[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn
-
Chương 29: Điềm xấu
Thời gian qua, Tiết Mộng Kỳ không ngừng dùng linh tuyền cải tạo thể chất của mình, cho nên trong một lần thăng cấp, dị năng đột nhiên biến dị và trở thành băng hệ. Nếu không, lúc va chạm với Yên Vũ chỉ sợ sẽ thua thảm hại hơn nữa. Nghĩ đến bản thân mình vậy mà bại dưới tay nữ nhân kia, cô cảm thấy vô cùng tức giận và không chấp nhận được.
Lần thất bại này, bọn họ thiệt hại rất nhiều, bao gồm hơn một trăm năm mươi mầm bệnh cùng với hai đội dị năng giả, toàn bộ đều vào tay căn cứ phía Bắc. Hiện tại nếu quay về, chắc chắn sẽ chịu một chút áp lực từ cấp trên.
Vương Hào nhìn bàn tay bị tróc da của mình, rốt cuộc hạ quyết tâm, chậm rãi nói:
"Sau khi hồi phục, chúng ta trở về căn cứ. Anh sẽ dùng tinh hạch của tang thi để thăng cấp, lần sau, anh tuyệt đối không để chúng chạy thoát."
"Không được. Tinh hạch của tang thi tuy tốt hơn thứ mầm bệnh mà căn cứ nghiên cứu ra, nhưng vẫn chứa thi độc. Anh cưỡng ép thăng cấp, sau này sẽ để lại di chứng."
Nước linh tuyền mặc dù thần kỳ, nhưng không thể hoàn toàn diệt trừ thi độc trong tinh hạch được!
"Trận chiến vừa rồi khiến nam nhân kia may mắn thăng cấp, có thể nói, hắn ta là người mạnh nhất tại thời điểm này. Một dị năng giả sắp vào cấp bốn quá nguy hiểm, sẽ là tử địch của chúng ta. Anh không thể không làm vậy, chỉ cần gϊếŧ được hắn là mọi thứ sẽ ổn."
Vương Hào không muốn có bất kì mối nguy hiểm nào rình rập xung quanh mình. Kế hoạch dùng thú biến dị tấn công căn cứ phía Bắc xem như đã thất bại hoàn toàn, hai người không nói thêm, ở trong không gian tiếp tục dưỡng thương rồi lặng lẽ rời đi.
Tình trạng hiện nay giống như đã tận thế còn xảy ra chiến tranh quy mô lớn vậy. Mặc dù đứng bên bờ vực diệt vong, nhưng người dân sống trong căn cứ vẫn làm việc bình thường, tận tình chăm sóc dị năng giả, làm việc tay chân để đổi lấy thức ăn, cầu mong những chuỗi ngày đen tối này sẽ mau chóng qua đi. Cái ác mộng kinh hoàng vẫn đang đeo bám họ không biết bao giờ mới chấm dứt, nhưng việc hôm nay còn sống, đối với họ đã là rất may mắn rồi.
Ngày căn cứ phía Bắc nhận được tin báo thắng lợi bất ngờ, Yên Vũ trở về trong tình trạng thương tích đầy mình, lại dọa cho Chu Đồng một phen hú hồn hú vía. Lần nào chị ra ngoài cũng sẽ như thế!
Chu Đồng đứng bên ngoài nhìn vào trong, thấy Hàn Vệ ôm Yên Vũ đặt xuống giường, mi mắt hơi rũ xuống. Nếu hắn cũng mạnh như vậy, hắn có thể ở bên cạnh chị, bảo vệ chị. Siết chặt nắm tay, Chu Đồng trở về phòng đem hết số tinh hạch mà chị đưa cho bỏ vào ba lô, sau đó một mình rời đi.
Con sư tử biến dị theo Yên Vũ trở về, cùng với mầm bệnh mà cô lấy được đều đưa cho giáo sư Hàn xem xét. Ông ấy là một trong những người giỏi nhất của viện nghiên cứu sinh học, có một chút khả năng có thể tạo ra kháng sinh chống lại mầm bệnh, thậm chí là chống được thi độc trong tinh hạch. Đó là lí do vì sao căn cứ phía Tây bắt, tra tấn ông, lại không thể để ông chết. Ngoài ông ra cũng còn vài người nữa bị đưa đến các cơ sở ngầm khác nhau, không biết hiện tại tình trạng thế nào. Trước đây bọn họ làm việc trong một nhóm, hiện tại đều đã...
Hàn Dịch thở dài một hơi, lúc này sức khỏe của ông vẫn chưa ổn định, nhưng nếu đã lấy được mầm bệnh gốc của căn cứ phía Tây, vậy việc điều chế ra kháng sinh chỉ còn là vấn đề thời gian và nhân lực mà thôi. Nếu có thể cứu được mấy người bạn của ông thì tốt rồi, nếu không, chỉ sợ phải mất vài năm nữa...
Trong phòng, Yên Vũ lẳng lặng nằm trên giường, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng cô vẫn cảm nhận được Hàn Vệ còn ở bên cạnh mình. Người này sao dai như đĩa thế? Còn chưa chịu đi nữa!
Cô buồn bực, tập trung tinh thần điều động quang hệ dị năng bao lấy vết thương. Ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng bám vào khối băng bên vai, chậm rãi hòa tan nó, đồng thời cầm máu trị thương.
Hàn Vệ di chuyển đầu ngón tay đến bên mặt cô, nhẹ nhàng chọc một cái.
Yên Vũ ở trong lòng kêu gào, tên này đang làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau không hả?
"Cô... đúng là một người phụ nữ vừa phiền phức vừa đáng ghét."
Hắn thở dài một hơi, trên người vết thương cũng không ít, lại chẳng mảy may quan tâm, vẫn ngồi ở bên cạnh cô suốt từ lúc trở về đến giờ.
Cô đang muốn mở mắt ra mắng người, Hàn Vệ đột nhiên nắm tay cô khiến cô kinh ngạc. Vết chai trong lòng bàn tay hắn cọ vào da thịt của cô, có chút nhột, giọng hắn chợt trở nên dịu dàng:
"Cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng là con gái. Đứng phía sau tôi một lần đều không chịu được, thật háo thắng."
Hắn cúi sát vào người cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của hắn trên trán mình.
Hàn Vệ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó nghiêm túc nói:
"Yên Vũ, sau này, hãy để tôi bảo vệ cô."
Cả người Yên Vũ lập tức hóa đá trước nụ hôn này, nội tâm cô thì kêu gào dữ dội. Aaaa, cái quái gì vậy? Hệ thống! Hệ thống quân! Ta vừa được tỏ tình sao? Ai đó... ai đó mau tới tát ta tỉnh dậy! Đây là chuyện kinh thiên động địa cỡ nào chứ?
Tim cô đập điên cuồng, gò má cũng trở nên hồng hồng, Hàn Vệ giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc rối, sau đó mới rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Yên Vũ liền mở to mắt ra, cô len lén nhéo đùi mình một cái, thấy đau, vậy không phải là mơ. Thật ngại quá, sau này phải làm sao đối mặt với Hàn Vệ bây giờ? Trước kia cô cũng chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, hiện tại đột nhiên có người ngỏ ý với mình như vậy, không sốc không được. Hơn nữa, cái kẻ đó lại còn là người chuyên cùng cô ở trên chiến trường đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, phần lớn thời gian cô đều tỏ ra mình rất trâu bò, anh ta cũng thích được?
Hàn Vệ, khẩu vị của anh thực nặng...
[Ký chủ, những nhiệm vụ mà ta có thể giao cho cô đều sắp hoàn thành rồi.]
Đang lúc Yên Vũ cảm thán, hệ thống rốt cuộc chạy ra. Lần này, nó thông báo một việc khiến cô hết sức ngạc nhiên.
[Một nhiệm vụ cuối cùng, chính là cứu vớt thế giới này, đưa mọi người thoát khỏi cơn ác mộng đen tối nhất lịch sử nhân loại - mạt thế.]
Mặc dù Yên Vũ đã từng nghĩ đến lí do vì sao mình lại xuyên không, cũng từng đoán rằng mình sẽ là nhân vật "cứu thế", nhưng khi thật sự nghe được, vẫn cảm thấy khó tin.
"Hệ thống, rốt cuộc ngươi là cái gì? Vì sao ta lại xuyên đến thế giới này?"
[Thật ra ta vốn không có ý định cho cô biết sớm, nhưng nếu cô đã hỏi, thì ta rất sẵn lòng trả lời. Lí do ta đưa cô đến thế giới này chỉ có một, giúp ta đi đến phần kết của tiểu thuyết.]
"Đi đến phần kết là ý gì? Không có ta thì quyển tiểu thuyết này cũng sẽ kết thúc thôi mà?" Yên Vũ thật sự không hiểu.
[Bởi vì xuất hiện biến số là ta, cho nên cốt truyện của quyển tiểu thuyết này đã bị lệch. Ta cũng không còn cách nào, đành tìm một người thích hợp để giúp ta hoàn thành mục tiêu, hiện tại đã lấy lại được mầm bệnh, rất nhanh, mọi thứ sẽ kết thúc thôi.]
Hệ thống chậm rãi nói, mặc dù nó cho cô biết lí do, nhưng cô vẫn chưa thể hình dung ra hệ thống là thứ gì. Cô không tiếp tục hỏi nữa, yên tâm dưỡng thương.
Cả ngày không thấy Chu Đồng đâu, Yên Vũ bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trong lòng cô có cảm giác bất an không rõ, nhưng vết thương lần này không nằm trên giường nửa tháng thì đừng mong có thể lành lặn như thường.
Ở trong đại sảnh, một đứa trẻ tầm mười mấy tuổi đang không ngừng tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp với mình. Thấy đứa nhỏ này quen mắt, một nam nhân cao lớn bắt đầu tới hỏi chuyện:
"Em trai, em mới tới hả?"
"Dạ, em muốn nhận nhiệm vụ đi tìm vật tư, ra ngoài rèn luyện."
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, khuôn mặt non nớt, nhưng ánh mắt lại toát ra sự kiên định chưa từng có. Không phải ai khác, chính là Chu Đồng.
"Em là dị năng giả cấp một sao, giỏi thật?"
"Em sắp vào cấp hai rồi, là mộc hệ."
Người đàn ông kia giật mình nhìn Chu Đồng, còn nhỏ như vậy đã sắp vào cấp hai rồi sao? Hắn là người mạnh nhất trong đội, cũng chỉ là cấp hai đỉnh thôi, những người còn lại hầu như đều thuộc hệ lực lượng cấp một hết. Phải chiêu mộ đứa trẻ này mới được!
"Anh vừa nhận xong một nhiệm vụ, đi khoảng năm tiếng là tới kho gạo của thành phố lân cận, em có muốn đi cùng bọn anh không? Chủ yếu là vận chuyển hàng hóa thôi, nếu cẩn thận thì sẽ không đụng phải tang thi đâu."
"Được, cảm ơn anh ạ."
Chu Đồng gật đầu, sau đó cùng bọn họ tụ họp. Mặc dù trong căn cứ vẫn có thể trồng trọt, nhưng không ai chê lương thực nhiều, bọn họ vẫn thường xuyên đi tìm những kho lương thực còn sót lại bên ngoài mang về căn cứ. Mà nhiệm vụ thế này, nếu chịu khó đi đường vòng cũng tương đối an toàn.
Chẳng ngờ được là, lần này ra đi, đội của nam nhân kia lại không may mắn chút nào...
Bọn họ khởi hành từ sớm, tầm giữa trưa đã đến được kho gạo của thành phố bên cạnh. Nam nhân đi đầu ra hiệu cho mọi người cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không có tang thi, bọn họ mới mở cửa nhà kho ra.
Lúc này, Chu Đồng đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, một mùi hôi tanh nồng chợt thoáng lướt qua bên mũi hắn.
"Khoan đã!"
Chu Đồng vừa kêu lên, nam nhân kia lập tức cảnh giác, xoay người lăn sang bên cạnh. Cánh cửa sắt dày nặng bị một lực cực lớn đánh trúng văng ra ngoài, bay thẳng về phía chiếc xe quân dụng của bọn họ.
Lúc này, Chu Đồng đột nhiên đập mạnh hai tay xuống đất, một loạt dây gai bắn thẳng lên quấn lấy cánh cửa kia. Bất quá tốc độ và lực đập vô cùng mạnh, trên trán thiếu niên đã nổi lên gân xanh.
"Aaa, dừng cho ta!" Chu Đồng cắn răng phóng ra dị năng, miễn cưỡng khiến cánh cửa kia chậm lại, sau đó kéo mạnh, khiến nó lệch sang bên cạnh.
Mọi người chỉ nghe được một tiếng vang cực lớn, còn chưa kịp hoàn hồn, nam nhân dẫn đầu đã hét to:
"Mau khởi động xe, chúng ta chạy thôi! Là một tang thi cấp ba! Chết tiệt, mẹ nó chứ! Là tên khốn nào dùng tình báo giả chơi chúng ta? Lão tử trở về... sẽ... gϊếŧ hắn..."
Nam nhân đang nói chuyện đột nhiên lung lay một cái, mắt trợn trừng lên. Kế tiếp, một cánh tay màu đen xuyên thẳng qua lồng ngực hắn, moi ra trái tim đang còn đập thình thịch.
Mọi người đều sợ đến mức ngây người, Chu Đồng cũng không ngoại lệ, nhưng là hắn lại cắn đầu lưỡi của mình, cố gắng bình tĩnh:
"Đi... chúng ta mau chạy!"
Mới nhiệm vụ đầu tiên, Chu Đồng đã đụng trúng thứ đáng sợ như vậy, phải nói là quá xui xẻo.
Chiếc xe nhanh chóng lùi lại, nhưng mà vừa chạy được một lát, thứ sinh vật quái quỷ kia đã đuổi tới nơi, nhảy thẳng lên nóc xe của bọn họ. Dị năng giả lực lượng đang lái xe bị nó một trảo chụp nát nửa khuôn mặt, máu tươi bắn tung tóe, chiếc xe cũng vì vậy mất lái, đâm thẳng vào một ngôi nhà bên cạnh.
Chu Đồng dùng dị năng bao lấy cơ thể, cảm giác được chấn động mạnh truyền đến, trước mắt lập tức nhòe đi, năng lượng quanh người nhanh chóng tan rã, để lộ thân thể nhỏ bé của hắn.
Tang thi kia đi đến gần bọn họ, sau khi cắn chết tất cả mọi người, lập tức tiến về phía Chu Đồng, hàm răng sắc nhọn chạm đến trước ngực hắn, nhẹ nhàng cắn.
Chu Đồng không cảm nhận được đau đớn, bởi vì cú va chạm vừa rồi đã khiến thần kinh của hắn bị ảnh hưởng. Tận mắt nhìn thấy ngực mình bị cắn mất một miếng thịt lớn, hắn đột nhiên ý thức rằng bản thân quá yếu. Là một đứa trẻ vô dụng, không có năng lực tự sinh tồn, rời đi vòng tay của Yên Vũ, chờ đợi hắn chính là cái chết...
Chết một cách vô dụng như thế này sao? Ánh mắt Chu Đồng từ từ tan rã, tang thi nhai được một miếng thì nghe được tiếng động truyền đến, lập tức dừng lại, sau đó chạy đi.
Nhưng mà trên ngực Chu Đồng đã thủng một lỗ lớn, cho dù tang thi kia không ăn hết thịt của hắn, thì hắn cũng chẳng còn tiếp tục sống được bao lâu nữa.
Trước mắt có vô số hình ảnh trắng đen chồng lên nhau, chị Yên Vũ, em xin lỗi. Chu Đồng siết chặt nắm tay, miệng và ngực không ngừng trào máu.
Lúc này, Yên Vũ đột nhiên thất thần, trượt tay một cái, suýt chút nữa làm vỡ cốc nước đang cầm. Là gì vậy... cảm giác này là gì? Cái trực giác khốn kiếp này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook