Mạt Thế Hai, Ba Sự
-
Chương 54
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dấu chân này như hình hoa mai, là động vật nào vậy?”
“Tôi cảm thấy giống dấu chân mèo.”
“Khu rừng này sâu như vậy, có phải có sói hay không?” Đây là thôn dân không phân biệt ra được sự khác nhau giữa động vật họ mèo hoặc họ chó.
“Chỗ chúng ta nào có sói chứ, một con cũng không gặp được.”
“Thế con cá sấu lớn lần trước tôi cũng chưa từng thấy đâu đấy, sao lại xuất hiện ở trên núi, còn khiến chúng ta đụng phải.”
Ngươi một lời ta một lời, mọi người liền bắt đầu tranh cãi, trong nhất thời đều không đoán ra đây là con vật gì. Muốn là ở năm ngoái, chỗ núi rừng bọn cậu có thể có người phát hiện ra tung tích của gà rừng thỏ rừng cái gì đã tốt lắm rồi, nhưng dù sao tình huống hiện tại đặc thù, bỗng nhiên có thêm thứ gì trước đây không thể xuất hiện, cũng không có gì kì lạ.
Cao Trường Huy nói: “Quản nó là động vật gì chứ, đừng là loài ăn thịt người là được. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đào rau diếp cá đi.”
“Đúng đúng đúng, nhìn dấu chân không nhỏ, khẳng định lúc gặp phải rất nguy hiểm.”
Bọn cậu vốn là từ chiều vào rừng, thời gian lúc này cũng không còn sớm, phải thừa dịp trước lúc trời tối xuống núi, tận lực đào nhiều rau củ chút.
Nghiêm Phi cùng đám Cảnh Lâm cũng trở về vị trí vốn đứng lúc nãy.
Nghiêm Phi hỏi Cảnh Lâm: “Em cảm thấy vết chân đó giống loài động vật nào.”
“Là họ nhà chó.” Cảnh Lâm nói, bàn chân động vật nhà họ mèo đều có đệm thịt, đi đường không phát ra thanh âm, móng vuốt co lại mà đi. Nhưng móng của họ nhà chó không co lại được, lúc đi lưu cả dấu móng, trên mặt đất trơn bóng sẽ phát ra thanh âm, tốc độ chạy nhanh còn có thể trượt đi, vết chân lưu lại trên mặt đất kia có cả dấu móng.
Những vết chân lưu lại hình dáng hơi rõ ràng, nên các thôn dân không chú ý tới, nhưng mấy người Cảnh Lâm cẩn thận quan sát một chút là có thể nhìn ra, nhưng cụ thể là loài động vật gì, này đúng là không dễ đoán, có điều hình thể không hề nhỏ.
Mọi người còn muốn hái những thứ khác nữa, nên rau diếp cá cũng không đào nhiều, có đào nhiều thêm cũng không ăn hết được luôn, do đó, trọng điểm vẫn là những quả mâm xôi và nấm dại kia. Đại khái đào chừng nửa tiếng, bởi vì gần như gia đình nào cũng đến ít nhất hai người, nên mỗi người chỉ đào hơn nửa gùi mà thôi, ít cũng đến năm, sáu cân.
“Lên thôi.” Nghiêm Phi nói, tuy rằng phía dưới trống trải, nhưng bởi vì có những cành cây cỏ mọc trên sườn núi che chắn, nên ánh sáng chiếu xuống có chút tối, lại chần chờ thêm chút nữa, sợ không còn an toàn.
Tại thời điểm mọi người túm mấy cái cây cỏ mọc trên sườn núi trèo lên, xa xa sau lưng đột nhiên truyền đến từng tiếng động vật hí không rõ ràng lắm.
“Ôi má ơi!” Trương miệng rộng bị thanh âm kia dọa sợ hết hồn, dưới chân trượt một cái, một cước đạp lên mặt chính con trai Trương Khải nhà mình, mũi Trương Khải lập tức chảy cả máu, đau đến mức nước mắt cũng tuôn ra.
“Ôi cha già, lưu ý dưới chân chút chứ!” Trương Khải một tay còn đang túm túi, mũi chảy máu không ngừng cũng không cách nào bịt lại được, chỉ có thể mang theo nước mắt ngước đầu lên, chờ cha hắn leo lên bỏ xuống đồ vật lại trở lại giúp đỡ hắn.
Tiếng kêu động vật không rõ ở phía xa xa còn tiếp tục, hết đợt này tới đợt khác.
Mọi người dùng cả tay cả chân tăng nhanh tốc độ bò lên trên sườn núi, chờ đến khi đều leo lên hết mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, nhìn về núi rừng phương xa, mọi người sợ là một chuyện, nhưng cũng đều tò mò đó là con vật gì, “Đây là tiếng kêu của động vật nào a?”
“Không rõ nữa, chưa từng nghe tới loại tiếng này.”
Cảnh Lâm không xác định nói: “Nghe thoáng qua, như tiếng hươu.” Thời điểm Nhạc Nhạc mới chuyển tới sống cùng cậu, cậu bởi vì dỗ Nhạc Nhạc vui vẻ liền rất nhiều lần dẫn bé đi vườn thú xem, từng xem qua hươu sao, cho nên đối với thanh âm này còn chút ấn tượng, mới đầu giọng có chút trầm khàn, thanh âm đến mặt sau lại sắc nhọn, âm cao vút.
“Hươu a?” Lý Phi Vũ chép miệng, nếu đúng là hươu, vậy càng có nhiều thịt hơn, bắt một con trở về cũng có thể ăn được nhiều ngày.
Nghiêm Phi nhìn vẻ mặt hắn liền biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, giơ tay vỗ xuống đầu hắn, “Cho dù thực sự là hươu, muốn bắt cũng phải hôm khác đến, hơn nữa cũng không biết những dấu chân kia là của loài động vật nào.”
Lý Phi Vũ ôm gáy hậm hực nga một tiếng.
Thanh âm cách khá xa, mọi người lại hái chút quả cẩu kỷ, liền mang theo đồ vật trở về. Sắp tới chỗ quả mâm xôi, tất cả mọi người liền vội vàng đi cướp vị trí thật tốt, bởi vì bụi cây quả mâm xôi có gai, nên bên ngoài hái dễ nhất, đợi đến lúc hái hết bên ngoài rồi, phải bắt đầu nghĩ cách vào bên trong hái.
Một con gà rừng đột nhiên thò mặt ra, từ bên chân Nghiêm Lộ đang hái trái cây chạy tới, trên tay nàng không có cục đá, nhìn thấy gà rừng cách nàng càng ngày càng xa, trực tiếp cầm trái cây mới hái xuống trên tay ném về phía con gà rừng kia, sau đó chỉ thấy trong nháy mắt trái cây bắn trúng con gà rừng, hơn nữa còn cả gà cả quả bay đi một đoạn thật xa.
Những người nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm, không hổ là thiếu nữ lực lớn, một trái cây so cục đá còn lợi hại hơn.
“Ha ha!” Nghiêm Lộ chạy sang đem gà rừng nhấc lên, cầm trong tay quơ quơ, thấy gà rừng không có phản ứng, một bộ dáng vẻ triệt để bị đánh ngất, liền nhún vai một cái, dùng cỏ dại xoa xoa đi nước hoa quả trên người con gà, rồi cất vào trong cái túi mang theo bên người.
Kỳ thực trong tay Cảnh Lâm vẫn cầm cục đá, sở dĩ không ra tay, là do đoạn đường này Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn vẫn luôn muốn tìm gà rừng luyện tay nghề một chút, cậu dự định nếu con gà rừng sắp chạy thoát khỏi phạm vi cậu có thể công kích mà chưa có ai đánh trúng mới ra tay, thời điểm Nghiêm Lộ ném ra trái cây cậu đang định ra tay rồi.
Cảnh Lâm đi qua, nhìn Nghiêm Lộ bỏ gà rừng vào túi, nói: “Phỏng chừng nội tạng con gà này đều bị trái cây ném vỡ.”
Nghiêm Lộ cười nói: “Lần đầu tiên, không nắm chắc được lực đạo, về sau thử nghiệm thêm nhiều lần liền biết.”
Triệu Chí Văn không sang bên này, trong bốn người chỉ còn mỗi hắn vẫn không đánh được, hắn đang ở bên cạnh tiếp sức cho bản thân. Đáng tiếc, đại khái do buổi sáng đánh trở về nhiều lắm rồi, nên buổi chiều cũng không xuất hiện được mấy con động vật rừng, vào lúc này vẫn đang híp mắt chú ý động tĩnh cỏ dại xung quanh.
Một túi đá nhỏ Lý Phi Vũ đưa cho Cảnh Lâm chiều nay cũng mất đất dụng võ.
Bận rộn hơn một giờ, mấy chục người đem tất cả quả mâm xôi ở những địa phương bên ngoài bụi cây đều hái sạch sẽ, còn phần ở bên trong thì để đến ngày mai tới hái tiếp, lần này người nhiều nhất cũng có thể hái được gần hai túi, ít cũng hơn một túi chút, lấy về làm mứt sốt trái cây hoặc làm rượu trái cây cũng được.
Dọc đường trở về thì hái nấm, mọi người loại bỏ những loài nấm không thể ăn mà Meo Meo đã lọc ra kia, nên mục tiêu càng thêm rõ ràng hơn. Thời điểm mọi người hái nấm tựa như tranh cướp, nấm không ăn hết ngay còn có thể phơi khô làm tích trữ, đều muốn hái nhiều hơn chút, địa phương đi ngang qua quả thực như nạn châu chấu.
Cứ thế mà một đường hái một đường trở về, người tình trạng tốt chút cơ hồ chỉ còn mỗi đôi chân là rảnh rỗi, vai vác, lưng cõng không ít, có người trong miệng còn ngậm một cái túi đựng bao nhiêu đồ vật liền.
Giữa đoàn người, gùi của Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ là cao nhất, mấy cái túi chồng chất đặt ở trên gùi, nên lúc đi đường đặc biệt cẩn thận, chân mà lắc thì những thứ trên lưng cũng đánh lắc theo, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đi sau hai người, dọc đường nhìn đều phải lo lắng thay cho cả hai, thế mà hai đứa còn nói nói cười cười một bộ ung dung.
Tất cả mọi người dựa theo những gì nói lúc trước, đầu tiên đem đồ vật tới nhà Mã Nhân Thiện, theo danh sách đăng ký mới đầu mà gọi từng tên một, sau đó phân ra một phần những thứ thu hoạch được chất đống qua một bên, chờ hết một lượt, lại đem đi phân cho những người đã đi ban sáng.
Đám người đi ban sáng kia nhìn chồng đồ vật sẽ được phân càng ngày càng nhiều, hai mắt đều tỏa sáng rồi, sau khi đem những thứ trên lưng chính mình trở về, lại cầm gùi cùng túi quay lại.
“Đi một chuyến buổi sáng này thật là hời a.” Triệu Thiểu Kiền một bên cho trái cây vào túi, một bên nói chuyện phiếm với những người khác.
Trương Khải nói: “Tôi thấy về sau thôn chúng ta nhất định phải tiếp tục duy trì cách làm này, người đánh trận đầu ăn hơn điểm thịt, những người noi theo mới có động lực.” Có động lực, đồ vật hái được sẽ nhiều hơn, phần phân cho bọn họ cũng sẽ thêm chút.
Có người đau lòng thấy chỗ phải phân ra sao mà nhiều thế, nhưng cuối cùng lại nghĩ phân ra so với không lấy được gì đã rất tốt rồi, với lại phần phân ra so tổng thể không tính nhiều, hơn nữa phương thức thu hoạch như vậy cũng rất an toàn, vì an toàn, lần sau có đồ tốt gì, đại khái những người này vẫn sẽ chọn cách làm hôm nay.
Mấy người Cảnh Lâm đem đồ vật vác trở về, Chu Ngọc trong nhà đã làm thịt gà rừng hầm trên bếp rồi, vừa đến nhà họ Triệu, mùi thơm thịt gà xông đầy xoang mũi.
“Quả nhiên do không ăn trưa a, cả chiều nay tôi cảm giác đặc biệt đói bụng, tưởng tượng tối nay có thể ăn ba bát cơm lớn.” Nghiêm Nhuệ Phong thả đồ vật xuống một góc gian nhà, xoa xoa tay liền tiến vào sân sau.
Trong phòng bếp sân sau, Chu Phỉ Phỉ ngồi trước lò sưởi ấm, Chu Ngọc đang xé nấm thành sợi, thấy Triệu Chí Văn ôm vào rau diếp cá, vui vẻ nói: “Mang chút đi rửa sạch vẩy kiệt nước, tối nay làm một bát rau trộn, trong nhà còn một khối nhỏ thịt thỏ khô, đợi lát nữa còn có thể làm một đĩa đậu Hà Lan xào thịt khô.”
Nhạc Nhạc cầm quả mâm xôi đã được rửa sạch cẩn thận chạy tới chạy lui xung quanh mọi người, Quạc Quạc đuổi theo phía sau bé đòi ăn.
Chu Ngọc biết Nhạc Nhạc kể cả ăn quả mâm xôi cũng sẽ giống như đám Cảnh Lâm còn có thể ăn cơm, nhưng vẫn dặn dò: “Nhạc Nhạc ăn ít một chút a, buổi tối còn phải uống canh gà đấy.”
“Cháu biết thưa bà nội.” Nhạc Nhạc trả lời, sau đó dừng lại đem trái cây đút cho Quạc Quạc.
Quạc Quạc quá cao, Nhạc Nhạc cho nó ăn trái cây nó phải cúi đầu mới có thể quắp được.
Món ăn bữa tối, gồm rau diếp cá trộn, đậu Hà Lan non xào thịt khô, cải chíp xào ớt khô, nấm rán sơ, phân lượng món ăn đều đủ, cuối cùng là một xoong lớn canh gà rừng hầm nấm, phối hợp với bát cơm tẻ, khỏi nói có bao nhiêu giải thèm. Canh gà uống xong trong nồi còn có, không đủ trực tiếp đi nhà bếp múc.
Ăn xơm xong, tất cả mọi người ngồi nghỉ ngơi trên ghế, Nghiêm Nhuệ Phong nói: “Nếu mỗi ngày đều như vậy thì tốt.”
Chu Phỉ Phỉ nói: “Không cầu mỗi ngày, chỉ cần thi thoảng được ăn như vậy cũng đã rất tốt rồi.”
Chu Phỉ Phỉ từ nhỏ làm cô gái trong thành phố, cơ bản chưa từng ăn qua khổ bao giờ, từ bé đến lớn được người trong nhà cưng chiều mà trưởng thành, sau khi gả cho người sinh con cái thì được chồng cùng con cưng chiều đến già, người nhà vẫn luôn che chở đối với nàng, đúng là không để nàng cảm nhận được thói đời có bao nhiêu gian nan. Có điều tuy nàng không lĩnh hội được những vất vả đó, nhưng vẫn biết đến, cho nên nàng so trước đây càng quý giá những tháng ngày hiện tại, không cầu ăn được nhiều mặc thật tốt, cùng người nhà trải qua những quãng thời gian tươi đẹp mới là quan trọng nhất.
Nghỉ ngơi xong, hai người Chu Ngọc cùng Chu Phỉ Phỉ mang bát đũa vào nhà bếp dọn dẹp sạch sẽ, Nghiêm Phi bảo Cảnh Lâm chờ ở nhà họ Triệu một lát, y sẽ đem đồ vật về nhà rồi quay lại giúp cậu, ba người cùng về nhà Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm nói cẩn thận, rồi cùng Nhạc Nhạc chơi một lúc ở nhà họ Triệu.
Về nhà, chính là từ ngữ tốt đẹp nhường nào. Hồi trước nói đến từ về nhà, là lập tức nhớ tới căn phòng cho thuê và ngôi nhà cũ quạnh quẽ chỉ có hai người cậu và Nhạc Nhạc kia, nhưng hiện tại có thêm một Nghiêm Phi, tựa như hết thảy đã không còn giống như trước nữa.
Nghiêm Phi rất nhanh trở lại, giúp đỡ Cảnh Lâm mang đồ về nhà, Quạc Quạc kiên trì ở trước mặt Cảnh Lâm vòng tới vòng lui, biểu thị mình cũng có thể chia sẻ giúp đỡ một chút.
Cảnh Lâm nhìn cái thân thể to lớn không thua gì đà điểu châu Phi của nó, cứ việc hoài nghi, vẫn đành phải thả một túi nấm lên trên lưng nó dưới ánh nhìn nóng rực của Quạc Quạc, nhìn cái túi theo từng bước đi của nó vặn vẹo đến vặn vẹo đi, ấy thế mà vẫn không rơi xuống đất, cuối cùng vẫn để nó thành công cõng trở về.
Vào trong nhà, thân thể Quạc Quạc nghiêng sang một bên, liền đem túi bỏ vào phòng khách.
Nhạc Nhạc bên cạnh vẫn luôn một đường quỷ dị nhìn chằm chằm nó bỗng nhiên nắm lấy cái cổ của nó, chân đạp một cái đùi hất lên trên, sau đó dạng chân ra ngồi trên lưng Quạc Quạc, thân thủ cực kỳ linh hoạt, động tác liền mạch trôi chảy, tại thời điểm tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại đã hưng phấn kêu một câu: “Quạc Quạc có sức thật lớn a, đến cõng tớ đi thôi!”
Quạc Quạc bị chính chủ nhân nhỏ của mình làm cho phát mộng: “?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rau diếp cá trộn
“Dấu chân này như hình hoa mai, là động vật nào vậy?”
“Tôi cảm thấy giống dấu chân mèo.”
“Khu rừng này sâu như vậy, có phải có sói hay không?” Đây là thôn dân không phân biệt ra được sự khác nhau giữa động vật họ mèo hoặc họ chó.
“Chỗ chúng ta nào có sói chứ, một con cũng không gặp được.”
“Thế con cá sấu lớn lần trước tôi cũng chưa từng thấy đâu đấy, sao lại xuất hiện ở trên núi, còn khiến chúng ta đụng phải.”
Ngươi một lời ta một lời, mọi người liền bắt đầu tranh cãi, trong nhất thời đều không đoán ra đây là con vật gì. Muốn là ở năm ngoái, chỗ núi rừng bọn cậu có thể có người phát hiện ra tung tích của gà rừng thỏ rừng cái gì đã tốt lắm rồi, nhưng dù sao tình huống hiện tại đặc thù, bỗng nhiên có thêm thứ gì trước đây không thể xuất hiện, cũng không có gì kì lạ.
Cao Trường Huy nói: “Quản nó là động vật gì chứ, đừng là loài ăn thịt người là được. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng đào rau diếp cá đi.”
“Đúng đúng đúng, nhìn dấu chân không nhỏ, khẳng định lúc gặp phải rất nguy hiểm.”
Bọn cậu vốn là từ chiều vào rừng, thời gian lúc này cũng không còn sớm, phải thừa dịp trước lúc trời tối xuống núi, tận lực đào nhiều rau củ chút.
Nghiêm Phi cùng đám Cảnh Lâm cũng trở về vị trí vốn đứng lúc nãy.
Nghiêm Phi hỏi Cảnh Lâm: “Em cảm thấy vết chân đó giống loài động vật nào.”
“Là họ nhà chó.” Cảnh Lâm nói, bàn chân động vật nhà họ mèo đều có đệm thịt, đi đường không phát ra thanh âm, móng vuốt co lại mà đi. Nhưng móng của họ nhà chó không co lại được, lúc đi lưu cả dấu móng, trên mặt đất trơn bóng sẽ phát ra thanh âm, tốc độ chạy nhanh còn có thể trượt đi, vết chân lưu lại trên mặt đất kia có cả dấu móng.
Những vết chân lưu lại hình dáng hơi rõ ràng, nên các thôn dân không chú ý tới, nhưng mấy người Cảnh Lâm cẩn thận quan sát một chút là có thể nhìn ra, nhưng cụ thể là loài động vật gì, này đúng là không dễ đoán, có điều hình thể không hề nhỏ.
Mọi người còn muốn hái những thứ khác nữa, nên rau diếp cá cũng không đào nhiều, có đào nhiều thêm cũng không ăn hết được luôn, do đó, trọng điểm vẫn là những quả mâm xôi và nấm dại kia. Đại khái đào chừng nửa tiếng, bởi vì gần như gia đình nào cũng đến ít nhất hai người, nên mỗi người chỉ đào hơn nửa gùi mà thôi, ít cũng đến năm, sáu cân.
“Lên thôi.” Nghiêm Phi nói, tuy rằng phía dưới trống trải, nhưng bởi vì có những cành cây cỏ mọc trên sườn núi che chắn, nên ánh sáng chiếu xuống có chút tối, lại chần chờ thêm chút nữa, sợ không còn an toàn.
Tại thời điểm mọi người túm mấy cái cây cỏ mọc trên sườn núi trèo lên, xa xa sau lưng đột nhiên truyền đến từng tiếng động vật hí không rõ ràng lắm.
“Ôi má ơi!” Trương miệng rộng bị thanh âm kia dọa sợ hết hồn, dưới chân trượt một cái, một cước đạp lên mặt chính con trai Trương Khải nhà mình, mũi Trương Khải lập tức chảy cả máu, đau đến mức nước mắt cũng tuôn ra.
“Ôi cha già, lưu ý dưới chân chút chứ!” Trương Khải một tay còn đang túm túi, mũi chảy máu không ngừng cũng không cách nào bịt lại được, chỉ có thể mang theo nước mắt ngước đầu lên, chờ cha hắn leo lên bỏ xuống đồ vật lại trở lại giúp đỡ hắn.
Tiếng kêu động vật không rõ ở phía xa xa còn tiếp tục, hết đợt này tới đợt khác.
Mọi người dùng cả tay cả chân tăng nhanh tốc độ bò lên trên sườn núi, chờ đến khi đều leo lên hết mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, nhìn về núi rừng phương xa, mọi người sợ là một chuyện, nhưng cũng đều tò mò đó là con vật gì, “Đây là tiếng kêu của động vật nào a?”
“Không rõ nữa, chưa từng nghe tới loại tiếng này.”
Cảnh Lâm không xác định nói: “Nghe thoáng qua, như tiếng hươu.” Thời điểm Nhạc Nhạc mới chuyển tới sống cùng cậu, cậu bởi vì dỗ Nhạc Nhạc vui vẻ liền rất nhiều lần dẫn bé đi vườn thú xem, từng xem qua hươu sao, cho nên đối với thanh âm này còn chút ấn tượng, mới đầu giọng có chút trầm khàn, thanh âm đến mặt sau lại sắc nhọn, âm cao vút.
“Hươu a?” Lý Phi Vũ chép miệng, nếu đúng là hươu, vậy càng có nhiều thịt hơn, bắt một con trở về cũng có thể ăn được nhiều ngày.
Nghiêm Phi nhìn vẻ mặt hắn liền biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, giơ tay vỗ xuống đầu hắn, “Cho dù thực sự là hươu, muốn bắt cũng phải hôm khác đến, hơn nữa cũng không biết những dấu chân kia là của loài động vật nào.”
Lý Phi Vũ ôm gáy hậm hực nga một tiếng.
Thanh âm cách khá xa, mọi người lại hái chút quả cẩu kỷ, liền mang theo đồ vật trở về. Sắp tới chỗ quả mâm xôi, tất cả mọi người liền vội vàng đi cướp vị trí thật tốt, bởi vì bụi cây quả mâm xôi có gai, nên bên ngoài hái dễ nhất, đợi đến lúc hái hết bên ngoài rồi, phải bắt đầu nghĩ cách vào bên trong hái.
Một con gà rừng đột nhiên thò mặt ra, từ bên chân Nghiêm Lộ đang hái trái cây chạy tới, trên tay nàng không có cục đá, nhìn thấy gà rừng cách nàng càng ngày càng xa, trực tiếp cầm trái cây mới hái xuống trên tay ném về phía con gà rừng kia, sau đó chỉ thấy trong nháy mắt trái cây bắn trúng con gà rừng, hơn nữa còn cả gà cả quả bay đi một đoạn thật xa.
Những người nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm, không hổ là thiếu nữ lực lớn, một trái cây so cục đá còn lợi hại hơn.
“Ha ha!” Nghiêm Lộ chạy sang đem gà rừng nhấc lên, cầm trong tay quơ quơ, thấy gà rừng không có phản ứng, một bộ dáng vẻ triệt để bị đánh ngất, liền nhún vai một cái, dùng cỏ dại xoa xoa đi nước hoa quả trên người con gà, rồi cất vào trong cái túi mang theo bên người.
Kỳ thực trong tay Cảnh Lâm vẫn cầm cục đá, sở dĩ không ra tay, là do đoạn đường này Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn vẫn luôn muốn tìm gà rừng luyện tay nghề một chút, cậu dự định nếu con gà rừng sắp chạy thoát khỏi phạm vi cậu có thể công kích mà chưa có ai đánh trúng mới ra tay, thời điểm Nghiêm Lộ ném ra trái cây cậu đang định ra tay rồi.
Cảnh Lâm đi qua, nhìn Nghiêm Lộ bỏ gà rừng vào túi, nói: “Phỏng chừng nội tạng con gà này đều bị trái cây ném vỡ.”
Nghiêm Lộ cười nói: “Lần đầu tiên, không nắm chắc được lực đạo, về sau thử nghiệm thêm nhiều lần liền biết.”
Triệu Chí Văn không sang bên này, trong bốn người chỉ còn mỗi hắn vẫn không đánh được, hắn đang ở bên cạnh tiếp sức cho bản thân. Đáng tiếc, đại khái do buổi sáng đánh trở về nhiều lắm rồi, nên buổi chiều cũng không xuất hiện được mấy con động vật rừng, vào lúc này vẫn đang híp mắt chú ý động tĩnh cỏ dại xung quanh.
Một túi đá nhỏ Lý Phi Vũ đưa cho Cảnh Lâm chiều nay cũng mất đất dụng võ.
Bận rộn hơn một giờ, mấy chục người đem tất cả quả mâm xôi ở những địa phương bên ngoài bụi cây đều hái sạch sẽ, còn phần ở bên trong thì để đến ngày mai tới hái tiếp, lần này người nhiều nhất cũng có thể hái được gần hai túi, ít cũng hơn một túi chút, lấy về làm mứt sốt trái cây hoặc làm rượu trái cây cũng được.
Dọc đường trở về thì hái nấm, mọi người loại bỏ những loài nấm không thể ăn mà Meo Meo đã lọc ra kia, nên mục tiêu càng thêm rõ ràng hơn. Thời điểm mọi người hái nấm tựa như tranh cướp, nấm không ăn hết ngay còn có thể phơi khô làm tích trữ, đều muốn hái nhiều hơn chút, địa phương đi ngang qua quả thực như nạn châu chấu.
Cứ thế mà một đường hái một đường trở về, người tình trạng tốt chút cơ hồ chỉ còn mỗi đôi chân là rảnh rỗi, vai vác, lưng cõng không ít, có người trong miệng còn ngậm một cái túi đựng bao nhiêu đồ vật liền.
Giữa đoàn người, gùi của Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ là cao nhất, mấy cái túi chồng chất đặt ở trên gùi, nên lúc đi đường đặc biệt cẩn thận, chân mà lắc thì những thứ trên lưng cũng đánh lắc theo, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đi sau hai người, dọc đường nhìn đều phải lo lắng thay cho cả hai, thế mà hai đứa còn nói nói cười cười một bộ ung dung.
Tất cả mọi người dựa theo những gì nói lúc trước, đầu tiên đem đồ vật tới nhà Mã Nhân Thiện, theo danh sách đăng ký mới đầu mà gọi từng tên một, sau đó phân ra một phần những thứ thu hoạch được chất đống qua một bên, chờ hết một lượt, lại đem đi phân cho những người đã đi ban sáng.
Đám người đi ban sáng kia nhìn chồng đồ vật sẽ được phân càng ngày càng nhiều, hai mắt đều tỏa sáng rồi, sau khi đem những thứ trên lưng chính mình trở về, lại cầm gùi cùng túi quay lại.
“Đi một chuyến buổi sáng này thật là hời a.” Triệu Thiểu Kiền một bên cho trái cây vào túi, một bên nói chuyện phiếm với những người khác.
Trương Khải nói: “Tôi thấy về sau thôn chúng ta nhất định phải tiếp tục duy trì cách làm này, người đánh trận đầu ăn hơn điểm thịt, những người noi theo mới có động lực.” Có động lực, đồ vật hái được sẽ nhiều hơn, phần phân cho bọn họ cũng sẽ thêm chút.
Có người đau lòng thấy chỗ phải phân ra sao mà nhiều thế, nhưng cuối cùng lại nghĩ phân ra so với không lấy được gì đã rất tốt rồi, với lại phần phân ra so tổng thể không tính nhiều, hơn nữa phương thức thu hoạch như vậy cũng rất an toàn, vì an toàn, lần sau có đồ tốt gì, đại khái những người này vẫn sẽ chọn cách làm hôm nay.
Mấy người Cảnh Lâm đem đồ vật vác trở về, Chu Ngọc trong nhà đã làm thịt gà rừng hầm trên bếp rồi, vừa đến nhà họ Triệu, mùi thơm thịt gà xông đầy xoang mũi.
“Quả nhiên do không ăn trưa a, cả chiều nay tôi cảm giác đặc biệt đói bụng, tưởng tượng tối nay có thể ăn ba bát cơm lớn.” Nghiêm Nhuệ Phong thả đồ vật xuống một góc gian nhà, xoa xoa tay liền tiến vào sân sau.
Trong phòng bếp sân sau, Chu Phỉ Phỉ ngồi trước lò sưởi ấm, Chu Ngọc đang xé nấm thành sợi, thấy Triệu Chí Văn ôm vào rau diếp cá, vui vẻ nói: “Mang chút đi rửa sạch vẩy kiệt nước, tối nay làm một bát rau trộn, trong nhà còn một khối nhỏ thịt thỏ khô, đợi lát nữa còn có thể làm một đĩa đậu Hà Lan xào thịt khô.”
Nhạc Nhạc cầm quả mâm xôi đã được rửa sạch cẩn thận chạy tới chạy lui xung quanh mọi người, Quạc Quạc đuổi theo phía sau bé đòi ăn.
Chu Ngọc biết Nhạc Nhạc kể cả ăn quả mâm xôi cũng sẽ giống như đám Cảnh Lâm còn có thể ăn cơm, nhưng vẫn dặn dò: “Nhạc Nhạc ăn ít một chút a, buổi tối còn phải uống canh gà đấy.”
“Cháu biết thưa bà nội.” Nhạc Nhạc trả lời, sau đó dừng lại đem trái cây đút cho Quạc Quạc.
Quạc Quạc quá cao, Nhạc Nhạc cho nó ăn trái cây nó phải cúi đầu mới có thể quắp được.
Món ăn bữa tối, gồm rau diếp cá trộn, đậu Hà Lan non xào thịt khô, cải chíp xào ớt khô, nấm rán sơ, phân lượng món ăn đều đủ, cuối cùng là một xoong lớn canh gà rừng hầm nấm, phối hợp với bát cơm tẻ, khỏi nói có bao nhiêu giải thèm. Canh gà uống xong trong nồi còn có, không đủ trực tiếp đi nhà bếp múc.
Ăn xơm xong, tất cả mọi người ngồi nghỉ ngơi trên ghế, Nghiêm Nhuệ Phong nói: “Nếu mỗi ngày đều như vậy thì tốt.”
Chu Phỉ Phỉ nói: “Không cầu mỗi ngày, chỉ cần thi thoảng được ăn như vậy cũng đã rất tốt rồi.”
Chu Phỉ Phỉ từ nhỏ làm cô gái trong thành phố, cơ bản chưa từng ăn qua khổ bao giờ, từ bé đến lớn được người trong nhà cưng chiều mà trưởng thành, sau khi gả cho người sinh con cái thì được chồng cùng con cưng chiều đến già, người nhà vẫn luôn che chở đối với nàng, đúng là không để nàng cảm nhận được thói đời có bao nhiêu gian nan. Có điều tuy nàng không lĩnh hội được những vất vả đó, nhưng vẫn biết đến, cho nên nàng so trước đây càng quý giá những tháng ngày hiện tại, không cầu ăn được nhiều mặc thật tốt, cùng người nhà trải qua những quãng thời gian tươi đẹp mới là quan trọng nhất.
Nghỉ ngơi xong, hai người Chu Ngọc cùng Chu Phỉ Phỉ mang bát đũa vào nhà bếp dọn dẹp sạch sẽ, Nghiêm Phi bảo Cảnh Lâm chờ ở nhà họ Triệu một lát, y sẽ đem đồ vật về nhà rồi quay lại giúp cậu, ba người cùng về nhà Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm nói cẩn thận, rồi cùng Nhạc Nhạc chơi một lúc ở nhà họ Triệu.
Về nhà, chính là từ ngữ tốt đẹp nhường nào. Hồi trước nói đến từ về nhà, là lập tức nhớ tới căn phòng cho thuê và ngôi nhà cũ quạnh quẽ chỉ có hai người cậu và Nhạc Nhạc kia, nhưng hiện tại có thêm một Nghiêm Phi, tựa như hết thảy đã không còn giống như trước nữa.
Nghiêm Phi rất nhanh trở lại, giúp đỡ Cảnh Lâm mang đồ về nhà, Quạc Quạc kiên trì ở trước mặt Cảnh Lâm vòng tới vòng lui, biểu thị mình cũng có thể chia sẻ giúp đỡ một chút.
Cảnh Lâm nhìn cái thân thể to lớn không thua gì đà điểu châu Phi của nó, cứ việc hoài nghi, vẫn đành phải thả một túi nấm lên trên lưng nó dưới ánh nhìn nóng rực của Quạc Quạc, nhìn cái túi theo từng bước đi của nó vặn vẹo đến vặn vẹo đi, ấy thế mà vẫn không rơi xuống đất, cuối cùng vẫn để nó thành công cõng trở về.
Vào trong nhà, thân thể Quạc Quạc nghiêng sang một bên, liền đem túi bỏ vào phòng khách.
Nhạc Nhạc bên cạnh vẫn luôn một đường quỷ dị nhìn chằm chằm nó bỗng nhiên nắm lấy cái cổ của nó, chân đạp một cái đùi hất lên trên, sau đó dạng chân ra ngồi trên lưng Quạc Quạc, thân thủ cực kỳ linh hoạt, động tác liền mạch trôi chảy, tại thời điểm tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại đã hưng phấn kêu một câu: “Quạc Quạc có sức thật lớn a, đến cõng tớ đi thôi!”
Quạc Quạc bị chính chủ nhân nhỏ của mình làm cho phát mộng: “?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rau diếp cá trộn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook