Mạt Thế Nguy Thành
-
Chương 3: Điều kiện bất bình đẳng
- Điều kiện?
Tần Hiểu Yên có chút căng thẳng. Tần An gật đầu, rồi nói:
- Cô cũng biết chúng ta đều không thích nhau, làm hàng xóm mấy năm nay, e rằng nói chuyện với nhau không quá 100 câu
Tần Hiểu Yên khó chịu gật đầu, quả thật vậy, trở thành hàng xóm của nhau cũng chỉ chào hỏi khách sáo vài lần, sau đó như người xa lạ, nguyên nhân cũng tại chồng mình Lưu Thiên Vũ.
Lưu Thiên Vũ thường nói người không phải là đàn ông, hắn thường nói với Tần An, Lý Dĩnh lấy Tần An giống như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu!
Lý Dĩnh là người phụ nữ có năng lực, tốt nghiệp đại học, làm nhân viên bán hàng cho công ty thuốc trong nước, lương mỗi tháng hơn 10 nghìn.
Tần An mới chỉ tốt nghiệp phổ thông, làm bảo vệ lương mỗi tháng chỉ có hơn 2 nghìn. Họ sống trong ngôi nhà hơn 180 m2, tất cả đều phụ thuộc vào lương của Lý Dĩnh để duy trì cuộc sống
Điều này làm cho Lưu Thiên Vũ có tâm trạng như không ăn nho mà biết nho chua.
Vì vậy, Lưu Thiên Vũ luôn coi Tần An là vật vô giá trị, nên Lý Dĩnh lấy Tần An là vô cũng thiệt thòi.
Thật ra Tần Hiểu Yến hiểu rằng, cô không phải là không thích Tần An mà là đố kỵ với Lý Dĩnh, đều là phụ nữ, mà cô không kiếm được nhiều tiền như vậy lại phải dựa vào đàn ông để sống.
Không những thế chồng cô Lưu Thiên Vũ ngày nào cũng lảm nhảm bên tai cô Lý Dĩnh tốt thế này giỏi thế kia, lâu dần kiến cho sự đối kỵ trong lòng cô trở thành ghét Lý Dĩnh, thậm chí có thể nói là hận.
Tuy vậy, nỗi hận chỉ chon sâu trong lòng cô, cô không giám thể hiện ra ngoài, nhưng đối với Tân An lại khác, cô không do dự như vậy, vì chồng cô Lưu Thiên Vũ không thích Tần An.
Lưu Thiên Vũ Nói xấu sau lưng Tần An, cũng chỉ là bề ngoài. Tuy nhiên, còn một chuyện, Tần Hiểu Yến là phụ nữ nên cô không thể coi nhẹ, cô phát hiện chồng mình càng ngày càng thấy Lý Dĩnh tốt, thậm chí cô còn phát hiện Lưu Thiên Vũ đã từng hẹn riêng Lý Dĩnh ăn cơm ở quán cơm dưới tầng.
Việc này khiến cô không thể chấp nhận được. Vì thế cô đã giới thiệu Lý Dĩnh cho sếp Trình Cương của mình.
Trình Cường vừa trẻ vừa đẹp trai lại có tiền, đúng là không phụ sự kỳ vọng của cô, trong vòng 6 tháng ngắn ngủi Trình Cường đã tán đổ Lý Dĩnh, điều này khiến cho Tần Hiểu Yến thấy vui vì đã trả đũa được Lý Dĩnh.
Đối với Trình Cường, là đồng nghiệp với nhau mấy năm nên cô rất hiểu, cô biết Trình Cường là người đàn ông như thế nào, thậm chí cô nhìn thấy được tương lai sau này của Lý Dĩnh, nhất định rất đau khổ.
Trình Cương là một tên khốn chỉ biết chơi đùa phụ nữ, là đồng nghiệp mấy năm Tần Hiểu Yến đã thấy rất nhiều phụ nữ bị hắn lừa dối.
Khi Trình Cương đi cùng Lý Dĩnh, trong lòng Tần Hiểu Yến nghĩ: Trình Cương, sếp phải cố gắng hết sức để Lý Dĩnh yêu sâm đậm, sau khi đã chơi chán cô ta thì tàn nhẫn ruồng bỏ cô ta! Hãy khiến cho người phụ nữ đáng ghét đó phải xuống địa ngục.
Trong suy nghĩ đang lên đến đỉnh điểm, sự tức giận hiện rõ trên mặt. Tần An nhìn thằng vào Tần Hiểu Yên, không biết cô ta đang nghĩ gì, anh ho nhẹ một tiếng rồi nói
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- Tần Hiểu Yến bị Tần An gọi, có chút ngạc nhiên, sau đó kiểm soát lại cảm xúc của mình, cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh, rồi nói
- Không, không nghĩ gì!
Tần An gật đầu, nói tiếp
- Chúng ta đều không thích đối phương, ở cùng nhau như vậy chắc chắn sẽ có xung đột, nhưng bây giờ tôi không thể tàn nhẫn để cô về nhà một mình được, nếu không cô sẽ bị chết đói hoặc bị xác chết ăn thịt, dù sao tôi cũng không phải là người máu lạnh, nhưng nếu giữ cô ở lại, chúng ta phải nói rõ nhưng quy định.
Tần Hiểu Yến cười nhạt rồi gật đầu, quyền chủ động đều nằm trong tay Tần An, nếu muốn sống, cô không cóquyền đưa ra điều kiện để thỏa thuận với hắn? Thôi thì chỉ có thể chịu đựng trong lòng!
Nhìn dáng vẻ phục tùng của Tần Hiểu Yến, đột nhiên khiến cho tâm trạng của Tần An tăng lên niềm vui, nói:
- Nếu muốn ở lại, từ giờ trở đi cô phải nghe theo tôi! Phụ trách dọn dẹp, giặt quần áo, nấu cơm trong nhà, tôi nói bất cứ điều gì đều không được cãi lại, cô đồng ý không?
Tần Hiểu Yến không nói mà chỉ gật đầu. Tâm trạng Tần An vui hơn, nhìn đồng hồ gần 6 giờ rồi, hắn nói:
- Được rồi, cô đi nấu cơm đi! Nấu cơm tôi xong thì dọn phòng tôi sạch sẽ, đem quần áo của tôi đi giặt nữa!
Tần Hiểu Yến ngạc nhiên, ý không hài lòng, muốn phản kháng, nhưng nghĩ lại nếu phản kháng có tác dụng gì sao?
Thở dài, Tần Hiểu Yến đành chấp nhận tất cả, cô biết, muốn sống cô phải nghe theo sự sắp đặt của người đàn ông trước mắt vô điều kiện.
Cứ như thế đã hình thành nên điều kiện bất bình đẳng, bắt đầu cuộc sống chung giữa hai người, trong nhà có người phụ nữ khiến cho Tần An thấy rằng cuộc sống dường như đã trở nên tốt hơn một chút.
Ba tháng qua, anh đã sống cuộc sống cô đơn, và bây giờ cũng có người sống cùng rồi, mặc dù anh không thích người phụ nữ này, nhưng dù sao cũng tốt hơn phải sống một mình, người phụ nữ này đâu đến nỗi quá xấu!
Thời gian như giọt nước rơi trên miếng bọt biển, trôi qua nhanh như chớp mắtchốc lát đã 2 tháng trôi qua.
Tần An của ngày hôm nay đã khỏe mạnh hơn, hai tháng qua hắn chưa từng dừng tập thể thao, có Tần Hiểu Yến làm việc nhà nên hắn có nhiều thời gian hơn, giơ tay mặc quần áo, há miệng đưa thức ăn vào, sống cuộc sông mà trước đây anh chưa bao giờ tận hưởng.
Điều kiện kinh tế quyết định địa vị của hai vợ chồng trong gia đình, trước đây gia đình Tần An vợ làm chủ.
Công việc nội trợ trong gia đình đều do Tần An làm, đồng nghiệp cười nhạo hắn là đồ sợ vợ chỉ biết sống dựa vào vợ, anh cũng không quan tâm mà chỉ cười.
Hắn cho rằng hắn và Lý Dĩnh đến với nhau vì tình yêu, đã lập gia đình rồi thì lo gì câu nói sợ vợ chỉ biết sống dựa vào vợ nữa đây?
Lý Dĩnh kiếm được nhiều tiền hơn, công việc bán hàng cũng nhiều áp lực hơn so với công việc làm bảo vệ,đương nhiên là mệt hơn rồi, như vậy hắn đảm nhận công việc gia đình là điều hiển nhiên.
Hắn không cho đây là việc đáng xấu hổ, cho đến khi Lý Dĩnh rời bỏ hắn.
Tình yêu khi đối mặt với thực tế, hóa ra không có ý nghĩa gì. Vợ chồng cũng giống như con chim rừng, khi gặp nạn mỗi con bay về một hướng.
Mỗi khi nghĩa đến điều này, trong lòng Tần An cảm thấy rất đau.
Virus T phát tán trong thành phố này đã được 5 tháng rồi, tầng dưới lân cận ngày nào cũng có người ra vào, chắc họ bị mắc kẹt tại các nhà dân, có lẽ vì thức ăn đã hết họ không thể không ra.
Nhưng kết quả cuối cùng của họ đều là chết, có những người bị ăn chỉ còn lại bộ xương, còn số khác thì trở thành xác chết di động, điều này không biết là may hay không may đây.
Hàng ngày Tần An đều ở trên ban công, cầm kính thiên văn quan sát tình hình phía dưới, dường như không có hi vọng được cứu viện, thành phố Hàng Hải phồn vinh trước đây thực sự đã trở thành một thành phố chết.
Mấy ngày gần đây, thực sự không nhìn thấy người nào sống sót, có vẻ như phải chết cũng đã chết gần hết.
Nghĩ đến đây Tần An không thể không nhớ đến Lý Dĩnh, nếu như Lý Dĩnh không chuẩn bị đầy đủ lương thực cho anh, có lẽ bây giờ hắn đã chết rồi phải không?
Trong tay Tần An cầm cái radio, đây là công cụ duy nhất để biết được tình hình bên ngoài.
Bây giờ là 12h trưa, bất radio lên, bài hát kết thúc là một giọng nữ tuyệt vời vang lên.
- Xin chào các bạn thính giả nghe đài, đây là chương trình phát thanh cuối tuần, tôi là Từ Thiên Kiều
- Bây giờ tôi sẽ cung cấp cho các bạn tình hình toàn quốc!
- Virus T bùng phát đã được 5 tháng rồi, cuối tuần cũng đến rồi, chúng tôi đang ở trong trang trại trên núi Vân Đãng, đây là nơi chính phủ xây cho những người còn sống sót tập trung, ở đây chúng tôi đã tập trung được hơn 4000 người may mắn sống sót.
- Đến nay, chúng tôi đã bị mất liên lạc với nhưng nới tập trung khác, tình hình ngày càng xấu đi, lương thực tại các điểm tập trung đã ít đi, trước mắt đối với chúng ta mà nói không phải là xác chết di động mà là lương thực.
- Hàng ngày đội quân bảo hộ ở chỗ chúng tôi vẫn ra ngoài tìm lương thực, mỗi lần đi tìm đều có người bị chết, điều này thật khiến cho người phải phiền muộn.
- Cuộc sống trở nên khó khăn, và thậm chí không nhìn thấy hi vọng.
- Mặc dù vậy, tôi hy vọng rằng những người còn sống sót đừng tư bỏ can đảm để sống tiếp, chúng ta phải sống mới biết được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai!
- Còn một tin xấu tôi muốn nói cho các bạn biết, các nhà nguyên cứu phát hiện, Virus T vẫn đang biến thể, xác chết di động vốn không có nhận thức gì thì nay đã trở nên thông mình hơn, mạnh mẽ hơn rồi!
-......
Giọng nói tuyệt với vẫn vọng ở bên tai, tin tức mà phát thanh viên cung cấp cho đều là tin xấu, điều này làm cho tâm trạng của Tân An trở nên chán nản.
Chương trình phát thanh cuối cùng đã kết thúc sau1 tiếng, Tần An tắt radio, bước xuống cầu thang với tâm trạng nặng nề cáu gắt.
- Tần An
Tiếng gọi của Tần Hiểu Yến vang lên sau lưng.
Tần An quay lại phía sau nhìn Tần Hiểu Yến phát hiện sắc mặt của cô có chút không tự nhiên.
Hai tháng sống chung, vì vậy họ đã thích nghi với sự xuất hiện của nhau, cho nên nhìn biểu hiện của Tần Hiểu Yến, Tần An có chút nghi ngờ, nói:
- Có việc gì?
Giọng nói của Tần Hiểu Yến có chút hơi run, nói;
- Mất nước rồi!
Tần An in lặng, anh biết cuộc sống sẽ trở nên khó khăn hơn.
Im lặng một lúc, anh hỏi:
- Chúng ta còn nhiều thùng nước khoáng không?
Tần Hiểu Yến trả lời
- Còn hơn 100 thùng, chất đống trong phòng ngủ nhỏ, còn có mấy trăm chai đóng chai, nhưng sợ là chỉ dùng được vài tháng, sau này phải làm thế nào?
Đúng thế!Sau này phải làm thế nào?Tần An cau mày lên.
Ngay cả điểm tập trung của chính phủ còn gặp khó khăn nói gì đến một nhân vật nhỏ bé như mình, làm thế nào để sống tiếp những ngày sau đây?
Suy nghĩ một hồi, Tần An đã có đáp án của riêng mình, rời khỏi nhà!
Nếu muốn tiếp tục sống thì phải rời khỏi nhà.
Hiện nay nhà chỉ coi là chỗ tránh nạn, nếu dùng hết lương thực, nhà này giống như nhà tù!
Muốn thoát khỏi xác chết di động này, yếu tố quan trọng nhất chính là có đủ khả năng để giết chết bọn chúng.
Tấn công chính là cách phòng vệ tốt nhất!
Nghĩ đến đây, Tần An ngẩng mặt lên, nhìn Tần Hiểu Yến không nói câu nào, rời khỏi hành lang đi vào phòng khách, sau đó đi vào phòng ngủ nhỏ, Tần Hiểu Yến theo sát phía sau.
Trong phòng ngủ chất đầy thùng nước, một bên là bàn trang điểm một bên là kệ đặt mấy con dao và một thanh kiếm nhật.
Những vật này đều do Lý Dĩnh trước khi bị Virus T phát tác chuẩn bị, khi đó cô có các triệu chứng ban đầu của bệnh chỉ là sốt, khó thở.
Lúc đó thành phố đã loạn lên rồi, xảy ra nhiều vụ trộm cắp, những binh khí này do Lý Dĩnh chuẩn bị cho Tần An phòng khi bọn trộm cắp đến để phòng thân, nhưng không nghĩ rằng nó lại có tác dụng lớn đến như vậy.
Cầm thanh kiếm nhật lên quay trở lại phòng khách, vung lên mấy lần rất trơn tru
Tần An vốn là lính trong quân đội xuất ngũ, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì đi lính sau đó làm bảo vệ, thân thể chắc khỏe.
Năm tháng trở lại đây hắn điều điên cuồng tập luyện, khiến cho thể lực của anh vừa nhanh nhẹn vừa dẻo đã đạt đến trạng thái tốt nhất.
Anh quay lại phòng ngủ của mình,Tần An lấy trong tủ đồng phục ngụy trang khi mặc trong quân đội mặc lên người và đi đôi giày thể thao.
Tần Hiểu Yến nhìn Tần An mặc quần áo chỉnh tề có chút nghi ngờ,hỏi:
- Anh muốn làm gì?
Tần An không để ý đến cô, lấy một túi nhỏ, nhét hết dụng cụ mở khóa vân vân những dụng cụ mà anh cho là hữu dụng đều nhét hết vào túi, sau đó đeo lên lưng, đồng thời cầm thanh kiếm lên.
Tim Tần Hiểu Yến đập nhanh hơn, cô có chút không chắc chắn hỏi:
- Anh muốn đi ra ngoài sao?
Tần An chuẩn bị xong hết rồi mới quay sang nhìn Tần Hiểu Yến, nói:
- Ừ!
Tần Hiểu Yến vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại, cô gần như kêu lên thành tiếng.
Sống cùng Tần An hai tháng, nhưng Tần Hiểu Yến cảm giác như đã quen với người đàn ông này mấy năm rồi, thật là lạ quá.
Tần Hiểu Yên có chút căng thẳng. Tần An gật đầu, rồi nói:
- Cô cũng biết chúng ta đều không thích nhau, làm hàng xóm mấy năm nay, e rằng nói chuyện với nhau không quá 100 câu
Tần Hiểu Yên khó chịu gật đầu, quả thật vậy, trở thành hàng xóm của nhau cũng chỉ chào hỏi khách sáo vài lần, sau đó như người xa lạ, nguyên nhân cũng tại chồng mình Lưu Thiên Vũ.
Lưu Thiên Vũ thường nói người không phải là đàn ông, hắn thường nói với Tần An, Lý Dĩnh lấy Tần An giống như bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu!
Lý Dĩnh là người phụ nữ có năng lực, tốt nghiệp đại học, làm nhân viên bán hàng cho công ty thuốc trong nước, lương mỗi tháng hơn 10 nghìn.
Tần An mới chỉ tốt nghiệp phổ thông, làm bảo vệ lương mỗi tháng chỉ có hơn 2 nghìn. Họ sống trong ngôi nhà hơn 180 m2, tất cả đều phụ thuộc vào lương của Lý Dĩnh để duy trì cuộc sống
Điều này làm cho Lưu Thiên Vũ có tâm trạng như không ăn nho mà biết nho chua.
Vì vậy, Lưu Thiên Vũ luôn coi Tần An là vật vô giá trị, nên Lý Dĩnh lấy Tần An là vô cũng thiệt thòi.
Thật ra Tần Hiểu Yến hiểu rằng, cô không phải là không thích Tần An mà là đố kỵ với Lý Dĩnh, đều là phụ nữ, mà cô không kiếm được nhiều tiền như vậy lại phải dựa vào đàn ông để sống.
Không những thế chồng cô Lưu Thiên Vũ ngày nào cũng lảm nhảm bên tai cô Lý Dĩnh tốt thế này giỏi thế kia, lâu dần kiến cho sự đối kỵ trong lòng cô trở thành ghét Lý Dĩnh, thậm chí có thể nói là hận.
Tuy vậy, nỗi hận chỉ chon sâu trong lòng cô, cô không giám thể hiện ra ngoài, nhưng đối với Tân An lại khác, cô không do dự như vậy, vì chồng cô Lưu Thiên Vũ không thích Tần An.
Lưu Thiên Vũ Nói xấu sau lưng Tần An, cũng chỉ là bề ngoài. Tuy nhiên, còn một chuyện, Tần Hiểu Yến là phụ nữ nên cô không thể coi nhẹ, cô phát hiện chồng mình càng ngày càng thấy Lý Dĩnh tốt, thậm chí cô còn phát hiện Lưu Thiên Vũ đã từng hẹn riêng Lý Dĩnh ăn cơm ở quán cơm dưới tầng.
Việc này khiến cô không thể chấp nhận được. Vì thế cô đã giới thiệu Lý Dĩnh cho sếp Trình Cương của mình.
Trình Cường vừa trẻ vừa đẹp trai lại có tiền, đúng là không phụ sự kỳ vọng của cô, trong vòng 6 tháng ngắn ngủi Trình Cường đã tán đổ Lý Dĩnh, điều này khiến cho Tần Hiểu Yến thấy vui vì đã trả đũa được Lý Dĩnh.
Đối với Trình Cường, là đồng nghiệp với nhau mấy năm nên cô rất hiểu, cô biết Trình Cường là người đàn ông như thế nào, thậm chí cô nhìn thấy được tương lai sau này của Lý Dĩnh, nhất định rất đau khổ.
Trình Cương là một tên khốn chỉ biết chơi đùa phụ nữ, là đồng nghiệp mấy năm Tần Hiểu Yến đã thấy rất nhiều phụ nữ bị hắn lừa dối.
Khi Trình Cương đi cùng Lý Dĩnh, trong lòng Tần Hiểu Yến nghĩ: Trình Cương, sếp phải cố gắng hết sức để Lý Dĩnh yêu sâm đậm, sau khi đã chơi chán cô ta thì tàn nhẫn ruồng bỏ cô ta! Hãy khiến cho người phụ nữ đáng ghét đó phải xuống địa ngục.
Trong suy nghĩ đang lên đến đỉnh điểm, sự tức giận hiện rõ trên mặt. Tần An nhìn thằng vào Tần Hiểu Yên, không biết cô ta đang nghĩ gì, anh ho nhẹ một tiếng rồi nói
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- Tần Hiểu Yến bị Tần An gọi, có chút ngạc nhiên, sau đó kiểm soát lại cảm xúc của mình, cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh, rồi nói
- Không, không nghĩ gì!
Tần An gật đầu, nói tiếp
- Chúng ta đều không thích đối phương, ở cùng nhau như vậy chắc chắn sẽ có xung đột, nhưng bây giờ tôi không thể tàn nhẫn để cô về nhà một mình được, nếu không cô sẽ bị chết đói hoặc bị xác chết ăn thịt, dù sao tôi cũng không phải là người máu lạnh, nhưng nếu giữ cô ở lại, chúng ta phải nói rõ nhưng quy định.
Tần Hiểu Yến cười nhạt rồi gật đầu, quyền chủ động đều nằm trong tay Tần An, nếu muốn sống, cô không cóquyền đưa ra điều kiện để thỏa thuận với hắn? Thôi thì chỉ có thể chịu đựng trong lòng!
Nhìn dáng vẻ phục tùng của Tần Hiểu Yến, đột nhiên khiến cho tâm trạng của Tần An tăng lên niềm vui, nói:
- Nếu muốn ở lại, từ giờ trở đi cô phải nghe theo tôi! Phụ trách dọn dẹp, giặt quần áo, nấu cơm trong nhà, tôi nói bất cứ điều gì đều không được cãi lại, cô đồng ý không?
Tần Hiểu Yến không nói mà chỉ gật đầu. Tâm trạng Tần An vui hơn, nhìn đồng hồ gần 6 giờ rồi, hắn nói:
- Được rồi, cô đi nấu cơm đi! Nấu cơm tôi xong thì dọn phòng tôi sạch sẽ, đem quần áo của tôi đi giặt nữa!
Tần Hiểu Yến ngạc nhiên, ý không hài lòng, muốn phản kháng, nhưng nghĩ lại nếu phản kháng có tác dụng gì sao?
Thở dài, Tần Hiểu Yến đành chấp nhận tất cả, cô biết, muốn sống cô phải nghe theo sự sắp đặt của người đàn ông trước mắt vô điều kiện.
Cứ như thế đã hình thành nên điều kiện bất bình đẳng, bắt đầu cuộc sống chung giữa hai người, trong nhà có người phụ nữ khiến cho Tần An thấy rằng cuộc sống dường như đã trở nên tốt hơn một chút.
Ba tháng qua, anh đã sống cuộc sống cô đơn, và bây giờ cũng có người sống cùng rồi, mặc dù anh không thích người phụ nữ này, nhưng dù sao cũng tốt hơn phải sống một mình, người phụ nữ này đâu đến nỗi quá xấu!
Thời gian như giọt nước rơi trên miếng bọt biển, trôi qua nhanh như chớp mắtchốc lát đã 2 tháng trôi qua.
Tần An của ngày hôm nay đã khỏe mạnh hơn, hai tháng qua hắn chưa từng dừng tập thể thao, có Tần Hiểu Yến làm việc nhà nên hắn có nhiều thời gian hơn, giơ tay mặc quần áo, há miệng đưa thức ăn vào, sống cuộc sông mà trước đây anh chưa bao giờ tận hưởng.
Điều kiện kinh tế quyết định địa vị của hai vợ chồng trong gia đình, trước đây gia đình Tần An vợ làm chủ.
Công việc nội trợ trong gia đình đều do Tần An làm, đồng nghiệp cười nhạo hắn là đồ sợ vợ chỉ biết sống dựa vào vợ, anh cũng không quan tâm mà chỉ cười.
Hắn cho rằng hắn và Lý Dĩnh đến với nhau vì tình yêu, đã lập gia đình rồi thì lo gì câu nói sợ vợ chỉ biết sống dựa vào vợ nữa đây?
Lý Dĩnh kiếm được nhiều tiền hơn, công việc bán hàng cũng nhiều áp lực hơn so với công việc làm bảo vệ,đương nhiên là mệt hơn rồi, như vậy hắn đảm nhận công việc gia đình là điều hiển nhiên.
Hắn không cho đây là việc đáng xấu hổ, cho đến khi Lý Dĩnh rời bỏ hắn.
Tình yêu khi đối mặt với thực tế, hóa ra không có ý nghĩa gì. Vợ chồng cũng giống như con chim rừng, khi gặp nạn mỗi con bay về một hướng.
Mỗi khi nghĩa đến điều này, trong lòng Tần An cảm thấy rất đau.
Virus T phát tán trong thành phố này đã được 5 tháng rồi, tầng dưới lân cận ngày nào cũng có người ra vào, chắc họ bị mắc kẹt tại các nhà dân, có lẽ vì thức ăn đã hết họ không thể không ra.
Nhưng kết quả cuối cùng của họ đều là chết, có những người bị ăn chỉ còn lại bộ xương, còn số khác thì trở thành xác chết di động, điều này không biết là may hay không may đây.
Hàng ngày Tần An đều ở trên ban công, cầm kính thiên văn quan sát tình hình phía dưới, dường như không có hi vọng được cứu viện, thành phố Hàng Hải phồn vinh trước đây thực sự đã trở thành một thành phố chết.
Mấy ngày gần đây, thực sự không nhìn thấy người nào sống sót, có vẻ như phải chết cũng đã chết gần hết.
Nghĩ đến đây Tần An không thể không nhớ đến Lý Dĩnh, nếu như Lý Dĩnh không chuẩn bị đầy đủ lương thực cho anh, có lẽ bây giờ hắn đã chết rồi phải không?
Trong tay Tần An cầm cái radio, đây là công cụ duy nhất để biết được tình hình bên ngoài.
Bây giờ là 12h trưa, bất radio lên, bài hát kết thúc là một giọng nữ tuyệt vời vang lên.
- Xin chào các bạn thính giả nghe đài, đây là chương trình phát thanh cuối tuần, tôi là Từ Thiên Kiều
- Bây giờ tôi sẽ cung cấp cho các bạn tình hình toàn quốc!
- Virus T bùng phát đã được 5 tháng rồi, cuối tuần cũng đến rồi, chúng tôi đang ở trong trang trại trên núi Vân Đãng, đây là nơi chính phủ xây cho những người còn sống sót tập trung, ở đây chúng tôi đã tập trung được hơn 4000 người may mắn sống sót.
- Đến nay, chúng tôi đã bị mất liên lạc với nhưng nới tập trung khác, tình hình ngày càng xấu đi, lương thực tại các điểm tập trung đã ít đi, trước mắt đối với chúng ta mà nói không phải là xác chết di động mà là lương thực.
- Hàng ngày đội quân bảo hộ ở chỗ chúng tôi vẫn ra ngoài tìm lương thực, mỗi lần đi tìm đều có người bị chết, điều này thật khiến cho người phải phiền muộn.
- Cuộc sống trở nên khó khăn, và thậm chí không nhìn thấy hi vọng.
- Mặc dù vậy, tôi hy vọng rằng những người còn sống sót đừng tư bỏ can đảm để sống tiếp, chúng ta phải sống mới biết được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai!
- Còn một tin xấu tôi muốn nói cho các bạn biết, các nhà nguyên cứu phát hiện, Virus T vẫn đang biến thể, xác chết di động vốn không có nhận thức gì thì nay đã trở nên thông mình hơn, mạnh mẽ hơn rồi!
-......
Giọng nói tuyệt với vẫn vọng ở bên tai, tin tức mà phát thanh viên cung cấp cho đều là tin xấu, điều này làm cho tâm trạng của Tân An trở nên chán nản.
Chương trình phát thanh cuối cùng đã kết thúc sau1 tiếng, Tần An tắt radio, bước xuống cầu thang với tâm trạng nặng nề cáu gắt.
- Tần An
Tiếng gọi của Tần Hiểu Yến vang lên sau lưng.
Tần An quay lại phía sau nhìn Tần Hiểu Yến phát hiện sắc mặt của cô có chút không tự nhiên.
Hai tháng sống chung, vì vậy họ đã thích nghi với sự xuất hiện của nhau, cho nên nhìn biểu hiện của Tần Hiểu Yến, Tần An có chút nghi ngờ, nói:
- Có việc gì?
Giọng nói của Tần Hiểu Yến có chút hơi run, nói;
- Mất nước rồi!
Tần An in lặng, anh biết cuộc sống sẽ trở nên khó khăn hơn.
Im lặng một lúc, anh hỏi:
- Chúng ta còn nhiều thùng nước khoáng không?
Tần Hiểu Yến trả lời
- Còn hơn 100 thùng, chất đống trong phòng ngủ nhỏ, còn có mấy trăm chai đóng chai, nhưng sợ là chỉ dùng được vài tháng, sau này phải làm thế nào?
Đúng thế!Sau này phải làm thế nào?Tần An cau mày lên.
Ngay cả điểm tập trung của chính phủ còn gặp khó khăn nói gì đến một nhân vật nhỏ bé như mình, làm thế nào để sống tiếp những ngày sau đây?
Suy nghĩ một hồi, Tần An đã có đáp án của riêng mình, rời khỏi nhà!
Nếu muốn tiếp tục sống thì phải rời khỏi nhà.
Hiện nay nhà chỉ coi là chỗ tránh nạn, nếu dùng hết lương thực, nhà này giống như nhà tù!
Muốn thoát khỏi xác chết di động này, yếu tố quan trọng nhất chính là có đủ khả năng để giết chết bọn chúng.
Tấn công chính là cách phòng vệ tốt nhất!
Nghĩ đến đây, Tần An ngẩng mặt lên, nhìn Tần Hiểu Yến không nói câu nào, rời khỏi hành lang đi vào phòng khách, sau đó đi vào phòng ngủ nhỏ, Tần Hiểu Yến theo sát phía sau.
Trong phòng ngủ chất đầy thùng nước, một bên là bàn trang điểm một bên là kệ đặt mấy con dao và một thanh kiếm nhật.
Những vật này đều do Lý Dĩnh trước khi bị Virus T phát tác chuẩn bị, khi đó cô có các triệu chứng ban đầu của bệnh chỉ là sốt, khó thở.
Lúc đó thành phố đã loạn lên rồi, xảy ra nhiều vụ trộm cắp, những binh khí này do Lý Dĩnh chuẩn bị cho Tần An phòng khi bọn trộm cắp đến để phòng thân, nhưng không nghĩ rằng nó lại có tác dụng lớn đến như vậy.
Cầm thanh kiếm nhật lên quay trở lại phòng khách, vung lên mấy lần rất trơn tru
Tần An vốn là lính trong quân đội xuất ngũ, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì đi lính sau đó làm bảo vệ, thân thể chắc khỏe.
Năm tháng trở lại đây hắn điều điên cuồng tập luyện, khiến cho thể lực của anh vừa nhanh nhẹn vừa dẻo đã đạt đến trạng thái tốt nhất.
Anh quay lại phòng ngủ của mình,Tần An lấy trong tủ đồng phục ngụy trang khi mặc trong quân đội mặc lên người và đi đôi giày thể thao.
Tần Hiểu Yến nhìn Tần An mặc quần áo chỉnh tề có chút nghi ngờ,hỏi:
- Anh muốn làm gì?
Tần An không để ý đến cô, lấy một túi nhỏ, nhét hết dụng cụ mở khóa vân vân những dụng cụ mà anh cho là hữu dụng đều nhét hết vào túi, sau đó đeo lên lưng, đồng thời cầm thanh kiếm lên.
Tim Tần Hiểu Yến đập nhanh hơn, cô có chút không chắc chắn hỏi:
- Anh muốn đi ra ngoài sao?
Tần An chuẩn bị xong hết rồi mới quay sang nhìn Tần Hiểu Yến, nói:
- Ừ!
Tần Hiểu Yến vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại, cô gần như kêu lên thành tiếng.
Sống cùng Tần An hai tháng, nhưng Tần Hiểu Yến cảm giác như đã quen với người đàn ông này mấy năm rồi, thật là lạ quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook