Long tỷ dẫn cô vào phòng khách, cười nói: "Lần nào đến đây cô chẳng nói vậy?"
Trang Tửu không đáp lời, lấy từ trong ba lô ra một xấp giấy dày đặt vào tay Long tỷ.
"Toàn bộ đồ vật trên này, 16 giờ chiều ngày 24, giúp tôi đưa đến lối vào Tần Sơn."
"Máy phát điện hỗn hợp, hộp năng lượng...!một trăm thùng? Thiết bị thu phát tín hiệu, vi mạch, lưới điện, trạm gốc tín hiệu, súng năng lượng, kiếm quang năng lượng? Này...!cô muốn nhiều thứ kỳ quái như vậy để làm gì?" Cho dù Long tỷ mở cửa hàng ở thành phố Mộc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải khách hàng muốn mua nhiều thứ như vậy.
Cô ta kinh ngạc đến mức tháo cả kính râm trên mặt xuống, đôi mắt nhỏ đánh giá Trang Tửu một cách thận trọng: "Chắc không phải cô...!Liên Minh nói chuyện ở thành phố Duyên không phải là tin đồn sao? Cô Trang, cô còn tin những thứ này?"
Là đang thăm dò.
Nếu Trang Tửu thừa nhận, cô ta có lẽ cũng phải hành động.
"Nguồn tin về thành phố Duyên không chính xác, rất khó nói tính xác thực của chuyện này là bao nhiêu.
Nhưng tôi cần những thứ này không phải vì chuyện kia, là cho một thí nghiệm tương đối lớn."
"Còn trạm truyền tín hiệu gốc, là do thí nghiệm tôi muốn tiến hành có tính nguy hiểm tương đối lớn, cho nên tôi đã quyết định làm ở trong núi sâu, nhưng cần truyền dữ liệu về nhà theo thời gian thực, vì vậy mới cần những thứ này."
Vì muốn tránh cho Long tỷ không chịu giao hàng, chiếm đoạt đồ vật làm của riêng, Trang Tửu đã nói dối một chút.
Trước đây cô cũng đã từng mua rất nhiều thứ, cũng vì làm thí nghiệm, nhưng đồ vật mua lúc đó không nhiều như lần này, Long tỷ rất nhanh đã tiếp nhận lời giải thích của cô.
Sau khi kiểm tra lại nội dung trên giấy, trên mặt Long tỷ lại lộ ra vẻ khó xử: "Muốn vận chuyển nhiều đồ như vậy đến đó trước bốn giờ chiều mai, e rằng hơi khó."
“Rất nhiều thứ ở Mộc Thành không có hàng, nếu cô cần thì phải điều từ thành phố khác, giá cả tương đối …”
Trang Tửu gật đầu, “Không thành vấn đề, mua nhiều thứ như vậy, cô còn không yên tâm sao? Lần này vẫn như cũ, trả trước một nửa tinh tệ, đợi hàng về sẽ thanh toán toàn bộ.”
“Thành giao.”
Long tỷ đưa tờ giấy cho cấp dưới xử lý, khoác vai cô hỏi: “Đi thôi? Uống rượu.”
“Xin lỗi, mấy ngày nay tôi thật sự rất bận, vì thí nghiệm cần chuẩn bị rất nhiều thứ, mấy hôm nữa tôi sẽ quay lại tìm cô.”
Trang Tửu nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra, cười trừ rồi rời đi.
Long tỷ chỉ nói hẹn gặp lại, nhưng cô ta không hề biết, ba ngày sau sẽ xảy ra một sự kiện chấn động toàn cầu.
Tai nạn này sẽ còn kéo dài rất nhiều năm, tất cả nhân loại sẽ phải sống trong cảnh lầm than.
Trước khi rời đi, Trang Tửu suy nghĩ một chút.
Dù sao cũng đã giúp cô nhiều việc như vậy, chờ hàng về hết thì phải nhắc nhở Long tỷ một chút.
Tất cả nhân loại trước thảm họa to lớn, đều là cộng đồng chung một số phận.
Cứu được một người, tương lai chống lại tang thi sẽ nhiều thêm một phần hy vọng.
Trở lại xe việt dã, Trang Tửu nhẹ nhàng liếm môi.
Nói đến rượu… cô đã rất nhiều năm không uống rồi.
Sống lại một đời, ban đầu cô chỉ nghĩ đến việc mua sắm nhu yếu phẩm, lại quên mất nếu một mình ở trong núi sâu, sự tĩnh lặng và cô đơn lâu ngày sẽ khiến một người bình thường phát điên.
Cho dù có Victor thì cũng chưa chắc đã có thể giảm bớt sự cô độc do lâu ngày không gặp người, từ đó dẫn đến điên cuồng.
Có lẽ, cô nên mua một ít rượu và dụng cụ giải trí?
Khi mệt mỏi, có thể dùng rượu để gây tê bản thân?
Tự giễu như vậy, Trang Tửu lập tức quyết định lái xe về trung tâm thành phố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook