Cô không hề gào “dùng sức! dùng sức! dùng sức!”, mà giống như con mèo nhỏ thỏa mãn, lười biếng nằm trên giường, cơ thể tuyết trắng hơi run rẩy, dường như còn đang hồi tưởng lại dư vị.

Bàn tay cũng vuốt ve đầu anh đầy trìu mến, vẻ mặt mơ mơ màng màng, biểu cảm thoải mái như mới tắm nước ấm xong.

Đôi mắt luôn ẩn giấu giảo hoạt, hiếm khi không có tính kế.

“Thoải mái không?”Hứa Vong Xuyên vươn đầu lại gần hỏi.

Cô vỗ đầu anh: “Siêu cấp thoải mái… Thân ái, anh đúng là giỏi liếm.

”Thật sự là liếm chết cô.

Loại chuyện tốt nằm hưởng phúc này, thêm mấy lần đều được.

Nam sinh cười rộ lên, nhìn chằm chằm môi cô, nuốt nước bọt: “Vậy em có muốn liếm giúp anh không? Vừa rồi giẫm đau quá.

”Cô ồ một tiếng.


Xoay người lại, bóp eo nhỏ: “Không muốn.

”Liếm côn thịt miệng đau muốn chết, anh còn dài như thế, chắc chắn sẽ cắm tới tận yếu hầu, ngày hôm sau giọng nói đều khàn khàn.

Người nào thích bị chọc sâu tận yết hầu.

Không hầu hạ.

“Diệp Tịch Nhan, em nói xem có phải là em hơi vô tình hay không?”Cô chớp mắt:“Em vô tình? Vô tình còn cho anh ăn chỗ tư mật nhất của con gái? Hứa Vong Xuyên, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, thích liếm hay không thì tùy.

”Sau khi nói xong cô ngồi dậy, tìm quần.

Anh đâu cho cô được như ý, đè cô xuống, côn thịt nóng bỏng chống ở cửa huyệt mềm mại mới phun dâm thủy, đôi mắt hung ác như chó hoang nhìn chằm chằm cô:“Có tin bây giờ anh cắm vào hay không?”Eo cô đau xót, nhưng thật sự muốn bị làm.

Sướng xong có chút trống rỗng, nghe anh nói thế không hiểu sao lại có cảm giác.

Diệp Tịch Nhan duỗi chân quấn lấy eo anh: “Làm đi, không làm khinh thường anh.


”Anh ngẩn ra, nhìn thấy được cười trộm ở trong mắt cô.

Mặt đỏ lên, cứng cổ, không dám cử động.

“Chỉ có miệng lợi hại đúng không?”“…”“Đã biết anh không dám mà.

” Diệp Tịch Nhan tràn ngập đắc ý, từ khe hở áo sơmi có thể thấy được nhũ thịt dưới áo lót.

Thật nộn.

Đôi mắt Hứa Vong Xuyên tối sầm lại, dứt khoát kệ cô, bàn tay to xé áo sơmi một cách thô bạo, lấy nhũ thịt của thiếu nữ ra, nắm chặt, sau đó dùng kẽ mông cô làm huyệt thao, điên cuồng di chuyển tạo ra tiếng bạch bạch bạch.

Chỉ một lát sau, Diệp Tịch Nhan đã cảm nhận được đau đớn khi cọ xát.

“Hứa, Hứa Vong Xuyên, anh không biết xấu hổ, không được làm mông em… A, nhẹ một chút, sắp trầy da, ừm a… Thật nóng…”Khô khốc.

Nam sinh vươn tay lấy chút dâm thủy, bôi lên trên côn thịt, tiếp tục.

Chỉ sợ làm tới mấy trăm cái.

Ván giường đều vang lên kẽo kẹt, nam sinh mới nắm ngực cô, gầm nhẹ bắn ra.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương