Ở trấn Long Môn cùng Liên An và Hạ Phi thương nghị công cuộc xây dựng về sau thì Diệp Cẩn và Diệp Thần liền chạy về căn cứ, Liên An cầm theo hợp đồng giao dịch mà Long Tường Thiên để lại cùng hai người Diệp Cẩn trở về căn cứ.

“Anh như thế nào lại lấy nhiều vũ khí như vậy?” Diệp Thần cau mày, nhìn vũ khí trong kho hàng mà đau đầu giùm Liên An luôn. Nhưng, nghĩ đến trấn Long Môn cũng là nơi mà mình sống sống này, Diệp Thần nhịn không được hỏi thành lời.

Liên An mỉm cười, từ trong ba lô lấy ra mấy cái nút lớn nhỏ, “Đây là do Hạ Phi nghiên cứu chế tạo ra, nút không gian, trước mắt cũng chỉ có ba cái này, không gian bên trong không lớn, nhưng dùng để chứa vũ khí vẫn đủ.”

“Nút không gian?” Thấy nút không gian nhỏ như ngón cái trên tay Liên An, Diệp Thần tò mò cẩn thận quan sát, “Liên An, thứ này dùng như thế nào?”

“Khởi động nút màu đỏ ở giữa.” Liên An chỉ vào cái nút màu đỏ ở giữa, cầm nút không gian trên tay và thu vũ khí vào.

Nhìn hành động của Liên An, Diệp Thần và Diệp Cẩn cũng tán thưởng, liên minh đối với vấn đề liên quan đến không gian vẫn như hổ rình mồi. Không nghĩ đến Hạ Phi trong lúc vô tình đã phá được nan đề này, ba nút không gian này một khi bị lộ ra ngoài thì sẽ nhấc lên sóng gió cực lớn trong liên minh.

“Liên An, thứ này anh nhất định phải giấu cho tốt, bằng không, anh đừng mong sống sót rời khỏi căn cứ.” Diệp Cẩn trong lòng rung động, thân mình nhoáng lên kiểm tra bốn phía, xem gần đó có người giám thị không.

Liên An cũng phản ứng lại, dùng nút không gian đem tất cả vũ khí thu vào. Hắn có dự cảm, tiếp nữa liên minh sẽ có một trận khổ chiến. Bên ngục giam Hắc Tháp có dị năng giả cấp mười, trong liên minh thì đây không phải là bí mật gì, hành động Song Thập của liên minh có ảnh hưởng rất lớn, liên quan đến vận mệnh tương lai của cả nhân loại.

Liên An được bọn Diệp Thần dẫn đi vài vòng trong căn cứ, mua không ít hạt giống nông nghiệp, cũng đủ dùng. Vì đất bị nhiễm độc, càng ngày càng có nhiều mảnh đất không thể gieo trồng và thu hoặc, hạt giống nông nghiệp trong căn cứ đều bị bỏ trong góc.

“Bên ngục giam Hắc Tháp vô cùng nguy hiểm, Phi nhi hoài nghi nơi đó có tang thi vương, hành động Song Thập lần này các anh phải cẩn thận.” Liên An nhìn chăm chú vào hai người Diệp Thần, hắn cùng Hạ Phi từng nghĩ tìm ngục giam Hắc Tháp nương tựa, sau đó mới nhận được tin tức là nơi đó có tang thi vương tồn tại. Ý niệm tìm nơi đó nương nhờ liền gác lại, tang thi tiến hóa cần cắn nuốt tinh hạch cùng cấp bậc.

Càng là tang thi cấp cao thì càng khó tiến hóa. Có thể tiến hóa thành tang thi vương thì nhất định đã cắn nuốt hàng vạn tang thi cấp cao mới được, đương nhiên còn có một khả năng, chính là không ngừng cung cấp năng lực cho tang thi vương.

“Tang thi vương? Anh từ đâu lấy được tin tức này?” Diệp Thần cả kinh, trên mặt nhoáng lên vẻ kinh ngạc.

Mấy năm nay, ngoại trừ con thú biến dị bán thể ở Giang Lăng thì cứ nơi nào trong liên minh xuất hiện tang thi cao cấp thì liên minh sẽ xuất động dị năng giả cấp cao đi giết nó, vì tránh cho tang thi vương xuất hiện uy hiếp bọn họ.

“Một năm trước, tôi cùng Hạ Phi từng tính tìm ngục giam Hắc Tháp nương tựa, trong lúc vô tình nhận được tin tức, người phía sau màn của ngục giam Hắc Tháp chính là Địa Ngục, trong đó đang tiến hành một thực nghiệm, thực nghiệm này có quan hệ đến tang thi vương.” Liên An chạm vào đồng hồ, đây là Hạ Phi làm cho hắn, bên trong Hạ Phi đã phí không ít tâm tư.

“Quả thế!” Diệp Cẩn và Diệp Thần nhìn nhau, Liễu Như Phong và Trần Khuê lâm trận phản chiến lui về ngục giam Hắc Tháp, địa hình nơi đó dễ thủ khó công, nhưng địa phương như thế sao nhiều năm nay không ai phát hiện.

Nói chuyện phiếm một hồi, hai người Diệp Thần nhìn Liên An rời đi. Sau đó có người đến nói cho bọn họ là lão Tần cho mời. Thương nghị hành động Song Thập tiếp theo, biết Hạ Lưu đã xuất hiện ở ngục giam Hắc Tháp, liên minh nhất trí đề nghị phải hành động trước.

Trong phòng hội nghị trống trải, các thủ lĩnh trong căn cứ đều tụ tập ở đây, trên bàn chính là bản đồ địa hình cuẩ ngục giam Hắc Tháp, trên đó đánh dấu các trạm kiểm soát chiến lược. Diệp Thần và Diệp Cẩn ngồi ở cuối cùng, mặt không chút thay đổi, nửa khép hai mắt, hoàn toàn không để ý đến sự ồn ào trong phòng họp.

Cuộc chiến lần này, thứ nhất chính là tiêu diệt dị năng giả trong ngục giam Hắc Tháp, thứ hai chính là tìm Hạ Lưu, đây cũng là hành động quan trọng nhất, bởi vì nó liên quan đến tồn vong của nhân loại. Có thể nói là cuộc chiến toàn nhân loại, sống hay chết không ai đoán trước được.

“Nhiệm vụ lần này liên quan đến tồn vong của liên minh, chỉ cho phép thành công không được thất bại.” Lão Tần mở hai mắt, bình tĩnh đảo qua mọi người ở đây, tầm mắt dừng lại trên người Diệp Cẩn và Diệp Thần một chút, hành động Song Thập lần này lấy Kinh Hoa thành trung tâm, triệu tập thủ lĩnh căn cứ an toàn cả nước, thứ trên người Hạ Lưu liên quan đến tương lai cả nhân loại, một khi thành công thì liền lưu danh thiên cổ.

Trong mấy ngày nay trong căn cứ nổi lên không ít sóng gió, người thường vẫn như trước làm việc nghỉ nơi, không hề nhận được mưa rền gió dữ sắp xảy ra. Nhưng phong vân lo âu bất an lại quấn lấy phần đông dị năng giả, cũng may các thủ lĩnh lại vô cùng trấn định, lúc này mới làm cho nhóm dị năng giả phía dưới an tâm không ít.

“Khi nào lên đường?” Người của Tư gia mở miệng, Tư gia đã sớm chuẩn bị vũ khí cần thiết, chỉ đợi hành động. Tư Tu Ngạn và Tống Tiểu Ngọc đã đi ngục giam Hắc Tháp trước dò đường, ai cũng biết ngục giam Hắc Tháp chính là một khối bánh ngọt lớn, ai cũng muốn cắn một ngụm, nhưng không phải ai cũng có thể động vào khối bánh ngọt này.

“Hiện tại chính là 12:30 trưa, nửa giờ sau, cũng chính là 01:00 chiều, xuất phát đến ngục giam Hắc Tháp.” Lão Tần tự định thời gian, trấn định mở miệng.

Các thủ lĩnh đều lên tiếng trả lời, đứng dậy hạ mệnh lệnh cho người của mình.

Thấy các thủ lĩnh đều rời đi, lão Tần phất tay ý bảo Diệp Cẩn và Diệp Thần lưu lại, sau khi chờ những người khác rời khỏi phòng họp, lão Tần nhìn chằm chằm hai người Diệp Cẩn, “Tường Thiên đã nói cho tôi biết tất cả chuyên phát sinh ở thành Tuy Viễn, lần này có thể thu thập được lương thực ít nhiều cũng nhờ các người, nếu có yêu cầu gì thì có nói, nếu được tôi nhất định sẽ thỏa mãn.”

“Lão Tần khách khí! Nói như thế nào thì tôi cũng là một phần của liên minh, vì liên minh xuất lực cũng nên làm.” Diệp Cẩn mỉm cười, không để ý đến ánh mắt sâu xa của Hàn Ninh. Kỳ thật trong lòng y vẫn hiểu được bọn Hàn Ninh muốn cái gì, trước đó y lo lắng sẽ không bảo vệ được Diệp Thần nên mới thỏa hiệp ở lại quân đoàn một.

Quân đoàn một được xây dựng vào lúc đầu mạt thế, dị năng giả trong quân đoàn đều thức tỉnh vào lúc mạt thế vừa mới bắt đầu, tuy rằng không thể nói là ngư long hỗn tạp nhưng cấp bậc gần nhau. Trước kia y còn có thể áp chế những người này, nhưng hiện tại đại chiến bùng nổ, mâu thuẫn bị áp chế lâu dần dần bạo phát.

Cô gái lần trước xuất hiện trong căn tin căn cứ làm sao không phải là thủ đoạn bắt buộc của bọn Hàn Ninh. Ngay cả đồng bạn bên người cũng không thể tin thì ở lại không còn ý nghĩa. Huống chi tiểu Thần cũng không phải là người thường tay trói gà không chặt, y cần gì phải đem mình nhúm vào trong bãi nước đục này.

“Ai…” Giống như nhớ đến cái gì, lão Tần nhìn không được thở dài, thần sắc phức tạp nhìn Diệp Cẩn, năng lực của Diệp Cẩn ông vô cùng rõ ràng, nhưng nơi có người thì sẽ có thị phi, quân đoàn một nhìn như bền chắc như thép, thực tế có không ít vấn đề.

Diệp Cẩn như vậy chính là tính sau hành động này sẽ lui về sau. Nếu ông có thể làm chủ quân đoàn một thì ông tuyệt không đồng ý. Đáng tiếc, những người khác trong quân đoàn một lại không nghĩ như vậy, vì tranh quyền đoạt lợi, Diệp Cẩn rời đi thì đối với bọn họ mà nói là có lợi.

Cho nên, đây cũng là lý do tại sao người ở quân đoàn một thấy Diệp Cẩn đối với bọn họ như vậy cũng không khuyên can. Nhưng bên trong cũng có không ít thành kiến.

“Lão Tần, mỗi người đều có chí hướng, có một số việc không nên cưỡng cầu. Sau hành động lần này, tôi và tiểu Thần sẽ rút lui, đến đó những việc khác trong liên minh hy vọng lão Tần có thể hỗ trợ.” Diệp Cẩn cúi đầu, lão Tần đối với y không tồi, có người trung gian thì dễ dàng hơn, cho dù y rút lui thì cũng không nhắc đến ngày sau sẽ không xuất hiện ở căn cứ Kinh Hoa. Y không sợ ai nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Nếu đã quyết định thì tôi cũng không cản, ngục giam Hắc Tháp rất nguy hiểm, mọi người cẩn thận!” Lão Tần nhẹ giọng nói, trong thanh âm mang theo chút cô đơn, có chút thê lương của anh hùng tuổi xế chiều.

Hai người im lặng nhìn bóng dáng lão Tần rời đi, Diệp Thần híp mắt. “Anh không đi tìm bọn Hàn Ninh?”

“Không đi, cho dù không có anh thì bọn họ cũng làm tốt thôi.” Đem Diệp Thần ôm vào trong lòng, gắt gao giữ chặt cậu, đặt cằm lên vai Diệp Thần, thanh âm khàn khàn biểu lộ tình yêu nồng đậm.

Nghe thanh âm của Diệp Cẩn, Diệp Thần vui vẻ trong lòng, bất giác dùng mặt cọ Diệp Cẩn, phát ra tiếng cười. Kỳ thật, cậu vẫn luôn muốn có một cuộc sống bình lặng, tìm một người mình yêu quý, cùng nhau ngắm mặt trời mọc và thưởng thức mặt trời lặng.

Liên An dẫn cậu đi vào chốn đào nguyên của trấn Long Môn khiến tâm tư của cậu xao động. Diệp Thần gấp gáp muốn giải quyết xong chuyện virus tang thi, sau đó trở lại trấn Long Môn, im lặng sống ở đó.

“Sau khi giải quyết chuyện ở ngục giam Hắc Tháp, chúng ta trở về trấn Long Môn được không?” Diệp Thần nhỏ giọng nói, từ lúc cậu cùng Diệp Cẩn thổ lộ tình cảm xong thì có rất nhiều lần cậu muốn lùi bước và mang theo Diệp Cẩn tìm một nơi yên tĩnh sống cả đời. Nhưng virus tang thi một ngày không giải quyết thì bọn họ không thể có được an bình chân chính.

Tuy rằng cậu không biết trong truyện làm sao đã giải quyết virus tang thi nhưng trong văn án từng nhắc đến, cuối cùng là Hứa Kham giải quyết virus tang thi. Mang nhân loại khai sáng thế giới mới, giải quyết được virus tang thi, đem tang thi và thú biến dị vào đại lục phía Tây và nhốt chúng nó ở đó.

Cho nên, cậu mạnh mẽ áp chế nguyện vọng trong lòng mình, đi theo nhóm dị năng giả từng bước đến ngày hôm nay. Mắt thấy virus tang thi sắp được giải quyết, cho dù là Diệp Thần cũng nhịn không được kích động.

“Được.” Khuôn mặt lãnh khốc của Diệp Cẩn nháy mắt ôn hòa, con ngươi ôn nhuận mang theo mỉm cười nhợt nhạt, bình tĩnh nhìn Diệp Thần trong lòng.

“Nếu đã đáp ứng thì nhất định phải làm được.” Diệp Thần cười, ngẩng đầu hôn lên môi Diệp Cẩn, khóe mắt nhìn ra bên ngoài, nơi đó lộ ra một góc áo. Khi nghe được đáp án của Diệp Cẩn, vội vàng rời đi, “Như vậy thật sự không cần lo? Bọn họ thật sự rất muốn anh ở lại.”

“Không có việc gì.” Diệp Cẩn lắc đầu, nếu đã chọn rời đi thì không nên kéo dài. Vả lại, một năm trước, chuyện phát sinh ở ngục giam Hắc Tháp của y tuy rằng người ở quân đoàn một không có hỏi nhưng hiện tại y phát hiện có người bắt đầu tra sự kiện đó, y không muốn làm sự tình trở nên rối tắm, hảo tụ hảo tán đối với ai cũng tốt.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận chủng loại biến dị, thân phận Dung Tuyên của y không thể gặp người. Tuy rằng hiện tại y có thể áp chế sự tồn tại của Dung Tuyên nhưng cũng sẽ có ngày bị lộ, so với sống cứ phải che dấu, còn không bằng lựa chọn rời đi. Điểm này tin tưởng bọn Hàn Ninh và Mạc Phong đều rõ ràng, chỉ là không muốn tin tưởng thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương