Mạt Thế Dật Văn
-
2: Giữa Tận Thế H
“Dạ.” Em gái nhỏ nghe lời bước ra cửa, từ tám tuổi cô đã ở khu tập trung B, những cô gái ở đây đều vì khu B có các dị năng giả muốn phát tiết dục vọng mà tồn tại, bị cưỡng ép phải sinh con cho họ, cho nên cô biết rõ những cô gái ở đây đều thật sự mong quân đội trở về, vì họ từ lâu đã sẵn sàng trở thành nô lệ tình dục, công cụ sinh con, nhưng chị của cô thì khác!
Cô đối với các cô gái ở đây một chút cũng không hề quan tâm, định bỏ đi lại bị một cô gái gọi lại: “Này! Tập Nhã, cô đến chỗ dì Lưu lấy thuốc cho chị à? Vậy thì cô cũng giúp tôi lấy một phần đi, mấy tên đàn ông già đời thật đáng sợ.” Tuy miệng nói ra lời kinh hãi nhưng trong mắt cô ta lại đầy vẻ mong đợi.
Tập Nhã gật đầu xem như đáp lại, quay đầu lập tức rời đi.
“Nha đầu thối này! Thái độ gì đấy hả! Đúng là một trời một vực với chị cô mà!”
“Cũng không thể nói như vậy! Tôi lại nghĩ rằng chị cô ta đặc biệt muốn cô ta trở nên như vậy, để em gái nhỏ không cướp mất người đàn ông của mình, nếu không yêu tinh Tập Lam kia sao có thể khí chất ngời ngời, còn em mình lại lôi thôi lếch thếch như vậy.
Tôi không tin yêu tinh kia không hề lợi dụng…” Một cô gái khác giọng điệu chua ngoa độc ác đầy vẻ nghi kị lên tiếng, nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng.
Chỉ vì ở cửa khu tập trung xuất hiện thân ảnh của một người con trai tướng mạo ngời ngời, những cô gái nhìn thấy anh, ánh mắt đều khao khát hơn mấy lần, như thể thấy một cục mỡ lớn, anh ta ở khu B này là một trong những người có quyền lực bậc nhất, nhưng cũng chỉ có thể thèm chứ không thể ăn, vì cục thịt mỡ kia đã sớm nằm trong bát của người khác.
‘Lộp cộp.” Một người xuất hiện ở cầu thang tầng hai, các cô gái nhanh chóng đảo mắt trở về phòng.
“Tập Lam, lão Lý chết rồi…” Sau khi Dương Khiêm đem vật tư phân phối xong, liền rời đội đến chỗ Tập Lam.
Nhìn thấy cô vẫn dịu dàng đứng đó chờ anh trở về, nỗi sợ hãi về trận chiến vừa qua ập đến, người con trai cao một mét tám với cơ thể cường tráng, lại như một đứa trẻ được trở về nhà, hốc mắt đỏ hoe đi đến trước mặt Tập Lam, ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể dịu dàng của cô, dùng cằm không ngừng cọ cọ vào tóc của Tập Lam.
Trong khoảnh khắc cảm thấy còn sống thật tốt!
“Anh trở về là tốt rồi.” Thanh âm của cô nhẹ nhàng.
Những lời này tựa như một chất kích thích, Dương Khiêm liền buông cô ra, đưa tay ôm lấy mặt, hôn cô mãnh liệt như để biểu lộ cảm xúc, những vết hằn trên khuôn mặt phong trần khi làm nhiệm vụ chạm vào mặt khiến Tập Lam có chút đau, nhưng cô bây giờ thật giống như đã thuần phục được một con mãnh thú.
Lưỡi của Dương Khiêm không ngừng đảo quanh trong khoang miệng của Tập Lam, giống như đang thăm dò lãnh thổ của mình, qua một chút, miệng cô liền phủ đầy mùi vị của anh.
Tập Lam cũng phối hợp chiếc lưỡi nhỏ của mình, triền miên đuổi theo Dương Khiêm, nhưng cô sao có thể là đối thủ của anh, nhanh chóng liền bị anh đánh bại, cơ thể mềm nhũn lập tức được Dương Khiêm đỡ lấy.
“Ưm….
Đừng ở đây… Vào trong đi…”
Bầu ngực mềm mại của Tập Lam bị bắt nạt khiến cô phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ, cô dùng tay đẩy Dương Khiêm, cô không muốn trước mặt các cô gái khác làm ra cảnh tượng thế này.
Dương Khiêm lúc này dục vọng đã đến não, liền bế Tập Lam lên lầu, quen thuộc đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, bắt đầu vội vàng cởi bỏ quần áo, khi chiếc quần lót cuối cùng cũng được cởi ra, côn thịt to lớn lập tức bắn, dịch tinh từ quy đầu bắn ra không ngừng, như đang thể hiện sự khao khát của anh.
—---- Trong phòng lúc này một màn xuân tình mới bắt đầu—------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook