu sẵn sàng tấn công bất cứ cái gì lao tới mình.
Bước ra bên ngoài sân, hắn thấy trời đã tối sẫm hẳn, cách vài mét là không nhìn thấy gì. Soi qua hết một lượt, không có gì nguy hiểm, hắn liền nhanh chóng mang con Lu qua bên kia tường bao về phòng trọ của mình.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook