Mạt Thế Chi Thần
Chương 2: Trước Ngày Mạt Thế.

Sau khi lên toàn bộ kế hoạch thì 2 anh em quyết định đến thành phố A để mua sắm vật dụng, vì không biết nhiệm vụ kéo dài bao lâu nên Tử Thần muốn tích trữ nhiên liệu nhiều một chút, còn Tử Thiên lại chăm chăm nhích đồ ăn vặt với lý do ' ăn cơm nhiều mới chán, phải có đồ ăn vặt '.


Mà gia tộc bọn họ cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là chẳng bao giờ thiếu. Mấy lão gia chủ luôn thích dấn thân vào mấy vụ kinh doanh, mà người nào người nấy thành công khiến người ta đỏ cả mắt.


Khi bọn họ đến thành phố A thì chỉ còn 2 tuần trước khi mạt thế bắt đầu, con người vẫn luôn là sinh vật kì lạ, họ luôn miệng nói rằng sống thì cần sự đoàn kết, biết yêu thương và chia sẻ, nhưng thực ra chỉ có một số ít người thực sự làm được. Đa phần họ bỏ mặc nhau khi khó khăn, kì thị những gì khác với họ. Thật tức cười.


Thành phố A là thủ đô của nước M, nơi đây nói thế nào nhỉ ? Cái gì cũng có ? Điển hình của một thành phố kiểu mẫu.


Trên đường, một đôi anh em thu hút hết tầm mắt của mọi người. Không chỉ bởi vì họ có khuôn mặt giống hệt nhau mà còn vì ' dung nhan ' đẹp tỏa sáng :))


" Tiểu Thần, chúng ta đi mua gì trước được đây? " Tử Thiên một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần.


" Anh đi mua đồ ăn vặt đi, em đi xem mấy trạm xăng dầu trước." Tử Thần đồng dạng cầm điện thoại tra cứu địa điểm. Xe thì không cần phải lo, Tử Minh cho họ 3 chiếc Hummer cùng 4 chiếc địa hình loại mới, trang bị nâng cấp ổn cả rồi.


" Ể ể ể.... " Tử Thiên nghe vậy liền xụ mặt xuống, má phồng lên chuẩn bị giận dỗi. " Em trai yêu quý à, chúng ta chỉ ở với nhau được 4 tuần nữa thôi. Sao em nỡ làm vậy với anh chứ ?!! " Tử Thần nhìn một bộ dáng oán phụ bị bỏ rơi của anh mình, lại nhìn đến khuôn mặt y đúc mình làm ra vẻ mặt bị bỏ rơi, bao nhiêu da gà da vịt nổi hết lên một lượt.


" Thôi ngay, thôi ngay. Không phải anh muốn đi tham quan thành phố A sao, nếu chúng ta không chia ra mua cho nhanh, đợi 2 tuần nữa lấy cái gì mà xem?"


" Ờ ha, em nói cũng đúng. " Tử Thiên dừng lại động tác cắn khăn tay, hai ba cái liền lại như lúc đầu, coi như tình huống mất mặt vừa xong là chưa từng có. " Vậy anh đi siêu thị, em nhanh nhanh đi mua đi. "


" Khi nào xong thì đến quán Cafe đối diện siêu thị chờ em, đồ mua xong thì phân loại một chút đi, anh đừng để trộn vào nhau nữa. " Tử Thần vẫn là không bắt kịp cái thay đổi nhanh như chớp này.


-------------------------------------------------------------------------------


Tại siêu thị, một đám nhân viên nữ tụm lại với nhau cười đùa nói chuyện, ánh mắt hướng về vị thiếu niên đang cẩn thận chọn đồ ở cách đó không xa. Tử Thiên nhìn hàng loạt đồ ăn đa dạng trên kệ, thật phân vân a, có lẽ nào cậu ngủ lâu quá nên không bắt kịp thời đại? Từ bao giờ mà đồ ăn vặt trở nên phong phú như này??


" Xin hỏi, cậu có cần giúp gì không? " Một nữ nhân viên mạnh dạn tiến tới hỏi.


" Ồ, thật tốt quá. " Tử Thiên mỉm cười làm nữ nhân viên đỏ mặt " Tôi muốn đặt hàng một số lượng lớn những thứ này, đang không biết phải làm như thế nào. "


" A, mời cậu sang bên này, cậu chỉ cần đăng kí số lượng, siêu thị chúng tôi nhất định sẽ chuyển đến tận nhà cho cậu." Nữ nhân viên phát hiện mình thất thố, ai lại nhìn người ta không chớp mắt vậy chứ, liền vội vàng nói.


" Ha ha, vậy thì cảm ơn. " Tử Thiên liền theo nữ nhân viên.


Đang đi, bỗng có người kéo cậu lại, đó là một người đàn ông khoảng 20 tuổi, mặc một bộ vest đen ôm sát người, nói chung là đẹp trai a.


" Đây, cậu làm rơi. " Nhìn chiếc ví của mình nằm trong tay người đàn ông, lại sờ túi quần mình, thấy xẹp lép, mới mỉm cười xấu hổ " Làm phiền anh rồi. "


Nhìn thiếu niên mỉm cười trước mặt, tâm tình đang buồn bực của Xu Lam Du trở nên tốt hơn một chút.


" Vị tiên sinh này, không biết xưng hô như nào ?" Trả ơn nào, trả ơn nào.


" Tôi họ Xu. " Xu Lam Du theo bản năng đáp lại.


Tử Thiên lấy từ trong túi áo ra một viên ngọc màu da trời nhỏ, đặt trong chiếc hộp nhung màu đen đưa cho Xu Lam Du. " Cho anh, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì anh cứ mở chiếc hộp này ra là được. "


Xu Lam Du hơi ngạc nhiên, Tử Thiên lại nói tiếp " Trả ơn cho chiếc ví " sau đó vẫy tay tạm biệt rồi rời đi, bỏ lại Xu Lam Du vẫn cầm chiếc hộp đứng ngây ở một chỗ.


--------------------------------------------------------------------------------------------------


Còn bên Tử Thần đã xong từ lâu rồi, vì nước M hạn chế số lượng xăng mua trong 1 lần nên cậu đến nhiều trạm khác nhau đặt mỗi lần 20 thùng dầu và 30 thùng xăng, tổng cộng hiện giờ mỗi lại cũng hơn 200 thùng rồi.


Nhìn điện thoại, cảm thấy có lẽ A Thiên đã mua xong rồi liền quay bước đi về tiệm Cafe đã hẹn trước. Tiệm Cafe mang màu xanh lục nhã nhặn, trong tiệm bày những chậu cây nhỏ, làm cả không gian trở nên vô cùng thư thái.


Tử Thần chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gọi một cốc cafe thật đậm, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Linh lực trong người không hiểu sao cứ luôn bạo động, dù không gây ra chuyện gì lớn những vẫn làm cho cậu cảm thấy khó chịu, trường hợp này chỉ xảy ra khi anh em cậu xa nhau quá 1 tháng. Đó là lý do 2 người luôn ở cạnh nhau, nhưng mọi người vẫn cứ luôn nghĩ nhầm a.


Ma Tu phiền não cầm tập hồ sơ trên tay, ánh mắt thâm trầm nhìn vào ghi chép đơn hàng lần này. Lần này tổ chức của anh nhập một số lượng lớn súng ống đạn dược, dù có Xu gia giúp che giấu thì nhưng khâu vận chuyển nhập cảng vẫn có chút khó khăn.


Bỗng cảm thấy ánh sáng bị che khuất, Ma Tu ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tử Thần, theo bản năng anh phát ra khí lạnh cùng đe dọa. Người khác thì còn sợ chứ Tử Thần mà sợ chắc chắn sẽ bị Tử Thiên cười cho thối mặt luôn.


Tử Thần chỉ là đi lấy 1 cốc cafe khác, tình cờ nhìn thấy tập hồ sơ Ma Tu đang chăm chú đọc. Vừa nhìn Tử Thần liền nhận ra 1 sự thật đáng lẽ phải nhận ra từ lâu, thời này có vũ khí mà, sao lại tốn linh lực khai triển dị năng chi cho mệt ? Chỉ là đang nghĩ liền không để ý mình bị người ta nhìn, thậm chí còn bị người ta phóng khí lạnh nữa.


Tử Thần liền ngồi xuống vị trí đối mặt với Ma Tu, trầm giọng nói : " Tôi muốn mua 1/3 số hàng anh nhập."


Ma Tu : " ..... !!! "


Đầu tiên Ma Tu cứ tưởng vị thiếu niên này sẽ đi tố cáo chứ, làm gì có ai lại ngồi xuống bàn chuyện như này ? Phải biết số lượng hàn lần này nhập về không ít, 1/3 cũng phải con số nhỏ. Anh lại nhìn thẳng vào Tử Thần ngồi nhâm nhi cafe trước mặt " Cậu muốn mua ? "


Tử Thần " Phải. " Cậu lần nữa nhìn thẳng vào Ma Tu, ánh mắt lạnh lẽo không tiêu cự " Anh không cần đề phòng, anh chỉ bán là được. Súng không cần nhiều nhưng đạn phải thật nhiều, súng tôi sẽ lấy 1/4 nhưng đạn tôi mong có thể lấy được 1/3 "


Ma Tu nhìn thiếu niên trước mặt, cậu ta phải nói rằng quả thật rất tuấn tú nhưng quanh cậu ta toàn khí lạnh, hành xử cẩn trọng. Hơn nữa anh cảm giác cậu ta thực sự muốn mua.


" Có thể, nhưng cậu biết đấy số hàng lần quả thực rất lớn, chúng ta có bên trợ giúp nhưng quá trình nhập cảnh hơi rắc rối một chút, khả năng nhập cảng toàn bộ hàng không chắc chắn. " Xưa nay anh làm ăn rất coi trọng uy tín và món hàng Tử Thần đặt mua giá trị không nhỏ.


" Cảng nào ? "


" Cảng Hy Lệ "


Tử Thần cụp mắt xuống, xoay xoay cốc cafe trong tay, liền mở miệng nói " Tôi có thể giúp anh."


Ma Tu nhạc nhiên " Hả ?? "


" Tôi có thể giúp anh nhập cảng toàn bộ hàng, sẽ không có bất kì nhân viên nào kiểm hàng, hơn nữa quá trình anh vận chuyển hàng sẽ không có ai nghi ngờ hay hỏi đến. " Vấn đề này Mặc Hoàng chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa, quyền lực đâu phải để trưng, hơn nữa tên đó ngoài tiên đoán thì che dấu cũng là điểm mạnh của cậu ta.


" Thật sự ? " Ma Tu quả thật rất kinh ngạc, số hàng lần này quá lớn, chắc chắn sẽ kinh động không ít thế lực. " Nếu có thể nhập cảng toàn bộ như cậu nói, tôi có thể giảm 5% cho cậu. "


" Tốt ". Tử Thần đáp ứng " Khi nào hàng của anh nhập về ? "


" Hai ngày nữa, khoảng 7h30 "


" Vậy khi đó tôi sẽ tới tìm anh, phiền anh đến trước cửa tiệm cafe này đợi. Tôi sẽ trực tiếp lấy hàng. " Phải làm sao để Tử Thiên chịu ngồi yên trong không gian đây? Thể nào cũng bấu víu đòi đi theo.


" Được. " Ma Tu cũng không ngại, anh vẫn luôn tôn trọng ý khiến của khách hàng.


Sau khi kí hợp đồng cùng trao đổi phương thức liên lạc, Ma Tu liền cáo từ. Không đến 10 phút sau, Tử Thiên rốt cục đã đến. Nhân viên nghe tiếng mở cửa liền ra đón, vừa nhìn thấy khuôn mặt Tử Thiên liền cứng mặt. Ấy ấy, vị khách này nãy giờ luôn ngồi trong tiệm mà, ra đây từ lúc nào thế??


Tử Thiên không để ý đến người phục vụ, quét mắt một lượt liền thấy Tử Thần ngồi bên cạnh cửa sổ, liền chạy qua.


" Em đợi lâu chưa? "


" Không lâu lắm. "


Nhân viên phục vụ nhìn 2 người giống nhau như đúc từ quần áo đến khuôn mặt liền giật mình, dù là sinh đôi nhưng không thể nào giống đến vậy chứ??


" Tiểu Thần, em xem cái gì vậy?" Tử Thiên nhìn chằm chặp tờ giấy trong tay Tử Thần.


" Hợp đồng mua bán. " Liền thảy tờ giấy qua cho Tử Thiên.


Tử Thiên nhìn vào bản hợp đồng " Em mua thứ này làm gì? Đâu có cần? "


" Đừng lãng phí năng lượng của mình lung tung, nếu có lúc anh cạn dị năng xem, phòng ngừa vẫn tốt hơn."


Tử Thiên vẫn luôn coi lời nói của Tử Thần là đúng chưa bao giờ sai, dù cho có là Tử Thần gây chuyện đánh nhau thì cậu vẫn coi thằng bị đánh là người sai đầu tiên.


Nhìn Tử Thiên không thèm để ý, Tử Thần thở dài trong lòng, sao não anh ấy cấu tạo đơn giản quá vậy? Hoàn toàn vô tâm vô phế, hưởng thụ cuộc đời.


Nhìn ra bầu trời trong xanh không một gợn mây bên ngoài, Tử Thần thật sự càng muốn nhìn bầu trời lúc mạt thế đến. Ác giả ác báo, nhân loại, chúng ta xem các ngươi sẽ sinh tồn ra sao? Diệt vong hay tồn tại? Thật đáng mong chờ.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương