“Giang Phỉ, tuy ông chủ Tôn lớn tuổi đến mức có thể làm ông nội của cháu nhưng người ta có tiền, bằng lòng cho cháu sính lễ hai trăm vạn lận, cháu gả qua đó chỉ cần chịu đựng vài năm thôi, đợi ông ta chết rồi thì gia sản hơn nghìn vạn đó đều là của cháu hết!”
“Cháu không đồng ý gả rồi mợ lấy cái gì ra mua nhà mới với tìm vợ cho anh họ của cháu đây hả?”
Nghe thấy giọng nữ quen thuộc lại chanh chua, Giang Phỉ theo bản năng ngẩng đầu lên, lúc này, tầm nhìn mơ hồ mới trở nên rõ ràng hơn.

Một người phụ nữ trung niên trông khoảng hơn bốn mươi tuổi tô son môi đỏ chốt đang ngồi trên ghế sô pha, dáng người mập mạp gần như chiếm hết một nửa cái ghế.

Lý Yến Bình…
Đó là bà mợ muốn ăn thịt cô!
Mà bên cạnh Lý Yến Bình chính là anh họ Giang Tử Minh đang xem náo nhiệt và người cậu Giang Chính Khang đang im lặng hút thuốc.

Không phải cô đã chết vào năm thứ tư của mạt thế rồi sao? Tại sao vẫn còn nhìn thấy cả gia đình cậu nữa vậy?
Giang Phỉ vội liếc mắt nhìn hai cánh tay buông thõng của mình, sạch sẽ và trắng trẻo, không có một vết thương nào cả.

Dường như nghĩ đến gì đó, cô hoảng hốt lôi điện thoại trong túi ra kiểm tra ngày tháng.

Ngày 12 tháng 5 năm 2222.


Hai tháng trước khi mạt thế giáng xuống.

Cô đã trọng sinh rồi.

Hô hấp của Giang Phỉ lập tức trở nên dồn dập, vừa mới chấp nhận được sự thật này thì giọng của Lý Yến Bình lại vang lên.

“Mẹ cháu qua đời sớm, cha cháu cũng không cần cháu, tất cả đều dựa vào mợ với cậu cháu nuôi cháu lớn lên, cháu muốn đổi sang theo họ mẹ thì cậu mợ cũng đồng ý.

Bây giờ nhà cậu mợ gặp khó khăn, có phải cháu cũng nên giúp cậu mợ không?”
“Còn nữa, mợ chỉ kêu cháu đi hưởng phúc, dù sao cháu cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng nên kết hôn sinh con đi là vừa.


Ánh mắt của Giang Phỉ lộ vẻ châm biếm.

Năm năm trước, Lý Yến Bình muốn lấy được gia sản mà mẹ để lại cho cô nên mới xúi giục cậu trở thành người giám hộ của cô.

Tính cả bất động sản vào tổng cộng trị giá đến ba trăm vạn, suốt mấy năm nay đều bị Lý Yến Bình tiêu xài phung phí khiến chẳng còn lại bao nhiêu, không chỉ mua một căn biệt thự nhỏ mà còn đưa cả chị cả họ Giang Tử Huyên ra nước ngoài du học.


Mà cô thì không được tiêu một xu nào hết, phải mặc quần áo cũ mà Giang Tử Huyên không cần, ăn cơm thừa canh cặn của Lý Yến Bình, ở trong nhà kho nhỏ nhất và tồi tàn nhất trong căn nhà này.

Cô không thể không vừa làm thêm vừa học, chịu đựng sự bắt nạt và đánh chửi của anh họ, chị họ.

Cô vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi tốt nghiệp, có thể chuyển ra ngoài sống thì lại bị ép kết hôn.

Giang Tử Minh bỏ học từ rất sớm, tối ngày ở nhà ăn bám, đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái.

Lý Yến Bình vì chuyện này mà sốt ruột, để có thể lập gia đình cho Giang Tử Minh mà bà ta ép cô phải gả cho một ông già lắm tiền, muốn lấy sính lễ của cô để mua nhà, mua xe cho con trai của bà ta.

Đúng là người thân tốt!
Kiếp trước cô tuyệt thực để phản kháng, suýt chút nữa thì mất mạng mới có thể khiến Lý Yến Bình từ bỏ suy nghĩ này, nhưng kiếp này cô sẽ không làm thế nữa.

Cô cần tiền để tích trữ vật tư trải qua mạt thế.

Ông chủ Tôn cũng không phải một nhân vật dễ chọc gì, vậy cứ để Lý Yến Bình gánh chịu hậu quả của việc lừa đảo hôn nhân đi.

Giang Phỉ che giấu ác ý trong đáy mắt: “Tôi đồng ý gả cho ông chủ Tôn nhưng tôi muốn quyền tài sản của căn nhà cũ mà mẹ tôi đã để lại và một nửa sính lễ nữa.


Nghe nghe được câu này là Lý Yến Bình đã không thể giả bộ hiền lành được nữa: “Đầu óc mày học nhiều quá nên ngu rồi à? Còn dám bàn điều kiện với tao? Nói thật cho mày biết, tao đã nhận tiền của ông chủ Tôn rồi! Ba tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ! Mày không giả cũng phải gả!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương