Mạt Thế Chuyện Tình Trong Tiểu Đội
-
3: Dị Năng Không Gian
“Cảm ơn, tôi tên Mạc Bạch.” Lâm Tịch nghe thấy cậu nói.
“Tôi tên là Lâm Tịch.” Rất nhanh liền vòng qua mấy khúc cua cắt đuôi được đám zombie kia nên cô trả lời.
“Không sợ tôi biến thành zombie đi sao? "Mạc Bạch trầm mặc một hồi rồi hỏi.
“Cậu yên tâm, nếu như cậu trở thành zombie, tôi sẽ chém cậu trước.” Lâm Tịch không chút do dự nói.
“……”
“Vậy cô vì sao cứu tôi, tôi bị thương cũng không nhẹ.”
“ Không phải trong truyện mạt thế đều viết như thế sao? Bị zombie cắn mặc dù có xác suất rất lớn biến thành zombie nhưng cũng có cơ hội biến thành người có dị năng không phải sao? Hơn nữa, vết thương trên người cậu cũng không nhất định là bị tang thi cắn.
Cho nên tôi liền đánh cược một ván! Đừng để cho tôi thất vọng nha, Mạc Bạch.”
Nghe được Lâm Tịch giải thích, tâm Mạc Bạch ấm áp, tình thế hiện tại, đừng nói người xa lạ chỉ sợ ngay cả người thân nhất cũng không nhất định cứu bản thân, mà còn có thể làm thương tổn lại.
Không thể không nói Lâm Tịch nói đúng, vết thương trên người Mạc Bạch thật đúng là không phải bị zombie cắn, mà là bị anh em từng chung hoạn nạn….
Mạc Bạch không có sầu não quá lâu liền nghe được thanh âm thanh thoát cuối cùng kia nói ra tên của cậu, trong nháy mắt đó, tim của cậu không thể ức chế mà nhảy dựng.
Không đợi cậu đè xuống khác thường trong lòng, thân thể rốt cuộc chống đỡ không được, lâm vào hôn mê sâu.
Kỳ thật thân thể của Mạc Bạch trúng vài phát súng đã sớm chống đỡ không nổi, là cậu dựa vào ý chí muốn hoàn thành nhiệm vụ mới chống đỡ được đến bây giờ, hơn nữa được Lâm Tịch cứu, tinh thần buông lỏng liền ngất đi.
Lâm Tịch đang lái xe thấy Mạc Bạch hôn mê chỉ là nhíu mày nhưng cũng không làm gì cả.
Dù sao bị thương nghiêm trọng như vậy có thể duy trì đến bây giờ đã rất mạnh, đổi lại là cô thì đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Kỳ thật đến bây giờ cô vẫn còn do dự, trong đầu suy tư đến tính an toàn của người này, vừa đem cậu từ trong xe dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển đến trong căn nhà nhỏ.
Theo vừa rồi mà nói, người này thoạt nhìn có mười tám, mười chín tuổi nên tạo cho cô ấn tượng không tệ, nhưng lòng người không thể lường, vạn nhất dẫn sói vào nhà liền hỏng bét.
Lâm Tịch đem Mạc Bạch di chuyển về nhà liền đem cậu khóa ở một gian phòng khách trong nhà, nhỡ đâu cậu thật sự biến thành zombie thì cô còn có thể nhanh chóng xử lý được, dù sao cô cũng không muốn nhìn thấy có một con Zombie đi đi lại lại ở trong phòng khách của cô.
Xử lý tốt Mạc Bạch, liền cầm khăn lau nhanh chóng đến địa điểm giấu xe, Mạc Bạch bị thương không nhẹ, nhiều máu như vậy rất có thể dẫn zombie.
Nửa ngày trôi qua Mạc Bạch mới từ từ tỉnh lại, trên thực tế, là đói quá nên tỉnh.
Ngửi thấy mùi thịt hộp, Mạc Bạch Tuyệt không ngừng tiết ra nước bọt.
Thế giới này bây giờ có thịt ăn là xa xỉ không thể thấy được, cậu lại đã đói bụng vài ngày không chảy nước miếng mới là lạ.
Lâm Tịch thấy Mạc Bạch tỉnh, đôi tay nắm chặt dao phay dần buông lỏng, cô cũng là người, cô cũng không hy vọng người mình cứu trở về, cho dù là người xa lạ, biến thành zombie.
Cô nhìn Mạc Bạch cười nói: “Tỉnh rồi? Ăn chút gì đi!”
“Cám ơn.” Mạc Bạch nhìn thấy bên giường có một hộp thịt đã làm nóng, không nói hai lời liền cầm lên ăn ngấu nghiến, nhưng cậu cũng không quên nói cảm ơn với Lâm Tịch.
“Không cần khách khí.” Lâm Tịch nhìn thiếu niên đang ăn như hổ đói trước mắt ăn, khóe miệng giương lên, thật là một bạn nhỏ đáng yêu!
Mạc Bạch sau khi ăn xong lại lần nữa nói cảm ơn với Lâm Tịch, còn nói: “Khụ khụ, cho tôi lần nữa nghiêm túc tự giới thiệu một chút, tôi tên là Mạc Bạch, mười chín tuổi, dị năng hệ hoả cấp ba.”
Thấy cậu nghiêm túc tự giới thiệu như vậy, Lâm Tịch mỉm cười, "Tôi tên là Lâm Tịch, hai mươi ba tuổi, dị năng hệ thuỷ cấp hai.
Lâm Tịch nói xong, mắt Mạc Bạch sáng lên.
“Thật sao! thật tuyệt, đi theo bên cạnh cô sẽ không không lo không có nước uống! thật hạnh phúc!”
“Vậy cũng phải còn mạng mà uống mới được.
Dị năng hệ thuỷ trừ có thể cung cấp nước căn bản không giết được zombie.” Lúc nói những lời này giọng điệu của Lâm Tịch có chút ai oán, nói một cô gái giết zombie dễ dàng sao!
Mạc Bạch nghe ra trong giọng nói của cô có chút ai oán đành cười khan vài tiếng, nhưng lại như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi “anh Tịch, sao cô lại có thể yên tâm lấy ra thịt hộp cho tôi ăn như vậy? Không sợ tôi nhìn thấy xong liền nổi lòng tham đoạt của cô sao” Biết Lâm Tịch lớn hơn cậu, rất tự nhiên liền gọi anh.
Nghe được nghi vấn của Mạc Bạch, Lâm Tịch cười khẽ, “Cướp đi cướp đi, ở tủ đồ trong phòng bếp.” Ngày mai tôi phải đi, có thể mang đi đều có hạn, lúc trước mang về từ phố xá sầm uất nghĩ nếu không có mang đi được, nhà của tôi có người tạm thời đến tị nạn còn có thể tích chút công đức cho mình.
Nhìn vẻ mặt đau lòng của Lâm Tịch, Mạc Bạch không ngừng muốn cười.
“Như vậy… anh Tịch, tôi lấy hết nhé a.” Lâm Tịch ngẩng đầu có chút nghi hoặc, cô ngứa tay thu thập nhiều vật tư như vậy, đầy đủ năm sáu người ăn trên một tháng, tiểu tử này muốn chuyển như thế nào? Mặc dù nói cô thật sự rất luyến tiếc những đồ ăn kia, nhưng là nếu mang nhiều lại chạy không nổi, vậy kết cục thỏa đáng chính là trở thành đồ ăn của zombie nha! Lâm Tịch đứng lên nghi hoặc theo Mạc Bạch đi vào phòng bếp, chỉ thấy cậu mở tủ cất đồ vung tay lên, đồ ăn bên trong liền toàn bộ biến mất.
"Cậu......"
Rất hài lòng nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Lâm Tịch, Mạc Bạch cười vô hại, "Quên nói, tôi còn có thân phận khác là dị năng giả không gian.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook