Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng
Chương 30: Đối Chiến Tang Thi Hệ Hắc Ám

Con tang thi này thấy Cơ Thí Thiên tựa hồ ẩn ẩn có chút hưng phấn lại có chút sợ hãi, nó có thể ngửi được mùi hương mê người tản ra từ đồ ăn trước mắt, nhưng nó dù sao cũng là tang thi có dị năng cấp cao hi hữu, bản năng sinh ra một ít sợ hãi. Cho dù là Cơ Thí Thiên, lúc này cũng có chút hưng phấn, hắn thật sự cần tinh hạch này. Theo mệnh lệnh của tang thi hệ hắc ám, hai con tang thi cấp ba bắt đầu tiến hành công kích, làm Cơ Thí Thiên tiêu hao dị năng cùng thể lực, còn nó ở bên ngoài tùy thời mà động. Cơ Thí Thiên đã tuyên bố với bên ngoài, hắn có dị năng cấp 4 hệ lôi, cho nên sử dụng dị năng hệ lôi hóa thành hai thanh lôi kiếm, hai tay đối phó với hai con tang thi.

Hai con tang thi này, tuy rằng dị năng tương khắc, nhìn nhau không thuận mắt, nhưng cấp bậc tương xứng, lại có lão đại ở phía trên đè nặng, ngày thường cũng hợp tác rất nhiều, cho dù hai con tang thi này có cấp bậc kém hơn Cơ Thí Thiên, nhưng trong nhất thời cũng có thể kiềm chế Cơ Thí Thiên. Mà lúc này Vương Nham trốn ở góc phòng, nhìn Cơ Thí Thiên chiến đấu, nghĩ Cơ Thí Thiên cũng chẳng ra gì sao, cư nhiên hai con tang thi cấp 3 mà không đối phó được, hắn hoàn toàn đã quên chuyện vừa rồi bị hai con tang thi này nhìn một cái liền bị dọa chân mềm nhũn. Cơ Thí Thiên nhìn thấy ánh mắt coi khinh của Vương Nham kia, khóe miệng giương lên, cũng không nên lãng phí tâm ý của hắn a.

Hai con tang thi, một con dùng hỏa cầu một con dùng băng đao, phân biệt giáp công hai bên Cơ Thí Thiên, Cơ Thí Thiên đối chiến tựa hồ có chút căng thẳng, bất quá nhìn kỹ lại có thể phát hiện hắn không có chạy một giọt mồ hôi, hơn nữa giống như vô ý chậm rãi dời về phía Vương Nham. Vương Nham nhìn thấy Cơ Thí Thiên, trong lòng vang lên tính toán. Con tang thi hệ hắc ám kia nhìn thấy hai tiểu đệ sắp không ngăn cản được thì cũng bắt đầu ra tay công kích, rốt cuộc hai tên tiểu đệ này dùng vẫn thực thuận tay. Lúc này Cơ Thí Thiên nhưng không nghĩ tới hai mặt đều là địch, nếu chính chủ đã tới rồi, liền dùng một cái không gian nhận đánh chết hai con tang thi cấp 3.

Vương Nham nhìn Cơ Thí Thiên đột nhiên phát ra công kích vô hình, tức khắc sửng sốt, nói với vào.

- Hay cho một tên Cơ Thí Thiên, hóa ra ngày thường đều là giả bộ, không thể tưởng tượng, anh còn thức tỉnh dị năng hệ khác, cư nhiên che giấu sâu như vậy, anh nhất định là có dị tâm, tôi nhất định sẽ làm mọi người nhìn rõ gương mặt thật của anh.

Cơ Thí Thiên không để ý tới Vương Nham đang oa oa kêu to, ở dưới ánh mắt phẫn nộ của tang thi hệ hắc ám, bình tĩnh đào ra hai cái tinh hạch, một cái màu trắng ngà, một cái màu đỏ, thoạt nhìn thật xinh đẹp. Mà lúc này Vương Nham cũng ngưng kêu gào, nhìn một người một tang thi đang chiến đấu, mượn cơ hội liền ném ra một hòn đá. Bất quá độ chính xác của Vương Nham kém một chút, cho nên ngẫu nhiên hòn đá không phải đập trúng Cơ Thí Thiên mà là đập trúng tang thi, làm cho một người một thi đang chiến đấu đều phát hỏa lớn.

Đám người Bạch Ngọc Li đã thanh lý sạch sẽ tang thi, đột nhiên mọi người phát hiện có công kích vô hình dao động, mọi người tức khắc đều có chút nghi hoặc, trước mắt cơ hồ chưa nghe nói có ai thức tỉnh rồi che giấu dị năng a, hơn nữa cấp bậc hình như đã vượt qua cấp 4, sắc mặt mọi người đều có chút trắng bệch, chẳng lẽ có tang thi loại này cấp cao. Rất nhiều người đều đánh lên tiếng trống lui.

- Mọi người không cần hoảng, là đội trưởng tiểu đội Thí Thiên chúng tôi, hắn là dị năng giả hệ công kích không gian.

Mọi người nghe nói xong, biểu tình không giống nhau, hâm mộ ghen ghét đều có, mọi người nhìn nhau, quyết định tiến vào nhìn xem.

Nhưng là vẫn có một ít tiểu đội năng lực không đủ, quyết định rời khỏi, đi tới nơi khác nhặt của hời, chê cười, có thể chiến đấu cùng dị năng giả song hệ hệ lôi và hệ không gian tính công kích bậc cao, tang thi nơi đó, nhóm tép riu như bọn họ có thể ứng phó được sao, bọn họ không nghĩ muốn làm pháo hôi. Một phần ba người trong kho hàng quyết định đi xem, chờ đến khi bọn họ đi vào nhìn thấy một con tang thi, hai tay nó tản ra sương mù màu đen, động tác công kích thập phần nhanh chóng, những sương mù màu đen tựa hồ có thể cắn nuốt dị năng công kích, mà hệ công kích không gian của Cơ Thí Thiên chỉ có thể tác dụng kiềm chế, hiệu quả cực nhỏ.

Lúc này mọi người đều đã biết vì cái sao dị năng không gian mà Cơ Thí Thiên luôn luôn che giấu, lúc này lại sử dụng ra tới, bởi vì đây là tang thi hệ hắc ám, mà hệ lôi cùng hệ hắc ám vừa lúc khắc chế lẫn nhau. Bất quá mọi người cũng đã nhìn ra, dị năng hệ lôi của Cơ Thí Thiên càng khắc chế hệ hắc ám, nhưng tựa hồ bởi vì cấp bậc dị năng của Cơ Thí Thiên không có cao bằng tang thi, cho nên hai người chỉ có thể đánh ngang hàng, đây là cuộc chiến tiêu hao.

Đột nhiên một tảng đá lớn đánh vỡ cục diện bế tắc, đánh tới trên người Cơ Thí Thiên, Cơ Thí Thiên lảo đảo một cái vừa lúc tránh thoát công kích của tang thi, mọi người tức khắc sửng sốt, Vương Nham là muốn cứu Cơ Thí Thiên sao, đúng không. Vương Nham nhìn thấy vì công kích của mình đã làm Cơ Thí Thiên tránh thoát, hắn ta rất là tức giận, lại nhìn một người một thi đang giằng co, Vương Nham trộm biến ra một thạch đao sắc bén, vọt về phía đầu Cơ Thí Thiên vọt. Khóe miệng Cơ Thí Thiên hơi hơi nhếch lên, mà mọi người cũng không có phát giác không gian bên người Cơ Thí Thiên có hơi hơi vặn vẹo, chờ mọi người lấy lại tinh thần khỏi động tác kinh người của Vương Nham, thì đã thấy Vương Nham đứng ở trước người Cơ Thí Thiên, bụng bị tay tang thi xuyên qua, ruột chảy đầy đất, mà tang thi bị Cơ Thí Thiên bổ đầu ra.



- Không thể tưởng được, Vương Nham cư nhiên chính khí lẫm nhiên như vậy, có tinh thần Lôi Phong, quên mình vì người, lấy dị năng cấp hai mà dám chiến đấu với tang thi cấp 4 cao cấp, tư tưởng giác ngộ này, hành động này thật sự là hành động mẫu mực, là người tinh thần nhân loại a.

Bạch Ngọc Li thập phần tiếc hận mà nói ra, một ít người có đầu óc, khóe miệng đều không hẹn mà cùng giật giật, rõ ràng là hắn ta muốn đánh lén Cơ Thí Thiên, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, cư nhiên bị nói thành ánh sáng hy vọng.

Ngược lại một ít người giản dị chưa bị mạt thế tàn phá hoàn toàn, tuy rằng không rõ vì sao một người ngày thường hay ghen ghét nhân tài lại đột nhiên nhân phẩm bùng nổ, nhưng kết quả Vương Nham can thiệp làm Cơ Thí Thiên thành công giết tang thi, cho nên mọi người đều cho Vương Nham là xả thân vì nghĩa, không lo cũng không được a, cũng không thể nói căn cứ bọn họ nội đấu a, mọi người thấy tiểu đội Thí Thiên đều mang bộ đầy sát khí, cũng đều câm miệng không dám có nghi vấn gì.

Mà mấy người được phái đi bảo hộ Vương Nham, lúc này sắc mặt trắng bệch, bọn họ đương nhiên không tin cái gì mà xả thân vì nghĩa, sự thật là Vương Nham muốn giết Cơ Thí Thiên không thành lại bị lợi dụng mà chết, bọn họ bảo hộ không thành, nhất định sẽ không có quả ngọt mà ăn. Mấy người nhìn nhau, hiện tại chỉ có thể nói là Vương Nham vì đoạt công, chứng minh mình không kém hơn Cơ Thí Thiên, không màng ngăn của bọn họ một hai phải chiến đấu với tang thi, mới bỏ mạng, như vậy khả năng sống sót của bọn họ sẽ lớn hơn.

Cơ Thí Thiên nắm tinh hạch màu đen trong tay, tâm tình thập phần vui vẻ, hắn cảm thấy thực lực của mình tiến bộ quá chậm, thật may là không để những người khác biết được, nếu không mọi người đều phải khóc nhất ở WC.

Lâu Hiểu La chậm rì rì đi dạo trong căn cứ, kiếp trước, lúc ban đầu, có một vài người đài ông không có việc gì thì sẽ mang cô đi dạo căn cứ, mua vài thứ, điều hòa tâm tình, nhưng khi đó cô chỉ nghĩ có thể lấy được chỗ tốt gì từ trên người đàn ông, nào có tâm tư quan sát căn cứ có bộ dáng gì. Dọc theo đường đi, Lâu Hiểu La gặp được rất nhiều người thường, bọn họ có người ở một góc ăn xin, có người bán đồ vật, có một ít nam nữ có tư sắc sẽ ở góc tìm kiếm người có thể dựa vào. Nơi này cũng có một ít dị năng giả cùng biến dị giả, thoạt nhìn bọn họ khá hơn nhiều so với người bình thường, kiếp trước dị năng giả cho dù bán mình cũng tương đối nổi tiếng, nhìn mọi người vội vàng đi trên đường, có thể kéo đồng tình hoặc bạn lữ khác phái tán tỉnh.

Tuy căn cứ thành phố C không có quản lý ngay ngắn trật tự, nhưng sẽ không có chuyện ban ngày cướp đoạt trên đường, một vài người có dị năng hoặc biến dị giả tiếp nhận sự phục vụ của người thường cũng đều trả chút đồ ăn thích hợp hoặc lấy nước làm thù lao, tuy vài thứ kia đều ít đến đáng thương. Không có người đến gây chuyện, Lâu Hiểu La là một cô gái trẻ tuổi, quần áo sạch sẽ, tinh thần no đủ, không phải năng lực rất tốt thì chính là bối cảnh thâm hậu, cho nên không ai tới chọc cô.

Đối với tình huống căn cứ, Lâu Hiểu La vẫn duy trì thái độ khẳng định, không có ai vì người thường kêu oan, mạt thế vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé, căn cứ có thể bảo đảm người thường tồn tại đã rất không dễ dàng. Lâu Hiểu La dạo đông dạo tây, nhìn thấy đồ mình thích hoặc là đồ vật hữu dụng liền dùng tinh hạch đổi. Cô mua sắm như vậy, rốt cuộc đưa tới người đỏ mắt, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú, là người thường, đi tới chỗ Lâu Hiểu La.

- Vị tiểu thư này, tôi tên A Thâm, thấy ngài mua nhiều đồ như vậy, nhà tôi có chút đồ cổ, tuy rằng không phải đặc biệt quý báu, nhưng có niên đại, bộ dáng cũng tinh mỹ, không biết ngài có cảm thấy hứng thú hay không, không có gì khác, chỉ muốn đổi chút đồ ăn, không cần quá nhiều, ngài xem.

Vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa xoa tay, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, một bộ ngượng ngùng làm người ta nhìn thấy mà muốn sờ nắn.

Lâu Hiểu La nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt tuấn tú thực dễ dàng làm người ta sinh ra hảo cảm, tuy quần áo cũ nát nhưng được cái sạch sẽ, Lâu Hiểu La cười cười, đáp ứng, đi theo A Thâm đi tới nhà hắn ta. Đó là một con ngõ nhỏ, trong phòng ở rất sâu, tuy rằng cũ kỹ nhưng lại không rách nát, xem ra là định kỳ tu sửa. A Thâm đem Lâu Hiểu La tiến vào phòng, sau đó cảm giác hàn quang chợt lóe, ba người phòng trong đều bị đánh ngã xuống đất. A Thâm há miệng, vẻ mặt hoảng sợ, không còn bộ dáng tuấn tú như vừa rồi.

Bốn người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chỉ có hắn là một người thường, những người khác có hai người là biến dị giả, còn một người là dị năng giả cấp 2 sơ cấp hệ mộc, cư nhiên mới vừa gặp mặt đã bị đánh bại trên mặt đất.

- Tiểu thư vì sao đột nhiên công kích bạn tôi.



Tuy A Thâm là người thường, nhưng đầu óc linh hoạt, cho nên hắn ta hiểu, những người bạn lớn lên cùng mình, sau mạt thế liền làm ra những chuyện giật tiền cưới sắc, hơn nữa ẩn ẩn lấy hắn ta cầm đầu, cho nên cho dù gặp được loại chuyện này, phản ứng hắn ta cũng rất mau.

- Ha hả, vì cái gì, đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường, không phải các người muốn phục kích tôi ở chỗ này sao, tôi cũng bất quá là phản kích mà thôi.

Lâu Hiểu La nhìn bả vai ba người bị cắm băng trùy, máu chảy không ngừng, cười, vẻ mặt vô tội.

- Tiểu thư hẳn là hiểu lầm, mấy người này là bạn của tôi, bọn họ chỉ đến thăm tôi mà thôi.

A Thâm cười bất đắc dĩ. Lâu Hiểu La bật cười ha hả.

- Tới thăm anh mà lại ở trong phòng chuẩn bị phát ra công kích? Tới thăm anh mà trên mặt đất lại đặt một sợi dây thừng tho? Chẳng lẽ trên mặt tôi viết hai chữ dê béo sao?

Dứt lời, cô liền duỗi chân đá đá ba người đang giả chết trên mặt đất, rõ ràng từ lúc tiến vào căn cứ, trên mặt cô đã bắt đầu viết đầy chữ ‘ta là thế ngoại cao nhân, không cần chọc ta’ được chứ, người này là ngốc nghếch thế nào mới muốn đánh cướp cô a.

Tiểu kịch trường

Bạch Ngọc Li: Thiếu gia, ngài có đói bụng không, khát nước không, cần chút gì không?

Cơ Thí Thiên: Không cần, bả vai có chút mỏi.

Bạch Ngọc Li nhảy nhót tiến lên, kỹ thuật có thể so với nhân viên chuyên nghiệp.

Lâu Hiểu La: Ta đi nhầm phim trường sao, đây là đam mỹ văn sao, nếu không vì sao ta lại thấy nhân thê thuộc tính MAX, Bạch Ngọc Li, thấy Kỳ Hàn ở một bên vô cùng ai oán, nội tâm Lâu Hiểu La gào rống nói ta mới là nữ chính được chứ. Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì, mấy vấn đề này cứ lập lại vô hạn tuần hoàn ở trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương