[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn
-
Chương 45: Hôm nay là ngày gì vậy?
Yên Vũ lẳng lặng đi theo ở một khoảng cách khá xa, hệ thống và cô có thể trao đổi suy nghĩ nên chỉ cần nó muốn, nó có thể truyền tới tin tức cho cô bất kỳ lúc nào.
Trên đường đi đụng trúng một vài tang thi, cô đều nhẹ nhàng lướt qua, không dám manh động, sợ bị phát hiện.
Thứ vũ khí trên tay của nam nhân này từ đâu mà có, thế giới này rốt cuộc đã phát triển đến mức nào rồi? Chu Đồng ở đâu? Còn có Hàn Vệ... Cô thật sự muốn biết rất nhiều thứ!
Dưới chân nhẹ nhàng giẫm trên một khối đá, Yên Vũ phóng người lướt qua vô số đống đổ nát, bóng dáng như quỷ mị hòa nhập đêm đen yên tĩnh.
Sau khi cảm thấy khoảng cách đã đủ xa, hệ thống đột nhiên giảm tốc rồi dừng hẳn lại, bay lơ lửng trên không trung, bốn cái móng heo béo ú giơ lên chỉ về phía nam nhân kia, bày ra dáng vẻ khinh bỉ.
Lúc này, nam nhân kia cũng phát hiện ra con heo mập đã dừng lại, cơ bắp trên thân nhúc nhích, chân đạp mạnh xuống đất rồi trượt một đường dài mới đứng vững.
Hắn nhăn mày nhìn con heo kia, xung quanh nó không có chút năng lượng dao động nào, rõ ràng lại bay được. Chẳng lẽ là thú biến dị?
Cho dù là thú biến dị cũng không thể nào thông minh như thế được!
"Thú triệu hồi của dị năng giả?"
Hắn nghĩ đến một khả năng này, lông tơ lập tức dựng thẳng lên, cả người cảnh giác nhìn xung quanh.
Lúc này Yên Vũ đã thành công dẫn hắn đi xa khỏi đồng bọn, không cần phải sợ hãi động tĩnh bên này gây chú ý nữa. Ngay lúc nam nhân kia đưa mắt tìm kiếm, cô nhẹ nhàng đáp xuống trên một căn nhà nhỏ bị đánh nghiêng, từ trên vị trí cao hơn nhìn xuống, ánh trăng quá mức mờ ảo, không nhìn rõ được cả ngũ quan của cô.
Nam nhân nhìn thấy ngọn lửa kia lập tức lui lại một bước, chân sau giẫm mạnh trên đất. Súc thế!
Cảm giác nguy hiểm mà người phụ nữ này đem đến làm hắn nổi da gà, mặc dù dị năng giả cấp ba như hắn cộng thêm vũ khí trên tay có thể dễ dàng đánh bay cái thân hình bé nhỏ kia, nhưng hắn lại có cảm giác sợ hãi.
Người phụ nữ kia đột nhiên khẽ cười, nói:
"Xin chào, tôi có vài chuyện muốn hỏi."
"Không biết."
"Tôi còn chưa hỏi mà..."
"Không biết."
Yên Vũ còn chưa kịp hỏi gì, nam nhân kia đã liên tục phun ra hai câu "không biết" rồi. Có vẻ như rất khó để cạy miệng bọn họ?
Cô thở dài một hơi, nói:
"Đây là do các người ép tôi đó."
Hắn cong người về phía sau, gào lên một tiếng rồi vung vũ khí trên tay về phía trước. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng phản ứng cơ thể của hắn cũng đủ nhanh, lúc này Yên Vũ vừa mới đánh một quyền vào ngực ngắn, lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, cô ta tránh kịp sao?
Yên Vũ áp sát người nọ, vốn dĩ cũng không có ý định trốn tránh. Lực lượng của cô cũng đã sắp đột phá rồi, thua kém đối phương chỉ một chút, cô không tin cộng thêm hỏa dị năng bao trùm, cô đánh không lại người này!
Cây búa đập mạnh về phía trước kéo theo một tiếng nổ lớn, thân búa đột nhiên chấn động rồi tăng tốc gấp đôi. Đây là tác dụng tăng phúc của vũ khí!
Yên Vũ cắn chặt răng, không ngờ lại dám cứng rắn dùng hai tay che trước người! Một bước cũng không chịu lui!
Trên hai tay cô lập lòe quang hỏa dị năng, năng lượng chồng chéo phát ra ánh sáng chói mắt.
Đầu búa nhanh như chớp va chạm vào trên năng lượng phòng hộ của Yên Vũ, vậy mà mạnh mẽ đánh cô lui lại mấy bước, trên tay cũng truyền tới cảm giác tê rần.
Thứ đồ chơi mà hắn ta cầm trên tay quả nhiên rất mạnh!
Yên Vũ vừa lui ra mấy bước lập tức cúi thấp người xuống, lấy tốc độ cực nhanh trượt khỏi phạm vi của cây búa mà tiến về phía trước, lần thứ hai tấn công về phía ngực đối phương.
Nam nhân này quả thật rất mạnh, nhưng động tác có phần chậm chạp, hơn nữa vừa rồi va chạm cũng khiến khí huyết trong người hắn như muốn đảo lộn, chỉ có thể tạm thời buông cây búa to ra, quát lên một tiếng rồi đấm mạnh về trước.
Nhưng kết quả có thể nghĩ, cầm vũ khí còn đánh không bị thương được Yên Vũ, buông vũ khí rồi, chỉ đành nhận mệnh.
Hai bên va chạm trong một thoáng, nam nhân liền bị đánh cho cháy đen nắm tay, cả người cong lại như một con tôm.
Yên Vũ bẻ bẻ nắm tay, đau nhức truyền tới làm cô cũng không nhịn được mà cảm thán, đúng là lần sau không nên đối cứng với bọn người này thì hơn.
Kế tiếp, một màn ẩu đả không thương tiếc đã diễn ra.
Nam nhân hoàn toàn không hiểu sao lại bị đánh nhiều như vậy, còn bị đánh vào mặt. Yên Vũ điên cuồng đấm tên này, đánh hắn thành đầu heo, sau đó mới dùng chân đạp vào mông hắn, dùng mũi giày thể thao day day mấy cái rồi lặp lại một lần:
"Tôi có vài chuyện muốn hỏi, bây giờ hỏi được chưa?"
"Dạ, được..." Nam nhân bị đánh sưng cả miệng, mắt cũng sắp mở không lên, làm sao còn dám từ chối.
Yên Vũ chống nạnh đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn hắn ta:
"Nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không?"
"Dạ, em sai rồi, đại tỷ, đừng đánh vào mặt..."
"Ngoan, trả lời thành thật tỷ sẽ thả ngươi đi..."
Yên Vũ chậm rãi tra tấn nam nhân này, sau đó thu được rất nhiều thông tin mà mình cần.
[Cô định thả hắn đi thật sao?]
Cô thật sự sẽ thả hắn ta đi ư? Yên Vũ cười tủm tỉm một tiếng, không đáp lời hệ thống.
Lúc này, tại một chỗ sâu trong rừng rậm hoang dã bị nhiễm độc, một thiếu niên tầm mười lăm tuổi đang ngồi bên vách núi nhìn ra xa, ánh mắt tối tăm.
Không gian bên cạnh thiếu niên đột nhiên vặn vẹo, một cánh tay đen sẫm từ trong đó thò ra, kế tiếp là vai, đầu, cuối cùng là cả thân thể màu đen cao lớn. Người nọ bước ra từ trong cửa không gian, hơi cúi đầu nhìn thiếu niên, nhẹ giọng báo cáo:
"Vương, phía Tây có chút tin tức, hình như tìm được người cần tìm rồi."
"Ừ."
Thiếu niên hơi nghiêng đầu đáp, năng lượng không gian chấn động, sau đó chớp mắt biến mất tại nguyên chỗ.
Yên Vũ rời đi không lâu, thành phố đổ nát lại chào đón một lượng lớn tang thi khác, dẫn đầu là một thiếu niên da thịt trắng xanh, đôi mắt màu đỏ máu vô cùng đáng sợ.
Thiếu niên đưa mũi ngửi nhẹ một cái, khóe môi hơi nhếch lên:
"Tìm được rồi."
"Vương, có cần gọi thêm người tới không?"
"Không cần."
Thiếu niên nói, sau đó thân thể lại biến mất thêm lần nữa.
Chưa từng nhìn thấy vương có vẻ mặt kích động như thế, đám tang thi không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ có thể nghe lệnh mà tản ra xung quanh.
Về phần Yên Vũ, sau khi đánh tên kia đến ngất xỉu thì tịch thu luôn vũ khí của hắn, sau đó để hệ thống lột sạch bộ đồng phục trên thân hắn.
Hệ thống kêu gào:
[Mù mắt bổn hệ thống rồi! Ký chủ, sao cô có thể làm vậy với ta?]
"Ngươi không lột đồ hắn thì ta lột chắc? Không lấy thứ này sao mà trà trộn vào tòa thành kia được?"
Cô thở hổn hển nói, hiện tại cô đã chạy một đoạn rất xa, rất xa rồi, vậy mà có một số lượng tang thi không nhỏ vẫn đang theo đuôi cô. Vừa rồi đánh nhau khiến bọn nó chú ý, không thể tránh được.
Cô đưa tay lau mồ hôi dưới cằm, khó hiểu nói
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy, nơi này nhiều tang thi cao cấp quá."
[Trong lúc cô hồi phục, ta cũng chỉ quan sát được một chút tình hình quanh khu vực này mà thôi, có vẻ như hiện tại đang là giai đoạn căng thẳng nhất của loài người, tang thi đột nhiên tiến hóa một cách nhanh chóng, các căn cứ ngày càng thiếu thốn vật tư, đã bắt đầu tuyên chiến với nhau rồi.]
"Vậy bây giờ là thời kì chiến tranh hả?"
[Có thể nói như vậy.]
Hừm... Yên Vũ ngồi trên một nóc nhà quan sát tình hình xung quanh, đang lúc cô nhìn lung tung tìm kiếm, một thanh dao bén nhọn phá không bay thẳng tới chỗ cô. Yên Vũ hoảng hốt nghiêng đầu, mũi dao vùn vụt lao tới, sượt qua bên gò má của cô, vạch ra một vệt máu tươi.
Không biết ở đâu xuất hiện thêm mấy người lạ mặt, hô hào:
"Bắt cô ta lại!"
Bọn họ không nói không rằng đã nhào lên tấn công Yên Vũ, khiến cô không khỏi khóc thầm. Rốt cuộc ta chọc trúng ai? Ngày gì hết bị tang thi đuổi lại đến đám người của căn cứ phía Tây đuổi vậy? Cái bộ đồng phục đỏ viền trắng kia quá quen mắt! Chẳng lẽ cô còn chưa kịp làm gì đã bị phát hiện rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook