Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
-
Chương 31: Đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện về nhân sinh
Một tiến một lùi, hai người đem đường công kích của khỉ đầu chó chặn kín, sau khi tiến hóa con dị thụ đã cao gần bốn thước, chi trước cùng hai tay cũng tiến hóa, cánh tay cứng như thép, lông toàn thân được bao bọc năng lượng kỳ dị, trở thành áo giáp cho nó, đôi mắt màu vàng trở nên đỏ như máu.
”Ngaooo…” Hai tay tráng kiện nâng lên, hướng về ánh trăng rống lên, nắm tay mạnh mẽ đấm lên ngực, kêu một tiếng bén nhọn, vô cùng có tiết tấu, mỗi lần nó đấm ngực, bộ lông trên người liền hiện ra một loại năng lượng kỳ dị, đôi mắt đỏ như máu, mở miệng dữ tợn tanh mùi máu.
Diệp Thần và chú Đường cùng cảnh giác đi tới. Một người khác cũng nín thở, hết sức chăm chú nhìn một màn này, thanh âm vang lên làm cho da đầu người nghe cũng run lên, cùng lúc đó Mạc Quý ngồi ở xa xa trên xe cũng cảm thấy choáng đầu hoa mắt, dị năng trong cơ thể bị xao động.
“Chị Trương, tiếng kêu của dị thú không bình thường, phốc…” Không đợi Mạc Quý nói xong liền nhịn không được phun một ngụm máu, cả người uể oải không còn sức.
”Mạc Quý?” Trương Như Anh sửng sốt, vừa mất tập trung liền bị tiếng kêu của dị thú công kích, nhất thời lảo đảo, cũng may chó điên bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cô, nhanh chóng lui ra ngoài.
”Sóng âm công kích, mau bảo vệ tai.” Chó điên nhanh chóng lấy ra miếng bông, cầm hai miếng nhỏ nhét vào tai Mạc Quý. Thấy chó điên làm như vậy, Trương Như Anh cũng không chần chờ, cũng lấy bông ra nhét vào tai, nặng hơn Mạc Quý chính là Manny, đứng ở chỗ cao, cách cuộc chiến cũng gần, bị nó công kích không kịp trở tay, bị thương thiếu chút nữa té xuống mái nhà.
Đối lập với mấy người ở ngoài, Diệp Thần và chú Đường ở trong cuộc chiến vẫn còn tốt. Bản thân Diệp Thần chính là dị năng giả hệ tinh thần, sóng âm công kích của khỉ đầu chó đối với cậu không có nhiều tác dụng lắm, còn chú Đường, đừng nói là Diệp Thần không nhìn rõ động tác của hắn, ngay cả Trương Như Anh cũng không rõ thực lực cụ thể của chú Đường là gì. Công kích cuồng bạo của khỉ đầu chó chỉ làm cho chú Đường lui về sau nửa bước.
”Grào!” Dị thú khỉ đầu chó đột nhiên hóa thành một vệt đen, trong nháy mắt liền đánh mạnh về hướng chú Đường!
”Muốn chết!” Tiếng nói khàn khàn hờ hững của chú Đường vang lên, tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, động tác nhìn như vô cùng thông thả lại có thể chặn đứng cánh tay tráng kiện của dị thú. Không đợi mọi người ở đây phản ứng, bộ lông đen thui của con dị thú dựng ngược, đột nhiên hóa thành hàng nghìn sợi tơ, chui vào tứ chi chú Đường.
”Hừ!” Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người hít một ngụm khí lạnh, hàng nghìn sợi tơ mang theo năng lượng kỳ lạ, không ngừng tiến vào thân thể chú Đường, trực tiếp bao lấy toàn thân, bao bọc không một khe hở, chỉ trừ bàn tay và cánh tay đang lộ ra bên ngoài đối phó với dị thú.
”Chú Đường?” Mạc Quý không kiềm chế được hô lên.
Trương Như Anh nhíu mày, hiển nhiên không lường trước được là con dị thú gặp được tối nay lại khó giải quyết như vậy! Chó điên vẫn như trước trưng ra khuôn mặt khinh thường, chắc đang âm thầm tính bát tự, ánh mắt thật nhỏ không thể nhìn ra chút suy nghĩ. Manny ngồi ngay ngắn trên mái nhà, cầm chắc hỏa thần pháo trong tay ngắm con dị thú, cũng không dám tùy tiện nổ súng ngăn chặn, trong tình huống này rất dễ ngộ thương người khác, hắn không dám đánh cược.
”Đây là kỹ năng gì?” Diệp Thần sắc mặt đại biến, trong nháy mắt nhảy lên như tia chớp, trường kiếm hóa thành ánh sáng chém về lưng con khỉ đầu chó, cũng không như dự liệu mà chém lưng con dị thú thành hai, không đợi Diệp Thần tới gần, bộ lông trên lưng dựng ngược, nháy mắt hóa thành ngàn sợi tơ, mềm dẻo mà bén nhọn, Diệp Thần không cẩn thận thiếu chút nữa trúng chiếu, cậu cũng không giống chú Đường mà đi luyện thiết bố sam, dẻo dai, nếu như bị đám tơ này bám lấy, tuyệt đối sẽ bị đâm thành một động máu, đau đến chết.
Nghênh đón những sợi tơ mềm dẻo này, đầu Diệp Thần muốn nổ tung, thứ này thật gian lận, chém không đứt, rất là phiền toái! Trong lúc đối chiến có thể nhìn xem, kinh nghiệm chiến đầu của con dị thú này thập phần phong phú, thậm chỉ còn hiểu được mượn lực trả lực. chú Đường bị lông cuốn lấy, những người khác cũng không đối phó được với sóng âm công kích của dị thú, càng kéo dài càng không có lợi, một khi thể năng của dị năng giả bị tiêu hao hết, đến lúc đó bọn họ sẽ giống như miếng thịt trên thớt bị con dị thú này giày xéo.
Đem tinh thần mạnh mẽ bao bọc lên thân kiếm, mở ra dị năng, tốc độ dị năng nháy mắt tăng lên mấy bậc, trong nháy mắt tránh đi toàn bộ công kích của đám lông trước mặt, tinh thần công kích hóa thành sáu đường, bao lấy dị thú ở sáu hướng khác nhau, không góc chết.
Dị thú khỉ đầu chó ở khu hoang dã xưng bá nhiều năm, trí tuệ cực cao.
Sau khi bọc lấy chú Đường, nó muốn trực tiếp ăn luôn đồ ăn trước mắt, nhưng con sâu ở sau lưng rất đáng ghét, luôn quấy rầy nó, làm cho nó không có biện pháp an tâm hưởng dụng mỹ thực. Đột nhiên, nó cảm thấy được hơi thở nguy hiểm, con sâu nhỏ phía sau đột nhiên trở nên nhanh hơn, phương thức công kích càng sắc bén hơn nó, đột nhiên ý thực được con sâu đó cũng lợi hại giống nó, nhất thời kinh hãi.
Nhưng sáu đường công kích hình thoi đã lao đến rồi!
”Ngao ô…” Dị thú hướng thẳng lên trời thảm thiết mà rống, phía trước đang quấn lấy chú Đường, làm cho nó không kịp né tranh, tốc độ Diệp Thần ở đằng sau lại quá nhanh, lúc nó chân chính cảm nhận được nguy hiểm, muốn tránh cũng muộn.
Sáu đạo lưu quang từ sáu hướng công kích về phía dị thú khỉ đầu chó, nhưng trên thực tế, công kích mạnh nhất chính là trường kiếm chém mang theo công kích tinh thần trong tay Diệp Thần, sáu đạo công kích tinh thần kia chỉ dùng để mê muội mắt dị thú, hai chân đạp đất, bóng người của Diệp Thần như đại bàng giang cánh, nhảy lên không trung, trường kiếm trong tay bổ thẳng xuống.
Diệp Thần cười một tiếng, khuôn mặt yêu nghiệt toàn là máu, dị thú khỉ đầu chó không thể dùng sức, lông nó bật tung đầy trời, bị Diệp Thần dùng tinh thần đỡ lấy, hai tay nó bị chú Đường cầm chặt, nó chỉ có thể gào thét há miệng to như chậu máu.
Nhưng mà…
”Phập! Phập!” Mấy âm thanh thịt bị đâm tới vang ra, sáu đạo lưu quang trực tiếp đâm vào thân thể dị thú, trường kiếm trong tay Diệp Thần theo sát tới, từ vai trái của nó, chém thẳng xuống, đem dị thú chém thành hai, nội tạng bên trong đều vỡ, dị thú tức giận không cam lòng chết đi mà gào lên.
Thân thể cao gần bốn thước đổ ầm xuống đất, trực tiếp đem những nhà bên cạnh đập thành phế tích, những tường nhà tiếp theo cũng bị xô ngã. Con ngươi mang sắc thái đỏ tươi dần dần mờ đi, trước khi chết nó không khỏi hồi tưởng lại cả đời của mình, từ nhỏ nó đã khát vọng được chạy quanh trong rừng, mà không phải ở trong không gian nhỏ hẹp của dị thú, khác với những đồng bạn còn lại, nó một mực chờ đợi thời cơ rời đi, mười năm trước, nó rốt cuộc cũng thấy cơ hội tới, nó nhớ ngày hôm đó, ban ngày đột nhiên tối dần, người xung quanh cũng trở nên kỳ lạ, trong không khí có rất nhiều mùi kỳ lạ, sau khi nó ngửi mùi hương đó, thân thể từ từ xảy ra thay đổi.
Những thay đổi đó làm cho nó càng cường tráng hơn, sau khi trở nên mạnh mẽ, nó dễ dàng rời đi nhà tù đã cướp mất tự do của nó, trong mười năm, nó một mực cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, đầu óc cũng thông minh hơn, nó bắt đầu dè dặt đi săn những con mồi yếu hơn mình, dần dần khiến bản thân trở nên mạnh hơn, tối nay nó tính sau khi đi săn xong thì đi về phía Tây tìm đồng bạn, sau khi ức chế kỳ phát tình mười năm, lần này nó không còn biện pháp khắc chế, nó tin chắc lấy thân thể tráng kiện của nó, nhất định có thể khiến cho bọn khỉ đầu chó cái vui vẻ, để cho bọn chúng sinh sôi đời sau của mình.
Nhưng mà…
Hình như không thể làm được!
”Ầm!” Tứ chi của nó co giật một hồi thì liền tắt thở, nhìn vết tích lưu lại khắp nơi, Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm, dị thú khỉ đầu chó này thật là mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải tay nó được chú Đường kiềm chế, là thắng hay thua còn chưa biết!
”Hô hô!” Thở gấp một hồi, từ từ bình phục lại nhịp tim đang đập kịch liệt, trường kiếm trong tay cùn đi không ít, phía trên gồ ghề không ít, bất giác thở dài, kiểu này chắc phải dành thời gian tìm binh khí tiện tay khác rồi, vũ khí nóng mặc dù thuận lợi, nhưng khi không có đạn thì chẳng khác nào là phế vật, trên người mang theo vũ khí lạnh thì an toàn hơn một ít.
”Không tệ!” Chú Đường bóp cánh tay có chút chết lặng, khen ngợi nhìn Diệp Thần. Nhìn đám người Trương Như Anh ở bên ngoài gật đầu, tỏ ý họ có thể đi vào.
”Ầy ầy!” Mấy người Trương Như Anh từ ngoài đi vào, Manny mang theo hỏa thần pháo trực tiếp nhảy xuống, khi bốn người nhìn rõ vết thương trên người dị thú, nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Hoảng sợ quay người nhìn Diệp Thần, trong ánh mắt còn mang theo chút kinh sợ khó tỏ, cường giả ở mạt thế luôn có ưu đãi nhất định!
”Ực!” Mạc Quý lau sạch vết máu ở khóe môi, nuốt nước miếng, ”Diệp Thần, không nhìn ra cậu lợi hại như vậy!” Thật ra lúc trước thấy Diệp Thần đi theo bên người Trương Như Anh, bọn họ hoàn toàn không để cậu ở trong lòng, chỉ cho là một người đàn ông dùng vào gương mặt để kiếm sống thôi, thứ người như vậy ở mạt thế thấy không ít. Mặc dù Trương Như Anh có nói cho bọn họ, Diệp Thần đã cứu mạng cô. Nhưng bọn họ chỉ xem cậu hơn phân nửa ỷ vào ân cứu mạng để có thể đi theo bên người Trương Như Anh để cầu che chở.
Nhưng mà…
Hiện giờ, nhìn dị thú ngã trong vũng máu tắt thở, mấy người mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, Trương Như Anh nói Diệp Thần đã cứu mạng cô là thật, chứ không phải nói cho có.
Trương Như Anh là người phản ứng lại nhanh nhất, nghe trong gió có mùi tanh nồng, nói: ”Xử lý sạch sẽ trước, chúng ta nhanh chóng rời đi, mùi máu tanh quá nặng!” Âm thanh trầm trầm, lộ ra một mùi vị kỳ lạ, nói xong, tầm mắt rơi trên người Diệp Thần, dị thú là do Diệp Thần giết chết, quyền xử lý là do cậu, nàng cần Diệp Thần đồng ý mới có thể động thủ xử lý.
Diệp Thần không có giả bộ, xách trường kiếm trực tiếp rạch đầu dị thú, lấy tinh hạch trong đó, tinh hạch trong suốt ở trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhu hòa, trong mắt Diệp Thần chợt lóe vui mừng rồi biến mất, có viên dị hạch này thì lúc cậu đột phá cấp năm càng dễ dàng hơn. Diệp Thần cười một tiếng, “Tôi muốn dị hạch này, ở chỗ tôi có một viên cấp bốn hệ thổ, tôi dùng không thích hợp.” Lúc chiến đấu nhờ chú Đường cũng ra tay cậu mới có thể thành công giết dị thú, cũng may Diệp Cẩn để lại cho cậu không ít tinh hạch.
“Không cần, con dị thú này là cậu dùng toàn lực giết, phân phối thế nào do cậu xử lý.” Trương Như Anh từ chối, không nhìn lâu tinh hạch trên tay Diệp Thần, “Chó điên, xử lý thi thể dị thú đi, máu thịt của nó đối với thân thể chúng ta có chỗ tốt. Diệp Thần, thi thể này chúng ta có thể chia đều chứ?”
Thấy Trương Như Anh từ chối, Diệp Thần cũng không kiên trì, lấy thân phận của Trương Như Anh chắc cũng không có bao nhiêu hứng thú với dị hạch cấp bốn, liền trực tiếp thu dị hạch vào ba lô trên lưng, gật đầu nói: “Được, bất quá dị thú này da rất dày, cần dị năng mới cắt được, mùi máu nồng như vậy, càng nhanh càng tốt.”
Khu hoang dã cũng coi như đã được dọn dẹp, tạm thời không xuất hiện tang thi cùng dị thú, khu vực này trước kia có khỉ đầu chó áp chế, những tang thi và dị thú khác cũng an phận thủ thường, nhưng hôm nay không còn áp chế. Tình hình thay đổi, phải nắm chắc thời gian rời đi.
“Giao cho ta xử lý.” Chó điên nói, ngồi xổm người, trong tay nháy mắt xuất hiện một con dao nhỏ, giống như là dao giải phẫu, dao nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhanh chóng rạch xuống thi thể dị thú, đem da lông bên ngoài cắt đi. Thịt dị thú không bị lây nhiễm virus T có khả năng tăng thể năng cho dị năng giả cùng thể thuật giả, xúc tiến dị năng, cho nên giá một miếng thịt dị thú trong khu an toàn rất cao.
Dị thú cao gần bốn thước, dưới xử lý của chó điên, chia thành khoảng chừng ba mươi khối thịt lớn nhỏ không đồng nhất, những thứ khác chó điên không xử lý, lần này bọn họ muốn lên đường đi Diêm Hồ, không thể mang theo quá nhiều, nếu trực tiếp trở về Giang Nam, thì sẽ mang theo hết, bây giờ chỉ có thể vứt bỏ.
Tay để trên thịt dị thú đã cắt ra, một tầng dị năng nhạt màu, đem mùi máu tanh của dị thú hoàn toàn ngăn cách. Diệp Thần giật mình nhìn một màn này, cậu cho rằng chỉ có dị năng hệ băng mới có thể làm được như vậy, không nghĩ đến dị năng hệ thủy cũng có thể, thật đúng làm cho cậu suy nghĩ.
“Đây là năng lực do chó điên nghĩ ra, chỉ có mình hắn làm được, không có người thứ hai. Cậu đừng nhìn tướng mạo thô bỉ của chó điên, thật ra hắn chính là một tiểu xử nam trong sáng đó, hai mươi mấy tuổi chưa có chạm qua đàn bà, chỉ tiếp xúc mỗi một người phụ nữ là chị Trương…” Thấy Diệp Thần tò mò, Mạc Quý mới giải thích cho cậu.
Nghe Mạc Quý nói chó điên là tiểu xử nam, biểu tình của Diệp Thần nhất thời cứng đờ,… thật không nhìn ra nha! Lớn lên có khuôn mặt dung tục như vật, lại là một người trong sáng, không khoa học!
Thấy Diệp Thần mang biểu tình như anh đang nói dối tôi à, chó điên có khuôn mặt dung tục cười vui vẻ đi lại, từng bước hướng về phía Mạc Quý, khoác tay lên bả vai nhỏ của hắn, ôn nhu nói: “Tiểu Mạc Quý, đi, cùng anh qua bên cạnh nói chuyện nhân sinh nào…” Vừa nói vừa không cho Mạc Quý cự tuyệt mà kéo hắn đi qua một góc không ngừng đánh hắn.
“A… không muốn, ngao ô…” Tiếng kêu la không ngừng vang lên khắp nơi trong đêm tối, làm những người khác đều bó tay.
”Mang lên xe.” Loại tình huống này sợ là không phải lần đầu tiên, Trương Như Anh cực kỳ ổn định! Đem hơn ba mươi khối thịt dị thú, chia theo kích thước. Trước kia đi đến Diêm Hồ chỉ cần bốn năm tiếng, nhưng đây là chuyện của mười năm trước, bây giờ cần ít nhất một hai ngày, mà còn phải trong tình huống không gặp tang thi lẫn dị thú, đường phố lâu năm không sửa, càng khó đi hơn, còn có thể phải đi đường vòng. Phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn mới được, tránh cho lúc đó ngay cả thức ăn cũng không tìm được liền thảm.
Diệp Thần cầm phần thuộc về cậu ở trên xe, sau khi dọn dẹp xong thì mọi người cũng nhanh chóng lên xe, rời đi khu nhà tràn ngập mùi máu tanh.
Sau khi đám người Diệp Thần rời đi không lâu, mấy cái bóng đen nhanh chóng đi vào thôn, bọn nó như vong linh đi lại trong bóng đêm, truy tìm mùi vị của máu thịt, toàn bộ thôn bị chúng nó xâm chiếm, làm cho trong thôn tràn ngập mùi hôi thối, loại mùi thối rữa nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Chúng nó đang tiến hành chiến đấu kịch liệt, tin tưởng không bao lâu, nơi này sẽ lại xuất hiện một vương giả mới!
Dĩ nhiên, những chuyện này không liên quan đến đám người Diệp Thần. Sáu người chia thành hai đội, Diệp Thần, Mạc Quý, Trương Như Anh một đội, đám người Manny còn lại một đội đang mở đường ở trước. Diệp Thần mở bản đồ, lúc này chân trời dần dần xuất hiện tia sáng mỏng manh, liếc nhìn máy truyền tin thì thấy đã hơn năm giờ, gần sáu giờ sáng rồi.
”Chị Trương, có cần tìm một chỗ ăn chút gì không?” Mạc Quý hỏi, chặng đường kế tiếp sẽ không còn đơn giản, bọn họ phải thời khắc giữ thể lực, mới có thể bảo đảm mình giữ được mạng sống.
Trương Như Anh mở mắt, nhìn ánh sáng dần lên ở phía chân trời im lặng xoay người nhìn về phía Diệp Thần đang nghiên cứu bản đồ, gật đầu nói: ”Tìm chỗ ăn gì trước đã, đoạn đường tiếp mấy năm trước bị đất đá làm hư, phỏng chừng phải đi đường vòng mới được.”
”Đường vòng sắp tới là phải đi qua huyện An Bình, đó cũng không phải địa phương tốt đẹp gì.” Ngón tay Diệp Thần vẽ mấy vòng ở ngay huyện An Bình, con dị thú kia chắc là từ huyện An Bình chạy ra, nhìn bản đồ mấy lần, trừ huyện An Bình ra thì không có đường khác đi đến Diêm Hồ, thật đúng là nhức đầu a!
”Meo meo!” Garfield đột nhiên nhảy lên đầu Diệp Thần, móng vuốt nhỏ từ đệm thịt hiện ra.
Diệp Thần tức giận ôm nó trong tay, búng ngón tay lên đầu nó, nói: ”Mày nha! Toàn ăn với ăn…vừa nghe có đồ ăn liền có tinh thần liền đúng không?”
“Meo meo!” Garfield kêu thêm mấy tiếng, tựa như đang phản bác lại Diệp Thần.
”Được, được…lập tức cho mày ăn!” Nhìn dấu cào của nó trên mu bàn tay, biết là nếu không đáp ứng nữa thì nhóc con này nhất định sẽ ra tay, Garfield cũng không phải tiểu bạch xà, cào một cái liền đổ máu đó, ai…Nói cho cùng thì vẫn là tiểu bạch xà dễ nuôi hơn, cho một tinh hạch có thể chống đỡ mấy ngày. Gần đây ở chung với Garfield, thỉnh thoảng nó sẽ chia cho tiểu bạch xà thêm bữa ăn.
Ở trên cổ Garfield, Diệp Cẩn cho nó một cái túi nhỏ, cái túi nhìn không lớn nhưng bên trong lại có thể nhét không ít đồ, bình thường lúc chiến đấu tất cả tinh hạch và dị hạch nó lấy được đều được bỏ trong cái túi nhỏ đó. Nếu Diệp Cẩn muốn thì phải dùng cá hộp đổi.
Bất quá, Garfield đối với tiểu bạch xà lại rất rộng lượng, nếu Diệp Thần quên cho nó ăn, Garfield sẽ từ trong túi nhỏ móc tinh hạch cho nó. Nghe Diệp Cẩn nói, cái túi nhỏ đó là do một người có dị năng không gian chế tạo, người nọ rất thích Garfield, hao phí rất nhiều công sức mới làm ra được cái túi nhỏ như vậy.
Diệp Thần lấy ba lô, mở ra lấy một hộp cá ở trong đó, mở nắp, tùy tiện lấy cái gì đó đựng, gắp một con cá đặt ở trên đó, Garfield nhìn chăm chú, thấy Diệp Thần chỉ gắp một con cá, nhất thời bất mãn kêu lên, mắng Diệp Thần không biết yêu thương động vật nhỏ, chỉ cho nó một con, bèn kêu lên, từ trong túi nhỏ móc ra tinh hạch đặt ở trên đùi Diệp Thần, ý nó muốn nói, trước đây không lâu nó đã rất bận rộn giúp đỡ Diệp Thần, nên cậu không được bạc đã nó.
”Không được, vừa rồi mày không có giúp đỡ, chỉ được ăn một con.” Diệp Thần dứt khoát cự tuyệt.
Vừa nghe Diệp Thần không đáp ứng, Garfield tức giận cào Diệp Thần, trực tiếp xé quần của cậu, nhân tiện đem viên tinh hạch kia thu vào trong túi, sau đó lắc lắc thịt trên người, đem cái mông nhỏ cho cậu nhìn, thở phì phò ăn cá trước mặt.
”Phụt!” Mạc Quý ngồi ở phía trước không nhịn được mà nở nụ cười, bất quá cũng không dám cười lớn, trước đây không lâu đã ăn một vuốt uy lực của nó, làm cho hắn nhớ đời rồi, hắn không dám trêu chọc tiểu tử này nữa.
Diệp Thần nhìn quần bị Garfield cào rách, cũng may quần này bền chắc, lớp ngoài bị rách vẫn còn lớp ở trong mà không bị lộ chân, tùy ý lấy một miếng vải che lại, cũng không để ý đến tiếng cười nhạo của Mạc Quý.
”Ngaooo…” Hai tay tráng kiện nâng lên, hướng về ánh trăng rống lên, nắm tay mạnh mẽ đấm lên ngực, kêu một tiếng bén nhọn, vô cùng có tiết tấu, mỗi lần nó đấm ngực, bộ lông trên người liền hiện ra một loại năng lượng kỳ dị, đôi mắt đỏ như máu, mở miệng dữ tợn tanh mùi máu.
Diệp Thần và chú Đường cùng cảnh giác đi tới. Một người khác cũng nín thở, hết sức chăm chú nhìn một màn này, thanh âm vang lên làm cho da đầu người nghe cũng run lên, cùng lúc đó Mạc Quý ngồi ở xa xa trên xe cũng cảm thấy choáng đầu hoa mắt, dị năng trong cơ thể bị xao động.
“Chị Trương, tiếng kêu của dị thú không bình thường, phốc…” Không đợi Mạc Quý nói xong liền nhịn không được phun một ngụm máu, cả người uể oải không còn sức.
”Mạc Quý?” Trương Như Anh sửng sốt, vừa mất tập trung liền bị tiếng kêu của dị thú công kích, nhất thời lảo đảo, cũng may chó điên bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy cô, nhanh chóng lui ra ngoài.
”Sóng âm công kích, mau bảo vệ tai.” Chó điên nhanh chóng lấy ra miếng bông, cầm hai miếng nhỏ nhét vào tai Mạc Quý. Thấy chó điên làm như vậy, Trương Như Anh cũng không chần chờ, cũng lấy bông ra nhét vào tai, nặng hơn Mạc Quý chính là Manny, đứng ở chỗ cao, cách cuộc chiến cũng gần, bị nó công kích không kịp trở tay, bị thương thiếu chút nữa té xuống mái nhà.
Đối lập với mấy người ở ngoài, Diệp Thần và chú Đường ở trong cuộc chiến vẫn còn tốt. Bản thân Diệp Thần chính là dị năng giả hệ tinh thần, sóng âm công kích của khỉ đầu chó đối với cậu không có nhiều tác dụng lắm, còn chú Đường, đừng nói là Diệp Thần không nhìn rõ động tác của hắn, ngay cả Trương Như Anh cũng không rõ thực lực cụ thể của chú Đường là gì. Công kích cuồng bạo của khỉ đầu chó chỉ làm cho chú Đường lui về sau nửa bước.
”Grào!” Dị thú khỉ đầu chó đột nhiên hóa thành một vệt đen, trong nháy mắt liền đánh mạnh về hướng chú Đường!
”Muốn chết!” Tiếng nói khàn khàn hờ hững của chú Đường vang lên, tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn, động tác nhìn như vô cùng thông thả lại có thể chặn đứng cánh tay tráng kiện của dị thú. Không đợi mọi người ở đây phản ứng, bộ lông đen thui của con dị thú dựng ngược, đột nhiên hóa thành hàng nghìn sợi tơ, chui vào tứ chi chú Đường.
”Hừ!” Nhìn thấy hình ảnh này, mọi người hít một ngụm khí lạnh, hàng nghìn sợi tơ mang theo năng lượng kỳ lạ, không ngừng tiến vào thân thể chú Đường, trực tiếp bao lấy toàn thân, bao bọc không một khe hở, chỉ trừ bàn tay và cánh tay đang lộ ra bên ngoài đối phó với dị thú.
”Chú Đường?” Mạc Quý không kiềm chế được hô lên.
Trương Như Anh nhíu mày, hiển nhiên không lường trước được là con dị thú gặp được tối nay lại khó giải quyết như vậy! Chó điên vẫn như trước trưng ra khuôn mặt khinh thường, chắc đang âm thầm tính bát tự, ánh mắt thật nhỏ không thể nhìn ra chút suy nghĩ. Manny ngồi ngay ngắn trên mái nhà, cầm chắc hỏa thần pháo trong tay ngắm con dị thú, cũng không dám tùy tiện nổ súng ngăn chặn, trong tình huống này rất dễ ngộ thương người khác, hắn không dám đánh cược.
”Đây là kỹ năng gì?” Diệp Thần sắc mặt đại biến, trong nháy mắt nhảy lên như tia chớp, trường kiếm hóa thành ánh sáng chém về lưng con khỉ đầu chó, cũng không như dự liệu mà chém lưng con dị thú thành hai, không đợi Diệp Thần tới gần, bộ lông trên lưng dựng ngược, nháy mắt hóa thành ngàn sợi tơ, mềm dẻo mà bén nhọn, Diệp Thần không cẩn thận thiếu chút nữa trúng chiếu, cậu cũng không giống chú Đường mà đi luyện thiết bố sam, dẻo dai, nếu như bị đám tơ này bám lấy, tuyệt đối sẽ bị đâm thành một động máu, đau đến chết.
Nghênh đón những sợi tơ mềm dẻo này, đầu Diệp Thần muốn nổ tung, thứ này thật gian lận, chém không đứt, rất là phiền toái! Trong lúc đối chiến có thể nhìn xem, kinh nghiệm chiến đầu của con dị thú này thập phần phong phú, thậm chỉ còn hiểu được mượn lực trả lực. chú Đường bị lông cuốn lấy, những người khác cũng không đối phó được với sóng âm công kích của dị thú, càng kéo dài càng không có lợi, một khi thể năng của dị năng giả bị tiêu hao hết, đến lúc đó bọn họ sẽ giống như miếng thịt trên thớt bị con dị thú này giày xéo.
Đem tinh thần mạnh mẽ bao bọc lên thân kiếm, mở ra dị năng, tốc độ dị năng nháy mắt tăng lên mấy bậc, trong nháy mắt tránh đi toàn bộ công kích của đám lông trước mặt, tinh thần công kích hóa thành sáu đường, bao lấy dị thú ở sáu hướng khác nhau, không góc chết.
Dị thú khỉ đầu chó ở khu hoang dã xưng bá nhiều năm, trí tuệ cực cao.
Sau khi bọc lấy chú Đường, nó muốn trực tiếp ăn luôn đồ ăn trước mắt, nhưng con sâu ở sau lưng rất đáng ghét, luôn quấy rầy nó, làm cho nó không có biện pháp an tâm hưởng dụng mỹ thực. Đột nhiên, nó cảm thấy được hơi thở nguy hiểm, con sâu nhỏ phía sau đột nhiên trở nên nhanh hơn, phương thức công kích càng sắc bén hơn nó, đột nhiên ý thực được con sâu đó cũng lợi hại giống nó, nhất thời kinh hãi.
Nhưng sáu đường công kích hình thoi đã lao đến rồi!
”Ngao ô…” Dị thú hướng thẳng lên trời thảm thiết mà rống, phía trước đang quấn lấy chú Đường, làm cho nó không kịp né tranh, tốc độ Diệp Thần ở đằng sau lại quá nhanh, lúc nó chân chính cảm nhận được nguy hiểm, muốn tránh cũng muộn.
Sáu đạo lưu quang từ sáu hướng công kích về phía dị thú khỉ đầu chó, nhưng trên thực tế, công kích mạnh nhất chính là trường kiếm chém mang theo công kích tinh thần trong tay Diệp Thần, sáu đạo công kích tinh thần kia chỉ dùng để mê muội mắt dị thú, hai chân đạp đất, bóng người của Diệp Thần như đại bàng giang cánh, nhảy lên không trung, trường kiếm trong tay bổ thẳng xuống.
Diệp Thần cười một tiếng, khuôn mặt yêu nghiệt toàn là máu, dị thú khỉ đầu chó không thể dùng sức, lông nó bật tung đầy trời, bị Diệp Thần dùng tinh thần đỡ lấy, hai tay nó bị chú Đường cầm chặt, nó chỉ có thể gào thét há miệng to như chậu máu.
Nhưng mà…
”Phập! Phập!” Mấy âm thanh thịt bị đâm tới vang ra, sáu đạo lưu quang trực tiếp đâm vào thân thể dị thú, trường kiếm trong tay Diệp Thần theo sát tới, từ vai trái của nó, chém thẳng xuống, đem dị thú chém thành hai, nội tạng bên trong đều vỡ, dị thú tức giận không cam lòng chết đi mà gào lên.
Thân thể cao gần bốn thước đổ ầm xuống đất, trực tiếp đem những nhà bên cạnh đập thành phế tích, những tường nhà tiếp theo cũng bị xô ngã. Con ngươi mang sắc thái đỏ tươi dần dần mờ đi, trước khi chết nó không khỏi hồi tưởng lại cả đời của mình, từ nhỏ nó đã khát vọng được chạy quanh trong rừng, mà không phải ở trong không gian nhỏ hẹp của dị thú, khác với những đồng bạn còn lại, nó một mực chờ đợi thời cơ rời đi, mười năm trước, nó rốt cuộc cũng thấy cơ hội tới, nó nhớ ngày hôm đó, ban ngày đột nhiên tối dần, người xung quanh cũng trở nên kỳ lạ, trong không khí có rất nhiều mùi kỳ lạ, sau khi nó ngửi mùi hương đó, thân thể từ từ xảy ra thay đổi.
Những thay đổi đó làm cho nó càng cường tráng hơn, sau khi trở nên mạnh mẽ, nó dễ dàng rời đi nhà tù đã cướp mất tự do của nó, trong mười năm, nó một mực cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, đầu óc cũng thông minh hơn, nó bắt đầu dè dặt đi săn những con mồi yếu hơn mình, dần dần khiến bản thân trở nên mạnh hơn, tối nay nó tính sau khi đi săn xong thì đi về phía Tây tìm đồng bạn, sau khi ức chế kỳ phát tình mười năm, lần này nó không còn biện pháp khắc chế, nó tin chắc lấy thân thể tráng kiện của nó, nhất định có thể khiến cho bọn khỉ đầu chó cái vui vẻ, để cho bọn chúng sinh sôi đời sau của mình.
Nhưng mà…
Hình như không thể làm được!
”Ầm!” Tứ chi của nó co giật một hồi thì liền tắt thở, nhìn vết tích lưu lại khắp nơi, Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm, dị thú khỉ đầu chó này thật là mạnh không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải tay nó được chú Đường kiềm chế, là thắng hay thua còn chưa biết!
”Hô hô!” Thở gấp một hồi, từ từ bình phục lại nhịp tim đang đập kịch liệt, trường kiếm trong tay cùn đi không ít, phía trên gồ ghề không ít, bất giác thở dài, kiểu này chắc phải dành thời gian tìm binh khí tiện tay khác rồi, vũ khí nóng mặc dù thuận lợi, nhưng khi không có đạn thì chẳng khác nào là phế vật, trên người mang theo vũ khí lạnh thì an toàn hơn một ít.
”Không tệ!” Chú Đường bóp cánh tay có chút chết lặng, khen ngợi nhìn Diệp Thần. Nhìn đám người Trương Như Anh ở bên ngoài gật đầu, tỏ ý họ có thể đi vào.
”Ầy ầy!” Mấy người Trương Như Anh từ ngoài đi vào, Manny mang theo hỏa thần pháo trực tiếp nhảy xuống, khi bốn người nhìn rõ vết thương trên người dị thú, nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Hoảng sợ quay người nhìn Diệp Thần, trong ánh mắt còn mang theo chút kinh sợ khó tỏ, cường giả ở mạt thế luôn có ưu đãi nhất định!
”Ực!” Mạc Quý lau sạch vết máu ở khóe môi, nuốt nước miếng, ”Diệp Thần, không nhìn ra cậu lợi hại như vậy!” Thật ra lúc trước thấy Diệp Thần đi theo bên người Trương Như Anh, bọn họ hoàn toàn không để cậu ở trong lòng, chỉ cho là một người đàn ông dùng vào gương mặt để kiếm sống thôi, thứ người như vậy ở mạt thế thấy không ít. Mặc dù Trương Như Anh có nói cho bọn họ, Diệp Thần đã cứu mạng cô. Nhưng bọn họ chỉ xem cậu hơn phân nửa ỷ vào ân cứu mạng để có thể đi theo bên người Trương Như Anh để cầu che chở.
Nhưng mà…
Hiện giờ, nhìn dị thú ngã trong vũng máu tắt thở, mấy người mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, Trương Như Anh nói Diệp Thần đã cứu mạng cô là thật, chứ không phải nói cho có.
Trương Như Anh là người phản ứng lại nhanh nhất, nghe trong gió có mùi tanh nồng, nói: ”Xử lý sạch sẽ trước, chúng ta nhanh chóng rời đi, mùi máu tanh quá nặng!” Âm thanh trầm trầm, lộ ra một mùi vị kỳ lạ, nói xong, tầm mắt rơi trên người Diệp Thần, dị thú là do Diệp Thần giết chết, quyền xử lý là do cậu, nàng cần Diệp Thần đồng ý mới có thể động thủ xử lý.
Diệp Thần không có giả bộ, xách trường kiếm trực tiếp rạch đầu dị thú, lấy tinh hạch trong đó, tinh hạch trong suốt ở trong bóng đêm phát ra ánh sáng nhu hòa, trong mắt Diệp Thần chợt lóe vui mừng rồi biến mất, có viên dị hạch này thì lúc cậu đột phá cấp năm càng dễ dàng hơn. Diệp Thần cười một tiếng, “Tôi muốn dị hạch này, ở chỗ tôi có một viên cấp bốn hệ thổ, tôi dùng không thích hợp.” Lúc chiến đấu nhờ chú Đường cũng ra tay cậu mới có thể thành công giết dị thú, cũng may Diệp Cẩn để lại cho cậu không ít tinh hạch.
“Không cần, con dị thú này là cậu dùng toàn lực giết, phân phối thế nào do cậu xử lý.” Trương Như Anh từ chối, không nhìn lâu tinh hạch trên tay Diệp Thần, “Chó điên, xử lý thi thể dị thú đi, máu thịt của nó đối với thân thể chúng ta có chỗ tốt. Diệp Thần, thi thể này chúng ta có thể chia đều chứ?”
Thấy Trương Như Anh từ chối, Diệp Thần cũng không kiên trì, lấy thân phận của Trương Như Anh chắc cũng không có bao nhiêu hứng thú với dị hạch cấp bốn, liền trực tiếp thu dị hạch vào ba lô trên lưng, gật đầu nói: “Được, bất quá dị thú này da rất dày, cần dị năng mới cắt được, mùi máu nồng như vậy, càng nhanh càng tốt.”
Khu hoang dã cũng coi như đã được dọn dẹp, tạm thời không xuất hiện tang thi cùng dị thú, khu vực này trước kia có khỉ đầu chó áp chế, những tang thi và dị thú khác cũng an phận thủ thường, nhưng hôm nay không còn áp chế. Tình hình thay đổi, phải nắm chắc thời gian rời đi.
“Giao cho ta xử lý.” Chó điên nói, ngồi xổm người, trong tay nháy mắt xuất hiện một con dao nhỏ, giống như là dao giải phẫu, dao nhỏ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhanh chóng rạch xuống thi thể dị thú, đem da lông bên ngoài cắt đi. Thịt dị thú không bị lây nhiễm virus T có khả năng tăng thể năng cho dị năng giả cùng thể thuật giả, xúc tiến dị năng, cho nên giá một miếng thịt dị thú trong khu an toàn rất cao.
Dị thú cao gần bốn thước, dưới xử lý của chó điên, chia thành khoảng chừng ba mươi khối thịt lớn nhỏ không đồng nhất, những thứ khác chó điên không xử lý, lần này bọn họ muốn lên đường đi Diêm Hồ, không thể mang theo quá nhiều, nếu trực tiếp trở về Giang Nam, thì sẽ mang theo hết, bây giờ chỉ có thể vứt bỏ.
Tay để trên thịt dị thú đã cắt ra, một tầng dị năng nhạt màu, đem mùi máu tanh của dị thú hoàn toàn ngăn cách. Diệp Thần giật mình nhìn một màn này, cậu cho rằng chỉ có dị năng hệ băng mới có thể làm được như vậy, không nghĩ đến dị năng hệ thủy cũng có thể, thật đúng làm cho cậu suy nghĩ.
“Đây là năng lực do chó điên nghĩ ra, chỉ có mình hắn làm được, không có người thứ hai. Cậu đừng nhìn tướng mạo thô bỉ của chó điên, thật ra hắn chính là một tiểu xử nam trong sáng đó, hai mươi mấy tuổi chưa có chạm qua đàn bà, chỉ tiếp xúc mỗi một người phụ nữ là chị Trương…” Thấy Diệp Thần tò mò, Mạc Quý mới giải thích cho cậu.
Nghe Mạc Quý nói chó điên là tiểu xử nam, biểu tình của Diệp Thần nhất thời cứng đờ,… thật không nhìn ra nha! Lớn lên có khuôn mặt dung tục như vật, lại là một người trong sáng, không khoa học!
Thấy Diệp Thần mang biểu tình như anh đang nói dối tôi à, chó điên có khuôn mặt dung tục cười vui vẻ đi lại, từng bước hướng về phía Mạc Quý, khoác tay lên bả vai nhỏ của hắn, ôn nhu nói: “Tiểu Mạc Quý, đi, cùng anh qua bên cạnh nói chuyện nhân sinh nào…” Vừa nói vừa không cho Mạc Quý cự tuyệt mà kéo hắn đi qua một góc không ngừng đánh hắn.
“A… không muốn, ngao ô…” Tiếng kêu la không ngừng vang lên khắp nơi trong đêm tối, làm những người khác đều bó tay.
”Mang lên xe.” Loại tình huống này sợ là không phải lần đầu tiên, Trương Như Anh cực kỳ ổn định! Đem hơn ba mươi khối thịt dị thú, chia theo kích thước. Trước kia đi đến Diêm Hồ chỉ cần bốn năm tiếng, nhưng đây là chuyện của mười năm trước, bây giờ cần ít nhất một hai ngày, mà còn phải trong tình huống không gặp tang thi lẫn dị thú, đường phố lâu năm không sửa, càng khó đi hơn, còn có thể phải đi đường vòng. Phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn mới được, tránh cho lúc đó ngay cả thức ăn cũng không tìm được liền thảm.
Diệp Thần cầm phần thuộc về cậu ở trên xe, sau khi dọn dẹp xong thì mọi người cũng nhanh chóng lên xe, rời đi khu nhà tràn ngập mùi máu tanh.
Sau khi đám người Diệp Thần rời đi không lâu, mấy cái bóng đen nhanh chóng đi vào thôn, bọn nó như vong linh đi lại trong bóng đêm, truy tìm mùi vị của máu thịt, toàn bộ thôn bị chúng nó xâm chiếm, làm cho trong thôn tràn ngập mùi hôi thối, loại mùi thối rữa nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Chúng nó đang tiến hành chiến đấu kịch liệt, tin tưởng không bao lâu, nơi này sẽ lại xuất hiện một vương giả mới!
Dĩ nhiên, những chuyện này không liên quan đến đám người Diệp Thần. Sáu người chia thành hai đội, Diệp Thần, Mạc Quý, Trương Như Anh một đội, đám người Manny còn lại một đội đang mở đường ở trước. Diệp Thần mở bản đồ, lúc này chân trời dần dần xuất hiện tia sáng mỏng manh, liếc nhìn máy truyền tin thì thấy đã hơn năm giờ, gần sáu giờ sáng rồi.
”Chị Trương, có cần tìm một chỗ ăn chút gì không?” Mạc Quý hỏi, chặng đường kế tiếp sẽ không còn đơn giản, bọn họ phải thời khắc giữ thể lực, mới có thể bảo đảm mình giữ được mạng sống.
Trương Như Anh mở mắt, nhìn ánh sáng dần lên ở phía chân trời im lặng xoay người nhìn về phía Diệp Thần đang nghiên cứu bản đồ, gật đầu nói: ”Tìm chỗ ăn gì trước đã, đoạn đường tiếp mấy năm trước bị đất đá làm hư, phỏng chừng phải đi đường vòng mới được.”
”Đường vòng sắp tới là phải đi qua huyện An Bình, đó cũng không phải địa phương tốt đẹp gì.” Ngón tay Diệp Thần vẽ mấy vòng ở ngay huyện An Bình, con dị thú kia chắc là từ huyện An Bình chạy ra, nhìn bản đồ mấy lần, trừ huyện An Bình ra thì không có đường khác đi đến Diêm Hồ, thật đúng là nhức đầu a!
”Meo meo!” Garfield đột nhiên nhảy lên đầu Diệp Thần, móng vuốt nhỏ từ đệm thịt hiện ra.
Diệp Thần tức giận ôm nó trong tay, búng ngón tay lên đầu nó, nói: ”Mày nha! Toàn ăn với ăn…vừa nghe có đồ ăn liền có tinh thần liền đúng không?”
“Meo meo!” Garfield kêu thêm mấy tiếng, tựa như đang phản bác lại Diệp Thần.
”Được, được…lập tức cho mày ăn!” Nhìn dấu cào của nó trên mu bàn tay, biết là nếu không đáp ứng nữa thì nhóc con này nhất định sẽ ra tay, Garfield cũng không phải tiểu bạch xà, cào một cái liền đổ máu đó, ai…Nói cho cùng thì vẫn là tiểu bạch xà dễ nuôi hơn, cho một tinh hạch có thể chống đỡ mấy ngày. Gần đây ở chung với Garfield, thỉnh thoảng nó sẽ chia cho tiểu bạch xà thêm bữa ăn.
Ở trên cổ Garfield, Diệp Cẩn cho nó một cái túi nhỏ, cái túi nhìn không lớn nhưng bên trong lại có thể nhét không ít đồ, bình thường lúc chiến đấu tất cả tinh hạch và dị hạch nó lấy được đều được bỏ trong cái túi nhỏ đó. Nếu Diệp Cẩn muốn thì phải dùng cá hộp đổi.
Bất quá, Garfield đối với tiểu bạch xà lại rất rộng lượng, nếu Diệp Thần quên cho nó ăn, Garfield sẽ từ trong túi nhỏ móc tinh hạch cho nó. Nghe Diệp Cẩn nói, cái túi nhỏ đó là do một người có dị năng không gian chế tạo, người nọ rất thích Garfield, hao phí rất nhiều công sức mới làm ra được cái túi nhỏ như vậy.
Diệp Thần lấy ba lô, mở ra lấy một hộp cá ở trong đó, mở nắp, tùy tiện lấy cái gì đó đựng, gắp một con cá đặt ở trên đó, Garfield nhìn chăm chú, thấy Diệp Thần chỉ gắp một con cá, nhất thời bất mãn kêu lên, mắng Diệp Thần không biết yêu thương động vật nhỏ, chỉ cho nó một con, bèn kêu lên, từ trong túi nhỏ móc ra tinh hạch đặt ở trên đùi Diệp Thần, ý nó muốn nói, trước đây không lâu nó đã rất bận rộn giúp đỡ Diệp Thần, nên cậu không được bạc đã nó.
”Không được, vừa rồi mày không có giúp đỡ, chỉ được ăn một con.” Diệp Thần dứt khoát cự tuyệt.
Vừa nghe Diệp Thần không đáp ứng, Garfield tức giận cào Diệp Thần, trực tiếp xé quần của cậu, nhân tiện đem viên tinh hạch kia thu vào trong túi, sau đó lắc lắc thịt trên người, đem cái mông nhỏ cho cậu nhìn, thở phì phò ăn cá trước mặt.
”Phụt!” Mạc Quý ngồi ở phía trước không nhịn được mà nở nụ cười, bất quá cũng không dám cười lớn, trước đây không lâu đã ăn một vuốt uy lực của nó, làm cho hắn nhớ đời rồi, hắn không dám trêu chọc tiểu tử này nữa.
Diệp Thần nhìn quần bị Garfield cào rách, cũng may quần này bền chắc, lớp ngoài bị rách vẫn còn lớp ở trong mà không bị lộ chân, tùy ý lấy một miếng vải che lại, cũng không để ý đến tiếng cười nhạo của Mạc Quý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook