Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
-
Chương 242
Trong mật thất, Trần Hạc đang thưởng thức một thanh kiếm nhỏ lấp lánh màu đỏ sậm trong tay, linh kiếm này là pháp khí thuộc tính hỏa mà y luyện chế thành công trước đó, kiếm này luyện được không dễ, gần như tiêu hao linh thạch và thời gian bằng luyện ba lần pháp khí Nguyên Thần khác, nhưng cũng may uy lực của kiếm này không tầm thường, năng lực của nó gần như có thể nói là đứng đầu ngũ linh kiếm, theo việc linh kiếm giãy giụa trốn thoát khi nó được luyện thành, thì đã biểu hiện ra linh tính phi phàm của nó.
Hỏa long sao? Trần Hạc nhìn hắc báo bên cạnh cũng sáng quắc ánh mắt. Nếu kiếm này không phải vật sở hữu của y, sợ rằng hắc báo với thiên tính thích nuốt lửa đã sớm nuốt nó vào bụng, nếm thử mùi vị ra sao rồi. Mà Địa Long Kiếm trong tay Trần Hạc hiển nhiên cũng khẽ động đậy như gặp đại địch, nhảy lên không ngừng, khối hình cầu màu đen lớn bằng móng tay bên trong, xông trái tông phải, tìm kiếm chỗ lao ra.
Khối linh vật dị chủng được sinh ra trong hỏa diễm Hắc Yểm Thú này, ngoài dự đoán, cũng có được năng lực biến dị của linh chủng trước khi biến dị, hỏa diễm của linh kiếm trong đỏ xen đen, hỏa diễm màu đen có năng lực bá đạo hóa tất cả thành tro bụi, điều này cũng khiến thực lực của Địa Long Kiếm mạnh mẽ hơn nữa, vốn dựa vào thực lực của Trần Hạc muốn thu phục nó có chút trắc trở, nếu không có hắc báo phun một ngụm Ly Băng Hỏa vào thời khắc mấu chốt thổi tán khí thế của nó, sợ rằng bước cuối cùng khi luyện chế sẽ phải thất bại trong gang tấc, đây cũng là một trong những nguyên nhân kiếm này có chút sợ hắc báo.
Địa Long Kiếm thấy không giãy thoát được khỏi sự trói buộc của Trần Hạc, bấy giờ mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, thành thật nằm trong bàn tay y, chỉ thường thường chớp lóe quang mang hai cái. Tâm tình Trần Hạc cao hứng đánh giá một lúc lâu, mới thu nó vào đan điền. Thân kiếm vừa mới ngưng tụ thành, còn cần thời gian ôn dưỡng củng cố. Mà lúc này trong đan điền, năm thanh kiếm nhỏ đang hình thành một hình nửa cung tròn, lẳng lặng lơ lửng xung quanh Kim Đan, chậm rãi tiếp thu khí đan nguyên nồng đậm ôn dưỡng.
Năm thanh pháp khí nguyên thần Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ rốt cục đã được tập hợp đủ, tâm tình Trần Hạc lúc này không cách nào miêu tả, bởi vì chờ đợi ngày này, y chờ đã quá lâu, thậm chí đã từng một lần cho rằng đây là điều vĩnh viễn không cách nào làm được, không ngờ một ngày kia, cuối cùng cũng tự tay luyện chế ra được toàn bộ, phần cảm giác thành tựu này, không thể không kích động, nhìn năm thanh kiếm nhỏ lấp lánh quang mang trong đan điền, trên mặt còn mang ý cười nhàn nhạt.
Hắc báo vì tương thông với tâm tình của Trần Hạc, đương nhiên biết tâm tình y vô cùng tốt, đối với việc y quan tâm mấy chuyện không đâu, khiến nó có chút bất mãn hất đuôi, nhưng kế đó nhớ đến lần trước ở động phủ yêu tu, mấy thứ kia nát đầy đất, liền xoay đầu qua một bên, nghĩ thầm, bất quá chỉ là mấy vật chết, ta là yêu thú phẩm bậc cao, mới không tính toán với mấy thứ tầm thường như chúng nó.
Trần Hạc đương nhiên không biết suy nghĩ của hắc báo, kế đó đi thăm dò xem xét Địa Long Mộc ở không gian Giới Tử. Mỗi ngày lấy lượng lớn nhũ cây thúc, nhưng vì tốc độ sinh trưởng quá chậm, vì vậy cũng chỉ thúc được năm gốc, nhìn lại linh thạch còn thừa, sắc mặt y vốn không tệ, tức khắc lại có chút ngưng trọng. Địa Long Mộc quả thực là cái hố không đáy, dưới tình huống chỉ còn một phần ba linh thạch cực phẩm không thể động đến, với số linh thạch mà Tuyết Lệ cho trước đó cùng với số bán đồ lấy được, lúc này có chút số vào chẳng bằng số ra, chỉ đành lần nữa phủi y bào đứng dậy, mang hắc báo đến phố chợ đổi chút linh thạch dùng tạm, cũng may trước đó khi luyện tập ở thạch thất, có luyện rất nhiều pháp khí thượng phẩm, với hai thanh pháp khí cực phẩm may mắn luyện ra được, chắc hẳn có thể đổi được một số linh thạch dùng.
Trần Hạc lại chọn chọn lựa lựa linh thảo có số năm cao ở không gian, lần lượt bán ra một phần, lúc này mới thu vào được một số linh thạch, lại quay về mật thất luyện đan đả tọa. Ngày qua ngày, đợi đến một năm sau, Trần Hạc mở mắt, kiểm tra tu vi. Luyện Khí Kỳ là dễ dàng tiến cấp nhất, Trúc Cơ thì điên cuồng đập linh thạch cũng không sầu, mà trên Kim Đan tu luyện sẽ càng ngày càng chậm, sơ cấp đến trung cấp, y phối dùng đan dược còn chưa cảm thấy gian nan, nhưng hai năm nay tu luyện, vẫn là tu vi bậc trung, so với trước cũng chỉ tinh tiến một chút, nếu cứ khổ tu đả tọa như thế, nuốt ăn nhiều linh đan thế nào đi nữa, e rằng muốn đến hậu kỳ cũng phải cần trăm năm.
Ngẫm lại không khỏi thầm than một hơi, tu tiên không dễ dàng, linh căn vào thời gian đầu còn chưa hiển lộ gì, nhưng tới đây là có thể thấy được sự cao thấp, linh căn kém, cho dù khổ tu đả tọa hơn một nghìn năm, e rằng cũng vô duyên với Nguyên Anh, nếu như không phải vật tư tu luyện trên tay y cực đầy đủ, có lẽ càng gian nan hơn cả tam – tứ linh căn, so sánh ra đơn – song linh căn nhanh hơn gấp mấy lần, như vậy xem ra trước đây môn phái coi trọng đệ tử có linh căn trác truyệt, quả thực cũng có đạo lý.
Nhưng vậy thì sao? Trần Hạc cười nhàn nhạt, con đường tu tiên gian nguy vạn phần, linh căn bất quá chỉ là nhập môn, quan trọng hơn linh căn lại là đạo tâm, nếu chỉ so đạo tâm, y sẽ không kém hơn bất kỳ ai, nếu không cũng sẽ không từng bước một đi đến được hôm nay. Kế đó kiên định ngồi xếp bằng xuống đất, nuốt ăn đan hoàn bắt đầu đả tọa lần nữa, cũng kiên trì chờ đợi mười ngọn Địa Long Hỏa được thúc trong không gian.
Trời không tuyệt đường người, đường tu tiên của mỗi người đều có lối của mình. Trong mắt Trần Hạc lóe ánh sáng rạng rỡ, chỉ cần luyện thành đài sen Ngũ Linh, lại phối với công pháp Toàn Linh, mặc dù không thể triệt để thay đổi chất lượng linh căn, nhưng theo ghi chép trên tấm ngọc giản cổ kia, đài sen Ngũ Linh là vật phụ trợ thích hợp cho tu sĩ ngũ linh căn tu hành nhất, phối với đài sen này đủ để sánh ngang tốc độ tu luyện của đơn – song linh căn, đồng thời không cần lúc nào cũng nuốt ăn linh đan, mà hóa nguyên khí thiên địa thành linh đan diệu dược vào đan điền, công dụng của nó đủ để khiến bất kỳ tu sĩ ngũ linh căn nào cũng điên cuồng.
Hiện giờ đài sen Kim Mộc Thủy Thổ trong tay Trần Hạc đều đã được chuẩn bị đủ, chỉ cần lấy được nhị sen thuộc tính hỏa là có thể bắt tay luyện chế. Khi thúc Địa Long Mộc, y thuận tiện lại lấy tấm ngọc giản kia ra xem kỹ, cũng nhớ kỹ vững vàng phương pháp luyện chế đài sen Ngũ Linh, quá trình luyện chế đài sen Ngũ Linh và pháp khí Nguyên Thần tương tự nhau, chẳng qua một lần phải luyện hóa năm cái, thời gian tiêu hao rất dài, nhưng vì không cần dung hợp vật phụ trợ khác, xác suất thành công sẽ tương đối cao hơn, với y mà nói không phải độ khó quá cao.
Đợi đến nửa năm sau, rốt cục đã gom đủ được mười ngọn Địa Long Hỏa, cũng đã ngưng tụ thành hình thái Hỏa Liên, một tháng sau hoa sen thành hình đã được Trần Hạc hái xuống hoàn chỉnh. Mà lúc này phòng địa hỏa ở hậu viện đã được xây lại một lần nữa, y lần thứ hai bế quan. Tuyết Lệ với tộc nhân sớm đã quen việc này, trong lòng cũng không khỏi cực kỳ bội phục, nhiều lần bế quan là việc vô cùng khô khan, hơn nữa một lần bế là mấy năm, không có giải trí, không có bất kỳ giao lưu nào, chỉ đả tọa đả tọa rồi lại đả tọa, còn khổ tu hơn cả tu sĩ khổ tu, thật sự không phải việc mà người thường có thể chịu đựng, cho dù người tu tiên tên là tu tiên, nhưng dù sao cũng là người, sinh hoạt không có bất kỳ sự hưởng lạc nào, đối với con người mà nói, cho dù trường sinh cũng sống không có gì vui thú.
Mà lần này Trần Hạc bế quan, tròn hơn một năm cũng không bước ra khỏi phòng địa hỏa, thời gian một năm đối với phàm nhân mà nói không ngắn, nhưng đối với tu sĩ tu tiên giới không phải quá dài, nhưng cũng đủ để khiến trên thềm đá hậu viện tích một tầng bụi dày, biểu hiện nơi đây đã lâu không có ai đặt chân.
Hỏa long sao? Trần Hạc nhìn hắc báo bên cạnh cũng sáng quắc ánh mắt. Nếu kiếm này không phải vật sở hữu của y, sợ rằng hắc báo với thiên tính thích nuốt lửa đã sớm nuốt nó vào bụng, nếm thử mùi vị ra sao rồi. Mà Địa Long Kiếm trong tay Trần Hạc hiển nhiên cũng khẽ động đậy như gặp đại địch, nhảy lên không ngừng, khối hình cầu màu đen lớn bằng móng tay bên trong, xông trái tông phải, tìm kiếm chỗ lao ra.
Khối linh vật dị chủng được sinh ra trong hỏa diễm Hắc Yểm Thú này, ngoài dự đoán, cũng có được năng lực biến dị của linh chủng trước khi biến dị, hỏa diễm của linh kiếm trong đỏ xen đen, hỏa diễm màu đen có năng lực bá đạo hóa tất cả thành tro bụi, điều này cũng khiến thực lực của Địa Long Kiếm mạnh mẽ hơn nữa, vốn dựa vào thực lực của Trần Hạc muốn thu phục nó có chút trắc trở, nếu không có hắc báo phun một ngụm Ly Băng Hỏa vào thời khắc mấu chốt thổi tán khí thế của nó, sợ rằng bước cuối cùng khi luyện chế sẽ phải thất bại trong gang tấc, đây cũng là một trong những nguyên nhân kiếm này có chút sợ hắc báo.
Địa Long Kiếm thấy không giãy thoát được khỏi sự trói buộc của Trần Hạc, bấy giờ mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, thành thật nằm trong bàn tay y, chỉ thường thường chớp lóe quang mang hai cái. Tâm tình Trần Hạc cao hứng đánh giá một lúc lâu, mới thu nó vào đan điền. Thân kiếm vừa mới ngưng tụ thành, còn cần thời gian ôn dưỡng củng cố. Mà lúc này trong đan điền, năm thanh kiếm nhỏ đang hình thành một hình nửa cung tròn, lẳng lặng lơ lửng xung quanh Kim Đan, chậm rãi tiếp thu khí đan nguyên nồng đậm ôn dưỡng.
Năm thanh pháp khí nguyên thần Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ rốt cục đã được tập hợp đủ, tâm tình Trần Hạc lúc này không cách nào miêu tả, bởi vì chờ đợi ngày này, y chờ đã quá lâu, thậm chí đã từng một lần cho rằng đây là điều vĩnh viễn không cách nào làm được, không ngờ một ngày kia, cuối cùng cũng tự tay luyện chế ra được toàn bộ, phần cảm giác thành tựu này, không thể không kích động, nhìn năm thanh kiếm nhỏ lấp lánh quang mang trong đan điền, trên mặt còn mang ý cười nhàn nhạt.
Hắc báo vì tương thông với tâm tình của Trần Hạc, đương nhiên biết tâm tình y vô cùng tốt, đối với việc y quan tâm mấy chuyện không đâu, khiến nó có chút bất mãn hất đuôi, nhưng kế đó nhớ đến lần trước ở động phủ yêu tu, mấy thứ kia nát đầy đất, liền xoay đầu qua một bên, nghĩ thầm, bất quá chỉ là mấy vật chết, ta là yêu thú phẩm bậc cao, mới không tính toán với mấy thứ tầm thường như chúng nó.
Trần Hạc đương nhiên không biết suy nghĩ của hắc báo, kế đó đi thăm dò xem xét Địa Long Mộc ở không gian Giới Tử. Mỗi ngày lấy lượng lớn nhũ cây thúc, nhưng vì tốc độ sinh trưởng quá chậm, vì vậy cũng chỉ thúc được năm gốc, nhìn lại linh thạch còn thừa, sắc mặt y vốn không tệ, tức khắc lại có chút ngưng trọng. Địa Long Mộc quả thực là cái hố không đáy, dưới tình huống chỉ còn một phần ba linh thạch cực phẩm không thể động đến, với số linh thạch mà Tuyết Lệ cho trước đó cùng với số bán đồ lấy được, lúc này có chút số vào chẳng bằng số ra, chỉ đành lần nữa phủi y bào đứng dậy, mang hắc báo đến phố chợ đổi chút linh thạch dùng tạm, cũng may trước đó khi luyện tập ở thạch thất, có luyện rất nhiều pháp khí thượng phẩm, với hai thanh pháp khí cực phẩm may mắn luyện ra được, chắc hẳn có thể đổi được một số linh thạch dùng.
Trần Hạc lại chọn chọn lựa lựa linh thảo có số năm cao ở không gian, lần lượt bán ra một phần, lúc này mới thu vào được một số linh thạch, lại quay về mật thất luyện đan đả tọa. Ngày qua ngày, đợi đến một năm sau, Trần Hạc mở mắt, kiểm tra tu vi. Luyện Khí Kỳ là dễ dàng tiến cấp nhất, Trúc Cơ thì điên cuồng đập linh thạch cũng không sầu, mà trên Kim Đan tu luyện sẽ càng ngày càng chậm, sơ cấp đến trung cấp, y phối dùng đan dược còn chưa cảm thấy gian nan, nhưng hai năm nay tu luyện, vẫn là tu vi bậc trung, so với trước cũng chỉ tinh tiến một chút, nếu cứ khổ tu đả tọa như thế, nuốt ăn nhiều linh đan thế nào đi nữa, e rằng muốn đến hậu kỳ cũng phải cần trăm năm.
Ngẫm lại không khỏi thầm than một hơi, tu tiên không dễ dàng, linh căn vào thời gian đầu còn chưa hiển lộ gì, nhưng tới đây là có thể thấy được sự cao thấp, linh căn kém, cho dù khổ tu đả tọa hơn một nghìn năm, e rằng cũng vô duyên với Nguyên Anh, nếu như không phải vật tư tu luyện trên tay y cực đầy đủ, có lẽ càng gian nan hơn cả tam – tứ linh căn, so sánh ra đơn – song linh căn nhanh hơn gấp mấy lần, như vậy xem ra trước đây môn phái coi trọng đệ tử có linh căn trác truyệt, quả thực cũng có đạo lý.
Nhưng vậy thì sao? Trần Hạc cười nhàn nhạt, con đường tu tiên gian nguy vạn phần, linh căn bất quá chỉ là nhập môn, quan trọng hơn linh căn lại là đạo tâm, nếu chỉ so đạo tâm, y sẽ không kém hơn bất kỳ ai, nếu không cũng sẽ không từng bước một đi đến được hôm nay. Kế đó kiên định ngồi xếp bằng xuống đất, nuốt ăn đan hoàn bắt đầu đả tọa lần nữa, cũng kiên trì chờ đợi mười ngọn Địa Long Hỏa được thúc trong không gian.
Trời không tuyệt đường người, đường tu tiên của mỗi người đều có lối của mình. Trong mắt Trần Hạc lóe ánh sáng rạng rỡ, chỉ cần luyện thành đài sen Ngũ Linh, lại phối với công pháp Toàn Linh, mặc dù không thể triệt để thay đổi chất lượng linh căn, nhưng theo ghi chép trên tấm ngọc giản cổ kia, đài sen Ngũ Linh là vật phụ trợ thích hợp cho tu sĩ ngũ linh căn tu hành nhất, phối với đài sen này đủ để sánh ngang tốc độ tu luyện của đơn – song linh căn, đồng thời không cần lúc nào cũng nuốt ăn linh đan, mà hóa nguyên khí thiên địa thành linh đan diệu dược vào đan điền, công dụng của nó đủ để khiến bất kỳ tu sĩ ngũ linh căn nào cũng điên cuồng.
Hiện giờ đài sen Kim Mộc Thủy Thổ trong tay Trần Hạc đều đã được chuẩn bị đủ, chỉ cần lấy được nhị sen thuộc tính hỏa là có thể bắt tay luyện chế. Khi thúc Địa Long Mộc, y thuận tiện lại lấy tấm ngọc giản kia ra xem kỹ, cũng nhớ kỹ vững vàng phương pháp luyện chế đài sen Ngũ Linh, quá trình luyện chế đài sen Ngũ Linh và pháp khí Nguyên Thần tương tự nhau, chẳng qua một lần phải luyện hóa năm cái, thời gian tiêu hao rất dài, nhưng vì không cần dung hợp vật phụ trợ khác, xác suất thành công sẽ tương đối cao hơn, với y mà nói không phải độ khó quá cao.
Đợi đến nửa năm sau, rốt cục đã gom đủ được mười ngọn Địa Long Hỏa, cũng đã ngưng tụ thành hình thái Hỏa Liên, một tháng sau hoa sen thành hình đã được Trần Hạc hái xuống hoàn chỉnh. Mà lúc này phòng địa hỏa ở hậu viện đã được xây lại một lần nữa, y lần thứ hai bế quan. Tuyết Lệ với tộc nhân sớm đã quen việc này, trong lòng cũng không khỏi cực kỳ bội phục, nhiều lần bế quan là việc vô cùng khô khan, hơn nữa một lần bế là mấy năm, không có giải trí, không có bất kỳ giao lưu nào, chỉ đả tọa đả tọa rồi lại đả tọa, còn khổ tu hơn cả tu sĩ khổ tu, thật sự không phải việc mà người thường có thể chịu đựng, cho dù người tu tiên tên là tu tiên, nhưng dù sao cũng là người, sinh hoạt không có bất kỳ sự hưởng lạc nào, đối với con người mà nói, cho dù trường sinh cũng sống không có gì vui thú.
Mà lần này Trần Hạc bế quan, tròn hơn một năm cũng không bước ra khỏi phòng địa hỏa, thời gian một năm đối với phàm nhân mà nói không ngắn, nhưng đối với tu sĩ tu tiên giới không phải quá dài, nhưng cũng đủ để khiến trên thềm đá hậu viện tích một tầng bụi dày, biểu hiện nơi đây đã lâu không có ai đặt chân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook