Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
-
Chương 9: Xao Động
Diệp Tịch Nhan ngơ ngẩn: “Anh dọn dẹp?”
Nam sinh lấy tờ 50 tệ nhăn nhúm trong túi ra, mở tiền ra cho cô xem: “Vô nghĩa, bưng hai kệ để hàng và tủ, 50 tệ!”
Mới dọn xong định đi ăn bát mì, thì nghe thấy cô kêu cứu mạng.
Diệp Tịch Nhan: …
“Cho anh 100, đưa em về nhà.”
Hứa Vong Xuyên nghĩ một lát, thong thả lắc đầu:
“Không được, tôi đã có bạn gái, Hiểu Thi biết sẽ tức giận, đưa cô tới ven đường gọi xe, sau này rảnh rỗi bớt chơi đùa người khác, đừng thông đồng với tôi.”
“1000.”
Hứa Vong Xuyên trừng mắt với cô một cái, nghiêng đầu: “Mẹ kiếp, cô giảng đạo lý một chút được không.”
Khi theo đuổi, xa cách.
Hiện giờ anh và Trương Hiểu Thi rất tốt, cô lại tung ta tung tăng tới quấy rối, sao không để người ta sống yên ổn?
Hứa Vong Xuyên lập tức đi về trước, cơ bắp vạm vỡ khiến người qua đường sợ tới mức né tránh, mấy kỹ nữ dâm đãng không sợ chết dán sát lại gần ầm ĩ, hỏi anh đi đâu, sao không mặc áo vào, 18 tuổi còn bị lão nam nhân 40 tuổi gọi là anh.
Anh thường trốn học, ba năm cấp 3 học 5 năm, cố gắng thêm chút nữa có thể học 6 năm.
Cho nên 18 tuổi còn học lớp 11 với Diệp Tịch Nhan.
Thấy anh rời đi luôn không quay đầu lại.
Diệp Tịch Nhan dại ra một lát, cuối cùng cũng hiểu rõ…
Mạch não của Hứa Vong Xuyên rất thẳng, không có vương vấn không dứt cũng không tình cũ khó quên, ở bên Trương Hiểu Thi chính là người đàn ông có “gia thất”, không thể làm loạn.
Chẳng trách lúc trước khi ở căn cứ cô thử quyến rũ anh, nhưng anh không dao động.
Còn tưởng là chê cô quá bẩn…
Diệp Tịch Nhan cắn môi, trong lòng có chút xao động.
Thời nay không có nhiều người đàn ông như vậy, đồng thời không chịu khống chế ra ngoài xxx.
Ngại quá.
Trải qua mạt thế như địa ngục, sớm đã không còn điểm mấu chốt, đã không còn là con người.
Đoạt đàn ông chính là không từ thủ đoạn.
Hứa Vong Xuyên tế bào đơn, cố chấp, cảm thấy người nào đối xử tốt với mình thì phải chịu trách nhiệm với người đó, như vậy – chà đạp lương tâm sáng lấp lánh ánh vàng của anh đi, khiến anh không thể không chịu trách nhiệm với cô.
Nam sinh đi một đoạn, phát hiện Diệp Tịch Nhan không đuổi kịp, quay đầu về sau nhìn.
Cô gái chống vách tường lại lập tức ngã xuống, đầu gối đều trầy da, nhưng không kêu một tiếng.
Nước mắt lưng tròng, cơ thể nhỏ yếu hơi run rẩy.
Hứa Vong Xuyên chạy nhanh tới: “Cô làm sao vậy?”
“Chân… Chân tê.”
“Đúng là lá gan chim sẻ, dọa là nát.”
“Em không phải là anh, chắc chắn sẽ sợ hãi…”
Không có biện pháp, Hứa Vong Xuyên đành phải cõng Diệp Tịch Nhan.
Nam sinh lấy tờ 50 tệ nhăn nhúm trong túi ra, mở tiền ra cho cô xem: “Vô nghĩa, bưng hai kệ để hàng và tủ, 50 tệ!”
Mới dọn xong định đi ăn bát mì, thì nghe thấy cô kêu cứu mạng.
Diệp Tịch Nhan: …
“Cho anh 100, đưa em về nhà.”
Hứa Vong Xuyên nghĩ một lát, thong thả lắc đầu:
“Không được, tôi đã có bạn gái, Hiểu Thi biết sẽ tức giận, đưa cô tới ven đường gọi xe, sau này rảnh rỗi bớt chơi đùa người khác, đừng thông đồng với tôi.”
“1000.”
Hứa Vong Xuyên trừng mắt với cô một cái, nghiêng đầu: “Mẹ kiếp, cô giảng đạo lý một chút được không.”
Khi theo đuổi, xa cách.
Hiện giờ anh và Trương Hiểu Thi rất tốt, cô lại tung ta tung tăng tới quấy rối, sao không để người ta sống yên ổn?
Hứa Vong Xuyên lập tức đi về trước, cơ bắp vạm vỡ khiến người qua đường sợ tới mức né tránh, mấy kỹ nữ dâm đãng không sợ chết dán sát lại gần ầm ĩ, hỏi anh đi đâu, sao không mặc áo vào, 18 tuổi còn bị lão nam nhân 40 tuổi gọi là anh.
Anh thường trốn học, ba năm cấp 3 học 5 năm, cố gắng thêm chút nữa có thể học 6 năm.
Cho nên 18 tuổi còn học lớp 11 với Diệp Tịch Nhan.
Thấy anh rời đi luôn không quay đầu lại.
Diệp Tịch Nhan dại ra một lát, cuối cùng cũng hiểu rõ…
Mạch não của Hứa Vong Xuyên rất thẳng, không có vương vấn không dứt cũng không tình cũ khó quên, ở bên Trương Hiểu Thi chính là người đàn ông có “gia thất”, không thể làm loạn.
Chẳng trách lúc trước khi ở căn cứ cô thử quyến rũ anh, nhưng anh không dao động.
Còn tưởng là chê cô quá bẩn…
Diệp Tịch Nhan cắn môi, trong lòng có chút xao động.
Thời nay không có nhiều người đàn ông như vậy, đồng thời không chịu khống chế ra ngoài xxx.
Ngại quá.
Trải qua mạt thế như địa ngục, sớm đã không còn điểm mấu chốt, đã không còn là con người.
Đoạt đàn ông chính là không từ thủ đoạn.
Hứa Vong Xuyên tế bào đơn, cố chấp, cảm thấy người nào đối xử tốt với mình thì phải chịu trách nhiệm với người đó, như vậy – chà đạp lương tâm sáng lấp lánh ánh vàng của anh đi, khiến anh không thể không chịu trách nhiệm với cô.
Nam sinh đi một đoạn, phát hiện Diệp Tịch Nhan không đuổi kịp, quay đầu về sau nhìn.
Cô gái chống vách tường lại lập tức ngã xuống, đầu gối đều trầy da, nhưng không kêu một tiếng.
Nước mắt lưng tròng, cơ thể nhỏ yếu hơi run rẩy.
Hứa Vong Xuyên chạy nhanh tới: “Cô làm sao vậy?”
“Chân… Chân tê.”
“Đúng là lá gan chim sẻ, dọa là nát.”
“Em không phải là anh, chắc chắn sẽ sợ hãi…”
Không có biện pháp, Hứa Vong Xuyên đành phải cõng Diệp Tịch Nhan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook