Vọng linh tiếp tục di chuyển mục tiêu của hắn là trường học ngoài gia gia hắn còn người em gái linh nhi kém hắn 2 tuổi con người hắn máu lạnh vô tình thật nhưng với người thân hắn lại có sự quan tâm ấm áp vô cùng nói đến linh nhi hắn cơ duyên quen được cô không ghét bỏ mà coi hắn như một người anh trai luôn giúp đỡ hắn khi hắn gặp khó khăn hắn từng thề sẽ luôn bảo vệ côNhớ lại kí ức đó trên môi hắn lại nở nụ cười nhẹ đây được coi là kí ức tốt đẹp và hắn trân quý nhất nhưng lúc này hắn chỉ mong cô vẫn bình anĐoạn đường đến trường bị học cũng khá xa trên đường đi hắn tiêu diệt không ít tang thi cấp cũng lên được 2 cấp theo hắn thấy càng lên cao kinh nghiệm kiếm được càng ít aMột hồi sau hắn đứng trước trường cao đẳng tân hải nơi em gái hắn đang họcHắn bước vào tay cầm thanh kiếm liên tục đánh chém tang thi và 20 cốt bình cũng không nhàn rỗi đi phía trước mở đường cho hắn hắn đến kí túc xã nữĐây ký túc với 5 tầng rất khó để kiếm em đấy ở tầng nào nên hắn chỉ có thể kiểm tra từng tầng mộtMỗi tầng hắn kiểm tra cũng tiêu diệt được không ít tang thi khiến đám cốt bình lên được cấp 10Cuối cùng hắn cũng kiếm được em đấy ở cuối tầng 3Giọng linh nhi cất lênVọng linh ca ca là anh phải khôngVọng linh ca ca em ở đâyNghe thấy vậy vọng linh vội bước tới cửa phòng đápLinh nhi anh đây mở cửa cho anhCô bé vội mở cửaVừa bước vào cửa vọng linh ôm lấy cô bé đápMay quá em không saoCô bé cũng không phản kháng đápHihi gặp được anh tốt quáVọng linh quan sát một hồi thấy linh nhi không có vết thương hắn mới yên tâmLinh nhi có dáng người mảnh mai ánh tóc đen tựa như tiên xứ dạo chơi nhân gianHắn đápMau thu xếp anh dẫn em rời khỏi đâyLinh nhi ấp úng đápNhưng còn bạn em thì saoLúc này hắn mới để í có một cô bé tóc vàng đang ngay bên cạnhHắn nghĩ một hồiĐưa cho linh nhi một chút thức ăn sau đó bảo cô bé tránh mặt nóiAnh muốn nói truyện với cô bé đóCô bé cũng vâng lờiVọng linh bước tới cô bé hỏiEm tên gìCô bé trả lờiEm tên vọng nguyệtHắn thở dài đápVọng nguyệt anh xin lỗi không thể mang em đi cùng đượcCô gái đápTại saoHắn trả lờiNhư em đã biết bây giờ nguy hiểm tràn trề anh cũng không có tự tin để đảm bảo an toàn cho emNói thế nhưng hắn sợ phiềnHắn dự định tìm nơi nào đó yên ổn qua ngày aNhưng vọng nguyệt lại có cảm giác tin cậy trên người vọng linhCô bé đápAnh có thể dẫn em theo khôngViệc gì em cũng làm được hắn quan sát một thấy cô bé hết sức xinh đẹp hắn cũng động tâm aHắn nóiCó thểNói xong hắn tiến lại gần nâng cằm cô bé đápNhưng em phải làm nô lệ có anh chịu khôngCô bé ngơ ngườiCô bé hiểu làm nô lệ là thế nàoNhưng suy nghĩ một hồi cô bé đồng ýVọng linh cũng ngạc nhiên với sự dứt khoát của cô béHắn nghĩThôi vậy đem cô bé cũng không saoMới đầu hắn định doạ cho cô bé bỏ cuộc aHắn bèn đặt tay lên người cô bé phát động kỹ năngMột dấu ấn đỏ hiện lên trên chán cô.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương