Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
-
Chương 61
Tang thi vây quanh các mặt đường của làng chài Lý gia, gần làng chài là cửa biển, trước mạt thế đều có hàng ngàn người ra vào nơi này, làng chài Lý gia không tính là lớn nhưng cũng không phải nhỏ, có điều đại đa số đều là người trung niên, người trẻ tuổi phần lớn đều vào thành phố lớn mưu sinh, chỉ còn những người trung niên, người già và trẻ nhỏ ở lại.
Virus T bùng nổ, có thể tưởng tượng được nơi này đã xảy ra chuyện gì!
Tang thi lúc này không bằng so với hồi mạt thế bắt đầu, lúc mới mạt thế, bọn tang thi hành động chậm chạp, tứ chi cứng ngắc. Tang thi hiện nay, mặc dù vẫn hành động chậm chạp nhưng tứ chi lại vô cùng linh hoạt. Nếu tiến hóa thành tang thi cao cấp, hành động trở nên nhanh hơn, chúng nó có tốc độ không hề kém so với dị năng giả bình thường.
Một khi tang thi đột phá cực hạn, thức tỉnh một phần trí nhớ thuộc về nhân loại, sẽ tiến hóa thành chủng loại biến dị. Đương nhiên, cực hạn này không phải dễ dàng đột phá như vậy! Có một số tang thi có dù đã trở thành tang thi cao cấp cũng không có cách thức tỉnh trí nhớ của mình, mãi mãi chỉ dừng lại ở trong thể xác hư thối.
Đàn tang thi có hơn trăm con, phần lớn đều là người già và trung niên, trong đó còn có một số đứa nhỏ. Trong đàn tang thi, có con quần áo tả tơi, có con tứ chi cứng ngắc, cũng có con linh hoạt. Khóe miệng dính vết máu đỏ tươi, chứng tỏ cách đây không lâu chúng nó đã được hưởng thụ một bữa thịnh yến; có con đang kéo lê thân mình, níu giữ lại các nội tạng của thân thể, những nội tạng xơ cứng đó hiện ra màu đỏ sậm quỷ dị, có lẽ nó cũng không phải là nội tạng đâu; có con đang rít gào một cách hưng phấn, dùng thân mình linh hoạt lách vào đàn tang thi.
Đáng người Diệp Thần ở xa xa nhìn làng chài Lý gia, hoàn toàn im lặng, đàn tang thi hưng phấn như vậy, rất không thích hợp. Trong làng chài Lý gia có thứ gì làm chúng nó phát cuồng như thế?
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ!
Nhìn thấy có tang thi đang loạng choạng bước đi, chạy về hướng đám người Diệp Thần đang ẩn núp, bọn họ nhanh chóng phản ứng lại.
Cầm đầu là một đứa trẻ, nửa khuôn mặt đã bị lột mất lớp da, lộ ra các mô liên kết đỏ sậm, khóe miệng dữ tợn nhếch lên, trên mặt Tư Tu Ngạn lộ ra một chút dị sắc.
“Như thế nào? Cảm thấy lương tâm áy náy, không đành lòng?” Diệp Thần liếc Tư Tu Ngạn, khóe mắt lãnh đạm, lạnh lùng nói: “Mạt thế đã trôi qua mười năm, anh vẫn nghĩ nó là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi? Anh không giết nó, nó sẽ ăn anh, chúng nó không biết suy nghĩ, không có cảm giác…Trong mười năm mạt thế, tôi nghĩ cái gọi là lương tâm đã sớm biến mất! Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tôi chỉ có một câu, không muốn chết, thì phải mạnh mẽ một chút, tuyệt tình một chút.”
Nói xong, giơ súng sinh hóa lên, chỉa thẳng vào đứa nhỏ. Đem tinh thần lực bao phủ lên súng sinh hóa, sau khi thức tỉnh dị năng không gian ở đáy núi lửa chết, cảm nhận của cậu đối với tinh thần lực bản thân ngày càng nhạy bén hơn, thao túng dị năng tang thi cũng có thể thu phát thành thạo hơn.
Ánh mắt ảm đạm, lộ ra vài phần tàn nhẫn.
Không mạnh mẽ một chút, không dứt khoát một chút, thì không có cách nào sống sót tại thế giới này, sự xuất hiện của cậu đã cải biến vận mệnh rất nhiều người, nhưng, Hứa Kham một ngày không chết, tương lai không thể biết trước được.
Đồng tình?
Thương hại?
Hết thảy đều là trò cười, liên minh phong khởi vân dung, trình độ nguy hiểm còn hơn cả lúc mạt thế mới bắt đầu.
Ở trong này, người ngoại trừ phải tranh đấu cùng với tang thi và dị thú, còn phải lúc nào cũng đề phòng đồng bạn sau lưng.
Thật bi ai!
Giơ súng, bắn chết đứa nhỏ tang thi có ý định đến gần bọn họ, dưới sự thao túng của tinh thần lực, giống như là giao long gặp nước, bắn đâu trúng đó; không gì cản nổi, cho dù có linh hoạt mấy thì cũng bị bắn chết.
Nghe xong lời Diệp Thần nói, thân mình Tư Tu Ngạn cứng đờ, sau đó khôi phục.
Lăn lộn ở mạt thế mười năm, Tư Tu Ngạn cũng không ngốc, sắc mặt tuy còn chút khó coi nhưng cũng không còn do dự hay chần chờ như lúc nãy, bất quá chỉ là bị bộ dáng khiếp sợ của đứa nhỏ kia khiến cho bản thân thương cảm, sau khi bị Diệp Thần đánh thức, tự nhiên cũng hiểu rõ.
Muốn sống, phải tiến về phía trước.
Thấy Diệp Thần ra tay, Diệp Cẩn cũng phòng bị hẳn lên, một khi tiếng súng vang lên thì có nghĩa là hành tung của bọn họ bị lộ ở trước mặt đàn tang thi, chúng nó sẽ nhanh chóng tụ về hướng này. Sakiko Suziki cùng Tư Tu Ngạn trái phải phối hợp, Tống Tiểu Ngọc nghe lời của Tư Tu Ngạn, an phận đứng bên cạnh.
Hiện tại, năng lượng bên trong của Tống Tiểu Ngọc chưa ổn định, sẽ liên tục chuyển đối hình thái giữa người và rắn. Dưới tình huống này anh không nên động thủ. Ra tay sẽ tiêu hao phần lớn thể năng, Tư Tu Ngạn và Diệp Thần lo lắng nếu tiêu hao thể năng quá độ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì thế, liền có tình cảnh như trên!
Dưới sự tấn công của mọi người, tang thi từ làng chài Lý gia đi đến đã nhanh chóng bị tiêu diệt hơn một nửa, nhưng cũng khiến cho những con tang thi khác nghe tiếng chạy đến. Đường xi măng vốn bằng phẳng nhưng lâu ngày không sửa chữa mà trở nên gồ ghề, giờ phút này có không ít tang thi đang đi đến. Thấy vậy, Diệp Thần nhíu mày, nếu còn như thế thì đối với bọn họ vô cùng bất lợi…
“Nhanh chóng giải quyết, sau đó rút lui, tôi lo lắng nếu còn tiếp tục sẽ dẫn đến càng nhiều tang thi.” Diệp Thần lạnh lùng nói, ghét bỏ súng sinh hóa quá chậm, sát thương quá nhỏ, đơn giản thu lại súng sinh hóa, trực tiếp sử dụng võ thuật, chiêu thức tàn nhẫn, nhanh chóng đoạt mệnh. Nhìn thấy thân thủ thành thạo quả quyết của Diệp Thần, lưng Tư Tu Ngạn nhất thời phát lạnh, sau đó đem tầm mắt dừng lại trên người Diệp Cẩn, chỉ thấy y như đang đi dạo sân sau nhà mình, động tác vô cùng bình thản, mỗi một cái nhấc tay đều tước đi tính mạng của tang thi, tử thần đến rồi! Không biết vì sao, trong lòng Tư Tu Ngạn bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ này, sau đó nuốt nuốt nước bọt, rồi sờ cổ chính mình.
Nhưng hắn cũng không do dự, xuống tay ác hơn!
Một lát sau, bọn họ đã tạm thời giết hết tang thi trước mặt, sau khi giải quyết vấn đề khó khăn nhất, họ nhanh chóng thay đổi trận địa, trốn vào một nhà dân cách làng chài Lý gia không xa.
“Tu ngạn, là anh sao?” Đột nhiên, một tiếng nói từ bên trong nhà dân truyền ra.
Ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng lao về hướng Tư Tu Ngạn, “Tu Ngạn, anh không sao chứ! Em ở Bắc Bình nhận được tin nói anh ở huyện An Bình đã xảy ra chuyện!” Lý Lộ nói xong, hai tay không kiêng nể gì sờ soạng trên người Tư Tu Ngạn.
“Cút! Ngạn là cụa tha…” Ánh mắt màu xanh lục của Tống Tiểu Ngọc thâm trầm, hất cái tay ở trên người Tư Tu Ngạn ra, lực đạo rất lớn, trực tiếp quăng Lý Lộ ra ngoài. (Chi: anh Tống Tiểu Ngọc là nói ngọng nha…)
Cũng may người đàn ông bên cạnh Lý Lộ phản ứng nhanh, đúng lúc chụp được cô, nếu không, với lực độ của Tống Tiểu Ngọc, nếu bị ngã xuống không chết thì cũng tàn phế.
“A…” Lý Lộ ăn đau, hét lớn lên.
Nghe tiếng kêu của Lý Lộ, Diệp Thần nhíu mi, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô, đồ không biết sống chết, chẳng lẽ không biết thét lớn như vậy thì sẽ đưa đến càng nhiều tang thi sao?
“Câm miệng!” Diệp Thần quát một tiếng, đôi mắt lạnh như băng đảo qua Tư Tu Ngạn, nói: “Cô ta là ai? Còn không mau bảo ả câm miệng, chẳng lẽ còn ngại chết chưa đủ nhanh?” Hiển nhiên, tang thi bên ngoài đã có con cảm nhận được khác thường ở nơi này, có mấy con đang tang tốc đi về phía họ.
Tư Tu Ngạn ngẩn ra, sau một lát mới hồi phục, nói: “Lý Lộ, con gái cưng của Lý tướng quân ở Bắc Bình.” Trong khoảng thời gian ngắn ở chung, hắn biết rõ Diệp Thần là người lạnh lùng, cũng không phải người dễ ở chung. Nếu không có Tống Tiểu Ngọc chống đỡ, nói không chừng cậu đã sớm bỏ rơi mình.
Tính tình Lý Lộ kiêu căng, vô cùng không thức thời. Ở Bắc Bình, uy doanh của Lý tướng quân vô cùng lớn, Tư Tu Ngạn còn phải nhường cô ba phần, nhưng giờ phút này đang ở khu hoang dã, Diệp Thần tự nhiên sẽ không cho cô sắc mặc dễ nhìn.
Địa vị của Lý tướng quân trong liên minh không thấp, là một nhân vật nắm thực quyền. Tư gia hi vọng có thể kết giao cùng ông, Lý Lộ không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.
“Tu Ngạn, tên này là ai, dựa vào cái gì bắt em câm miệng? Còn có quái vật bên cạnh anh là thứ gì? Cũng dám làm em bị thương, em muốn mạng nó…” Lý Lộ kiêu căng nói, vừa rồi Tống Tiểu Ngọc ra tay không hề nhẹ, làm cô có chút choáng váng, vừa khôi phục liền phát bệnh tiểu thư, ra lệnh với Chu Huy Quân ở phía sau: “Đi, đem quái vật cùng tên này giết cho tôi, đỡ làm bẩn mắt của bổn tiểu thư.”
Thanh âm của Lý Lộ không phải là nhỏ, mọi người ở trong này đều nghe rõ ràng, ai cũng dại ra, lúc sau, trên mặt Diệp Thần hiện ra nụ cười trào phúng. Như cười như không liếc nhìn Lý Lộ, hiển nhiên Chu Huy Quân sau lưng cô không phải tên ngốc, những người này dám đi lại trong khu hoang dã, tự nhiên cũng có mặt mũi, Lý Lộ không phân tốt xấu đã đắc tội, không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết.Ở đây cũng không phải là Bắc Bình, bọn họ sẽ không bận tâm đến mặt mũi của Lý tướng quân.
Sắc mặt Chu Huy Quân thay đổi liên tục, chậm chạp không ra tay.
Lý Lộ tức giận đến xanh mặt, đưa tay đánh vào Chu Huy Quân, lạnh giọng hét to: “Chu Huy Quân, anh bị điếc có phải không? Không nghe bổn tiểu thư nói gì sao? Tôi nói giết con quái vật và đám người này cho tôi…”
Diệp Thần trêu tức, khoanh tay dựa vào Diệp Cẩn, khuôn mặt tuấn mỹ như cười như không.
Lời của Lý Lộ vừa nói xong, sắc mặt Tư Tu Ngạn liền thay đổi, lạnh lùng nói: “Lý Lộ, câm miệng!” Sau đó quay người nhìn về phía Diệp Thần, nói: “Thật có lỗi, Lý Lộ tính tình ngang tàng, nếu có chỗ nào đắc tội với cậu, mong cậu nể mặt tôi mà đừng so đó. Chu Huy Quân, còn thất thần cái gì, mang Lý Lộ đi đến phòng khác, tôi sẽ qua sau.
Dứt lời, lạnh lùng nhìn Lý Lộ một cái. Cô choáng váng, Tư Tu Ngạn chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy để nhìn cô, Tư Tu Ngạn lạnh như băng này cô không hề quen biết, ngây ngốc mặc kệ Chu Huy Quân kéo vào trong phòng, những người khác cũng đi theo sát. Những người đó không phải là kẻ không có đầu óc như Lý Lộ, tự nhiên cảm giác được không khí vô cùng căng thẳng.
Cảm giác được hai người này rất mạnh!
Diệp Thần thản nhiên nhìn Tư Tu Ngạn, chờ hắn giải thích.
Trong nguyên văn sau chỉ nói Hứa Kham nhận thức Tư Tu Ngạn, sau đó bước vào quân đội liên minh thì ngừng lại, điều này cũng có nghĩa những việc phát sinh bây giờ đều không ai biết. Này cũng là lý do vì sao Diệp Thần lúc này lúc nọ.
“Địa vị của Lý tướng quân ở trong liên minh quân đội không thấp, cũng là người nắm thực quyền, Tư gia hi vọng có thể cùng Lý tướng quân giao hảo.” Tư Tu Ngạn lên tiếng giải thích: “Lý Lộ có chút kiêu căng, nhưng không phải phải là người xấu, mọi người nếu muốn tham gia vào quân đội liên minh thì Lý tướng quân là một chỗ đột phá tốt.”
Tư Tu Ngạn thản nhiên, nói thẳng ra lợi ích của mối quan hệ. Nói trắng ra, nếu không phải hi vọng mượn thế lực của Lý tướng quân, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lý Lộ. Nhưng trước đó, hắn hi vọng nhóm người Diệp Thần có thể phối hợp cùng hắn.
“Anh thấy thế nào?” Diệp Thần nhìn về phía Diệp Cẩn, y có điều gạt cậu, điều này cậu vô cùng rõ ràng. Người của quân đội liên minh sớm hay muộn cũng phải gặp, hiện tại chỉ là chuẩn bị trước một chút.
“Trước giữ lại, bên trong quân đội liên minh không yên bình, Lý tướng quân là một đối tượng hợp tác không tồi.” Diệp Cẩn nói thẳng, thấy biểu tình Diệp Cẩn hung tàn ngoan lệ, Tư Tu Ngạn bất giác cứng đờ, vẻ mặt không rõ nhìn hai người Diệp Thần. Nếu nói trước đó hắn hoài nghi thân phận của Diệp Cẩn có phải như hắn phỏng đoán trước đó không, hiện tại nghe được lời nói của Diệp Cẩn, hắn vô cùng khẳng định.
Đợi sau khi Tư Tu Ngạn rời đi, Diệp Thần đứng ở cửa sổ nhà dân, nhìn về phía làng chài Lý gia, âm thanh chiến đấu phát ra liên tục không dứt. Bất quá trơ mắt không phải là thời cơ tốt để tiến vào làng chài Lý gia, Diệp Thần nghĩ, nếu lúc này có Hạ Lưu ở đây, nói không chừng cậu có thể lợi dụng máy tính để giám thị mọi chuyện phát sinh trong làng chài Lý gia, đáng tiếc, sau sự kiện ở huyện An Bình, không biết hắn cùng Đường Bưu còn sống hay chết.
“Đang lo lắng cái gì?” Diệp Cẩn tiến lên, ôm Diệp Thần, nghe mùi máu thản nhiên trên người Diệp Thần, khuôn mặt tuấn lãng bất giác trở nên si mê, y đã đem tin tức hải cảng bị phá hủy báo cho lão già, chuyện kế tiếp không có liên quan đến y, chỉ cần đợi thời cơ.
“Hứa Kham.” Diệp Thần nói ra hai chữ.
“Hứa Kham? Vì sao lại nghĩ đến, hắn chỉ là một thành viên của tổ chức Địa Ngục, bản thân cũng không có chỗ nào đặt biệt đúng không?” Diệp Cẩn kinh ngạc nói, anh đã nghĩ là Diệp Thần đang lo lắng chuyện của Fujino Uemura, lại không nghĩ rằng Diệp Thần không hề lo về chuyện này, ngược lại lo lắng về tên Hứa Kham đã bị mất một cánh tay, điều này làm cho y cảm thấy kỳ quái, Diệp Thần để ý Hứa Kham đã vượt qua ngoài dự đoán, điều này với y mà nói cũng không phải chuyện tốt.
“Đừng nghĩ nhiều.” Cảm nhận được tay của Diệp Cẩn đang ôm hông mình trở nên căng cứng, Diệp Thần bất giác cười khẽ, không thể không nói Diệp Cẩn lúc ghen tị thật đáng yêu, nói: “Hứa Kham không đơn giản giống như anh nghĩ, có thể ẩn núp ở khu Bố Cát mấy năm cũng không bị thế lực nào phát hiện, hắn không đơn giản như bề ngoài đâu, nếu không thì không thể sống sót đến hiện tại.”
“Có ý gì?” Diệp Cẩn nói.
Diệp Thần nói: “Đừng xem thường Hứa Kham, trực giác của em nói cho em biết, Hứa Kham nguy hiểm hơn những người khác nhiều lắm.” Diệp Thần bình tĩnh mở miệng, chuyện xuyên qua và sống lại, tự nhiên không thể nói cho Diệp Cẩn, nhưng nhắc nhở bóng gió vẫn có thể, cậu không muốn trong lúc cậu cố gắng thay đổi, Diệp Cẩn vẫn bị Hứa Kham tổn thương như trong nguyên tác.
Trong nguyên văn, cũng ngắn gọn nhắc đến Diệp Cẩn vì bảo vệ Hứa Kham mà bỏ mạng, tuy rằng cũng nhắc đến Dung Tuyên gần như bị chặt đứt một tay, nhưng không chết…
Tuy hai người hoàn toàn khác nhau, xuất hiện ở nơi khác nhau, nhưng chuyện này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Cậu không muốn Diệp Cẩn chết, cũng không muốn Dung Tuyên chết, còn đường này đi ngược lại với Hứa Kham, nội dung chuyện không thể chống lại, nhưng có thể tránh đi. Có thể từ một khắc cậu đến đây, rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng cậu vẫn như trước không dám lấy tính mạng của Diệp Cẩn ra đánh cược.
Chỉ có thể tận khả năng ngăn chặn hành động của Hứa Kham.
Hứa Kham có thể chết, nhưng sau khi hắn chết thì sao, chuyện này Diệp Thần không thể nắm rõ ràng, mạnh mẽ hơn nữa, hiện tại bản thân vẫn còn quá yếu.
“Tiểu Thần, có phải có chuyện giấu anh không?” Diệp Cẩn đau lòng nói. Sự cứng cỏi trong giọng nói của Diệp Thần làm cho Diệp Thần run rẩy, một năm sau khi y rời đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
“Không có.” Diệp Thần lắc đầu, giống như Diệp Cẩn có chuyện giấu cậu, chuyện bản thân sống lại là một điều cấm kỵ, nói: “Nhóm tang thi đang tán loạn, báo cho đám người Tư Tu Ngạn cẩn thận.”
Đột nhiên ngẩng đầu liền thấy đám tang thi đang hét chói tai, từ làng chài Lý gia chạy trốn khắp nơi, Diệp Thần nhanh chóng cảnh giác.
Làng chài Lý gia xảy ra chuyện gì, vì sao đám tang thi lại quyết định chạy trốn? So sánh với trí tuệ của biến dị, nhóm tang thi có xu hướng hành động theo bản năng hơn, có thể khiến chúng nó quyết định buông tha khát vọng đối với máu thịt mà lựa chọn chạy trốn…
Chuyện này nhất định có gì đó kỳ lạ!
“Phát sinh chuyện gì?” Tư Tu Ngạn chạy đến hỏi.
“Làng chài Lý gia đã xảy ra chuyện!” Diệp Thần bĩu môi, ý bảo Tư Tu Ngạn nhìn về phía ngã tư đường ở làng chài Lý gia, đám tang thi đang gào thét chạy tán loạn.
“Này…như thế nào có thể?” Tư Tu Ngạn choáng váng, không biết làm sao nhìn Diệp Thần.
Một bàn tay Lý Lộ cầm chặt tay Tư Tu Ngạn, ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Thần, khi dừng ở trên người Diệp Cẩn, hiện lên một tia mê luyến, không thể phủ nhận hình dáng của Diệp Cẩn tuấn lãng vô cùng, thập phần mê người!
“Tu Ngạn, y là ai vậy?” Lý Lộ nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó chỉ về phía Diệp Cẩn hỏi. Đối với cô mà nói, Diệp Cẩn còn hấp dẫn hơn đám tang thi kia.
Tư Tu Ngạn lạnh lùng nhìn Lý Lộ, ỷ vào địa vị của Lý tướng quân ở Bắc Bình, số lượng đàn ông cô kết giao vô cùng nhiều, nhưng hiện giờ đang ở mạt thế, mọi người cũng không còn xem trọng đạo đức nữa.
“Chu Huy Quân, bảo vệ Lý Lộ.” Tư Tu Ngạn lạnh lùng nói, rút ra cánh tay đang bị cô ôm chặt, xúc cảm mềm mại nơi đó làm cho Tư Tu Ngạn muốn ói. Hắn tuy rằng không để ý đến việc cô kết giao lung tung nhưng không có cách nào chịu được mình là một trong số đó, nể mặt cùng Lý Lộ chỉ vì thế lực Lý tướng quân sau lưng, điểm này Tư gia cũng cam chịu. Cũng không có cưỡng cầu Tư Tu Ngạn nhất định phải làm cái gì, chỉ nói hắn nhượng Lý Lộ vài phần thôi.
Theo như nhu cầu mà thôi!
“Vâng!” Chu Huy Quân giữ chặt Lý Lộ, kéo cô ra. Khuôn mặt giấu ở trong bóng đêm, khiến cho người khác không nhìn thấy rõ sắc mặt lúc này của hắn, nhưng cũng không cần nhìn, đều biết sắc mặt lúc này nhất định vô cùng đem. Còn nhiều người khác đi theo Lý Lộ đều là biểu tình hờ hững, hiển nhiên loại chuyện này, cô làm không ít, bọn họ đại đa số đều thấy nhưng không thể trách!
“Tư Tu Ngạn, anh có ý gì?” Lý Lộ giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Chu Huy Quân, la hét: “Tư Tu Ngạn, chẳng lẽ Tư gia không muốn cùng ba ba tôi hợp tác nữa sao? Dám có lệ với tôi, y tên gì? Tôi muốn y đêm nay phải có mặt trên giường của tôi!”
Lý Lộ không kiêng nể gì nói, ánh mắt dừng lại trên thân thể cường tráng của Diệp Cẩn, ánh mắt tràn đầy dục vọng thèm muốn, rõ ràng vô cùng. Loại chuyện này Lý Lộ làm không ít, chỉ cần là người đàn ông cô xem trọng thì nhất định phải có được, nếu không được thì liền hủy diệt, cô chiếm không được thì người khác cũng đừng hòng.
Ba! “Tôi bảo cô im miệng, không nghe thấy sao?” Tư Tu Ngạn lạnh lùng nói, chỉ mới nể mặt một chút, thì đã lên mặt! Nhìn về Chu Huy Quân nói: “Đừng để tôi nghe thấy cô ta nói thêm một lời nào nữa, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Vừa rồi thời gian quá ngắn, chưa kịp hỏi Lý Lộ vì sao lại xuất hiện ở làng chài Lý gia, nhưng nghe được lời này của cô, không cần nghĩ hắn cũng có được câu trả lời.
Ngu ngốc tự cho mình là đúng! Thực nghĩ là có sự bảo vệ của Lý tướng quân, liền không để ý cái gì nữa? Nói về điểm này, hắn thật ra vô cùng thưởng thức Trương Như Anh của Trương gia Giang Nam hơn, so với Trương Như Anh, Lý Lộ kém hơn cả con phố…
Virus T bùng nổ, có thể tưởng tượng được nơi này đã xảy ra chuyện gì!
Tang thi lúc này không bằng so với hồi mạt thế bắt đầu, lúc mới mạt thế, bọn tang thi hành động chậm chạp, tứ chi cứng ngắc. Tang thi hiện nay, mặc dù vẫn hành động chậm chạp nhưng tứ chi lại vô cùng linh hoạt. Nếu tiến hóa thành tang thi cao cấp, hành động trở nên nhanh hơn, chúng nó có tốc độ không hề kém so với dị năng giả bình thường.
Một khi tang thi đột phá cực hạn, thức tỉnh một phần trí nhớ thuộc về nhân loại, sẽ tiến hóa thành chủng loại biến dị. Đương nhiên, cực hạn này không phải dễ dàng đột phá như vậy! Có một số tang thi có dù đã trở thành tang thi cao cấp cũng không có cách thức tỉnh trí nhớ của mình, mãi mãi chỉ dừng lại ở trong thể xác hư thối.
Đàn tang thi có hơn trăm con, phần lớn đều là người già và trung niên, trong đó còn có một số đứa nhỏ. Trong đàn tang thi, có con quần áo tả tơi, có con tứ chi cứng ngắc, cũng có con linh hoạt. Khóe miệng dính vết máu đỏ tươi, chứng tỏ cách đây không lâu chúng nó đã được hưởng thụ một bữa thịnh yến; có con đang kéo lê thân mình, níu giữ lại các nội tạng của thân thể, những nội tạng xơ cứng đó hiện ra màu đỏ sậm quỷ dị, có lẽ nó cũng không phải là nội tạng đâu; có con đang rít gào một cách hưng phấn, dùng thân mình linh hoạt lách vào đàn tang thi.
Đáng người Diệp Thần ở xa xa nhìn làng chài Lý gia, hoàn toàn im lặng, đàn tang thi hưng phấn như vậy, rất không thích hợp. Trong làng chài Lý gia có thứ gì làm chúng nó phát cuồng như thế?
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ!
Nhìn thấy có tang thi đang loạng choạng bước đi, chạy về hướng đám người Diệp Thần đang ẩn núp, bọn họ nhanh chóng phản ứng lại.
Cầm đầu là một đứa trẻ, nửa khuôn mặt đã bị lột mất lớp da, lộ ra các mô liên kết đỏ sậm, khóe miệng dữ tợn nhếch lên, trên mặt Tư Tu Ngạn lộ ra một chút dị sắc.
“Như thế nào? Cảm thấy lương tâm áy náy, không đành lòng?” Diệp Thần liếc Tư Tu Ngạn, khóe mắt lãnh đạm, lạnh lùng nói: “Mạt thế đã trôi qua mười năm, anh vẫn nghĩ nó là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi? Anh không giết nó, nó sẽ ăn anh, chúng nó không biết suy nghĩ, không có cảm giác…Trong mười năm mạt thế, tôi nghĩ cái gọi là lương tâm đã sớm biến mất! Mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tôi chỉ có một câu, không muốn chết, thì phải mạnh mẽ một chút, tuyệt tình một chút.”
Nói xong, giơ súng sinh hóa lên, chỉa thẳng vào đứa nhỏ. Đem tinh thần lực bao phủ lên súng sinh hóa, sau khi thức tỉnh dị năng không gian ở đáy núi lửa chết, cảm nhận của cậu đối với tinh thần lực bản thân ngày càng nhạy bén hơn, thao túng dị năng tang thi cũng có thể thu phát thành thạo hơn.
Ánh mắt ảm đạm, lộ ra vài phần tàn nhẫn.
Không mạnh mẽ một chút, không dứt khoát một chút, thì không có cách nào sống sót tại thế giới này, sự xuất hiện của cậu đã cải biến vận mệnh rất nhiều người, nhưng, Hứa Kham một ngày không chết, tương lai không thể biết trước được.
Đồng tình?
Thương hại?
Hết thảy đều là trò cười, liên minh phong khởi vân dung, trình độ nguy hiểm còn hơn cả lúc mạt thế mới bắt đầu.
Ở trong này, người ngoại trừ phải tranh đấu cùng với tang thi và dị thú, còn phải lúc nào cũng đề phòng đồng bạn sau lưng.
Thật bi ai!
Giơ súng, bắn chết đứa nhỏ tang thi có ý định đến gần bọn họ, dưới sự thao túng của tinh thần lực, giống như là giao long gặp nước, bắn đâu trúng đó; không gì cản nổi, cho dù có linh hoạt mấy thì cũng bị bắn chết.
Nghe xong lời Diệp Thần nói, thân mình Tư Tu Ngạn cứng đờ, sau đó khôi phục.
Lăn lộn ở mạt thế mười năm, Tư Tu Ngạn cũng không ngốc, sắc mặt tuy còn chút khó coi nhưng cũng không còn do dự hay chần chờ như lúc nãy, bất quá chỉ là bị bộ dáng khiếp sợ của đứa nhỏ kia khiến cho bản thân thương cảm, sau khi bị Diệp Thần đánh thức, tự nhiên cũng hiểu rõ.
Muốn sống, phải tiến về phía trước.
Thấy Diệp Thần ra tay, Diệp Cẩn cũng phòng bị hẳn lên, một khi tiếng súng vang lên thì có nghĩa là hành tung của bọn họ bị lộ ở trước mặt đàn tang thi, chúng nó sẽ nhanh chóng tụ về hướng này. Sakiko Suziki cùng Tư Tu Ngạn trái phải phối hợp, Tống Tiểu Ngọc nghe lời của Tư Tu Ngạn, an phận đứng bên cạnh.
Hiện tại, năng lượng bên trong của Tống Tiểu Ngọc chưa ổn định, sẽ liên tục chuyển đối hình thái giữa người và rắn. Dưới tình huống này anh không nên động thủ. Ra tay sẽ tiêu hao phần lớn thể năng, Tư Tu Ngạn và Diệp Thần lo lắng nếu tiêu hao thể năng quá độ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vì thế, liền có tình cảnh như trên!
Dưới sự tấn công của mọi người, tang thi từ làng chài Lý gia đi đến đã nhanh chóng bị tiêu diệt hơn một nửa, nhưng cũng khiến cho những con tang thi khác nghe tiếng chạy đến. Đường xi măng vốn bằng phẳng nhưng lâu ngày không sửa chữa mà trở nên gồ ghề, giờ phút này có không ít tang thi đang đi đến. Thấy vậy, Diệp Thần nhíu mày, nếu còn như thế thì đối với bọn họ vô cùng bất lợi…
“Nhanh chóng giải quyết, sau đó rút lui, tôi lo lắng nếu còn tiếp tục sẽ dẫn đến càng nhiều tang thi.” Diệp Thần lạnh lùng nói, ghét bỏ súng sinh hóa quá chậm, sát thương quá nhỏ, đơn giản thu lại súng sinh hóa, trực tiếp sử dụng võ thuật, chiêu thức tàn nhẫn, nhanh chóng đoạt mệnh. Nhìn thấy thân thủ thành thạo quả quyết của Diệp Thần, lưng Tư Tu Ngạn nhất thời phát lạnh, sau đó đem tầm mắt dừng lại trên người Diệp Cẩn, chỉ thấy y như đang đi dạo sân sau nhà mình, động tác vô cùng bình thản, mỗi một cái nhấc tay đều tước đi tính mạng của tang thi, tử thần đến rồi! Không biết vì sao, trong lòng Tư Tu Ngạn bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ này, sau đó nuốt nuốt nước bọt, rồi sờ cổ chính mình.
Nhưng hắn cũng không do dự, xuống tay ác hơn!
Một lát sau, bọn họ đã tạm thời giết hết tang thi trước mặt, sau khi giải quyết vấn đề khó khăn nhất, họ nhanh chóng thay đổi trận địa, trốn vào một nhà dân cách làng chài Lý gia không xa.
“Tu ngạn, là anh sao?” Đột nhiên, một tiếng nói từ bên trong nhà dân truyền ra.
Ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng lao về hướng Tư Tu Ngạn, “Tu Ngạn, anh không sao chứ! Em ở Bắc Bình nhận được tin nói anh ở huyện An Bình đã xảy ra chuyện!” Lý Lộ nói xong, hai tay không kiêng nể gì sờ soạng trên người Tư Tu Ngạn.
“Cút! Ngạn là cụa tha…” Ánh mắt màu xanh lục của Tống Tiểu Ngọc thâm trầm, hất cái tay ở trên người Tư Tu Ngạn ra, lực đạo rất lớn, trực tiếp quăng Lý Lộ ra ngoài. (Chi: anh Tống Tiểu Ngọc là nói ngọng nha…)
Cũng may người đàn ông bên cạnh Lý Lộ phản ứng nhanh, đúng lúc chụp được cô, nếu không, với lực độ của Tống Tiểu Ngọc, nếu bị ngã xuống không chết thì cũng tàn phế.
“A…” Lý Lộ ăn đau, hét lớn lên.
Nghe tiếng kêu của Lý Lộ, Diệp Thần nhíu mi, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô, đồ không biết sống chết, chẳng lẽ không biết thét lớn như vậy thì sẽ đưa đến càng nhiều tang thi sao?
“Câm miệng!” Diệp Thần quát một tiếng, đôi mắt lạnh như băng đảo qua Tư Tu Ngạn, nói: “Cô ta là ai? Còn không mau bảo ả câm miệng, chẳng lẽ còn ngại chết chưa đủ nhanh?” Hiển nhiên, tang thi bên ngoài đã có con cảm nhận được khác thường ở nơi này, có mấy con đang tang tốc đi về phía họ.
Tư Tu Ngạn ngẩn ra, sau một lát mới hồi phục, nói: “Lý Lộ, con gái cưng của Lý tướng quân ở Bắc Bình.” Trong khoảng thời gian ngắn ở chung, hắn biết rõ Diệp Thần là người lạnh lùng, cũng không phải người dễ ở chung. Nếu không có Tống Tiểu Ngọc chống đỡ, nói không chừng cậu đã sớm bỏ rơi mình.
Tính tình Lý Lộ kiêu căng, vô cùng không thức thời. Ở Bắc Bình, uy doanh của Lý tướng quân vô cùng lớn, Tư Tu Ngạn còn phải nhường cô ba phần, nhưng giờ phút này đang ở khu hoang dã, Diệp Thần tự nhiên sẽ không cho cô sắc mặc dễ nhìn.
Địa vị của Lý tướng quân trong liên minh không thấp, là một nhân vật nắm thực quyền. Tư gia hi vọng có thể kết giao cùng ông, Lý Lộ không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.
“Tu Ngạn, tên này là ai, dựa vào cái gì bắt em câm miệng? Còn có quái vật bên cạnh anh là thứ gì? Cũng dám làm em bị thương, em muốn mạng nó…” Lý Lộ kiêu căng nói, vừa rồi Tống Tiểu Ngọc ra tay không hề nhẹ, làm cô có chút choáng váng, vừa khôi phục liền phát bệnh tiểu thư, ra lệnh với Chu Huy Quân ở phía sau: “Đi, đem quái vật cùng tên này giết cho tôi, đỡ làm bẩn mắt của bổn tiểu thư.”
Thanh âm của Lý Lộ không phải là nhỏ, mọi người ở trong này đều nghe rõ ràng, ai cũng dại ra, lúc sau, trên mặt Diệp Thần hiện ra nụ cười trào phúng. Như cười như không liếc nhìn Lý Lộ, hiển nhiên Chu Huy Quân sau lưng cô không phải tên ngốc, những người này dám đi lại trong khu hoang dã, tự nhiên cũng có mặt mũi, Lý Lộ không phân tốt xấu đã đắc tội, không thể nghi ngờ là đang tìm đường chết.Ở đây cũng không phải là Bắc Bình, bọn họ sẽ không bận tâm đến mặt mũi của Lý tướng quân.
Sắc mặt Chu Huy Quân thay đổi liên tục, chậm chạp không ra tay.
Lý Lộ tức giận đến xanh mặt, đưa tay đánh vào Chu Huy Quân, lạnh giọng hét to: “Chu Huy Quân, anh bị điếc có phải không? Không nghe bổn tiểu thư nói gì sao? Tôi nói giết con quái vật và đám người này cho tôi…”
Diệp Thần trêu tức, khoanh tay dựa vào Diệp Cẩn, khuôn mặt tuấn mỹ như cười như không.
Lời của Lý Lộ vừa nói xong, sắc mặt Tư Tu Ngạn liền thay đổi, lạnh lùng nói: “Lý Lộ, câm miệng!” Sau đó quay người nhìn về phía Diệp Thần, nói: “Thật có lỗi, Lý Lộ tính tình ngang tàng, nếu có chỗ nào đắc tội với cậu, mong cậu nể mặt tôi mà đừng so đó. Chu Huy Quân, còn thất thần cái gì, mang Lý Lộ đi đến phòng khác, tôi sẽ qua sau.
Dứt lời, lạnh lùng nhìn Lý Lộ một cái. Cô choáng váng, Tư Tu Ngạn chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy để nhìn cô, Tư Tu Ngạn lạnh như băng này cô không hề quen biết, ngây ngốc mặc kệ Chu Huy Quân kéo vào trong phòng, những người khác cũng đi theo sát. Những người đó không phải là kẻ không có đầu óc như Lý Lộ, tự nhiên cảm giác được không khí vô cùng căng thẳng.
Cảm giác được hai người này rất mạnh!
Diệp Thần thản nhiên nhìn Tư Tu Ngạn, chờ hắn giải thích.
Trong nguyên văn sau chỉ nói Hứa Kham nhận thức Tư Tu Ngạn, sau đó bước vào quân đội liên minh thì ngừng lại, điều này cũng có nghĩa những việc phát sinh bây giờ đều không ai biết. Này cũng là lý do vì sao Diệp Thần lúc này lúc nọ.
“Địa vị của Lý tướng quân ở trong liên minh quân đội không thấp, cũng là người nắm thực quyền, Tư gia hi vọng có thể cùng Lý tướng quân giao hảo.” Tư Tu Ngạn lên tiếng giải thích: “Lý Lộ có chút kiêu căng, nhưng không phải phải là người xấu, mọi người nếu muốn tham gia vào quân đội liên minh thì Lý tướng quân là một chỗ đột phá tốt.”
Tư Tu Ngạn thản nhiên, nói thẳng ra lợi ích của mối quan hệ. Nói trắng ra, nếu không phải hi vọng mượn thế lực của Lý tướng quân, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lý Lộ. Nhưng trước đó, hắn hi vọng nhóm người Diệp Thần có thể phối hợp cùng hắn.
“Anh thấy thế nào?” Diệp Thần nhìn về phía Diệp Cẩn, y có điều gạt cậu, điều này cậu vô cùng rõ ràng. Người của quân đội liên minh sớm hay muộn cũng phải gặp, hiện tại chỉ là chuẩn bị trước một chút.
“Trước giữ lại, bên trong quân đội liên minh không yên bình, Lý tướng quân là một đối tượng hợp tác không tồi.” Diệp Cẩn nói thẳng, thấy biểu tình Diệp Cẩn hung tàn ngoan lệ, Tư Tu Ngạn bất giác cứng đờ, vẻ mặt không rõ nhìn hai người Diệp Thần. Nếu nói trước đó hắn hoài nghi thân phận của Diệp Cẩn có phải như hắn phỏng đoán trước đó không, hiện tại nghe được lời nói của Diệp Cẩn, hắn vô cùng khẳng định.
Đợi sau khi Tư Tu Ngạn rời đi, Diệp Thần đứng ở cửa sổ nhà dân, nhìn về phía làng chài Lý gia, âm thanh chiến đấu phát ra liên tục không dứt. Bất quá trơ mắt không phải là thời cơ tốt để tiến vào làng chài Lý gia, Diệp Thần nghĩ, nếu lúc này có Hạ Lưu ở đây, nói không chừng cậu có thể lợi dụng máy tính để giám thị mọi chuyện phát sinh trong làng chài Lý gia, đáng tiếc, sau sự kiện ở huyện An Bình, không biết hắn cùng Đường Bưu còn sống hay chết.
“Đang lo lắng cái gì?” Diệp Cẩn tiến lên, ôm Diệp Thần, nghe mùi máu thản nhiên trên người Diệp Thần, khuôn mặt tuấn lãng bất giác trở nên si mê, y đã đem tin tức hải cảng bị phá hủy báo cho lão già, chuyện kế tiếp không có liên quan đến y, chỉ cần đợi thời cơ.
“Hứa Kham.” Diệp Thần nói ra hai chữ.
“Hứa Kham? Vì sao lại nghĩ đến, hắn chỉ là một thành viên của tổ chức Địa Ngục, bản thân cũng không có chỗ nào đặt biệt đúng không?” Diệp Cẩn kinh ngạc nói, anh đã nghĩ là Diệp Thần đang lo lắng chuyện của Fujino Uemura, lại không nghĩ rằng Diệp Thần không hề lo về chuyện này, ngược lại lo lắng về tên Hứa Kham đã bị mất một cánh tay, điều này làm cho y cảm thấy kỳ quái, Diệp Thần để ý Hứa Kham đã vượt qua ngoài dự đoán, điều này với y mà nói cũng không phải chuyện tốt.
“Đừng nghĩ nhiều.” Cảm nhận được tay của Diệp Cẩn đang ôm hông mình trở nên căng cứng, Diệp Thần bất giác cười khẽ, không thể không nói Diệp Cẩn lúc ghen tị thật đáng yêu, nói: “Hứa Kham không đơn giản giống như anh nghĩ, có thể ẩn núp ở khu Bố Cát mấy năm cũng không bị thế lực nào phát hiện, hắn không đơn giản như bề ngoài đâu, nếu không thì không thể sống sót đến hiện tại.”
“Có ý gì?” Diệp Cẩn nói.
Diệp Thần nói: “Đừng xem thường Hứa Kham, trực giác của em nói cho em biết, Hứa Kham nguy hiểm hơn những người khác nhiều lắm.” Diệp Thần bình tĩnh mở miệng, chuyện xuyên qua và sống lại, tự nhiên không thể nói cho Diệp Cẩn, nhưng nhắc nhở bóng gió vẫn có thể, cậu không muốn trong lúc cậu cố gắng thay đổi, Diệp Cẩn vẫn bị Hứa Kham tổn thương như trong nguyên tác.
Trong nguyên văn, cũng ngắn gọn nhắc đến Diệp Cẩn vì bảo vệ Hứa Kham mà bỏ mạng, tuy rằng cũng nhắc đến Dung Tuyên gần như bị chặt đứt một tay, nhưng không chết…
Tuy hai người hoàn toàn khác nhau, xuất hiện ở nơi khác nhau, nhưng chuyện này cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
Cậu không muốn Diệp Cẩn chết, cũng không muốn Dung Tuyên chết, còn đường này đi ngược lại với Hứa Kham, nội dung chuyện không thể chống lại, nhưng có thể tránh đi. Có thể từ một khắc cậu đến đây, rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng cậu vẫn như trước không dám lấy tính mạng của Diệp Cẩn ra đánh cược.
Chỉ có thể tận khả năng ngăn chặn hành động của Hứa Kham.
Hứa Kham có thể chết, nhưng sau khi hắn chết thì sao, chuyện này Diệp Thần không thể nắm rõ ràng, mạnh mẽ hơn nữa, hiện tại bản thân vẫn còn quá yếu.
“Tiểu Thần, có phải có chuyện giấu anh không?” Diệp Cẩn đau lòng nói. Sự cứng cỏi trong giọng nói của Diệp Thần làm cho Diệp Thần run rẩy, một năm sau khi y rời đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
“Không có.” Diệp Thần lắc đầu, giống như Diệp Cẩn có chuyện giấu cậu, chuyện bản thân sống lại là một điều cấm kỵ, nói: “Nhóm tang thi đang tán loạn, báo cho đám người Tư Tu Ngạn cẩn thận.”
Đột nhiên ngẩng đầu liền thấy đám tang thi đang hét chói tai, từ làng chài Lý gia chạy trốn khắp nơi, Diệp Thần nhanh chóng cảnh giác.
Làng chài Lý gia xảy ra chuyện gì, vì sao đám tang thi lại quyết định chạy trốn? So sánh với trí tuệ của biến dị, nhóm tang thi có xu hướng hành động theo bản năng hơn, có thể khiến chúng nó quyết định buông tha khát vọng đối với máu thịt mà lựa chọn chạy trốn…
Chuyện này nhất định có gì đó kỳ lạ!
“Phát sinh chuyện gì?” Tư Tu Ngạn chạy đến hỏi.
“Làng chài Lý gia đã xảy ra chuyện!” Diệp Thần bĩu môi, ý bảo Tư Tu Ngạn nhìn về phía ngã tư đường ở làng chài Lý gia, đám tang thi đang gào thét chạy tán loạn.
“Này…như thế nào có thể?” Tư Tu Ngạn choáng váng, không biết làm sao nhìn Diệp Thần.
Một bàn tay Lý Lộ cầm chặt tay Tư Tu Ngạn, ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Thần, khi dừng ở trên người Diệp Cẩn, hiện lên một tia mê luyến, không thể phủ nhận hình dáng của Diệp Cẩn tuấn lãng vô cùng, thập phần mê người!
“Tu Ngạn, y là ai vậy?” Lý Lộ nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó chỉ về phía Diệp Cẩn hỏi. Đối với cô mà nói, Diệp Cẩn còn hấp dẫn hơn đám tang thi kia.
Tư Tu Ngạn lạnh lùng nhìn Lý Lộ, ỷ vào địa vị của Lý tướng quân ở Bắc Bình, số lượng đàn ông cô kết giao vô cùng nhiều, nhưng hiện giờ đang ở mạt thế, mọi người cũng không còn xem trọng đạo đức nữa.
“Chu Huy Quân, bảo vệ Lý Lộ.” Tư Tu Ngạn lạnh lùng nói, rút ra cánh tay đang bị cô ôm chặt, xúc cảm mềm mại nơi đó làm cho Tư Tu Ngạn muốn ói. Hắn tuy rằng không để ý đến việc cô kết giao lung tung nhưng không có cách nào chịu được mình là một trong số đó, nể mặt cùng Lý Lộ chỉ vì thế lực Lý tướng quân sau lưng, điểm này Tư gia cũng cam chịu. Cũng không có cưỡng cầu Tư Tu Ngạn nhất định phải làm cái gì, chỉ nói hắn nhượng Lý Lộ vài phần thôi.
Theo như nhu cầu mà thôi!
“Vâng!” Chu Huy Quân giữ chặt Lý Lộ, kéo cô ra. Khuôn mặt giấu ở trong bóng đêm, khiến cho người khác không nhìn thấy rõ sắc mặt lúc này của hắn, nhưng cũng không cần nhìn, đều biết sắc mặt lúc này nhất định vô cùng đem. Còn nhiều người khác đi theo Lý Lộ đều là biểu tình hờ hững, hiển nhiên loại chuyện này, cô làm không ít, bọn họ đại đa số đều thấy nhưng không thể trách!
“Tư Tu Ngạn, anh có ý gì?” Lý Lộ giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Chu Huy Quân, la hét: “Tư Tu Ngạn, chẳng lẽ Tư gia không muốn cùng ba ba tôi hợp tác nữa sao? Dám có lệ với tôi, y tên gì? Tôi muốn y đêm nay phải có mặt trên giường của tôi!”
Lý Lộ không kiêng nể gì nói, ánh mắt dừng lại trên thân thể cường tráng của Diệp Cẩn, ánh mắt tràn đầy dục vọng thèm muốn, rõ ràng vô cùng. Loại chuyện này Lý Lộ làm không ít, chỉ cần là người đàn ông cô xem trọng thì nhất định phải có được, nếu không được thì liền hủy diệt, cô chiếm không được thì người khác cũng đừng hòng.
Ba! “Tôi bảo cô im miệng, không nghe thấy sao?” Tư Tu Ngạn lạnh lùng nói, chỉ mới nể mặt một chút, thì đã lên mặt! Nhìn về Chu Huy Quân nói: “Đừng để tôi nghe thấy cô ta nói thêm một lời nào nữa, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Vừa rồi thời gian quá ngắn, chưa kịp hỏi Lý Lộ vì sao lại xuất hiện ở làng chài Lý gia, nhưng nghe được lời này của cô, không cần nghĩ hắn cũng có được câu trả lời.
Ngu ngốc tự cho mình là đúng! Thực nghĩ là có sự bảo vệ của Lý tướng quân, liền không để ý cái gì nữa? Nói về điểm này, hắn thật ra vô cùng thưởng thức Trương Như Anh của Trương gia Giang Nam hơn, so với Trương Như Anh, Lý Lộ kém hơn cả con phố…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook