Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
-
Chương 86
Dọc theo đường đi, liên tục giết hai con dị thú cao cấp cùng với năm con dị thú cấp thấp, ba người mới chính thức tiến vào căn cứ tiếp viện ngoại ô Bắc Bình, đây là một trong những căn cứ tiếp viện lớn nhất ở liên minh, tháp nhọn cao ngất, ẩn vào trong tầng mây, bốn phía có tường đá cao mấy chục thước, tường đá này đều là do dị năng giả dùng dị năng xây dựng, cả liên minh chỉ có một cái này.
Cả căn cứ như tự nhiên hình thành, phía trên tường đá có được vây bằng một hàng rào điện, khi nó khởi động có thể khiến người ta phát lạnh. Căn cứ ở vùng ngoại ô, thường xuyên bị tang thi và dị thú đánh lén, cũng may số dị năng giả và thể thuật giả ở trong đó không ít. Thậm chí, căn cứ này cũng là nơi quân đoàn một bí mật dừng chân, cho dù không bằng liên minh nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Dừng lại, thời gian tiến vào căn cứ tiếp viện bị quản chế, người không có phận sự thì không được đi vào!” Thanh âm chất phác ngăn trở xe của nhóm người Diệp Thần, hai tên dị năng giả cầm súng máy trong tay một trái một phải chặn phía trước, ở bên trong chính là một hàng súng máy lớn đặt theo hàng.
Diệp Thần kinh ngạc, cậu nhớ rõ căn cứ tiếp viện ở ngoài khu Bố Cát vô cùng thoải mái, như thế nào căn cứ này lại quản chế nghiêm ngặc như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ với chuyện xảy ra ở liên minh? Diệp Thần quay đầu qua… nhìn Diệp Cẩn. Thân mình Garfield mập mạp ngồi giữa hai chân Diệp Thần, móng vuốt nho nhỏ ôm lấy phần cà rốt còn chưa ăn xong, đầu lưỡi phấn nộn thỉnh thoảng liếm hai cái, mắt mèo đáng yêu vô cùng nhàn nhã. Diệp Cẩn không mở miệng, từ trong tay lấy ra thứ gì đó đưa qua.
“Quân, quân đoàn trưởng…” Nam tử lắp bắp nhìn Diệp Cẩn, vội vàng phất tay, ý bảo những người khác nhường đường, “Thật có lỗi! Quân đoàn trưởng, căn cứ tiếp viện tiến vào thời kỳ quản chế, bất luận là ai đi vào cũng phải kiểm tra, anh xem…” “Không có gì, không cần bận tâm đến tôi, thông tri với căn cứ là tôi đã trở về, bảo bọn Mạc Phong lập tức đến đây gặp tôi.” Diệp Cẩn giơ tay lên, đem xe chạy đến một bên, chờ những người khác đến đây kiểm tra, đồng thời mở miệng hạ mệnh lệnh, “Vâng! Quân đoàn trưởng.” Cúi chào rồi lập tức chấp hành lời của Diệp Cẩn.
Diệp Thần đứng dựa vào trong xe, ánh mắt kín đáo đánh giá bốn phía căn cứ, vô cùng sâm nghiêm và kỷ luật, so với khu Bố Cát thì mạnh hơn nhiều. Nhìn cử chỉ ngôn hành của những người đó thì đều có thể nhận ra họ đều xuất thân từ quân đội. Nhân số của quân đoàn số một là ít nhất so với mấy quân đoàn khác, nhưng lực chiến đấu lại cực mạnh, dị năng giả và thể thuật giả trong quân đoàn đều là tinh anh, người quý chất lượng chứ không phải số lượng a.
Bên này vừa mới kiểm tra xong thì bọn Mạc Phong cũng đã chạy đến nơi: “Đội trưởng, lần này như thế nào lại chậm như vậy?” Hàn Ninh hỏi, tiến lên đánh giá Diệp Thần. Diệp Cẩn nói: “Khu hoang dã rối loạn, ở làng chài Lý gia gặp người theo dõi, đi lạc vào Giang Lăng, sau đó mới thoát ra được. Căn cứ bên này thế nào?” Khi nói chuyện thì liếc nhìn Hàn Ninh, ánh mắt mang theo cảnh cáo, Hàn Ninh từ trước đến nay rất thiếu kiên nhẫn, vẫn luôn hiếu chiến với Diệp Thần, tiểu Thần vẫn trước sau như một mà không chịu thua kém, hai người nói chuyện một hồi nếu không hợp có thể xảy ra chuyện. “Lão Tần tạm thời đã ổn định cục diện hỗn loạn ở Bắc Bình, lấy thế lực của Trương Thiết Long làm đầu, đều dần đầu phục lão Tần, mới làm cho liên minh không lâm vào cục diện xấu hổ.” Mạc Phong dùng mắt ra hiệu với Bác Tạp và Triệu Thị, bảo hai người mang Hàn Ninh đi ra chỗ khác, rồi mới gật đầu chào hỏi với Diệp Thần. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, mấy tháng trước Diệp Thần bất quá cũng chỉ là một dị năng giả mới thức tỉnh, tuy rằng nói dị năng hệ tinh thần là hiếm thấy nhưng chung quy vẫn là dị năng giả cấp thấp, mạt thế nguy hiểm vạn phần, hơi vô ý liền mất mạng. Không có thực lực cường đại, dị năng cho dù hiếm thấy hơn nữa cũng vô dụng, trừ phi là ngày càng mạnh hơn. Thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, vượt qua cánh cứa dị năng giả cấp thấp, tiến vào cánh cửa dị năng giả cao cấp, cho dù là hắn thì cũng không làm được.
“Nghiên cứu virus tiến triển như thế nào?” Đoàn người chậm rãi đi vào trong căn cứ, Diệp Cẩn trực tiếp đi vào trong phòng họp, triệu tập mọi người đến đây, Diệp Thần ngồi ở một bên, Sakiko Suziki cũng được người dẫn đi dàn xếp.
Nghe được lời Diệp Cẩn nói, bọn Mạc Phong đều chấn động, sắc mặt mang theo sát khí vô tận. Diệp Cẩn sửng sốt, trước khi y tiến vào khu hoang dã, nghiên cứu của virus T đã tiến vào bình cảnh cuối cùng, một khi đột phá thì con người có thể thoát khỏi sự tra tấn của virus. Nghiên cứu virus chính là chuyện lớn nhất của liên minh, cho dù là mười ba chủ tịch của liên minh cũng phải lo lắng cho việc này, bất luận là kẻ nào dám ngăn cản chuyện nghiên cứu virus, nếu không đều bị xử nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy biểu tình này của mọi người, Diệp Cẩn sao có thể không hiểu, khẳng định việc nghiên cứu virus đã xảy ra chuyện. Nếu nghiên cứu virus xảy ra chuyện thì có thể được xem như là làm phản giống như Liễu Như Phong, nhiều nhất là vì quyền, vì lợi, nghiên cứu virus cũng được xem là đại sự của nhân loại, cái nào nặng cái nào nhẹ thì đạo lý trong đó ai cũng biết.
“Liễu Như Phong đánh cắp T-H12.” Mạc Phong gian nan nói ra lo lắng lớn nhất trước mắt của liên minh, chuyện Liễu gia làm phản đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng sự tình lại liên quan đến T-H12 thì lại có mối quan hệ đến sự sinh tồn của nhân loại, ba ngày trước, nghiên cứu virus tiến vào giai đoạn thí nghiệm cuối cùng, phòng nghiên cứu một ngày trước đã công bố tin tức, T-H12 thành công phá được virus T, điều ngày có nghĩa là con người có thể đánh bại được trận hạo kiếp này. Ngoài ý muốn là không đến mười mấy giờ thì nghiên cứu đã xảy ra chuyện.
Chờ đám Mạc Phong ở bên này nhận được tin tức thì sự tình đã trở nên không thể phản hồi, T-H12 bị người ta đánh cắp, phòng nghiên cứu bị hỏng, đã chết không ít người, sau đó lấy sự cầm đầu của Liễu Như Phong, trong liên minh có không ít người phản bội.
“Đáng chết!” Diệp Cẩn lạnh lùng, đôi mắt tối đen nháy mắt nhiễm hồng, T-H12 liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, quyết không dung thất, Liễu Như Phong tội không thể tha! Khó trách người nọ khẩn cấp tiến vào thời khắc quyết chiến cuối cùng, chỉ sợ tin tức của T-H12 đã thành công đã bị người tiết lộ, hoặc là người nọ vốn tính sau khi T-H12 thành công thì động thủ… “Vừa nhận được tin tức, Liễu Như Phong đã tung tin, nếu liên minh nguyện ý để hắn cầm đầu thì hắn sẽ cống hiến T-H12 cho nhân loại, nếu không… hắn sẽ lập tức hủy diệt T-H12.” Mạc Phong từ trên bàn lấy ra báo cáo, đặt ở trước mặt Diệp Cẩn, một giờ trước, liên minh đã nhận được thông báo của Liễu Như Phong, cả liên minh đều hỗn loạn.
“Liên minh nói như thế nào?” Diệp Cẩn từ từ nhắm lại hai mắt, nhưng ở trong lòng lại phán tử hình cho Liễu Như Phong, cái gì cũng có thể động nhưng chỉ có T-H12 là không được. Năm đó Đường Ngân bị liên minh xóa tên, là bởi vì hắn đã làm chuyện không nên làm, bằng không lấy thành tựu của hắn ở trên vấn đề sinh hóa, không đến vạn bất đắc dĩ thì liên minh tuyệt sẽ không nguyện ý mất đi nhân tài như vậy.
“Ầm ĩ chứ sao, có không ít phái trung lập muốn duy trì Liễu Như Phong.” Mạc Phong nói. Diệp Thần hỏi: “T-H12 là cái gì?”
“Là thứ có thể phá được virus T, nếu thành công thì con người sẽ không còn lo lắng sự xâm lấn của virus T, không còn sợ tang thi nữa. T-H12 là hi vọng cuối cùng của nhân loại, sự tồn tại của mười ba chủ tịch chính là để cho phòng nghiên cứu có thể thuận lợi tiến hành T-H12.” Diệp Cẩn mở miệng giải thích, sau khi dứt lời thì xoay người nhìn về phía Mạc Phong, lạnh nhạt nói: “Sự tồn tại của mười ba chủ tịch của liên minh chính là để bảo đảm cho T-H12 thuận lợi tiến hành, hiện giờ T-H12 đã mất, thì sự tồn tại của mười ba chủ tịch liên minh đã không còn quan trọng, công bố tin tức quân đoàn một thoát ly liên minh, chính thức tiếp quản tất cả liên minh.”
“Đội trưởng, anh xác định?” Sắc mặt Mạc Phong có chút u buồn nhưng ngữ khí lại biểu lộ vui vẻ. Mấy năm nay mười ba chủ tịch của liên minh vô cùng kiêu ngạo, không ngừng tạo áp lực với quân đoàn một, những người đó đã sớm quên khi mạt thế vừa mới bắt đầu, là ai xông ra phía trước? Đã quên ai mới người chân chính quyết định. “Như thế nào, anh sợ!” Diệp Cẩn lườm Mạc Phong, y biết liên minh luôn chèn ép quân đoàn một, nhưng không đến thời điểm cuối cùng thì y cũng không muốn vì bản thân mà liên lụy đến sự phát triển của liên minh, mới ngầm đồng ý để cho mười ba chủ tịch chèn ép, lại không nghĩ rằng đến cuối cùng, mấy người này thế nhưng lại lòng tham không thấp, thậm chí còn quên luôn cả bổn phận của mình!
“Sao lại thế được, tôi rất là đang hứng phấn ấy chứ.” Mạc Phong cao giọng nói: “Mấy năm nay nếu không có đội trưởng thì tôi đã sớm muốn giáo huấn bọn họ, lúc trước nếu không có quân đoàn một thì liên minh làm sao có thể thành lập, những người đó sớm đã quên quân đoàn một, chỉ lo đến tư lợi bản thân, nếu không có sự hy sinh của quân đoàn một thì bằng với khả năng của bọn họ mà có thể trở thành mười ba chủ tịch sao?
“Vâng.” “Đã hiểu.”
…
Một hồi, cả phòng họp đều náo nhiệt hẳn lên. Diệp Thần im lặng nghe, trong lòng vô cùng chấn động, mỗi khi đọc truyện cậu chỉ coi họ như nhân vật trong truyện, cho đến khi lạc vào thế giới này mới giật mình hiểu ra, đây cũng là một thế giới chân thật, nơi này cũng không phải chỉ có một Hứa Kham, ngoại trừ hắn thì còn có vô số sinh mệnh khác.
Diệp Cẩn, hai mưới chín tuổi, cố gắng sống sót trong mười năm mạt thế, là một người sống rõ ràng. Cũng không phải chỉ là một diễn viên phụ với vài từ ngữ đơn giản, mị lực của y chỉ có tự mình trải qua mới thấu hiểu. Cho dù là Diệp Cẩn, hay là Dung Tuyên, đều là sự tồn tại đặc biệt. Diệp Thần suy nghĩ chậm lại một chút, bất tri bất giác lại ngây ngốc! Dị năng trong cơ thể tự vận chuyển, sau khi thăng lên thành võ giả cao cấp thì dị năng của cậu không ngừng đè ép trong kinh mạch, đem dị năng tinh luyện. Sau đó đem ý thức cùng dị năng không gian kết hợp, hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp thành dị năng kiểu mới, tuy rằng Diệp Thần còn không có dùng loại dị năng này nhưng vẫn vô cùng hoài nghi, loại dị năng này vô cùng đáng sợ, so với dị năng hệ ám mà Diệp Cẩn dùng khi hóa thân thành Dung Tuyên thì cũng không kém không ít.
Theo sự vận chuyển của dị năng trong cơ thể Diệp Thần, ý thức cùng không gian từng chút tiết ra ngoài, dần dần vật trong phòng họp bắt đầu trôi nỗi, lúc đầu cũng không có bao nhiêu người chú ý; nhưng sau khi đại đa số vật bắt đầu bay trên không thì mọi người ngừng tranh luận, nhìn về ngọn nguồn là Diệp Thần, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
“Tất cả đều rời phòng họp, nhanh!” Diệp Cẩn vội vàng lên tiếng, lên tiếng để cảnh tỉnh mọi người, gió nổi lên cuồn cuộn để mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng họp, cả văn phòng nhanh chóng không còn ai. Mọi người ở đây đều là dị năng giả và thể thuật giả, đương nhiên có cảm giác hơi thở trong không khí mang theo uy áp, cảm giác như chỉ thoáng đụng vào thì sẽ biến thành tro bụi.
“Đội trưởng, đây là có chuyện gì?” Triệu Thị hiếu kỳ nói. Tất cả mọi người đều lui về sau hai trăm thước, nhìn Diệp Thần ở trong phòng họp xa xa, một vòng dao động năng lượng không ngừng truyền ra, nếu có cái gì muốn đến gần Diệp Thần thì nháy mắt sẽ bị dị năng quanh thân Diệp Thần tiêu diệt, trực tiếp hóa thành tro bụi, phiêu tán trong không khí. Đây là dị năng gì? Nhìn thấy thứ chưa từng thấy nên ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Cẩn, bọn họ cũng được xem như là tâm phúc của Diệp Cẩn, cũng biết mấy chuyện của Diệp Cẩn, sau khi biến thành Dung Tuyên, xuất hiện dị năng hệ ám, cùng tình hình trước mắt của Diệp Thần không khác nhau lắm.
Diệp Cẩn lắc đầu, nói: “Không phải dị năng hệ ám, hình như là một loại dị năng kết hợp hoàn toàn mới, so với dị năng hệ ám thì càng có lực sát thương hơn, cũng mạnh hơn.” Y cứ lo trong căn cứ sẽ có người bài xích Diệp Thần, hiện giờ xem ra y đã lo lắng nhiều rồi, chỉ với chiêu thức này thì trong căn cứ sẽ không có người dám kiếm tiểu Thần tìm tra.
Cả căn cứ như tự nhiên hình thành, phía trên tường đá có được vây bằng một hàng rào điện, khi nó khởi động có thể khiến người ta phát lạnh. Căn cứ ở vùng ngoại ô, thường xuyên bị tang thi và dị thú đánh lén, cũng may số dị năng giả và thể thuật giả ở trong đó không ít. Thậm chí, căn cứ này cũng là nơi quân đoàn một bí mật dừng chân, cho dù không bằng liên minh nhưng cũng không kém bao nhiêu.
“Dừng lại, thời gian tiến vào căn cứ tiếp viện bị quản chế, người không có phận sự thì không được đi vào!” Thanh âm chất phác ngăn trở xe của nhóm người Diệp Thần, hai tên dị năng giả cầm súng máy trong tay một trái một phải chặn phía trước, ở bên trong chính là một hàng súng máy lớn đặt theo hàng.
Diệp Thần kinh ngạc, cậu nhớ rõ căn cứ tiếp viện ở ngoài khu Bố Cát vô cùng thoải mái, như thế nào căn cứ này lại quản chế nghiêm ngặc như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ với chuyện xảy ra ở liên minh? Diệp Thần quay đầu qua… nhìn Diệp Cẩn. Thân mình Garfield mập mạp ngồi giữa hai chân Diệp Thần, móng vuốt nho nhỏ ôm lấy phần cà rốt còn chưa ăn xong, đầu lưỡi phấn nộn thỉnh thoảng liếm hai cái, mắt mèo đáng yêu vô cùng nhàn nhã. Diệp Cẩn không mở miệng, từ trong tay lấy ra thứ gì đó đưa qua.
“Quân, quân đoàn trưởng…” Nam tử lắp bắp nhìn Diệp Cẩn, vội vàng phất tay, ý bảo những người khác nhường đường, “Thật có lỗi! Quân đoàn trưởng, căn cứ tiếp viện tiến vào thời kỳ quản chế, bất luận là ai đi vào cũng phải kiểm tra, anh xem…” “Không có gì, không cần bận tâm đến tôi, thông tri với căn cứ là tôi đã trở về, bảo bọn Mạc Phong lập tức đến đây gặp tôi.” Diệp Cẩn giơ tay lên, đem xe chạy đến một bên, chờ những người khác đến đây kiểm tra, đồng thời mở miệng hạ mệnh lệnh, “Vâng! Quân đoàn trưởng.” Cúi chào rồi lập tức chấp hành lời của Diệp Cẩn.
Diệp Thần đứng dựa vào trong xe, ánh mắt kín đáo đánh giá bốn phía căn cứ, vô cùng sâm nghiêm và kỷ luật, so với khu Bố Cát thì mạnh hơn nhiều. Nhìn cử chỉ ngôn hành của những người đó thì đều có thể nhận ra họ đều xuất thân từ quân đội. Nhân số của quân đoàn số một là ít nhất so với mấy quân đoàn khác, nhưng lực chiến đấu lại cực mạnh, dị năng giả và thể thuật giả trong quân đoàn đều là tinh anh, người quý chất lượng chứ không phải số lượng a.
Bên này vừa mới kiểm tra xong thì bọn Mạc Phong cũng đã chạy đến nơi: “Đội trưởng, lần này như thế nào lại chậm như vậy?” Hàn Ninh hỏi, tiến lên đánh giá Diệp Thần. Diệp Cẩn nói: “Khu hoang dã rối loạn, ở làng chài Lý gia gặp người theo dõi, đi lạc vào Giang Lăng, sau đó mới thoát ra được. Căn cứ bên này thế nào?” Khi nói chuyện thì liếc nhìn Hàn Ninh, ánh mắt mang theo cảnh cáo, Hàn Ninh từ trước đến nay rất thiếu kiên nhẫn, vẫn luôn hiếu chiến với Diệp Thần, tiểu Thần vẫn trước sau như một mà không chịu thua kém, hai người nói chuyện một hồi nếu không hợp có thể xảy ra chuyện. “Lão Tần tạm thời đã ổn định cục diện hỗn loạn ở Bắc Bình, lấy thế lực của Trương Thiết Long làm đầu, đều dần đầu phục lão Tần, mới làm cho liên minh không lâm vào cục diện xấu hổ.” Mạc Phong dùng mắt ra hiệu với Bác Tạp và Triệu Thị, bảo hai người mang Hàn Ninh đi ra chỗ khác, rồi mới gật đầu chào hỏi với Diệp Thần. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, mấy tháng trước Diệp Thần bất quá cũng chỉ là một dị năng giả mới thức tỉnh, tuy rằng nói dị năng hệ tinh thần là hiếm thấy nhưng chung quy vẫn là dị năng giả cấp thấp, mạt thế nguy hiểm vạn phần, hơi vô ý liền mất mạng. Không có thực lực cường đại, dị năng cho dù hiếm thấy hơn nữa cũng vô dụng, trừ phi là ngày càng mạnh hơn. Thời gian ngắn ngủn không đến hai tháng, vượt qua cánh cứa dị năng giả cấp thấp, tiến vào cánh cửa dị năng giả cao cấp, cho dù là hắn thì cũng không làm được.
“Nghiên cứu virus tiến triển như thế nào?” Đoàn người chậm rãi đi vào trong căn cứ, Diệp Cẩn trực tiếp đi vào trong phòng họp, triệu tập mọi người đến đây, Diệp Thần ngồi ở một bên, Sakiko Suziki cũng được người dẫn đi dàn xếp.
Nghe được lời Diệp Cẩn nói, bọn Mạc Phong đều chấn động, sắc mặt mang theo sát khí vô tận. Diệp Cẩn sửng sốt, trước khi y tiến vào khu hoang dã, nghiên cứu của virus T đã tiến vào bình cảnh cuối cùng, một khi đột phá thì con người có thể thoát khỏi sự tra tấn của virus. Nghiên cứu virus chính là chuyện lớn nhất của liên minh, cho dù là mười ba chủ tịch của liên minh cũng phải lo lắng cho việc này, bất luận là kẻ nào dám ngăn cản chuyện nghiên cứu virus, nếu không đều bị xử nặng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy biểu tình này của mọi người, Diệp Cẩn sao có thể không hiểu, khẳng định việc nghiên cứu virus đã xảy ra chuyện. Nếu nghiên cứu virus xảy ra chuyện thì có thể được xem như là làm phản giống như Liễu Như Phong, nhiều nhất là vì quyền, vì lợi, nghiên cứu virus cũng được xem là đại sự của nhân loại, cái nào nặng cái nào nhẹ thì đạo lý trong đó ai cũng biết.
“Liễu Như Phong đánh cắp T-H12.” Mạc Phong gian nan nói ra lo lắng lớn nhất trước mắt của liên minh, chuyện Liễu gia làm phản đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng sự tình lại liên quan đến T-H12 thì lại có mối quan hệ đến sự sinh tồn của nhân loại, ba ngày trước, nghiên cứu virus tiến vào giai đoạn thí nghiệm cuối cùng, phòng nghiên cứu một ngày trước đã công bố tin tức, T-H12 thành công phá được virus T, điều ngày có nghĩa là con người có thể đánh bại được trận hạo kiếp này. Ngoài ý muốn là không đến mười mấy giờ thì nghiên cứu đã xảy ra chuyện.
Chờ đám Mạc Phong ở bên này nhận được tin tức thì sự tình đã trở nên không thể phản hồi, T-H12 bị người ta đánh cắp, phòng nghiên cứu bị hỏng, đã chết không ít người, sau đó lấy sự cầm đầu của Liễu Như Phong, trong liên minh có không ít người phản bội.
“Đáng chết!” Diệp Cẩn lạnh lùng, đôi mắt tối đen nháy mắt nhiễm hồng, T-H12 liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, quyết không dung thất, Liễu Như Phong tội không thể tha! Khó trách người nọ khẩn cấp tiến vào thời khắc quyết chiến cuối cùng, chỉ sợ tin tức của T-H12 đã thành công đã bị người tiết lộ, hoặc là người nọ vốn tính sau khi T-H12 thành công thì động thủ… “Vừa nhận được tin tức, Liễu Như Phong đã tung tin, nếu liên minh nguyện ý để hắn cầm đầu thì hắn sẽ cống hiến T-H12 cho nhân loại, nếu không… hắn sẽ lập tức hủy diệt T-H12.” Mạc Phong từ trên bàn lấy ra báo cáo, đặt ở trước mặt Diệp Cẩn, một giờ trước, liên minh đã nhận được thông báo của Liễu Như Phong, cả liên minh đều hỗn loạn.
“Liên minh nói như thế nào?” Diệp Cẩn từ từ nhắm lại hai mắt, nhưng ở trong lòng lại phán tử hình cho Liễu Như Phong, cái gì cũng có thể động nhưng chỉ có T-H12 là không được. Năm đó Đường Ngân bị liên minh xóa tên, là bởi vì hắn đã làm chuyện không nên làm, bằng không lấy thành tựu của hắn ở trên vấn đề sinh hóa, không đến vạn bất đắc dĩ thì liên minh tuyệt sẽ không nguyện ý mất đi nhân tài như vậy.
“Ầm ĩ chứ sao, có không ít phái trung lập muốn duy trì Liễu Như Phong.” Mạc Phong nói. Diệp Thần hỏi: “T-H12 là cái gì?”
“Là thứ có thể phá được virus T, nếu thành công thì con người sẽ không còn lo lắng sự xâm lấn của virus T, không còn sợ tang thi nữa. T-H12 là hi vọng cuối cùng của nhân loại, sự tồn tại của mười ba chủ tịch chính là để cho phòng nghiên cứu có thể thuận lợi tiến hành T-H12.” Diệp Cẩn mở miệng giải thích, sau khi dứt lời thì xoay người nhìn về phía Mạc Phong, lạnh nhạt nói: “Sự tồn tại của mười ba chủ tịch của liên minh chính là để bảo đảm cho T-H12 thuận lợi tiến hành, hiện giờ T-H12 đã mất, thì sự tồn tại của mười ba chủ tịch liên minh đã không còn quan trọng, công bố tin tức quân đoàn một thoát ly liên minh, chính thức tiếp quản tất cả liên minh.”
“Đội trưởng, anh xác định?” Sắc mặt Mạc Phong có chút u buồn nhưng ngữ khí lại biểu lộ vui vẻ. Mấy năm nay mười ba chủ tịch của liên minh vô cùng kiêu ngạo, không ngừng tạo áp lực với quân đoàn một, những người đó đã sớm quên khi mạt thế vừa mới bắt đầu, là ai xông ra phía trước? Đã quên ai mới người chân chính quyết định. “Như thế nào, anh sợ!” Diệp Cẩn lườm Mạc Phong, y biết liên minh luôn chèn ép quân đoàn một, nhưng không đến thời điểm cuối cùng thì y cũng không muốn vì bản thân mà liên lụy đến sự phát triển của liên minh, mới ngầm đồng ý để cho mười ba chủ tịch chèn ép, lại không nghĩ rằng đến cuối cùng, mấy người này thế nhưng lại lòng tham không thấp, thậm chí còn quên luôn cả bổn phận của mình!
“Sao lại thế được, tôi rất là đang hứng phấn ấy chứ.” Mạc Phong cao giọng nói: “Mấy năm nay nếu không có đội trưởng thì tôi đã sớm muốn giáo huấn bọn họ, lúc trước nếu không có quân đoàn một thì liên minh làm sao có thể thành lập, những người đó sớm đã quên quân đoàn một, chỉ lo đến tư lợi bản thân, nếu không có sự hy sinh của quân đoàn một thì bằng với khả năng của bọn họ mà có thể trở thành mười ba chủ tịch sao?
“Vâng.” “Đã hiểu.”
…
Một hồi, cả phòng họp đều náo nhiệt hẳn lên. Diệp Thần im lặng nghe, trong lòng vô cùng chấn động, mỗi khi đọc truyện cậu chỉ coi họ như nhân vật trong truyện, cho đến khi lạc vào thế giới này mới giật mình hiểu ra, đây cũng là một thế giới chân thật, nơi này cũng không phải chỉ có một Hứa Kham, ngoại trừ hắn thì còn có vô số sinh mệnh khác.
Diệp Cẩn, hai mưới chín tuổi, cố gắng sống sót trong mười năm mạt thế, là một người sống rõ ràng. Cũng không phải chỉ là một diễn viên phụ với vài từ ngữ đơn giản, mị lực của y chỉ có tự mình trải qua mới thấu hiểu. Cho dù là Diệp Cẩn, hay là Dung Tuyên, đều là sự tồn tại đặc biệt. Diệp Thần suy nghĩ chậm lại một chút, bất tri bất giác lại ngây ngốc! Dị năng trong cơ thể tự vận chuyển, sau khi thăng lên thành võ giả cao cấp thì dị năng của cậu không ngừng đè ép trong kinh mạch, đem dị năng tinh luyện. Sau đó đem ý thức cùng dị năng không gian kết hợp, hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp thành dị năng kiểu mới, tuy rằng Diệp Thần còn không có dùng loại dị năng này nhưng vẫn vô cùng hoài nghi, loại dị năng này vô cùng đáng sợ, so với dị năng hệ ám mà Diệp Cẩn dùng khi hóa thân thành Dung Tuyên thì cũng không kém không ít.
Theo sự vận chuyển của dị năng trong cơ thể Diệp Thần, ý thức cùng không gian từng chút tiết ra ngoài, dần dần vật trong phòng họp bắt đầu trôi nỗi, lúc đầu cũng không có bao nhiêu người chú ý; nhưng sau khi đại đa số vật bắt đầu bay trên không thì mọi người ngừng tranh luận, nhìn về ngọn nguồn là Diệp Thần, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
“Tất cả đều rời phòng họp, nhanh!” Diệp Cẩn vội vàng lên tiếng, lên tiếng để cảnh tỉnh mọi người, gió nổi lên cuồn cuộn để mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng họp, cả văn phòng nhanh chóng không còn ai. Mọi người ở đây đều là dị năng giả và thể thuật giả, đương nhiên có cảm giác hơi thở trong không khí mang theo uy áp, cảm giác như chỉ thoáng đụng vào thì sẽ biến thành tro bụi.
“Đội trưởng, đây là có chuyện gì?” Triệu Thị hiếu kỳ nói. Tất cả mọi người đều lui về sau hai trăm thước, nhìn Diệp Thần ở trong phòng họp xa xa, một vòng dao động năng lượng không ngừng truyền ra, nếu có cái gì muốn đến gần Diệp Thần thì nháy mắt sẽ bị dị năng quanh thân Diệp Thần tiêu diệt, trực tiếp hóa thành tro bụi, phiêu tán trong không khí. Đây là dị năng gì? Nhìn thấy thứ chưa từng thấy nên ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Cẩn, bọn họ cũng được xem như là tâm phúc của Diệp Cẩn, cũng biết mấy chuyện của Diệp Cẩn, sau khi biến thành Dung Tuyên, xuất hiện dị năng hệ ám, cùng tình hình trước mắt của Diệp Thần không khác nhau lắm.
Diệp Cẩn lắc đầu, nói: “Không phải dị năng hệ ám, hình như là một loại dị năng kết hợp hoàn toàn mới, so với dị năng hệ ám thì càng có lực sát thương hơn, cũng mạnh hơn.” Y cứ lo trong căn cứ sẽ có người bài xích Diệp Thần, hiện giờ xem ra y đã lo lắng nhiều rồi, chỉ với chiêu thức này thì trong căn cứ sẽ không có người dám kiếm tiểu Thần tìm tra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook