Bé thú một thân lông trắng trơn láng chợt khe khẽ phóng ra ngoài.

Bề ngoài trông như mèo, còn có đôi tai cứ nhúc nhích nhúc nhích, cái đuôi xù luôn cuốn quanh người, trông xinh đẹp vô cùng.
Lúc nãy bé còn ngồi xổm cạnh cửa nay đã nghiêm chỉnh ngồi chồm hổm ở chỗ này, tự mình khều khều bộ lông rối, làm người ngoài ai nhìn thấy dáng vẻ chán chường ấy, không những không thấy nét kiêu căng mà ngược lại càng thấy đáng yêu thêm.
Ít nhất là hai người nữ trong nhóm dị năng giả cảm thấy tim mình bị chọt trúng mất rồi.

"Mạnh Tuyết, thu hoạch chuyến này của mấy người đấy à? Số hên quá đấy, nhóc con này chắc cũng là động vật biến dị ha." Cô gái tóc ngắn ngồi xổm xuống, vươn tay định xoa xoa bộ lông mềm nhìn như vô hại kia.
Bạch Duẫn Dương hời hợt liếc nhìn cô ta một cái, chẳng để bụng lời nói kỳ quái của cô, bóng trắng chớt lóe lên lao về phía Mạnh Tuyết.
"Tuyết rơi lớn lắm rồi, Lục Dao mày còn rảnh rang ngồi ở đây hóng hớt thì chi bằng đem hàng hóa của tiểu đội mày dời vào kho hàng hết đi, lỡ đông hết thì tụi mày chết chắc." Mạnh Tuyết rất vừa lòng khi thấy Bạch Duẫn Dương quay lại bên người ả.

Vốn còn cố kỵ trong xưởng nhiều người, ả ta định bỏ cục bông này vào lồng, tránh cho nó theo người khác chạy mất.
Giờ thì xem ra tên nhóc này xem mình thành chủ nhân rồi đây.
Mạnh Tuyết ưỡn ngực, trong lời nói mang theo đắc ý nhàn nhạt.

Nhưng khi ánh mắt chuyển tới trên người cô gái tóc ngắn lại mang theo hàm ý chẳng mấy tốt đẹp.
Cô gái tóc ngắn bị Mạnh Tuyết dạy đời cũng mỉm cười chẳng bận tâm.

Bề ngoài mềm yếu ôn nhu của cô có thể làm cho đàn ông thấy thương tiếc, ít ra thì sau khi Mạnh Tuyết nói xong, đa phần dị năng giả ở đây dều lộ ra ý lên án, chẳng tán thành với ả ta.
Người nữ còn lại chẳng chuyển mắt đi mà nhìn Bạch Duẫn Dương trên mặt đất, lạnh lùng mà hỏi: "Thử nghiệm chưa thế? Nếu không phải động vật biến dị, bán cho tôi được không?"
Lục Dao chớp chớp mắt: "Cố Vân chị mua nó làm gì vậy? Không phải động vật biến dị thì khi gặp tang thi cũng chẳng giúp ích được gì, với lại nó còn nhỏ như vậy."
Cố Vân: "Nhỏ thế lại tốt, sẽ không cắn người, đưa cho con tôi làm bạn chơi đùa là được rồi."
Động vật biến dị bị nghịch chết sẽ không có lời.
"Em nhớ lần trước chị lấy ở chỗ em một con cáo bình thường, không phải cho Tiểu Huy à?"
Người phụ nữ này lạnh như băng, trong mắt chỉ có thờ ơ, không mặn không nhạt nói một câu: "Động vật bình thường chưa chơi đã thì đã chết rồi."

Lục Dao không nói nữa, chỉ à một tiếng, lại thêm hứng thú định qua chọc Bạch Duẫn Dương.
Bạch Duẫn Dương ngồi đó nhàn nhã phẩy đuôi một cái, đuôi phủi trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tên Cố Vân kia, còn có vẻ mặt đã quá quen rồi của mọi người, trong mắt hiện lên hàm ý mập mờ nào đó.

Lâm Hoành Vĩ và Văn Bân đều là dị năng giả, cả hai hợp sức lại là có thể mang cái lồng sắt được phủ vải đen ở sau xe tải xuống.

Lúc này, người trong đội bọn họ cũng nhận được tin mà chạy tới, bốn người chia nhau khiêng lồng sắt đi về hướng xưởng thuộc về mình.

Còn có một kẻ tính bắt Bạch Duẫn Dương lại.
Lâm Hoành Vĩ khoát tay: "Con này thì không cần đâu, tụi mày đi về trước đi."
Văn Bân đẩy kính mắt, lấy cái giọng bàn việc hệ trọng ra mà trả lời: " Đội trưởng Cố, quy cũ trong xưởng vốn là năm đội chúng ta cùng nhau quy định, không phải ai cũng có thể làm hỏng quy định đó.

Dù cho nó có phải là động vật biến dị hay không, nếu như muốn, có thể chờ tới ngày khai trương rồi hãy lại đây trả giá (ra giá), ai cũng không ngoại lệ."
Sắc mặt của Cố Văn lạnh hơn, tiểu đội dị năng giả ở sau thấy thế tiến lên hai bước, không khí từ từ đông đặc lại.
Lục Dao thấy thế vội vàng hòa giải: "A Vân đừng nóng mà, còn ba ngày nữa là đến mùng 1 rồi.

Đến lúc khai trương rồi em sẽ cùng chị tới đây ra giá mua nó."
Bạch Duẫn Dương cái tên là nguyên nhân suýt nữa gây ra xung đột vẫn còn ngồi ngó nghiêng quan sát hoàn cảnh xung quanh, đối với mâu thuẫn mỗi lúc một tăng kia chẳng thèm để trong lòng.
Trên thực tế, nhóc chẳng có một tí hảo cảm nào đối với đám người này.
Ba người Mạnh Tuyết thì không nói tới đi, mùi máu tươi trên người họ tanh tới mức nổ mũi.
Còn cái đội ngũ bắt giữ động vật mua bán để kiếm sống này, nếu không phải nhóc cần dò xét tình huống thì đã đấm phát chết luôn cái lũ xấu xa này rồi.
"Được rồi được rồi, vào đi rồi nói tiếp.

Tuyết càng lúc càng lớn, mọi người không có chuyện gì khác thì giúp một tay đem lồng sắt vào đi." Lục Dao hướng mọi người phất tay, dẫn đầu tiến vào xưởng.
Lâm Hoành Vĩ cũng chẳng muốn xảy ra xung đột trong này.


Chỉ còn ba ngày nữa là khai trương rồi, việc bận còn chất thành đống kìa..
Mạnh Tuyết cúi người định ôm lấy cục bông bên chân.

Nhưng Bạch Duẫn Dương chịu hết nổi cái mùi máu tươi trên người ả rồi, đời nào để ả ta ôm, nhanh nhẹn xoay người vắt cả bốn chân lên chạy theo Lâm Hoành Vĩ.
Mạnh Tuyết sửng sốt, vội vàng đuổi theo Bạch Duẫn Dương mà rời đi, chỉ còn một vài dị năng giả ở lại hóng hớt ngơ ngác nhìn nhau.
Bạch Duẫn Dương lạch bạch lạch bạch chạy theo Lâm Hoành Vĩ về phía trước.

Hơn nữa hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cẩn thận quan sát mấy cái lồng còn chưa đem vào kho hàng.

Phần lớn bên trong là những loài phổ biến, mèo con cún con này nọ là nhiều nhất, sau đó là chim chóc hay khỉ vân vân.

Chúng nó nằm rũ rượi trong lồng sắt, co lại thành một cục bông, trên người còn có một vài vết thương nhỏ.

Bạch Duẫn Dương chạy ra xa vẫn còn có thể ngửi được mùi hôi thối trên người chúng.
Đó là mùi máu thịt bị cháy xém trộn lại, dù cho tuyết có to thế nào cũng không lấp đi được.
Những con thú đó có thể dễ dàng phân biệt được đâu là thú nuôi còn đâu là thú hoang.

Bạch Duẫn Dương lúc chạy ngang qua một cái lồng, bên trong là một con sói bị thương ỉu xìu gầm nhẹ lên vài tiếng với nhóc.

Mắt vàng không giấu được đau xót cùng tuyệt vọng.

Nó thậm chỉ còn chẳng buồn để tâm đến miệng vết thương chưa kết vảy, vung vuốt xua xua về phía nhóc, dường như là muốn dọa Bạch Duẫn Dương chạy đi.

Con này rõ ràng là thú hoang rồi.

Bạch Duẫn Dương ngồi xổm bên lồng phe phẩy cái đuổi thầm nghĩ.
Đồng thời nhóc cũng cảm nhận được chút linh khí nhàn nhạt trong lồng, nhìn dáng vẻ ngập tràn bi thương của con sói hoang này, rõ là có trí tuệ mà.
Bạch Duẫn Dương không chớp mắt lấy một cái nhìn thẳng vào sói hoang.
Không lẽ động vật biến dị chính là linh thú đã khai trí sao?
Hèn chi lớn hơn vài phần so với thú thông thường.
Đầu nghiêng qua một bên, nhìn thấy lồng bên cạnh là hai con mèo.

Một là con hổ bự chảng, con còn lại chỉ là một con mèo nhà nhỏ.

Bạch Duẫn Dương nghĩ đến thất thần.
Con sói kia gặp Bạch Duẫn Dương cũng không chạy, giãy dụa đứng lên tiến tới bên cạnh lồng, cúi đầu nức nở như muốn kể gì đấy.
Ngon rồi, nhóc chắc chắn đây là linh thú đã khai trí.
Bạch Duẫn Dương giơ móng vuốt lên, định với vào câu thông với con sói kia.
Mạnh Tuyết chạy đến từ phía sau vội xua nó cách xa một chút, sợ con sói hoang kia hung dữ cắn đứt vuốt của nhóc con, lúc đó bán không được miếng nào đâu.
Động vật khai trí không thể nào gọi là dã thú được nữa.

Với năng lượng ẩn chứa trong cơ thể sói hoang, loại lồng sắt này hẳn phải dễ đập vỡ lắm chứ..
Không lẽ lồng sắt có gì đó kỳ lạ hay sao?
Lúc vào cổng, lời của bảo vệ vẫn còn quẩn quanh bên tai Bạch Duẫn Dương.
"Xem ra thu hoạch không tệ đấy, không thì cũng chẳng phải dùng tới loại lồng này đâu."
Loại lồng này?
Bạch Duẫn Dương híp mắt, đánh giá cái lồng bề ngoài đen đúa tầm thường này, muốn lấy đuôi quất một phát thử xem lồng này có vấn đề gì.
Dị năng giả bước vào kho vừa rồi đi ra, sứng sốt nhìn Bạch Duẫn Dương đang ngồi bệt cạnh lồng sắt.

Qua vài giây mới nhớ tới bản thân mình còn có việc, hợp sức nâng cái lồng giam sói hoang kia đi về hướng kho hàng.
Lúc này Bạch Duẫn Dương ngồi xổm dưới đất mới chú ý tới phía trên kho hàng treo một lá cờ màu trắng.

[thiếu câu này]
Nhóc ta quay đầu đánh giá mấy cái kho khác, phát hiện mỗi cảnh cửa của từng kho hàng đều có một lá cờ.


Chia thành màu đen, trắng, đỏ, xanh lục và hồng nhạt.
Nhớ lại lời của Văn Bân, xem ra trong xưởng này có năm thế lực, mỗi một tiểu đội chiếm lĩnh hai kho hàng.
Một cái giọng như vịt đực cười đùa truyền tới từ phía sau.
Bạch Duẫn Dương nghe Mạnh Tuyết thúc giục bèn đứng dậy, rề rề rà rà lết từng bước theo ả ta, đồng thời quan sát tình huống phía sau.
Một thằng nhóc chừng mười lăm tuổi chạy ra từ kho hàng treo cờ hồng nhạt.

Lúc này nó cầm theo một cây gậy gỗ, theo khe hở trên lồng mà ra sức đâm chọc con khỉ bên trong.

Một lớn một nhỏ, thân là khỉ mẹ đối mặt với việc bị cây gỗ nhọn đâm thọc từ bên ngoài lồng chẳng có gì che chắn, nó chỉ có thể liều mạng bảo vệ cho khỉ con nằm trong lòng mình.

Cây gỗ này đặc biệt chuốt rất nhọn.
Chỉ cần dùng lực một chút là đã chọt ra một lỗ máu trên người con khỉ.

Dị năng giả bên cạnh chỉ chiều chuộng mà dặn thằng nhóc kia đừng có đến gần quá.
Bạch Duẫn Dương đang đi bỗng dừng vuốt giữa không trung.
Mạnh Tuyết chờ không nổi, xoay người lại ôm nhóc đi.
"Méo éo – méo méo – meoo"
Tiếng kêu non nớt lao ra khỏi cổ họng Bạch Duẫn Dương, âm thanh bé bỏng lí rí khiến người ta mềm lòng.
Giữa tiếng bước chân trong xưởng cực kỳ rõ ràng, ít nhất là thằng bé đang sung sướng đùa con khỉ tội nghiệp kia cũng chú ý tới nhóc.
Bạch Duẫn Dương thấy thằng bé hai mắt sáng rực chạy lại đây.

Mặc kệ cho Mạnh Tuyết ôm nhóc, chân trước khoát lên vai ả, dùng ánh mắt xanh biếc to tròn ngây thơ chăm chú nhìn thằng bé kia.
Quá nhiên, thằng bé kia thấy thế liền bỏ mặc con khỉ mà dồn hết sự chú ý vào Bạch Duẫn Dương.

Thấy nó la hét kéo cái người phụ nữ lạnh băng kia tuyên bố muốn mua lại nhóc, Bạch Duẫn Dương mới vừa lòng mà nheo nheo mắt.
Chỉ có cái đuôi vung vẩy ở sau làm người ta đoán không ra được nhóc đang nghĩ gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương