Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 45: Tình địch và vân vân bi thương không dậy nổi

“Chuyện về thân thể phục chế, anh biết được bao nhiêu?” Diệp Thần huơ kiếm, mày nhíu nhẹ, nhìn tang thi lớp trước ngã xuống, lớp sau tiến lên, liền cảm thấy phiền toái, số lượng tang thi và dị thú ẩn nấp trong huyện An Bình nhiều hơn cậu nghĩ.

Loại tình huống này chỉ có hai khả năng, một là trong huyện An Bình có thứ gì đó hấp dẫn chúng nó, hai là chúng nó được người khác dẫn đến đây. Mặc kệ là loại khả năng nào, đều khiến cho Diệp Thần không muốn truy cứu.

“Chuyện thân thể phục chế ban đầu là từ tiến sĩ Lý Huân của liên minh đề cập, khi đó Lý Huân chỉ là một trợ thủ đi theo bên người Đường Ngân, lúc ấy hắn chỉ là một bác sĩ sinh vật bình thường, biết về Đường Ngân khi đang nghiên cứu về súng sinh hóa. Hạn chế của thân thể phục chế rất lớn, lúc đó tiến sĩ Đường Ngân cũng không đồng ý với phương án này.” Diệp Cẩn nhẹ giọng giải thích, hắc vụ tản ra như con rắn, tàn nhẫn cắn nuốt tang thi và dị thú đến gần.



Nhóm người của Diệp Thần đã đi đến cửa sau của bệnh viện trong huyện chuẩn bị, đi qua bệnh viện chính là đường Xuân Phong, từ đường Xuân Phong đi thẳng về phía Tây, liền đến gần đường đi vào quốc lộ 139.

“Thân thể phục chế là do Lý Huân đề ra?” Diệp Thần kinh ngạc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sau của bệnh viện, trên bức tường xi măng loang lổ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy xương trắng ở góc tường, mùi máu tươi thản nhiên từ sau cửa truyền đến, không ai xa lạ đối với mùi này, khi ngửi được mùi hương, mọi người liền cảnh giác.

Nhóm Trương Như Anh đã đi đường khác, mọi người không phải không nghĩ đến chuyện đi cùng nhưng bị đàn tang thi làm cho phân tán, đám người chú Đường theo sát Trương Như Anh, Diệp Thần theo sát Diệp Cẩn. Đường Bưu lựa chọn đi cùng Diệp Thần, A Cửu cũng ngầm đồng ý với hắn, Diệp Thần đã cùng Diệp Cẩn nói về người tên A Cửu này, luôn cảm thấy trên người hắn có chỗ kỳ lạ.

“Là hắn đề ra, nhưng lúc đó đề nghị này không được ủng hộ.” Diệp Cẩn gật đầu đáp.

Đúng lúc này, một động tĩnh nhỏ từ phía sau truyền đến, mấy người cảnh giác ngẩng đầu lên, thoảng chốc sắc mặt trầm xuống.

Chỉ thấy có sáu con tang thi chó từ trong bệnh viện đi ra, trong sáu con tang thi chó có bốn con là chó săn, hình thể rất lớn, hai con còn lại chỉ là chó nuôi bình thường, sáu con tang thi chó từ trong bệnh viện đi ra, da lông của nó đã rớt hơn phân nửa, cả người toàn là màu máu đỏ sậm và thịt thối, thoạt nhìn thập phần ghê tởm.

Diệp Thần còn chưa lấy lại tinh thần thì mấy con tang thi chó đã bắt đầu mạnh mẽ tấn công, ngửi được mùi thịt tươi mới làm cho chúng nó điên cuồng, còn hơn mấy con tang thi chuột đã gặp trước đó, công kích của mấy con tang thi này còn mạnh mẽ hơn, càng hiểu hơn như thế nào là hợp tác theo nhóm, tốc độ cực nhanh, hai con chó nhà đứng ở phía sau chỉ huy, bốn con chó săn thì ở phía trước công kích.

Diệp Thần nhanh chóng nâng lên tinh thần, cản trở công kích của tang thi có, nhưng tốc độ của nó còn nhanh hơn so với Diệp Thần đã nghĩ, lá chắn tinh thần của Diệp Thần nhanh chóng bị công phá, hắc vụ quanh thân của Diệp Cẩn tản ra, nhưng lần này không có nhiều tác dụng, tang thi chó nhanh chóng thoát khỏi hắc vụ.

“Cẩn thận, nó đã thức tỉnh năng lực rồi, dùng súng sinh hóa công kích nó.” Diệp Cẩn nhắc nhở, Mạc Phong bắn ba phát mới giết được một con tang thi chó, thuật bắn súng của Mạc Phong và Bác Tạp là tốt nhất trong mấy người họ, không nghĩ đến lần này lại thất thủ, không chỉ có hai người kinh ngạc, ngay cả Diệp Cẩn và Klose hiểu rõ về thực lực của họ cũng chấn động.

“Tiểu Thần cẩn thận!” Trường kiếm của Diệp Thần chưa hề hạ xuống, trong khi đó có một con chó nhà từ đằng sau tấn công cậu, trước sau tập kích, Diệp Thần căn bản trốn không được, Diệp Cẩn không khỏi khẩn trương.

Lần gặp gỡ tang thi chó này khác với những dị thú và tang thi trước đó bọn họ đã từng gặp, chúng nó vô cùng thông minh, hiểu được tác chiến theo nhóm, lại thức tỉnh năng lực, loại đối thủ này không thể nghi ngờ là vô cùng đáng sợ!

Sakiko Suzuki mang guốc gỗ, thân mình nhỏ xinh di chuyển, cản công kích thay cho Diệp Thần, cánh tay nháy mắt bị con chó nhà kia cắn, máu chảy đầm đìa, cánh tay nhỏ gầy thoáng chốc bị cắn rớt bàn tay, Sakiko Suzuki không la đau, tay trái vung lên, tang thi chó kia như bị cái gì nhốt lại, mở to cái miệng rộng dữ tợn, nuốt máu vừa mới cắn được, phát ra tiếng rống từng đợt.

“Yên diệt!” Tay trái của Sakiko Suzuki căng thẳng, không gian vây khốn con tang thi chó kia dần ép chặt, ngắn ngủi trong một hơi thở, “Bùm!” Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, tang thi chó nổ tan nát, mùi máu tanh hôi tràn ngập khắp nơi.

Thấy tay Sakiko Suzuki, mặt Diệp Thần biến sắc, lập tức biến tinh thần thành lợi kiếm sắc nhọn, đâm thẳng vào tang thi chó trước mắt, bốn đạo công kích tinh thần hóa thành thực chất, từ bốn hướng khác nhau đâm vào đầu con tang thi chó. Vừa rồi bị hai con súc sinh làm cho không kịp trở tay, Diệp Thần vô cùng tức giận.

Thấy Diệp Thần phát huy, những người khác đều lấy ra súng sinh hóa nhắm vào tang thi có, dị năng của bọn họ không có tác dụng với chúng, chỉ có súng sinh hóa mới có thể. Không thể không nói mấy con tang thi chó này thật sự rất mạnh, thực lực chúng nó tuy không cao, nhưng khi tác chiến theo nhóm làm cho bọn họ ăn không ít khổ, cuối cùng vẫn là Sakiko Suzuki nhúng tay, trực tiếp đem mấy con tang thi này nhốt lại, những người còn lại nhanh chóng giết chết.

“Còn huyết thanh không?” Diệp Thần liếc mắt nhìn Sakiko Suzuki, cánh tay nhỏ bé chỉ toàn là máu, nói thật cảnh vừa rồi làm cho cậu cực kỳ cảm động, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có người bảo vệ mình đến không cần mạng sống.

Thấy ánh mắt Diệp Thần nhìn Sakiko Suzuki, Diệp Cẩn cảm thấy cảnh giác, lúc trước y đã cảm thấy lưu lại cô gái này chính là một mối họa, không ngờ chưa đến một ngày đã trở thành sự thật! Y biết cảnh giác của Diệp Thần vô cùng cao có thể có liên quan đến chuyện y vô cớ rời đi một năm trước. Ánh mắt vừa rồi của Diệp Thần nhìn Sakiko Suzuki thay đổi, không còn phòng bị, thêm một chút thân thiết, điều này đối với Diệp Cẩn mà nói, thực con mẹ nó khó chịu! Y cũng không muốn có người chen giữa y và Diệp Thần.

“Đợi chút…” Diệp Thần xoay người nhìn về phía Mạc Phong, hắn liền lấy ra huyết thanh trong ba lô, lấy ra một cái đưa đến, “Đây là huyết thanh hiệu quả nhanh, huyết thanh thế hệ thứ hai, có thể trực tiếp nuốt.” Mạc Phong giải thích.

“Uống hết đi!” Diệp Thần lấy huyết thanh qua, mở nắp, trực tiếp đưa đến miệng Sakiko Suzuki, ý bảo cô uống hết. Sakiko Suzuki không có cự tuyệt, im lặng mở miệng uống hết huyết thanh Diệp Thần đưa đến bên miệng.

Nhìn thấy một màn này, khuôn mặt của Diệp Cẩn đều biến xanh, tình địch và vân vân bi thương không chịu nổi mà, đôi mắt đỏ tươi như máu nhìn chằm chằm Sakiko Suzuki, cô hồn nhiên không có cảm giác, gắt gao đi theo bên cạnh Diệp Thần, duy trì khoảng cách ba bước, Diệp Cẩn hận không thể xông lên xé nát cô…

“Tang thi chó đó là có chuyện gì?” Đường Bưu ngồi xổm xuống, nhìn máu thịt tang thi chó bị nứt ra, dị hạch trong đầu chúng nó đã sớm bị Garfield lấy đi rồi, bởi vì đều là người một nhà nên không ai nói gì đến nó, nhưng mỗi lần nhìn thấy động tác lưu loát của nó, luôn có cảm giác kỳ lạ.

Thấy ánh mắt cảnh cáo của Diệp Thần, Diệp Cẩn bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, kiểm tra thi thể tang thi chó trên mặt đất rồi đứng lên, tang thi và dị thú gặp được trong huyện An Bình đều vô cùng giảo hoạt, cho dù thực lực không mạnh nhưng cũng vô cùng khó giải quyết. Loại cảm giác khác thường này, giống như tang thi và dị thú y đã từng gặp ở khu hoang dã, Diêm Hồ này không thuộc về mảnh đất của khu hoang dã, gần khu an toàn, nơi này không thể xuất hiện loại tang thi và dị thú này.

Khu hoang dã gần khu an toàn, đúng giờ liền đó đội săn bắn thanh trừ, cho dù là biến dị cũng không thường gặp, càng không nói đến loại tang thi có trí tuệ cao thế này.

“Không sai được, lão đại, tang thi chó này hẳn là có người cố ý dụ nó đến.” Bác Tạp ngồi xổm xuống, sau khi quan sát thi thể của nó một lúc liền nói, tang thi và dị thú của từng khu vực có sự khác biệt rất nhỏ, Diêm Hồ gần hồ nước mặn, tang thị và dị thú gần đó ít nhiều cũng mang theo một chút mùi vị của biển trên người. Mấy con tang thi chó nằm trên mặt đất này không có mùi của biển, trong móng vuốt của chúng còn mang theo chút cỏ cùng lá cây, hiển nhiên khu vực hoạt động của chúng nó thường là vùng núi ở gần đây, phụ cận Diêm Hồ mặc dù có núi rừng nhưng không nhiều lắm.

“Lùa tang thi và dị thú, đây cũng không phải là thủ đoạn nhỏ gì…” Diệp Cẩn thấp giọng nói, màu đỏ trong ánh mắt lóe lên chút nguy hiểm.

Họ đoán không sai, thế cục ở huyện An Bình là bày ra vì Long Tường Thiên, đáng tiếc y đã buông tha cho việc đi đến Diêm Hồ, trở về Bắc Bình, bọn họ chỉ là không may gặp nhau, Long Tường Thiên là cường giả cấp chín, nếu y ngã xuống thì liên minh sẽ giống như mất đi một cánh tay, địa vị trên quốc tế sẽ bị giảm rất nhiều.

Loại sự tình này liên minh nhất định không làm, uy vọng của Long Tường Thiên ở liên minh cao hơn Liễu Như Phong, cá tính cũng âm trầm hơn Liễu Như Phong, địa vị của Long Tường Thiên ở liên minh rất cao. Một khi y gặp chuyện không may, vị trí của Liễu Như Phong trong liên minh càng được củng cố, người lấy được lợi ích nhiều nhất chính là hắn, nhưng Lý Huân thì sao?

Nếu không có Long Tường Thiên, vị trí của Lý Huân trong liên minh vô cùng khó xử, lúc đó làm việc gì cũng khó khăn. Sự kiện thực nghiệm trên cơ thể sống của Đường Ngân năm đó, nếu không có Long Tường Thiên đè áp, Lý Huân nhất định đang ở trong nhà giam của liên minh chứ không phải ung dung vui vẻ như hiện tại.

Vì cái gì…

“Có thể hay không là người của Địa Ngục?” Diệp Thần cau mày, nhìn về phía Diệp Cẩn.

“Địa Ngục?” Diệp Cẩn nheo mắt, lúc ở trong tòa nhà Quốc An Cửu Cục, Hứa Kham đã lộ ra lai lịch thật của hắn. Khi đó y liền hoài nghi mục đích của Hứa Kham không hề đơn giản, lúc mạt thế mới bắt đầu Địa Ngục vô cùng khiêm tốn, nhưng từ khi liên minh dần dần vững chắc, bọn họ liền không cam lòng yếu thế mà bắt đầu vùng lên. Gần đây, liên minh gặp chuyện không may liên tục, tất cả đều có bóng dáng của tổ chức này.

“Tổ chức có thêu đóa hoa tinh xảo kỳ quái?” Thanh âm khàn khàn, chầm chầm của Sakiko Suzuki vang lên.

“Hoa bỉ ngạn?” Diệp Thần cho Diệp Cẩn ánh mắt, y từ trong quần áo lấy ra một bức tranh, trên đó chính là đồ án hoa bỉ ngạn mà bọn họ đã nhìn thấy được trên người Hứa Kham ở Quốc An Cửu Cục, màu đỏ như máu, trông rất sống động.

“Cái này, tôi đã từng thấy rồi!” Sakiko Suzuki gật đầu, ánh mắt nhìn về Diệp Thần mang theo chút ưu thương, “Diêm Hồ nguy hiểm, đừng đi…” Nói xong, dùng tay không bị thương kéo Diệp Thần, cậu là người duy nhất đối tốt với cô, quan tâm cô, nên cô không hi vọng Diệp Thần gặp chuyện không may.

Nghe Sakiko Suzuki không đầu không đuôi nói, mấy người Diệp Thần nhìn nhau, trong ánh mắt đều là vẻ nghiêm túc. Sakiko Suzuki là người của Takamoto, mục đích của nhóm Takamoto chính là cảng tiếp giáp Diêm Hồ, liên tục chạy đi, chỉ cần suy nghĩ một chút, có thể phát hiện dấu vết để lại.

“Không có việc gì, tôi rất mạnh!” Diệp Thần tự tin nói, cậu không thể không đi Diêm Hồ, cũng không thể mặc kệ Tống Tiểu Ngọc, vả lại phần vật tư lúc trước ở trong Quốc An Cửu Cục, nhất định đã bị Hứa Kham giấu ở Diêm Hồ, số vật tư lớn như vậy, cậu tò mò không biết Hứa Kham rốt cục đang muốn làm gì?

“Không được, có quái vật…” Sakiko Suzuki lo lắng không thôi, ngăn trở không cho Diệp Thần đi về phía trước.

“Quái vật? Là dạng quái vật gì?” Diệp Cẩn vỗ vai Diệp Thần, quay đầu nhìn Sakiko Suzuki, Hàn Ninh đã liên hệ với lão già bên kia, rất nhanh sẽ có người đến, sự tình ở hải cảng quan trọng, nếu gặp chuyện không may đến lúc đó liên lụy đến quốc tế. Liên minh mới vừa ổn định, không chịu nổi việc bị gây thêm sức ép.

“Là quái vật giống tôi, rất đáng sợ!” Sakiko Suzuki suy nghĩ thật lâu, nhớ không ra từ để hình dung, gấp đến rơi nước mắt, lôi kéo tay Diệp Thần ngay càng gấp gáp.

“Là dị năng giả!” Diệp Cẩn gật đầu với Diệp Thần, sau đó phất tay, một vòng hắc vụ bò lên cánh tay, nói: “Không có việc gì, chúng tôi cũng có loại năng lực này, không cần lo lắng.”

“Không có việc gì, cô xem!” Nói xong, Diệp Thần dùng tinh thần lực trực tiếp đánh lên cửa sắt cách đó không xa, khiến nó bay ra ngoài hơn mười thước, “Ầm!” Rơi xuống đất làm tro bụi bay đầy trời.

“Nhưng mà…” Sakiko Suzuki vẫn lo lắng như trước.

“Không cần lo lắng.” Diệp Thần còn thật sự nói: “Đừng trì hoãn, trời sắp tối, nhanh chóng đến Diêm Hồ, tôi lo lắng Tống Tiểu Ngọc xảy ra chuyện.” Biết rõ sự an toàn của Tống Tiểu Ngọc vô cùng thấp, nhưng Diệp Thần vẫn nhịn không được đoán rằng anh vẫn an toàn.

Dứt lời, dẫn đầu tiến vào bệnh viện, thời gian không nhiều lắm, cậu không thể lãng phí. Có Sakiko Suzuki ở đây, cậu không thể không đánh chủ ý lên vật tư lấy ra từ Quốc An Cửu Cục, ở mạt thế nếu không có đủ vật tư thì không thể tạo nên thế lực cho mình. Với sự cẩn thận của Hứa Kham, thời điểm ở Quốc An Cửu Cục không giết được hắn thì ngày sau càng thêm phiền toái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương