Mạt Thế Nguy Thành
Chương 8: Thiên ngoại dị vật

Ngày hôm sau, Tần An cùng Tần Hiểu Yến dậy sớm khác hẳn với lệ thường.

Tần An tối hôm qua ngủ rất thư thái, còn mơ một giấc mộng đẹp có hương vị vô cùng ngọt ngào.

Mà Tần Hiểu Yến hiển nhiên là ngủ không được, hai mắt thâm quầng, nhìn Tần An với ánh mắt tràn đầy u oán!

Nàng thật sự hoài nghi không biết thân thể của Tần An có vấn đề gì hay không, sờ soạng nàng cả nửa buổi tối, không ngờ lại cứ không tiếp tục thực hiện bước cuối cùng với nàng!

Nàng làm sao biết được Tần An thật ra thì rất vui vẻ trong lòng. Hắn giống như một tiểu xử ca (anh chàng còn zin) vậy, lần đầu tiên phát hiện, thì ra là hành hạ thân thể của nữ nhân là một chuyện cũng khiến cho người cảm giác vô cùng khoái lạc.

Ăn điểm tâm xong rồi, Tần Hiểu Yến bắt đầu tiến hành vận động ở trong nhà, rèn luyện thể năng của bản thân mình.

Mà Tần An thì ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu công tác thanh lý của hắn!

Đã có kinh nghiệm của ngày hôm qua, ngày hôm nay tốc độ thanh lý nếu so với ngày hôm qua đã nhanh hơn rất nhiều.

Thời gian một ngày, Tần An dọn dẹp toàn bộ tất cả căn phòng trong chung cư, giết chết 30 con Zombie, đồng thời dọn dẹp 11 cái xác không biến thành Zombie, là người chết đói ở trong nhà.

Tóm lại, bất kể là Zombie hay hoặc là thi thể của người chết, hắn đều mở cửa sổ ném ra ngoài hết!

Bảo đảm toàn bộ trong chung cư chỉ có hắn cùng với Tần Hiểu Yến là hai người sống tồn tại.

Cuộc sống của hai người cứ như vậy tiếp tục.

Tần An sau khi dọn dẹp hoàn tất cả chung cư, bắt đầu tiêu diệt Zombie ở bên ngoài.

Dọn dẹp Zombie bên ngoài so với dọn dẹp Zombie ở bên trong nhà là việc hoàn toàn khác nhau!

Cách làm của Tần An là mở cửa cư xá, hấp dẫn mấy con Zombie ngoài cửa vào, sau đó hắn chui vào nhà, cách hàng rào cửa lần lượt giết chết Zombie.

Tần An phát hiện, những con Zombie này so với mấy tháng trước hắn quan sát ở trên lầu, đã có một chút khác biệt!

Tốc độ chạy của bọn chúng trở nên nhanh hơn, tay chân cũng trở nên linh hoạt hơn mà lại không cứng nhắc nữa. Bọn chúng đã có thể leo thang lầu rồi.

Móng tay Zombie đều sinh trưởng rất nhanh, móng tay dài cứng mà còn sắc bén, đã trở thành thủ đoạn công kích hữu hiệu của bọn chúng ngoại trừ răng nanh ra.

Chỉ có điều không biết nếu như bị móng tay Zombie cào một chút, có bị lây nhiễm hay không đây?

Mặc dù có nghi vấn như vậy, nhưng Tần An lại tuyệt đối không dám thử!

Tìm tòi vật tư trong tất cả căn hộ trong toàn bộ cư xá. Những vật tư này đặt cùng đồ đạc trong nhà của Tần An, có thể khiến cho hai người bọn hắn ẩn nấp ở trong nhà sinh sống được bảy tháng!

Thật ra thức ăn có rất nhiều, chủ yếu là nguồn nước bắt đầu trở thành vấn đề lớn.

Thời gian mỗi ngày một qua đi, thủ pháp Tần An giết Zombie cũng càng ngày càng thành thục. hắn đã không cần dẫn Zombie vào trong cư xá, giết chết bọn chúng ở cách hàng rào cửa nữa.

Giờ này hắn có thể chân chính trực diện Zombie, nhanh chóng chém đứt đầu của bọn chúng, làm được một cú đánh là dứt điểm một con.

Một tháng sau, tất cả Zombie trong toàn bộ tiểu khu bao gồm ở trong lẫn ở ngoài, không ngờ đã bị Tần An dọn dẹp toàn bộ!

Cái tiểu khu này vốn thuộc loại tiểu khu hạng sang, tiểu khu cũng không lớn, chỉ có năm tòa lầu cao 18 tầng, mà mỗi một căn hộ đều thuộc loại đại hộ (diện tích lớn), diện tích bên trong vượt qua 150 mét vuông.

Vòng ngoài tiểu khu được bao bọc bằng tường vây cao 5 mét, có ba cái cổng chính. Tần An khóa toàn bộ ba cái cổng chính lại, bảo đảm Zombie phía ngoài không cách nào tiến vào bên trong tiểu khu.

Tìm tòi hết tất cả hộ gia đình trong cả năm tòa nhà lớn, sau đó di dời toàn bộ vật tư có thể sử dụng về lại căn cư xá của mình, tốn của hắn hết một tháng nữa.

Lần này, không ngờ lại súc tích vật tư đủ có thể khiến hai người Tần An sống thêm ba bốn năm!

Xem ra trước khi Virus T đại bạo phát, mỗi nhà đều có trữ bị vật tư đầy đủ!

Chỉ là điề có một số nhà người ta có thể sớm rời khỏi thành phố Hàng Hải, cho nen thức ăn nước uống tràn đầy trong nhà đều để lại cho Tần An vậy.

Có đầy đủ vật tư, người cao hứng nhất không ngờ lại là Tần Hiểu Yến.

Nàng thậm chí còn xa xỉ dùng mười thùng nước khoáng, nấu nóng lên đổ vào trong bồn tắm, tắm nước nóng một cái cho đã thèm!

Thời gian gần hai tháng, khiến cho quan hệ giữa Tần An và Tần Hiểu Yến hoàn toàn tiến nhập vào thời kỳ trăng mật.

Tần Hiểu Yến hiện giờ đã hoàn toàn xem mình là vợ của Tần An.

Đối với Tần An, xưng hô cũng từ Tần An, chủ nhân, lão Tần, tiểu An An cuối cùng biến thành “lão công” (ông xã).

Mà Tần An cũng ngầm cho phép danh xưng này.

Tháng mười một, Thành phố Hàng Hải đã giảm thấp nhiệt độ, nhiệt độ ban đêm chỉ còn khoảng 7 - 8 độ C.

Lúc này Tần An đang nằm trên ban công nhà mình.

Vào lúc hắn tìm tòi vật tư, phát hiện trong một gia đình có một cái giường theo kiểu sa *** không tệ, vừa vặn có thể xếp đặt vào bên trong thành ban công, do đó Tần An đã mang nó về, thỉnh thoảng ra ban công nằm, tay cầm kính viễn vọng quan sát tình hình bên ngoài.

Tiếng chuông gõ, đúng mười giờ đêm.

Rửa mặt chải đầu hoàn tất, Tần Hiểu Yến mặc một áo lông thật dày, mở cửa ban công, nhảy lên trên giường lai sa ***, cuộn vào trong ngực Tần An.

Thở ra một hơi khí trắng, nàng nói với Tần An:

- Lão công, quá nửa đêm anh còn đang nhìn cái gì đó vậy, không lạnh sao?

Tần An cũng rất tự nhiên khoát tay của mình lên trên vai Tần Hiểu Yến, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá thơm, tay kia của hắn thì lại cầm kính viễn vọng nhìn ra trời đêm, nhìn xa ra phía ngoài.

- Em nói xem, trong Thành phố Hàng Hải còn có người khác sống không?

Lời nói của Tần An có chút ít phiền muộn.

Tần Hiểu Yến khẽ nhíu mày, đáp:

- Thành phố Hàng Hải có nhân khẩu thường trú là 8 triệu người, người ngoài địa phương tới tạm trú cũng khoảng 8 triệu nữa. Giờ này Virus T bạo phát đã hơn bảy tháng rồi, em nghĩ hẳn là không có người nào sống nữa rồi?

Tần An thở dài, nói:

- Đúng a! Mấy ngày nay ngay cả Chương trình radio Ngày Tận Thế cũng không còn phát nữa, xem ra tình huống càng ngày càng nguy rồi!

Tần Hiểu Yến đưa tay vào trong quần áo của Tần An, đặt lên trên bụng của hắn.

Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng khiến cho Tần An khẽ run lên, nhưng không ngăn cản động tác của nàng.

Tần Hiểu Yến rất là hài lòng, mở miệng nói:

- Thành phố Hàng Hải là thành thị đầu tiên mà Virus T đại bạo phát ở trong đại lục. Trong vòng mười ngày virus bạo phát, đã có rất nhiều người đã đi ra khỏi nơi này. Sau đó chánh phủ tổ chức quân đội tiến hành cô lập, nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi liền hủy bỏ mệnh lệnh cô lập, bởi vì Virus T đã bạo phát quy mô rộng lớn trên toàn quốc rồi. Hình thức đã không còn cách nào khống chế. Em và Lưu Thiên Vũ đều là người Thành phố Hàng Hải, phụ mẫu em đều ở nước ngoài, khi đó vốn cũng muốn rút lui khỏi nơi đây. Nhưng mà suy đi nghĩ lại cũng không biết rút đi chỗ nào, còn không bằng ở nhà chờ một chút, chờ đến khi virus bị khống chế là ổn rồi. Không ngờ rằng, Virus này căn bản là không cách nào khống chế!

Trong lời nói của Tần Hiểu Yến cũng không mang một chút ưu thương nào, nàng mỉm cười tiếp tục nói:

- Nhưng mà, cũng may mắn không có bỏ chạy, bằng không em làm sao có thể gặp được anh chứ?

Tần An cũng thổi ra một ngụm khói trắng. Ban công này ăn thông cùng bên ngoài. Lúc này nhiệt độ đoán chừng cũng trên 0 vài độ C. Ném tàn thuốc trong tay xuống dưới lầu, Tần An cười nói:

- Cái gì gọi là gặp anh, em đã nhận thức anh mấy năm rồi mà!

Tần Hiểu Yến thoát ra từ trong lòng Tần An, ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nói:

- Thật ra thì em cảm giác mình dường như đã nhận thức anh cả đời rồi! Nhưng chúng ta kỳ thực chỉ xem là chân chính nhận thức mới có bốn tháng này thôi! Anh nói có đúng không?

Tần An mỉm cười gật đầu, ngữ khí của Tần Hiểu Yến trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng dùng khuôn mặt ma sát môi Tần An, mở miệng nói:

- Lão công! Anh chừng nào thì “ấy” người ta thế? Em sợ anh đang do do dự dự, vạn nhất ngày nào đó chúng ta chết thì làm sao bây giờ? Anh còn chưa chuẩn bị xong sao? Anh còn không quên được Lý Dĩnh sao?

Tần An cười khổ sở, lần nữa đốt lên một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nhưng không lên tiếng.

Trầm mặc, trải qua thật lâu, Tần Hiểu Yến mới từ trong tâm tình thất lạc thoát đi ra, nỗ lực nặn ra nụ cười nói:

- Lão công, anh nói lá gan của anh vì sao lớn như vậy, anh chẳng lẽ không sợ lũ Zombie đó hay sao? Bọn chúng nhìn qua kinh khủng như vậy, anh thật không phải là người bình thường!

Tần An nói:

- Thật ra thì anh không phải là người bình thường, hồi cấp 2 anh có một cái biệt danh, các học sinh khác gọi anh là Tần ngốc tử!

Tần Hiểu Yến hơi sững sờ, thuận miệng hỏi:

- Tần ngốc tử? Tại sao gọi như vậy, lão công anh kể cho em nghe đi?

Tần An nói:

- Nhớ đại khái là lần đầu vào lúc đó! Người ngồi cùng bàn với anh là một cô nàng tên là Lý Na, tính tình như là một cái tên con trai, tinh nghịch vô cùng, dù sao thì cũng luôn khi dễ anh! Anh khi đó tính tình cũng có vẻ hướng nội, do đó vì thế bị cô nàng ăn hiếp một trận! Có một ngày, cô ả bắt một con sâu lông bỏ vào trong quần áo của anh! Lần đó thật sự đã chọc anh giận, anh bắt đầu cự cãi với cô ta, còn muốn đánh cô ta. Cô ta thấy anh muốn đánh cô ta, liền mắng anh hẹp hòi, nói anh đánh nữ nhân, không phải là đàn ông! Bị cô ấy nói thế, anh đánh cô ta là không đúng, không đánh lại không hả được cơn tức ấy! Sau đó anh liền chủ động đánh đố cùng cô ấy, nói muốn nuốt sống con sâu lông kia. Nếu như anh dám ăn, thì cô ấy phải quỳ xuống gọi anh là ba ba (cha), còn nếu như không dám ăn, anh sẽ quỳ xuống dập đầu lạy cô ta, sau này mặc cô ta ăn hiếp!

Khóe miệng Tần Hiểu Yến há thật to, gần như không thể tin được lại có người đánh đố như vậy, nàng theo bản năng lên tiếng hỏi:

- Anh không thật sự ăn con sâu lông kia chứ?

Tần An gật đầu, trên mặt mang nụ cười, nói:

- Ừ! Tôi móc từ trong túi ra một cái bật lửa, đốt trụi lông con sâu lông đó, sau đó khi thân thể của nó còn đang uốn éo nhúc nhích, liền ăn sống nó hết luôn! Kết quả biến thành rất nhiều đồng học lớp của anh đều nôn mửa đầy cả ra! Mà Lý Na đó, sau khi ói xong, thật sự cũng quỳ xuống gọi anh một tiếng ba ba! Từ đó về sau, đồng học lớp của anh đều xem anh là quái vật, biệt danh Tần ngốc tử cũng sinh ra từ đó. Mà Lý Na ấy lại sợ đến khiếp đối với anh. Cô ta chủ động xin thầy chủ nhiệm không cho ngồi cùng bàn với anh nữa, hơn nữa sau đó đều tránh anh càng xa càng tốt!

Tần Hiểu Yến khuôn mặt nghệch cả ra, hồi lâu sau mới nói:

- Lão công, anh không phải ngốc, anh thật là đáng tởm!

Tần An nói:

- Ha ha, thật ra anh thật sự không ngốc!

Tần Hiểu Yến ngẩn ra nhìn Tần An, trong lòng lại dâng lên một chút cảm khái, có thể cùng một nam nhân như vậy ở cùng một chỗ, thật ra cũng rất tốt.

- Lão công, em hơi lạnh!

Tần Hiểu Yến áp khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của bản thân mình vào trên mặt Tần An.

Tần An gật đầu, nói:

- Được thôi, chúng ta vào nhà!

Hai người tay nắm tay, vừa định quay trở về phòng khách, bỗng nhiên, trên bầu trời có một đạo ánh lửa bay vụt đến. Nó giống như sao băng rơi xuống từ thiên hà, mang theo đuôi sao chổi màu tím thật dài, cuối cùng, đập vào bên trong tiểu khu!

Lực va đập quá lớn, Tần An có thể cảm thấy mặt đất đều đang chấn động.

Hai người nhìn nhau một cái, kinh ngạc vạn phần, đó là cái gì? Là vẫn thạch? Có phải là vệ tinh từ trên trời rơi xuống?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương