Tiểu Siêu…
Tiểu Siêu!
Bóng tối vô tận lẳng lặng tiến đến.

Đột nhiên, một tiếng gọi vọng đến từ xa, truyền đến từ sau lưng.
Dừng lại, quay lại nhìn.
Một ánh sáng bất ngờ xé toạc bóng tối, lập lòe ở trong tầm mắt…

Lâm Siêu từ từ mở mắt, đôi gò má đã in sâu trong đầu lọt vào tầm mắt anh.

Lâm Thi Vũ căng thẳng nhìn cô.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bắt lấy bàn tay to lớn của anh, khuôn mặt trắng nõn mịn màng tràn đầy nước mắt, lông mi còn vương nước mắt, vô cùng động lòng người, rõ ràng là vừa mới khóc.
“Tỉnh rồi! Anh ấy tỉnh rồi!” Lâm Thi Vũ nhìn thấy Lâm Siêu tỉnh lại thì tràn đầy ngạc nhiên vui mừng, kích động đến nỗi cơ thể hơi run rẩy, chị mạnh mẽ nắm lấy tay Lâm Siêu.
Trong lòng Lâm Siêu ấm áp, anh cố gắng nâng tay lau đi nước mắt trên mặt chị, khẽ cười: “Đừng lo, em sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lâm Thi Vũ nhào vào lòng anh, nước mắt giống như đàn đứt dây ào ào tuôn ra, chị vừa khoác vừa gật mạnh đầu, không biết là đồng ý với lời nói của Lâm Siêu hay là hi vọng câu nói này mãi mãi không thành thật.
Một lát sau, đợi Lâm Thi Vũ bình tĩnh lại, Lâm Siêu mới có lúc rảnh rỗi kiểm tra cơ, lập tức nhìn thấy hai tay quấn đầy băng trắng, bên trong còn có tấm thạch cao, cố định khung xương, ngoài ra trên người anh còn cắm bảy tám cái ống truyền nước, cạnh giường bệnh còn có mấy máy móc cỡ lớn, trên màn hình hiện ra các hạng mục số liệu.
Lâm Siêu nhắm mắt cảm nhận một chút, phát hiện bản thân còn tốt hơn rất nhiều so với dự đoán, tuy rằng cánh tay bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng không gãy ngay tại trận, bây giờ nhờ vào chữa trị của căn cứ đã hồi phục bảy tám phần rồi.


Tốc độ hồi phục này khiến anh có chút ngạc nhiên, anh không kìm được hỏi: “Em hôn mê mấy ngày rồi?”.

Truyện Xuyên Nhanh
“Hai ngày rồi.” Lâm Thi Vũ vội hỏi: “Em đói rồi à?”
Lâm Siêu mỉm cười lắc đầu, trong lòng có chút lại ngạc nhiên, mới hai ngày? Thể chất của mình tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cánh tay bị thương lại hồi phục trong vòng hai ngày thì vẫn có chút khó khăn.
Trí tuệ của Lâm Thi Vũ không gì sánh được, thông qua biểu cảm rất nhỏ của anh, chị đã lờ mờ đoán ra suy nghĩ của anh, chị khẽ cười nói: “Sau khi em hôn mê, tư lệnh Hứa không chỉ phái bác sĩ giỏi nhất trong căn cứ đến điều trị cho em, mà còn điều người có năng lực chữa trị đặc biệt từ năng lực doanh đến.

Bởi vậy mới khiến cánh tay của em hồi phục nhanh như vậy đấy.” Sau khi nói xong chị lập tức thu lại nụ cười trên mặt, tức giận nhìn Lâm Siêu, nói: “Sau này em không được mạo hiểm như vậy nữa, suýt nữa thì mất mạng rồi!”
Lâm Siêu nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn như thạch rau câu của chị, mỉm cười nói: “Không phải là em đã không sao rồi sao, chỉ có cánh tay bị thương thôi à.

Trong lòng em có cân nhắc mà.”
“Hừ, cứ thích cậy mạnh, chị không đùa với em.” Lâm Thi Vũ nghiêm trang nói.
Lâm Siêu khẽ cười, nói: “Bảo mấy người họ vào đi.”
Lâm Thi Vũ thấy anh chuyển chủ đề thì chỉ có thể khẻ hừ một tiếng, hậm hực nói với ba người ngoài cửa: “Không phải đã nghe thấy rồi sao, còn muốn tôi đích thân ra mời mấy người vào à?”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ba người Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ ngại ngùng đi vào.

Vưu Tiềm cười mỉa, nói; “Chúng tôi không phải là muốn cho chị em hai người chút thời gian à…”
“Hừ, tôi thấy anh muốn nghe trộm thì có.” Lâm Thi Vũ khoanh hai tay trước ngực, nói trúng tim đen.

Vưu Tiềm: “…”
Hắc Nguyệt nhìn Lâm Siêu một cách thân thiết, nói: “Anh cảm thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Siêu cười gật đầu, nói: “Khiếm mọi người lo lắng rồi, tôi không sao.

Tình hình hai hôm nay của căn cứ thế nào rồi?”
Phạm Hương Ngữ thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, tao nhã gác một chân lên, làn váy đen nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra cẳng chân trắng như tuyết, cô ta khẽ mím môi đỏ mọng, nói: “Có thể có chuyện gì được.

Lần này anh lập đại công rồi, trở thành anh hùng của nhân loại rồi.

Lão già Hứa kia đang vội vàng khắc tượng cho anh đấy, còn nói là phải làm cái gì mà “kế hoạch tạo thần”.

Đúng là nhân loại ngu ngốc mà…”
Vưu Tiềm tò mò hỏi: “Ngu ngốc?”
Phạm Hương Ngữ khẽ hất cái cằm trắng nõn, nói: “Còn không ngu ngốc à, tính tình của tên xấu xa đó tôi còn không biết ư? Ông ta không vì cứu vớt căn cứ gì đó đâu, ông ta chỉ muốn nguồn năng lượng gen trong cơ thể con quái vật hai đầu thôi.

Hai hôm nay, thi thể con quái vật bị mổ xẻ, còn đang trong quá trình nghiên cứu.

Anh nói xem, với công lao to lớn của ông ta, thì chuyện xin nhận hai nguồn năng lượng gen này còn có thể trì hoãn à? Chẳng những kiếm được nguồn gen, lại còn lừa được một danh hiện đại anh hùng, quả là một công đôi việc.


Bàn tính này, chậc chậc…”
Vưu Tiềm bừng tỉnh nói: “Hóa ra là như vậy.”
Hắc Nguyệt tức giận nói: “Qụa đen thì nhìn cái gì cũng thấy đen hết.”
“Cô gái à, cô còn quá trẻ…” Phạm Hương Ngữ ra vẻ “tôi là người từng trải”.
Lâm Siêu nhìn cô ta một cái hỏi: “Kế hoạch tạo thần là chuyện gì?”
“Đại khái là, muốn chế tạo mười thần tướng anh hùng, phụ trách bảo vệ căn cứ.

Ý là chọn ra mười người có năng lực tổng hợp mạnh nhất từ các quân doanh để tập trung đào tạo.

Chắc là, việc quái vật tập kích lần này đã nhắc nhở bọn họ rằng người có năng lực phổ thông có nhiều hơn nữa thì gặp phải trường hợp như vậy cũng đều là vật hi sinh, chỉ có mình anh hữu dụng.

Cho nên họ định chế tạo mười tướng quân cấp thần như anh để bảo vệ căn cứ.” Phạm Hương Ngữ tùy ý nói.
Lâm Siêu khẽ gật đầu.

Căn cứ đề xuất kế hoạch tạo thần như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.

Bất kỳ một người quản lsy cấp cao nào cũng hiểu đạo lý “nhiều hơn không bằng tốt hơn”, với số lượng một vạn đội quân trong căn cứ, cho dù là điều tra xác thối đặc biệt, hay là thu thập tài nguyên bề nổi đều không bằng một mình anh.
Dưới sự trợ giúp của phần lớn nhân viên trong căn cứ, kế hoạch tạo thần hẳn là rất nhanh liền có thể hoàn thành.

Tìm ra mười người có thể chất ngang anh cũng không khó.


Đây là chỗ tốt của gia nhập căn cứ, nhưng chỗ bất lợi cũng rõ ràng như vậy.

Người gia nhập kế hoạch tạo thần sẽ phải buộc chặt cả đời với căn cứ, tất cả đều phục vụ vì căn cứ.
Điều này có nghĩa là nếu như gặp nguy hiểm, người chết đầu tiên chính là thần tướng.
Lâm trận bỏ chạy?
Phản loạn?
Nếu căn cứ đã chọn đầu tư tất cả tài nguyên để đào tạo thì đương nhiên sẽ nghĩ đến những nhân tố không ổn định này.
Khoảnh khắc nguồn năng lượng tiến hóa xuất hiện trên thế giới, đã định trước là không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày này.

Nếu nói “thành phố căn cứ” là sản phẩm chế tạo của thời đại, vậy thì “thần tướng” là sản phẩm thành phố căn cứ đón ý hùa theo sản phẩm chế tạo của thời đại.
Lâm Siêu biết phải nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, mình chọn đơn độc lang bạt, không muốn có bất cứ ràng buộc tính mạng nào với căn cứ, chỉ có mãi mãi hơn người, mới có thể đảm bảo an toàn của bản thân.

Nếu không vẫn sẽ phải cúi đầu dưới phạm vi thế lực của các căn cứ, mặc cho người ta chèn ép.
Nhưng, muốn mạnh hơn tất cả các thần tướng được cả căn cứ tập trung tài nguyên đào tạo thì cũng rất khó.

Lợi thế lớn nhất của anh trong giai đoạn trước là nắm chắc nguồn năng lượng tiến hóa sớm hơn người ta một bước.

Bây giờ lợi thế này đã không còn nữa rồi, cộng thêm bây giờ thể chất của mình đã nâng lên hàng ngũ cao nhất của giai đoạn hiện nay rồi, nguồn năng lượng tiến hóa xác thối đặc biệt trong cơ thể đối với hiệu quả của bản thân đã cực kỳ nhỏ rồi.
Điều này có nghĩa là anh phải giậm chân tại chỗ, mà người khác lại phấn chấn tiến lên.
Lâm Siêu tuyệt đối không cho phép điều này, cho nên anh chọn mục tiêu kế tiếp là khu vực kiếp trước chưa từng có người vào… khu vực sâu số 01..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương