[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn
Chương 47: Tổng tấn công căn cứ phía Tây

Thiếu niên bên trong khe nứt kia nghiến răng giận dữ:

"Sao các người dám? Lại là các người! Lại là bọn khốn các người!"

Theo tiếng rống giận của thiếu niên, vô số tang thi xung quanh khu vực đều phát rồ lên rồi lao nhanh về phía này. Bọn chúng cảm nhận được khí tức của vương, cho dù không có đầu óc nhưng nghe được tiếng rống vừa rồi cũng sợ run bần bật.

Đám người trong tiểu đội kia càng lắp bắp:

"Đ-đây là... t-tang thi vương..."

Đội trưởng đổ mồ hôi hột, tay nắm chắc vũ khí và lẩm bẩm:

"Sao hắn lại ở đây? Sao tên khủng khiếp này lại ở đây chứ?"

"Gϊếŧ chúng!" Một ngón tay mảnh khảnh vươn ra khỏi khe nứt, chỉ vào đám người của căn cứ phía Tây.

Âm thanh gào thét không dứt của tang thi đột nhiên vang lên, gầm gừ chấn động cả một khu vực rộng lớn. Tang thi các loại đan xen vào nhau, nối đuôi lao tới, mặt đất bị giẫm rung động mãnh liệt.


Một trong số tang thi cao cấp có hình người đứng gần lỗ đen, cúi thấp đầu, cung kính gọi:

"Vương..."

Hơi thở của vương trở nên hỗn loạn, sau một lúc hít sâu, thiếu niên mở đôi mắt màu máu ra nhìn chằm chằm bọn người bên dưới, tức giận ra lệnh:

"Phanh thây chúng!"

Tiểu đội đáng thương trơ mắt nhìn hàng ngàn hàng vạn tang thi lao đến, ý chí chiến đấu cũng không còn nữa. Tình cảnh này quả thật chỉ có thể bất lực chờ bọn chúng cắn xé. Đội trưởng hét lên một tiếng:

"Tất cả tỉnh táo lại! Cho dù chết cũng phải tiêu diệt chúng! Chúng ta sống là vì cái gì? Hả? Nghĩ về gia đình của mình đi!"

Đám người hoảng hồn cầm vũ khí lên, bọn họ đúng là sợ thật, tuyệt vọng thật, nhưng mục tiêu sống của họ là chống chọi với mạt thế, bảo vệ gia đình, trước khi chết phải kéo theo càng nhiều tang thi càng tốt.


Từng tang thi cấp thấp lao lên tấn công, bị những tấm khiên lớn hất văng ra, sau đó các loại súng dành riêng cho dị năng giả đồng loạt phát sáng. Số lượng tang thi quá nhiều, cho dù bọn họ cố gắng muốn mở đường máu nhưng không có một chút cơ hội nào, chưa kể phía trên còn một vị tang thi vương đang quan sát hết thảy.

Đội trưởng của tiểu đội tranh thủ kéo pháo hiệu, một tia sáng đỏ rực theo đó bay thẳng lên trời.

Người đàn ông nọ cười khổ:

"Hy vọng là căn cứ nhìn thấy."

Vừa mới nói xong, tia sáng của pháo hiệu đột nhiên lọt thỏm vào giữa khoảng không đen kịt. Thiếu niên ở trên không trung đưa tay nắm lấy vật thể nhỏ nhoi kia, dùng lực bóp nát, sau đó dặn dò:

"Triệu tập ba vị thống lĩnh trở lại, chuẩn bị mở một đợt tấn công toàn diện đối với căn cứ phía Tây."


"Vương, không phải ngài dặn dò đình chiến với con người sao?" Vị thống lĩnh nào đó thắc mắc.

Thiếu niên liếc mắt nhìn một cái, làm sống lưng đối phương lạnh ngắt, biết là mình lỡ lời, vội gật đầu nói:

"Vương tha tội, thuộc hạ lập tức triệu tập họ trở về."

Vị thống lĩnh kia khom lưng, mở ra một đôi cánh dơi màu đen nhớp nháp rồi bay lên không trung.

Tiếng đánh nhau dưới chân nhỏ dần nhỏ dần, tiếng kêu gào thảm thiết khi bị phân thây xé xác của đám người kia cũng dần chìm xuống. Mùi máu tươi hòa lẫn vào không khí, thiếu niên đưa mắt nhìn về phía xa, đưa tay gạt mùi máu tanh sang nơi khác, cảm nhận được xung quanh còn sót lại chút hương thơm quen thuộc, hắn lẩm bẩm:

"Chị, em nhất định sẽ khiến bọn họ trả giá đắt."

Thiếu niên này, không ai khác chính là Chu Đồng, cũng là vương của tang thi.
Ba tháng trước, khi Yên Vũ biến mất, hắn đã trực tiếp thi hóa và biến thành một tang thi có suy nghĩ, có ý thức của riêng mình. Hàn Vệ bắt Tiết Mộng Kỳ và Vương Hào về căn cứ phía Bắc, Chu Đồng một mình rời đi.

Hàn Vệ vốn muốn tra tấn Tiết Mộng Kỳ để tìm ra Yên Vũ, nhưng cuối cùng người trong căn cứ tạo áp lực với hắn, muốn trả lại cả hai người chỉ để đổi lấy một lượng lớn tài nguyên cho căn cứ. Hắn không phải đang sống cho chính mình, mà còn phải sống để bảo vệ những người khác, sống vì căn cứ, vậy nên thân bất do kỷ. Quan trọng hơn là, cho dù có giữ lại đối phương cũng không tìm được chút manh mối nào về Yên Vũ.

Chu Đồng thì không giống như Hàn Vệ, bởi vì đã trở thành tang thi, Chu Đồng phải lang thang một mình khắp nơi. Thời gian đầu hắn bị truy sát rất nhiều, phải khổ sở chống trả, sau đó gϊếŧ ngược lại những kẻ ngu ngốc kia và hấp thụ năng lượng, càng nhiều người đuổi gϊếŧ thì hắn càng mạnh hơn, nhờ đó tốc độ phát triển vượt xa các tang thi khác. Sau này, khi bàn tay thấm qua máu của trăm vạn người, hắn phát hiện trái tim của mình đã biến thành một khối tinh hạch màu đen.
Thời gian trôi qua, thế giới ngày càng có nhiều tang thi xuất hiện ý thức, chúng bắt đầu tụ họp lại cùng nhau và hoạt động một cách có tổ chức. Trong đó, bốn vị thống lĩnh phía dưới tang thi vương là bốn tang thi cấp sáu có thể nói chuyện bình thường, suy nghĩ khôn khéo, tổng thể thực lực còn mạnh hơn các căn cứ rất nhiều.

Theo những gì Chu Đồng nghe ngóng được, Hàn Vệ có vẻ là nhân loại mạnh nhất ở thời điểm hiện tại, dị năng vừa thăng lên cấp bảy không lâu, rất khủng bố. Chính vì sức mạnh của Hàn Vệ đủ để ngăn cản hắn nên mới tạo thành sự cân bằng giữa hai bên như bây giờ, nếu không, con người sớm đã biến mất.

Màn đêm bao phủ toàn bộ thế giới, Chu Đồng lẳng lặng phiêu lãng trong hư không, dịch chuyển không biết bao nhiêu lần. Hắn muốn thử dùng năng lực của mình để tìm kiếm cổng không gian mà Yên Vũ đã nhảy vào, nhưng ngay cả với khả năng bây giờ của hắn thì việc định vị một cánh cổng xuyên đến vị diện khác thật sự không dễ.
Tia sáng đầu tiên nở rộ ở phía chân trời, báo hiệu cho một ngày mới lại đến. Không ai biết, đây cũng chính là tín hiệu cho cuộc tấn công quy mô lớn của tang thi vào căn cứ phía Tây.

Trong lúc đó, tại một chiều không gian khác, Yên Vũ đang chật vật bỏ trốn khỏi sự đuổi gϊếŧ của hai tên dị năng giả chuyên về tốc độ. Trên tay áo của bọn họ đều thêu một con số, là số 8 và số 10.

[May mắn lần trước cô mở trúng quang hệ dị năng, vừa trốn vừa trị thương đi, đợi vết thương khỏi hẳn rồi thì quay lại xử đẹp chúng!]

"Hệ thống ngu ngốc, sao ngươi không có chút tác dụng nào thế? Suốt ngày chỉ biết lải nhải."

[Ây, nếu cô chịu khó cho ta thêm tinh hạch, chắc ta đã thăng cấp đến một mức độ chỉ cần hắt xì là đủ diệt hai con muỗi đang đuổi theo cô rồi.]

Yên Vũ hết sức buồn bực, ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện mình sắp thành người tối cổ, cái gì cũng không biết, còn bị đuổi gϊếŧ liên tục nữa.
"Còn không phải tại ngươi mà ta rớt cấp à? Nhìn tình hình thì hai tên kia là dị năng giả cấp ba đỉnh, sắp đột phá cấp bốn, ta yếu ớt thế này, còn đang bị thương nữa, ngươi mau nghĩ cách đi chứ?"

Vừa mới dứt lời, Yên Vũ đột nhiên hụt chân té xuống một cái hố cực to, bên tai vang lên âm thanh ù ù đáng sợ, không biết là cái hố này sâu bao nhiêu.

Cô vừa rơi tự do vừa kêu gào:

"Aaaaa! Mẹ nó, hệ thống, ta muốn về nhà!"

Hệ thống thì như bắt được vàng mà kêu lên:

[Có bảo vật phía dưới, ký chủ, lao thẳng xuống!]

Yên Vũ bị gió quật vào trong mặt, bên dưới tối đen không có chút ánh sáng, cũng chẳng biết khi nào dừng lại. Cô tức giận mắng:

"Mau giúp ta giảm tốc! Chạm đất là chết đấy!"

Hệ thống sực nhớ ra, vội hóa hình rồi dùng hai cái móng heo bé xíu của mình nắm vào cổ áo cô và ra sức bay lên. Không nghĩ tới hình thể hai bên chênh lệch, hệ thống suýt chút bị kéo choáng, nó hoảng hốt nói:
[Ký chủ nặng quá, cô nên giảm cân đi!]

Yên Vũ cáu, đưa tay bóp mạnh vào thân thể tròn xoe của hệ thống, đem nó căng ra như căng dù, từ từ giảm tốc.

Cô vừa rơi chậm lại vừa nghĩ, khi trước từng nhảy dù nhiều lần rồi nhưng đây lần đầu tiên trong đời cô nhảy dù phiên bản lợn...

_______

Còn ai ở đây chờ tớ thì cho tớ xin ít cmt lấy động lực với. Hic, viết bộ này hai năm rồi, tớ bỏ rất nhiều tâm huyết cho nó luôn ấy TvT ) Tớ thích đọc cmt của mn lắm. Tờ giờ đến hết tháng 8 sẽ cố hoàn bộ này. Tớ có up bên truyenwikiz.com nữa mà ế qué.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương