Mạt Thế Chi Khô Lâu Nắm Quyền
Chương 58: Cáo mượn oai hùm, xương nhỏ giận dữ

Edit: Cu

Theo thời gian trôi đi, zombie có trí khôn càng ngày càng nhiều, bởi các căn cứ lớn không có biện pháp để phân biệt được đâu là zombie có trí khôn, cho nên zombie trà trộn vào căn cứ, điều này khiến căn cứ đó hướng về phía diệt vong.

Mà căn cứ Quang Minh, bởi có hai người Phương Lập Hiên và An Tử Lâu tồn tại, nên zombie có trí khôn mới không có cơ hội vào được, dị năng thứ ba của Phương Lập Hiên, cộng thêm bản năng xương khô của An Tử Lâu, khiến bọn họ có thể nhận ra đâu là zombie sau khi tiến hóa, công việc của hai người mỗi ngày chính là kiểm tra nghiêm ngặt đoàn người vào căn cứ, dù là người bình thường cũng không được bỏ qua.

Đường nhiên, mấy chuyện này đều là do Phương Lập Hiên làm, An Tử Lâu cho là, làm đoàn trưởng như cậu, chuyện cần làm chỉ là ăn chơi thôi, chờ đến lúc đàn em không làm được, thì mới cần cậu ra tay.

Trong lúc rảnh rỗi An Tử Lâu quyết cho Phương Lập Hiên nghỉ nửa ngày đi tìm Tống Thành Vũ, An Tử Lâu cho là, làm một vị boss tốt, cần để cho đàn em hạnh phúc, nếu Phương Lập Hiên thích Tống Thành Vũ, thế thì nên sáng tạo cơ hội cho hắn.

Lấy một chiếc gương ra soi khuôn mặt mình, An Tử Lâu nhìn chung quanh, than thở một tiếng, tuy khuôn mặt này không đẹp như đầu lâu, nhưng quả nhiên cậu là một vị boss anh minh, dù có biến dạng cũng không ngăn đươci mị lực của bản thân.

Hài lòng cất gương đi, một tay cầm lấy đồ ăn mà Cao Sóc làm cho cậu trước khi rời khỏi căn cứ, một bên đi ra bên ngoài.

Bây giờ ngoài căn cứ dựng lên rất nhiều lều khẩn cấp, chuyên để gom người lại, chờ gom người đủ rồi, thì sẽ kiểm tra xem có bị nhiễm bệnh hay không, nếu bị lây nhiễm tất nhiên sẽ không cho vào căn cứ, chỉ có mỗi một mình Tống Thành Vũ có dị năng hệ chữa khỏi, không có chi nhánh, hắn sẽ đi trị liệu mấy người đó.

Sau đó mọi người sẽ mời An Tử Lâu hoặc là Phương Lập Hiên đến liếc mắt nhìn xem, xem có zombie đã tiến hóa trà trộn vào hay không, căn cứ Quang Minh kiểm tra chuyện này vô cùng nghiêm ngặt, chỉ cần là người đã ra ngoài, khi quay lại nhất định phải chấp nhận kiểm tra.

Người tới tới lui lui nhiều lắm, thậm chí còn có một số cái gai của trụ sở khác sang, căn cứ có chút hỗn loạn, thậm chí, mỗi ngày đều có người gây chuyện, may mà dị năng giả cao cấp trong căn cứ Quang Minh nhiều, mới khống chế được tình cảnh.

Bây giờ, An Tử Lâu mới ra được đến gần chỗ dựng lều, liền thấy một đám dị năng giả đang đánh nhau, nói chính xác thi là một đám người đánh hội đồng một dị năng giả, thân thủ của người này có vẻ không tệ, động tác rất ác liệt, từng chiêu từng chiêu cũng là loại hữu dụng nhất, không dây dưa dài dòng chút nào, mà hình như đang bị thương rất nặng, cho nên, khi bị mấy tên dị năng giả vây đánh, ứng phó rất vất vả.

Xung quanh có nhiều người vây xem, mà không một ai đi quản, còn người của căn cứ Quang Minh, gần đây chuyện như thế này xuất hiện rất nhiều, muốn quản cũng quản không nổi, cho nên, người canh gác liền không thèm nhìn, thấy An Tử Lâu đến, người canh gác lập tức chào hỏi một cách tôn kính.

Có người lập tức nịnh nọt nói: “Đoàn trưởng An, ngài chờ một chút, ngày hôm nay có rất nhiều người của các căn cứ khác đến, rối như tơ vò, ngài chờ một chút bọn tôi tập hợp bọn họ đến ngay.”

Nói xong câu này dị năng giả liền để những người đang nghỉ ngơi trong lều đều ra tập hợp cả, chờ sắp xếp kiểm tra xong, thì mấy người này mới có thể tiến hành đăng ký để vào căn cứ Quang Minh.

An Tử Lâu ngậm một cây kẹo que nhàm chán đứng tại chỗ, ánh mặt lại rơi xuống nơi đang xảy ra hỗn chiến, thấy người dị năng giả kia vẫn còn đang cùng người khác chiến đấu, trong mắt lóe lên sự thưởng thức, năng lực cá nhân như thế này tựa hồ cũng không tệ lắm, thành công lấy được tư cách làm đoàn viên của cậu, cơ mà hơi bị xấu, sao lại còn xấu hơn cả Phương Lập Hiên thế này, như thế này thì có nên thu vào trong đoàn không đây.

Thanh niên lạnh lùng im lặng đứng đó, dáng người kiên cường, thẳng tắp như tùng, đôi mắt đen kịt như mực, trong suốt hồn nhiên, thoạt như là một khối ngọc được điêu khắc hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào, ngón tay thon dài cầm một cây kẹo que, đầu lưỡi màu hồng thỉnh thoảng lại liếm kẹo một cái.

Rõ ràng là một động tác rất ngây thơ, mà bị thanh niên làm như thế, lập tức mang theo một loại quyến rũ không nói nên lời, nhìn người xung quanh trợn cả mắt lên, rồi lại không nhìn kỹ thêm, rồi cả lúc thanh niên đi ra, thái độ của những dị năng giả canh gác kia, có thể đoán được thân phận cậu ở căn cứ Quang Minh không thấp.

Ngay tại lúc An Tử Lâu đang so sánh độ xấu đẹp của các thành viên trong đoàn, thì bắp đùi lại bị ôm lấy.

Lấy thực lực của An Tử Lâu, muốn không có một tiếng động nào mà tiếp cận là chuyện không có khả năng, mà cái chuyện này lại có người làm được, An Tử Lâu cúi đầu nhìn, là một nhóc loli mười hai tuổi, đúng rồi chính là loli, từ này cậu nghe được từ chỗ Trình Phỉ Phỉ.

Nhóc loli ôm chặt chân cậu, trong đôi mắt ngập nước toàn là cầu xin và hi vọng, mặt ướt tèm nhem nói: “Van anh giúp anh của em với, anh ấy bị thương nặng lắm, sắp chết mất, không thể đánh nữa.”

“…” An Tử Lâu xưa nay chưa từng gặp chuyện như vậy trong mắt lóe lên sự mờ mịt, bị người ta cầu cứu, chắc là phải đưa tay giúp đỡ đúng không, đó chính là anh hung cứu mỹ nhân, phải, anh hung cứu mỹ nhân còn có thể thành một câu chuyện truyền kỳ.

Thấy An Tử Lâu không lên tiếng nhóc loli còn tưởng An Tử Lâu không đồng ý giúp, vội vã mở miệng nói: “Chỉ cần anh giúp anh của em, em có thể cùng anh một đêm, không, em có thể tiếp anh một tháng cũng được.

“Một tháng?” An Tử Lâu lặp lại lời này, ánh mắt lóe lóe ghét bỏ, cậu là người như thế à? Làm gì có chuyện anh hung cứu mỹ nhân còn muốn cả thù lao, nhưng mà, tiếp một tháng là thù lao kiểu gì vậy?

Nhóc loli thấy ánh mắt ghét bỏ của An Tử Lâu, càng thêm sốt ruột, nhìn sang chỗ người đang bị một đám dị năng giả vây đánh, mắt thấy anh của nhóc lại có thêm hai vết thương nữa, nước mắt liền chảy ra, nghẹn ngào nói: “Em vẫn chưa bị người nào đụng qua, em sạch mà, chỉ cần anh đồng ý cứu anh em, anh muốn em với anh bao lâu cũng được.”

“Anh nhóc là ai?” Cuối cùng thì An Tử Lâu cũng mở miệng, khi về nhất định cậu phải đi hỏi Tôn Dương, với một tháng là cái loại thù lao gì, hình như là không có cái lợi thực tế, còn không bằng một cây kẹo que.

Nhóc loli thấy An Tử Lâu đồng ý, vội vã lau nước mắt, chỉ vào những người đang chiến đấu kia nói: “Bị đám người kia vây đánh chính là anh em, anh là người của căn cứ Quang Minh, chỉ cần anh mang vài người qua đó ngăn, bọn họ nhất định sẽ dừng tay.”

Lúc này trận chiến kia đã đến hồi gay cấn, bị mấy tên dị năng giả cấp ba cộng thêm một dị năng giả cấp bốn vây đánh, dưới tình huống bị trọng thương mà vẫn còn kiên trì được lâu như thế, đã là giới hạn của Mạc Tập Lẫm, lần thứ hai bị một dị năng giả hệ sức mạnh bắn trúng, Mạc Tập Lẫm lảo đảo lùi về sau, cuối cùng đứng không vững mà ngã xuống đất, ngay lúc hắn tưởng mình sẽ chết, một bóng người giáng từ trên trời xuống, chắn trước mặt hắn.

An Tử Lâu tiện tay đánh bay một quả cầu lửa đang lao đến, nhàn nhạt nói: “Trên địa bàn căn cứ Quang Minh, không cho đánh nhau, nếu không, giết không tha.”

Thấy rõ người sắp chết lại được cứu, dị năng giả hệ lửa vô cùng khó chịu, hắn mắng: “Thằng nhóc, mày đừng tưởng mày là người của căn cứ Quang Minh là ngon, mau tránh cho ông, nói cho mày biết, em họ tao là An Tử Lâu, nếu nó biết mày cản trở chuyện của tao, thì chắc chắn mày không có quả ngon mà ăn đâu.”

Những dị năng giả này vừa nãy đang đánh nhau, căn bản không chú ý đến thái độ của những dị năng giả canh gác với An Tử Lâu, cho nên, vô cùng hung hăng.

“An Tử Lâu? Em họ anh?” An Tử Lâu ngây hết cả người, cậu nhanh chóng lật lật trí nhớ đã được hấp thu, có lật kiểu gì cũng không lật ra được chút ký ức nào về người này.

Những người canh gác thấy người này tự xưng là anh họ An Tử Lâu, đều ngẩn ra, sau đó không nhịn được nhỏ giọng nở nụ cười. Rõ ràng là An Tử Lâu ở ngay trước mặt bọn họ, vẫn còn chưa nhận ra, lại còn dám tự xưng là anh họ người ta.

Dị năng giả hệ lửa thấy cái dáng kia của An Tử Lâu, tưởng là cậu sợ, cười tà một tiếng nói: “Thế nào? Sợ chưa, dù mày có là người của căn cứ Quang Minh, chẳng qua cũng là một nhân vật nhỏ mà thôi, em họ An Tử Lâu của tao là cao thủ số một tận thế, bây giờ mày tránh ra vẫn còn kịp.

An Tử Lâu cau mày, cáo mượn oai hùm đây mà, lại dám dùng danh tiếng của cậu, tuy rằng trước đây cậu cũng dùng danh nghĩa của boss đi xử lí mấy bộ xương khô không nghe lời, nhưng mà, người trước mặt này đây làm cậu khó chịu, quả thực là phải đánh cho một trận rồi móc lên cây.

Cạu xoay tay một cái, viên gạch xuât hiện trong tay, đang muốn ném gạch tới, thì ống quần lại bị người kéo, đây là lần thứ hai trong ngày bị kéo ống quần, An Tử Lâu cúi đầu nhìn người nằm trên đất, đoàn viên dự bị và em gái của anh ta đều có năng lực thật kỳ lạ.

Mạc Tập Lẫm tất nhiên cũng chú ý đến em gái Thần Thần đi tìm người giúp, hắn kéo nhẹ ống quần An Tử Lâu, thều thào nói: “Trong đám bọn họ có một người có dị năng phân tách không gian, cậu cẩn thận một chút.”

Dị năng phân tách không gian!

Loại dị năng này chưa thấy bao giờ, nhất định phải xem xem nó là thể loại như nào.

Dị năng giả hệ lửa chỉ muốn đuổi An Tử Lâu đi là được, dù sao cũng mới đến, không nên gây sự nhiều, mà sau vài lần nhìn kỹ An Tử Lâu, đôi mắt không dời ra nổi, đặc biệt là hành động liếm kẹo que của An Tử Lâu, quả thật là làm cho máu nóng của hắn sôi trào, nước miếng sắp chảy ra hết.

Hắn cười một nụ cười tà ác, chỉ vào An Tử Lâu nói: “Nhóc con, bây giờ ông đổi ý rồi, tao muốn mày hầu tao mấy ngày, nếu mày không đồng ý, tao liền bảo em họ tao chỉnh mày, đem mày đuổi khỏi căn cứ Quang Minh.”

“Dám đá tôi khỏi căn cứ!” An Tử Lâu chỉ mặt mình.

Dị năng giả hệ lửa cho là cậu sợ, cười cười dâm tà, từ trên cao nhìn xuống vóc người thon dài của An Tử Lâu, liếm liếm khóe miệng, nói: “Sợ chưa, bây giờ lại đây, an ủi lửa giận của bọn tao đây, tao tạm tha cho mày.”

An Tử Lâu đem gạch chuyển từ tay phải đổi sang tay trái, cậu quyết định không đập mấy người này một thể nữa, thế thì lợi cho bọn chúng quá, dị năng giả hệ sức mạnh định đi qua định sờ mông An Tử Lâu, liền ngay trong lúc hắn cho rằng sắp sờ được rồi, bị An Tử Lâu nghiêng người một cái đạp bay ra ngoài.

Một đạp nhẹ nhàng, liền đạp bay người này ra ngoài vái mét, rơi mạnh trên đất phun máu rồi không dậy nổi nữa.

“Đệt, tên nhóc này còn dám đánh.” Mấy người thấy An Tử Lâu ra tay, lập tức quăng dị năng của mình tấn công về phía An Tử Lâu.

Mắt An Tử Lâu cũng chẳng thèm nháy lấy một cái, từ giữa lưới vây của các dị năng giả kia đi ra ngoài, như là đang đi dạo trong vườn hoa, những dị năng kia đều đánh xuống đất cả, An Tử Lâu chú ý đến một loại dị năng ở trong đó, đánh xuống mặt cỏ, như là đem không gian cắt ra, công kích khá trâu, mà sức mạnh lại quá yếu.

Thấy nhàm chán quá An Tử Lâu liền giơ viên gạch lên, đập gạch một cái, liền vỗ cho mấy dị năng giả ngã lăn trên đất chỉ biết gào thảm, dị năng giả hệ lửa vốn chỉ đứng không làm gì cả, thấy cảnh này đôi mắt cũng sắp rớt, vừa nãy ngay cả đọng tác của An Tử Lâu hắn cũng không nhìn rõ, chỉ thấy hoa mắt, những người này liền lao đầu xuống đất.

Hắn vốn định chờ đàn em đánh An Tử Lâu thành nửa tàn phế, mới kéo tới trong lều mọi người cùng nhau hưởng dụng, không nghĩ rằng gặp phải một tên khó chơi thế này, mồ hôi lạnh ứa ra cả người, lùi về sau mấy bước, run rẩy nói: “Mày không được động đến tao, em họ tao là An Tử Lâu.”

Trả lời hắn là một gạch của An Tử Lâu, lần này không vỗ lên đầu, mà là vỗ thẳng vào mặt, An Tử Lâu rất khéo léo, mới không vỗ lệch cổ dị năng giả hệ lửa.

Người này rên lên một tiếng, ôm mặt vứt một đám cầu lửa về phía An Tử Lâu, nhưng đáng tiếc căn bản đánh không trúng An Tử Lâu, hắn nổi giận nói; “Nếu mày dám đụng đến tao, em họ tao chắc chắn sẽ giết mày, tao với em họ tao có quan hệ rất tốt.”

Vừa lúc đó, Tôn Dương tìm An Tử Lâu để lấy một ít vật tư của Lãnh Dạ để trong không gian của An Tử Lâu, thấy An Tử Lâu đang cầm gạch đánh người, cười hỏi: “Lâu boss, tên này chọc giận anh?”

An Tử Lâu nhạt tiếng nói: “Hắn muốn chơi tôi mấy ngày, tôi đang chơi đây.”

Tôn Dương nhìn đám người trên đất, lại dám đùa An Tử Lâu, mấy người này gan thật là lớn.

Dị năng giả hệ lửa làm chút giãy dụa cuối cùng, hắn ôm đầu gào về phía những dị năng giả đang canh cửa, “Tôi là anh họ của An Tử Lâu, các người mau cứu tôi.” Trả lời hắn là một đám người cười nghiêng ngả.

Tôn Dương lại ngược lại, chỉ vào An Tử Lâu cười lớn: “An Tử Lâu, cậu còn có người thân à, sao tôi lại không biết.” Cậu ấy à một bộ xương khô, làm người thân của cậu, chắc hẳn cũng là một bộ xương khô.

An Tử Lâu liền đánh cho người này một viên gạch, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng không biết.”

Người trên đất nghe đến đây, nào còn có chuyện không hiểu nữa, nhất thời trợn tròn hết mắt, hắn không ngò là thanh niên trong có vẻ yếu đuối trước mặt mình đây lại là An Tử Lâu, đang muốn giải thích rằng mình là anh họ cậu ta, chỉ là chưa từng gặp mặt, liền bị An Tử Lâu đạp một đạp về phía các dị năng giả của căn cứ Quang Minh, nói: “Đem mấy tên này treo hết lên cây.”

“Cái này tôi thích làm!” Tôn Dương vời người bên cạnh đến giúp liền đem mấy người này treo bên cạnh lều, một dây dài.

Nhóc loli lấy dũng khí nhào vào trong ngực An Tử Lâu, lớn tiếng nói: “Sau này em là người của anh.”

Cao Sóc vừa mang theo người tuần tra về thấy được cảnh này, mặt đen thành đáy nồi trong nháy mắt.

Mưa sập sùi cả tuần xong lại thêm quả wifi như đi xin, đúng chán đời. Nay mới đăng chương cho các bạn được đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương