Long Tường Thiên ở trên núi bắt được con thú biến dị, mời mười mấy người ở trấn Long Môn ăn một bữa cơm, bữa này ăn cũng tầm hai tiếng. Sau khi ăn xong, mọi người tốp năm tốp ba rời đi.

Sau khi mọi người đều đi, Mộc Văn Ngạn đứng dậy đem nhà cửa thu dọn, rồi đi vào phòng ngủ, Long Tường Thiên đang tắm rửa, tẩy đi một thân đầy mùi rượu.

Bên ngoài trời dần tối xuống, hiện tại không thể so với trước kia, trời vừa tối liền lạnh. Cũng may giường trong nhà làm bằng đất, còn là loại giường sưởi, cho dù trời có lạnh thì cũng thoải mái.

Làm cơm cho mười mấy người, lại uống một chút rượu, Mộc Văn Ngạn mơ mơ màng màng vừa nằm xuống giường liền ngủ, ngay cả khi nào Long Tường Thiên tiến vào cũng không biết.

Long Tường Thiên một thân nhiệt khí bước vào phòng. Thấy Mộc Văn Ngạn đang ngủ trên giường, liền đem quần áo trên người anh cởi ra, xốc chăn lên đi vào.

Nằm một hồi, như thế nào cũng không ngủ được. Lúc ăn cơm đã uống không ít rượu, trong mũi là mùi hương trên người Mộc Văn Ngạn, bất giác nổi lên suy nghĩ, sau đó bắt đầu động tay động chân sờ soạng anh.

Trên người truyền đến một trận áp lực, Mộc Văn Ngạn mở ra đôi mắt con đang nhập nhèm, trầm giọng nói, “Sao còn chưa ngủ?”

Nghe giọng nói khàn khàn của Mộc Văn Ngạn, hỏa khí trong lòng Long Tường Thiên càng vượng. Khí quan của y nhanh chóng đứng thẳng, từ phía sau chen vào giữa hai chân Mộc Văn Ngạn, cọ cọ đùi của anh. Đôi mắt sáng long lanh nhìn Mộc Văn Ngạn, “Cứng rồi, chúng ta thử tư thế mới không?” Giọng nói mang theo hơi nóng hỗn hợp mùi rượu quanh quẩn nơi cổ mẫn cảm của Mộc Văn Ngạn.

Mộc Văn Ngạn giật mình, hoàn toàn thanh tỉnh, ngày thường Long Tường Thiên cũng không dám nói như vậy, Long Tường Thiên lớn mật như thế làm cho anh nhớ đến lần ở trên sân thượng trường học lần đó, bất giác choáng váng.

“Anh phát điên cái gì, không nhìn thấy bên ngoài trời còn chưa tối sao? An phận chút.” Long Tường Thiên là một người đàn ông có thể nhịn, trước kia lần nào cũng là anh khơi mào trước. Nhưng tối qua bọn họ vừa làm, theo tính tình đạm nhạt của Long Tường Thiên, nói như thế nào cũng đến nửa tháng sau mới có thể làm tiếp.

“Trời còn chưa tối thì sao? Ngày hôm qua Hạ Phỉ mới vừa nói thân thể của Diệp Thần đã tốt, cậu ấy đã bị Diệp Cẩn kéo vào nhà, một ngày cũng không đi ra ngoài…” Long Tường Thiên thở phì phì mở miệng nói, tay y không dừng lại, nhanh chóng cởi ra trói buộc, kéo quần của Mộc Văn Ngạn xuống.

Bị Long Tường Thiên sờ toàn thân như vật thì anh cũng không thể chịu nổi, trong mắt của Mộc Văn Ngạn nhiễm một tầng hơi nước, cuối cùng cũng nhịn không được mà nhỏ giọng rên rỉ: “Tường thiên……”

Lờ này làm cho thân mình Long Tường Thiên cứng đờ, vật kia càng cứng càng thô. Trước mắt một mảnh tối tăm, Mộc Văn Ngạn xoay người theo bản năng ôm lấy vai Long Tường Thiên, dựa sát vào thân mình to lớn nóng rực của Long Tường Thiên, vuốt ve cho nhau.

Long Tường Thiên duỗi tay nắm lấy vật cứng đang đứng thẳng của Mộc Văn Ngạn, đằng trước nó chảy ra một chút chất lỏng, Long Tường Thiên thở dốc nặng nề. Cúi đầu, môi vừa chạm vào thì Long Tường Thiên liền tiến quân thần tốc, tham luyến mà hôn anh.

Ở trên giường ấm áp, Long Tường Thiên hôn vừa bá đạo vừa quyến luyến, một bàn tay gắt gao ôm chặt lấy eo Mộc Văn Ngạn, nụ hôn nóng rực mang tính xâm lược, hoàn toàn không cho Mộc Văn Ngạn chút lấy hơi hoặc phản kháng.

Y hôn Mộc Văn Ngạn đến mức sắp hít thở không thông, Mộc Văn Ngạn vài lần đẩy ra mà vẫn không được.

Nghe tiếng tim đập như sấm bên tai, Mộc Văn Ngạn giận dỗi nói: “Anh không thể nhẹ chút sao?”

Vừa được thả ra thì anh liền tranh thủ thở dốc

Long Tường Thiên đưa tay sờ phần bên trong đùi của Mộc Văn Ngạn, từ phần gốc sờ đến huyệt khẩu, Mộc Văn Ngạn sửng sốt, chỉ cảm thấy tay của Long Tường Thiên đột nhiên đi vào, “Tê tê…… Đau, nhẹ chút.”

Nhìn hai mắt Long Tường Thiên phiếm hồng, Mộc Văn Ngạn choáng váng, nha, bộ dáng này hoàn toàn chính là tên khốn không biết nặng nhẹ mấy năm trước.

Ngón tay của Long Tường Thiên mạnh mẽ ra vào.

Mộc Văn Ngạn nỗ lực thả lỏng cơ thể, tay sờ trên người Long Tường Thiên, vật kia đã cứng không chịu nổi, Mộc Văn Ngạn cố nén cảm giác đau đớn do bị Long Tường Thiên ra vào trong huyệt khẩu, chậm rãi thả lỏng mông mình.

“Long Tường Thiên, em là ai?” Mộc Văn Ngạn nắm vật cứng như sắt kia, vẫn là nhịn không được mà hỏi.

Long Tường Thiên im lặng, trong mắt ẩn có ý cười, cúi đầu ngậm lấy môi của Mộc Văn Ngạn hôn sâu.

Một tay đem Mộc Văn Ngạn bế lên, trở mình, nhìn Mộc Văn Ngạn, “Muốn sao? Tự mình ngồi lên.”

Nhìn gia hỏa đang ngẩng cao đầu, Mộc Văn Ngạn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Rốt cuộc cũng nhập ma vì người đàn ông này, Mộc Văn Ngạn chống thân thể mình, chậm rãi ngồi lên, mặt của Long Tường Thiên nháy mắt vặn vẹo, tay thì lúc thả lỏng lúc nắm chặt.

Mộc Văn Ngạn cảm giác huyệt khẩu của mình căng ra, vật kia từng chút đi vào trong thân thể mình, đi đến nơi sâu nhất. Mộc Văn Ngạn không dám lộn xộn, ôm lấy cổ Long Tường Thiên, thong thả bình phục hô hấp của mình.

“Vào rồi…”

Long Tường Thiên nghe thế, đôi tay ôm lấy Mộc Văn Ngạn, bắt đầu động lên, động tác không hề chậm rãi giống ngày xưa, mà cực kỳ bá đạo. Làm cho Mộc Văn Ngạn có chút ăn không tiêu, rồi lại không thể giãy giụa.

“Không.” Long Tường Thiên nói.

Không cần nói nhiều mà đè lại Mộc Văn Ngạn, trực tiếp toàn bộ đi vào. Mộc Văn Ngạn đau xót, thế nhưng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Long Tường Thiên nhìn người dựa vào trên ngực mình, căn bản là không tính buông tha cho anh, động tác không nhanh không chậm, lực đạo tuy rằng nhẹ hơn, nhưng tốc độ lại nhanh không ít.

Không bao lâu, Mộc Văn Ngạn liền từ trong trận xóc nảy tỉnh lại, nhìn Long Tường Thiên vẻ măt động tình phía dưới, giận đến nghiến răng.

“Long Tường Thiên, anh phát điên cái gì a!” Mộc Văn Ngạn kịch liệt thở dốc.

Long Tường Thiên nói: “Làm em.”

Mộc Văn Ngạn ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy sức lực toàn thân không còn, lẩm bẩm nói: “Cảm tình trước kia là làm nên có à!”

Long Tường Thiên nắm cằm Mộc Văn Ngạn quay qua, nói: “Có giống như lần đó trên sân thượng không? Lúc đó em cũng giống như bây giờ bị anh làm đến toàn thân không còn sức lực, nằm ở trên người anh, rõ ràng là vô cùng mệt,  mà miệng thì cứ bảo không muốn dừng.”

Mộc Văn Ngạn đỏ mặt, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Long Tường Thiên, có chút khác thường nảy lên trong lòng, anh cúi xuống hung hăng cắn môi Long Tường Thiên.

Long Tường Thiên ôm anh thật chặt, đột nhiên đâm đến chỗ sâu nhất. Mộc Văn Ngạn thất thanh kêu to, cảm giác có một dòng khí nóng rực bắn vào trong cơ thể, toàn thân rùng mình mà phát tiết theo.

Sau khi xong việc, ai cũng không nhúc nhích, lẳng lặng ôm nhau.

“Chuyện về Lý Huân, anh xin lỗi.” Long Tường Thiên trầm giọng nói, miệng thì nói xin lỗi, tay lại ôm chặt Mộc Văn Ngạn.

Mộc Văn Ngạn cười khẽ, “Chuyện của hắn, em sớm đã quên!”

“Nghe nói, tên tiểu tử Liễu Ý Phong kia chuẩn bị dọn dẹp Kinh Hoa” Long Tường Thiên nói.

“Năng lực của hắn không tồi đúng không, mấy năm nay, liên minh ở hắn trong tay hắn đã bắt đầu tốt hơn, hắn vẫn luôn muốn anh trở về, anh nghĩ như thế nào?” Kỳ thật không chỉ có Liễu Ý Phong muốn y trở về, mà Long gia cũng luôn muốn y trở về.

Sau Long Tường Thiên có toàn bộ Long gia, không phải người cô đơn giống Diệp Cẩn và Diệp Thần. Càng không giống Tư Tu Ngạn cùng Tống Tiểu Ngọc, hai người kia dùng một năm rưỡi năm hoàn toàn giải quyết chuyện của Tư gia và Tống gia, sau đó giống như ngủ đông mà trốn ở trấn Long Môn, chết sống không chịu rời đi nửa bước, cả ngày dính lấy nhau cũng không thấy chán.

Long Tường Thiên lắc đầu, cúi người cắn vành tai Mộc Văn Ngạn, “Anh nói rồi, sau khi rời đi thì sẽ không trở về. Liên minh cũng vậy, Long gia cũng thế, anh đều không muốn chen chân vào.”

Biết Mộc Văn Ngạn đang lo lắng cái gì, chỉ là những việc đó y thật sự đã buông xuống. Hiện tại y chỉ muốn bồi Mộc Văn Ngạn, ở trấn Long Môn làm ruộng nuôi gia đình. Những việc tranh đấu gì đó không có liên quan đến y, y có thể che chở Long gia nhất thời lại không thể bảo hộ được cả đời, hơn nữa, lúc y gặp rắc rối, Long gia liền đuổi y đi.

Hiện tại muốn dùng lại y, thì không ngừng chạy đến cầu. Thật nghĩ Long Tường Thiên y là một người dễ dãi sao?!

“Ha hả…… Vậy là tốt rồi. Nghe Diệp Thần nói Hạ Phỉ đã nghiên cứu ra một loại tiểu mạch tạp giao, hoàn toàn có thể thích ứng khí hậu mạt thế hiện tại, ngày mai chúng ta đi một chuyến đến chỗ Hạ Phỉ, lấy chút hạt giống trở về, năm sau là có thể ăn được bánh bao cùng sủi cảo……” Mộc Văn Ngạn cao hứng nói.

Long Tường Thiên cười khẽ, ừ một tiếng.

Kỳ thật, những ngày an tường như vậy thực không tồi. Trước đó vài ngày, Diệp Thần nói trấn Long Môn quá an tĩnh, Diệp Cẩn nói với bọn họ, tính chờ thêm một đoạn thời gian thì trở về một chuyến, mang mấy đứa nhỏ về đây.

Có lẽ, không bao lâu nữa, trấn Long Môn sẽ có thêm không ít đứa nhỏ nhảy nhót tung tăng. Đương nhiên, Diệp Thần nói như vậy là vì Hạ Phỉ đang mang thai, đã được ba tháng, thai phụ ở mạt thế rất khó có được, nên toàn bộ trấn Long Môn Trấn đều bận rộn cả.

Sau một hồi lâu y liền trở mình, đem Mộc Văn Ngạn đè dưới thân…

END

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương