Mạt Thế Chuyện Tình Trong Tiểu Đội
2: Đánh Cược Một Ván



Nghỉ ngơi xong, Lâm Tịch đem ba lô đã được thu hoạch tràn đầy sửa sang lại, sau đó nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, hiện tại chắc cũng gần bốn năm giờ, là thời điểm trở về căn nhà nhỏ của cô.

Tuy rằng cô không biết cái thế giới này zombie có thể hoạt động vào ban đêm mạnh và nhanh hơn giống với tiểu thuyết hay không, nhưng cô cũng không dám cược, cũng cược không nổi.

Liên tiếp mấy ngày Lâm Tịch đều sẽ ở cửa hàng từng vô cùng náo nhiệt trên phố giết zombie và thu thập vật tư.

Hiện tại trong nhà của cô chất đầy đồ hộp và đồ ướp, dù sao tại thời điểm này lấy kinh không thể trông cậy vào hoa quả rau dưa tươi, cho nên cô dự định mình tốt hơn hết là thu thập những xa xỉ phẩm này rồi cuối cùng mới là một ít lương khô.

Vài ngày sau chỉ cần không có bị zombie vây công, Lâm Tịch đều sẽ đào thử đầu zombie nhìn xem có tinh hạch hay không, cứ như vậy tinh hạch cũng thu thập được mấy chục viên.


Lâm Tịch cũng không có lập tức hấp thu, thứ nhất là cô muốn bước khởi đầu làm tốt nền tảng huấn luyện cho thân thể của mình trước, thứ hai thì là cô không xác định những tinh hạch này có thật sự có trợ giúp dị năng thăng cấp hay không.

Nếu là tùy tiện hấp thu những thứ nhìn như mê người bảo thạch này, nếu như có thể tăng cấp dị năng tự nhiên là tốt, nhưng nếu như không được......!Lâm Tịch lắc đầu, cô cũng không muốn biến thành những quái vật ăn thịt người kia.

Cất kỹ tinh hạch, túi đeo lưng của Lâm Tịch trống rỗng, cầm cây đao mấy ngày trước tìm được ở trung tâm thương mại đi ra cửa.

Vừa qua chỗ rẽ, cô liền nhìn thấy một zombie mặc quần áo màu xanh đậm đi lại ở đầu cầu thang.

Lâm Tịch nắm chặt đao trong tay, người đàn ông này là hàng xóm ở cùng tầng với cô, mấy ngày trước cô còn nhìn thấy hắn cố gắng che chở một đứa bé tầm năm sáu tuổi tránh thoát khỏi zombie, không nghĩ tới bây giờ hắn lại biến thành zombie.

Nhìn thấy bên miệng zombie treo sợi dây vải tinh tế, ánh mắt Lâm Tịch ảm đạm, cô nhớ rõ cô từng nhìn thấy trên cổ tay cậu bé, nói là mẹ cậu tự tay làm bùa bình an cho cậu.

Đè xuống khó chịu trong lòng, vung đao chém về phía zombie kia, tuy rằng zombie vẫn bị cô chém chết, nhưng Lâm Tịch vẫn có thể tra ra lực muốn chém chết zombie đang gia tăng.

Cô híp híp mắt, zombie cũng tiến hóa trong im lặng.

Hôm nay cô đi ra là vì muốn tìm một chiếc xe ổn chút, radio nói quân đội tại tây bắc tổ chức một cái căn cứ an toàn, khoảng cách cách chỗ hiện tại cô ở không tính xa nhưng cũng không gần.


Nếu như cô không nhanh chóng xuất phát, cô sợ không có cách nào đối phó được chúng để đến được căn cứ khi zombie đang ngày càng tiến hóa như vậy.

Ngay tại Lâm Tịch tìm được một chiếc xe có lượng xăng khá nhiều, tính năng xe cũng không tệ, đang chuẩn bị trở về vận chuyển đồ vật, một tiếng vang thật lớn từ cách đó không xa truyền đến.

Rất nhanh, khói tản đi, cô mơ hồ nhìn thấy một người đang ứng phó với zombie.

Người đàn ông kia dường như bị thương, bước chân có chút lảo đảo, Lâm Tịch nhìn một hồi thở dài, liền đánh cược một ván đi! Đánh cược xem như một lần làm người tốt có thể được báo đáp tốt hay không.

Cô không biết, bởi vì quyết định này của cô đã đem nửa đời sau của mình cùng bốn người đàn ông dây dưa cùng một chỗ.

Lúc này, Mạc Bạch vì không để cho mình bị thương đang cố hết sức ứng phó mấy con zombie, bụng hắn bị thương máu tươi không ngừng chảy ra ngoài đưa tới càng nhiều Zombie, xem ra hắn là không cách nào hoàn thành đại ca giao phó nhiệm vụ.

Lúc đang chuẩn bị từ bỏ, khóe mắt thoáng nhìn thấy một chiếc xe đang hướng tới phía chính mình.


Két! Một tiếng chói tai bởi vì phanh gấp vang lên bên tai.

“Mau lên xe!” trên ghế lái có một cô gái có gương mặt thanh tú hướng về phía hắn hô to, đồng thời giúp hắn dẫn đi bên cạnh mấy con zombie.

Mạc Bạch ngây người một giây liền kịp phản ứng, nhanh chóng mở cửa xe trốn lên.

Lâm Tịch thấy Mạc Bạch lên xe, cũng mặc kệ hắn đã ngồi ổn hay không liền đóng cửa lại nhấn chân ga chạy như bay về phía trước.

“Cảm ơn.” Lâm Tịch nghe thấy cậu nói, “Tôi tên Mạc Bạch.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương