Mạt Thế Hai, Ba Sự
-
Chương 129
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Ở đây, kẻ tài đại khí thô thì cần tinh thạch, kẻ như Lưu thiên sư, thì lại cần các loại tài liệu biến dị.
Trước mấy người Cảnh Lâm vì những phiền phức không đáng có, vẫn luôn rất ít tiếp xúc cùng người khác, mặc dù biết tất cả mọi người đi sưu tầm tảng đá bên trong động thực vật, nhưng vẫn không rõ ràng đẳng cấp phân chia của đá, tinh thạch đẳng cấp càng cao, thì năng lượng bên trong càng nhiều.
Mấy người Cảnh Lâm chỉ biết thứ như tinh thạch này đám biến dị thú trong nhà rất yêu thích, nhưng lại không biết phần lớn tinh thạch, chỉ cần có năng lượng ôn hòa, thì người cũng có thể sử dụng được, gần như giống với linh thạch mấy người bọn cậu mang ra ngoài.
Mà ở buổi đấu giá nơi này, thứ không đáng tiền nhất đại khái chính là các loại vật tư sinh hoạt.
Trên hội đấu giá, mấy người Cảnh Lâm còn nhìn thấy bán đấu giá một con biến dị thú được nhân công gây giống, đó là con hổ biến dị thành niên ngoại hình uy phong cực kỳ, tràn ngập con ngươi màu hổ phách là khát máu và tàn bạo, vừa xuất hiện trước mắt mọi người trong cổ họng nó đều là những tiếng rít gào trầm thấp uy hiếp, có vẻ cực kỳ táo bạo.
Con hổ biến dị này khác hoàn toàn với loại biến dị tự nhiên, dã tính của con hổ quá cao, thiếu đi tính người, muốn thuần phục nó, đại khái chỉ có thể dựa vào bạo lực, nhưng một khi thuần phục được nó, thì lại sở hữu một trợ lực cực tốt.
Thực lực con hổ này không sai, bị một tiểu đội dùng sáu tinh thạch đấu giá về tay.
Mà việc để bọn cậu thấy không thể tưởng tượng nổi, ngoại trừ các loại tài liệu biến dị ra, thì thứ đem lên đấu giá còn có người. Đều là một vài thiếu nam thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, thân thể bại lộ, tay chân có xích sắt, bọn họ như động vật dùng tứ chi bò trên bàn, như món hàng hóa để mặc cho tất cả mọi người trong hội trường đánh giá, toàn trường đều là tiếng huýt gió bỡn cợt, rất nhiều người không chút kiêng dè nói những lời bẩn thỉu.
Cảnh Lâm nghe được trực tiếp cau mày, vội vàng che hai tai Nhạc Nhạc lại.
Những người kia đối với người trong hội trường mà nói, chỉ là trò tiêu khiển bình thường để phát tiết dục vọng mà thôi, giá cả đấu giá về rẻ mạt hơn nhiều so với những tài liệu biến dị.
Quả mật rắn của Cảnh Lâm hơi khó xử, được Lưu thiên sư và một thành viên khác trong hiệp hội cùng coi trọng, số lượng tinh thạch hai người đấu giá không ngừng tăng cao, về sau mới bắt đầu tung con chốt, lấy một loại dao găm sắc bén làm trao đổi. Quả mật rắn này bất kể vẽ bùa hay luyện khí đều là tài liệu tốt nhất, ai cũng không muốn từ bỏ nó, mắt thấy đấu giá giằng co mãi không xong, Cảnh Lâm nhanh chóng tìm tới nhân viên hậu trường buổi đấu giá, lựa chọn người trao đổi thêm vũ khí kia, hẳn là luyên khí sư, cùng đạt thành giao dịch.
Lưu thiên sư tức giận siết chặt nắm đấm, lần đấu giá này thật vất vả mới có thứ lọt vào tầm mắt, lại đấu giá không thành công, nên cực kỳ căm tức. Gã dựa vào một tay vẽ bùa thuật, về sau không ai không nể mặt mũi của gã, thế mà hôm nay lại có hai kẻ không biết phải trái, một cướp hàng của gã, một lại không chịu bán.
Lưu thiên sư hung tàn híp híp mắt, tuy buổi đấu giá có quy tắc không thể tiết lộ thân phận kẻ nắm giữ vật phẩm đấu giá, nhưng là một thành viên của hiệp hội, mà thời gian gã tới nơi đây không ngắn, phát triển được một ít thế lực, cho nên muốn nắm giữ thông tin kẻ đưa ra đấu giá mật rắn cũng không khó. Trước đây bởi vì điều này, nên rất nhiều người kiêng kỵ gã, vì thế thứ mà Lưu thiên sư muốn cho tới bây giờ không có chuyện không về tay.
Bởi vì thần thức luôn thả ra ngoài, nên sau khi đấu giá kết thúc, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi phát hiện có mấy người đang lẫn trong đám đông theo đuôi bọn cậu. Bởi vì cách không xa, vừa vặn trong phạm vi công kích của Cảnh Lâm, nên cậu nắm chặt cường độ một chút, trực tiếp dùng thần thức đánh ngất những người đó.
Những người kia không hề báo trước mà ngã xuống, bởi vì người trong hội trường thực sự quá nhiều, nên những người đang đi ra ngoài lại bị mấy người này chặn lối, tình huống xảy ra đột nhiên, gây ra gợn sóng không nhỏ, thừa dịp hỗn loạn, mấy người Cảnh Lâm nhanh chóng chạy ra khỏi hội trường.
Lúc sắp đi ra ngoài, Cảnh Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa vặn thấy Lưu thiên sư đứng trên bục đấu giá nhìn sang bên này, sắc mặt đối phương tái nhợt, trên mặt không che lấp được tức giận, lúc đối diện tầm mắt Cảnh Lâm, biểu hiện biến hóa kịch liệt, ác ý trong đôi mắt tựa như hóa thành thực chất.
Thân phận Lưu thiên sư đặc thù, vô số người nịnh bợ lấy lòng, nếu gã nói không thích ai, thì đối phương nhất định sẽ không có kết quả tốt. Cảnh Lâm nhanh chóng quay đầu lại, nói với mọi người: “Bị theo dõi, đêm nay chúng ta phải rời đi.”
May bọn cậu vốn dự định ngày hôm sau buổi đấu giá liền đi luôn, nên đồ đạc đã sớm thu dọn xong, mọi người vội vàng trở về phòng, vừa mở cửa liền thấy trên mặt đấy nằm ngang dọc tứ tung mấy kẻ xa lạ.
“Những tên này đều là kẻ trộm?” Nghiêm Phi bước qua một tên cao to bị đánh ngất, nhấc lên gói đồ đặt lên giường.
Tố Trinh lắc lắc đuôi, đẩy toàn bộ những kẻ kia tới góc phòng. Những kẻ trộm này vốn muốn lén vào lấy đồ đạc, kết quả không nghĩ tới nơi đây có một phòng biến dị thú, liền sửa lại chủ ý, kết quả đánh không thắng, bị vài con mèo biến dị có tính cách xấu xa bắt lại vờn đến mức hôn mê.
Nhiều túi đồ lắm, tại thời điểm mọi người buộc lên người, đám biến dị mèo hình thể lớn cũng giúp đỡ cầm bớt, nhao nhao dùng miệng ngậm lên, một bộ đã chuẩn bị kỹ bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Trong khách sạn tất cả đều là người vừa trở về từ buổi đấu giá, ầm ầm ồn ào, không ít người nhìn thấy bọn cậu đi một cách vội vã, mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng vì không quen biết, nên không ngăn lại. Mười người thêm một đám biến dị thú, đi tới chuồng bò nhà nghỉ, nộp tấm bài rồi dắt bò ra.
Mười con bò biến dị chờ trong chuồng khách sạn Hồng Môn lâu như vậy, dính được hai chữ biến dị, nên người trông coi cũng không dám sơ suất, đều được người hầu hạ ăn tốt uống tốt, đương nhiên tất cả chi phí đều do đám Cảnh Lâm trả. Có điều bởi vì trời bây giờ rất nóng, tất cả lông mà đám bò biến dị mọc ra trong mùa đông đã rụng gần hết rồi, chỉ còn dư lại một tầng lông ngăn ngắn bao trên da thịt thôi.
Những lông bò kia là vật liệu chế tạo ra quần áo giữ ấm rất tốt, đáng tiếc bọn cậu không lấy được, hẳn bị những người trông coi của khách sạn thu gom hết rồi.
Bốn tháng thoải mái, nhóm bò đều trở nên lười nhác, lúc tròng xiềng xích cho chúng nó, có vài con tính khí lớn còn không tình nguyện, trốn tránh sang một bên, Cảnh Lâm xin vài cây cỏ xanh biếc của Tố Trinh đút cho chúng nó ăn, lập tức liền ngoan ngoãn, giục chủ nhân mau móc xe vào, xe lắp tốt liền ò ò kêu đòi ăn cỏ.
Lắp xe được rồi, mọi người lập tức nhảy lên xe, dây thừng rung lên thét to một tiếng, liền trực tiếp từ cửa sau nhà nghỉ đi ra ngoài, bởi vì hành động của mọi người rất nhanh, nên tất cả đều không tiêu tốn quá nhiều thời gian, cũng bất quá năm phút đồng hồ thôi.
Bọn cậu vừa mới đi, một đám người liền vọt vào nhà nghỉ Hồng Môn, vây quanh nhân viên tiếp khách hỏi thăm tin tức đám người Cảnh Lâm.
Mới đầu bởi vì con rắn khổng lồ kia, nên mấy người Cảnh Lâm quả thật bị không ít kẻ thấy quen mắt, nhưng về sau bọn cậu gần bốn tháng không xuất hiện thêm trước mắt mọi người, mà người nơi đây sau đó bị bí cảnh Hoang Thú hút đi toàn bộ sự chú ý, nên bây giờ số người có ấn tượng với đám Cảnh Lâm thực ra còn rất ít.
Chờ những người kia hỏi thăm được số phòng của đám Cảnh Lâm, thì đã nhà không phòng trống từ lâu.
Dựa vào ánh trăng, mấy người Cảnh Lâm không ngừng nghỉ chạy ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đầu đầy mồ hôi, mới rốt cuộc dừng lại nghỉ ngơi.
Vừa uống nước, Khúc Chính Siêu vừa không nhịn được nói: “Đã lâu không khẩn trương như vậy.”
Mấy người Hạng Trạch Hoa mới đầu còn không hiểu mô tê gì, không biết tại sao bỗng nhiên phải rời đi vội vàng như thế, chờ sau khi biết rõ nguyên do, không khỏi oán giận nói: “Tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia, thủ đoạn thật độc ác hung tàn, may chúng ta đi trước một bước.”
Cảnh ngộ Ngụy Chân đặc thù, giúp đỡ thu nhận anh ta chẳng khác nào nhận một trái bom hẹn giờ, việc giữ lại Ngụy Chân, mặc dù là quyết định của Thi Lỗi, nhưng không thiếu sự đồng ý của các quản lý cao tầng khác, vì thế chuyện của Ngụy Chân, Hạng Trạch Hoa đương nhiên cũng từ chỗ cha hắn nghe tới.
Cảnh Lâm nói: “Tên Lưu thiên sư này, vẫn nên giao cho Ngụy Chân xử lý mới được.” Nếu cậu là Ngụy Chân, tất nhiên sẽ hy vọng có thể đâm chết kẻ thù, “Núi rừng trong không gian kia chỉ mới mất mười khối linh bia, đợi sau khi trở về, chúng ta lại đưa một nhóm người tới đây thử vận may, cũng hy vọng Ngụy Chân có thể trở lại con đường tu sĩ.”
Nói đến những linh bia, Tào Tam Gia bắt đầu cười hắc hắc: “Về sau mấy người chúng ta đây, cũng đều là Chưởng môn rồi.”
Long Chương nói: “Vậy thì có gì cao hứng chứ, tôi lại ước ao như Nghiêm đại ca, truyền thừa của anh ta là kiếm tu tán tu, cái gì mà lời thề tâm ma thử thách gì gì đều không có, về sau anh ta thích tu ra sao thì tu, tự tại nhường nào a.”
Bọn họ nhất định phải thành lập môn phái, trách nhiệm đầy người, đối với kẻ yêu thích tự do tự tại mà nói, hoàn toàn là tự tròng lên gông xiềng nặng nề cho bản thân. Nghĩ, Long Chương không khỏi đưa mắt đặt lên đám bò một bên ăn cỏ, cảm thấy về sau cậu ta cũng không khác gì nhiều so với đám bò này.
Nghiêm Phi nở nụ cười nhàn nhạt, nếu không phải y vẫn kiên trì, chỉ sợ đến cuối cùng Chưởng môn cái gì cũng chẳng vớt được đây.
Nơi này cách thành phố I vẫn quá gần, mọi người chỉ nghỉ ngơi đơn giản chút rồi tiếp tục chạy đi.
Bò biến dị đều thông minh hơn so với bò thường, cũng không cần bị người cố ý đuổi. Ngồi ở đầu xe, Cảnh Lâm kiểm kê lại một hồi số vật tư kiếm được tại buổi đấu giá.
Quả mật rắn tổng cộng lấy về được 35 viên tinh thạch một cấp, sáu thanh dao găm sắc bén, ba thanh loan đao, thu hoạch xem như không tệ, những thứ này đều muốn phân chia cho mọi người. Tại hội trường, Cảnh Lâm lại đấu giá về một chút thực vật hiếm lại thực dụng, như Dược Lan Xanh Biếc, Mãn Thiên Hoa vân vân, chính bọn cậu cũng hái không ít mang về trồng.
Lúc đi mất sáu ngày, lúc về thời gian đi đường càng gấp rút hơn chút, rút ngắn lộ trình lại một ngày, mới sáng sớm ngày thứ năm, bọn cậu liền trở lại trấn Giai Lâm.
Thị trấn quản lý càng thêm nghiêm ngặt, lúc vào bên trong thành, bọn cậu phải đi qua một lối đi, vừa vặn thấy Phương Á Châu đang dẫn theo vài người đi ra từ trong một khu nhà nhỏ.
Khúc Chính Siêu hô một tiếng: “Á Châu!”
Phương Á Châu xoay người, vừa nhìn thấy bọn cậu, vội vàng chạy tới, vui vẻ nói: “Các anh đã trở về?” Sau đó xoay thân nói với những người phía sau kia: “Mọi người trước đi đăng ký đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Được.” Những người kia đáp, đồng thời to mò đánh giá đoàn người vừa vào trấn này.
Hiện tại trấn quản lý phải nói là nghiêm ngặt rồi, phân thành nội ngoại thành, có vài người từ nơi khác chạy tới xin gia nhập, thì không thể trực tiếp vào trong nội thành được nữa. Những người vừa tới đó, chỉ có thể ở bên ngoại thành, trước nhất định phải đi đăng ký chính thức trong danh sách, sau đó trải qua một quãng thời gian gọi là kỳ quan sát, mới có thể bắt đầu được nhận giấy cư dân lâm thời, mà muốn lấy được giấy cư dân lâu dài, thì cần một quá trình rất lâu.
Bọn họ cũng không nhận ra đám Cảnh Lâm, chỉ biết Phương tiên sinh là trợ thủ đắc lực của trưởng căn cứ họ Thi đấy, những người này có thân phận gì, vừa vào trấn lại có thể trực tiếp tiến vào nội thành, còn quen thuộc với Phương tiên sinh như vậy?
Tiểu đội mười mấy người đầu tháng tư rời đi Giai Lâm, khoảng bốn tháng sau mới trở lại, cũng đã là tháng tám rồi. Ngày vẫn nóng như vậy, loại lá cây có thể cách nhiệt kia hiện được ứng dụng rộng rãi trong trấn Giai Lâm, người đi tới đi lui bên người cơ bản đều mặc quần áo xám xịt, đội mũi xám xịt, số ít mặc quần áo có in màu mè, nhưng màu nền vẫn không lệch khỏi tông xám được.
Phương Á Châu ngồi trên xe Khúc Chính Siêu, vừa hỏi tình huống bọn cậu bên ngoài, vừa nói với hắn những phát triển của trấn.
Dáng vẻ mấy người Cảnh Lâm phong trần mệt mỏi, khơi gợi lên những người đi đường liên tục đánh giá, vừa vặn những người thức dậy sớm này, đều đánh xe về cùng một phương hướng, xem ra tựa hồ cũng là đang đi về phía căn cứ Thự Quang.
Cảnh Lâm tò mò hỏi Phương Á Châu: “Những người này dậy sớm như thế, là muốn làm gì?”
“Đi xuống ruộng đây.” Phương Á Châu đáp, “Bây giờ có thể trồng loại lúa mì đời hai, đã thu hoạch xong đợt trước, vừa ươm-tra lỗ-gieo rồi, nhóm lúa nước thứ hai cũng sắp tiến vào giai đoạn thu hoạch. Trong thời gian này, lúa mì cùng lúa nước đều được trồng trên phạm vi lớn, đồng thời, đã mở ra trao đổi đối ngoại một lần. Hiện tại có thật nhiều người trong thị trấn đều đi về nông thôn trông nom ruộng đất.”
Chỉ cần là việc dưới đồng ruộng, thì sẽ không phải là việc thoải mái gì, nhưng có hy vọng về cuộc sống, dù mệt nữa, trong lòng cũng vẫn cao hứng.
Hiện tại những người này chính là như thế, tuy dậy sớm về muộn, nhưng thần sắc trên khuôn mặt vẫn rất tốt.
Ở đây, kẻ tài đại khí thô thì cần tinh thạch, kẻ như Lưu thiên sư, thì lại cần các loại tài liệu biến dị.
Trước mấy người Cảnh Lâm vì những phiền phức không đáng có, vẫn luôn rất ít tiếp xúc cùng người khác, mặc dù biết tất cả mọi người đi sưu tầm tảng đá bên trong động thực vật, nhưng vẫn không rõ ràng đẳng cấp phân chia của đá, tinh thạch đẳng cấp càng cao, thì năng lượng bên trong càng nhiều.
Mấy người Cảnh Lâm chỉ biết thứ như tinh thạch này đám biến dị thú trong nhà rất yêu thích, nhưng lại không biết phần lớn tinh thạch, chỉ cần có năng lượng ôn hòa, thì người cũng có thể sử dụng được, gần như giống với linh thạch mấy người bọn cậu mang ra ngoài.
Mà ở buổi đấu giá nơi này, thứ không đáng tiền nhất đại khái chính là các loại vật tư sinh hoạt.
Trên hội đấu giá, mấy người Cảnh Lâm còn nhìn thấy bán đấu giá một con biến dị thú được nhân công gây giống, đó là con hổ biến dị thành niên ngoại hình uy phong cực kỳ, tràn ngập con ngươi màu hổ phách là khát máu và tàn bạo, vừa xuất hiện trước mắt mọi người trong cổ họng nó đều là những tiếng rít gào trầm thấp uy hiếp, có vẻ cực kỳ táo bạo.
Con hổ biến dị này khác hoàn toàn với loại biến dị tự nhiên, dã tính của con hổ quá cao, thiếu đi tính người, muốn thuần phục nó, đại khái chỉ có thể dựa vào bạo lực, nhưng một khi thuần phục được nó, thì lại sở hữu một trợ lực cực tốt.
Thực lực con hổ này không sai, bị một tiểu đội dùng sáu tinh thạch đấu giá về tay.
Mà việc để bọn cậu thấy không thể tưởng tượng nổi, ngoại trừ các loại tài liệu biến dị ra, thì thứ đem lên đấu giá còn có người. Đều là một vài thiếu nam thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, thân thể bại lộ, tay chân có xích sắt, bọn họ như động vật dùng tứ chi bò trên bàn, như món hàng hóa để mặc cho tất cả mọi người trong hội trường đánh giá, toàn trường đều là tiếng huýt gió bỡn cợt, rất nhiều người không chút kiêng dè nói những lời bẩn thỉu.
Cảnh Lâm nghe được trực tiếp cau mày, vội vàng che hai tai Nhạc Nhạc lại.
Những người kia đối với người trong hội trường mà nói, chỉ là trò tiêu khiển bình thường để phát tiết dục vọng mà thôi, giá cả đấu giá về rẻ mạt hơn nhiều so với những tài liệu biến dị.
Quả mật rắn của Cảnh Lâm hơi khó xử, được Lưu thiên sư và một thành viên khác trong hiệp hội cùng coi trọng, số lượng tinh thạch hai người đấu giá không ngừng tăng cao, về sau mới bắt đầu tung con chốt, lấy một loại dao găm sắc bén làm trao đổi. Quả mật rắn này bất kể vẽ bùa hay luyện khí đều là tài liệu tốt nhất, ai cũng không muốn từ bỏ nó, mắt thấy đấu giá giằng co mãi không xong, Cảnh Lâm nhanh chóng tìm tới nhân viên hậu trường buổi đấu giá, lựa chọn người trao đổi thêm vũ khí kia, hẳn là luyên khí sư, cùng đạt thành giao dịch.
Lưu thiên sư tức giận siết chặt nắm đấm, lần đấu giá này thật vất vả mới có thứ lọt vào tầm mắt, lại đấu giá không thành công, nên cực kỳ căm tức. Gã dựa vào một tay vẽ bùa thuật, về sau không ai không nể mặt mũi của gã, thế mà hôm nay lại có hai kẻ không biết phải trái, một cướp hàng của gã, một lại không chịu bán.
Lưu thiên sư hung tàn híp híp mắt, tuy buổi đấu giá có quy tắc không thể tiết lộ thân phận kẻ nắm giữ vật phẩm đấu giá, nhưng là một thành viên của hiệp hội, mà thời gian gã tới nơi đây không ngắn, phát triển được một ít thế lực, cho nên muốn nắm giữ thông tin kẻ đưa ra đấu giá mật rắn cũng không khó. Trước đây bởi vì điều này, nên rất nhiều người kiêng kỵ gã, vì thế thứ mà Lưu thiên sư muốn cho tới bây giờ không có chuyện không về tay.
Bởi vì thần thức luôn thả ra ngoài, nên sau khi đấu giá kết thúc, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi phát hiện có mấy người đang lẫn trong đám đông theo đuôi bọn cậu. Bởi vì cách không xa, vừa vặn trong phạm vi công kích của Cảnh Lâm, nên cậu nắm chặt cường độ một chút, trực tiếp dùng thần thức đánh ngất những người đó.
Những người kia không hề báo trước mà ngã xuống, bởi vì người trong hội trường thực sự quá nhiều, nên những người đang đi ra ngoài lại bị mấy người này chặn lối, tình huống xảy ra đột nhiên, gây ra gợn sóng không nhỏ, thừa dịp hỗn loạn, mấy người Cảnh Lâm nhanh chóng chạy ra khỏi hội trường.
Lúc sắp đi ra ngoài, Cảnh Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa vặn thấy Lưu thiên sư đứng trên bục đấu giá nhìn sang bên này, sắc mặt đối phương tái nhợt, trên mặt không che lấp được tức giận, lúc đối diện tầm mắt Cảnh Lâm, biểu hiện biến hóa kịch liệt, ác ý trong đôi mắt tựa như hóa thành thực chất.
Thân phận Lưu thiên sư đặc thù, vô số người nịnh bợ lấy lòng, nếu gã nói không thích ai, thì đối phương nhất định sẽ không có kết quả tốt. Cảnh Lâm nhanh chóng quay đầu lại, nói với mọi người: “Bị theo dõi, đêm nay chúng ta phải rời đi.”
May bọn cậu vốn dự định ngày hôm sau buổi đấu giá liền đi luôn, nên đồ đạc đã sớm thu dọn xong, mọi người vội vàng trở về phòng, vừa mở cửa liền thấy trên mặt đấy nằm ngang dọc tứ tung mấy kẻ xa lạ.
“Những tên này đều là kẻ trộm?” Nghiêm Phi bước qua một tên cao to bị đánh ngất, nhấc lên gói đồ đặt lên giường.
Tố Trinh lắc lắc đuôi, đẩy toàn bộ những kẻ kia tới góc phòng. Những kẻ trộm này vốn muốn lén vào lấy đồ đạc, kết quả không nghĩ tới nơi đây có một phòng biến dị thú, liền sửa lại chủ ý, kết quả đánh không thắng, bị vài con mèo biến dị có tính cách xấu xa bắt lại vờn đến mức hôn mê.
Nhiều túi đồ lắm, tại thời điểm mọi người buộc lên người, đám biến dị mèo hình thể lớn cũng giúp đỡ cầm bớt, nhao nhao dùng miệng ngậm lên, một bộ đã chuẩn bị kỹ bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Trong khách sạn tất cả đều là người vừa trở về từ buổi đấu giá, ầm ầm ồn ào, không ít người nhìn thấy bọn cậu đi một cách vội vã, mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng vì không quen biết, nên không ngăn lại. Mười người thêm một đám biến dị thú, đi tới chuồng bò nhà nghỉ, nộp tấm bài rồi dắt bò ra.
Mười con bò biến dị chờ trong chuồng khách sạn Hồng Môn lâu như vậy, dính được hai chữ biến dị, nên người trông coi cũng không dám sơ suất, đều được người hầu hạ ăn tốt uống tốt, đương nhiên tất cả chi phí đều do đám Cảnh Lâm trả. Có điều bởi vì trời bây giờ rất nóng, tất cả lông mà đám bò biến dị mọc ra trong mùa đông đã rụng gần hết rồi, chỉ còn dư lại một tầng lông ngăn ngắn bao trên da thịt thôi.
Những lông bò kia là vật liệu chế tạo ra quần áo giữ ấm rất tốt, đáng tiếc bọn cậu không lấy được, hẳn bị những người trông coi của khách sạn thu gom hết rồi.
Bốn tháng thoải mái, nhóm bò đều trở nên lười nhác, lúc tròng xiềng xích cho chúng nó, có vài con tính khí lớn còn không tình nguyện, trốn tránh sang một bên, Cảnh Lâm xin vài cây cỏ xanh biếc của Tố Trinh đút cho chúng nó ăn, lập tức liền ngoan ngoãn, giục chủ nhân mau móc xe vào, xe lắp tốt liền ò ò kêu đòi ăn cỏ.
Lắp xe được rồi, mọi người lập tức nhảy lên xe, dây thừng rung lên thét to một tiếng, liền trực tiếp từ cửa sau nhà nghỉ đi ra ngoài, bởi vì hành động của mọi người rất nhanh, nên tất cả đều không tiêu tốn quá nhiều thời gian, cũng bất quá năm phút đồng hồ thôi.
Bọn cậu vừa mới đi, một đám người liền vọt vào nhà nghỉ Hồng Môn, vây quanh nhân viên tiếp khách hỏi thăm tin tức đám người Cảnh Lâm.
Mới đầu bởi vì con rắn khổng lồ kia, nên mấy người Cảnh Lâm quả thật bị không ít kẻ thấy quen mắt, nhưng về sau bọn cậu gần bốn tháng không xuất hiện thêm trước mắt mọi người, mà người nơi đây sau đó bị bí cảnh Hoang Thú hút đi toàn bộ sự chú ý, nên bây giờ số người có ấn tượng với đám Cảnh Lâm thực ra còn rất ít.
Chờ những người kia hỏi thăm được số phòng của đám Cảnh Lâm, thì đã nhà không phòng trống từ lâu.
Dựa vào ánh trăng, mấy người Cảnh Lâm không ngừng nghỉ chạy ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đầu đầy mồ hôi, mới rốt cuộc dừng lại nghỉ ngơi.
Vừa uống nước, Khúc Chính Siêu vừa không nhịn được nói: “Đã lâu không khẩn trương như vậy.”
Mấy người Hạng Trạch Hoa mới đầu còn không hiểu mô tê gì, không biết tại sao bỗng nhiên phải rời đi vội vàng như thế, chờ sau khi biết rõ nguyên do, không khỏi oán giận nói: “Tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia, thủ đoạn thật độc ác hung tàn, may chúng ta đi trước một bước.”
Cảnh ngộ Ngụy Chân đặc thù, giúp đỡ thu nhận anh ta chẳng khác nào nhận một trái bom hẹn giờ, việc giữ lại Ngụy Chân, mặc dù là quyết định của Thi Lỗi, nhưng không thiếu sự đồng ý của các quản lý cao tầng khác, vì thế chuyện của Ngụy Chân, Hạng Trạch Hoa đương nhiên cũng từ chỗ cha hắn nghe tới.
Cảnh Lâm nói: “Tên Lưu thiên sư này, vẫn nên giao cho Ngụy Chân xử lý mới được.” Nếu cậu là Ngụy Chân, tất nhiên sẽ hy vọng có thể đâm chết kẻ thù, “Núi rừng trong không gian kia chỉ mới mất mười khối linh bia, đợi sau khi trở về, chúng ta lại đưa một nhóm người tới đây thử vận may, cũng hy vọng Ngụy Chân có thể trở lại con đường tu sĩ.”
Nói đến những linh bia, Tào Tam Gia bắt đầu cười hắc hắc: “Về sau mấy người chúng ta đây, cũng đều là Chưởng môn rồi.”
Long Chương nói: “Vậy thì có gì cao hứng chứ, tôi lại ước ao như Nghiêm đại ca, truyền thừa của anh ta là kiếm tu tán tu, cái gì mà lời thề tâm ma thử thách gì gì đều không có, về sau anh ta thích tu ra sao thì tu, tự tại nhường nào a.”
Bọn họ nhất định phải thành lập môn phái, trách nhiệm đầy người, đối với kẻ yêu thích tự do tự tại mà nói, hoàn toàn là tự tròng lên gông xiềng nặng nề cho bản thân. Nghĩ, Long Chương không khỏi đưa mắt đặt lên đám bò một bên ăn cỏ, cảm thấy về sau cậu ta cũng không khác gì nhiều so với đám bò này.
Nghiêm Phi nở nụ cười nhàn nhạt, nếu không phải y vẫn kiên trì, chỉ sợ đến cuối cùng Chưởng môn cái gì cũng chẳng vớt được đây.
Nơi này cách thành phố I vẫn quá gần, mọi người chỉ nghỉ ngơi đơn giản chút rồi tiếp tục chạy đi.
Bò biến dị đều thông minh hơn so với bò thường, cũng không cần bị người cố ý đuổi. Ngồi ở đầu xe, Cảnh Lâm kiểm kê lại một hồi số vật tư kiếm được tại buổi đấu giá.
Quả mật rắn tổng cộng lấy về được 35 viên tinh thạch một cấp, sáu thanh dao găm sắc bén, ba thanh loan đao, thu hoạch xem như không tệ, những thứ này đều muốn phân chia cho mọi người. Tại hội trường, Cảnh Lâm lại đấu giá về một chút thực vật hiếm lại thực dụng, như Dược Lan Xanh Biếc, Mãn Thiên Hoa vân vân, chính bọn cậu cũng hái không ít mang về trồng.
Lúc đi mất sáu ngày, lúc về thời gian đi đường càng gấp rút hơn chút, rút ngắn lộ trình lại một ngày, mới sáng sớm ngày thứ năm, bọn cậu liền trở lại trấn Giai Lâm.
Thị trấn quản lý càng thêm nghiêm ngặt, lúc vào bên trong thành, bọn cậu phải đi qua một lối đi, vừa vặn thấy Phương Á Châu đang dẫn theo vài người đi ra từ trong một khu nhà nhỏ.
Khúc Chính Siêu hô một tiếng: “Á Châu!”
Phương Á Châu xoay người, vừa nhìn thấy bọn cậu, vội vàng chạy tới, vui vẻ nói: “Các anh đã trở về?” Sau đó xoay thân nói với những người phía sau kia: “Mọi người trước đi đăng ký đi, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Được.” Những người kia đáp, đồng thời to mò đánh giá đoàn người vừa vào trấn này.
Hiện tại trấn quản lý phải nói là nghiêm ngặt rồi, phân thành nội ngoại thành, có vài người từ nơi khác chạy tới xin gia nhập, thì không thể trực tiếp vào trong nội thành được nữa. Những người vừa tới đó, chỉ có thể ở bên ngoại thành, trước nhất định phải đi đăng ký chính thức trong danh sách, sau đó trải qua một quãng thời gian gọi là kỳ quan sát, mới có thể bắt đầu được nhận giấy cư dân lâm thời, mà muốn lấy được giấy cư dân lâu dài, thì cần một quá trình rất lâu.
Bọn họ cũng không nhận ra đám Cảnh Lâm, chỉ biết Phương tiên sinh là trợ thủ đắc lực của trưởng căn cứ họ Thi đấy, những người này có thân phận gì, vừa vào trấn lại có thể trực tiếp tiến vào nội thành, còn quen thuộc với Phương tiên sinh như vậy?
Tiểu đội mười mấy người đầu tháng tư rời đi Giai Lâm, khoảng bốn tháng sau mới trở lại, cũng đã là tháng tám rồi. Ngày vẫn nóng như vậy, loại lá cây có thể cách nhiệt kia hiện được ứng dụng rộng rãi trong trấn Giai Lâm, người đi tới đi lui bên người cơ bản đều mặc quần áo xám xịt, đội mũi xám xịt, số ít mặc quần áo có in màu mè, nhưng màu nền vẫn không lệch khỏi tông xám được.
Phương Á Châu ngồi trên xe Khúc Chính Siêu, vừa hỏi tình huống bọn cậu bên ngoài, vừa nói với hắn những phát triển của trấn.
Dáng vẻ mấy người Cảnh Lâm phong trần mệt mỏi, khơi gợi lên những người đi đường liên tục đánh giá, vừa vặn những người thức dậy sớm này, đều đánh xe về cùng một phương hướng, xem ra tựa hồ cũng là đang đi về phía căn cứ Thự Quang.
Cảnh Lâm tò mò hỏi Phương Á Châu: “Những người này dậy sớm như thế, là muốn làm gì?”
“Đi xuống ruộng đây.” Phương Á Châu đáp, “Bây giờ có thể trồng loại lúa mì đời hai, đã thu hoạch xong đợt trước, vừa ươm-tra lỗ-gieo rồi, nhóm lúa nước thứ hai cũng sắp tiến vào giai đoạn thu hoạch. Trong thời gian này, lúa mì cùng lúa nước đều được trồng trên phạm vi lớn, đồng thời, đã mở ra trao đổi đối ngoại một lần. Hiện tại có thật nhiều người trong thị trấn đều đi về nông thôn trông nom ruộng đất.”
Chỉ cần là việc dưới đồng ruộng, thì sẽ không phải là việc thoải mái gì, nhưng có hy vọng về cuộc sống, dù mệt nữa, trong lòng cũng vẫn cao hứng.
Hiện tại những người này chính là như thế, tuy dậy sớm về muộn, nhưng thần sắc trên khuôn mặt vẫn rất tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook