Sáng sớm hôm sau, hai người thu dọn đồ đạc xong liền rời đi.

Lâm Tịch lưng đeo túi đứng ở cửa, nhìn thoáng qua nhà ở, tuy rằng cô không biết nguyên chủ có tình cảm như thế nào đối với cái nhà này, nhưng Lâm Tịch từ khi xuyên qua tới, vẫn ở tại chỗ này.

Ở nhiều ngày như vậy, nơi này cung cấp một nơi cô có thể an tâm nghỉ ngơi, ít nhiều vẫn có chút không nỡ.

Mạc Bạch đứng ở một bên, nhìn hành động của Lâm Tịch cũng không cảm thấy mất kiên nhẫn.

Hắn biết làm người phải hiểu được cảm ơn, phải học được thỏa mãn, mặc dù đối tượng không phải là người.

Một ngày trôi qua, hai người trên đường đi đến trung tâm coi như bình an.

Lâm Tịch chọn xe tính năng không tệ, dọc theo đường đi không có đưa tới cái gì quá lớn xôn xao.


Trước khi trời tối, cả hai quyết định tìm một nơi để qua đêm.

Lâm Tịch đem xe chạy đến một chỗ coi như ẩn mật địa phương, chờ Mạc Bạch thu hồi xe liền đi đến bên đường cái, cuối cùng tìm một gian siêu thị nghỉ ngơi.

Siêu thị cửa sắt bị kéo xuống, Mạc Bạch có thể xác định bên trong có một nhóm người sống sót.

Hắn gõ cửa sắt liền trực tiếp cùng người bên trong nói chuyện, nói là nguyện ý cung cấp một ít thức ăn thỉnh cầu bọn họ nhường lại một đêm.

Nghe nói có thức ăn có thể trao đổi, người bên trong rất nhanh liền dao động.

Bọn họ từ lúc bắt đầu tận thế đến bây giờ vẫn luôn trốn ở trong siêu thị, bởi vì siêu thị đồ ăn cung cấp phong phú, lúc mới bắt đầu không biết tiết chế, hiện tại đã qua nửa tháng thời gian đồ ăn sớm xuất hiện tình huống thiếu hụt, vừa nghe đến có người nguyện ý lấy đồ ăn trao đổi tự nhiên là đáp ứng.

Thấy cửa sắt mở ra, Lâm Tịch cùng Mạc Bạch mỗi người từ trong túi xách của mình lấy ra mấy cái bánh bích quy và bánh mì giao cho người mở cửa.


Hai người đều nhìn thấy đối phương trong mắt tham lam, Mạc Bạch trên mặt không có gì biến hóa, Lâm Tịch thoáng nhíu mày.

Chờ đi tới góc siêu thị, Lâm Tịch lặng yên không tiếng động để cho Mạc Bạch đem đồ ăn trong túi cô thu vào không gian, dù sao những người ở nơi này ánh mắt quá tham lam.

Nếu như bọn họ biết mình có đầy đủ vật tư, ngày mai nhất định không ra khỏi siêu thị này được.

Nhưng Lâm Tịch biết, từ sau khi cô bước vào siêu thị vẫn luôn có đôi mắt nhìn cô.

Tuy rằng ánh sáng rất tối, nhưng vẫn chú ý động tác rất nhỏ của cô, sau đó người đàn ông vẫn nhìn Lâm Tịch ánh mắt lóe lên, cuối cùng vẫn không kiềm chế được đi về phía bọn họ.

Một bóng đen chậm rãi xuất hiện ở trước mặt bọn họ lúc, Lâm Tịch và Mạc Bạch lông mày đồng thời nhíu lại.

Từ sau khi tiến vào siêu thị Mạc Bạch không phải không có chú ý tới ánh mắt nóng rực của người đàn ông này, nhưng cậu nghĩ không ra người đàn ông mặc âu phục nhưng lại bởi vì mạt thế làm cho bộ dáng trở nên lôi thôi này rốt cuộc muốn làm gì, mà Lâm Tịch nhíu mày thì là nhớ tới cái gì, người này…

“Ngươi là ai muốn làm gì?” Mạc Bạch đề phòng hỏi.

Lưu Tử Cường có chút khinh thường nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ chỉ một đầu tóc ngắn gọn gàng Lâm Tịch nói: “Tôi là bạn trai cô ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương