Lâm Tịch kinh hô, “Cậu không phải…” Như là nghĩ tới cái gì.

“Song hệ dị năng!” Lâm Tịch lại lần nữa kinh ngạc.

Tuy rằng trong tiểu thuyết nam nữ chủ phần lớn đều có những dị năng quan trọng đối với tận thế, Lâm Tịch cảm thấy chỉ cần có được dị năng cũng đã rất thỏa mãn, cho nên đến bây giờ cô căn bản không có hướng phương diện này nghĩ.

Nhưng hiện tại xuất hiện một song hệ dị năng giả ở trước mặt cô, Lâm Tịch ngoại trừ có chút kinh ngạc ở trong lòng còn có chút hâm mộ, hâm mộ bên trong còn ẩn hàm một ít sùng bái.

Dù sao ở tận thế, có năng lực bảo mệnh chẳng khác nào có quyền lực, năng lực càng lớn thì có càng nhiều người đi theo, cho nên năng lực có thể nhiều một chút cũng là chuyện tốt, đây chính là quy tắc sinh tồn.

Đối với phản ứng của Lâm Tịch, Mạc Bạch vô cùng hài lòng.


"Chị nói ngày mai chị sẽ đi đâu?"

Lâm Tịch nhìn thoáng qua Mạc Bạch, trầm tư một lát nói, "Tôi định đi căn cứ Trung Bộ trên radio nói trước.”

"Trước" Mạc Bạch bị câu trả lời của Lâm Tịch làm cho hứng thú.

"Ừm, tôi muốn đến đó rồi mới tính toán tiếp, có thể khẳng định là, tôi sẽ không thường trú ở đó." Nghe được câu trả lời của Lâm Tịch, Mạc Bạch gợi lên nụ cười, Lâm Tịch và những người khác trong đội đều nghĩ như nhau? Năng lực không tệ, tâm địa không xấu cũng cẩn thận, quan trọng nhất là có đầu óc sẽ không làm chân sau của mọi người! Không biết có thể mời chào hắn hay không đây, nói đến mời chào, ánh mắt Mạc Bạch ảm đạm, cậu nghĩ đến cảnh tượng trước khi gặp được Lâm Tịch.

Người anh em đáng tin cậy nhất của cậu đã bắn cậu vào lúc hai người cần giúp đỡ lẫn nhau nhất, cùng với những lời nói trước khi rời đi…

Lâm Tịch nói xong không nhìn thấy người bên cạnh có phản ứng, ngẩng đầu nhìn lại liền nhìn thấy Mạc Bạch đang sầu não.

Lâm Tịch há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cùng Mạc Bạch trầm mặc.


Cô không biết Mạc Bạch xảy ra chuyện gì, nên cũng không biết an ủi từ đâu được, có lẽ hiện tại đối với Mạc Bạch mà nói, an ủi tốt nhất chính là làm bạn với sự an tĩnh đi!

Mạc Bạch hoàn hồn thì nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lâm Tịch, mặt hơi nóng lên.

“Khụ......!Cái đó......!Tôi cũng muốn đi Trung Bộ, không bằng chúng ta kết bạn đi! Thêm một phần lực cũng tốt.”

“Được”

Thấy bộ dạng xấu hổ của Mạc Bạch, Lâm Tịch cười cười.

Như vậy cũng tốt, trước mắt mà nói, có vẻ Mạc Bạch cũng không tệ, hai người lại đều có cùng một cái đích đến, dọc theo đường đi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Hai người sửa sang lại đồ đạc của mình rồi trở về phòng ngủ, dự định trời vừa sáng sẽ xuất phát.

Nội thành nơi Lâm Tịch ở cách khu vực trung tâm zombie bộc phát không tính là gần, nhưng lấy vị trí địa lý suy tính bị lượng lớn zombie vây hãm là chuyện sớm muộn, huống hồ căn cứ Trung Bộ cách nơi này cũng không tính là gần, cho nên có thể rời đi sớm một chút cũng tốt.

Hơn nữa, ai cũng không thể biết trên đường đi sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương