Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
-
Chương 20: Hạ Ấm chết
“Ba cỗ thi thể kia không thấy nữa.” Diệp Thần chỉ vào sàn nhà trống rỗng, nơi đó vỗn dĩ có ba cỗ thi thể, giờ phút này chỉ còn lại mấy vết máu. Mọi người toàn lực giết con tang thi thân người đuôi rắn, thậm chí còn không kịp thở, đột nhiên nghe lời Diệp Thần nói, nhất thời cả kinh.
“Khi nào thì không thấy?” Tống Tiểu Ngọc hỏi.
“Không biết.” Diệp Thần lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Hạ Lưu, cậu ta là người phụ trách canh gác.
“Hạ Lưu, cậu xem được cái gì rồi?” Tống Tiểu Ngọc liếm đôi môi khô khốc, nơi này càng ngày càng quái dị!
Hạ Lưu múa máy ngón tay, mở ra hình ảnh vừa rồi, trên màn hình xẹt qua một bóng người, sau khi cái bóng đó biến mất thì ba cái thi thể trên mặt đất liền biến mất, cùng biến mất còn có mấy người thường bị thương…
“Đó…là cái đồ quỷ gì? Ở đây rốt cục là địa phương quỷ quái gì, tôi phải đi ra ngoài, tôi phải đi ra ngoài.” Có người nhịn không được khóc rống lên, kêu gào đòi rời khỏi đây.
Đường Bưu bỗng nhiên xua tay thấp giọng nói: “Đó là cái gì chúng ta cũng không biết, hiện tại cứ an tĩnh lại…thi thể trên mặt đất biến mất, mà mùi máu tươi ngày càng nồng. Đường đi ra đã bị chặn, chúng ta chỉ có thể đi xuống, ai đi trước dò đường?”
“Tôi đề nghị để thể thuật giả đi xuống dò đường, thân thể của họ có tố chất cao hơn so với dị năng giả.” Hạ Lưu loay hoay trên máy tính, không ngừng xem xét trên màn hình, quan sát cảnh tượng bên trong tòa nhà.
Mọi người nhìn nhau, ngay từ đầu có hơn một trăm người đi vào tòa nhà này, thời gian ngắn ngủn không đến ba tiếng, bọn họ đã tổn thất gần hai mươi người, bị thương mười người, lại là ba mươi người thường, như vậy tính ra, tỉ lệ của dị năng giả cùng thể thuật giả còn không nhiều,
Nghe thế Hứa Kham liền đưa mắt ra hiệu, âm thầm kiểm tra số lượng người của mình.
Không cần chờ lâu lắm, một người ở phía sau đi ra, Triệu Thị khẽ cắn môi nói: “Tôi là một thể thuật giả cấp năm, tôi đi xuống trước nhìn thử.”
Tất cả mọi người đều không nói chuyện, không hẹn mà nghiêng người để ra một khoảng trống, Tống Tiểu Ngọc mở ba lô lấy ra súng sinh hóa còn mới bên trong đưa cho người này, đồng thời còn nén ra một viên đạn.
Triệu Thị hít sâu một hơi, đem sợ hãi trong lòng đè lại, hắn nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới, trước khi đi còn nhìn nơi Hứa Kham đang đứng. Có thể là do quá mức khẩn trương, bước chân của Triệu Thị thực nặng, tiếng tim đập lớn đến cả những người đứng quanh đều nghe được.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn vào khoang mũi…
Trên đầu Triệu Thị mang theo máy dò xét của Hạ Lưu đưa cho hắn, trên đó là một cái đèn chiếu sáng, đèn được gắn vào trong máy để dễ theo dõi. Triệu Thị cảnh giác nhìn bốn phía, theo lối vào cẩn thận đi xuống từng bước, trong giây lát hắn nhịn không được hét chói tai, lúc này trong lòng hắn chỉ còn lại sợ hãi.
Xuyên thấu qua vách tường thủy tinh trên cầu thang, Triệu Thị nhìn thịt nát bên dươi giống như là bị là động vật hay con người nào đó gặm cắn, xương cốt, nội tạng, thịt nát…cảnh tượng làm tâm người ta hoảng sợ, nếu không phải xương cốt rơi rụng trên mặt đất, hắn thậm chí không thể phân rõ đống thịt này có thuộc về nhân loại hay không.
Triệu Thị đỡ vách tường ói ra, xuyên qua hình ảnh của Triệu Thị truyền đến, cảnh tượng đó liền hiện lên máy tính, bọn người Hạ Lưu đều có thể thấy rõ, trừ bỏ số ít người vẻ mặt khiếp sợ nhưng không xoay người ra chỗ khác, nhưng người khác hoặc là đỡ tường ói ra hoặc là ôm bụng xoay người phun ra…Dù là người có định lực mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng máu me này, khóe miệng đều nhịn không được run lên vài cái, nhưng mà Hứa Kham và Hạ Lưu lại thấy có điểm thích thú.
“An toàn.” Thanh âm lạnh lùng của Tống Tiểu Ngọc vang lên, hướng lên trên không đưa tay ra hiệu, sau đó ý bảo mọi người bắt kịp Triệu Thị, chậm rãi đi vào tầng tiếp theo.
Hứa Kham dẫn đầu đầu đi vào giữa cầu thang, lướt qua Triệu Thị đã ói đến trắng mặt, ngồi xổm xuống nhìn xương cốt ở giữa hành lang, sau khi kiểm tra mấy lần, đứng dậy nói: “Nơi này chết ít nhất nhất năm người, từ trên quần áo rơi rớt khắp nơi có thể nhìn thấy giữa đống thịt đó không có ‘ba người’ mất tích của chúng ta.”
Nghe thấy lời Hứa Kham, mọi người sau khi khôi phục sắc mặt liền trở nên xanh xao.
“Từ đống thịt nát trên mặt đất thì tôi cho nằng nơi này có không ít hơn năm người…” Diệp Thần nhìn vào góc hành lang bĩu môi, nơi đó chồng chất thịt thối, “Tôi nghi đều là của tiểu đội lính đánh thuê ở gần đây, bị chúng nó bắt được…nhưng, vì sao chưa từng có người nói đến chuyện này?”
Từ trình độ hư thối của thịt có thể thấy, chuyện này ít nhất đã xảy ra từ nửa tháng trước: Điều này có nghĩa là, trong thời gian nửa tháng, khu Bố Cát có tiểu đội lính đánh thuê bị mất tích. Đây không phải là chuyện nhỏ, ai lại có gan lừa gạt chứ?
Mọi người sắc mặt ảm đạm nhìn chằm chằm hành lang, ai cũng không lên tiếng.
“Có cái gì đây này?” Hạ Lưu nhíu mày, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai tay bấm bàn phím, phóng to bàn mình đến lớn nhất, nguyên bản bản trên đường không có một bóng người lại xuất hiện một bóng đen tốc độ rất nhanh.
Hạ Lưu vừa dứt lời, Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc đột nhiên tiên lên đem Hạ Lưu đẩy qua một bên, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là Diệp Thần, cậu đè thấp giọng nói: “Không thích hợp, có tiếng động…”
Loại người luôn sống gần cái chết như bọn họ, đối với nguy hiểm lại nhạy cảm như trực giác của con gái, ngay lúc Hạ Lưu nói chuyện, bọn họ đều cảm thấy tim đập cực nhanh, loại cảm giác này không thể giải thích được, đó là bản năng, là Diệp Thần nhìn thấy trước nhất, phản xạ thần kinh của con người khó có thể nắm bắt được cái loại tốc độ này, giống như là cái bóng vậy.
Nó giống như là dị thú hơn là tang thi, khuôn mặt nhân loại, nhưng khi mở miệng lại lộ ra hàm răng sắc nhọn, như ác ma dưới vực sâu, trong khoang miệng che dấu vô số cái răng nhọn. Đỉnh đầu trống trơn không có một cọng tóc, thân cao khoảng hai thước, ở sau lưng có một cái đuôi bọ cạp thật dài, cái đuôi nâng lên thật cao, trên đầu có những châm thép ngân đen lóe lên ánh sáng làm cho người khác sợ hãi. Cái đầu nhìn như bình thường như khi mở miệng lại to như thau rửa mặt, có thể đem một người trưởng thành nuốt trọn.
Khóe miệng không ngừng chảy xuống chất lỏng xanh biếc, sau khi rơi xuống đất liền xuất hiện một chút khói trắng, hiển nhiên nước bọt của con tang thi cổ quái này có chứa chất ăn mòn.
Ở dưới che chở cho một người, lúc nó hướng bọn người Diệp Thần nhếch miệng thị uy, liền để lộ bóng người nọ – Hạ Ấm, là người vừa biến mất không lâu. Lúc này, Hạ Ấm kiêu ngạo đứng dưới quái vật, trên mặt lộ ra tươi cười trào phúng, coi thường mọi người mà nhìn Hạ Lưu phía sau Đường Bưu, khi tầm mắt nhìn qua đống thịt nát liền có chút kinh ngạc.
“Này, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Còn đây là cái thứ gì?” Có người điên cuồng rít gào, từ lúc tiến vào tòa nhà này, nhận thức không ngừng bị thách thức.
“Dị Hình? Tang thi và dị thú tạp giao ra giống mới?” Diệp Thần nhún vai nói, ánh mắt lúc nhìn qua Hạ Ấm, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Nhịn không được đoán rằng có phải có người ở sau lưng có thể khống chế được nó? Còn có, trong khoảng thời gian Hạ Ấm biến mất đã làm cái gì?”
“Giỡn chắc?” Đường Bưu không đồng ý, chỉ vào con quái vật to lớn đáng sợ ở đối diện, nói: “Nói nó là dị hình, tôi thà cho rằng nó là quái vật. Dị Hình rên TV kia…cũng không phải cái tên để đem ra nói đùa.”
Quái vật còn có khả năng giết được, nếu là dị hình…đừng hòng nghĩ đến còn có thể sống sót chạy đị, tự mình cắt cổ một nhát còn lẹ hơn
“A! Không cần a! Cứu cứu tôi…tôi không muốn chết.”
“A! Quái vật tránh ra…”
Ở ngay lúc mọi người đang quan sát, nó giơ lên cái đuôi bò cạp thật dài, trực tiếp chui vào đầu của người đứng gần nhất, động tác mạnh mẽ dứt khoát, chờ những người khác hồi phục lại tinh thần đã có ba người chết, đều là bị đâm vào đầu mà chết. Chết mà không kịp giãy dụa, chỉ còn lại vài tiếng kêu thảm thiết.
“Hạ Ấm?” Đường Bưu lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt âm trầm nói, “Cô làm cái gì?”
Ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Ấm bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn mặt mọi người, sau đó cười dữ tợn nói: “Làm cái gì a? Tôi làm cái gì anh sẽ quan tâm sao? Các người đều muốn tôi chết, tất cả mọi người đều chán ghét tôi…tôi đây dựa vào cái gì phải đứng cùng phía với mấy người, nếu tôi không muốn chết thì người chết chính là mấy người!”
Tay Hạ Ấm đặt trên bụng con tang thi, dị năng chưa khỏi trôi nổi một vòng gợn sóng, đồng giá trao đội, Hạ Ấm trực tiếp xóa đi vết thương do súng của Tống Tiểu Ngọc gây ra. Khi dị năng của Hạ Ấm rót vào, con tang thi kia còn hành động mạnh mẽ linh hoạt hơn.
Đuôi bọ cạp quét ngang qua, mọi người bị đánh ngã trên mặt đât, Diệp Thần tránh né không kịp, bị đánh trúng cánh tay mà va vào vách tường, làn da bị rách chảy máu không ngừng, cậu liếc nhìn nơi bị thương, nâng đầu nhìn về Hạ Ấm nói: “Tôi hiếu kì, cô vì sao không bị nó ăn luôn? Tạp chủng mà tang thi và dị thú sinh ra có trí tuệ là hai mươi phần trăm, con tang thi bên cạnh cô lại không hề có trí tuệ, nói cho tôi biết, cô vì sao lại bình yên vô sự…”
Thần tình Hạ Ấm dữ tợn, thô lỗ đánh gãy lời của cậu, “Tôi vì sao lại bình yên vô sự, cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao? Hôm này những người ở đây đều phải chết, chủ nhân không có khả năng để cho mấy người sống sót rời đi, số mười ba tấn công…” Hạ Ấm không nhìn đến khuôn mặt muốn nói lại thôi của Hạ Lưu, trực tiếp hạ lệnh tấn công.
Mấy phút đồng hồ sau, tất cả mọi người đều chìm đắm trong biển máu.
Nghe Hạ Ấm kêu số mười ba, khuôn mặt của Hứa Kham đứng bên ngoài vòng vây hiện lên chút sát ý rồi nhanh chóng biến mất, lạnh lùng nói: “Thất thần cái gì? Chờ tang thi ăn à?” Tang thi từ tầng trên không ngừng lao đến, những con này không hề chậm chạp như những con tang thi trước đó. Thân thủ linh hoạt vượt qua phạm vi nhận thức của con người.
“Trước khi chết, nhớ phải hưởng thụ bữa tiệc hoa lệ này!” Hạ Ấm điên cuồng gào thét, dưới ánh đèn, cô lấy ra một cái kim lớn, tản ta mùi nhàn nhạt. Trên cổ có một cái vòng, trên vòng cổ không ngừng có ánh đèn màu xanh chớp nháy liên tục.
“Chị, chị đang làm cái gì?” Hạ Lưu buông máy tính, khiếp sợ nhìn Hạ Ấm trở nên điên cuồng, chỉ mới trong vòng một tiếng, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Chị? Mày có tư cách gì gọi tao là chị, tiện nhân không biết xấu hổ! Mày sao lại không chết đi a!” Hạ Ấm từ bên hông rút ra cây súng, bắn về phía Hạ Lưu, hiển nhiên là muốn bắn chết cậu. Con mắt đỏ lên, hơi thở tràn ngập huyết tinh, điều này tuyệt đối không giống người bình thường!
Đường Bưu đẩy Hạ Lưu ra, nói: “Cô ta đã điên rồi, đừng nương tay.” Nói xong trực tiếp tấn công.
“Mấy thứ này tất cả đều bị kích hoạt rồi, chúng ta phải làm sao?” Trần Sâm kề sát Hứa Kham, ảo não lên tiếng, nhìn cảnh tượng máu me xung quanh, hô hấp ngày càng dồn dập, thân thể kề sát Hứa Kham nhịn không được nổi lên phản ứng.
Hứa Kham nhíu mày, vừa rồi hắn lên tiếng cắt ngang Hạ Ấm là vì không muốn người khác phát hiện cô khác thường. Ở thắt lưng đột nhiên truyền đến cảm giác nóng bỏng, Hứa Kham quay đầu, trừng mắt nhìn Trần Sâm nói: “Đừng xằng bậy, mấy thứ này rất nguy hiểm, Hạ Ấm lại không đáng tin cậy, không biết người nọ đang nghĩ cái gì…nếu tình huống không đúng, giết!”
Trần Sâm đẩy đẩy phía dưới, hướng Tiếu Nam khiêu khích.
Diệp Thần vừa đánh tang thi vừa đánh giá Hứa Kham, trực giác nói cho cậu biết chuyện xảy ra ở Quốc An Cửu Cục có liên quang đến Hứa Kham. Nhìn thấy trên cổ của Hạ Ấm có thêm cái vòng cổ, sự khác thường của cô nhất định có liên quang đến cái vòng đó, nhưng việc quan trọng bây giờ là phải diệt trừ con tang thi này trước mới được.
Hạ Ấm không ngừng công kích, phối hợp cùng với cái đuôi của tang thi, làm cho hành động của mọi người vô cùng khó khăn.
“Tiếu Nam nhanh chóng bắt lấy Hạ Ấm, cái vòng trên cổ cô ta có thể là máy truyền cảm.” Tống Tiểu Ngọc cầm đao băng, dứt khoát chặt đứt đuôi tang thi, mất đi cái đuôi, tang thi càng trở nên cuồng bạo.
Tống Tiểu Ngọc vừa nói xong, sắc mặt Hứa Kham liền biến đổi, hướng Trần Sâm ra hiệu, Trần Sân lập tức ra tay, thay viên đạn đỏ sậm vào súng sinh hóa đặc biệt, nhắm vào tang thi mà bắn. Mà Hứa Kham đứng bên cạnh Tiếu Nam, ngay lúc Tiếu Nam ra tay với Hạ Ấm đang phát cuồng, hắn đột nhiên lên tiếng: “Tiếu Nam, dừng tay!”
Nghe vậy, Tiếu Nam dừng một chút.
Hứa Kham lướt qua Tiếu Nam, đối chiến với Hạ Ấm, Hứa Kham nghiêng người một cách khéo léo, cản tầm mắt của mọi người, súng sinh hóa nhắm ngay cái vòng trên cổ cô, “Bằng!” Trực tiếp bắn cái viên màu xanh. Tiện đà giáng xuống vô số dao nước, trên người Hạ Ấm lưu lại rất nhiều vết máu, mùi máu tươi nồng đầm truyền đến mũi.
“A!” Hạ Ấm kêu thảm thiết.
“Chị!” Hạ Lưu chuẩn bị tiến lên.
Hứa Kham dùng sức ném Hạ Ấm vào đàn tang thi đang phát cuồng bên cạnh. Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra trong bí mật, đến khi mọi người phản ứng lại, Hạ Ấm đã bị những con tang thi trên cầu thang cắn mất hai chân.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Không, không cần a! Đường Bưu, Hạ Lưu, cứu cứu em…cứu cứu em…em không muốn chết, không muốn chết a!” Đau nhức kích thích Hạ Ấm, cô liều mạng giãy dụa, nắm chặt vòng cổ, dùng sức nhấn cái nút màu đỏ bên cạnh, miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn. Hạ Ấm kêu lên thảm thiết, nhưng chút sức lực này đối với tang thi mà nói là nhỏ bé không đáng kể. Cứ như sức của đứa trẻ đối kháng với người lớn, mọi người chỉ thấy Hạ Ấm cố gắng bắt lấy tay vịn cầu thang, bản năng cầu sinh của con người làm cô mạnh mẽ cầu xin người giúp đỡ.
Hơn nữa người đã bị tang thi cắn nuốt, xé nát, thân mình cô từng bước lê lết, cuối cùng vẫn bị tang thi ăn sạch, trên cầu thang chỉ còn lại vết máu đỏ tươi, trừ điều đó ra cả tầng trệt đều là tiếng kêu thảm thiết của cô cùng với âm thanh cắn nuốt của tang thi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc là hai người hồi phục tinh thần nhanh nhất, không dám tin xoay người nhìn Hứa Kham đã đá Hạ Ấm ra. Hứa Kham làm như không thấy, khuôn mặt lạnh lùng nhắm bắn, một tay giữ cái khóa, hướng Trần Sâm la lên: “Ra tay.” Nói xong liền ném quả lựu đạn vào miệng tang thi, Tiếu Nam cùng Trần Sâm bên cạnh nhanh chóng chắn lại đường lui của tang thi.
“Ầm ầm!”
“Binh!”
Tiếng động thật lớn, trực tiếp nổ nát cả cầu thang, máu thịt bị bắn nát rơi vãi khắp nơi.
“Khi nào thì không thấy?” Tống Tiểu Ngọc hỏi.
“Không biết.” Diệp Thần lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Hạ Lưu, cậu ta là người phụ trách canh gác.
“Hạ Lưu, cậu xem được cái gì rồi?” Tống Tiểu Ngọc liếm đôi môi khô khốc, nơi này càng ngày càng quái dị!
Hạ Lưu múa máy ngón tay, mở ra hình ảnh vừa rồi, trên màn hình xẹt qua một bóng người, sau khi cái bóng đó biến mất thì ba cái thi thể trên mặt đất liền biến mất, cùng biến mất còn có mấy người thường bị thương…
“Đó…là cái đồ quỷ gì? Ở đây rốt cục là địa phương quỷ quái gì, tôi phải đi ra ngoài, tôi phải đi ra ngoài.” Có người nhịn không được khóc rống lên, kêu gào đòi rời khỏi đây.
Đường Bưu bỗng nhiên xua tay thấp giọng nói: “Đó là cái gì chúng ta cũng không biết, hiện tại cứ an tĩnh lại…thi thể trên mặt đất biến mất, mà mùi máu tươi ngày càng nồng. Đường đi ra đã bị chặn, chúng ta chỉ có thể đi xuống, ai đi trước dò đường?”
“Tôi đề nghị để thể thuật giả đi xuống dò đường, thân thể của họ có tố chất cao hơn so với dị năng giả.” Hạ Lưu loay hoay trên máy tính, không ngừng xem xét trên màn hình, quan sát cảnh tượng bên trong tòa nhà.
Mọi người nhìn nhau, ngay từ đầu có hơn một trăm người đi vào tòa nhà này, thời gian ngắn ngủn không đến ba tiếng, bọn họ đã tổn thất gần hai mươi người, bị thương mười người, lại là ba mươi người thường, như vậy tính ra, tỉ lệ của dị năng giả cùng thể thuật giả còn không nhiều,
Nghe thế Hứa Kham liền đưa mắt ra hiệu, âm thầm kiểm tra số lượng người của mình.
Không cần chờ lâu lắm, một người ở phía sau đi ra, Triệu Thị khẽ cắn môi nói: “Tôi là một thể thuật giả cấp năm, tôi đi xuống trước nhìn thử.”
Tất cả mọi người đều không nói chuyện, không hẹn mà nghiêng người để ra một khoảng trống, Tống Tiểu Ngọc mở ba lô lấy ra súng sinh hóa còn mới bên trong đưa cho người này, đồng thời còn nén ra một viên đạn.
Triệu Thị hít sâu một hơi, đem sợ hãi trong lòng đè lại, hắn nhẹ nhàng đi xuống tầng dưới, trước khi đi còn nhìn nơi Hứa Kham đang đứng. Có thể là do quá mức khẩn trương, bước chân của Triệu Thị thực nặng, tiếng tim đập lớn đến cả những người đứng quanh đều nghe được.
Mùi máu tươi nồng đậm tràn vào khoang mũi…
Trên đầu Triệu Thị mang theo máy dò xét của Hạ Lưu đưa cho hắn, trên đó là một cái đèn chiếu sáng, đèn được gắn vào trong máy để dễ theo dõi. Triệu Thị cảnh giác nhìn bốn phía, theo lối vào cẩn thận đi xuống từng bước, trong giây lát hắn nhịn không được hét chói tai, lúc này trong lòng hắn chỉ còn lại sợ hãi.
Xuyên thấu qua vách tường thủy tinh trên cầu thang, Triệu Thị nhìn thịt nát bên dươi giống như là bị là động vật hay con người nào đó gặm cắn, xương cốt, nội tạng, thịt nát…cảnh tượng làm tâm người ta hoảng sợ, nếu không phải xương cốt rơi rụng trên mặt đất, hắn thậm chí không thể phân rõ đống thịt này có thuộc về nhân loại hay không.
Triệu Thị đỡ vách tường ói ra, xuyên qua hình ảnh của Triệu Thị truyền đến, cảnh tượng đó liền hiện lên máy tính, bọn người Hạ Lưu đều có thể thấy rõ, trừ bỏ số ít người vẻ mặt khiếp sợ nhưng không xoay người ra chỗ khác, nhưng người khác hoặc là đỡ tường ói ra hoặc là ôm bụng xoay người phun ra…Dù là người có định lực mạnh mẽ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng máu me này, khóe miệng đều nhịn không được run lên vài cái, nhưng mà Hứa Kham và Hạ Lưu lại thấy có điểm thích thú.
“An toàn.” Thanh âm lạnh lùng của Tống Tiểu Ngọc vang lên, hướng lên trên không đưa tay ra hiệu, sau đó ý bảo mọi người bắt kịp Triệu Thị, chậm rãi đi vào tầng tiếp theo.
Hứa Kham dẫn đầu đầu đi vào giữa cầu thang, lướt qua Triệu Thị đã ói đến trắng mặt, ngồi xổm xuống nhìn xương cốt ở giữa hành lang, sau khi kiểm tra mấy lần, đứng dậy nói: “Nơi này chết ít nhất nhất năm người, từ trên quần áo rơi rớt khắp nơi có thể nhìn thấy giữa đống thịt đó không có ‘ba người’ mất tích của chúng ta.”
Nghe thấy lời Hứa Kham, mọi người sau khi khôi phục sắc mặt liền trở nên xanh xao.
“Từ đống thịt nát trên mặt đất thì tôi cho nằng nơi này có không ít hơn năm người…” Diệp Thần nhìn vào góc hành lang bĩu môi, nơi đó chồng chất thịt thối, “Tôi nghi đều là của tiểu đội lính đánh thuê ở gần đây, bị chúng nó bắt được…nhưng, vì sao chưa từng có người nói đến chuyện này?”
Từ trình độ hư thối của thịt có thể thấy, chuyện này ít nhất đã xảy ra từ nửa tháng trước: Điều này có nghĩa là, trong thời gian nửa tháng, khu Bố Cát có tiểu đội lính đánh thuê bị mất tích. Đây không phải là chuyện nhỏ, ai lại có gan lừa gạt chứ?
Mọi người sắc mặt ảm đạm nhìn chằm chằm hành lang, ai cũng không lên tiếng.
“Có cái gì đây này?” Hạ Lưu nhíu mày, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai tay bấm bàn phím, phóng to bàn mình đến lớn nhất, nguyên bản bản trên đường không có một bóng người lại xuất hiện một bóng đen tốc độ rất nhanh.
Hạ Lưu vừa dứt lời, Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc đột nhiên tiên lên đem Hạ Lưu đẩy qua một bên, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, đặc biệt là Diệp Thần, cậu đè thấp giọng nói: “Không thích hợp, có tiếng động…”
Loại người luôn sống gần cái chết như bọn họ, đối với nguy hiểm lại nhạy cảm như trực giác của con gái, ngay lúc Hạ Lưu nói chuyện, bọn họ đều cảm thấy tim đập cực nhanh, loại cảm giác này không thể giải thích được, đó là bản năng, là Diệp Thần nhìn thấy trước nhất, phản xạ thần kinh của con người khó có thể nắm bắt được cái loại tốc độ này, giống như là cái bóng vậy.
Nó giống như là dị thú hơn là tang thi, khuôn mặt nhân loại, nhưng khi mở miệng lại lộ ra hàm răng sắc nhọn, như ác ma dưới vực sâu, trong khoang miệng che dấu vô số cái răng nhọn. Đỉnh đầu trống trơn không có một cọng tóc, thân cao khoảng hai thước, ở sau lưng có một cái đuôi bọ cạp thật dài, cái đuôi nâng lên thật cao, trên đầu có những châm thép ngân đen lóe lên ánh sáng làm cho người khác sợ hãi. Cái đầu nhìn như bình thường như khi mở miệng lại to như thau rửa mặt, có thể đem một người trưởng thành nuốt trọn.
Khóe miệng không ngừng chảy xuống chất lỏng xanh biếc, sau khi rơi xuống đất liền xuất hiện một chút khói trắng, hiển nhiên nước bọt của con tang thi cổ quái này có chứa chất ăn mòn.
Ở dưới che chở cho một người, lúc nó hướng bọn người Diệp Thần nhếch miệng thị uy, liền để lộ bóng người nọ – Hạ Ấm, là người vừa biến mất không lâu. Lúc này, Hạ Ấm kiêu ngạo đứng dưới quái vật, trên mặt lộ ra tươi cười trào phúng, coi thường mọi người mà nhìn Hạ Lưu phía sau Đường Bưu, khi tầm mắt nhìn qua đống thịt nát liền có chút kinh ngạc.
“Này, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Còn đây là cái thứ gì?” Có người điên cuồng rít gào, từ lúc tiến vào tòa nhà này, nhận thức không ngừng bị thách thức.
“Dị Hình? Tang thi và dị thú tạp giao ra giống mới?” Diệp Thần nhún vai nói, ánh mắt lúc nhìn qua Hạ Ấm, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Nhịn không được đoán rằng có phải có người ở sau lưng có thể khống chế được nó? Còn có, trong khoảng thời gian Hạ Ấm biến mất đã làm cái gì?”
“Giỡn chắc?” Đường Bưu không đồng ý, chỉ vào con quái vật to lớn đáng sợ ở đối diện, nói: “Nói nó là dị hình, tôi thà cho rằng nó là quái vật. Dị Hình rên TV kia…cũng không phải cái tên để đem ra nói đùa.”
Quái vật còn có khả năng giết được, nếu là dị hình…đừng hòng nghĩ đến còn có thể sống sót chạy đị, tự mình cắt cổ một nhát còn lẹ hơn
“A! Không cần a! Cứu cứu tôi…tôi không muốn chết.”
“A! Quái vật tránh ra…”
Ở ngay lúc mọi người đang quan sát, nó giơ lên cái đuôi bò cạp thật dài, trực tiếp chui vào đầu của người đứng gần nhất, động tác mạnh mẽ dứt khoát, chờ những người khác hồi phục lại tinh thần đã có ba người chết, đều là bị đâm vào đầu mà chết. Chết mà không kịp giãy dụa, chỉ còn lại vài tiếng kêu thảm thiết.
“Hạ Ấm?” Đường Bưu lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt âm trầm nói, “Cô làm cái gì?”
Ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Ấm bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn mặt mọi người, sau đó cười dữ tợn nói: “Làm cái gì a? Tôi làm cái gì anh sẽ quan tâm sao? Các người đều muốn tôi chết, tất cả mọi người đều chán ghét tôi…tôi đây dựa vào cái gì phải đứng cùng phía với mấy người, nếu tôi không muốn chết thì người chết chính là mấy người!”
Tay Hạ Ấm đặt trên bụng con tang thi, dị năng chưa khỏi trôi nổi một vòng gợn sóng, đồng giá trao đội, Hạ Ấm trực tiếp xóa đi vết thương do súng của Tống Tiểu Ngọc gây ra. Khi dị năng của Hạ Ấm rót vào, con tang thi kia còn hành động mạnh mẽ linh hoạt hơn.
Đuôi bọ cạp quét ngang qua, mọi người bị đánh ngã trên mặt đât, Diệp Thần tránh né không kịp, bị đánh trúng cánh tay mà va vào vách tường, làn da bị rách chảy máu không ngừng, cậu liếc nhìn nơi bị thương, nâng đầu nhìn về Hạ Ấm nói: “Tôi hiếu kì, cô vì sao không bị nó ăn luôn? Tạp chủng mà tang thi và dị thú sinh ra có trí tuệ là hai mươi phần trăm, con tang thi bên cạnh cô lại không hề có trí tuệ, nói cho tôi biết, cô vì sao lại bình yên vô sự…”
Thần tình Hạ Ấm dữ tợn, thô lỗ đánh gãy lời của cậu, “Tôi vì sao lại bình yên vô sự, cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao? Hôm này những người ở đây đều phải chết, chủ nhân không có khả năng để cho mấy người sống sót rời đi, số mười ba tấn công…” Hạ Ấm không nhìn đến khuôn mặt muốn nói lại thôi của Hạ Lưu, trực tiếp hạ lệnh tấn công.
Mấy phút đồng hồ sau, tất cả mọi người đều chìm đắm trong biển máu.
Nghe Hạ Ấm kêu số mười ba, khuôn mặt của Hứa Kham đứng bên ngoài vòng vây hiện lên chút sát ý rồi nhanh chóng biến mất, lạnh lùng nói: “Thất thần cái gì? Chờ tang thi ăn à?” Tang thi từ tầng trên không ngừng lao đến, những con này không hề chậm chạp như những con tang thi trước đó. Thân thủ linh hoạt vượt qua phạm vi nhận thức của con người.
“Trước khi chết, nhớ phải hưởng thụ bữa tiệc hoa lệ này!” Hạ Ấm điên cuồng gào thét, dưới ánh đèn, cô lấy ra một cái kim lớn, tản ta mùi nhàn nhạt. Trên cổ có một cái vòng, trên vòng cổ không ngừng có ánh đèn màu xanh chớp nháy liên tục.
“Chị, chị đang làm cái gì?” Hạ Lưu buông máy tính, khiếp sợ nhìn Hạ Ấm trở nên điên cuồng, chỉ mới trong vòng một tiếng, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Chị? Mày có tư cách gì gọi tao là chị, tiện nhân không biết xấu hổ! Mày sao lại không chết đi a!” Hạ Ấm từ bên hông rút ra cây súng, bắn về phía Hạ Lưu, hiển nhiên là muốn bắn chết cậu. Con mắt đỏ lên, hơi thở tràn ngập huyết tinh, điều này tuyệt đối không giống người bình thường!
Đường Bưu đẩy Hạ Lưu ra, nói: “Cô ta đã điên rồi, đừng nương tay.” Nói xong trực tiếp tấn công.
“Mấy thứ này tất cả đều bị kích hoạt rồi, chúng ta phải làm sao?” Trần Sâm kề sát Hứa Kham, ảo não lên tiếng, nhìn cảnh tượng máu me xung quanh, hô hấp ngày càng dồn dập, thân thể kề sát Hứa Kham nhịn không được nổi lên phản ứng.
Hứa Kham nhíu mày, vừa rồi hắn lên tiếng cắt ngang Hạ Ấm là vì không muốn người khác phát hiện cô khác thường. Ở thắt lưng đột nhiên truyền đến cảm giác nóng bỏng, Hứa Kham quay đầu, trừng mắt nhìn Trần Sâm nói: “Đừng xằng bậy, mấy thứ này rất nguy hiểm, Hạ Ấm lại không đáng tin cậy, không biết người nọ đang nghĩ cái gì…nếu tình huống không đúng, giết!”
Trần Sâm đẩy đẩy phía dưới, hướng Tiếu Nam khiêu khích.
Diệp Thần vừa đánh tang thi vừa đánh giá Hứa Kham, trực giác nói cho cậu biết chuyện xảy ra ở Quốc An Cửu Cục có liên quang đến Hứa Kham. Nhìn thấy trên cổ của Hạ Ấm có thêm cái vòng cổ, sự khác thường của cô nhất định có liên quang đến cái vòng đó, nhưng việc quan trọng bây giờ là phải diệt trừ con tang thi này trước mới được.
Hạ Ấm không ngừng công kích, phối hợp cùng với cái đuôi của tang thi, làm cho hành động của mọi người vô cùng khó khăn.
“Tiếu Nam nhanh chóng bắt lấy Hạ Ấm, cái vòng trên cổ cô ta có thể là máy truyền cảm.” Tống Tiểu Ngọc cầm đao băng, dứt khoát chặt đứt đuôi tang thi, mất đi cái đuôi, tang thi càng trở nên cuồng bạo.
Tống Tiểu Ngọc vừa nói xong, sắc mặt Hứa Kham liền biến đổi, hướng Trần Sâm ra hiệu, Trần Sân lập tức ra tay, thay viên đạn đỏ sậm vào súng sinh hóa đặc biệt, nhắm vào tang thi mà bắn. Mà Hứa Kham đứng bên cạnh Tiếu Nam, ngay lúc Tiếu Nam ra tay với Hạ Ấm đang phát cuồng, hắn đột nhiên lên tiếng: “Tiếu Nam, dừng tay!”
Nghe vậy, Tiếu Nam dừng một chút.
Hứa Kham lướt qua Tiếu Nam, đối chiến với Hạ Ấm, Hứa Kham nghiêng người một cách khéo léo, cản tầm mắt của mọi người, súng sinh hóa nhắm ngay cái vòng trên cổ cô, “Bằng!” Trực tiếp bắn cái viên màu xanh. Tiện đà giáng xuống vô số dao nước, trên người Hạ Ấm lưu lại rất nhiều vết máu, mùi máu tươi nồng đầm truyền đến mũi.
“A!” Hạ Ấm kêu thảm thiết.
“Chị!” Hạ Lưu chuẩn bị tiến lên.
Hứa Kham dùng sức ném Hạ Ấm vào đàn tang thi đang phát cuồng bên cạnh. Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra trong bí mật, đến khi mọi người phản ứng lại, Hạ Ấm đã bị những con tang thi trên cầu thang cắn mất hai chân.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“Không, không cần a! Đường Bưu, Hạ Lưu, cứu cứu em…cứu cứu em…em không muốn chết, không muốn chết a!” Đau nhức kích thích Hạ Ấm, cô liều mạng giãy dụa, nắm chặt vòng cổ, dùng sức nhấn cái nút màu đỏ bên cạnh, miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn. Hạ Ấm kêu lên thảm thiết, nhưng chút sức lực này đối với tang thi mà nói là nhỏ bé không đáng kể. Cứ như sức của đứa trẻ đối kháng với người lớn, mọi người chỉ thấy Hạ Ấm cố gắng bắt lấy tay vịn cầu thang, bản năng cầu sinh của con người làm cô mạnh mẽ cầu xin người giúp đỡ.
Hơn nữa người đã bị tang thi cắn nuốt, xé nát, thân mình cô từng bước lê lết, cuối cùng vẫn bị tang thi ăn sạch, trên cầu thang chỉ còn lại vết máu đỏ tươi, trừ điều đó ra cả tầng trệt đều là tiếng kêu thảm thiết của cô cùng với âm thanh cắn nuốt của tang thi.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Diệp Thần và Tống Tiểu Ngọc là hai người hồi phục tinh thần nhanh nhất, không dám tin xoay người nhìn Hứa Kham đã đá Hạ Ấm ra. Hứa Kham làm như không thấy, khuôn mặt lạnh lùng nhắm bắn, một tay giữ cái khóa, hướng Trần Sâm la lên: “Ra tay.” Nói xong liền ném quả lựu đạn vào miệng tang thi, Tiếu Nam cùng Trần Sâm bên cạnh nhanh chóng chắn lại đường lui của tang thi.
“Ầm ầm!”
“Binh!”
Tiếng động thật lớn, trực tiếp nổ nát cả cầu thang, máu thịt bị bắn nát rơi vãi khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook