Mạt Thế Hồi Sinh
-
Chương 13
Tô Chu thoải mái đi lên lầu cao nhất, là lầu bán quần áo trước con mắt nghi hoặc của mọi người.
Phải nói rằng mạt thế đến đối với mọi người trang phục bề ngoài gì đó đều không quan trọng, thậm chí nó còn đem đến tai họa.
Thực phẩm, xăng, phương tiện và vũ khí là quan trọng nhất.
Tuy nghi hoặc nhưng mọi người không vì thế mà chậm lại bước chân, trong lòng đều cảm thấy may mắn vì bớt đi một người tranh giành vật tư.
Trong đầu Tô Chu lúc này chỉ toàn ý nghĩ muốn vứt nhanh cái áo choàng này.
Cô tìm đến gian hàng quần áo, thay một chiếc quần bò, áo bành tô đen thoải mái che đi cả bộ ngực nhỏ bé, nhìn qua hai món đồ này mặc sao cũng không hợp nhưng khi mặc lên người Tô Chu lại có một hương vị lười biếng.
Nhìn trong gương Tô Chu bất ngờ, tóc cô sao lại dài đến vậy, đã dài quá eo.
Tô Chu nhàm chán kéo kéo tóc, thật bất tiện, cô đứng trước gương, cầm lấy kéo cắt thành một đầu tóc ngắn đẹp trai.
Vừa lòng buông xuống kéo, cô lại nhìn đôi mắt đỏ ngầu của mình, đây là dấu hiệu dễ dàng phân biệt giữa con người và tang thi.
Thật là một đại đại đại phiền phức.
Không biết là siêu thị này có kính áp tròng hay không, cô đi dạo một vòng cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng kính áp tròng, cô chọn một cặp màu đen đeo lên mắt, tuy không che hết màu đỏ nhưng lại không đem cho người khác cảm giác ghê người.
Tô Chu chọn vài bộ đồ và đồ dùng thiết yếu thu vào không gian, shopping đúng là bản năng của phụ nữ ngay cả Tô Chu cũng không ngoại lệ.
Đang nhàn nhã mang giày thì Tô Chu nghe được âm thanh huyên náo phát ra từ ngay tại lầu dưới.
Xen lẫn tiếng la của người phụ nữ, Tô Chu nhận ra giọng này, là của Phương Ngôn.
Tập trung tinh thần, Tô Chu cảm giác cô nghe rõ hơn, ngay cả cảnh tượng phía dưới cô đều có thể cảm nhận được, hay đây là chỗ tốt của dị năng tinh thần?
Cảm thấy thú vị Tô Chu thử dò xét đem tinh thần lực từng chút từng chút tiếp cận lầu dưới cho đến khi tinh thần lực bao trùm cả tầng lầu.
Tô Chu thậm chí còn cảm nhận được từng cử động cho đến từng món đồ được trưng bày trên kệ.
Tinh thần lực quét đến Phương Ngôn thì chợt dừng lại, Tô Chu thu lại tất cả tinh thần lực, cô vừa mới cảm nhận được hương vị của đồng loại, nhưng rất yếu ớt, lúc có lúc không, không thể xác định được.
Xuất phát từ tò mò, Tô Chu đi xuống lầu dưới.
Ngô Tần lấy ra từ thắt lưng một cây súng lục hướng về Phương Ngôn, đứng đằng sau hắn ta là mụ Sinh Ký, Diệp Lăng và Tố Tĩnh Phi.
Thấy người trên lầu đi xuông mọi người nhất thời không phản ứng kịp đây là ai.
Trong mắt mọi người là một chàng trai có dáng người cao gầy, làn da trắng bạch yếu ớt như người bệnh, mắt phượng hơi khép hờ, môi anh đào khẽ nhếch, nhưng lại có khí chất như một vị vương giả đang đi tuần trên lãnh địa của mình.
Mọi người cảnh giác lùi về một bước, lúc nãy lên trên lầu chỉ có một người mặc áo choàng đen kì quái, vậy người thanh niên này từ đâu ra, hay người thanh niên này là người mặc áo choàng đen lúc nãy.
Trong đầu mọi người có rất nhiều thắc mắc nhưng lại không ai nguyện ý đi hỏi, có lẽ trong lòng họ đều cùng tồn tại một thứ gọi là sợ hãi.
Tuy rằng họ không biết rằng người trước mắt nguy hiểm ở chỗ nào.
Ngô Tần nhìn Tô Chu, ánh mắt chuột đảo vòng như đang tính kế.
Tô Chu đúng lúc nhìn lại, chạm vào ánh mắt của Ngô Tần, một ánh sáng lạnh trong mắt cô vụt qua, làm như không có chuyện gì cô chuyển tầm mắt qua Phương Ngôn.
"Sao thế này?"
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe Tô Chu nói chuyện, giọng trầm đầy từ tính, làm mọi người không tự chủ chìm mê.
Tô Chu khó có được kiên nhẫn hỏi lại một lần:
"Chuyện gì thế này?"
Diệp Lăng đứng ra trả lời, hắn có chút khó xử nhìn đứa nhỏ được Phương Ngôn ôm vào lòng vây kín chặt chẽ, cuối cùng thở dài:
"Đứa bé bị lây nhiễm rồi, là lúc chạy vào bị tang thi cào trúng..."
Mụ Sinh Ký đằng sau lại chen vào:
"Hừ! Thế mà lại khư khư dấu kín, mau giao con quái vật đó ra nếu không tôi giết luôn cả bà..."
"Câm miệng!!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook