Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền
-
Chương 64: Áo may ô xuất hiện
Edit: Cu
Trong không khí truyền đến tiếng dị năng nổ tung, các loại dị năng nổ tung như pháo hoa giữa trời đêm, lấp lóe sắc màu đầy nguy hiểm, thỉnh thoảng có có ánh vàng lướt xuyên qua chuỗi dị năng, đột nhiên, một đường xen lẫn gió lửa bắn xuyên qua rừng, đánh về phía Lâm Thanh đang đứng phía xa xem đánh nhau.
Sức mạnh và tốc độ khủng khiếp như thế, cơ bản là ngay cả cơ hội phản ứng Lâm Thanh cũng không có, hắn nhanh chóng nằm xuống đất lăn lăn vài vòng, đao gió có thêm lửa uy lực lại càng lớn, lúc đập xuống đất, bùng nổ một tiếng vang ầm, nổ đến mức đất đá tung bay, cỏ cây ngập trời.
“Khụ khụ!” Lâm Thanh bò từ dưới đất dậy, chỉ cảm thấy mình bị sóng chấn cho máu chảy cuồn cuộn, chỉ riêng bị uy lực quét qua cái thôi, đã khủng khiếp đến vậy sao?
Nhìn về phía hai người đang chiến đấu phía trước, trong mắt Lâm Thanh lóe lên sự sợ hãi, còn có khát vọng với sức mạnh vô đối, nếu hắn có thể mạnh mẽ như thế, thế, thì hắn sẽ không thảm như bây giờ, nắm chặt nắm đấm, Lâm Thanh lui một đoạn dài về sau, sau khi xác định là sẽ không bị lan đến mới dừng lại.
Gần như là hắn không thấy được bóng người của hai kẻ đang đánh nhau, chỉ có chút bóng sáng mờ mờ, chỉ có thể từ mỗi dị năng là có thể đoán ra được, là ai ra chiêu, nhưng mà không sao cả, hắn cũng có thể mạnh mẽ như vậy, chỉ cần hắn tìm được cơ hội, trong mắt Lâm Thanh lóe lên chút âm u.
Bác sĩ Lạc Cơ vẫn khá e ngại An Tử Lâu, căn cứ Quang Minh vẫn chưa tiến hành phá hủy diện rộng, cũng là do hắn không chắc chắn về An Tử Lâu, mới đầu, hắn liếc nhìn một cái, đã không thể thấy rõ được sức mạnh thực sự của An Tử Lâu, sau đó khi thấy lần hai, bị An Tử Lâu hủy xác, điều này càng làm cho hắn thêm rõ, khi mình ở trạng thái yếu, tuyệt đối không thể đối đầu với kẻ này.
Mà bây giờ, sức mạnh của hắn đang kỳ đỉnh cao, sàn sàn với thực lực của An Tử Lâu, để xem giữa họ ai lợi hại hơn.
Lửa nóng lan tràn dưới chân, ngọn lửa đỏ sậm như lửa địa ngục, mang theo cả gió lốc thiêu đốt, ngay khi dưới chân An Tử Lâu có lửa đốt cậu đã bay vọt lên ngay lập tức, người cậu lơ lửng giữa không trung, không có chỗ mượn lực, bác sĩ Lạc Cơ nhân cơ hội này vứt ra vô số dây leo, định trói An Tử Lâu lại.
Dưới cái nhìn của hắn, An Tử Lâu mạnh thì mạnh, nhưng chỉ là ở phương diện sức mạnh và tốc độ, không có sự tấn công bằng dị năng, thì làm sao có thể là đối thủ của hắn, quả nhiên, An Tử Lâu đang lơ lửng giữa trời bị đống dây leo quấn lại, mạnh mẽ kéo vào giữa biển lửa, một giây sau, trên người An Tử Lâu bùng lên một ánh sáng vàng chói mắt, đem cả người cậu bọc ở bên trong.
Bác sĩ Lạc Cơ ngạo mạn giương cằm. Cười lạnh nói: “Loạn dây leo này có độc, chỉ cần đâm vào da thịt con người, chẳng mấy chốc cơ thể sẽ trở nên mơ hồ, ngũ giác trì độn, để tôi xem cậu chống đỡ được đến khi nào.”
An Tử Lâu nhíu mày, nhìn da thịt bị dây leo làm xước, đột nhiên bắn khỏi mặt đất, xông tới nhanh như chớp, xương sườn rít lên trong không gian, cơ hồ là chỉ dùng chớp mắt thôi là đến trước mặt bác sĩ Lạc Cơ, đâm về trái tim hắn.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bức tường băng cứng, cản lại xương sườn, An Tử Lâu dùng chút sức, tường băng lập tức vỡ vụn, xương sườn lại tiếp tục đâm về phía bác sĩ Lạc Cơ, bác sĩ Lạc Cơ không tránh mà lao thẳng đến đấm một đấm thật mạnh về phía ngực An Tử Lâu.
Một giây sau, máu phun tung tóe.
Thân là vua zombie, thân thể bác sĩ Lạc Cơ vốn vô cùng kiên cố, nhưng hắn không nghĩ tới, tia sáng rực rỡ kia lại đâm xuyên qua cánh tay hắn dễ như bỡn, rốt cục đó là thứ gì? Bác sĩ Lạc Cơ nhìn vũ khí trong tay An Tử Lâu, nhìn như một đoạn xương, mà xương gì lại mạnh mẽ như thế.
Đồng thời, cú đấm của bác sĩ Lạc Cơ cũng đập vào người An Tử Lâu, An Tử Lâu nặng nề lảo đảo về sau, rơi xuống đất trượt đi mấy mét mới dừng lại, An Tử Lâu đứng vững rồi lại lập tức vọt lên, xương sườn uy thế hừng hực, xuất sắc lưu loát, đan dệt ra chiếc võng chằng chịt, như là muốn chém vụn bác sĩ Lạc Cơ ra.
Hai người tôi một đạp cậu một đấm, thỉnh thoảng bác sĩ Lạc Cơ lại bắn dị năng ra, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên trong không khí chỉ còn lại bóng mờ, thường thường một giây trước bọn họ còn đứng một trái một phải, một giây sau đã đổi vị trí, nhìn sang một cái, như là trên đất có vô số bác sĩ Lạc Cơ và An Tử Lâu.
Bác sĩ Lạc Cơ có khả năng teleport nên đè đầu An Tử Lâu về mặt tốc độ, An Tử Lâu càng đánh càng thấy vất vả, đột nhiên đạp một đạp thật mạnh lên eo bác sĩ Lạc Cơ, chỉ chút nữa thôi là trúng, mà người kia lại đột nhiên biến mất trước mặt mình, ngay sau đó sau lưng truyền đến gợn sóng dị năng.
Một mũi tên băng đâm xuyên qua vai trái, mang đến cảm giác đau đớn, An Tử Lâu nhíu mày, quay đầu lại, một xương sườn đâm trúng bác sĩ Lạc Cơ chưa kịp lùi về, đây đã là tốc độ nhanh nhất của cậu, bác sĩ Lạc Cơ tránh không thoát, cứng rắn nhận lấy một đòn của An Tử Lâu, đồng thời, trên nắm đấm cứng như thép, có bao lấy một lớp sáng kim loại, đập vào vai An Tử Lâu, An Tử Lâu bay ngược ra ngoài, đập xuống đất.
Phát ra tiếng ầm ầm thật lớn, mặt đất bị cậu đập ra một cái hố to, mặt An Tử Lâu không thay đổi bò từ trong hố ra ngoài, nhổ tên băng trên vai ra ném xuống đất, bình tĩnh nói: “Ông rất mạnh, tôi không đánh lại ông.”
“Ha ha ha, cao thủ số một tận thế cũng chỉ như thế, chỉ cần cậu nguyện ý thần phục với tôi, tôi có thể giữ lại ý thức cho cậu, không để cậu biến thành zombie không có ý thức.” Bác sĩ Lạc Cơ cười tà một tiếng, tàn nhẫn nói.
“Được, tôi đồng ý thần phục.” An Tử Lâu nghiêm túc nói.
“Cậu chắc chắn chứ?” Bác sĩ Lạc Cơ cau mày, không xác định lắm mà nhìn An Tử Lâu một cái, chỉ thấy An Tử Lâu cất đi thứ vũ khí có thể khiến bác sĩ Lạc Cơ bị thương, yên lặng đi về phía bác sĩ Lạc Cơ, vung cổ lên nói: “Tôi nhớ là muốn biến thành zombie thì cần để zombie cắn cổ, cho phép, ông có thể cắn một cái.”
Cắn cổ lây nhiễm? trong mắt bác sĩ Lạc Cơ lóe lên sự nghi ngờ, sao hắn không biết là muốn lây nhiễm thì phải cắn cổ? Hình như là cương thi trong truyện mới thế chứ.
Ngay lúc bác sĩ Lạc Cơ ngơ ngẩn mấy giây, An Tử Lâu chạy đến trước mặt lập tức nhảy lên một cái, đá cho bác sĩ Lạc Cơ bay về sau đập đổ cây cổ thụ, mãi cho đến lúc đụng gãy ba cây, mới lăn trên đất.
Toàn thân bác sĩ Lạc Cơ bùng nổ ra sát khí kinh thiên động địa, con mắt đang giống nhân loại màu đen cũng trở thành màu đỏ, hắn vứt mũ bị lệch đi, đột nhiên bò dậy từ dưới đất, mới phát hiện, làm gì còn bóng dáng của An Tử Lâu, bác sĩ Lạc Cơ lại trợn tròn mắt lần hai.
Trốn rồi à?
Cao thủ số một của loài người cứ thế vậy chạy có được thật không thế?
Tuy rằng hắn là zombie, mà vẫn còn chút kí ức khi làm người, người như thế thật quá vô sỉ, không có khí cất cao thủ, không biết xấu hổ.
“Ngay cả đồng bạn cũng không để ý sao?” Bác sĩ Lạc Cơ quay đầu lại nhìn Phương Lập Hiên vẫn còn nằm phía xa, sau đó lộ ra một nụ cười khẩy, xem ra nhân loại đã không còn sự uy hiến nào cả, sau khi về liền chuẩn bị tấn công, rất nhanh thôi, thế giới này sẽ là thế giới của zombie.
Phương Lập Hiên bị trọng thương hơi hơi khôi phục chút ý thức, liền thấy cảnh An Tử Lâu đạp bác sĩ Lạc Cơ một cái rồi co giò lên chạy, sau mấy giây thất thần, tâm tình của hắn quả thật phức tạp, làm boss mà bỏ lại đàn em như thế có được hay không?
Tên khốn khiếp An Tử Lâu nhà cậu, học kiểu chạy trốn của hắn còn chưa tính, lại còn không thèm đem theo cả tôi, nguyền rủa cậu mỗi lần ý e ý è với Cao Sóc đều biến thành xương khô.
Bác sĩ Lạc Cơ vừa định quay người, đi lấy chiến lợi phẩm của mình đi mất, xa xa, bỗng truyến đến tiếng vang kì quái, tiếng đó như tiếng xương cốt ma sát mới nhau vậy, ngay sau đó, một ánh sáng vàng lóe lên, ánh vàng dần trở nên rõ.
Dưới ánh trăng màu bạc, một bộ xương khô mọc ra ba đôi cánh đi từng bước từng bước về phía bên này, trên đầu lâu, ở hai hốc mắt, có hai ngọn lửa màu vàng kim đang cháy, khi bác sĩ Lạc Cơ thấy cái bộ xương khô này kẽo cà kẽo kẹt đi về phía mình, cả zombie đều thấy không ổn.
Nếu zombie xuất hiện là do cảm nhiễm, thế thì, xương khô xuất hiện, là do thế giới này bị cảm nhiễm à?
“Kèn kẹt kèn kẹt!” An Tử Lâu đổi skin đi ra, hét vào mặt bác sĩ Lạc Cơ một tiếng, hai tay vẽ lên không trung một vòng tròn, một trước một sau bày ra tư thế thái cực, ngón trỏ tay phải ngoắc ngoắc bác sĩ Lạc Cơ, trên mặt xương khô, cơ bản là chẳng có chút biểu cảm nào, mà ai nhìn cũng thấy nó đang khinh bỉ người ta.
Bác sĩ Lạc Cơ suýt chút nữa đã đứng không vững, lửa giận bốc lên ngập đầu, khắp toàn thân bùng ra loại sát khí hủy diệt tàn ác, trong con mắt đỏ sậm lóe lên sự khát máu, chợt quát lên: “Không cần biết mày là cái thứ yêu ma quỷ quái gì, bản vương muốn lấy mạng mày.”
Vừa nói xong, hắn đột nhiên phất tay, một quả cầu lửa thật lớn xuất hiện giữa không trung, đập thẳng về phía bộ xương bí ẩn kia, mang theo nhiệt độ thiêu đốt mãnh liệt.
An Tử Lâu hời hợt vung móng bên trái một cái, nhẹ nhàng thôi, là đã đánh bay quả cầu lửa, cậu bước chân trái về phía trước, chỉ một bước, mà như ngàn dặm, bất ngờ đứng trước mặt bác sĩ Lạc Cơ, đột đôi xương tay mềm mại đánh thái cực.
Rõ ràng là xương tay cứng rắn, mà lại có thể làm được hành động mềm mại, nhìn như chậm chạp mà lại vô cùng nhanh đánh về phía bác sĩ Lạc Cơ, đụng vào thân thể cứng như sắt thép của bác sĩ Lạc Cơ, tóe ra cả tia lửa, bác sĩ Lạc Cơ vừa tránh né móng vuốt của bộ xương, vừa dùng dị năng hệ kim nâng lên khả năng phòng ngự của bản thân.
Nhìn qua thì có vẻ như hắn không bị làm sao, mà trên thực tế, sau khi bị xương tay của bộ xương khô kia cào trúng, đau gần chết, độ cứng của bộ xương này, còn cứng hơn cả hắn.
Bác sĩ Lạc Cơ đột nhiên quát lên một tiếng, tay vẫn gia trì dị năng hệ kim trên tay, dị năng tốc độ tăng nhanh chóng, dưới ba tầng dị năng, nắm đấm hiện ra ánh sáng tối tăm, mang theo tiếng gió rít, cơ hồ là trong nháy mắt, giống như xuyên qua không gian, đập lên đầu, bộ xương khô, mà bộ xương phản ứng cũng rất nhanh.
Phản ứng lại trong nháy mắt, vuốt phải chầm chậm đẩy về phía trước, nhìn như hời hợt, lại ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, chống lại thứ tập kích đó.
“Ầm!”
“Ầm!”
Sức mạnh khổng lồ đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ tung kinh thiên động địa, dưới chân hai người tràn ra vô số vết rách, đồng thời, mặt đất cũng bắt đầu lung lay, trong nháy mắt đã sụp ra một cái hố, sau một tiếng nổ tung, hai bên đều lùi về sau, đứng bên lề hố.
Hai tay bác sĩ Lạc Cơ chắp lại thành một, bay bay giữa hai tay, là sấm sét màu tím, đồng thời, khắp toàn thân hắn cũng bị sấm sét bọc lại, bác sĩ Lạc Cơ thét lên một tiếng, tóc dựng thẳng lên, đột nhiên đi về phía trước một bước, toàn thân vang lên tiếng bùm bùm, như là sát thần từ trên trời giáng xuống.
Trong giây lát đất trời như biến sắc, không có bất cứ một dấu hiệu nào, trên trời đổ một trận mưa rào, hạt mưa to chừng hạt đậu, đập vào người bộ xương khô vàng chói, phát ra những tiếng bùm bùm, một giây sau, như là ông trời nổi giận, cửu thiên huyền lôi giáng xuống từ trên trời, đánh về phía bộ xương.
An Tử Lâu vốn định né, nhưng lần này, những tia sét kia tựa như có mắt, cậu vừa mới né về một bên, sét kia cũng bám theo phía sau, đánh thẳng lên bộ xương khô đẹp đẽ của cậu.
“Roẹt!” An Tử Lâu chỉ cảm thấy xương của mình bị làm choáng trong nháy mắt, bị sét đánh trúng, hóa ra là cảm giác khó chịu như thế này, cậu loạng chòa loạng choạng đổ về sau, sét lại đánh xuống lần nữa, theo nước mưa rơi xuống, sét như không cần tiền cứ thế mà bổ, như ông trời nổi giận, trừng phạt thần dân, bổ hết vào người An Tử Lâu.
Sau khi sét tản đi, bác sĩ Lạc Cơ chỉ thấy bộ xương thần kì này lảo đảo mấy cái, liền “Ầm” một tiếng rụng hết ra đất, khung xương toàn thân rải rác, đầu ra đầu, móng vuốt ra móng vuốt, ngay cả đầu lâu rơi trên đất cũng lăn vào hố.
Bác sĩ Lạc Cơ tiến đến, con mắt đỏ tối tăm nhìn bộ xương khô bị vụn mấy lần, lại đá chỗ xương ngực bị tản ra, sau đó khinh thường nói: “Hừ, còn chẳng đỡ nổi một đòn, làm ta còn tưởng mạnh mẽ lắm.”
*Các thím có để ý đoạn chắp tay xong rồi dựng tóc gọi sấm sét rất giống Goku trong Dragon Ball không? =)))
Trong không khí truyền đến tiếng dị năng nổ tung, các loại dị năng nổ tung như pháo hoa giữa trời đêm, lấp lóe sắc màu đầy nguy hiểm, thỉnh thoảng có có ánh vàng lướt xuyên qua chuỗi dị năng, đột nhiên, một đường xen lẫn gió lửa bắn xuyên qua rừng, đánh về phía Lâm Thanh đang đứng phía xa xem đánh nhau.
Sức mạnh và tốc độ khủng khiếp như thế, cơ bản là ngay cả cơ hội phản ứng Lâm Thanh cũng không có, hắn nhanh chóng nằm xuống đất lăn lăn vài vòng, đao gió có thêm lửa uy lực lại càng lớn, lúc đập xuống đất, bùng nổ một tiếng vang ầm, nổ đến mức đất đá tung bay, cỏ cây ngập trời.
“Khụ khụ!” Lâm Thanh bò từ dưới đất dậy, chỉ cảm thấy mình bị sóng chấn cho máu chảy cuồn cuộn, chỉ riêng bị uy lực quét qua cái thôi, đã khủng khiếp đến vậy sao?
Nhìn về phía hai người đang chiến đấu phía trước, trong mắt Lâm Thanh lóe lên sự sợ hãi, còn có khát vọng với sức mạnh vô đối, nếu hắn có thể mạnh mẽ như thế, thế, thì hắn sẽ không thảm như bây giờ, nắm chặt nắm đấm, Lâm Thanh lui một đoạn dài về sau, sau khi xác định là sẽ không bị lan đến mới dừng lại.
Gần như là hắn không thấy được bóng người của hai kẻ đang đánh nhau, chỉ có chút bóng sáng mờ mờ, chỉ có thể từ mỗi dị năng là có thể đoán ra được, là ai ra chiêu, nhưng mà không sao cả, hắn cũng có thể mạnh mẽ như vậy, chỉ cần hắn tìm được cơ hội, trong mắt Lâm Thanh lóe lên chút âm u.
Bác sĩ Lạc Cơ vẫn khá e ngại An Tử Lâu, căn cứ Quang Minh vẫn chưa tiến hành phá hủy diện rộng, cũng là do hắn không chắc chắn về An Tử Lâu, mới đầu, hắn liếc nhìn một cái, đã không thể thấy rõ được sức mạnh thực sự của An Tử Lâu, sau đó khi thấy lần hai, bị An Tử Lâu hủy xác, điều này càng làm cho hắn thêm rõ, khi mình ở trạng thái yếu, tuyệt đối không thể đối đầu với kẻ này.
Mà bây giờ, sức mạnh của hắn đang kỳ đỉnh cao, sàn sàn với thực lực của An Tử Lâu, để xem giữa họ ai lợi hại hơn.
Lửa nóng lan tràn dưới chân, ngọn lửa đỏ sậm như lửa địa ngục, mang theo cả gió lốc thiêu đốt, ngay khi dưới chân An Tử Lâu có lửa đốt cậu đã bay vọt lên ngay lập tức, người cậu lơ lửng giữa không trung, không có chỗ mượn lực, bác sĩ Lạc Cơ nhân cơ hội này vứt ra vô số dây leo, định trói An Tử Lâu lại.
Dưới cái nhìn của hắn, An Tử Lâu mạnh thì mạnh, nhưng chỉ là ở phương diện sức mạnh và tốc độ, không có sự tấn công bằng dị năng, thì làm sao có thể là đối thủ của hắn, quả nhiên, An Tử Lâu đang lơ lửng giữa trời bị đống dây leo quấn lại, mạnh mẽ kéo vào giữa biển lửa, một giây sau, trên người An Tử Lâu bùng lên một ánh sáng vàng chói mắt, đem cả người cậu bọc ở bên trong.
Bác sĩ Lạc Cơ ngạo mạn giương cằm. Cười lạnh nói: “Loạn dây leo này có độc, chỉ cần đâm vào da thịt con người, chẳng mấy chốc cơ thể sẽ trở nên mơ hồ, ngũ giác trì độn, để tôi xem cậu chống đỡ được đến khi nào.”
An Tử Lâu nhíu mày, nhìn da thịt bị dây leo làm xước, đột nhiên bắn khỏi mặt đất, xông tới nhanh như chớp, xương sườn rít lên trong không gian, cơ hồ là chỉ dùng chớp mắt thôi là đến trước mặt bác sĩ Lạc Cơ, đâm về trái tim hắn.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bức tường băng cứng, cản lại xương sườn, An Tử Lâu dùng chút sức, tường băng lập tức vỡ vụn, xương sườn lại tiếp tục đâm về phía bác sĩ Lạc Cơ, bác sĩ Lạc Cơ không tránh mà lao thẳng đến đấm một đấm thật mạnh về phía ngực An Tử Lâu.
Một giây sau, máu phun tung tóe.
Thân là vua zombie, thân thể bác sĩ Lạc Cơ vốn vô cùng kiên cố, nhưng hắn không nghĩ tới, tia sáng rực rỡ kia lại đâm xuyên qua cánh tay hắn dễ như bỡn, rốt cục đó là thứ gì? Bác sĩ Lạc Cơ nhìn vũ khí trong tay An Tử Lâu, nhìn như một đoạn xương, mà xương gì lại mạnh mẽ như thế.
Đồng thời, cú đấm của bác sĩ Lạc Cơ cũng đập vào người An Tử Lâu, An Tử Lâu nặng nề lảo đảo về sau, rơi xuống đất trượt đi mấy mét mới dừng lại, An Tử Lâu đứng vững rồi lại lập tức vọt lên, xương sườn uy thế hừng hực, xuất sắc lưu loát, đan dệt ra chiếc võng chằng chịt, như là muốn chém vụn bác sĩ Lạc Cơ ra.
Hai người tôi một đạp cậu một đấm, thỉnh thoảng bác sĩ Lạc Cơ lại bắn dị năng ra, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên trong không khí chỉ còn lại bóng mờ, thường thường một giây trước bọn họ còn đứng một trái một phải, một giây sau đã đổi vị trí, nhìn sang một cái, như là trên đất có vô số bác sĩ Lạc Cơ và An Tử Lâu.
Bác sĩ Lạc Cơ có khả năng teleport nên đè đầu An Tử Lâu về mặt tốc độ, An Tử Lâu càng đánh càng thấy vất vả, đột nhiên đạp một đạp thật mạnh lên eo bác sĩ Lạc Cơ, chỉ chút nữa thôi là trúng, mà người kia lại đột nhiên biến mất trước mặt mình, ngay sau đó sau lưng truyền đến gợn sóng dị năng.
Một mũi tên băng đâm xuyên qua vai trái, mang đến cảm giác đau đớn, An Tử Lâu nhíu mày, quay đầu lại, một xương sườn đâm trúng bác sĩ Lạc Cơ chưa kịp lùi về, đây đã là tốc độ nhanh nhất của cậu, bác sĩ Lạc Cơ tránh không thoát, cứng rắn nhận lấy một đòn của An Tử Lâu, đồng thời, trên nắm đấm cứng như thép, có bao lấy một lớp sáng kim loại, đập vào vai An Tử Lâu, An Tử Lâu bay ngược ra ngoài, đập xuống đất.
Phát ra tiếng ầm ầm thật lớn, mặt đất bị cậu đập ra một cái hố to, mặt An Tử Lâu không thay đổi bò từ trong hố ra ngoài, nhổ tên băng trên vai ra ném xuống đất, bình tĩnh nói: “Ông rất mạnh, tôi không đánh lại ông.”
“Ha ha ha, cao thủ số một tận thế cũng chỉ như thế, chỉ cần cậu nguyện ý thần phục với tôi, tôi có thể giữ lại ý thức cho cậu, không để cậu biến thành zombie không có ý thức.” Bác sĩ Lạc Cơ cười tà một tiếng, tàn nhẫn nói.
“Được, tôi đồng ý thần phục.” An Tử Lâu nghiêm túc nói.
“Cậu chắc chắn chứ?” Bác sĩ Lạc Cơ cau mày, không xác định lắm mà nhìn An Tử Lâu một cái, chỉ thấy An Tử Lâu cất đi thứ vũ khí có thể khiến bác sĩ Lạc Cơ bị thương, yên lặng đi về phía bác sĩ Lạc Cơ, vung cổ lên nói: “Tôi nhớ là muốn biến thành zombie thì cần để zombie cắn cổ, cho phép, ông có thể cắn một cái.”
Cắn cổ lây nhiễm? trong mắt bác sĩ Lạc Cơ lóe lên sự nghi ngờ, sao hắn không biết là muốn lây nhiễm thì phải cắn cổ? Hình như là cương thi trong truyện mới thế chứ.
Ngay lúc bác sĩ Lạc Cơ ngơ ngẩn mấy giây, An Tử Lâu chạy đến trước mặt lập tức nhảy lên một cái, đá cho bác sĩ Lạc Cơ bay về sau đập đổ cây cổ thụ, mãi cho đến lúc đụng gãy ba cây, mới lăn trên đất.
Toàn thân bác sĩ Lạc Cơ bùng nổ ra sát khí kinh thiên động địa, con mắt đang giống nhân loại màu đen cũng trở thành màu đỏ, hắn vứt mũ bị lệch đi, đột nhiên bò dậy từ dưới đất, mới phát hiện, làm gì còn bóng dáng của An Tử Lâu, bác sĩ Lạc Cơ lại trợn tròn mắt lần hai.
Trốn rồi à?
Cao thủ số một của loài người cứ thế vậy chạy có được thật không thế?
Tuy rằng hắn là zombie, mà vẫn còn chút kí ức khi làm người, người như thế thật quá vô sỉ, không có khí cất cao thủ, không biết xấu hổ.
“Ngay cả đồng bạn cũng không để ý sao?” Bác sĩ Lạc Cơ quay đầu lại nhìn Phương Lập Hiên vẫn còn nằm phía xa, sau đó lộ ra một nụ cười khẩy, xem ra nhân loại đã không còn sự uy hiến nào cả, sau khi về liền chuẩn bị tấn công, rất nhanh thôi, thế giới này sẽ là thế giới của zombie.
Phương Lập Hiên bị trọng thương hơi hơi khôi phục chút ý thức, liền thấy cảnh An Tử Lâu đạp bác sĩ Lạc Cơ một cái rồi co giò lên chạy, sau mấy giây thất thần, tâm tình của hắn quả thật phức tạp, làm boss mà bỏ lại đàn em như thế có được hay không?
Tên khốn khiếp An Tử Lâu nhà cậu, học kiểu chạy trốn của hắn còn chưa tính, lại còn không thèm đem theo cả tôi, nguyền rủa cậu mỗi lần ý e ý è với Cao Sóc đều biến thành xương khô.
Bác sĩ Lạc Cơ vừa định quay người, đi lấy chiến lợi phẩm của mình đi mất, xa xa, bỗng truyến đến tiếng vang kì quái, tiếng đó như tiếng xương cốt ma sát mới nhau vậy, ngay sau đó, một ánh sáng vàng lóe lên, ánh vàng dần trở nên rõ.
Dưới ánh trăng màu bạc, một bộ xương khô mọc ra ba đôi cánh đi từng bước từng bước về phía bên này, trên đầu lâu, ở hai hốc mắt, có hai ngọn lửa màu vàng kim đang cháy, khi bác sĩ Lạc Cơ thấy cái bộ xương khô này kẽo cà kẽo kẹt đi về phía mình, cả zombie đều thấy không ổn.
Nếu zombie xuất hiện là do cảm nhiễm, thế thì, xương khô xuất hiện, là do thế giới này bị cảm nhiễm à?
“Kèn kẹt kèn kẹt!” An Tử Lâu đổi skin đi ra, hét vào mặt bác sĩ Lạc Cơ một tiếng, hai tay vẽ lên không trung một vòng tròn, một trước một sau bày ra tư thế thái cực, ngón trỏ tay phải ngoắc ngoắc bác sĩ Lạc Cơ, trên mặt xương khô, cơ bản là chẳng có chút biểu cảm nào, mà ai nhìn cũng thấy nó đang khinh bỉ người ta.
Bác sĩ Lạc Cơ suýt chút nữa đã đứng không vững, lửa giận bốc lên ngập đầu, khắp toàn thân bùng ra loại sát khí hủy diệt tàn ác, trong con mắt đỏ sậm lóe lên sự khát máu, chợt quát lên: “Không cần biết mày là cái thứ yêu ma quỷ quái gì, bản vương muốn lấy mạng mày.”
Vừa nói xong, hắn đột nhiên phất tay, một quả cầu lửa thật lớn xuất hiện giữa không trung, đập thẳng về phía bộ xương bí ẩn kia, mang theo nhiệt độ thiêu đốt mãnh liệt.
An Tử Lâu hời hợt vung móng bên trái một cái, nhẹ nhàng thôi, là đã đánh bay quả cầu lửa, cậu bước chân trái về phía trước, chỉ một bước, mà như ngàn dặm, bất ngờ đứng trước mặt bác sĩ Lạc Cơ, đột đôi xương tay mềm mại đánh thái cực.
Rõ ràng là xương tay cứng rắn, mà lại có thể làm được hành động mềm mại, nhìn như chậm chạp mà lại vô cùng nhanh đánh về phía bác sĩ Lạc Cơ, đụng vào thân thể cứng như sắt thép của bác sĩ Lạc Cơ, tóe ra cả tia lửa, bác sĩ Lạc Cơ vừa tránh né móng vuốt của bộ xương, vừa dùng dị năng hệ kim nâng lên khả năng phòng ngự của bản thân.
Nhìn qua thì có vẻ như hắn không bị làm sao, mà trên thực tế, sau khi bị xương tay của bộ xương khô kia cào trúng, đau gần chết, độ cứng của bộ xương này, còn cứng hơn cả hắn.
Bác sĩ Lạc Cơ đột nhiên quát lên một tiếng, tay vẫn gia trì dị năng hệ kim trên tay, dị năng tốc độ tăng nhanh chóng, dưới ba tầng dị năng, nắm đấm hiện ra ánh sáng tối tăm, mang theo tiếng gió rít, cơ hồ là trong nháy mắt, giống như xuyên qua không gian, đập lên đầu, bộ xương khô, mà bộ xương phản ứng cũng rất nhanh.
Phản ứng lại trong nháy mắt, vuốt phải chầm chậm đẩy về phía trước, nhìn như hời hợt, lại ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, chống lại thứ tập kích đó.
“Ầm!”
“Ầm!”
Sức mạnh khổng lồ đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ tung kinh thiên động địa, dưới chân hai người tràn ra vô số vết rách, đồng thời, mặt đất cũng bắt đầu lung lay, trong nháy mắt đã sụp ra một cái hố, sau một tiếng nổ tung, hai bên đều lùi về sau, đứng bên lề hố.
Hai tay bác sĩ Lạc Cơ chắp lại thành một, bay bay giữa hai tay, là sấm sét màu tím, đồng thời, khắp toàn thân hắn cũng bị sấm sét bọc lại, bác sĩ Lạc Cơ thét lên một tiếng, tóc dựng thẳng lên, đột nhiên đi về phía trước một bước, toàn thân vang lên tiếng bùm bùm, như là sát thần từ trên trời giáng xuống.
Trong giây lát đất trời như biến sắc, không có bất cứ một dấu hiệu nào, trên trời đổ một trận mưa rào, hạt mưa to chừng hạt đậu, đập vào người bộ xương khô vàng chói, phát ra những tiếng bùm bùm, một giây sau, như là ông trời nổi giận, cửu thiên huyền lôi giáng xuống từ trên trời, đánh về phía bộ xương.
An Tử Lâu vốn định né, nhưng lần này, những tia sét kia tựa như có mắt, cậu vừa mới né về một bên, sét kia cũng bám theo phía sau, đánh thẳng lên bộ xương khô đẹp đẽ của cậu.
“Roẹt!” An Tử Lâu chỉ cảm thấy xương của mình bị làm choáng trong nháy mắt, bị sét đánh trúng, hóa ra là cảm giác khó chịu như thế này, cậu loạng chòa loạng choạng đổ về sau, sét lại đánh xuống lần nữa, theo nước mưa rơi xuống, sét như không cần tiền cứ thế mà bổ, như ông trời nổi giận, trừng phạt thần dân, bổ hết vào người An Tử Lâu.
Sau khi sét tản đi, bác sĩ Lạc Cơ chỉ thấy bộ xương thần kì này lảo đảo mấy cái, liền “Ầm” một tiếng rụng hết ra đất, khung xương toàn thân rải rác, đầu ra đầu, móng vuốt ra móng vuốt, ngay cả đầu lâu rơi trên đất cũng lăn vào hố.
Bác sĩ Lạc Cơ tiến đến, con mắt đỏ tối tăm nhìn bộ xương khô bị vụn mấy lần, lại đá chỗ xương ngực bị tản ra, sau đó khinh thường nói: “Hừ, còn chẳng đỡ nổi một đòn, làm ta còn tưởng mạnh mẽ lắm.”
*Các thím có để ý đoạn chắp tay xong rồi dựng tóc gọi sấm sét rất giống Goku trong Dragon Ball không? =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook