Mạt Thế Giả Tưởng
-
Chương 2: Trần Ly Tiên, ba năm sau
*******
Ba năm sau, thủ đô X. Tại một ngôi nhà ba tầng khang trang, lịch sự. Lạc Thần, nay đã là một thanh niên 25 tuổi với thân thể cao lớn không còn vẻ gầy trơ xương như lúc trước, kết hợp với khuôn mặt soái đến thiên địa bất dung tạo nên một chàng trai tuấn mỹ khiến bất kì cô gái nào cũng phải say lòng
Có điều khiến người khác thất vọng là vị soái ca này vẫn có một tật xấu. Chính là hắn không có chân, đôi mắt thì mù lòa
Tuy vậy, Lạc Thần cũng không vì điều này mà chán nản. Mặc dù hắn muốn di chuyển phải nhờ đến xe lăn, muốn nhìn được phải nhờ tới “ Máy Mô Phỏng” thì hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn. Đơn giản vì bên cạnh hắn có người mà hắn yêu nhất: Ly Tiên
“ Ông xã! Có anh Huy tới chơi nè”
Từ bên ngoài phòng khách, Ly Tiên mang theo nụ cười hạnh phúc chạy vào, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười hì hì
Hiện giờ Ly Tiên hoàn toàn không còn vẻ ngây ngô của hai năm về trước mà thay vào đó là một sự thành thục, khuôn mặt xinh đẹp vẫn như xưa nhưng lại pha thêm một vẻ mị hoặc của “ vợ người ta”.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng treo một nụ cười hạnh phúc cho thấy hai năm qua, cô nàng sống cuộc sống tốt đẹp như thế nào
Thân hình vốn đã “ ngực tấn công, mông phòng thủ” trải qua hai năm được Lạc Thần “ chăm sóc” trở nên vô cùng nóng bỏng. Quả thật là mị lực bắn ra bốn phía, miểu sát mọi cách đàn ông
Từ sau hôm ở bệnh viện, Ly Tiên liền trở thành người chăm sóc cho Lạc Thần. Từ đó đến nay đã hai năm, một khoảng thời gian đủ để Ly Tiên hiểu và yêu sâu đậm người đàn ông đã hi sinh cả đời về mình
“ Ồ, Thằng đó sau khi tốt nghiệp liền đi sang mỹ học thạc sĩ. Nhanh như vậy đã trở lại rồi à? Không phải là ở bên mỹ gây gổ bị đuổi sớm đó chứ”
Lạc Thần cười cợt, dù rằng nghe có vẻ là đang chửi bới Nguyễn Huy nhưng ai cũng có thể nghe được sự vui vẻ từ trong giọng nói của Lạc Thần.
Nhớ tới người bạn thân của mình, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia hoài niệm
“ Cái dờ phắc! Mày nói vậy là mất hết quan điểm ah. Tao đây là cháu ngoan bác hồ, tại sao lại trở thành một tên lưu manh không văn hóa, gây gổ khắp nơi được”
Ly Tiên chưa kịp trả lời thì một âm thanh hùng hổ mang theo vẻ tức giận từ phía sau vang lên
Chỉ thấy Nguyễn Huy dẫn theo một cô gái xinh đẹp bước vào bên trong, mắt trợn ngược lên nhìn đối phương
Nghe thế, Lạc Thần một tay để lên tai, lập tức, hai mắt của hắn bị bao phủ bởi một chiếc kính. Đây chính là “ Máy Mô Phỏng” – một công cụ trợ giúp người mù tìm lại ánh sáng cho bản thân mình
Mở lên “ Máy Mô Phỏng”, Lạc Thần ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Huy. Độ chân thật đạt tới 100% khiến Lạc Thần hoàn toàn nhìn thấy hình dạng của Nguyễn Huy hiện giờ
Vẫn là thân hình cao lớn với khuôn mặt tuấn dật của ngày xưa. Chỉ có điều là trở nên thành thục, phong trần hơn không còn vẻ “ trẩu tre” như hồi mấy năm về trước
“ Ha..ha. Không biết thằng nào năm lớp 11 dẫn đầu một nhóm lưu manh phá làng phá xóm nhỉ. Bị bắt lên phường thường xuyên như cơm bữa ah”
Lạc Thần nở nụ cười châm chọc. Sau đó ánh mắt khẽ liếc về chiếc huy hiệu gắn trên ngực Nguyễn Huy, hơi chút kinh ngạc kêu lên
“ Không ngờ tới nha! Mới có một năm mà mày đã học xong thạc sĩ?”
“ Tất nhiên. Tao đây là thiên tài ngàn năm có một của Việt Nam đó” Nguyễn Huy cười đắc ý, cực kì vô liêm sỉ nói ra một câu
Lần này, không chỉ Lạc Thần dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn mà kể cả Ly Tiên cùng cô bạn gái Thanh Lan cũng vội vàng cách xa Nguyễn Huy một bên, không cùng hắn tiếp xúc
“ Được rồi, thua mày luôn. Bà xã, em chuẩn bị một chút món ăn ah” Lạc Thần thừa biết da mặt thằng bạn mình nó dày thế nào vì thế cũng chỉ nhún vai bỏ qua. Hướng về phía Ly Tiên nói một câu sau đó ra hiệu cho Nguyễn Huy ngồi xuống
Về phía Ly Tiên, cô khẽ gật đầu sau đó lôi kéo Thanh Lan tới phòng bếp. Để lại không gian riêng cho hai người đàn ông
“ Xem ra ba năm nay, mày sống khá tốt. Không chỉ có vợ xinh mà còn có nhà cao cửa rộng. Thật sự khiến người khác ước ao ah”
Dơ lên ly rượu vang, Nguyễn Huy âm thanh mang theo sự tán thưởng, ánh mắt khẽ liếc về phía Ly Tiên đang cùng bạn gái mình cười đùa trong phòng bếp
“ Cũng nhờ mày đưa cho tao “ Máy Mô Phỏng”, nếu không thì tao cũng chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Nguyễn Huy, tao cảm ơn mày”
Nói tới đây, Lạc Thần không khỏi nhớ về cuộc sống hai năm qua, trong mắt hắn tràn đầy hạnh phúc.
Năm đó, khi nghe được câu “ Em yêu anh” từ chính miệng Ly Tiên. Hắn không biết mình sung sướng tới cỡ nào. Cảm giác như mình đang đi lên thiên đường vậy, mọi việc mình làm đều là đáng giá
Ba năm qua, cuộc sống của hắn có thể nói là vô cùng viên mãn, một cuộc sống không khác gì thiên đường. Đặc biệt là khi có được “ Máy Mô Phỏng”, có thể nhờ vào nó mà đứng bảng dạy học.
Với vốn kiến thức khổng lồ, Lạc Thần trở thành một nhà giáo cực kì nổi tiếng của thủ đô. Thu nhập hàng tháng lên tới hàng trăm triệu đồng. Một cuộc sống như mơ mà Lạc Thần hoàn toàn không ngờ tới được
Mà tất cả đều là do Nguyễn Huy tạo nên. Đối với sự giúp đỡ của hắn, Lạc Thần cảm kích vô cùng, đã không còn từ nào diễn tả nổi được tâm trạng của hắn vào giờ phút này nữa
Cảm nhận được sự chân thành từ trong lời nói của Lạc Thần. Nguyễn Huy chỉ cười nhạt, bộ dạng hoàn toàn không mấy để ý nói:
“ Nói cảm ơn làm gì. Chúng ta không phải là bạn sao? Đã là bạn thì phải giúp nhau tới cùng rồi”
Nghe thế, toàn thân Lạc Thần run lên một cái, khóe mắt cay cay, trong lòng cảm động vô cùng. Có một người bạn như vậy, hắn không còn mong gì hơn
Nâng lên ly rượu, Lạc Thần cười lớn:
“ Cạn. Vì tình bạn của chúng ta”
Ba năm sau, thủ đô X. Tại một ngôi nhà ba tầng khang trang, lịch sự. Lạc Thần, nay đã là một thanh niên 25 tuổi với thân thể cao lớn không còn vẻ gầy trơ xương như lúc trước, kết hợp với khuôn mặt soái đến thiên địa bất dung tạo nên một chàng trai tuấn mỹ khiến bất kì cô gái nào cũng phải say lòng
Có điều khiến người khác thất vọng là vị soái ca này vẫn có một tật xấu. Chính là hắn không có chân, đôi mắt thì mù lòa
Tuy vậy, Lạc Thần cũng không vì điều này mà chán nản. Mặc dù hắn muốn di chuyển phải nhờ đến xe lăn, muốn nhìn được phải nhờ tới “ Máy Mô Phỏng” thì hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn. Đơn giản vì bên cạnh hắn có người mà hắn yêu nhất: Ly Tiên
“ Ông xã! Có anh Huy tới chơi nè”
Từ bên ngoài phòng khách, Ly Tiên mang theo nụ cười hạnh phúc chạy vào, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười hì hì
Hiện giờ Ly Tiên hoàn toàn không còn vẻ ngây ngô của hai năm về trước mà thay vào đó là một sự thành thục, khuôn mặt xinh đẹp vẫn như xưa nhưng lại pha thêm một vẻ mị hoặc của “ vợ người ta”.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng treo một nụ cười hạnh phúc cho thấy hai năm qua, cô nàng sống cuộc sống tốt đẹp như thế nào
Thân hình vốn đã “ ngực tấn công, mông phòng thủ” trải qua hai năm được Lạc Thần “ chăm sóc” trở nên vô cùng nóng bỏng. Quả thật là mị lực bắn ra bốn phía, miểu sát mọi cách đàn ông
Từ sau hôm ở bệnh viện, Ly Tiên liền trở thành người chăm sóc cho Lạc Thần. Từ đó đến nay đã hai năm, một khoảng thời gian đủ để Ly Tiên hiểu và yêu sâu đậm người đàn ông đã hi sinh cả đời về mình
“ Ồ, Thằng đó sau khi tốt nghiệp liền đi sang mỹ học thạc sĩ. Nhanh như vậy đã trở lại rồi à? Không phải là ở bên mỹ gây gổ bị đuổi sớm đó chứ”
Lạc Thần cười cợt, dù rằng nghe có vẻ là đang chửi bới Nguyễn Huy nhưng ai cũng có thể nghe được sự vui vẻ từ trong giọng nói của Lạc Thần.
Nhớ tới người bạn thân của mình, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia hoài niệm
“ Cái dờ phắc! Mày nói vậy là mất hết quan điểm ah. Tao đây là cháu ngoan bác hồ, tại sao lại trở thành một tên lưu manh không văn hóa, gây gổ khắp nơi được”
Ly Tiên chưa kịp trả lời thì một âm thanh hùng hổ mang theo vẻ tức giận từ phía sau vang lên
Chỉ thấy Nguyễn Huy dẫn theo một cô gái xinh đẹp bước vào bên trong, mắt trợn ngược lên nhìn đối phương
Nghe thế, Lạc Thần một tay để lên tai, lập tức, hai mắt của hắn bị bao phủ bởi một chiếc kính. Đây chính là “ Máy Mô Phỏng” – một công cụ trợ giúp người mù tìm lại ánh sáng cho bản thân mình
Mở lên “ Máy Mô Phỏng”, Lạc Thần ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Huy. Độ chân thật đạt tới 100% khiến Lạc Thần hoàn toàn nhìn thấy hình dạng của Nguyễn Huy hiện giờ
Vẫn là thân hình cao lớn với khuôn mặt tuấn dật của ngày xưa. Chỉ có điều là trở nên thành thục, phong trần hơn không còn vẻ “ trẩu tre” như hồi mấy năm về trước
“ Ha..ha. Không biết thằng nào năm lớp 11 dẫn đầu một nhóm lưu manh phá làng phá xóm nhỉ. Bị bắt lên phường thường xuyên như cơm bữa ah”
Lạc Thần nở nụ cười châm chọc. Sau đó ánh mắt khẽ liếc về chiếc huy hiệu gắn trên ngực Nguyễn Huy, hơi chút kinh ngạc kêu lên
“ Không ngờ tới nha! Mới có một năm mà mày đã học xong thạc sĩ?”
“ Tất nhiên. Tao đây là thiên tài ngàn năm có một của Việt Nam đó” Nguyễn Huy cười đắc ý, cực kì vô liêm sỉ nói ra một câu
Lần này, không chỉ Lạc Thần dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn mà kể cả Ly Tiên cùng cô bạn gái Thanh Lan cũng vội vàng cách xa Nguyễn Huy một bên, không cùng hắn tiếp xúc
“ Được rồi, thua mày luôn. Bà xã, em chuẩn bị một chút món ăn ah” Lạc Thần thừa biết da mặt thằng bạn mình nó dày thế nào vì thế cũng chỉ nhún vai bỏ qua. Hướng về phía Ly Tiên nói một câu sau đó ra hiệu cho Nguyễn Huy ngồi xuống
Về phía Ly Tiên, cô khẽ gật đầu sau đó lôi kéo Thanh Lan tới phòng bếp. Để lại không gian riêng cho hai người đàn ông
“ Xem ra ba năm nay, mày sống khá tốt. Không chỉ có vợ xinh mà còn có nhà cao cửa rộng. Thật sự khiến người khác ước ao ah”
Dơ lên ly rượu vang, Nguyễn Huy âm thanh mang theo sự tán thưởng, ánh mắt khẽ liếc về phía Ly Tiên đang cùng bạn gái mình cười đùa trong phòng bếp
“ Cũng nhờ mày đưa cho tao “ Máy Mô Phỏng”, nếu không thì tao cũng chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Nguyễn Huy, tao cảm ơn mày”
Nói tới đây, Lạc Thần không khỏi nhớ về cuộc sống hai năm qua, trong mắt hắn tràn đầy hạnh phúc.
Năm đó, khi nghe được câu “ Em yêu anh” từ chính miệng Ly Tiên. Hắn không biết mình sung sướng tới cỡ nào. Cảm giác như mình đang đi lên thiên đường vậy, mọi việc mình làm đều là đáng giá
Ba năm qua, cuộc sống của hắn có thể nói là vô cùng viên mãn, một cuộc sống không khác gì thiên đường. Đặc biệt là khi có được “ Máy Mô Phỏng”, có thể nhờ vào nó mà đứng bảng dạy học.
Với vốn kiến thức khổng lồ, Lạc Thần trở thành một nhà giáo cực kì nổi tiếng của thủ đô. Thu nhập hàng tháng lên tới hàng trăm triệu đồng. Một cuộc sống như mơ mà Lạc Thần hoàn toàn không ngờ tới được
Mà tất cả đều là do Nguyễn Huy tạo nên. Đối với sự giúp đỡ của hắn, Lạc Thần cảm kích vô cùng, đã không còn từ nào diễn tả nổi được tâm trạng của hắn vào giờ phút này nữa
Cảm nhận được sự chân thành từ trong lời nói của Lạc Thần. Nguyễn Huy chỉ cười nhạt, bộ dạng hoàn toàn không mấy để ý nói:
“ Nói cảm ơn làm gì. Chúng ta không phải là bạn sao? Đã là bạn thì phải giúp nhau tới cùng rồi”
Nghe thế, toàn thân Lạc Thần run lên một cái, khóe mắt cay cay, trong lòng cảm động vô cùng. Có một người bạn như vậy, hắn không còn mong gì hơn
Nâng lên ly rượu, Lạc Thần cười lớn:
“ Cạn. Vì tình bạn của chúng ta”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook