Cố Trọng Cảnh chậm rãi để cốc nước trong tay xuống, hoạt động cánh tay một chút, khí thế trên người bắt đầu ùn ùn dâng lên, sát khí khiếp người tràn ngập khắp căn phòng ký túc nho nhỏ, Lý Du đột nhiên cảm thấy cả người nổi da gà, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng lại nghĩ cho dù khí thế mạnh thì như thế nào, đánh mình bị thương không phải là phải bồi thường sao?
Nghĩ như vậy, tâm tình Lý Du đột nhiên tốt lên.

Gã cười lạnh một tiếng: "Phô trương thanh thế!"
Nói xong cũng giơ quả đấm lên vọt về phía Cố Trọng Cảnh, lần trước trong nhà vệ sinh ba người bọn họ bị cách đánh không cần mạng của Cố Trọng Cảnh dọa sợ, Tiền Ứng còn bị hắn đập vỡ đầu, hiện tại nhớ lại Lý Du còn cảm thấy lạnh cả người.

Câu nói thỏ bị ép còn có thể cắn người này thực sự là không giả, Cố Trọng Cảnh lúc thường là một người tính tình thật tốt, bị bọn họ bắt nạt như vậy không bạo phát mới là lạ, lúc đó phỏng chừng cũng là dựa vào một luồng ý chí không sợ chết mới dám đập đầu Tiền Ứng vào tường.

Lý Du cũng không phải không đầu óc, trong trường hợp đã biết Cố Trọng Cảnh lỗ mãng như thế còn dám cùng hắn đánh nhau thì trước khi gã ra tay cũng đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Hậu quả của lần trước Cố Trọng Cảnh động thủ còn bày ra ở đó, lần này Cố Trọng Cảnh nhất định có vướng bận, đến lúc đánh dù sao cũng phải suy nghĩ một chút, coi như hắn thật sự không sợ chết, đánh mình đến mức nguy hiểm thì lúc đó mình cũng không thiệt thòi gì.

Sai cũng là Cố Trọng Cảnh sai!
Huống chi nếu Triệu Thu Lăng đại mỹ nữ biết mình vì muốn gây phiền phức cho Cố Trọng Cảnh mà bị thương, nhất định sẽ cho gã nhiều thêm một khoản, đến lúc đó tiền học phí của gã có hi vọng rồi.

Bị thương một chút thì đã sao, chỉ cần học hành xong, tương lai rạng rỡ đang chờ gã.

Về phần Cố Trọng Cảnh, Lý Du chỉ có thể nói câu thật xin lỗi, ai bảo hắn đắc tội người không nên đắc tội chứ?
Một quyền này của gã thuần túy là muốn khơi dậy phẫn nộ của Cố Trọng Cảnh mà đấm ra, sức lực sẽ không nhỏ quá, quyền này nếu đánh thật Cố Trọng Cảnh cũng phải chuáng váng mất mấy giây.

Trần Lượng bên cạnh Lý Du lại không có đầu óc tốt như gã, hắn chính là một ngọn cỏ đầu tường chỉ e thiên hạ không loạn, nhìn thấy Lý Du vừa động cũng nắm chặt nắm tay muốn xông lên.

Quyền trước quyền sau đấm đến trước mắt, Cố Trọng Cảnh không hề hoảng loạn, diện vô biểu tình vươn hai tay ra, mỗi tay giữ một nắm đấm, nắm chặt tay của hai người lại.

Lý Du chỉ cảm thấy tay Cố Trọng Cảnh dường như có sức lực nghìn cân, bất kể gã giãy giụa thế nào cũng giãy không ra, gã đang muốn vươn ra một cái tay khác, Cố Trọng Cảnh đã động thủ.
Hai cánh tay một lật một ấn, hai người đã bị hắt quắp tay ra sau lưng đè trên bàn của giường dưới.


Sau đó một chân đè lên người Trần Lượng, từ trong không gian lấy ra một sợi dây, Trước đem Trần Lượng* trói lại ném sang một bên, tiếp đó đem Lý Du đang không ngừng giãy giụa cũng trói lại.
(* Chỗ này trong raw t/g ghi là Lý Du nhưng mình nghĩ chắc t/g ghi lầm nên mạn phép đổi lại là Trần Lượng)
Trong mắt hai người đều là sợ hãi, Cố Trọng Cảnh hắn...!Sao lại trở nên lợi hại như vậy?
Trần Lượng không có năng lực như Lý Du, há miệng mắng ra mấy lời không sạch sẽ.

"Đồ tạp chủng Cố Trọng Cảnh, thả ông đây ra! Con mẹ mày..."
Cố Trọng Cảnh diện vô biểu tình nhặt lên một chiếc tất thối không biết của ai, nhét vào miệng Trần Lượng.

Sau đó quay đầu hỏi Lý Du: "Mày có muốn chửi một câu không?"
Lý Du nhìn tất thối trong miệng Trần Lượng, lắc đầu như trống bỏi: "Không, không, không, không dám không dám!"
Làm xong mấy việc này, thân thể Cố Trọng Cảnh rốt cục không chịu nổi, thoát lực ngã ngồi trên ghế, dựa vào thang sắt lên xuống giường bắt đầu thở mạnh, mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi.

Lý Du vừa nhìn liền biết Cố Trọng Cảnh ngã bệnh, có lòng muốn phản kháng, lại bị Cố Trọng Cảnh trói căn bản là nhúc nhích không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Trọng Cảnh nghỉ ngơi.

Cố Trọng Cảnh nghỉ ngơi một hồi rốt cục khôi phục một ít sức lực, vừa nãy để chế phục hai người này lãng phí quá nhiều sức, lúc này cả người đều như nhũn ra.

Hắn đứng dậy đi tới cạch Trần Lượng đang ngậm tất thối, cầm một con dao Trần Lượng liền bị dọa đến hôn mê, tiếp đó bắt trước mài dao, cũng làm Lý Du hôn mê nốt.

Sau đó chính là mở trói, cởi quần áo, bày dáng, chụp hình.

Vừa làm vừa nghỉ, Cố Trọng Cảnh bận đến chạng vạng mới hoàn thành mọi việc.

Lần thứ hai uống thuốc hạ sốt, hắn liền trói hai người lại, lấy một chậu nước dội tỉnh bọn họ.

Hai người bị nước dội đến lạnh thấu tim, từng người một giật mình tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy điện thoại di động Cố Trọng Cảnh giơ lên trước mặt bọn họ.


"Nhìn xem, chụp thế nào?"
Đồng tử Lý Du co rụt lại, lạnh cả lòng.

Trần Lượng thối miệng, Cố Trọng Cảnh không muốn nghe hắn phí lời, liền nhét tất thối vào miệng hắn, lúc này có muốn nói cũng không nói nổi.

Cố Trọng Cảnh nhìn thẳng vào mắt Lý Du, một khuôn mặt rất tuấn mỹ ưu sầu giờ khắc này lại lộ ra khí thế không giận tự uy.

"Bọn mày thích chụp hình nude của người khác như vậy, tao cũng chụp cho bọn mày mấy tấm, không cần cám ơn tao đâu."
Lý Du nhìn từng bức hình quấn quýt vào nhau kia, trước mắt biến thành màu đen, hận không thể đập đầu chết luôn.

Gã ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi:
"Tao và Trần Lượng..."
Cố Trọng Cảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À, cái này hả, mày yên tâm, bọn mày chưa xảy ra chuyện gì cả, tao chỉ xếp bọn mày thành mấy tư thế thôi, thế nào? Có giống thật không? Mày nói xem nếu mấy tấm hình này mà truyền ra thì sẽ thế nào đây?"
Trong lòng Lý Du khẽ buông lỏng, chỉ cần không phải thật sự xảy ra chuyện gì là tốt rồi, nếu mà gã thật sự bị Trần Lượng...!
Còn không bằng gã chết cho xong!
Tuyệt vọng qua đi, Lý Du nhanh chóng khôi phục lại, gã cố gắng trấn định hỏi Cố Trọng Cảnh: "Mày muốn thế nào?"
Cố Trọng Cảnh cảm thấy Lý Du này cũng là một nhân vật, có tâm cơ gan dạ sáng suốt lại có thể nhẫn, loại người này nếu ở tận thế, chắc hẳn sẽ sống được đến năm thứ mười.

Nhưng đáng tiếc, hắn rơi vào tay mình.

Cố Trọng Cảnh từ tận thế sống lại, trải qua giãy dụa mười năm trong tận thế, có lúc lòng dạ độc ác trỗi lên ngay cả bản thây cũng thấy hãi.

"Không muốn những tấm hình này bị lộ ra ngoài, liền làm theo lời tao bảo."
Gió đêm thổi vào người thật lạnh, quần áo trên người Cố Trọng Cảnh có chút đơn bạc, cơ thể vừa mới phát sốt qua hình như lại bắt đầu nóng lên.


Hắn đi trên đường, đánh giá chung quanh cái thành phố đèn đuốc huy hoàng này, tâm lý tiếc nuối như kiến gặm nhấm tim hắn.

Nếu như Nguyên Nguyên của hắn cũng có thể cùng hắn đến đây vậy thù tốt biết bao.

Trước khi chết lại ngắm nghía cẩn thận thế giới này đi, sau khi chết rồi xuống đất còn có thể kể cho Nguyên Nguyên nghe một chút về hình dạng của thế giới này, nếu không Nguyên Nguyên nhất định sẽ không tin lời hắn.

Nghĩ đến Chử Ngạn, thần sắc Cố Trọng Cảnh không khỏi ảm đạm xuống.

Cũng không biết Nguyên Nguyên thế nào rồi.

Tang thi vây thành, Nguyên Nguyên em ấy...!Có thể sống sót không?
Đến nay Cố Trọng Cảnh cũng không dám nhớ lại nụ cười điên cuồng của Chử Ngạn trước khi chết, hắn sợ mình sẽ bị tiếc nuối nhấn chìm.

Hắn vực dậy tinh thần, không nghĩ về Chử Ngạn nữa, dù sao bọn họ rất nhanh liền có thể đoàn tụ.

Chờ hắn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nguyên thân, coi như tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, không có lỗi với nguyên thân.

Đến lúc đó lại tìm một nơi tự sát, rời khỏi thế giới không có Nguyên Nguyên này.

Nói đến nguyện vọng cuối cùng của nguyên thân hình như là trở về cô nhi viện thăm mẹ Mạnh viện trưởng cô nhi viện người đã nhặt hắn về nuôi lớn.

Cố Trọng Cảnh lật qua lật lại ví tiền của nguyên thân, còn sót lại hai trăm tệ, gập ví lại hắn đưa tay vẫy một chiếc xe.
Cô nhi viện tại ngoại thành thành phố A, từ nội thành đi qua phải mất hai giờ, lúc Cố Trọng Cảnh đến cô nhi viện đã mười một giờ.

Thân nhiệt của hắn ngày càng cao, thần trí cũng ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa đói.

Nhưng Cố Trọng Cảnh cũng không thèm để ý, bước chân hắn vẫn kiên định như trước đi về phía cô nhi viện trong trí nhớ.

Đáng tiếc cho dù trong tận thế hắn lợi hại thế nào đi nữa thì thời khắc này hắn cũng chỉ là một người bình thường không có dị năng, hắn chỉ đi được đến cổng lớn cô nhi viện, chống đỡ chút lí trí cuối cùng ấn chuông cửa sau đó liền ngã xuống.


Mạnh Tòng Ngọc đang đút sữa bột cho đứa trẻ một tuổi mới ôm từ cổng cô nhi viện vào chưa đến hai ngày, nghe thấy tiếng chuông cửa bà cẩn thận đặt đứa bé về lại giường nhỏ, đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn trên người, đi ra chỗ cửa sắt lớn vừa dùng sức mở cửa ra.

Mới vừa mở ra bà liền kinh hô một tiếng, nửa đêm sao lại có người ngất trước cổng cô nhi viện thế này? Bà vội vàng tiến lên lật người lại.

Áng đèn mơ hồ ven đường chiếu lên người kia, đôi mắt Mạnh Tòng Ngọc mở lớn: " Tiểu Cảnh!!"
"Ôi trời, phát sốt rồi! A Lệ! A Lệ! Nhanh đến giúp đỡ!"
Cố Trọng Cảnh mặc dù mới mười chín tuổi, mà đã là một tên nhóc to xác cao một mét tám sáu, tuy rằng gầy, nhưng một người già như bà cũng không dịch chuyển nổi.

A Lệ là nhân viên cô nhi viện, nghe thấy viện trưởng gọi, vội vã chạy ra: " Viện trưởng, sao vậy?"
"Đến giúp tôi một tay, đứa nhỏ Tiểu Cảnh này phát sốt rồi, một mình tôi không dịch chuyển nổi nó."
Hai người hợp lực đỡ Cố Trọng Cảnh lên đưa đến ký túc nơi bọn trẻ lớn ở, A Lệ là một phụ nữ trung niên, sức lớn hơn so với viện trưởng, dùng sức một cái liền đặt Cố Trọng Cảnh lên giường, nằm cùng với một đứa trẻ khác trong viện cũng đang bị sốt.

Mạnh Tòng Ngọc lau mồ hôi, cau mày lo lắng nói: "Đây là bị sao vậy? Tiểu Ngạn phát sốt thì thôi, ngay cả Tiểu Cảnh cũng phát sốt, sẽ không phải là bị cúm mùa chứ? A Lệ, ngày mai mọi người đến hiệu thuốc mua chút rễ bản lam* dự phòng đi, cũng đừng để mấy đứa trẻ khác đến đây, trẻ con hệ miễn dịch yếu, nếu cũng bị bệnh thì nguy."
*Rễ bản lam: vị thuốc bắc dùng để tiêu nhiệt, giải độc, phòng bệnh.

A Lệ gật đầu đáp ứng một tiếng, nhanh chóng tìm ra thuốc hạ sốt đem đến cho hai người trên giường uống, rồi vắt khăn lông ướt đắp lên đầu họ.

Hai người vẫn bận rộn một lúc lâu mới rời đi, lúc rời khỏi Mạnh Tòng Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn hai đứa trẻ đang phát sốt, nói một câu: " A Lệ, buổi tối cô nhớ đến xem vài lần, đừng để cho không chút ý một chút liền sốt đến hỏng đầu."
A Lệ lanh lẹ nói: "Không có chuyện gì đâu viện trưởng, con trai thân thể tốt, sáng mai dậy là khỏe rồi."
Viện trưởng gật gật đầu, hai người chậm rãi rời đi.

Trong phòng.

Ánh sáng mặt trăng màu bạc chiếu lên mặt hai người, một kiên nghị tuấn mỹ, cho dù đang hôn mê trên mặt vẫn mang nét bi thương sầu khổ.

Mà người nằm bên cạnh hắn lại thư hùng mạc biện* mỹ lệ không giống người thật, tựa như tinh linh dưới ánh trăng.

*雌雄莫辨- Thư hùng mạc biện: không phân năm nữ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương