Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em
-
Chương 41: Hỗn loạn thăng cấp
Edit: Shuri
Beta: Sâu
Vương thiếu chậm rãi cong khóe miệng, ánh mắt hẹp dài miết tới nữ nhân tóc ngắn bên cạnh.
Nữ nhân bộ dáng giỏi giang, nhìn liền biết tính cách thập phần cứng cỏi. Cô nhìn về phía Vương thiếu, trong mắt hiện lên chút giãy giụa bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, mặt đầy lãnh khốc. Chậm rãi giơ tay phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, cơn mưa ngoài cửa sổ nháy mắt tạm dừng, cơ hồ không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
Vương thiếu cầm tay cô, móng tay màu lam đậm đến mức muốn nhỏ nước, khóe miệng tươi cười ngày càng lớn, làm lòng người buốt giá.
Diệp Thu nhăn mày, nếu cậu nhìn không lầm, giờ phút này nước mưa đã lẫn vật chất nào đó, nhìn lại hoa cỏ xung quanh tiểu khu, cây cối ngâm trong nước chịu ảnh hưởng trước nhất, lá cây nhìn qua xanh tốt, nhưng nếu nhổ lên sẽ thấy, chỉ có phần ngọn, rễ đã hư thối.
Diệp Thu vô cùng phản cảm nhăn mày, cậu là dị năng giả hệ Mộc, mối liên kết cùng thực vật có thể nói là phi thường thân cận, lúc này nhìn người khác nháy mắt tước đoạt sinh mệnh của chúng, Diệp Thu cảm thấy rất chán ghét.
Dưới dò xét của tinh thần lực, Diệp Thu phát hiện độc của vị Vương thiếu kia phi thường lợi hại, không mùi không màu hòa tan trong nước, hơn nữa còn theo nước mưa lan khắp bốn phía.
"Đồ điên!" sắc mặt Diệp Thu có chút khó coi, cậu mím môi, trong lòng nháy mắt đối với nam nhân cực đoan kia nảy sinh chán ghét, thậm chí là sát ý.
Hắn không nghĩ đến, độc này không chỉ giết chết binh lính, còn có thể theo nước mưa lưu động, độc chết vô số người dân vô tội sao?!
Diệp Thu cũng không phải là bạch liên hoa thuần khiết thiện lương, thậm chí cậu cũng không cảm thấy mình là người tốt, nhưng cậu cũng chưa bao giờ thấy có thể làm ngơ trước hành động giết hại hàng loạt sinh mệnh như vậy.
Độc của hắn có thể giết chết rất nhiều người, là cha, là chồng thậm hoặc cả những đứa nhỏ, mà những người đó, không hề uy hiếp đến hắn, thậm chí bọn họ cũng không biết có hắn tồn tại, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Thu cắn chặt răng, người này, không thể lưu lại!
Nếu đám binh lính đó không giải quyết được bọn hắn, vậy cậu cũng không ngại nhúng tay làm chuyện tốt.
Tinh thần lực vẫn chú ý đến độc tố đang lan tràn trong nước, khoảng mấy trăm mét liền chậm lại, độc tính cũng dần suy yếu.
Diệp Thu nhẹ nhàng thở ra, theo tình hình như vậy, chất độc hẳn sẽ không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với người dân trong căn cứ, tiểu khu phụ cận cũng không có bao nhiêu người ở, hơn nữa nước mưa chứa độc tố sẽ được đất cùng thực vật hấp thu.
Tuy rằng nơi này về sau khả năng nhiều năm không có cây cối gì, hoa cỏ hiện tại cũng đều chết hết, nhưng đồng thời cũng tránh cho nước mưa lan rộng đến bốn phía.
Áp lực không còn, trong đầu Diệp Thu thậm chí còn nghĩ loạn thất bát tao, trước kia quả thật có tầm nhìn xa trông rộng khi thực hiện xanh hóa đô thị, người đưa ra ý tưởng này thật đáng tuyên dương!
Đương nhiên, cũng phải tuyên dương những sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu, yên lặng trả giá vì nhân loại.
Mắt thấy binh lính sắp tiếp xúc cùng độc tố, Diệp Thu nghĩ nghĩ, không lập tức nhúng tay, nhưng dị năng Mộc hệ đã sớm vận sức chờ phát động.
Tuy rằng chính sách đối với dị năng giả khiến cậu có chút phản cảm, nhưng những binh lính kia là phải chấp hành nhiệm vụ, họ không sai, không nên vì vậy mà trả giá bằng cả sinh mệnh!
Cậu có thể một bên xem trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng bản chất, Diệp Thu vẫn là người lớn lên trong thời đại hòa bình, không thể trơ mắt nhìn họ trúng độc mà chết.
Đương nhiên, cậu cũng chỉ là ở tình huống không bại lộ thân phận, làm suy yếu độc tố, chân chính bảo hộ bọn họ, vẫn là thôi đi, cậu không muốn mang phiền toái đến cho Diệp Cẩn và người nhà của mình.
Lần hành động này đối với chính phủ cùng quân đội mà nói coi như khá lớn, nên dị năng giả đi theo đội ngũ cũng không ít, phát hiện ra vấn đề không chỉ có Diệp Thu.
Lưu Dật là một dị năng giả, gia nhập quân đội được hai tháng, hai tháng trước hắn bị phát hiện có dị năng, là loại có tính tiên đoán, khiến hắn đối với nguy hiểm có phán đoán rất cao.
Sau khi ở nơi huấn luyện dị năng giả được một tháng, được rất nhiều chuyên gia, học giả nghiên cứu dị năng hướng dẫn, vốn chỉ có dự cảm mỏng manh, sau càng ngày càng mạnh.
Hắn bị đại lão trong quân đội "đặt trước", dù sao có hắn bên người, đối với tính mạng cũng thêm phần đảm bảo, có ai lại không sợ chết chứ?
Lần này đi theo đội quân, vị lão đại kia muốn hắn lịch lãm một chút, có chút kinh nghiệm, về sau đối với nguy hiểm càng thêm mẫn cảm.
Lưu Dật hiện đứng bên người đội trưởng, cùng một chỗ với vị thính lực dị năng giả kia.
Càng đến gần tiểu khu, hắn có một loại bất an mông lung, nhưng hắn tưởng là do hắn chưa từng trải qua loại sự tình này, vì khẩn trương mà ra, hắn cũng không quá để ý.
Nhưng càng đến gần nơi đám dị năng giả ẩn nấp, loại dự cảm bất an này càng mạnh, làm tim hắn đập có chút nhanh.
Nghĩ nghĩ, Lưu đật kéo đội trưởng lại, "Chung đội trưởng, có chút không thích hợp."
Nam nhân một thân quân trang gương mặt cương nghị, nhăn mi tâm, hắn nhấc tay bảo đội ngũ dừng lại.
Nguyên bản hắn đối với dị năng giả gì đó cũng không phải rất để ý, nhưng lần đó xem qua bọn họ huấn luyện, hắn liền thay đổi cái nhìn.
Có người nói, dị năng giả là người được Thượng Đế lựa chọn.
Hắn cũng không tín ngưỡng Thượng Đế, đối với cách nói này cũng chỉ cười nhạt, nhưng không thể phủ nhận, lúc đó tâm hắn trầm một chút, trong lòng có loại cảm giác thất bại quét qua.
Lúc này nghe Lưu Dật nói như vậy, hắn có chút khó chịu, nhưng cũng không dị nghị.
Xem ra hành động của bọn họ đã bị phát hiện...
Một khi đã như vậy, Chung đội trưởng kêu một thủ hạ đến, ghé lỗ tai hắn nói mấy câu, nhìn hắn xoay người đến mỗi đội ngũ hạ lệnh, mi tâm giãn ra từng chút.
Mệnh lệnh ban ra, binh lính cùng dị năng giả làm tốt chuẩn bị chiến đấu, bính lính tìm công sự che chắn nâng súng máy, dị năng giả vận sức chờ phát động.
Trong phòng, Vương thiếu nắm tay nữ nhân lúc này sắc mặt vô cùng tái nhợt, hiển nhiên sử dụng dị năng quá độ.
Vương thiếu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng bỏ tay cô ra, nheo đôi mắt lại, âm trầm thô bạo.
Không khí khẩn trương cơ hồ muốn hóa thành thực thể, mồ hôi lẫn nước mưa chảy xuống, tình hình hết sức căng thẳng.
Một binh lính thân thể căng thẳng, bên cạnh hắn là một dị năng giả vô cùng khẩn trương, không cẩn thận giẫm vỡ một mảnh thủy tinh dưới chân, âm thanh ảnh hưởng khiến hắn mạnh bóp cò sùng, một ngọn lửa phun ra nuốt vào.
Nháy mắt, mấy trăm giá súng máy bắn ra không ngừng, dị năng giả đồng thời cũng phát ra dị năng.
Giao chiến kịch liệt, sinh mệnh trở nên không hề có giá trị, thân thể mất đi sinh mệnh ngã trên mặt đất, tay chân đứt lìa bị độc tố ăn mòn, máu chảy ra, trong màn mưa nhuộm đẫm từng phiến từng phiến hoa màu máu.
Diệp Thu trốn trong góc nhìn hết thảy, chỉ cảm thấy trái tim giá lạnh cùng châm chọc.
Tai nạn còn chưa qua, con người liền vội vàng tự giết lẫn nhau.
Thùy hạ mắt, Diệp Thu chỉnh lại quần áo, xoay người rời đi.
Ở một góc không ai chú ý, một nhánh dây leo lặng lẽ bò hướng tầng hầm, nơi cửa thông gió nở một đóa hoa màu trắng.
Không ai biết, loài hoa này có thể nháy mắt phóng ra mùi hương mang độc tố có thể giết chết cả một con voi.
Mà hiện tại, nhóm dị năng giả đều bị lệnh ra ngoài chiến đấu, trong tầng hầm chỉ còn lại Vương thiếu đang giao triền cùng với nam nhân nịnh nọt kia.
Vương thiếu đang khóa ngồi trên hông nam nhân, ở thời điểm bị làm đến điên cuồng, không biết có người đối với kẻ am hiểu độc dược như hắn, lấy mạng hắn.
Trở về, Diệp Thu không vì loại bỏ được người kia mà cảm thấy cao hứng, ngược lại tâm tình có chút áp lực.
Nhìn quanh bốn phía, căn cứ trong màn mưa hiện ra bóng tối mơ hồ, dị năng giả chiến đấu lóe ra đủ mọi màu sắc ánh sáng, tiếng gầm rú thậm chí dùng cả đạn pháo, cách đó không xa, rải rác mấy hộ gia đình nhô đầu ra cửa sổ, chỉ trỏ về phía nhóm dị năng giả.
Tầm mắt Diệp Thu đảo qua từng gương mặt đầy hoảng sợ, mân mân môi, đội mũ rời đi.
Thế đạo như vậy, ngoại trừ giải quyết nguy hại lớn nhất kia, cậu cũng không biết nên làm cái gì cho bọn họ.
Nhớ tới vật tư trong không gian, Diệp Thu mân khởi môi.
Mưa to thấm ướt áo quần, nước mưa theo hai má chảy xuống, Diệp Thu bước đến một góc, từ không gian lấy xe máy ra, xé tan màn mưa, về nhà.
Mấy người Vương thẩm đã có thói quen nhìn Nhị thiếu gia thường thường ra ngoài, Dụ Thụ lại thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không tiện hỏi, Dụ Tiểu Ngư đã tỉnh, lúc này đang ghé trong lòng Dụ Thụ, gắt gao ôm cổ hắn.
Nhìn thấy cả người Diệp Thu ướt nhẹp đi vào, Dụ Tiểu Ngư khẩn trương, nhưng thấy ca ca cùng cậu chào hỏi, cũng dần dần trầm tĩnh lại, vụng trộm nhìn cậu.
Diệp Thu cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu, nhưng quần áo ướt nhẹp trên người khiến cậu rất khó chịu.
Vì thế chỉ đơn giản gật gật đầu với Dụ Thụ, chạy lên lầu.
Cầm quần áo vào phòng tắm, cảm giác nước ấm ở trên người cọ rửa quả thật không thể chỉ dùng thích ý để hình dung, lưu luyến một hồi, đợi đến gần một tiếng sau Diệp Thu mới mặc quần áo ra khỏi phòng tắm.
Toàn thân bị hơi nóng chưng thành màu đỏ, Diệp Thu không muốn để cái dạng này mà xuống lầu, trực tiếp lấy ra nửa trái dưa hấu, ngồi trên thảm dùng thìa múc ăn.
Trái cây trong không gia thật phi thường ngon, Diệp Thu vừa ăn vừa nghĩ, ăn được loại ngon như vậy cậu thật sự không còn chờ mong gì hoa quả bình thường kia.
Ăn đã ghiền, Diệp Thu lại lấy iPad ra, mở "Tom and Jerry" lưu trong máy, hưng trí bừng bừng vừa ăn vừa xem.
Không biết từ khi nào, chỉ cần tâm tình không tốt, cậu liền xem phim hoạt hình, nhất là "Tom and Jerry", xem xong tâm trạng sẽ tốt lên, cho dù lớn rồi vẫn vậy.
Chuyện ngày hôm nay vẫn ảnh hưởng lớn đến cậu, nhưng cậu lại không nghĩ việc gì cũng đều đi tìm Diệp Cẩn, loại chuyện này, nói ra thật mất mặt a...
Mạt thế lâu như vậy, cư nhiên còn có thể vì không thích ứng được mà tâm tình không tốt...nói ra cũng quá vô dụng đi...
Vừa ăn vừa xem hoạt hình, Diệp Thu không biết lúc này Diệp Cẩn vừa lúc vào không gian, nhìn mưa gió trên trời, yên lặng không nói.
Diệp Thu cũng không phát hiện, thời tiết trong không gian có liên hệ cùng tâm tình của cậu, tâm tình tốt thì vạn dặm trời quang, tâm tình không tốt liền mưa dầm liên miên.
Diệp Cẩn đứng trong mưa, lưng thẳng tắp, mi tâm dần dần nhíu lại.
Từ đầu đến giờ, hắn còn chưa từng thấy bầu trời âm u trong không gian.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trầm tư một lát, Diệp Cẩn xoay người vào tiểu viện, lên lầu vào phòng.
Diệp Thu mất một hồi lâu mới ăn xong nửa trái dưa hấu, lau nước mắt vì cười nhiều quá mà ra, vừa xoa bụng vừa tắt iPad, thuận tay đem vỏ dưa cùng thìa thu vào không gian, sửa sang lại quần áo rồi xuống lầu.
Tác giả có chuyện muốn nói: ấm áp Phong nhi ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-12 01:22:30
Cám ơn ~~ đi ~
________________________________________________________
Hết chương 41
Beta: Sâu
Vương thiếu chậm rãi cong khóe miệng, ánh mắt hẹp dài miết tới nữ nhân tóc ngắn bên cạnh.
Nữ nhân bộ dáng giỏi giang, nhìn liền biết tính cách thập phần cứng cỏi. Cô nhìn về phía Vương thiếu, trong mắt hiện lên chút giãy giụa bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy, mặt đầy lãnh khốc. Chậm rãi giơ tay phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, cơn mưa ngoài cửa sổ nháy mắt tạm dừng, cơ hồ không khiến bất luận kẻ nào chú ý.
Vương thiếu cầm tay cô, móng tay màu lam đậm đến mức muốn nhỏ nước, khóe miệng tươi cười ngày càng lớn, làm lòng người buốt giá.
Diệp Thu nhăn mày, nếu cậu nhìn không lầm, giờ phút này nước mưa đã lẫn vật chất nào đó, nhìn lại hoa cỏ xung quanh tiểu khu, cây cối ngâm trong nước chịu ảnh hưởng trước nhất, lá cây nhìn qua xanh tốt, nhưng nếu nhổ lên sẽ thấy, chỉ có phần ngọn, rễ đã hư thối.
Diệp Thu vô cùng phản cảm nhăn mày, cậu là dị năng giả hệ Mộc, mối liên kết cùng thực vật có thể nói là phi thường thân cận, lúc này nhìn người khác nháy mắt tước đoạt sinh mệnh của chúng, Diệp Thu cảm thấy rất chán ghét.
Dưới dò xét của tinh thần lực, Diệp Thu phát hiện độc của vị Vương thiếu kia phi thường lợi hại, không mùi không màu hòa tan trong nước, hơn nữa còn theo nước mưa lan khắp bốn phía.
"Đồ điên!" sắc mặt Diệp Thu có chút khó coi, cậu mím môi, trong lòng nháy mắt đối với nam nhân cực đoan kia nảy sinh chán ghét, thậm chí là sát ý.
Hắn không nghĩ đến, độc này không chỉ giết chết binh lính, còn có thể theo nước mưa lưu động, độc chết vô số người dân vô tội sao?!
Diệp Thu cũng không phải là bạch liên hoa thuần khiết thiện lương, thậm chí cậu cũng không cảm thấy mình là người tốt, nhưng cậu cũng chưa bao giờ thấy có thể làm ngơ trước hành động giết hại hàng loạt sinh mệnh như vậy.
Độc của hắn có thể giết chết rất nhiều người, là cha, là chồng thậm hoặc cả những đứa nhỏ, mà những người đó, không hề uy hiếp đến hắn, thậm chí bọn họ cũng không biết có hắn tồn tại, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Thu cắn chặt răng, người này, không thể lưu lại!
Nếu đám binh lính đó không giải quyết được bọn hắn, vậy cậu cũng không ngại nhúng tay làm chuyện tốt.
Tinh thần lực vẫn chú ý đến độc tố đang lan tràn trong nước, khoảng mấy trăm mét liền chậm lại, độc tính cũng dần suy yếu.
Diệp Thu nhẹ nhàng thở ra, theo tình hình như vậy, chất độc hẳn sẽ không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với người dân trong căn cứ, tiểu khu phụ cận cũng không có bao nhiêu người ở, hơn nữa nước mưa chứa độc tố sẽ được đất cùng thực vật hấp thu.
Tuy rằng nơi này về sau khả năng nhiều năm không có cây cối gì, hoa cỏ hiện tại cũng đều chết hết, nhưng đồng thời cũng tránh cho nước mưa lan rộng đến bốn phía.
Áp lực không còn, trong đầu Diệp Thu thậm chí còn nghĩ loạn thất bát tao, trước kia quả thật có tầm nhìn xa trông rộng khi thực hiện xanh hóa đô thị, người đưa ra ý tưởng này thật đáng tuyên dương!
Đương nhiên, cũng phải tuyên dương những sinh mệnh nhỏ bé đáng yêu, yên lặng trả giá vì nhân loại.
Mắt thấy binh lính sắp tiếp xúc cùng độc tố, Diệp Thu nghĩ nghĩ, không lập tức nhúng tay, nhưng dị năng Mộc hệ đã sớm vận sức chờ phát động.
Tuy rằng chính sách đối với dị năng giả khiến cậu có chút phản cảm, nhưng những binh lính kia là phải chấp hành nhiệm vụ, họ không sai, không nên vì vậy mà trả giá bằng cả sinh mệnh!
Cậu có thể một bên xem trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng bản chất, Diệp Thu vẫn là người lớn lên trong thời đại hòa bình, không thể trơ mắt nhìn họ trúng độc mà chết.
Đương nhiên, cậu cũng chỉ là ở tình huống không bại lộ thân phận, làm suy yếu độc tố, chân chính bảo hộ bọn họ, vẫn là thôi đi, cậu không muốn mang phiền toái đến cho Diệp Cẩn và người nhà của mình.
Lần hành động này đối với chính phủ cùng quân đội mà nói coi như khá lớn, nên dị năng giả đi theo đội ngũ cũng không ít, phát hiện ra vấn đề không chỉ có Diệp Thu.
Lưu Dật là một dị năng giả, gia nhập quân đội được hai tháng, hai tháng trước hắn bị phát hiện có dị năng, là loại có tính tiên đoán, khiến hắn đối với nguy hiểm có phán đoán rất cao.
Sau khi ở nơi huấn luyện dị năng giả được một tháng, được rất nhiều chuyên gia, học giả nghiên cứu dị năng hướng dẫn, vốn chỉ có dự cảm mỏng manh, sau càng ngày càng mạnh.
Hắn bị đại lão trong quân đội "đặt trước", dù sao có hắn bên người, đối với tính mạng cũng thêm phần đảm bảo, có ai lại không sợ chết chứ?
Lần này đi theo đội quân, vị lão đại kia muốn hắn lịch lãm một chút, có chút kinh nghiệm, về sau đối với nguy hiểm càng thêm mẫn cảm.
Lưu Dật hiện đứng bên người đội trưởng, cùng một chỗ với vị thính lực dị năng giả kia.
Càng đến gần tiểu khu, hắn có một loại bất an mông lung, nhưng hắn tưởng là do hắn chưa từng trải qua loại sự tình này, vì khẩn trương mà ra, hắn cũng không quá để ý.
Nhưng càng đến gần nơi đám dị năng giả ẩn nấp, loại dự cảm bất an này càng mạnh, làm tim hắn đập có chút nhanh.
Nghĩ nghĩ, Lưu đật kéo đội trưởng lại, "Chung đội trưởng, có chút không thích hợp."
Nam nhân một thân quân trang gương mặt cương nghị, nhăn mi tâm, hắn nhấc tay bảo đội ngũ dừng lại.
Nguyên bản hắn đối với dị năng giả gì đó cũng không phải rất để ý, nhưng lần đó xem qua bọn họ huấn luyện, hắn liền thay đổi cái nhìn.
Có người nói, dị năng giả là người được Thượng Đế lựa chọn.
Hắn cũng không tín ngưỡng Thượng Đế, đối với cách nói này cũng chỉ cười nhạt, nhưng không thể phủ nhận, lúc đó tâm hắn trầm một chút, trong lòng có loại cảm giác thất bại quét qua.
Lúc này nghe Lưu Dật nói như vậy, hắn có chút khó chịu, nhưng cũng không dị nghị.
Xem ra hành động của bọn họ đã bị phát hiện...
Một khi đã như vậy, Chung đội trưởng kêu một thủ hạ đến, ghé lỗ tai hắn nói mấy câu, nhìn hắn xoay người đến mỗi đội ngũ hạ lệnh, mi tâm giãn ra từng chút.
Mệnh lệnh ban ra, binh lính cùng dị năng giả làm tốt chuẩn bị chiến đấu, bính lính tìm công sự che chắn nâng súng máy, dị năng giả vận sức chờ phát động.
Trong phòng, Vương thiếu nắm tay nữ nhân lúc này sắc mặt vô cùng tái nhợt, hiển nhiên sử dụng dị năng quá độ.
Vương thiếu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng bỏ tay cô ra, nheo đôi mắt lại, âm trầm thô bạo.
Không khí khẩn trương cơ hồ muốn hóa thành thực thể, mồ hôi lẫn nước mưa chảy xuống, tình hình hết sức căng thẳng.
Một binh lính thân thể căng thẳng, bên cạnh hắn là một dị năng giả vô cùng khẩn trương, không cẩn thận giẫm vỡ một mảnh thủy tinh dưới chân, âm thanh ảnh hưởng khiến hắn mạnh bóp cò sùng, một ngọn lửa phun ra nuốt vào.
Nháy mắt, mấy trăm giá súng máy bắn ra không ngừng, dị năng giả đồng thời cũng phát ra dị năng.
Giao chiến kịch liệt, sinh mệnh trở nên không hề có giá trị, thân thể mất đi sinh mệnh ngã trên mặt đất, tay chân đứt lìa bị độc tố ăn mòn, máu chảy ra, trong màn mưa nhuộm đẫm từng phiến từng phiến hoa màu máu.
Diệp Thu trốn trong góc nhìn hết thảy, chỉ cảm thấy trái tim giá lạnh cùng châm chọc.
Tai nạn còn chưa qua, con người liền vội vàng tự giết lẫn nhau.
Thùy hạ mắt, Diệp Thu chỉnh lại quần áo, xoay người rời đi.
Ở một góc không ai chú ý, một nhánh dây leo lặng lẽ bò hướng tầng hầm, nơi cửa thông gió nở một đóa hoa màu trắng.
Không ai biết, loài hoa này có thể nháy mắt phóng ra mùi hương mang độc tố có thể giết chết cả một con voi.
Mà hiện tại, nhóm dị năng giả đều bị lệnh ra ngoài chiến đấu, trong tầng hầm chỉ còn lại Vương thiếu đang giao triền cùng với nam nhân nịnh nọt kia.
Vương thiếu đang khóa ngồi trên hông nam nhân, ở thời điểm bị làm đến điên cuồng, không biết có người đối với kẻ am hiểu độc dược như hắn, lấy mạng hắn.
Trở về, Diệp Thu không vì loại bỏ được người kia mà cảm thấy cao hứng, ngược lại tâm tình có chút áp lực.
Nhìn quanh bốn phía, căn cứ trong màn mưa hiện ra bóng tối mơ hồ, dị năng giả chiến đấu lóe ra đủ mọi màu sắc ánh sáng, tiếng gầm rú thậm chí dùng cả đạn pháo, cách đó không xa, rải rác mấy hộ gia đình nhô đầu ra cửa sổ, chỉ trỏ về phía nhóm dị năng giả.
Tầm mắt Diệp Thu đảo qua từng gương mặt đầy hoảng sợ, mân mân môi, đội mũ rời đi.
Thế đạo như vậy, ngoại trừ giải quyết nguy hại lớn nhất kia, cậu cũng không biết nên làm cái gì cho bọn họ.
Nhớ tới vật tư trong không gian, Diệp Thu mân khởi môi.
Mưa to thấm ướt áo quần, nước mưa theo hai má chảy xuống, Diệp Thu bước đến một góc, từ không gian lấy xe máy ra, xé tan màn mưa, về nhà.
Mấy người Vương thẩm đã có thói quen nhìn Nhị thiếu gia thường thường ra ngoài, Dụ Thụ lại thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không tiện hỏi, Dụ Tiểu Ngư đã tỉnh, lúc này đang ghé trong lòng Dụ Thụ, gắt gao ôm cổ hắn.
Nhìn thấy cả người Diệp Thu ướt nhẹp đi vào, Dụ Tiểu Ngư khẩn trương, nhưng thấy ca ca cùng cậu chào hỏi, cũng dần dần trầm tĩnh lại, vụng trộm nhìn cậu.
Diệp Thu cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu, nhưng quần áo ướt nhẹp trên người khiến cậu rất khó chịu.
Vì thế chỉ đơn giản gật gật đầu với Dụ Thụ, chạy lên lầu.
Cầm quần áo vào phòng tắm, cảm giác nước ấm ở trên người cọ rửa quả thật không thể chỉ dùng thích ý để hình dung, lưu luyến một hồi, đợi đến gần một tiếng sau Diệp Thu mới mặc quần áo ra khỏi phòng tắm.
Toàn thân bị hơi nóng chưng thành màu đỏ, Diệp Thu không muốn để cái dạng này mà xuống lầu, trực tiếp lấy ra nửa trái dưa hấu, ngồi trên thảm dùng thìa múc ăn.
Trái cây trong không gia thật phi thường ngon, Diệp Thu vừa ăn vừa nghĩ, ăn được loại ngon như vậy cậu thật sự không còn chờ mong gì hoa quả bình thường kia.
Ăn đã ghiền, Diệp Thu lại lấy iPad ra, mở "Tom and Jerry" lưu trong máy, hưng trí bừng bừng vừa ăn vừa xem.
Không biết từ khi nào, chỉ cần tâm tình không tốt, cậu liền xem phim hoạt hình, nhất là "Tom and Jerry", xem xong tâm trạng sẽ tốt lên, cho dù lớn rồi vẫn vậy.
Chuyện ngày hôm nay vẫn ảnh hưởng lớn đến cậu, nhưng cậu lại không nghĩ việc gì cũng đều đi tìm Diệp Cẩn, loại chuyện này, nói ra thật mất mặt a...
Mạt thế lâu như vậy, cư nhiên còn có thể vì không thích ứng được mà tâm tình không tốt...nói ra cũng quá vô dụng đi...
Vừa ăn vừa xem hoạt hình, Diệp Thu không biết lúc này Diệp Cẩn vừa lúc vào không gian, nhìn mưa gió trên trời, yên lặng không nói.
Diệp Thu cũng không phát hiện, thời tiết trong không gian có liên hệ cùng tâm tình của cậu, tâm tình tốt thì vạn dặm trời quang, tâm tình không tốt liền mưa dầm liên miên.
Diệp Cẩn đứng trong mưa, lưng thẳng tắp, mi tâm dần dần nhíu lại.
Từ đầu đến giờ, hắn còn chưa từng thấy bầu trời âm u trong không gian.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trầm tư một lát, Diệp Cẩn xoay người vào tiểu viện, lên lầu vào phòng.
Diệp Thu mất một hồi lâu mới ăn xong nửa trái dưa hấu, lau nước mắt vì cười nhiều quá mà ra, vừa xoa bụng vừa tắt iPad, thuận tay đem vỏ dưa cùng thìa thu vào không gian, sửa sang lại quần áo rồi xuống lầu.
Tác giả có chuyện muốn nói: ấm áp Phong nhi ném một cái địa lôi ném mạnh thời gian:2014-11-12 01:22:30
Cám ơn ~~ đi ~
________________________________________________________
Hết chương 41
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook