Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
-
Chương 48: Ngoài ý muốn
Edit: Shuri
Beta: Sâu
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, sáng sớm ngày thứ tư, tất cả mọi người đều dậy sớm, chuẩn bị rời N thị.
Trước kia vì chuyện phòng thí nghiệm, anh em Dụ Thụ bị căn cứ truy nã, tuy rằng hiện tại chính phủ không đủ nhân lực tiếp tục điều tra bọn họ, nhưng tại cửa căn cứ vẫn chú ý kiểm tra, chín mươi chín bước cũng đã qua, không thể chết ở bước cuối cùng.
Quần áo trẻ em còn lại trong không gian liền phát huy tác dụng, Dụ Tiểu Ngư còn nhỏ, trắng trắng mềm mềm, hoàn toàn có thể hold trụ khi Diệp Thu lấy váy ra, mặc xong liền trở thành một bé gái đặc biệt đáng yêu, đội thêm mũ lông xù, ai có thể nghĩ được đây lại là dị năng giả bị căn cứ ngầm truy nã đang chạy trốn đây?
Còn lại Dụ Thụ…
Diệp Thu cười hắc hắc, không biết làm sao lấy ra trọn bộ, tóc giả, nữ trang cùng đồ trang điểm, cười xấu xa nhìn Dụ Thụ.
Dụ Thụ xấu hổ đỏ mặt, nhưng biết đây là biện pháp đơn giản nhất, nếu hắn muốn thoát khỏi căn cứ mà không bị người khác phát hiện quả thật rất khó, dù sao nhiệm vụ của hắn trước kia chính là kiểm tra người ra vào căn cứ, nên có nhiều người từng gặp mặt nhiều lần, nếu không cải trang, chắc chắn sẽ gây phiền toán cho cả nhà.
Hơn nữa, đại trượng phu co được dãn được, chẳng phải chỉ là mặc đồ nữ thôi sao? Không thành vấn đề!
Trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, qua một lúc lâu Dụ Thụ mới kiên trì nhận đồ nữ mà Vương thẩm đưa cho hắn, khuôn mặt rối rắm vào phòng thay đồ.
Diệp Thu ngồi trên thảm cười đến nghiêng ngả, cậu thật vô cùng chờ mong khoảnh khắc cửa phòng mở ra nha!
Dụ Tiểu Ngư đồng dạng mặc váy cũng ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng hai mắt lại mở to, nháy cũng không nháy, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Không kéo dài thời gian, Dụ Thụ tuy rằng rối rắm nhưng vẫn đi ra, hắn chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, dù bản chất đồ nam cùng đồ nữ hiện đại không khác nhau lắm, nhưng cái hắn mặc là váy!
Thật sự không muốn nói, đây là lần đầu hắn mặc váy suốt hai mươi mấy năm qua!
Thật sự là gió thổi PP lạnh! Cảm giác bản thân như kẻ biến thái trần truồng chạy rông nha!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Dụ Tiểu Ngư tung tăng chạy tới, cố gắng ngẩng cao đầu nhìn ca ca bé, rối rắm hồi lâu mới mở miệng: “Ca ca, anh thế nào lại biến thành tỷ tỷ rồi?”
Trả lời thế nào cũng không thích hợp, cúi đầu nhìn gương mặt nghi hoặc của em trai, một cái 囧 là không đủ để hình dung hắn đâu!
Diệp Cẩn liếc mắt nhìn Dụ Thụ một cái, có chút buồn cười ngồi xuống, xoa xoa cho người nào đó đang cười đến đau bụng.
Diệp Đông liều mạng nín cười, biểu tình nghiêm túc đi ra phía trước, cầm tóc giả trên bàn đội lên đầu Dụ Thụ, một mái tóc xoăn dài xõa nhẹ, một người đẹp liền xuất hiện.
Vương thẩm cũng không thể nhịn cười, “Còn đồ trang điểm! Tiểu Thụ mặc như vậy quả thật xinh đẹp!”
Vừa dứt lời, Dụ Thụ càng thêm rối rắm, Dụ Tiểu Ngư càng thêm mờ mịt, mà kẻ ra chủ ý Diệp Thu đã sớm ghé vào lòng Diệp Cẩn cười đến chảy nước mắt.
Rối rắm lại xoắn xuýt, nhưng bộ dạng Dụ Thụ mặc váy đội tóc giả làm bọn họ cũng thoáng yên tâm, Vương thẩm giúp Dụ Thụ trang điểm đơn giản một chút, làm hắn trông càng tự nhiên, càng thêm nữ tính.
Xong xuôi, ai có thể nhận ra người đẹp tóc dài trước mắt lại chính là một quân nhân chứ?
Mọi người không tiếp tục trì hoãn, SUV đen đi theo Hummer, hai chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Không giống mấy ngày trước, hôm nay cửa căn cứ không có nhiều người lắm, rất nhanh liền đến lượt xe bọn Diệp Thu.
Nhân viên công tác chỉ đơn giản kêu bọn họ xuống xe để kiểm tra, chỉ khi nhìn thấy Dụ Thụ lại ném cái xem thường, bây giờ còn ăn mặc như vậy, khẳng định không phải dạng phụ nữ tốt lành gì!
Vô duyên vô cớ bị xem thường, Dụ Thụ cũng không thèm quan tâm, chỉ cần có thể thuận lợi rời căn cứ, đừng nói một cái, mười cái cũng được, dù sao hắn cũng không mất mát gì!
Trở lại xe Hummer, Diệp Thu ngồi ở ghế phó lái có chút hưng phấn mà trái nhìn phải ngó, thuận lợi qua cửa hahaha!
Cách đó không xa trên đường tiến vào căn cứ rất nhiều xe quân đội đang dừng, một người phụ nữ trưởng thành mở cửa xe đi ra, động tác ý nhị hất mái tóc.
Thị lực Diệp Thu vô cùng tốt, dễ dàng nhìn rõ gương mặt người nọ, nhưng chỉ liếc mắt một cái, mặt liền tái như nhìn thấy quỷ, như không thể tin vào mắt mình, Diệp Thu nhìn chằm chằm người phụ nữa kia.
Đó…không phải là…
M…Mẹ?
Không cần suy nghĩ liền mở cửa xe chạy ra, trong mắt Diệp Thu lúc này chỉ còn lại bóng dáng người ấy.
Không để ý có người đang chạy lại phía mình, Phương Phỉ có chút không kiên nhẫn tiến lên phía trước, theo nhân viên công tác kiểm tra thân thể.
Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu cắm đầu chạy, vội vàng cởi dây an toàn đi theo.
Nhìn người phụ nữ giống như mẹ mình hư hư thực thực rời đi, Diệp Thu lo lắng tăng nhanh tốc độ, lại đụng phải người khác, bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa té ngã, may mắn Diệp Cẩn tới kịp, vươn tay đỡ lấy cậu.
Diệp Thu ngượng ngùng gật đầu xin lỗi, tầm mắt lơ đãng đảo qua người bị cậu đụng phải, trong lòng đột nhiên xung động.
Kinh ngạc, phẫn nộ, oán hận, tuyệt vọng, sát ý, vô số cảm xúc tiêu cực hỗn loạn cùng lúc nảy sinh trong lòng, Diệp Thu choáng váng ngã khụy trong lòng Diệp Cẩn.
Diệp Cân gắt gao ôm lấy cậu, ánh mắt tối nghĩa nhìn nam nhân đang đứng kia một cái, hàn quang trong mắt chợt lóe.
Hai mắt Diệp Thu xung huyết, đầu vùi vào ngực Diệp Cẩn, tay phải gắt gao che lên ấn ký ngọc bội trên xương quai xanh, mồ hôi lạnh ứa ra.
Bạch Tùng Chi phủi phủi tay, nhíu mày nhìn người vừa đụng trúng hắn, nhưng bận tâm ca ca đang ở cách đó không xa, không muốn để anh trai thấy vẻ táo bạo của mình, cuối cùng cũng bỏ qua ý tưởng giáo huấn tên kia một cái, xoay người đi vào phòng kiểm tra thân thể.
Phương Phỉ không kiên nhẫn đi vào phòng, trong lòng đối với việc cởi quần áo kiểm tra vô cùng chán ghét, nhưng đây là do Bạch thiếu tướng yêu cầu, nàng đành giấu đi bất mãn.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy hai nam nhân cách đó không xa đang ôm nhau, Phương Phỉ nhíu nhíu mi, thế đạo này, thật đúng là…
Tầm mắt đảo qua, nàng không nhìn thấy rõ mặt người bị ôm, nhưng chỉ một góc mặt cũng phải thừa nhận là nhan sắc rất tốt, mà nam nhân đang đứng thẳng tắp…
Phương Phỉ nhẹ nhăn mi, như thế nào lại có nét giống tên khốn kiếp kia?
Cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình, Diệp Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm lại.
Từ khi nhận phần báo cáo giám định cha con trong phòng cha, hắn cũng sai người tra xét, biết không ít chuyện năm đó. Mà hình chụp mẹ Diệp Thu, hắn cũng đã xem qua, như vậy người này…
Hạ mi, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, xem ra chuyện năm đó, không đơn giản như hắn nghĩ.
Phương Phỉ còn sống được rất tốt, như vậy năm đó đã xảy ra chuyện gì? Không phải vì người mẹ bệnh tình nguy kịch rồi qua đời, Diệp Thu mới có thể bị đưa đến Diệp gia sao?
Ôm sát người đang suy yếu trong lòng, hầu kết Diệp Cẩn giật giật, vô cùng nghi hoặc mà liếc nhìn nữ nhân kia một cái, cau mày bế Diệp Thu, đi nhanh đến chỗ Hummer.
Mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, âm mưu cũng tốt, hiểu lầm cũng được, đều là chuyện của đời trước, hắn không cần biết vì sao người bị cho là đã chết nay lại còn sống, hắn sẽ không cho phép bất cứ ai có ý đồ gì ảnh hưởng, thậm chí xúc phạm tới Diệp Thu.
Diệp Thu là đệ đệ của hắn, trước kia như vậy, hiện tại và tương lai cũng vẫn vậy. Hắn không cần biết đến cái nhìn của người khác, chỉ cần đem thứ mình muốn nắm chặt trong tay, ánh mắt của người khác có gì đáng e ngại?
Mà cả đời này, người duy nhất hắn muốn, cũng chỉ có một mình Diệp Thu.
Hắn nhịn nhiều năm như vậy, trầm mặc, thỏa hiệp, xa rời, dùng tất cả biện pháp để không cậu bị tổn thương, rốt cuộc hiện tại bọn họ cũng ở bên nhau, hắn sẽ không cho phép bất cứ điều gì ngoài ý muốn xuất hiện.
Hắn, phải nắm tất cả ở trong tay.
Phương Phỉ đang đứng tại chỗ do dự có nên đến hỏi hay không, Diệp Cẩn đã đi xa.
Năm đó nàng làm ra chuyện sai lầm, đến khi tỉnh ngộ thì mọi chuyện đã muộn, đứa nhỏ kia cũng không biết thế nào, có một người cha như vậy, nó lại không biết bí mật thân thế của mình, lại gặp tình thế bây giờ…
Phương Phỉ khe khẽ thở dài, nàng cũng không phải người tốt, hành vi tác phong phóng túng tùy tâm, chỉ một lần khiến nàng cảm thấy có lỗi, đại khái cũng chỉ có đứa nhỏ năm đó.
Vì một chút tư tâm, ngang nhiên đặt tên cho con riêng của mình, ngụy trang thân phận của nó, đưa đến bên người tên khốn nạn kia, chỉ để nhìn hắn phẫn nộ khi phát hiện chân tướng, thỏa mãn lòng trả thù.
Nhưng mà, đứa nhỏ kia vô tội.
“Phương tỷ, tỷ nhìn gì vậy?” Tiểu trợ lý bước xuống xe, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt nàng, lại không thấy gì.
Phương Phỉ nháy mắt hoàn hồn, giấu đi cảm xúc không nên xuất hiện trong lòng, khóe mắt liếc nhẹ, “Không có gì, đi đi.”
Tiểu trợ lý chớp mắt, cũng không dám hỏi lại, rất sợ nói gì chọc nàng khó chịu. Phương tỷ tuy rằng thoạt nhìn ôn nhu, nhưng đi theo nàng lâu như vậy, đã sớm biết nàng là một người có bao nhiêu ngoan độc, tâm địa rắn rết, không như vẻ ngoài.
Diệp Đông đứng bên cạnh xe nghi hoặc, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đến khi nhìn thấy Diệp Cẩn bế Diệp Thu trở lại liền hoảng sợ, vội vàng đến hỏi nguyên nhân.
Diệp Cẩn lắc đầu, mi tâm nhăn lại thể hiện tâm tình hắn lúc này, nói: “Lên xe, mau rời đi, cậu tới lái xe của tôi.”
Diệp Đông không nhận được đáp án tuy rằng lo lắng cũng không thể nề hà, đành phải nói với mấy người Dụ Thụ, rồi lên Hummer khởi động xe.
Đặt Diệp Thu vẫn còn run rẩy lên ghế phía sau, Diệp Cẩn gắt gao mân mân môi, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Diệp Đông không nói chuyện, Hummer như tiễn rời cung, nhanh chóng rời căn cứ.
Diệp Thu đau đớn vùi đầu vào lòng Diệp Cẩn, đầu đau như muốn vỡ tung, tưởng chừng như có thứ gì đó muốn thoát ra nhưng lại không thoát được nhà giam trói buộc, không ngừng dãy dụa, đau càng thêm đau.
Diệp Cẩn nhíu mày cầm lấy tay Diệp Thu đang vỗ đầu chính mình, tay kia chậm rãi xoa xao huyệt thái dương, muốn giúp cậu giảm bớt thống khổ.
Ngón tay lành lạnh dán trên da thật thoải mái, cơn đau bớt dần, nhưng cảm xúc trào ra trong lòng vẫn làm cậu vô cùng khiếp sợ, cậu thập phần xác định bản thân không biết người kia, nhưng vì sao vừa nhìn thấy mặt hắn lại nhịn không được muốn giết hắn?
Hơn nữa cơn đau đầu vẫn còn đây, khẳng định có gì đó không thích hợp? Rốt cuộc là không thích hợp chỗ nào? Thứ muốn thoát ra trong đầu cậu là cái gì? Cảm xúc phức tạp từ đâu mà có? Vì sao ấn ký ngọc bội không ngừng nóng lên?
Diệp Thu gắt gao nhắm chặt mắt, tùy ý Diệp Cẩn giúp cậu xoa huyệt thái dương. Toàn thân giống như vớt ra từ trong nước, thân thể vô lực xụi lơ, cứ thức trắng nhiều đêm, trong nỗi nghi hoặc chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Diệp Cẩn cúi đầu nhìn người trong lòng rốt cuộc đã an tĩnh trở lại, mi tâm nhíu chặt vẫn không thả lỏng, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn không biết Diệp Thu sao lại bị như vậy, nhưng rất rõ ràng, thân thế cậu có vấn đề.
Vươn tay vuốt tóc mái ướt mồ hôi trên trán Diệp Thu, Diệp Cẩn cúi đầu, đặt một nụ hôn.
Tác giả có chuyện muốn nói: PS: rfj17 ném một cái lựu đạn ném mạnh thời
gian:2014-11-18 08:43:30
Cám ơn muội chỉ nột! (╯3╰)
Tiểu kịch trường đệ tam phát:
Trong không gian.
Diệp Tiểu Cẩn ( chọn mi nhìn xem ngăn tủ lý nữ trang): cái này quần áo, không
sai.
Diệp Tiểu Thu: a! Đối! Dụ Thụ có thể mặc này thôi!! Ha ha ta rất thông minh! (
hoan hoan hỉ hỉ ôm quần áo chạy ra đi)
Diệp Tiểu Cẩn:…
( xuẩn tác giả: chỉ do não động, chỉ vì bác quân cười…)
Beta: Sâu
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, sáng sớm ngày thứ tư, tất cả mọi người đều dậy sớm, chuẩn bị rời N thị.
Trước kia vì chuyện phòng thí nghiệm, anh em Dụ Thụ bị căn cứ truy nã, tuy rằng hiện tại chính phủ không đủ nhân lực tiếp tục điều tra bọn họ, nhưng tại cửa căn cứ vẫn chú ý kiểm tra, chín mươi chín bước cũng đã qua, không thể chết ở bước cuối cùng.
Quần áo trẻ em còn lại trong không gian liền phát huy tác dụng, Dụ Tiểu Ngư còn nhỏ, trắng trắng mềm mềm, hoàn toàn có thể hold trụ khi Diệp Thu lấy váy ra, mặc xong liền trở thành một bé gái đặc biệt đáng yêu, đội thêm mũ lông xù, ai có thể nghĩ được đây lại là dị năng giả bị căn cứ ngầm truy nã đang chạy trốn đây?
Còn lại Dụ Thụ…
Diệp Thu cười hắc hắc, không biết làm sao lấy ra trọn bộ, tóc giả, nữ trang cùng đồ trang điểm, cười xấu xa nhìn Dụ Thụ.
Dụ Thụ xấu hổ đỏ mặt, nhưng biết đây là biện pháp đơn giản nhất, nếu hắn muốn thoát khỏi căn cứ mà không bị người khác phát hiện quả thật rất khó, dù sao nhiệm vụ của hắn trước kia chính là kiểm tra người ra vào căn cứ, nên có nhiều người từng gặp mặt nhiều lần, nếu không cải trang, chắc chắn sẽ gây phiền toán cho cả nhà.
Hơn nữa, đại trượng phu co được dãn được, chẳng phải chỉ là mặc đồ nữ thôi sao? Không thành vấn đề!
Trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, qua một lúc lâu Dụ Thụ mới kiên trì nhận đồ nữ mà Vương thẩm đưa cho hắn, khuôn mặt rối rắm vào phòng thay đồ.
Diệp Thu ngồi trên thảm cười đến nghiêng ngả, cậu thật vô cùng chờ mong khoảnh khắc cửa phòng mở ra nha!
Dụ Tiểu Ngư đồng dạng mặc váy cũng ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng hai mắt lại mở to, nháy cũng không nháy, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.
Không kéo dài thời gian, Dụ Thụ tuy rằng rối rắm nhưng vẫn đi ra, hắn chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, dù bản chất đồ nam cùng đồ nữ hiện đại không khác nhau lắm, nhưng cái hắn mặc là váy!
Thật sự không muốn nói, đây là lần đầu hắn mặc váy suốt hai mươi mấy năm qua!
Thật sự là gió thổi PP lạnh! Cảm giác bản thân như kẻ biến thái trần truồng chạy rông nha!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Dụ Tiểu Ngư tung tăng chạy tới, cố gắng ngẩng cao đầu nhìn ca ca bé, rối rắm hồi lâu mới mở miệng: “Ca ca, anh thế nào lại biến thành tỷ tỷ rồi?”
Trả lời thế nào cũng không thích hợp, cúi đầu nhìn gương mặt nghi hoặc của em trai, một cái 囧 là không đủ để hình dung hắn đâu!
Diệp Cẩn liếc mắt nhìn Dụ Thụ một cái, có chút buồn cười ngồi xuống, xoa xoa cho người nào đó đang cười đến đau bụng.
Diệp Đông liều mạng nín cười, biểu tình nghiêm túc đi ra phía trước, cầm tóc giả trên bàn đội lên đầu Dụ Thụ, một mái tóc xoăn dài xõa nhẹ, một người đẹp liền xuất hiện.
Vương thẩm cũng không thể nhịn cười, “Còn đồ trang điểm! Tiểu Thụ mặc như vậy quả thật xinh đẹp!”
Vừa dứt lời, Dụ Thụ càng thêm rối rắm, Dụ Tiểu Ngư càng thêm mờ mịt, mà kẻ ra chủ ý Diệp Thu đã sớm ghé vào lòng Diệp Cẩn cười đến chảy nước mắt.
Rối rắm lại xoắn xuýt, nhưng bộ dạng Dụ Thụ mặc váy đội tóc giả làm bọn họ cũng thoáng yên tâm, Vương thẩm giúp Dụ Thụ trang điểm đơn giản một chút, làm hắn trông càng tự nhiên, càng thêm nữ tính.
Xong xuôi, ai có thể nhận ra người đẹp tóc dài trước mắt lại chính là một quân nhân chứ?
Mọi người không tiếp tục trì hoãn, SUV đen đi theo Hummer, hai chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Không giống mấy ngày trước, hôm nay cửa căn cứ không có nhiều người lắm, rất nhanh liền đến lượt xe bọn Diệp Thu.
Nhân viên công tác chỉ đơn giản kêu bọn họ xuống xe để kiểm tra, chỉ khi nhìn thấy Dụ Thụ lại ném cái xem thường, bây giờ còn ăn mặc như vậy, khẳng định không phải dạng phụ nữ tốt lành gì!
Vô duyên vô cớ bị xem thường, Dụ Thụ cũng không thèm quan tâm, chỉ cần có thể thuận lợi rời căn cứ, đừng nói một cái, mười cái cũng được, dù sao hắn cũng không mất mát gì!
Trở lại xe Hummer, Diệp Thu ngồi ở ghế phó lái có chút hưng phấn mà trái nhìn phải ngó, thuận lợi qua cửa hahaha!
Cách đó không xa trên đường tiến vào căn cứ rất nhiều xe quân đội đang dừng, một người phụ nữ trưởng thành mở cửa xe đi ra, động tác ý nhị hất mái tóc.
Thị lực Diệp Thu vô cùng tốt, dễ dàng nhìn rõ gương mặt người nọ, nhưng chỉ liếc mắt một cái, mặt liền tái như nhìn thấy quỷ, như không thể tin vào mắt mình, Diệp Thu nhìn chằm chằm người phụ nữa kia.
Đó…không phải là…
M…Mẹ?
Không cần suy nghĩ liền mở cửa xe chạy ra, trong mắt Diệp Thu lúc này chỉ còn lại bóng dáng người ấy.
Không để ý có người đang chạy lại phía mình, Phương Phỉ có chút không kiên nhẫn tiến lên phía trước, theo nhân viên công tác kiểm tra thân thể.
Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu cắm đầu chạy, vội vàng cởi dây an toàn đi theo.
Nhìn người phụ nữ giống như mẹ mình hư hư thực thực rời đi, Diệp Thu lo lắng tăng nhanh tốc độ, lại đụng phải người khác, bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa té ngã, may mắn Diệp Cẩn tới kịp, vươn tay đỡ lấy cậu.
Diệp Thu ngượng ngùng gật đầu xin lỗi, tầm mắt lơ đãng đảo qua người bị cậu đụng phải, trong lòng đột nhiên xung động.
Kinh ngạc, phẫn nộ, oán hận, tuyệt vọng, sát ý, vô số cảm xúc tiêu cực hỗn loạn cùng lúc nảy sinh trong lòng, Diệp Thu choáng váng ngã khụy trong lòng Diệp Cẩn.
Diệp Cân gắt gao ôm lấy cậu, ánh mắt tối nghĩa nhìn nam nhân đang đứng kia một cái, hàn quang trong mắt chợt lóe.
Hai mắt Diệp Thu xung huyết, đầu vùi vào ngực Diệp Cẩn, tay phải gắt gao che lên ấn ký ngọc bội trên xương quai xanh, mồ hôi lạnh ứa ra.
Bạch Tùng Chi phủi phủi tay, nhíu mày nhìn người vừa đụng trúng hắn, nhưng bận tâm ca ca đang ở cách đó không xa, không muốn để anh trai thấy vẻ táo bạo của mình, cuối cùng cũng bỏ qua ý tưởng giáo huấn tên kia một cái, xoay người đi vào phòng kiểm tra thân thể.
Phương Phỉ không kiên nhẫn đi vào phòng, trong lòng đối với việc cởi quần áo kiểm tra vô cùng chán ghét, nhưng đây là do Bạch thiếu tướng yêu cầu, nàng đành giấu đi bất mãn.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy hai nam nhân cách đó không xa đang ôm nhau, Phương Phỉ nhíu nhíu mi, thế đạo này, thật đúng là…
Tầm mắt đảo qua, nàng không nhìn thấy rõ mặt người bị ôm, nhưng chỉ một góc mặt cũng phải thừa nhận là nhan sắc rất tốt, mà nam nhân đang đứng thẳng tắp…
Phương Phỉ nhẹ nhăn mi, như thế nào lại có nét giống tên khốn kiếp kia?
Cảm nhận được tầm mắt dừng trên người mình, Diệp Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm lại.
Từ khi nhận phần báo cáo giám định cha con trong phòng cha, hắn cũng sai người tra xét, biết không ít chuyện năm đó. Mà hình chụp mẹ Diệp Thu, hắn cũng đã xem qua, như vậy người này…
Hạ mi, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, xem ra chuyện năm đó, không đơn giản như hắn nghĩ.
Phương Phỉ còn sống được rất tốt, như vậy năm đó đã xảy ra chuyện gì? Không phải vì người mẹ bệnh tình nguy kịch rồi qua đời, Diệp Thu mới có thể bị đưa đến Diệp gia sao?
Ôm sát người đang suy yếu trong lòng, hầu kết Diệp Cẩn giật giật, vô cùng nghi hoặc mà liếc nhìn nữ nhân kia một cái, cau mày bế Diệp Thu, đi nhanh đến chỗ Hummer.
Mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, âm mưu cũng tốt, hiểu lầm cũng được, đều là chuyện của đời trước, hắn không cần biết vì sao người bị cho là đã chết nay lại còn sống, hắn sẽ không cho phép bất cứ ai có ý đồ gì ảnh hưởng, thậm chí xúc phạm tới Diệp Thu.
Diệp Thu là đệ đệ của hắn, trước kia như vậy, hiện tại và tương lai cũng vẫn vậy. Hắn không cần biết đến cái nhìn của người khác, chỉ cần đem thứ mình muốn nắm chặt trong tay, ánh mắt của người khác có gì đáng e ngại?
Mà cả đời này, người duy nhất hắn muốn, cũng chỉ có một mình Diệp Thu.
Hắn nhịn nhiều năm như vậy, trầm mặc, thỏa hiệp, xa rời, dùng tất cả biện pháp để không cậu bị tổn thương, rốt cuộc hiện tại bọn họ cũng ở bên nhau, hắn sẽ không cho phép bất cứ điều gì ngoài ý muốn xuất hiện.
Hắn, phải nắm tất cả ở trong tay.
Phương Phỉ đang đứng tại chỗ do dự có nên đến hỏi hay không, Diệp Cẩn đã đi xa.
Năm đó nàng làm ra chuyện sai lầm, đến khi tỉnh ngộ thì mọi chuyện đã muộn, đứa nhỏ kia cũng không biết thế nào, có một người cha như vậy, nó lại không biết bí mật thân thế của mình, lại gặp tình thế bây giờ…
Phương Phỉ khe khẽ thở dài, nàng cũng không phải người tốt, hành vi tác phong phóng túng tùy tâm, chỉ một lần khiến nàng cảm thấy có lỗi, đại khái cũng chỉ có đứa nhỏ năm đó.
Vì một chút tư tâm, ngang nhiên đặt tên cho con riêng của mình, ngụy trang thân phận của nó, đưa đến bên người tên khốn nạn kia, chỉ để nhìn hắn phẫn nộ khi phát hiện chân tướng, thỏa mãn lòng trả thù.
Nhưng mà, đứa nhỏ kia vô tội.
“Phương tỷ, tỷ nhìn gì vậy?” Tiểu trợ lý bước xuống xe, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt nàng, lại không thấy gì.
Phương Phỉ nháy mắt hoàn hồn, giấu đi cảm xúc không nên xuất hiện trong lòng, khóe mắt liếc nhẹ, “Không có gì, đi đi.”
Tiểu trợ lý chớp mắt, cũng không dám hỏi lại, rất sợ nói gì chọc nàng khó chịu. Phương tỷ tuy rằng thoạt nhìn ôn nhu, nhưng đi theo nàng lâu như vậy, đã sớm biết nàng là một người có bao nhiêu ngoan độc, tâm địa rắn rết, không như vẻ ngoài.
Diệp Đông đứng bên cạnh xe nghi hoặc, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đến khi nhìn thấy Diệp Cẩn bế Diệp Thu trở lại liền hoảng sợ, vội vàng đến hỏi nguyên nhân.
Diệp Cẩn lắc đầu, mi tâm nhăn lại thể hiện tâm tình hắn lúc này, nói: “Lên xe, mau rời đi, cậu tới lái xe của tôi.”
Diệp Đông không nhận được đáp án tuy rằng lo lắng cũng không thể nề hà, đành phải nói với mấy người Dụ Thụ, rồi lên Hummer khởi động xe.
Đặt Diệp Thu vẫn còn run rẩy lên ghế phía sau, Diệp Cẩn gắt gao mân mân môi, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Diệp Đông không nói chuyện, Hummer như tiễn rời cung, nhanh chóng rời căn cứ.
Diệp Thu đau đớn vùi đầu vào lòng Diệp Cẩn, đầu đau như muốn vỡ tung, tưởng chừng như có thứ gì đó muốn thoát ra nhưng lại không thoát được nhà giam trói buộc, không ngừng dãy dụa, đau càng thêm đau.
Diệp Cẩn nhíu mày cầm lấy tay Diệp Thu đang vỗ đầu chính mình, tay kia chậm rãi xoa xao huyệt thái dương, muốn giúp cậu giảm bớt thống khổ.
Ngón tay lành lạnh dán trên da thật thoải mái, cơn đau bớt dần, nhưng cảm xúc trào ra trong lòng vẫn làm cậu vô cùng khiếp sợ, cậu thập phần xác định bản thân không biết người kia, nhưng vì sao vừa nhìn thấy mặt hắn lại nhịn không được muốn giết hắn?
Hơn nữa cơn đau đầu vẫn còn đây, khẳng định có gì đó không thích hợp? Rốt cuộc là không thích hợp chỗ nào? Thứ muốn thoát ra trong đầu cậu là cái gì? Cảm xúc phức tạp từ đâu mà có? Vì sao ấn ký ngọc bội không ngừng nóng lên?
Diệp Thu gắt gao nhắm chặt mắt, tùy ý Diệp Cẩn giúp cậu xoa huyệt thái dương. Toàn thân giống như vớt ra từ trong nước, thân thể vô lực xụi lơ, cứ thức trắng nhiều đêm, trong nỗi nghi hoặc chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Diệp Cẩn cúi đầu nhìn người trong lòng rốt cuộc đã an tĩnh trở lại, mi tâm nhíu chặt vẫn không thả lỏng, ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn không biết Diệp Thu sao lại bị như vậy, nhưng rất rõ ràng, thân thế cậu có vấn đề.
Vươn tay vuốt tóc mái ướt mồ hôi trên trán Diệp Thu, Diệp Cẩn cúi đầu, đặt một nụ hôn.
Tác giả có chuyện muốn nói: PS: rfj17 ném một cái lựu đạn ném mạnh thời
gian:2014-11-18 08:43:30
Cám ơn muội chỉ nột! (╯3╰)
Tiểu kịch trường đệ tam phát:
Trong không gian.
Diệp Tiểu Cẩn ( chọn mi nhìn xem ngăn tủ lý nữ trang): cái này quần áo, không
sai.
Diệp Tiểu Thu: a! Đối! Dụ Thụ có thể mặc này thôi!! Ha ha ta rất thông minh! (
hoan hoan hỉ hỉ ôm quần áo chạy ra đi)
Diệp Tiểu Cẩn:…
( xuẩn tác giả: chỉ do não động, chỉ vì bác quân cười…)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook