Dáng vẻ không đứng đắn của Nghiêm Phi Cảnh Lâm cũng không phải lần đầu tiên thấy, sau mấy phút Cảnh Lâm không được tự nhiên, rất nhanh sẽ bình tĩnh trở lại, liếc Nghiêm Phi bên cạnh một chút: “Làm như mỗi mình anh biết giở trò lưu manh ý?”

Cậu cũng là nam nhân có được hay không, đối với người mình thích giở trò lưu manh —— Cảnh Lâm tuy còn chưa từng giở trò lần nào, nhưng cậu cảm thấy chuyện này cũng chỉ đến thế, một lần lạ, hai lần quen thôi……

Nghiêm Phi nghe xong, nhất thời không nhịn được mà bật cười: “Tốt lắm, anh chờ lúc trở lại em giở trò lưu manh với anh.”

Cơ hồ tất cả mọi người đều nhặt mấy hộp bao cao su, có người thấy Cảnh Lâm không lấy, còn trêu ghẹo cậu không phải ngại ngùng đâu, Tào Tam Gia càng trực tiếp hơn nhét một hộp vào trong tay cậu, làm cho Cảnh Lâm vạn phần không nói nên lời, đổi thứ này cũng tốn lương thực đó, bất quá cậu cũng không để trả lại.

Những thứ liệt kê trên tờ giấy hầu như đều có thể tìm được tại đây, ngoại trừ một ít dược phẩm, làm một thầy thuốc, Triệu Thiểu Kiền cũng theo vào, mọi người dưới sự chỉ điểm của hắn, cơ bản đều đổi một chút, số lượng không nhiều, bởi vì quá đắt.

Chờ bọn cậu đều sắp đổi xong đồ, thì hạt giống bọn cậu cần cũng được người ta mang tới, Đao ca canh giữ ở bên cạnh, ngay kế bên đặt một cái cân điện tử.

Hạt giống được đóng gói khá lộn xộn, có túi nhỏ đựng mấy cân một túi, cũng có túi to đựng mấy chục cân, đám Cảnh Lâm đều chọn thiên về bên túi nhỏ, mọi người kiểm tra bao bì, thấy bề ngoài túi không có dấu vết bị mở ra rồi được dán lại, liền toàn bộ mang cân lên.

Sau đó mọi người đồng thời mang theo hàng hóa chuyển đến cửa vào căn cứ, dùng cùng một cái máy cân lúc nãy cân số lương thực đám Cảnh Lâm mang đến. Bởi vì không có máy tính điện tử, nên đều phải tự tính toán lấy, bên Đao ca là mấy cậu sinh viên, bên Cảnh Lâm là cậu và Nghiêm Phi, những người còn lại yên lặng tính toán ở trong đầu.

Cuối cùng xác nhận số cân nặng của hạt giống trao đổi và số lương thực dùng để trao đổi không sai lầm, lúc này mới tiếp tục tính toán các thứ hàng hóa trao đổi khác.

Bận hơn một tiếng, hai bên tiền trao cháo múc xong, giao dịch lần này kết thúc thuận lợi.

Hạt giống đều là thống nhất trao đổi về, đám Cảnh Lâm mượn dùng cân của căn cứ, đem phân ra phần của thôn mình cùng đám Tào Tam Gia, còn có hai cha con Long Chương, người thôn họ Tạ nữa, sau đó mới từng nhóm tự vận chuyển đồ của mình về.

Sau khi đám Cảnh Lâm trở lại thôn mình, đều đi tới nhà Triệu Chí Văn. Hai nhà Triệu Chí Văn và Mã Minh Lượng liền kề nhau, có phần đất trống rộng rãi, chủ yếu là do trong thôn có mỗi nhà Triệu Chí Văn có máy cân, dùng nó cân đồ vật sẽ thoái mái hơn rất nhiều.

Hạt giống được dỡ xuống đặt tại sân trước nhà Triệu Chí Văn, Mã Nhân Thiện cầm tờ khai đăng ký số lương thực cùng hạt giống, ngồi ở bên cạnh máy cân, đọc tên đến gia đình nào, thì bên cạnh sẽ có mấy đứa cháu nhà ông đưa lên cân số lượng hạt giống tương ứng, sau khi hạch toán không có vấn đề liền ký tên lĩnh đi.

Về phần đồ vật trao đổi khác, thì lĩnh ở trong sân nhà Mã Minh Lượng, do đám người bọn cậu lúc trước tiến vào căn cứ phụ trách phân phát.

Tằng Thẩm Nhi là một hộ duy nhất trong thôn có mỗi một người, lần này đi đổi hạt giống mọi người xem ở mặt nàng là một người già đơn thân, cũng không tham dự được, hôm qua lúc chiều muộn Mã Thuần Chính liền đi tới nhà bà nói rõ, sẽ lấy phần lương thực bà giao, giúp bà đổi chút hạt giống trở về, vào lúc này cũng lại đây lĩnh.

Sau khi mất đi con trai, bà càng thêm độc lai độc vãng, trước đây còn có thể chủ động tìm mấy chị em trong thôn tán gẫu một chút, bây giờ nghe nói bình thường cũng chẳng đi ra ngoài, lúc này cũng chỉ một người đứng ở một bên, không tham dự thảo luận với người chung quanh.

Vừa thấy Tằng Thẩm Nhi, cái loại cảm giác quái dị kia lại tới nữa, điều này khiến Cảnh Lâm không nhịn được mà liên tiếp dùng thần thức quét về phía phương hướng Tằng Thẩm Nhi, cũng không biết vì sao lại bị Tằng Thẩm Nhi phát hiện ra, khi cậu lại một lần nữa đảo qua thì đối với cậu lộ ra sắc mặt không quá cao hứng, Cảnh Lâm chỉ có thể xấu hổ mà dừng lại hành động này. Thế nhưng cũng bởi vậy mà cậu càng thêm tò mò, phải biết rằng thần thức của cậu, ngoại trừ Nghiêm Phi Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn, thì trong thôn vẫn không có bất luận người nào khác có thể nhận biết được sự tồn tại của nó, Tằng Thẩm Nhi một người già gầy yếu nhìn qua rất phổ thông, làm sao có thể phát hiện ra?

Lẽ nào Tằng Thẩm Nhi cũng giấu giếm ẩn tàng bản lĩnh gì? Nói chung, có gì đó rất quái lạ.

Đợi người trong thôn lĩnh xong đồ vật tản đi, thời gian đã sớm qua bữa trưa, mọi người tuy rằng cảm thấy đói bụng, có điều trong lòng thoải mái không ít, lần này ra ngoài trao đổi, cơ bản đều đổi được thứ cần dùng tới, tuy không nhiều, nhưng đã có thể giúp người trong thôn chống đỡ thêm một quãng thời gian.

Bữa trưa Nghiêm Phi trở về nhà mình, Cảnh Lâm thì ở lại gia đình Triệu Chí Văn giải quyết cơm trưa mới trở về.

Lúc ăn cơm Triệu Chí Văn nói rằng chiều chẳng có chuyện gì làm, muốn vào núi, Cảnh Lâm cũng có ý này, bởi vì một chút thịt trong nhà cũng không còn rồi, nên sau khi ăn xong binh chia hai đường, Cảnh Lâm về nhà cất đồ đạc, Triệu Chí Văn đi thông báo cho hai anh em nhà họ Nghiêm.

Thời điểm Cảnh Lâm vừa mới trở lại sân sau, liền nhìn thấy mấy quả cà chua chín rụng xuống đất, cậu cao hứng đi tới nhặt hết lên mấy quả đó, đếm đếm, lần này một lần chín sáu quả, trên cây cà chua còn những mười mấy quả, thời gian kết quả chênh lệch không nhiều, phỏng chừng qua mấy ngày nữa đều chín hết.

Đặt cà chua lên bàn trà, chuẩn bị lát nữa phân ra ăn trước khi vào núi.

Hạt giống trên xe Cảnh Lâm được dỡ xuống đến một nửa, thì ba người kia đều đã tới, sau đó giúp đỡ cậu, sau khi xong xuôi, mọi người ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha, Cảnh Lâm thì cầm dao thái cùng một cái đĩa đi ra, đem cà chua rửa qua rồi đặt lên đĩa cắt, mỗi quả đều cắt thành bốn miếng.

Nghiêm Lộ sau khi bước vào nhà thứ đầu tiên nhìn thấy chính là mấy miếng cà chua đỏ sẫm trên bàn trà kia, lần trước nghe anh trai nàng miêu tả mùi vị của cà chua biến dị, nàng vẫn nhớ mãi không quên, hơn nữa nàng nhớ nhung hương vị kem dâu đã lâu rồi. Cảnh Lâm cắt tốt, ra hiệu có thể ăn, nàng liền vươn tay cầm một múi.

Còn chưa ăn vào trong miệng, hơi lạnh mang theo mùi hoa quả thơm mát liền xông vào xoang mũi, thịt quả vào miệng lạnh lẽo, xốp mềm thơm ngon, hương vị chua chua ngọt ngọt. Nếu chỉ có vậy, thì cũng chỉ có thể sánh bằng kem trái cây thông thường mà thôi, thế nhưng bên trong thịt quả còn mang theo linh khí, Nghiêm Lộ ăn xong một múi, cảm giác cơ thể ấm áp ấm áp, cực kỳ thoải mái, cảm giác sau khi ăn xong tinh lực cả người càng thêm dồi dào.

Những người khác cũng có cảm giác giống như Nghiêm Lộ, phần của mỗi người là một quả, mọi người ngồi trên ghế sô pha không nói một câu, rất nhanh đem phần thuộc về mình ăn sạch sẽ, nhao nhao xoa cái bụng vẫn còn chưa đã ghiền.

Sáu quả bọn cậu ăn bốn, còn dư lại hai vừa vặn cho Nhạc Nhạc, Quạc Quạc còn có Ộp Ộp một quả, trưởng bối hai nhà một quả.

Nếu muốn ăn nữa, vậy thì phải chờ một lứa trái cây chín tiếp theo.

Mọi người lại ngồi thêm một chút trên ghế sô pha, sau đó Cảnh Lâm cầm lấy công cụ phòng thân trong nhà, bốn người tiến núi.

Trong thôn cũng có những người khác vào núi, rau dưa trái cây giờ không tính là cái gì, lần trước đám Cảnh Lâm đánh một con báo trở về, khiến cho không ít người thấy mà thèm, lúc này nhàn rỗi, rất nhiều người đánh bạo, cũng bắt đầu chạy vào trong núi.

Lý Phi Vũ vừa vặn cùng người trong nhà đi đào rau diếp cá, vừa thấy đám Cảnh Lâm, nhất thời liền mặt dày cười hì hì cùng dán đến.

Đám Cảnh Lâm cũng không nói gì, lần trước Lý Phi Vũ cho cậu một túi đá đấy, bị cậu dùng không ít rồi, dẫn theo hắn đánh vài con mồi cũng không có vấn đề gì, đều là người trong thôn, hỗ trợ được thì hỗ trợ.

Tiến vào núi, đám Cảnh Lâm dẫn theo Lý Phi Vũ đi tuyến đường hồi trước kia, mấy người đến bên cái hồ nhỏ liền ngừng lại, sau đó mai phục hơn ba giờ trong đám cỏ dại, mỗi lần đàn chim xuất thiện, luôn có thể bắn hạ được vài con, còn có gà rừng thỏ rừng nữa, một buổi chiều thu hoạch ngược lại không hề nhỏ.

Tất cả con mồi mà Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn săn được đều bị hai người lập tức đánh chết, sau khi trở về nhất định phải xử lý toàn bộ, hiện tại trời càng ngày càng nóng không để lâu được, Cảnh Lâm phát hiện ra tác dụng mới của Hàn Băng trận, liền bố trí Hàn Băng trận cho hai nhà, gia đình Triệu Chí Văn có cái tủ lạnh, nhà Nghiêm Phi lại không có, liền trực tiếp dọn ra một cái hộp bố trí vào.

Nghiêm Lộ cao hứng không chịu được, có cái Hàn Băng trận này, về sau nàng muốn ăn kem là có thể tự mình động thủ làm kem que ăn.

Sau khi rời đi nhà họ Nghiêm, Cảnh Lâm vừa về tới nhà, Triệu Chí Văn đưa tới một nắm mì sợi Chu Ngọc cán tốt, số lượng rất nhiều, đủ ba người bọn cậu tối nay ăn một bữa. Hiện tại bọn cậu muốn ăn mì sợi, cũng phải tự động thủ làm, bởi vì bắt tay vào làm quá phiền toái, nên hiện tại Cảnh Lâm ăn rất ít mì sợi, buổi tối bình thường đều là cơm.

Rau cải cúc trong đất trồng rau sắp nở cả hoa đến nơi rồi, hai người Cảnh Lâm và Nghiêm Phi chọn những chỗ có thể ăn hái về một nắm lớn, sau đó bắt đầu xử lý con mồi đánh về ngày hôm nay.

Nghiêm Phi nói: “Anh đi cắt tiết con mồi, em đi đun nước đi.” Muốn nhổ lông gà rừng chim hoang dã thì phải dùng tới nước nóng, so với cắt tiết thì thoải mái sạch sẽ hơn, Nghiêm Phi liền trực tiếp để Cảnh Lâm đi đun nước.

Những con mồi này trước khi giết không lấy máu, sẽ ảnh hưởng tới mùi vị thịt, rất tanh ăn không ngon, vì thế bước làm này là tất yếu. Con mồi y và Cảnh Lâm đánh trở về, bởi vì tay nghề chuẩn xác, sức mạnh vừa phải, nên cơ bản cũng chỉ đem chúng đánh ngất xỉu, nửa đường trở về liền tỉnh lại, Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn thì không được như thế, sức của hai người quá lớn, một hòn đá ném qua chính là một lỗ thủng, bước cắt tiết lấy máu này đúng là sớm làm xong.

Cảnh Lâm đun tốt nước, cũng đi hỗ trợ, hai người trước đem lông cần nhổ đều nhổ đi, lại cầm chút rơm rạ và diêm ra chỗ tường vây sân sau, dùng lửa đốt sạch những chỗ còn lông con chưa làm sạch được, sau đó bắt đầu xử lý nội tạng, đem những phần ăn được đều lưu lại, sau đó rửa sạch, lấy ra một phần đợi lát nữa cắt nhỏ xào với dưa chua ăn kèm.

Xử lý tốt gà rừng và chim, cũng đem bốn con thỏ rừng xử lý sạch sẽ, tất cả đều bỏ vào trong tủ lạnh, nhanh chóng đông lại.

Lúc này sắc trời cùng gần như tối sầm rồi, Cảnh Lâm thắp đèn lên, cho củi vào trong bếp lò, cậu ở bên cạnh rửa cải cúc, Nghiêm Phi thì đeo tạp dề vào, dưới sự chỉ điểm của Cảnh Lâm xào nội tạng, sau đó nấu nước mì.

Nhạc Nhạc sớm đã đói bụng, ăn quả cà chua Cảnh Lâm trước đó cố ý để phần cho bé, mang theo Quạc Quạc đi loanh quanh trong phòng bếp, một hồi nhìn Cảnh Lâm, một hồi nhìn trong nồi, hoặc là một hồi cười đùa với Nghiêm Phi, thuận tiện trêu ghẹo Quạc Quạc.

Nghiêm Phi dùng đũa gắp một miếng nội tạng mới cho ra đĩa, sau khi thổi nguội đưa tới bên miệng Cảnh Lâm: “Nếm thử, xem tay nghề của anh thế nào?” Lúc trước, Nghiêm Phi cùng lắm là biết đun bát mì ăn liền, chế biến thực phẩm đông lạnh thôi, sau khi tới nơi này, cơ bản trong nhà đều là cha y nấu cơm mẹ y trợ giúp, đến chỗ Cảnh Lâm cũng bởi vì tay nghề nấu nướng của Cảnh Lâm mà do cậu nấu, y rửa bát đũa, bản thân y đúng là chưa từng nấu một món nào cho ra hồn.

Cảnh Lâm há miệng, nhai hai lần sau đó giơ ngón tay cái lên với y, “Không tồi, chẳng qua cho hơi nhiều muối thôi.”

Nghiêm Phi cũng tự nếm thử, xác thực phát hiện có chút mặn, có điều bởi vì ăn kèm với mì nên nấu mì nhạt chút là được, vậy liền hoàn hảo.

Nghiêm Phi nói: “Đợi anh luyện tập nhiều thêm chút, về sau rảnh rỗi, em có thể mỗi ngày ăn thức ăn anh nấu rồi.”

“Vậy em sẽ chờ.”

Theo thường lệ một nồi luộc mì một nồi đun nước canh, sau khi ăn xong, Nghiêm Phi đi rửa bát đũa, Cảnh Lâm tắm rửa cho Nhạc Nhạc, sau đó Nghiêm Phi mới đi tắm, cuối cùng Cảnh Lâm đun nước tắm cho chính mình. Một nồi nước nóng chỉ đủ hai người tắm.

Tuy ngày hôm qua mang về rất nhiều sách, nhưng chuyện cổ tích mỗi đêm trước khi đi ngủ Nhạc Nhạc vẫn muốn nghe Nghiêm Phi kể. Sau khi nghe xong, Nhạc Nhạc đi vệ sinh liền mang theo Quạc Quạc thỏa mãn đi ngủ, Cảnh Lâm cũng chuẩn bị trở về phòng, lại bị Nghiêm Phi kéo lại.

Nhìn Nghiêm Phi chờ sau khi Nhạc Nhạc vào phòng, nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại, sau đó xoay người dòm cậu, một đôi mắt phát sáng lên dưới ngọn đèn mờ nhạt.

Cảnh Lâm khó hiểu nhìn y: “Làm sao vậy?”

Nghiêm Phi đi tới gần Cảnh Lâm, gần như dán dính vào cậu, khiến Cảnh Lâm theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó lập tức bị Nghiêm Phi vòng chặt lấy thắt lưng, khiến thân thể hai người hoàn toàn kề sát vào nhau.

Nghiêm Phi thấp giọng thì thầm: “Anh còn đang chờ em giở trò lưu manh với anh đấy.”

Cảnh Lâm vừa nghe, nhất thời muốn cười, có điều cùng không tiện cười ra. Nhớ tới lời nói của mình nói ban ngày, lại nhìn sự chờ mong đong đầy mắt Nghiêm Phi, hai người lẳng lặng nhìn nhau một lúc, cảm giác bầu không khí đều ái muội đến dính nị lại.

Cảnh Lâm cong môi, tại trong nháy mắt Nghiêm Phi cúi đầu xuống, cũng nghếch lên đón lấy……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương